Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 168: Rất hiểu chuyện

Uyển Chuyển Lam

09/12/2015

“Lục thị trưởng,năm nay ngài đúng là song hỷ lâm môn,bản thân ngài vinh dự trở thành thị trưởng,còn Lục công tử vừa cưới được mỹ nhân về nhà!”

Các ký giả vốn vui mừng chúc mừng của ông,chứ không nghĩ ông bỗng nhiên thay đổi mặt,

“Sau này không nên nhắc chuyện đó trước mặt tôi,tôi sẽ không chấp nhận hôn sự này !”

Vốn là vui vẻ mọi người nhất thời yên tĩnh lại,có người nhớ tới giữa hắn và Hứa Định Biên có mâu thuẫn không khỏi thử thăm dò,

“Lục thị trưởng,nghe nói quý công tử ông lấy là con gái của cục trưởng Hứa Định Biên,ông có phải bởi vì ân oán giữa phó cục trưởng mới phản đối việc hôn sự này ?”

Lục Phương Đình đè nén hỏa khí của mình,

“Bất kể do nguyên nhân nào,dù sao con trai Lục gia tuyệt đối sẽ không lấy người con gái đó!”

Nghe nói hôm nay Đổng Vân còn mời cô bé đến ăn cơm,ông nghĩ đến liền giận đến muốn chết.Ông vốn còn muốn từng bước khuyên nó rời người phụ nữ kia, nhưng bọn họ lại xem lời ông như gió thổi bên tai,nên ông đành phải ra đòn sát thủ,ông đã tuyên cáo như vậy,để xem bọn họ còn có thể yên tâm thoải mái làm đám cưới không.

Cho nên chỉ trong chốc lát,tin tức Lục thị trưởng tỏ vẻ vô cùng bất mãn của con trai trong nháy mắt chiếm hết tất cả trang đầu truyền thông,ngay cả tin tức phát sóng cũng bắt đầu truyền bá.

Đang đang ăn cơm mấy người bọn họ vừa nhìn thấy tin tức,nhất thời sắc mặt rất khó coi,nhất là Đổng Vân,từ trước đến giờ tính cách nhã nhặn lịch sự giờ bà giận đến trực tiếp giận vỗ bàn đứng lên muốn đi tìm Lục Phương Đình lý luận,ông thân là bố mà làm như vậy sao? Đem chuyện riêng nhà mình khiến cho mọi người đều biết,ông không cảm thấy mất mặt sao?

“Mẹ,cần gì phải giận giữ?”

Lục Chu Việt vươn tay ra kéo bà,giọng nói bình tĩnh khuyên can,

“Ông ấy chỉ cho con một sinh mạng nhưng chẳng bao giờ cho con một người bố ủng hộ cùng quan tâm,về Lục Phương Đình,con có thể xem ông ta là bố,cũng có thể xem hắn như người xa lạ!”

Hắn nói quyết tuyệt trước nay chưa có,nói bi thương để chết tâm,đó là suy nghĩ của hắn bây giờ với Lục Phương Đình,không hề mong mỏi cho rằng bố sẽ quay lại nhìn mình,vậy sẽ không bị lời của ông khiến đau lòng.Ông đã không xem hắn là con,vậy hắn cũng không cần xem ông như bố.

Hứa Lưu Liễm cũng an ủi Đổng Vân,

“Đúng vậy đấy bác gái,bất kể bác trai nói như thế nào,bất kể người khác nói như thế nào,chỉ cần con và Chu Việt bất mãi mãi ở cùng nhau là được sao? Bác không nên vì chút chuyện không đáng này mà tức giận!”

Bị hai người bọn họ nói,Đổng Vân lúc này mới lại lần nữa ngồi ngồi xuống chỗ mình,ánh mắt bà nhìn Hứa Lưu Liễm tràn đầy áy náy,

“Lưu Liễm,thật đã làm con khó xử,mới vừa vào cửa Lục gia chúng ta đã ——”

Hứa Lưu Liễm thấy bà lại đang tự trách,liền vội vàng nhận lấy giọng có chút nghịch ngợm phá tan không khí trầm buồn,

“Bác gái,bác cũng đừng nói những lời này,con chỉ quan tâm đến ý Chu Việt,chứ không phải quan tâm đến ý bác trai!”



Hạ Vi Lương thường nói,chị đây không phải là người vì tiền,cũng không cần được mọi người thích.Cô rất may mắn bên cạnh có người bạn lạc quan như Hạ Vi Lương,mới có thể khiến cô giữ vững tâm trạng lạc quan vào lúc này.Cô lựa chọn chính là người đàn ông tên Lục Chu Việt sáu năm qua không rời bỏ cô,chứ không phải gia đình của hắn, cha mẹ hắn. Lục Phương Đình đồng ý cũng được không đồng ý cũng được,chỉ cần hắn không buông cô sẽ kiên trì ở bên cạnh hắn.

Cô hoạt bát để cho sắc mặt tối tăm của Đổng Vân hơi chút thả lỏng,ngồi ở bên cạnh cô Lục Chu Việt đưa bàn đưa tay dùng sức nắm chặt tay cô,cảm kích nhìn cô sau nhìn sang Đổng Vân nói,

“Mẹ,những chuyện này mẹ cũng đừng để ý,mẹ chỉ cần an tâm chờ đợi tham gia hôn lễ cuả chúng con là được!”

Đổng Vân thở dài,

“Thôi thôi,ngày mai mẹ trở về núi,mẹ sợ nhìn nữa,mẹ thật để lộ những chuyện kia ra ngoài ánh sáng!”

Lâm San Ni cũng cười trấn an mẹ nuôi,

“Dì Đổng,dì cứ hưởng thụ sự an tĩnh,anh sẽ xử lý tốt tất cả !”

Đổng Vân nhìn dáng vẻ dịu dàng của con bé,lại nhớ tới con bé vừa về nhíu chặt lông mày,liền bắt đầu quan tâm chuyện của cô,

“Sunny,con cũng trưởng thành,sau hôn sự tiểu Việt cũng nên đến phiên con,nếu có người thích hợp thì gặp thử một chút!”

Cô nói xong rồi nhìn Lục Chu Việt khai báo,

“Tiểu Việt,con cũng đừng chỉ quan tâm đến mình,hãy tìm người đàn ông sự nghiệp thành công ưu tú thật là tốt giới thiệu cho Sunny đi!”

Đổng Vân vừa nói,Lục Chu Việt chỉ khẽ mím môi ý vị sâu sa cười,hắn cũng đã sớm trải tốt đường,giờ chỉ xem duyên phận cùng tạo hóa thôi. Mà trong đầu Lâm San Ni lại lập tức hiện ra người đàn ông đeo kính râm vừa rồi cả người tản ra hơi thở không kềm chế được ,cô lóe lên một cái sau lúng túng che dấu đi,

“Khụ khụ,dì Đổng,chuyện này dì không cần quan tâm,con đã quyết định năm nay bắt đầu tiếp nhận tương thân,tranh thủ sớm ngày tìm được một người đàn ông tốt,để cho dì khỏi phải lo cho cháu!”

“Con biết nghĩ như vậy là tốt!”

Đổng Vân lúc này mới thoải mái cười,hai người bọn họ hiểu chuyện như vậy là an ủi lớn nhất của bà.

Sau khi cơm nước xong Lục Chu Việt đưa Hứa Lưu Liễm về nhà,trong xe Lục Chu Việt không có vội vả phát động xe,mà đưa tay ôm chầm nhóc con đang cười bên cạnh thật chặc ôm vào trong ngực,dùng sức ôm,trong giọng nói có cảm kích,có thương yêu,còn có vô cùng yêu thương,

“Lưu Liễm,em hiểu chuyện như vậy,anh không biết yêu em bao nhiêu mới đủ!”

Cô không có vì Lục Phương Đình ở trước mặt truyền thông không chút khách khí phủ nhận chuyện hắn và cô mà tức giận,ngược lại giúp đở hắn cùng nhau an ủi Đổng Vân,trong lòng hắn bị Lục Phương Đình vô tình tổn thương cô vậy như rót vào hắn một dòng nước ấm.Có lẽ hắn mặt ngoài thoạt nhìn kiên cường không chê vào đâu được,nhưng chỉ có chính hắn biết,tim của hắn có nhiều khát vọng được yêu thương.

Có được tình yêu này là do hắn cố chấp,hắn cố chấp chờ đợi người con gái hắn yêu đến yêu hắn.Nếu như sáu năm trước cô chưa từng xuất hiện trong tầm mắt hắn,có lẽ Lục Phương Đình kín đáo giới thiệu cho hắn một cô gái hắn sẽ kết hôn,như vậy cũng sẽ không xảy ra những chuyện không vui như hiện tại,nhưng cô đã xuất hiện,điều này làm cho hắn cảm thấy,hắn không muốn mãi như thế.

Cho nên hắn không hề nhìn bất cứ một cô gái nào,cố chấp đuổi theo cô, chờ cô,yêu cô,cho đến cô rốt cục cũng chịu đem lòng mình giao cho hắn.



Hứa Lưu Liễm bị hắn kéo,cảm nhận được hắn nồng đậm cảm xúc,trầm mặc một hồi mới nhẹ nhàng mở miệng,

“Anh yêu em đã đủ nhiều,hiện tại đến lượt em đáp lại anh!”

Bọn họ cũng không biết phía trước có chuyện gì đang đợi chờ bọn họ,có lẽ là bình tĩnh an bình,có lẽ là trắc trở không thể biết trước,nhưng cô biết, giờ phút này cô nguyện ý kiên định đứng bên cạnh hắn .

Lục Chu Việt nghe lời của cô lại dùng sức ôm cô thật chặt,cô khẽ cáu kháng nghị hắn, “Lưng của em sắp bị anh bẽ gãy. . . . . .”

Hắn lúc này mới buông cô ra nhưng mạnh mẽ hôn lên mặt cô mấy cái mới ngồi trở lại chỗ mình chuyên tâm lái xe,có lẽ hiện tại hắn có thể cho cô chính là một cuộc hôn lễ long trọng,làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới,như vậy mới có thể biểu đạt tình yêu cùng cảm kích hắn dành cho cô.

Sau khi Hứa Lưu Liễm về đến nhà,mới phát hiện sắc mặt Liên Tố nhợt nhạt,mệt mỏi nằm trên ghế sa lon,cô kinh ngạc đá rơi giầy vội vàng chạy tới,

“Mẹ,mẹ bị sao vậy? Tại sao sắc mặt khó xem thế?”

Liên Tố bị cô dao động tỉnh,cố gắng chống mình ngồi dậy,

“À,mẹ cảm thấy có chút tức ngực,có thể là đi dạo bên ngoài khí trời quá lạnh nên cảm lạnh!”

Sau khi Hứa Định Biên đi,bà khóc lớn một trận sau nằm trên ghế sa lon bất tri bất giác ngủ đi, bà cho là mình ngủ sẽ không tỉnh lại, chứ không nghĩ tới thượng đế vẫn quan tâm bà, quan tâm cho bà nhìn thấy hôn lễ con gái bà sau mới đưa bà đi,để cho bà không còn tiếc nuối gì.

“Con đưa mẹ đến bệnh viện !”

Hứa Lưu Liễm cảm thấy ánh mắt cô bà kỳ lạ,đôi môi thậm chí có chút tím,dựa theo kinh nghiệm của cô thì có thể dấu hiệu mẹ phát bệnh,Liên Tố lắc đầu đứng dậy,

“Không có chuyện gì,Chu Việt đã cho bác sĩ mấy ngày sẽ tới nhà kiểm tra một lần,nếu có vấn đề gì đã sớm nói ra,con đừng khẩn trương vô ít,hơn nữa mới sang năm mới mà đi bệnh viện gì, xui lắm!”

“Mẹ,thân thể không khỏe thì nhất định phải đến bệnh viện,quản gì xui hay không xui!”

Hứa Lưu Liễm không nghe theo,trong lòng Liên Tố rất hoảng hốt sợ con gái nhìn ra cái gì,nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh,

“Mẹ lên trên giường nằm một lát,nếu sau khi đứng lên còn không tốt mẹ liền theo con đến bệnh viện,có được không?”

Bây giờ đối với bà mà nói,có thể kéo dài bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

“Được rồi,vậy mẹ có chỗ nào không khỏe thì nói với con!”

Hứa Lưu Liễm biết bà từ trước đến giờ cố chấp cho nên không miễn cưỡng bà,đỡ bà vào phòng ngủ,Liên Tố đợi sau khi con bé đi từ trong tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc,uống mấy viên thuốc,sau đó nhắm mắt lại yên hồi lâu,bà cầu xin ông trời nhìn những năm gần đây bà làm việc tốt ,không nên vào lúc này đưa bà đi.

Hứa Lưu Liễm sau khi rời khỏi phòng Liên Tố liền gọi điện cho Lục Chu Việt,hắn vốn nói cô về nhà dọn chút đồ,ngày mai sẽ đưa cô đến chỗ hắn,bởi vì ngày mai Đổng Vân trở về trên núi còn Lâm San Ni dĩ nhiên cũng trở về phòng trọ của mình,hắn muốn cô qua đó,để hai người trải qua cuộc sống bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook