Chương 257: Nồng tình mật ý
Uyển Chuyển Lam
19/12/2015
Nhẹ tay cỡi từng lớp
từng lớp trên quần áo hắn,vớ, cà vạt,áo sơ mi,quần,cô lẳng lặng làm tất
cả,hắn làm cho cô nhiều việc như vậy cô tình nguyện làm tất cả cho hắn..
Thật vất vả cởi sạch sẽ,cô có chút đỏ mặt vội vàng cầm chăn phủ lên người hắn,cả quá trình vừa rồi mặt cô thật nóng,nhìn từng tất cơ thể cường tráng lộ ra dưới bàn tay cô,cô thậm chí có loại cảm giác cả người nóng miệng lưỡi đắng khô.
Vội vã đứng dậy cầm lấy quần áo hắn treo vào trong tủ,vừa mới xoay người đã thấy hắn trở mình,mơ mơ màng màng đưa tay sờ bên cạnh giường,đoán chừng phát hiện cô không có ở bên cạnh,cho nên hắn gấp đến độ thoáng cái từ trên giường ngồi dậy,vẻ mặt kinh hoảng lớn tiếng hô.
“Lưu Liễm ——”
Nhưng vì say nên ngã lại trên giường lớn,hắn liều mạng vùng vẫy muốn ngồi dậy,nhưng cả người vô lực chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm.
“Lưu Liễm? Lưu Liễm,em đang ở đâu ?”
Hứa Lưu Liễm đứng cạnh tủ treo quần áo nhìn dáng vẻ hắn lo lắng tìm cô,đột nhiên cảm giác được đầu mũi chua xót vội vàng giơ tay lên che miệng,sau đó vội vàng chạy tới nắm tay hắn, có chút nghẹn ngào nói.
“Em ở đây,em ở đây”
Hắn không nói hai lời trực tiếp kéo cô lôi xuống trước ngực,ôm thật chặc,sau đó đầu tựa vào cổ cô bất lực lẩm bẩm.
“Lưu Liễm Lưu Liễm. . . . . .”
“Anh thừa nhận anh hiện tại rất vui vẻ,có bà xã xinh đẹp,có con gái đáng yêu cũng có sự nghiệp của mình,nhưng có đôi khi anh lại sợ,anh sợ hạnh phúc này có một ngày rời xa anh,anh sợ em cùng Tiểu Ngải sẽ rời xa anh,anh sợ ——”
Hắn ôm cô có chút bất lực nức nở.
Cô nghe cảm thấy trong lòng rất đau,nước mắt thoáng cái chảy xuống,cô không biết hắn tại sao nói những lời này,có lẽ sau khi say nói lời thật lòng,nhưng cô cũng biết hắn sở dĩ có suy nghĩ đấy,bởi vì hắn không dễ dàng có những thức trước mắt,bởi vì quá quan tâm cho nên cũng rất sợ mất đi.
Cô và hắn đôi khi cũng có suy nghĩ sợ mất đi đối phương,cho nên cô hiện tại duy nhất có thể làm là ôm lại hắn,tiến đến lỗ tai hắn nhẹ giọng nói lời thề của mình.
“Không đâu!Em sẽ không rời khỏi anh,Tiểu Ngải cũng sẽ không,chúng em vẫn ở bên cạnh anh,chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc ở chung cùng nhau!”
Lời cô vừa nói ra,hắn một lúc sau cũng không có động tĩnh,nhưng cô cảm thấy cần cổ ẩm ướt,cô biết hắn đang vui mừng rơi nước mắt,cô cọ sát qua lại trong ngực hắn.
Giường Manh Tiểu Ngải bên cạnh oe oe lên,khiến hai người đắm chìm trong không khí riêng tư bỗng nhiên tỉnh lại,Hứa Lưu Liễm vội vàng đứng dậy muốn xem một chút,kết quả con bé không có gì,tiếp tục vểnh lên cái mông nhỏ nằm ngủ thật ngon.
Cô thở phào nhẹ nhõm nằm lại trên giường,kết quả thấy hắn không biết lúc nào mở mắt ra lẳng lặng nhìn cô.Nếu hắn bây giờ tỉnh táo nhìn chăm chú vào cô cũng không sao,nhưng hắn bây giờ có chút say,cho nên ánh mắt nhìn cô có chút thâm thúy,bên trong dường như chứa rất nhiều thứ,cô trong lúc nhất thời quên mất mình nên làm gì,lẳng lặng nhìn lại hắn.
Hai người nghiêng người mặt đối mặt nằm ở nơi đó,lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương,sau cũng không biết tại sao,hắn nghiêng tới hôn lên môi cô,sau đó tất cả thuận theo tự nhiên,hai thân thể dây dưa yêu thương lẫn nhau…hôn ….thăm dò. . . . . .
Lục Chu Việt đem cứng rắn của mình chống đỡ mềm mại của cô, cúi người hôn cô thở gấp hỏi.
“Hiện tại có thể làm không?”
Sinh xong Lục Ngải Liễm,sau hai người vẫn không có chân chính làm,bác sĩ nói hai tháng sau hai người mới có thể cùng phòng,nhưng hắn vẫn nhịn cho tới bây giờ, hắn sợ cô còn chưa khôi phục.
“Hẳn là, hẳn là. . . . . . Không có vấn đề . . . . . .”
Hứa Lưu Liễm có chút khẩn trương ôm hắn, bất an nói,hắn thấp giọng cười.
“Tại sao em khẩn trương giống như em đem lần đầu giao cho anh?”
Hứa Lưu Liễm lại càng lúng túng,cô đúng rất khẩn trương từ khi cô mang thai đến bây giờ đây coi như lần chân chính làm,có thể tận tình tận hứng làm,lúc trước mặc dù cũng có đã làm nhưng dù sao hắn vẫn lo cho cơ thể cô,cho nên cũng chỉ lướt qua chút ít rồi dừng lại mà thôi,cho nên cách lâu thế giờ cô thật rất khẩn trương, sợ không thể làm hắn vui vẻ.
Hắn giống như nhìn thấu cô lo lắng chuyện gì,chậm rãi từng chút từng chút tiến vào cô,nhẹ nhàng vuốt ve ra vào,sau đó ở bên tai dụ dỗ cô.
“Em như vậy cả hai chúng ta đều không được vui vẻ,ngoan,buông lỏng. . . . . .”
Cô không có buông lỏng ngược lại dùng sức kẹp hắn xuống,làm hại hắn toàn thân cũng thoải mái mà run lên,hắn có chút tức giận trừng cô,chết tiệt,không biết hắn khát vọng cô lắm sao? Còn như dùng sức kéo hắn,chẳng lẽ cô muốn vừa bắt đầu đã kết thúc sao?
Hứa Lưu Liễm xấu hổ le lưỡi,kết quả bị hắn bá đạo cúi đến ngậm cái lưỡi thơm tho không kịp rụt lại trừng phạt một trận,cô bị hắn trêu chọc cả người đều nóng bỏng,phía dưới ướt át khiến hắn dễ dàng chiếm lấy,lực cũng mạnh hơn.
Cô ngăn không được đưa chân lên quàng hông hắn,nằm dưới hắn uyển chuyển quyến rũ bật ra rên rỉ,theo tiết tấu hắn cùng nhau vui vẻ.
Sau khi bình tĩnh trở lại,hai người ôm thật chặc nghỉ ngơi,Manh Tiểu Ngải nằm trên giường bên cạnh bắt đầu lên tiếng khóc lên,Hứa Lưu Liễm bị hành hạ cả người đau rát,nhưng vừa nghe con gái bảo bối khóc,vội kéo thân thể đau rát ngồi dậy.
Càng nghĩ càng buồn bực,cô không khỏi oán trách.
“Lục Chu Việt,trước lúc con gái dứt sữa,em không bao giờ………muốn làm cùng anh nữa. . . . . . .”
Hắn muốn làm thì làm,cần gì dùng sức như vậy?
Lục Chu Việt chỉ mím môi cười phụ họa cô.
“Được rồi được rồi,không làm không làm!”
Trong lòng cũng âm thầm nói: Không làm mới là lạ! Một khi được ăn mặn,làm sao dễ dàng từ bỏ!
*
Manh Tiểu Ngải từ lúc còn rất nhỏ bắt đầu ra vẻ muốn độc chiếm ba ba,chỉ cần có Lục Chu Việt ở nhà,con bé tuyệt đối sẽ không ở cạnh Hứa Lưu Liễm,cơm phải là Lục Chu Việt đút,làm bất cứ chuyện gì cũng phải do Lục Chu Việt phục vụ cho cô,có đôi khi Lục Chu Việt bận rộn Hứa Lưu Liễm muốn đến giúp,tiểu nha đầu lập tức dùng tiếng khóc hoặc là a a a a thở hổn hển kháng nghị,khiến cho cô dở khóc dở cười,còn tiếp tục vậy nữa chồng cô sẽ bị huấn luyện thành siêu cấp vú em.
Sau này con bé trưởng thành một mình ngủ riêng một phòng,trước khi ngủ nhất định phải do Lục Chu Việt kể chuyện cổ tích dụ cô ngủ,nói là nửa tiếng có đôi khi một tiếng có khi còn hơn,điều này làm cho Hứa Lưu Liễm còn đang nằm chờ chồng trở về thân mật đã ngủ say sưa. Có đôi khi Lục Chu Việt đi công tác nước ngoài, Hứa Lưu Liễm phải gánh vác tất cả nhiệm vụ,kết quả cô vừa kể mở đầu,chỉ thấy tiểu nha đầu đã sớm vù vù ngủ say,cô giận đến muốn cầm sách ném con bé, mặc dù cô kể không có chút tình cảm,nhưng cũng phải chừa măt mũi cho cô chứ?
Khi hắn kể thì tốn hơn một tiếng,đến phiên cô chỉ kể mấy phút đồng hồ con bé đã ngủ say như chết? Tức chết cô a!Nếu mấy lần sau còn như vây,cô quyết định hủy bỏ lợi ích trước khi ngủ được nghe truyện luôn.
Cô nói chuyện với Lục Chu Việt,Lục Chu Việt buồn cười gõ vào trán cô.
“Em thật đúng là bình dấm chua,ngay cả con gái cũng ăn giấm?”
Hứa Lưu Liễm tức hừ hừ nói trắng ra.
“Em ăn dấm đấy,tại sao con bé lại thích anh như vậy,con dù sao cũng do em cực khổ mang thai mười tháng sinh ra,thế nhưng con không chừa mặt mũi cho em!”
“Em chẳng chưa nghe qua con gái là tình nhân kiếp trước của cha mình sao? Vì vậy con gái đặt biệt yêu thương cha mình,so với mẹ hoàn toàn khác xa!”
Lục Chu Việt ôm cô nhẹ giọng an ủi .
Tiểu nha đầu ngày hôm qua đã bị Đổng Vân đón đi,hai người bọn họ thật vất vả mới có thế giới hai người,đêm qua vô cùng nhuần nhuyễn hoan ái một cuộc, hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần,hai người trực tiếp ngủ đến trưa,vui vẻ nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Cô từ trong lòng ngực ngước gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi hắn
“Vậy con trai và mẹ mình khiếp trước cũng quen nhau sao?Anh nói xem em tại sao ban đầu không sinh con trai nha!”
Lục Chu Việt cười.
“Có thể khẳng định,nếu như chúng ta có một con trai,nó nhất định có tình cảm sâu hơn với em,đây là đạo lý thu hút người khác phái đơn giản nhất!”
Hứa Lưu Liễm cau mày suy nghĩ một hồi,bỗng nhiên rất nghiêm túc nói với hắn.
“Lục Chu Việt,chúng ta sinh con trai đi,nếu không vẫn tiếp tục vậy,trong lòng em không thăng bằng!”
Lục Chu Việt bị cô làm sợ hết hồn,nói thật mặc dù Lục Ngải Liễm hôm nay cũng đã ba tuổi,nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn con trai,bởi vì hắn cảm thấy có cô và Lục Ngải Liễm đã đầy đủ.Hơn nữa thời điểm cô nghi ngờ Lục Ngải Liễm hắn thiếu chút nữa hỏng mất,nếu lại thêm một người,hắn thật không biết mình có trái tim cường tráng chịu đựng lúc cô mang thai đến mấy ngày sinh con không.
Không đợi hắn phản ứng,đã thấy cô đưa tay ôm cổ hắn cúi người hôn lên môi hắn,bàn tay nhỏ bé cũng không đàng hoàng bắt đầu tự do trên người hắn,hắn bị cô hôn đến ý loạn tình mê,nhưng còn có một tia lý trí: Không thể để cô chiếm thượng phong sinh liền hai đứa? Cho nên nghĩ đến đây,hắn ôm cô dùng sức áp đảo cô phía dưới. Muốn con cũng được,nhưng lần này phải để anh chủ động!
Thật vất vả cởi sạch sẽ,cô có chút đỏ mặt vội vàng cầm chăn phủ lên người hắn,cả quá trình vừa rồi mặt cô thật nóng,nhìn từng tất cơ thể cường tráng lộ ra dưới bàn tay cô,cô thậm chí có loại cảm giác cả người nóng miệng lưỡi đắng khô.
Vội vã đứng dậy cầm lấy quần áo hắn treo vào trong tủ,vừa mới xoay người đã thấy hắn trở mình,mơ mơ màng màng đưa tay sờ bên cạnh giường,đoán chừng phát hiện cô không có ở bên cạnh,cho nên hắn gấp đến độ thoáng cái từ trên giường ngồi dậy,vẻ mặt kinh hoảng lớn tiếng hô.
“Lưu Liễm ——”
Nhưng vì say nên ngã lại trên giường lớn,hắn liều mạng vùng vẫy muốn ngồi dậy,nhưng cả người vô lực chỉ có thể không ngừng lẩm bẩm.
“Lưu Liễm? Lưu Liễm,em đang ở đâu ?”
Hứa Lưu Liễm đứng cạnh tủ treo quần áo nhìn dáng vẻ hắn lo lắng tìm cô,đột nhiên cảm giác được đầu mũi chua xót vội vàng giơ tay lên che miệng,sau đó vội vàng chạy tới nắm tay hắn, có chút nghẹn ngào nói.
“Em ở đây,em ở đây”
Hắn không nói hai lời trực tiếp kéo cô lôi xuống trước ngực,ôm thật chặc,sau đó đầu tựa vào cổ cô bất lực lẩm bẩm.
“Lưu Liễm Lưu Liễm. . . . . .”
“Anh thừa nhận anh hiện tại rất vui vẻ,có bà xã xinh đẹp,có con gái đáng yêu cũng có sự nghiệp của mình,nhưng có đôi khi anh lại sợ,anh sợ hạnh phúc này có một ngày rời xa anh,anh sợ em cùng Tiểu Ngải sẽ rời xa anh,anh sợ ——”
Hắn ôm cô có chút bất lực nức nở.
Cô nghe cảm thấy trong lòng rất đau,nước mắt thoáng cái chảy xuống,cô không biết hắn tại sao nói những lời này,có lẽ sau khi say nói lời thật lòng,nhưng cô cũng biết hắn sở dĩ có suy nghĩ đấy,bởi vì hắn không dễ dàng có những thức trước mắt,bởi vì quá quan tâm cho nên cũng rất sợ mất đi.
Cô và hắn đôi khi cũng có suy nghĩ sợ mất đi đối phương,cho nên cô hiện tại duy nhất có thể làm là ôm lại hắn,tiến đến lỗ tai hắn nhẹ giọng nói lời thề của mình.
“Không đâu!Em sẽ không rời khỏi anh,Tiểu Ngải cũng sẽ không,chúng em vẫn ở bên cạnh anh,chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc ở chung cùng nhau!”
Lời cô vừa nói ra,hắn một lúc sau cũng không có động tĩnh,nhưng cô cảm thấy cần cổ ẩm ướt,cô biết hắn đang vui mừng rơi nước mắt,cô cọ sát qua lại trong ngực hắn.
Giường Manh Tiểu Ngải bên cạnh oe oe lên,khiến hai người đắm chìm trong không khí riêng tư bỗng nhiên tỉnh lại,Hứa Lưu Liễm vội vàng đứng dậy muốn xem một chút,kết quả con bé không có gì,tiếp tục vểnh lên cái mông nhỏ nằm ngủ thật ngon.
Cô thở phào nhẹ nhõm nằm lại trên giường,kết quả thấy hắn không biết lúc nào mở mắt ra lẳng lặng nhìn cô.Nếu hắn bây giờ tỉnh táo nhìn chăm chú vào cô cũng không sao,nhưng hắn bây giờ có chút say,cho nên ánh mắt nhìn cô có chút thâm thúy,bên trong dường như chứa rất nhiều thứ,cô trong lúc nhất thời quên mất mình nên làm gì,lẳng lặng nhìn lại hắn.
Hai người nghiêng người mặt đối mặt nằm ở nơi đó,lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương,sau cũng không biết tại sao,hắn nghiêng tới hôn lên môi cô,sau đó tất cả thuận theo tự nhiên,hai thân thể dây dưa yêu thương lẫn nhau…hôn ….thăm dò. . . . . .
Lục Chu Việt đem cứng rắn của mình chống đỡ mềm mại của cô, cúi người hôn cô thở gấp hỏi.
“Hiện tại có thể làm không?”
Sinh xong Lục Ngải Liễm,sau hai người vẫn không có chân chính làm,bác sĩ nói hai tháng sau hai người mới có thể cùng phòng,nhưng hắn vẫn nhịn cho tới bây giờ, hắn sợ cô còn chưa khôi phục.
“Hẳn là, hẳn là. . . . . . Không có vấn đề . . . . . .”
Hứa Lưu Liễm có chút khẩn trương ôm hắn, bất an nói,hắn thấp giọng cười.
“Tại sao em khẩn trương giống như em đem lần đầu giao cho anh?”
Hứa Lưu Liễm lại càng lúng túng,cô đúng rất khẩn trương từ khi cô mang thai đến bây giờ đây coi như lần chân chính làm,có thể tận tình tận hứng làm,lúc trước mặc dù cũng có đã làm nhưng dù sao hắn vẫn lo cho cơ thể cô,cho nên cũng chỉ lướt qua chút ít rồi dừng lại mà thôi,cho nên cách lâu thế giờ cô thật rất khẩn trương, sợ không thể làm hắn vui vẻ.
Hắn giống như nhìn thấu cô lo lắng chuyện gì,chậm rãi từng chút từng chút tiến vào cô,nhẹ nhàng vuốt ve ra vào,sau đó ở bên tai dụ dỗ cô.
“Em như vậy cả hai chúng ta đều không được vui vẻ,ngoan,buông lỏng. . . . . .”
Cô không có buông lỏng ngược lại dùng sức kẹp hắn xuống,làm hại hắn toàn thân cũng thoải mái mà run lên,hắn có chút tức giận trừng cô,chết tiệt,không biết hắn khát vọng cô lắm sao? Còn như dùng sức kéo hắn,chẳng lẽ cô muốn vừa bắt đầu đã kết thúc sao?
Hứa Lưu Liễm xấu hổ le lưỡi,kết quả bị hắn bá đạo cúi đến ngậm cái lưỡi thơm tho không kịp rụt lại trừng phạt một trận,cô bị hắn trêu chọc cả người đều nóng bỏng,phía dưới ướt át khiến hắn dễ dàng chiếm lấy,lực cũng mạnh hơn.
Cô ngăn không được đưa chân lên quàng hông hắn,nằm dưới hắn uyển chuyển quyến rũ bật ra rên rỉ,theo tiết tấu hắn cùng nhau vui vẻ.
Sau khi bình tĩnh trở lại,hai người ôm thật chặc nghỉ ngơi,Manh Tiểu Ngải nằm trên giường bên cạnh bắt đầu lên tiếng khóc lên,Hứa Lưu Liễm bị hành hạ cả người đau rát,nhưng vừa nghe con gái bảo bối khóc,vội kéo thân thể đau rát ngồi dậy.
Càng nghĩ càng buồn bực,cô không khỏi oán trách.
“Lục Chu Việt,trước lúc con gái dứt sữa,em không bao giờ………muốn làm cùng anh nữa. . . . . . .”
Hắn muốn làm thì làm,cần gì dùng sức như vậy?
Lục Chu Việt chỉ mím môi cười phụ họa cô.
“Được rồi được rồi,không làm không làm!”
Trong lòng cũng âm thầm nói: Không làm mới là lạ! Một khi được ăn mặn,làm sao dễ dàng từ bỏ!
*
Manh Tiểu Ngải từ lúc còn rất nhỏ bắt đầu ra vẻ muốn độc chiếm ba ba,chỉ cần có Lục Chu Việt ở nhà,con bé tuyệt đối sẽ không ở cạnh Hứa Lưu Liễm,cơm phải là Lục Chu Việt đút,làm bất cứ chuyện gì cũng phải do Lục Chu Việt phục vụ cho cô,có đôi khi Lục Chu Việt bận rộn Hứa Lưu Liễm muốn đến giúp,tiểu nha đầu lập tức dùng tiếng khóc hoặc là a a a a thở hổn hển kháng nghị,khiến cho cô dở khóc dở cười,còn tiếp tục vậy nữa chồng cô sẽ bị huấn luyện thành siêu cấp vú em.
Sau này con bé trưởng thành một mình ngủ riêng một phòng,trước khi ngủ nhất định phải do Lục Chu Việt kể chuyện cổ tích dụ cô ngủ,nói là nửa tiếng có đôi khi một tiếng có khi còn hơn,điều này làm cho Hứa Lưu Liễm còn đang nằm chờ chồng trở về thân mật đã ngủ say sưa. Có đôi khi Lục Chu Việt đi công tác nước ngoài, Hứa Lưu Liễm phải gánh vác tất cả nhiệm vụ,kết quả cô vừa kể mở đầu,chỉ thấy tiểu nha đầu đã sớm vù vù ngủ say,cô giận đến muốn cầm sách ném con bé, mặc dù cô kể không có chút tình cảm,nhưng cũng phải chừa măt mũi cho cô chứ?
Khi hắn kể thì tốn hơn một tiếng,đến phiên cô chỉ kể mấy phút đồng hồ con bé đã ngủ say như chết? Tức chết cô a!Nếu mấy lần sau còn như vây,cô quyết định hủy bỏ lợi ích trước khi ngủ được nghe truyện luôn.
Cô nói chuyện với Lục Chu Việt,Lục Chu Việt buồn cười gõ vào trán cô.
“Em thật đúng là bình dấm chua,ngay cả con gái cũng ăn giấm?”
Hứa Lưu Liễm tức hừ hừ nói trắng ra.
“Em ăn dấm đấy,tại sao con bé lại thích anh như vậy,con dù sao cũng do em cực khổ mang thai mười tháng sinh ra,thế nhưng con không chừa mặt mũi cho em!”
“Em chẳng chưa nghe qua con gái là tình nhân kiếp trước của cha mình sao? Vì vậy con gái đặt biệt yêu thương cha mình,so với mẹ hoàn toàn khác xa!”
Lục Chu Việt ôm cô nhẹ giọng an ủi .
Tiểu nha đầu ngày hôm qua đã bị Đổng Vân đón đi,hai người bọn họ thật vất vả mới có thế giới hai người,đêm qua vô cùng nhuần nhuyễn hoan ái một cuộc, hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần,hai người trực tiếp ngủ đến trưa,vui vẻ nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Cô từ trong lòng ngực ngước gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi hắn
“Vậy con trai và mẹ mình khiếp trước cũng quen nhau sao?Anh nói xem em tại sao ban đầu không sinh con trai nha!”
Lục Chu Việt cười.
“Có thể khẳng định,nếu như chúng ta có một con trai,nó nhất định có tình cảm sâu hơn với em,đây là đạo lý thu hút người khác phái đơn giản nhất!”
Hứa Lưu Liễm cau mày suy nghĩ một hồi,bỗng nhiên rất nghiêm túc nói với hắn.
“Lục Chu Việt,chúng ta sinh con trai đi,nếu không vẫn tiếp tục vậy,trong lòng em không thăng bằng!”
Lục Chu Việt bị cô làm sợ hết hồn,nói thật mặc dù Lục Ngải Liễm hôm nay cũng đã ba tuổi,nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn con trai,bởi vì hắn cảm thấy có cô và Lục Ngải Liễm đã đầy đủ.Hơn nữa thời điểm cô nghi ngờ Lục Ngải Liễm hắn thiếu chút nữa hỏng mất,nếu lại thêm một người,hắn thật không biết mình có trái tim cường tráng chịu đựng lúc cô mang thai đến mấy ngày sinh con không.
Không đợi hắn phản ứng,đã thấy cô đưa tay ôm cổ hắn cúi người hôn lên môi hắn,bàn tay nhỏ bé cũng không đàng hoàng bắt đầu tự do trên người hắn,hắn bị cô hôn đến ý loạn tình mê,nhưng còn có một tia lý trí: Không thể để cô chiếm thượng phong sinh liền hai đứa? Cho nên nghĩ đến đây,hắn ôm cô dùng sức áp đảo cô phía dưới. Muốn con cũng được,nhưng lần này phải để anh chủ động!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.