Chương 150: Phiền muộn của cô
Uyển Chuyển Lam
08/12/2015
Hứa Lưu Liễm bị những lời của hắn làm kinh ngạc giơ tay lên bụm miệng,sau đó khuôn mặt ngạc
nhiên nhìn chằm chằm hắn,hắn nói gì? Hắn thích cô? Còn thích đến sáu
năm?
Cô luôn luôn hoài nghi,hắn tại sao vào tình trạng nguy cấp vẫn có thể xả thân cứu cô,bởi vì theo cô cảm thấy cô và hắn chỉ mới quen nhau mấy ngày,hắn không nên làm như vậy .
Nhưng mà tại sao? Cô rốt cuộc không biết mình có chổ nào đáng giá để hắn yêu mến theo đuổi,còn làm cho hắn có tình cảm sâu như vậy.
Nhưng mà Lưu Liễm,đây chính là tình yêu. Nếu như cô có thể giải thích tại sao thích một người, như vậy đó không phải là tình yêu,tình yêu chân chánh không có nguyên nhân,cô yêu một người,hoặc người khác yêu cô đều không biết tại sao.
Phương Đông Thần nhìn dáng vẻ cô bị dọa không nhẹ,có chút tự giễu quay đầu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ,giống như nói cho mình nghe,hoặc nói cho cô nghe,
“Từ lớp mười bắt đầu thích cô,nhưng bởi vì em quen với Trần Thanh Sở nên anh lựa chọn giấu đi tình cảm của mình,sau khi kết thúc thi tốt nghiệp trung học anh trăm phương ngàn kế hỏi thăm biết được em đến thành phố N,anh tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy em,bởi vì anh nghĩ em vào học viện kiến trúc . . . . . .”
Phương Đông Thần nói tới đây rốt cục quay đầu lại nhìn cô,trong mắt rõ ràng rất đau đớn,Hứa Lưu Liễm thì kinh ngạc đến một câu cũng nói không ra,Phương Đông Thần nói tiếp,
“Không nghĩ tới lại có thể gặp em ở Thân Viễn,anh cho rằng đây là trời cao chiếu cố đối với tình yêu say đắm nhiều năm của anh, nhưng em lại ở chung với người đó”
Rốt cục đem tình cảm dấu sâu trong nhiều năm qua tất cả nói cho cô nghe,Phương Đông Thần cũng giống như vứt đi một tảng đá lớn,hắn hít một hơi thật sâu, sau đó thay thành nụ cười,
“Lưu Liễm,anh nói những lời này cho em nghe,không phải muốn trong lòng em có áp lực gì,mà chỉ muốn để cho tâm đắc của anh được giải thoát mà thôi”
Hứa Lưu Liễm rốt cục có thể hoàn hồn,cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống bình phục tâm trạng lo sợ của mình,sau đó đưa mắt nhìn hắn trịnh trọng mở miệng,
“Đông Thần,mặc dù anh nói không cần em cám ơn anh,nhưng em vẫn muốn! Cám ơn anh đã yêu em những năm qua, cám ơn anh hôm nay xả thân cứu em,tình cảm của anh em mấy kiếp cũng thể báo đáp anh. . . . . .”
Theo lời của cô bật ra,trong phòng bệnh lớn nhất thời lâm một mảnh yên tĩnh,hai người bỗng nhiên thoáng cái không nói gì,đang lúc trong không khí có chút lúng túng ,bên ngoài vang lên một thanh âm thanh thúy,
“Tôi đã trở về!”
Chỉ thấy tiểu Điềm xách bao lớn bao nhỏ vui vẻ chạy vào,trên hai má Điềm Điềm có lúm đồng tiền thật giống với tên cô,Hứa Lưu Liễm vừa thấy cô tới liền vội vàng đứng dậy nhìn Phương Đông Thần nói,
“Đông Thần,anh hãy dưỡng thương thật tốt,em hôm nào sẽ trở lại thăm anh!”
Phương Đông Thần không nói gì,hắn cũng biết nói nữa hai người sẽ càng lúng túng,cho nên sau khi Hứa Lưu Liễm rời đi,tiểu Điềm ngồi xuống bên giường hắn lấy ra quả cam mình mới mua vẫy vẫy cười nói với hắn,
“Như thế nào? Rất thích phải không? Em biết anh thích cam nhất!”
Phương Đông Thần nhìn cô thần thái phi dương nụ cười rạng rỡ cùng hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện,trong lòng dâng lên một loại cảm động,hắn không phải nhìn không ra tâm ý của Tiểu Điềm đối với hắn,chẳng qua hắn không thể đáp lại cô,tại vì trong lòng hắn yêu sâu đậm cô gái kia .
Cho nên hắn nhàn nhạt bảo cô ngừng lại,
“Tiểu Điềm!”
“Mới vừa rồi tôi nói chuyện với Hứa thư ký cô ở bên ngoài nghe thấy phải không?”
Thật ra thì cô đã sớm trở lại,nhưng bởi vì không muốn cắt đứt lời hắn cho nên chờ ở ngoài cửa, tiểu Điềm nghe hắn nói như vậy nhất thời thu hồi nụ cười cúi mắt xuống không nói lời nào,cô dường như biết biết kế tiếp hắn sẽ nói chuyện gì.
“Tôi khổ sở yêu cô ấy nhiều năm,cho nên. . . . . . tôi có thể. . . . . . sẽ không thể yêu cô,cô còn trẻ,không nên đem thời gian lãng phí ở trên người tôi. . . . . .”
Phương Đông Thần cố gắng tìm từ ngữ thích hợp nói rõ lòng mình.
Từ trước đến giờ tiểu Điềm hi hi ha ha trầm mặc hồi lâu sau bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn,trong mắt tất cả đều là cố chấp,cô từng câu từng chữ hỏi ngược lại hắn,
“Phương Đông Thần,lúc trước anh quyết định yêu cô ấy,vậy anh có suy nghĩ qua cô ấy có thể yêu anh không? Anh có nguyên nhân vì cô ấy có thể sẽ không yêu em,thì em sẽ lựa chọn buông tha sao?”
Hắn thoáng cái bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, tiểu Điềm kiên định thuyết,
“Anh không có! Anh đau khổ yêu cô ấy nhiều năm như vậy,cho nên em cũng như vậy sẽ không buông tha!”
Sau khi cô nói xong liền cúi đầu bắt đầu dùng sức lột quả cam,Phương Đông Thần phát giác cô đau khổ,nhưng cũng không biết nên nói gì chỉ đành trầm mặc. Nhưng không đầy một lát,cô lại bắt đầu liếc lông mày về phía hắn bắt đầu nói chuyện đùa ,trong mắt trên mặt nhìn không ra bất kỳ tia khổ sở.
*
Hứa Lưu Liễm sau khi rời bệnh viện cũng không còn tâm trạng trở về Thân Viễn,nên gọi điện thoại cho Lục Chu Việt nói cho hắn biết cô đã trở về biệt thự Lan Đình,trong điện thoại giọng của hắn có chút lo lắng,
“Em hôm nay kinh hoảng không nhỏ,trở về nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!”
Cô hôm nay quả thật kinh hoảng không nhỏ,hết chuyện ở công trường rồi đến chuyện của Phương Đông Thần.
Sau khi trở về cô liền lên mạng chát với Hạ Vi Lương nói chuyện Phương Đông Thần ,Hạ Vi Lương liên tục kinh hô,
“Khen cho một người đàn ông thâm tình!”
“Tại sao tại sao? Tại sao người thích cậu đều là đàn ông thâm tình,thậm chí có thể chết vì cậu,hu hu, ghen tỵ với hâm mộ cộng thêm hận a!”
Cô phát một vẻ mặt chảy mồ hôi cho Hạ Vi Lương,
“Bản thân tớ hy vọng bọn họ không nên có tình cảm sâu sắc ,như vậy tớ thiếu tình cảm của bọn họ sẽ ít một chút!”
Hạ Vi Lương phát cái vẻ mặt xem thường cho cô sau đó chuyển đổi đề tài,
“Không nói những thứ này,hiện tại cậu và lão Lục thế nào rồi?”
“Chỉ như vậy thôi!”
Cô có chút thẹn thùng,lúng túng nói với Hạ Vi Lương chuyện cô đã đón nhận hắn,
“Ơ đúng rồi,Vi Lương này,tớ đã quyết định năm sau cùng hắn trở về Ôn Thành rồi,tớ muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ.Gần đâytrải qua rất nhiều chuyện,tớ đột nhiên cảm giác được sống chết bất quá chỉ trong nháy mắt,nên phải thừa dịp còn sống yêu thương quý trọng người bên cạnh,xem mỗi một ngày như ngày cuối cùng,chứ không để sau khi mất đi người mình yêu thương mới hiểu thế nào quý trọng!”
“Nói như vậy. . . . . . là cậu đã tiếp nhận lão Lục rồi?”
Hạ Vi Lương cười như tên trộm,tay cô đặt lên bàn phím gõ hồi lâu,cuối cùng chỉ trả lời Hạ Vi Lương một chữ,
“Ừ!”
Cô có cảm giác thiên ngôn vạn ngữ đều nói không hết.
“Lưu Liễm,thật ra thì tớ cũng vậy muốn trở về, nhưng mà. . . . . . Ai ya!”
Từ trước đến giờ tùy tiện cẩu thả Hạ Vi Lương bỗng nhiên thở dài một hơi hiếm có,cô lập tức hỏi ngược lại,
“Tại sao? Cậu không phải nói muốn ở cùng bạn trai sao?”
“Tớ đúng là muốn ở chung với hắn, nhưng . . . . . . người nhà hắn tựa hồ không thích tớ!”
Hạ Vi Lương rất buồn bực, Hứa Lưu Liễm thì không hiểu,
“Tại sao không thích cậu? Cậu không phải nói bạn trai cậu gia thế cũng bình thường sao? Vậy tại sao còn không thích cậu?”
Theo Hứa Lưu Liễm nhìn thấy,Hạ Vi Lương là cô gái không phải luôn làm cho người ta vui ?Cô nhiệt tình,thiện lương, sáng sủa, hoạt bát, hơn nữa còn là tài nữ. Mặc dù cô ngày thường là tiểu thuyết gia sắc tình, nhưng cô là người có học vấn .
Haiz ya cũng bởi vì gia thế hắn bình thường,cho nên nhà bọn họ mới hy vọng hắn có thể tìm được cô gái có bối cảnh,hơn nữa bọn họ còn nói tớ không có việc gì làm,con của bọn họ tương lai muốn thi nhân viên công vụ,dựa vào tiền nhuận bút của cô so với tiền lương của con trai họ thật không bằng không bằng!”
Hạ Vi Lương nghĩ tới mình mấy ngày hôm trước đến nhà Thịnh Thụy sắc mặt của bọn họ làm cô buồn bực muốn giết người.
Hứa Lưu Liễm rất tức giận,nhưng vẫn tỉnh táo giúp Hạ Vi Lương phân tích,
“Vậy. . . . . . Thịnh Thụy nói như thế nào?”
“Hắn đương nhiên nói giúp tớ,nhưng thế thì thế nào? Nhìn thấy sắc mặt người nhà bọn họ, hắn làm sao có thể nói!”
Hạ Vi Lương càng nói càng tức,Hứa Lưu Liễm không thể làm gì khác hơn là vội vàng trấn an cô,
“Tớ cảm thấy chuyện này cậu cần phải suy nghĩ kỹ,dù sao sắp đến ngày lễ nghĩ đông,không bằng thừa cơ hội này các người tách ra một thời gian ngắn để tỉnh táo suy nghĩ!”
“Chỉ có thể như vậy,tớ đây đang thu dọn đồ đạc mấy ngày nữa trở về Ôn Thành,sau này cậu trở về đừng quên tớ Hum!”
Hạ Vi Lương phát một hình ôm chằm sau đó ẩn núp.
Kể từ khi xảy ra chuyện công trường,trước tiên bỏ cũ thay mới thay đổi tất cả người chịu trách nhiệm và đơn vị thi công,toàn bộ một lần nữa bắt đầu làm việc, bất kỳ một đơn bị hợp tác cùng bọn họ đều có Lục Chu Việt tự mình quan sát.
Mà sau chuyện kia quan hệ giữa hắn và Hứa Lưu Liễm hoàn toàn bị người trong công ty biết,bọn họ chỉ không biết bọn họ đã kết hôn,nhưng biết bọn họ đã ở cùng nhau.
Cho nên trong lúc nhất thời trong công ty chuyện trước đó của hắn và Hứa Lưu Liễm điên cuồng dấy lên,điều này làm cho Hứa Lưu Liễm rất buồn rầu,bởi vì đi tới chỗ nào cũng có người chõ mỏ,có thiện ý đương nhiên cũng có ác ý .
Ngày nào đó buổi tối cô tựa đầu giường nhìn điện thoại di động ở trong lồng ngực cường tráng ấm áp buồn rầu kháng nghị ,
“Chu Việt,em cảm thấy. . . . . . theo quan hệ của chúng ta,làm việc chung một chỗ có chút không thích hợp!”
Cô luôn luôn hoài nghi,hắn tại sao vào tình trạng nguy cấp vẫn có thể xả thân cứu cô,bởi vì theo cô cảm thấy cô và hắn chỉ mới quen nhau mấy ngày,hắn không nên làm như vậy .
Nhưng mà tại sao? Cô rốt cuộc không biết mình có chổ nào đáng giá để hắn yêu mến theo đuổi,còn làm cho hắn có tình cảm sâu như vậy.
Nhưng mà Lưu Liễm,đây chính là tình yêu. Nếu như cô có thể giải thích tại sao thích một người, như vậy đó không phải là tình yêu,tình yêu chân chánh không có nguyên nhân,cô yêu một người,hoặc người khác yêu cô đều không biết tại sao.
Phương Đông Thần nhìn dáng vẻ cô bị dọa không nhẹ,có chút tự giễu quay đầu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ,giống như nói cho mình nghe,hoặc nói cho cô nghe,
“Từ lớp mười bắt đầu thích cô,nhưng bởi vì em quen với Trần Thanh Sở nên anh lựa chọn giấu đi tình cảm của mình,sau khi kết thúc thi tốt nghiệp trung học anh trăm phương ngàn kế hỏi thăm biết được em đến thành phố N,anh tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy em,bởi vì anh nghĩ em vào học viện kiến trúc . . . . . .”
Phương Đông Thần nói tới đây rốt cục quay đầu lại nhìn cô,trong mắt rõ ràng rất đau đớn,Hứa Lưu Liễm thì kinh ngạc đến một câu cũng nói không ra,Phương Đông Thần nói tiếp,
“Không nghĩ tới lại có thể gặp em ở Thân Viễn,anh cho rằng đây là trời cao chiếu cố đối với tình yêu say đắm nhiều năm của anh, nhưng em lại ở chung với người đó”
Rốt cục đem tình cảm dấu sâu trong nhiều năm qua tất cả nói cho cô nghe,Phương Đông Thần cũng giống như vứt đi một tảng đá lớn,hắn hít một hơi thật sâu, sau đó thay thành nụ cười,
“Lưu Liễm,anh nói những lời này cho em nghe,không phải muốn trong lòng em có áp lực gì,mà chỉ muốn để cho tâm đắc của anh được giải thoát mà thôi”
Hứa Lưu Liễm rốt cục có thể hoàn hồn,cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống bình phục tâm trạng lo sợ của mình,sau đó đưa mắt nhìn hắn trịnh trọng mở miệng,
“Đông Thần,mặc dù anh nói không cần em cám ơn anh,nhưng em vẫn muốn! Cám ơn anh đã yêu em những năm qua, cám ơn anh hôm nay xả thân cứu em,tình cảm của anh em mấy kiếp cũng thể báo đáp anh. . . . . .”
Theo lời của cô bật ra,trong phòng bệnh lớn nhất thời lâm một mảnh yên tĩnh,hai người bỗng nhiên thoáng cái không nói gì,đang lúc trong không khí có chút lúng túng ,bên ngoài vang lên một thanh âm thanh thúy,
“Tôi đã trở về!”
Chỉ thấy tiểu Điềm xách bao lớn bao nhỏ vui vẻ chạy vào,trên hai má Điềm Điềm có lúm đồng tiền thật giống với tên cô,Hứa Lưu Liễm vừa thấy cô tới liền vội vàng đứng dậy nhìn Phương Đông Thần nói,
“Đông Thần,anh hãy dưỡng thương thật tốt,em hôm nào sẽ trở lại thăm anh!”
Phương Đông Thần không nói gì,hắn cũng biết nói nữa hai người sẽ càng lúng túng,cho nên sau khi Hứa Lưu Liễm rời đi,tiểu Điềm ngồi xuống bên giường hắn lấy ra quả cam mình mới mua vẫy vẫy cười nói với hắn,
“Như thế nào? Rất thích phải không? Em biết anh thích cam nhất!”
Phương Đông Thần nhìn cô thần thái phi dương nụ cười rạng rỡ cùng hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện,trong lòng dâng lên một loại cảm động,hắn không phải nhìn không ra tâm ý của Tiểu Điềm đối với hắn,chẳng qua hắn không thể đáp lại cô,tại vì trong lòng hắn yêu sâu đậm cô gái kia .
Cho nên hắn nhàn nhạt bảo cô ngừng lại,
“Tiểu Điềm!”
“Mới vừa rồi tôi nói chuyện với Hứa thư ký cô ở bên ngoài nghe thấy phải không?”
Thật ra thì cô đã sớm trở lại,nhưng bởi vì không muốn cắt đứt lời hắn cho nên chờ ở ngoài cửa, tiểu Điềm nghe hắn nói như vậy nhất thời thu hồi nụ cười cúi mắt xuống không nói lời nào,cô dường như biết biết kế tiếp hắn sẽ nói chuyện gì.
“Tôi khổ sở yêu cô ấy nhiều năm,cho nên. . . . . . tôi có thể. . . . . . sẽ không thể yêu cô,cô còn trẻ,không nên đem thời gian lãng phí ở trên người tôi. . . . . .”
Phương Đông Thần cố gắng tìm từ ngữ thích hợp nói rõ lòng mình.
Từ trước đến giờ tiểu Điềm hi hi ha ha trầm mặc hồi lâu sau bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn,trong mắt tất cả đều là cố chấp,cô từng câu từng chữ hỏi ngược lại hắn,
“Phương Đông Thần,lúc trước anh quyết định yêu cô ấy,vậy anh có suy nghĩ qua cô ấy có thể yêu anh không? Anh có nguyên nhân vì cô ấy có thể sẽ không yêu em,thì em sẽ lựa chọn buông tha sao?”
Hắn thoáng cái bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, tiểu Điềm kiên định thuyết,
“Anh không có! Anh đau khổ yêu cô ấy nhiều năm như vậy,cho nên em cũng như vậy sẽ không buông tha!”
Sau khi cô nói xong liền cúi đầu bắt đầu dùng sức lột quả cam,Phương Đông Thần phát giác cô đau khổ,nhưng cũng không biết nên nói gì chỉ đành trầm mặc. Nhưng không đầy một lát,cô lại bắt đầu liếc lông mày về phía hắn bắt đầu nói chuyện đùa ,trong mắt trên mặt nhìn không ra bất kỳ tia khổ sở.
*
Hứa Lưu Liễm sau khi rời bệnh viện cũng không còn tâm trạng trở về Thân Viễn,nên gọi điện thoại cho Lục Chu Việt nói cho hắn biết cô đã trở về biệt thự Lan Đình,trong điện thoại giọng của hắn có chút lo lắng,
“Em hôm nay kinh hoảng không nhỏ,trở về nghỉ ngơi thật tốt một chút đi!”
Cô hôm nay quả thật kinh hoảng không nhỏ,hết chuyện ở công trường rồi đến chuyện của Phương Đông Thần.
Sau khi trở về cô liền lên mạng chát với Hạ Vi Lương nói chuyện Phương Đông Thần ,Hạ Vi Lương liên tục kinh hô,
“Khen cho một người đàn ông thâm tình!”
“Tại sao tại sao? Tại sao người thích cậu đều là đàn ông thâm tình,thậm chí có thể chết vì cậu,hu hu, ghen tỵ với hâm mộ cộng thêm hận a!”
Cô phát một vẻ mặt chảy mồ hôi cho Hạ Vi Lương,
“Bản thân tớ hy vọng bọn họ không nên có tình cảm sâu sắc ,như vậy tớ thiếu tình cảm của bọn họ sẽ ít một chút!”
Hạ Vi Lương phát cái vẻ mặt xem thường cho cô sau đó chuyển đổi đề tài,
“Không nói những thứ này,hiện tại cậu và lão Lục thế nào rồi?”
“Chỉ như vậy thôi!”
Cô có chút thẹn thùng,lúng túng nói với Hạ Vi Lương chuyện cô đã đón nhận hắn,
“Ơ đúng rồi,Vi Lương này,tớ đã quyết định năm sau cùng hắn trở về Ôn Thành rồi,tớ muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ.Gần đâytrải qua rất nhiều chuyện,tớ đột nhiên cảm giác được sống chết bất quá chỉ trong nháy mắt,nên phải thừa dịp còn sống yêu thương quý trọng người bên cạnh,xem mỗi một ngày như ngày cuối cùng,chứ không để sau khi mất đi người mình yêu thương mới hiểu thế nào quý trọng!”
“Nói như vậy. . . . . . là cậu đã tiếp nhận lão Lục rồi?”
Hạ Vi Lương cười như tên trộm,tay cô đặt lên bàn phím gõ hồi lâu,cuối cùng chỉ trả lời Hạ Vi Lương một chữ,
“Ừ!”
Cô có cảm giác thiên ngôn vạn ngữ đều nói không hết.
“Lưu Liễm,thật ra thì tớ cũng vậy muốn trở về, nhưng mà. . . . . . Ai ya!”
Từ trước đến giờ tùy tiện cẩu thả Hạ Vi Lương bỗng nhiên thở dài một hơi hiếm có,cô lập tức hỏi ngược lại,
“Tại sao? Cậu không phải nói muốn ở cùng bạn trai sao?”
“Tớ đúng là muốn ở chung với hắn, nhưng . . . . . . người nhà hắn tựa hồ không thích tớ!”
Hạ Vi Lương rất buồn bực, Hứa Lưu Liễm thì không hiểu,
“Tại sao không thích cậu? Cậu không phải nói bạn trai cậu gia thế cũng bình thường sao? Vậy tại sao còn không thích cậu?”
Theo Hứa Lưu Liễm nhìn thấy,Hạ Vi Lương là cô gái không phải luôn làm cho người ta vui ?Cô nhiệt tình,thiện lương, sáng sủa, hoạt bát, hơn nữa còn là tài nữ. Mặc dù cô ngày thường là tiểu thuyết gia sắc tình, nhưng cô là người có học vấn .
Haiz ya cũng bởi vì gia thế hắn bình thường,cho nên nhà bọn họ mới hy vọng hắn có thể tìm được cô gái có bối cảnh,hơn nữa bọn họ còn nói tớ không có việc gì làm,con của bọn họ tương lai muốn thi nhân viên công vụ,dựa vào tiền nhuận bút của cô so với tiền lương của con trai họ thật không bằng không bằng!”
Hạ Vi Lương nghĩ tới mình mấy ngày hôm trước đến nhà Thịnh Thụy sắc mặt của bọn họ làm cô buồn bực muốn giết người.
Hứa Lưu Liễm rất tức giận,nhưng vẫn tỉnh táo giúp Hạ Vi Lương phân tích,
“Vậy. . . . . . Thịnh Thụy nói như thế nào?”
“Hắn đương nhiên nói giúp tớ,nhưng thế thì thế nào? Nhìn thấy sắc mặt người nhà bọn họ, hắn làm sao có thể nói!”
Hạ Vi Lương càng nói càng tức,Hứa Lưu Liễm không thể làm gì khác hơn là vội vàng trấn an cô,
“Tớ cảm thấy chuyện này cậu cần phải suy nghĩ kỹ,dù sao sắp đến ngày lễ nghĩ đông,không bằng thừa cơ hội này các người tách ra một thời gian ngắn để tỉnh táo suy nghĩ!”
“Chỉ có thể như vậy,tớ đây đang thu dọn đồ đạc mấy ngày nữa trở về Ôn Thành,sau này cậu trở về đừng quên tớ Hum!”
Hạ Vi Lương phát một hình ôm chằm sau đó ẩn núp.
Kể từ khi xảy ra chuyện công trường,trước tiên bỏ cũ thay mới thay đổi tất cả người chịu trách nhiệm và đơn vị thi công,toàn bộ một lần nữa bắt đầu làm việc, bất kỳ một đơn bị hợp tác cùng bọn họ đều có Lục Chu Việt tự mình quan sát.
Mà sau chuyện kia quan hệ giữa hắn và Hứa Lưu Liễm hoàn toàn bị người trong công ty biết,bọn họ chỉ không biết bọn họ đã kết hôn,nhưng biết bọn họ đã ở cùng nhau.
Cho nên trong lúc nhất thời trong công ty chuyện trước đó của hắn và Hứa Lưu Liễm điên cuồng dấy lên,điều này làm cho Hứa Lưu Liễm rất buồn rầu,bởi vì đi tới chỗ nào cũng có người chõ mỏ,có thiện ý đương nhiên cũng có ác ý .
Ngày nào đó buổi tối cô tựa đầu giường nhìn điện thoại di động ở trong lồng ngực cường tráng ấm áp buồn rầu kháng nghị ,
“Chu Việt,em cảm thấy. . . . . . theo quan hệ của chúng ta,làm việc chung một chỗ có chút không thích hợp!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.