Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 251: Tất cả đều ngọt ngào

Uyển Chuyển Lam

19/12/2015

“Hiệu Đổng đại nhân,đừng làm mất hứng vậy chứ,anh không phải cô đơn chiếc bóng,hay cho cục cưng trong bụng Đại Hứa với anh đi!”

Cô nói một câu khôi hài mọi người nhất thời đều vui vẻ,nhưng Hạ Vi Lương cảm nhận được mình bị đường nhìn lạnh lẽo đánh giá,cô làm như không nhìn thấy tiếp tục cười nói với Hứa Lưu Liễm,trong lòng thì gào khóc tru lên:Trời ơi,nếu sau này ai dám nói chuyện giữa cô và hắn,cô sẽ không để yên cho người nọ.

Cô nói đấy thì sao? Hắn có cần dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô không? Ghét nhất loại người khó đoán như bọn họ,nếu không phải vì anh trai cô,cô chết cũng không dây dưa với người này ! Hừ!

Trác Thính Phong tâm trạng khá một chút,nhìn Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm cười.

“Xem ra chỉ có thể vậy! Lục lão đại,anh có biết anh bây giờ khiến người ta vừa ghen tỵ vừa hận không!”

Bốn người bọn họ hiện tại chúc hắn viên mãn,có người mình yêu lại có con của bọn họ,mặc dù tình yêu của Đường Dục Hàn không viên mãn nhưng có một đứa con xem như an ủi,cái tên máu lạnh Diêm Hạo Nam thì đừng nói đến,giờ chỉ còn mình hắn cô đơn chiếc bóng,muốn tình yêu không có tình yêu,muốn con thì không có con, thật đúng là nghiệt duyên.

Nghĩ tới đây hắn cầm chai rượu trước mặt đến rót cho mình một chén ngửa đầu uống,Lục Chu Việt thấy thế vội vàng gọi mọi người dùng cơm,thật ra hắn hôm nay có gọi Tô Thế Viên,hắn cũng muốn tác hợp bọn họh ắn biết Trác Thính Phong trong lòng có tình cảm mặc dù hắn cho tới bây giờ không có nói với bọn họ,nhưng Tô Thế Viên khéo léo cự tuyệt,nói cô đang ở Anh không thể ngồi máy bay trở về.

Bất quá để hắn cô đơn chiếc bóng một mình cũng tốt,để cho hắn nếm thử mùi cô đơn,rồi nắm chắt cơ hội hành động với Tô Thế Viên.

Bữa tiệc bắt đầu sau các người kia đua nhau chuốc rượu Lục Chu Việt,nhưng hắn kiên quyết cự tuyệt,Trác Thính Phong không vui kháng nghị.

“Lục lão đại này,là anh mời khách đến uống rượu,anh ngược lại không uống ,vậy chúng tôi còn uống cái gì!”

“Tôi phải lái xe!”

Hắn nói vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc,Trác Thính Phong liếc hắn một cái.

“Anh không phải có tài xế sao?”

Lục Chu Việt nhìn Trác Thính Phong một cái,giơ ly lên tượng trưng nhấp một ngụm nhỏ sau đó xin lỗi mọi người.

“Lưu Liễm hiện tại mang thai,người khác lái xe tôi không yên tâm,phải tự mình lái xe mới được! Cho nên thật xin lỗi,sau này tôi sẽ uống giờ các người cứ tự nhiên!”

Hắn vừa nói ra ngay cả mấy người đàn ông ngày thường tùy tiện cũng sửng sốt một chút.Cái gì gọi là trăm năm luyện cứng cũng thành mềm,chính là nói tình cảnh này sao?

Lục Chu Việt đã nói vậy bọn họ làm sao còn có thể không hiểu ý hắn,lập tức không miễn cưỡng hắn nữa,tự mình nâng ly uống,Trác Thính Phong cũng không phải khách khí trực tiếp uống,khi hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch,có thể thấy trong mắt hắn nồng đậm buồn bã.

“Nhìn cái gì,nhìn cái gì,khác người…… !”

Hạ Vi Lương nhỏ giọng lầm bầm một câu,lời này nói về phía Lục Chu Việt.Song,tuy cô nói thế,nhưng khẽ rũ xuống che đi nước mắt của mình,chỉ có cô biết Đại Hứa cùng hắn đã trải qua bao nhiêu trắc trở chua xót mới có hạnh phúc hôm nay,cho nên cô không nhịn được đỏ vành mắt,cô nói Lục Chu Việt khác người,cô đây cũng là ông tổ khác người đây.



Nhưng hết lần này tới lần khác có người nhân lúc cô khác người rất không biết điều tiếp tục dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quăng đến trên người cô,cô liền nổi giận,thoáng cái hung dữ nhìn sang Giang Trọng Viễn,cặp mắt to trong veo như nước còn tràn ngập nước mắt khác người đây.

Giang Trọng Viễn vừa tự nhiên uống rượu vừa tỉnh bơ đánh giá cô,mặc dù lần đầu tiên gặp mặt bị cô hại sắp tức chết,cho hắn ấn tượng thật không tốt, nhưng sau gặp thêm hai lần cảm thấy rất thú vị.

Lúc này chợt bị cô hung dữ trừng sợ hết hồn,nghĩ xem hắn dầu gì cũng cấp bậc thiếu tá,trải qua điều kiện huấn luyện ác liệt nhất,diễn tập quân sự kịch liệt nhất hắn cũng trải qua,coi như là người trải qua sóng to gió lớn,lại bị một cái trừng của cô làm tay run rẩy,thiếu chút nữa đổ rượu trong tay.

Hắn rất lúng túng,ho nhẹ một tiếng có chút tức giận nhìn chằm chằm cô hỏi.

“Chuyện gì?”

Chính hắn an ủi mình,không có gì,chỉ là nước mắt trong mắt cô mà thôi.

Hạ Vi Lương ngực kịch liệt phập phồng nhìn chằm chằm Giang Trọng Viễn,trong mắt còn lóe nước mắt,nhưng làm cho Hứa Lưu Liễm sợ hãi,còn tưởng rằng cô bị gì rồi,vội vàng dùng ánh mắt hỏi thăm cô đã xảy ra chuyện gì, Hạ Vi Lương cuối cùng thu hồi ánh mắt cúi đầu ăn cơm.

Bất quá trong lòng đang tức giận,cô hiện tại rất muốn chửi thô tục,rất muốn lớn tiếng thét với người đó: Nhìn cái gì,chưa từng thấy mỹ nữ sao? Dám nhìn bà đây nữa bà đây sẽ đâm mắt ngươi!

Dĩ nhiên những lời cô chỉ dám nói trong lòng,dù sao chuyện anh trai cô trước mắt còn chưa giải quyết sao,hơn nữa cô nhất định phải bận tâm trường hợp hiện tại, nếu quả thật trước mặt mọi người hét hắn,thì cũng thật tổn thương,chút tố chất cùng nhẫn nại cô vẫn có.

Đối với bên cô đầy mùi thuốc súng,thì bên Lâm San Ni và Quách Nhĩ Kiệt yên tĩnh rất nhiều,hai người đều yên lặng ăn cơm,nói cái gì cũng không nói,Quách Nhĩ Kiệt xem ra thật sự mệt mỏi,ở kịch tổ quay phim ngày đêm,hơn nữa không ngừng bôn ba,dù người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Vào lúc ăn cơm gần xong ba cô gái liền ngồi vào ghế sa lon lớn trong góc phòng bắt đầu nói chuyện,mấy người đàn ông như cũ ngồi ở chỗ đó uống,ngoại trừ Lục Chu Việt không gì,những người khác đều uống đến say khướt,nhất là Trác Thính Phong say đến bất tỉnh nhân sự,cuối cùng là Lục Chu Việt gọi tài xế hắn đến,mấy người bọn họ cùng đưa hắn vào trong xe.

Lâm San Ni lòng vẫn mềm nhất,nhìn Quách Nhĩ Kiệt uống thành như vậy,cô không nỡ quấy rầy trợ lý của hắn,nên chủ động gánh nhiệm vụ đưa hắn trở về,Hạ Vi Lương thì không có lương tâm,nhìn Lục Chu Việt đỡ Giang Trọng Viễn đưa về phía cô,cô lập tức ôm bụng ra vẻ thống khổ đứng dậy.

“Ai nha,xin lỗi,tôi hồi nãy ăn nhiều quá,đau bụng được muốn chết,tôi đi phòng rửa tay trước!”

Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy.

Lục Chu Việt giận giương mắt nhìn,Giang Trọng Viễn có chút say tay nắm áo khoát mỉm cười nói.

“Tôi có tài xế,vốn muốn hỏi có cần đưa cô ấy về nhà không,bây giờ xem ra không cần,tôi đây ra về trước!”

Hắn nói xong cũng tạm biệt Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm,xoay người lảo đảo đi ra ngoài,hắn từ trước đến giờ không phải người thích say rượu,chẳng qua cảm thấy rất vui cho nên uống có chút say.

Về phần cô,giữa bọn họ không có tình cảm,hắn cũng không yêu cầu cô phải tốt với hắn,chẳng qua hắn thấy lòng tự ái bị tổn thương,vô luận là ngoại hình hắn, hay là gia thế hắn,chưa từng có cô gái nào hờ hững với hắn vậy nha? Sau khi đám đông tản đi,Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm mới động thân tự mình về nhà,cô có chút mệt mỏi ngồi vào trong xe,người dựa vào ghế dường như muốn ngủ,Lục Chu Việt đau lòng cúi người qua giơ tay xoa nhẹ lên mặt cô hỏi.

“Có phải rất mệt?”



“Không mệt!”

Cô lắc đầu,cô biết mục đích hắn tối nay mời bọn họ ăn cơm,không phải muốn tác hợp mấy kia sau,cô không muốn vì mệt mỏi chính mình bỏ đi tích cực của hắn.

Lục Chu Việt gõ lên trán cô.

“Đừng nói dối,anh thích em thành thật,không muốn em vì anh mà che dấu cái gì!”

“Được rồi,em có chút mệt,cũng không mệt lắm,chỉ muốn ngủ mà thôi. . . . . .”

Cô vừa nói xong ngáp một cái,Lục Chu Việt yêu thương hôn lên trán cô.

“Vậy em ngủ đi,đến nhà anh sẽ gọi em!”

“Ừ. . . . . .”

Cô mơ mơ màng màng theo bản năng đưa tay ôm cổ hắn hôn lên môi hắn,đôi môi mềm mại ấm áp,nhẹ nhàng dán lên hắn,hấp dẫn hắn rên rĩ một cái.

Hắn nhịn mấy lần mà không được,giơ tay lên nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hôn sâu,hôn nhau bọn họ mỗi ngày đều làm,nhưng tại sao cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ,nhắm hai mắt ngậm môi cô hôn đi hôn lại nhiều lần,cô vốn muốn ngủ,bị hắn hôn đến khó thở phải mở mắt ra.

Hắn thấy cô tỉnh nhưng vẫn không buông ra,ôm cô tiếp tục từng chút từng chút vuốt ve môi cô,Hứa Lưu Liễm nhận thấy hô hấp của hắn dần dần nặng nề,đỏ mặt nhỏ giọng nói.

“Chu Việt,em hiện tại mới mang thai hơn một tháng,hình như hơn ba tháng mới được làm. . . . . .”

Khi nói đến chữ cuối cùng giọng cũng nhỏ đến sắp nghe không được,thật ra trong khoảng thời gian này bọn họ không phải chưa làm qua,chẳng qua lúc trước không biết thì thôi,hiện tại biết rồi,dù sao cũng phải chú ý một chút.

“Tại sao em biết ?”

Lục Chu Việt hơi kéo ra khoảng cách với cô,trong con ngươi màu đen tràn đầy thâm tình nhìn chăm chú vào cô,cô ôm lấy cổ hắn nhỏ giọng nói.

“Vi Lương nói !”

Ban nãy ngồi nói chuyện,Hạ Vi Lương đã nói cho cô biết,nói trước ba tháng không thể làm,sau đó cô càng nói càng bốc lửa,làm Lâm San Ni mặt đỏ rần.

Lục Chu Việt hừ lạnh một tiếng.

“Cô ấy tại sao cái gì cũng biết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook