Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 237: Ôn tình triền miên (H)

Uyển Chuyển Lam

17/12/2015

Ôm cô đặt lên giường,trong bóng tối hắn nhìn chăm chú vào mắt cô thật lòng nói.

“Lưu Liễm,anh sang bên này ngủ không phải để ý chuyện gì,mà là sợ khống chế không được mình,em hiện tại dù sao cũng đang bị thương!”

Lời của hắn khiến trái tim Hứa Lưu Liễm lo lắng thả lỏng một chút,cô giơ tay lên ôm cổ hắn bướng bỉnh.

“Em mặc kệ,em muốn ngủ cùng nhau!”

Lục Chu Việt không có biện pháp vơi cô,đành nhấc chăn lên nằm xuống bên cạnh,vì để tránh chạm vào người cô,hắn định nằm xuống đưa lưng về phía bên cô ,người nào từng nghĩ hắn mới vừa nằm xuống,cô đã trở mình trực tiếp đem thân thể mềm mại dính sát vào sau lưng hắn,hắn lúc ấy phản ứng đầu tiên,may là hắn nằm bên này không làm cô bị thương.

Hắn không nhúc nhich,nhắm hai mắt cố gắng làm cho mình quên thân thể mềm mại sau lưng,ai ngờ cô dán sát vào người hắn,thậm chí còn vươn ra bàn tay nhỏ bé tới ôm ngang hông hắn,cả người không khỏi cứng đờ,trong lòng mắng to chết tiệt,thời điểm cô nên chủ động thì không chủ động,không nên chủ động lại hết lần này tới lần khác dụ dỗ hắn,cô muốn ép điên hắn phải không!

Trong khi giãy chết,tay cô không an phận bắt đầu động,từ hông của hắn từng chút từng chút tự do đi lên,học bộ dáng của hắn,không nhanh không chậm,chậm chạp rãi vuốt ve,cuối cùng dừng lại vật nhô ra trước ngực,nghịch ngợm nắm nó xoa xoa,hắn chỉ cảm thấy máu cả người xông thẳng đỉnh đầu,đưa tay bắt được bàn tay không an phận thấp giọng quát.

“Mau mau ngủ!”

“Chu Việt. . . . . .”

Cô lần nữa đem thân thể của mình gần sát lưng hắn,hai luồng mềm mại chạm vào da thịt của hắn,để cho hắn không khỏi kêu rên một tiếng,mà hết lần này tới lần khác môi của cô còn khép khép mở mở dán lên lưng hô tên của hắn.

Hứa Lưu Liễm hạ quyết tâm,tối nay nhất định phải dụ hắn.Cô mặc kệ mình bị thương hay không,mặc kệ mình có thích hợp làm với hắn hay không,tóm lại cô tối nay khát vọng hắn,cô muốn dùng phương thức để xua tan chút ít lo lắng.

Cô vùng vẫy thoát khỏi tay hắn,chậm rãi bắt đầu dời xuống,mặc dù lần đầu tiên làm chuyện như vậy có chút khẩn trương,nhưng cô thấp thỏm bất an kiên trì làm,cho đến chạm được cứng rắn dưới quần hắn,nhẹ nhàng cầm dục vọng nguyên thủy,cô tiến về phía trước cắn vành tai của hắn thấp giọng lẩm bẩm

“Chu Việt,vẫn chịu đựng được,không khó chịu sao?”

Lục Chu Việt đã sắp bị cô hành hạ không kiểm soát được giọng cũng bắt đầu ồ ồ,trời mới biết thời điểm bàn tay nhỏ bé bao quanh nóng bỏng của hắn,hắn thoải mái nhiều cỡ nào,hắn lấy ra tay cô nghiến răng nghiến lợi rống.

“Hứa Lưu Liễm,trên đùi em hiện tại có thương tích!”

Cô trầm mặc một hồi sau đó buồn bực ghé vào lỗ tai hắn lầm bầm một câu.

“Không phải có tư thế không đụng vào chân. . . . . .”

Nói thí dụ như nghiêng người làm. . . . . .

Cô lớn mật nói trong nháy mắt đã đánh tan tia lý trí của cuối cùng Lục Chu Việt,hắn cắn răng một cái trở mình đặt cô phía dưới,cứng rắn phía dưới thật chặc dán lên người cô.

“Hứa Lưu Liễm,em đùa vơi lửa,chút nữa đừng hối hận!”

Hứa Lưu Liễm bị giọng nói mạnh mẽ của hắn khiến cho có chút sợ,nghĩ tới trước kia hắn mỗi lần đều làm rất kịch liệt,trong giọng nói không khỏi co chút ít cầu khẩn.

“Anh khỏe mạnh nên chăm sóc cho người bị thương . . . . .”



Lục Chu Việt quả thực bị cô chọc tức chết,cô một lát cả gan làm loạn dụ dỗ hắn,một lát ra vẻ đáng thương hề hề cầu xin tha thứ,tiếp tục như vậy hắn sớm muộn gì có một ngày bị cô ép điên,cúi người bắt đầu từ cổ trắng nõn tấn công thành trì.

“Lúc này mới sợ? Mới vừa rồi những thứ dũng cảm của em đâu rồi?Anh cho em biết,hiện tại cầu xin tha thứ,đã muộn!”

Bất quá lời tuy tàn ác nhưng hắn làm sao có thể không chú ý vết thương của cô,động tác so sánh với dĩ vãng đều dịu dàng hơn rất nhiều,giơ cặp chân cô lên hoàn tại ngang hông chính mình,tận lực làm cho thời điểm mình cúi người hôn cô không đè trúng cô,cô ôm lấy cổ của hắn nghiêm túc đáp nụ hôn kia.

Có lẽ đây là ân ái sau khi trải qua nhiều gian khó ,hai người ngay cả hôn cũng co chút thành kính,bốn cánh môi nhẹ nhàng dây dưa chung một chỗ,sau đó tách ra, cứ như vậy một lần so sánh với một lần càng sâu dây dưa,cho đến hai đầu lưỡi đưa ra quấn lẫn nhau.

Mà bởi vì hai bên đều khát vọng lẫn nhau,cho nên khi hắn tiến vào cô đã sớm ướt át làm cho hắn không có một tia trở ngại,hắn cúi người hôn cô chậm rãi đưa đẩy trong cơ thể cô.

“Lưu Liễm,nếu như vết thương đau hãy nói với anh. . . . . .”

Bởi vì hắn không biết khi mình hưng phấn có thể quên vết thương,cô ôm đầu vai hai mắt mê ly nhẹ giọng trả lời.

“Ừ. . . . . .”

Hắn lúc này mới yên lòng bắt đầu tha hồ sủng ái cô,hắn đầu tiên xoay cô lại,để cô nằm nghiêng một bên,đem cái chân bị thương nhẹ nhàng nâng cao từ phía sau tiến vào cô,thân thể được lấp đầy thoải mái ngâm nga một tiếng,hắn từ phía sau ôm cô từng chút từng chút vùi vào cô.

“Chu. . . . . . Chu Việt. . . . . .”

Cô phối hợp với hắn,từng tiếng từng tiếng hô tên hắn,từng tiếng thở dốc khó có thể đè nén từ giữa cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ bật ra.

Hắn hít thở cùng cô,phái nam chôn sâu trong cơ thể cô như có như không ra vào trong cô,làm thân thể cô dần dần biến đổi.Nhưng hắn lại không chịu buông ra, thậm chí dùng lực mạnh kiên định hơn vùi vào cô,rút ra khỏi,lần nữa lặp lại nhiều lần,cho đến đầu cô lại một lần nữa trống rỗng,lại một lần nữa không cách nào suy tư. . . . . .

Hứa Lưu Liễm không biết hai người đến tột cùng làm bao lâu,chỉ biết chăn giường phía dưới đã ướt đẫm mồ hôi hai người,nghe tiếng thở ồ ồ của hắn,cô biết hắn sắp phóng ra mình,đang luc hắn dồn dập có lực va chạm xoay chuyển… cô mơ màng mở miệng,

“Chu Việt,em,em còn thích tư thế anh ở phía trước nữa cơ . . . . . .”

Đang giơ lên chân cô từ sau lưng ra sức chiếm.Lục Chu Việt vừa nghe lời này lực mạnh ở trong cơ thể va chạm mấy cái sau lui đi ra ngoài lật người cô lại,dựa theo cô nói tư thế từ phía trước tiến vào cô,sau đó vùi thật sâu vào,hắn vừa luật động vừa cúi người gặm cắn môi cô.

“Em tối nay tại sao có nhiều trò như vậy, muốn hành hạ anh chết phải không,hửm ?”

Hứa Lưu Liễm chẳng qua cười ha hả ôm lấy cổ hắn dùng sức mút lấy môi hắn,sau đó giơ lên hai chân quàng quanh hông hắn,thời điểm đạt tới cao triều,Lục Chu Việt dùng sức kéo ra đút vào mấy cái sau tính rút ra khỏi cơ thể cô,nhưng bỗng nhiên hai chân cô kẹp chặc bên hông khiến hắn không thế rút khỏi,hắn lo lắng vết thương trên đùi không dám dùng sức đối kháng với cô,một giây sau cơn sóng dồn dập đánh về phía hắn,hắn chỉ có thể dùng lực siết chặc mông cô thứ chôn trong cơ thể cô mạnh mẽ phóng ra mình.

Cho đến giờ phút này hắn mới hiểu được,cô vừa rồi tại sao nói hắn muốn ở phía trước,bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể dùng chân của mình bức hắn,hắn nằm trên người cô thở hổn hển,vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm cô. Còn cô lại thỏa mãn vịn vai hắn từng chút từng chút hôn khóe môi nhướng cao của hắn,nhìn hắn trừng cô,cô rất vô tội giải thích cho mình.

“Anh không phải nói muốn em sinh con cho anh sao?”

Bộ dạng cười khẽ xen lẫn đáng yêu của cô,bảo hắn làm sao có thể nói nặng,giơ tay lên trừng phạt bóp vú cô,sau đó rút lui ra khỏi cơ thể cô xoay người nằm xuống bên cạnh,hắn hiện tại trong lòng chỉ có nồng đậm cảm ơn cảm ơn ông trời rốt cục thấy được những năm qua hắn giao ra một lần nữa cho cô về bên cạnh hắn,cảm ơn cho hắn yêu người muốn yêu.

Hứa Lưu Liễm trở mình đưa tay ôm hắn, dựa vào người hắn dịu dàng mở miệng,

“Chu Việt. . . . . .”

“Ừ?”



Hắn đưa tay quàng qua cổ ôm cô chặt lại,vừa vuốt ve mái tóc dài của cô vừa nhẹ nhàng trả lời cô.Cô mở miệng xin lỗi.

“Về chuyện đứa bé trước kia,em nghĩ nên nói anh một tiếng thật xin lỗi,là em quá tùy hứng không hiểu chuyện!”

Đây là câu nói chôn sau trong lòng cô luôn muốn nói cho hắn,cô biết chuyện đó tổn thương hắn rất sâu,cô cũng từng hối hận qua.

Lục Chu Việt nghe vậy quay mặt lại nhìn cô,trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau lòng,nháy một đôi mắt to bất an cẩn thận nhìn hắn,hắn than thở, giơ tay lên vẹt ra mái tóc dính mồ hôi phủ trên trán cô.

“Là nó không có duyên với chúng ta!”

Nó đã như vậy,hắn còn có thể bảo cô làm gì? Tuy nói nói đứa con kia làm hắn rất đau,nhưng nếu hôm nay bọn họ một lần nữa ở cùng một chỗ thì không nên nhắc lại chuyện cũ. Hắn nhìn cô nghiêm túc nói.

“Lưu Liễm,quá khứ giữa chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện,anh có chỗ làm sai,em cũng vậy,nếu như chúng ta vẫn sống cùng nhau,vậy những thứ ân oán kia tốt nhất nên xóa bỏ!”

Hứa Lưu Liễm lẳng lặng nhìn hắn nghe hắn nói.

“Anh hi vọng từ nay về sau,chúng ta có thể nhìn về phía trước,bất kể xảy ra chuyện gì bắt đầu từ hôm nay giữa chúng ta chỉ có em yêu anh,anh yêu em, quan hệ đơn giản thế thôi !”

“Ừ!”

Cô dùng sức gật đầu lần nữa gục trên người ôm chặc hắn.

“Chu Việt,anh thật tốt !”

Hắn bị cô cọ sát kêu lên đau đớn,rồi lại nghe cô nói.

“Bộ dạng thuyết giáo vừa rồi của anh,khiến em nhớ tới trung học đệ nhị cấp lúc đó anh còn là một tấm gương tốt!”

Khi đó hắn thường xuyên ở trên lớp học giảng một đống đạo lý và vân vân,bất quá khi đó cô thường nghe lỗ tai bên này ra lỗ tai bên kia,không có hứng thú với lời hắn nói.

Khuôn mặt hắn nhất thời đen kịt,trở mình đè lên người cô tàn bạo nói.

“Còn dám đề cao chuyện ấy ư? Xem anh làm sao trừng phạt em!”

Trung học đệ nhị cấp cô không ít lần chọc hắn tức,nếu không phải tim hắn đủ mạnh mẽ,đoán chừng sớm đã bị cô làm tức nổ phổi .

Trong bóng tối truyền đến tiếng hô yếu ớt.

“Ai ai,vết thương trên đùi em đau . . . . . .”

Sau đó là giọng người khác không chút nào thương hoa tiếc ngọc vang lên.

“Đau cũng phải chịu cho anh!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook