Chương 110: Tình thế khó xử
Uyển Chuyển Lam
03/12/2015
Vừa khả ái,thanh thuần,lạnh lùng và vân vân,hơi có chút thùy mị đều bị bọn họ phân ra từng cái.
Vừa bắt đầu bọn họ ngày ngày nói chuyện phím tên nữ sinh khác,sau lại dần dần dần dần một người con gái tên Hứa Lưu Liễm bắt đầu trở thành đề tài bàn luận trong chúng nam sinh,giống như bọn họ nói cô không phải loại người cực kỳ xinh đẹp nhưng làm người ta nhìn thoải mái, có lẽ vừa bắt đầu ngươi sẽ cảm thấy cô không hấp dẫn người,nhưng tiếp tục quan sát sát sẽ bị hấp dẫn thật sâu.
Lúc đó chẳng qua thấy bọn họ điên cuồng phụ họa cười một tiếng,bởi vì hắn nghe được gia cảnh cô bình thường,không giống loại cô gái hắn sau này gặp gỡ,vì hắn đã sớm biết loại gia thế hiển hách như hắn sau này phải chọn cô gái môn đăng hộ như mình, nên hắn cũng không để cô ở trong lòng.
Hắn không nghĩ tới,không lâu sau này hắn trong thang lầu chật nít gặp gỡ cô,còn như bị ma xui quỷ khiết ra tay giúp cô thoát khỏi quẫn cảnh,từ đầu đến đuôi có ý thích chiếm hữu cô,người từ trước đến giờ không chủ động đuổi theo nữ sinh hắn lần đầu tiên ra tay theo đuổi cô.
Hắn càng không có nghĩ tới,cô sẽ trở thành người mình yêu nhất cả cuộc đời cả kiếp này .
Cô không chỉ có một gương mặt mỹ lệ,cô chân thật và sinh động,đơn giản và thuần túy,đương nhiên cũng có rất nhiều tính xấu,lúc giận giữ không mất khả ái,đối với những đại tiểu thư bên cạnh được mọi người nuông chiều từ bé ,đối với hắn mà nói cô không khác một liều độc dược tươi mát khiến hắn càng lún càng sâu.
Hắn thậm chí còn vì cô bắt đầu cãi vã với cha mẹ,bởi vì bọn họ không thích xuất thân của cô nên không cho phép hắn tiếp tục lui tới với cô,hắn thề tuyệt đối không ảnh hưởng bài tập,cũng bảo đảm nhất định thi đậu học viện kinh tế quản lý lớn nhất thành phố N,lúc này bọn họ mới tạm thời buông tha.
Sau đó đang lúc hắn thật vất vả truyền đạt đến cha mẹ,thì cái người đàn ông tên Lục Chu Việt lại cho hắn một kích trí mạng,vào lớp mười hai không bao lâu, người đàn ông kia trực tiếp tìm được hắn nói thẳng vào vấn đề,muốn cô ấy hay muốn sự nghiệp Trần thị .
Nếu nói muốn cô thì Trần thị lập tức bị Lục thị thu mua,ngày thứ hai Trần thị sẽ không hề tồn tại nữa.Còn muốn giữ gia nghiệp Trần thị,ngày thứ hai lập tức bay đến Mĩ Quốc từ đó rời xa cô.
Hắn giống như một con thú điên,ra quyền nặng nề vung về phía người đàn ông kia,đáng tiếc hắn căn bản không phải đối thủ người đàn ông đó,người đàn ông kia có sức lực cường tráng và kỷ xảo thành thạo đánh lộn,cùng với tâm trạng trầm ổn không đến mấy giây hắn đã bị đánh ngã trên mặt đất.
Một ít lần va chạm để hắn hiểu sâu sắc,khác biệt giữa cậu nhóc chưa trải đời cùng người đàn ông có kinh nghiệm tang thương,ngoại trừ đi đến Mĩ Quốc thì không còn phương pháp nào,hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn tâm huyết nửa đời của cha mẹ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát?
Hắn gục trên mặt đất hung hăng nắm quả đấm,hắn thề cuối sẽ có một ngày hắn cũng sẽ giống như người đàn ông này thành thục trầm tĩnh,nhưng tại sao sau khi hắn trưởng thành cô đã không thể thuộc về hắn,vậy hắn liều mạng thay đổi thì có ý nghĩa gì?
Ở Mĩ Quốc chút ít năm,hắn rất lầm lì cả ngày lẫn đêm nhớ đến cô,mỗi đêm cơ hồ trằn trọc trở mình khó ngủ cả đêm,hắn lo lắng cô có thể vì hắn đột nhiên rời đi mà ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, nếu như cô vì hắn mà không đậu hắn thật rất xin lỗi cô.
Nhưng hắn liên lạc không được cô,hắn thậm chí không thể liên lạc với cha mẹ trong nước,chỉ có thể một mình tha hương nước khác,căn bản không cách nào nói hết lo lắng và nỗi nhớ về cô.
Hắn thề nếu có một ngày hắn trở về nước,bất kể cô thi thành công vào đại học hoặc thi rớt bỏ học đi làm,hắn cũng sẽ không vứt bỏ cô,hắn nhất định nhét cô vào cánh chim mình yêu thương thật nhiều,bồi bổ cho cô,dùng hết khả năng của hắn để hoàn thành ước mơ trở thành kiến trúc sư của cô .
Rồi sau đó hắn sở dĩ có cho phép Anna Katherine nhích tới gần,là bởi vì cô có một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời giống như cô,có một tâm tính thiện lương giống như cô,nhất là lúc Anna Katherine học xong Trung văn, dịu dàng gọi hắn một tiếng Thanh Sở,làm cho hắn cảm giác cô lần nữa trở lại bên cạnh hắn.
Chỉ tiếc khi hắn trải qua khó khăn không tiếc hy sinh hạnh phúc cả đời cho Anna Katherine rốt cục có thể trở về nước,nhưng chuyện hoàn toàn không như hắn tưởng tượng,bọn họ lúc này không phải như mấy người bạn nói nam chưa lập gia đình nữ chưa gả,mà là hắn đã cưới,cô cũng gả.
Mặc dù thân phận hai người đã thành như vậy,lòng hắn cũng không cam chịu, cô gả cho tên đàn ông chia rẽ hai người,hắn muốn đoạt lại cô,dù sao hôn nhân của hắn và Anna Katherine cũng chỉ một trò chơi mà thôi.
Hắn tựa tại trên giường bệnh nắm thật chặc tay cô không để cho cô rời đi,
“Tiểu Liễm,ở lại bên cạnh anh có được không?”
Hứa Lưu Liễm rũ mắt nhìn bàn tay bao trùm tay mình,không biết bao lâu hắn đều nắm thật chặc cô,nhưng hôm nay cô lại cảm thấy vô cùng chua xót không biết tại sao, trước mắt cô bỗng nhiên hiện ra một đôi bàn tay khác,bàn tay kia xương đốt tay hiện ra rõ ràng,ngón giữa có lực luôn dùng sức siết chặt cô,giống như sợ cô sẽ rời đi.
Nghĩ tới Lục Chu Việt,Hứa Lưu Liễm vội nghĩ tới hắn nói muốn cô ngày mai trở về,định thần lại cô nhìn thấy Trần Thanh Sở chua xót mở miệng,
“Thanh Sở,sau này uống nhiều rượu đừng lái xe nữa,gọi xe trở về hoặc là để cho tài xế tới đón anh,anh đã không có chuyện gì em đây cũng yên lòng,giờ đã muộn vậy em về trước!”
Cô nói xong xoay người muốn đi, nhưng Trần Thanh Sở nắm tay cô không chịu,đau khổ cầu khẩn,
“Tiểu Liễm,đừng!”
Cô cũng quay lại vẻ mặt cố chấp,cúi đầu dùng hết khí lực toàn thân gỡ ngón tay Trần Thanh Sở,Trần Thanh Sở dù sao cũng mới vừa bị thương, vừa bắt đầu rất có khí lực nhưng cùng cô giằng co không đầy một lát làm sao bằng cô,buồn bã đưa ngón tay đẩy ra, sau đó cô xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Hứa Lưu Liễm vừa bước ra ngoài liền giơ tay lên bụm miệng,nước mắt giọt giọt lăn xuống.Người người đều nói Lục Chu Việt yêu mà không được,còn cô có ai có thể hiểu nỗi khổ trong lòng cô lúc này.Cô còn chưa đi tới cửa,phía sau đã truyền đến tiếng hét thê lương của Trần Thanh Sở,
“Hứa Lưu Liễm! Hôm nay em mà đi,anh sẽ không phối hợp để bác sĩ trị liệu,cứ để như vậy chết đi,dù sao không có em anh sống cũng không còn ý nghĩa gì!”
Cô bị lời của hắn làm hoảng sợ vội vàng dừng bước,quay đầu lại ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bi thương của Trần Thanh Sở ở trên giường bệnh khàn cả giọng hét toán, hắn đưa tay nhổ cái ống truyền dịch trên người,có máu tươi từ tay của hắn trên lưng chảy ra,hắn thậm chí nhấc chăn lên muốn xuống giường,cô bị dọa cho sợ đến chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều,vội vàng xông qua đè hắn lại,sau đó nhanh ấn nút cấp cứu đầu giường.
“Trần Thanh Sở,anh làm gì vậy! Anh không muốn sống nữa sao?”
Tay cô bận rộn chân thì loạn ấn lấy máu trên tay vừa vội vừa tức quát hắn,Trần Thanh Sở bởi vì gãy mấy xương sườn,vừa động liền đau đến mặt mũi trắng bệch,nhưng vẫn liều mạng tay cô nở nụ cười yếu ớt,tiểu Liễm,em vẫn lo lắng cho anh đúng không? Có phải chỉ có vậy cô mới có thể đau lòng vì hắn?
Chưa đợi hắn nói xong Hứa Lưu Liễm đã thấy bác sĩ đẩy cửa đi vào,cùng một lúc tiến vào còn có mấy anh em vừa nãy chờ ngoài cửa,vừa nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi và sắc mặt trắng bệch của hắn nhất thời cũng thiếu kiên nhẫn,cái người tràn đầy địch ý với cô trực tiếp lửa giận ngút trời,
“Hứa Lưu Liễm,cô có phải muốn mạng của hắn thì cô mới cam tâm không?”
Bách sĩ kiểm tra cho Trần Thanh Sở cũng nhìn cô trách cứ,
“Cô gái,giữa các người có bao nhiêu chuyện đi nữa cũng cần phải chờ bệnh nhân tỉnh táo lại đã? Không thể chờ bệnh nhân nghỉ ngơi khang phục một chút mới nói được sao?”
Hứa Lưu Liễm trong lúc nhất thời trở thành người để mọi người chỉ trích,cô làm sao biết tâm trạng Trần Thanh Sở thất khống thành như vậy, còn nói không phối hợp trị liệu của bác sĩ. Trần Thanh Sở cau mày nhịn đau giải thích giùm cô,
“Không phải cô ấy sai,là tôi ép buộc cô ấy,các người đừng trách cô ấy!”
Trần Thanh Sở ầm ĩ như thế cô thật không cách nào rời đi,nhìn dáng vẻ quyết tuyệt vừa rồi thật sự có thể không chịu cho bác sĩ chữa trị ,cả hai đều thiệt hoàn toàn không phải là kết quả cô muốn .
Trần Thanh Sở nắm chặt cô không buông,cô không thể làm gì khác hơn là lấy cái ghế ngồi xuống bên giường chăm sóc hắn,bác sĩ vừa nãy thấy tâm trạng hắn không ổn định đành tăng thêm thuốc an thần,cho nên hắn lúc này đã nhắm mắt ngủ thật say,nhưng cho dù hắn đang ngủ say,tay của hắn cũng như cũ nắm lấy tay cô.
Cô ngồi ở chỗ đó lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú ngang ngạnh,trong lòng nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn.Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại được nhìn hắn cẩn thận và chi tiết ở khoảng cách gần,khuôn mặt anh tuấn đẹp mắt không hề thay đổi loại tuấn tú mà cô thích,nhưng cô cũng cảm thấy xa lạ rất nhiều.
Không biết tại sao lại xa lạ.
Rõ ràng ba năm nay dường như mỗi ngày cô đều nghĩ đến hắn,nửa đêm trong mộng tỉnh lại cũng nghĩ đến hắn,ngẩn người nhớ khoảng thời gian từng ở chung,nhưng hôm nay khi mặt đối mặt tại sao xa lạ thế?
Rốt cuộc cô thay đổi? Hay hắn thay đổi? Hay bọn họ ai cũng không có,thời gian vô tình hòa tan tất cả?
Cô nhẹ cau mày vang lên, cuối cùng chống cự không nổi mệt mỏi,gục bên giường ngủ đi.
Ngày thứ hai cô bị một trận tiếng chuông điện thoại sắc bén làm thức tỉnh,cô vội vàng lấy tới nhìn,là Lục Chu Việt gọi tới,lòng của cô nhất thời cả kinh. Từ Ôn Thành đến thành phố N chỉ có dùng máy bay,buổi sáng tám giờ,lúc này đã đã hơn bảy giờ,theo lý thuyết cô hẳn là ở phi trường chuẩn bị lên máy bay,cô không tâm tình nhìn Trần Thanh Sở sắc mặt bỗng nhiên ảm đạm,nắm điện thoại di động vội vã chạy ra ngoài.
Đón điện thoại,giọng của hắn ở đầu đây bên kia vang lên,
“Đến phi trường rồi sao?”
Vừa bắt đầu bọn họ ngày ngày nói chuyện phím tên nữ sinh khác,sau lại dần dần dần dần một người con gái tên Hứa Lưu Liễm bắt đầu trở thành đề tài bàn luận trong chúng nam sinh,giống như bọn họ nói cô không phải loại người cực kỳ xinh đẹp nhưng làm người ta nhìn thoải mái, có lẽ vừa bắt đầu ngươi sẽ cảm thấy cô không hấp dẫn người,nhưng tiếp tục quan sát sát sẽ bị hấp dẫn thật sâu.
Lúc đó chẳng qua thấy bọn họ điên cuồng phụ họa cười một tiếng,bởi vì hắn nghe được gia cảnh cô bình thường,không giống loại cô gái hắn sau này gặp gỡ,vì hắn đã sớm biết loại gia thế hiển hách như hắn sau này phải chọn cô gái môn đăng hộ như mình, nên hắn cũng không để cô ở trong lòng.
Hắn không nghĩ tới,không lâu sau này hắn trong thang lầu chật nít gặp gỡ cô,còn như bị ma xui quỷ khiết ra tay giúp cô thoát khỏi quẫn cảnh,từ đầu đến đuôi có ý thích chiếm hữu cô,người từ trước đến giờ không chủ động đuổi theo nữ sinh hắn lần đầu tiên ra tay theo đuổi cô.
Hắn càng không có nghĩ tới,cô sẽ trở thành người mình yêu nhất cả cuộc đời cả kiếp này .
Cô không chỉ có một gương mặt mỹ lệ,cô chân thật và sinh động,đơn giản và thuần túy,đương nhiên cũng có rất nhiều tính xấu,lúc giận giữ không mất khả ái,đối với những đại tiểu thư bên cạnh được mọi người nuông chiều từ bé ,đối với hắn mà nói cô không khác một liều độc dược tươi mát khiến hắn càng lún càng sâu.
Hắn thậm chí còn vì cô bắt đầu cãi vã với cha mẹ,bởi vì bọn họ không thích xuất thân của cô nên không cho phép hắn tiếp tục lui tới với cô,hắn thề tuyệt đối không ảnh hưởng bài tập,cũng bảo đảm nhất định thi đậu học viện kinh tế quản lý lớn nhất thành phố N,lúc này bọn họ mới tạm thời buông tha.
Sau đó đang lúc hắn thật vất vả truyền đạt đến cha mẹ,thì cái người đàn ông tên Lục Chu Việt lại cho hắn một kích trí mạng,vào lớp mười hai không bao lâu, người đàn ông kia trực tiếp tìm được hắn nói thẳng vào vấn đề,muốn cô ấy hay muốn sự nghiệp Trần thị .
Nếu nói muốn cô thì Trần thị lập tức bị Lục thị thu mua,ngày thứ hai Trần thị sẽ không hề tồn tại nữa.Còn muốn giữ gia nghiệp Trần thị,ngày thứ hai lập tức bay đến Mĩ Quốc từ đó rời xa cô.
Hắn giống như một con thú điên,ra quyền nặng nề vung về phía người đàn ông kia,đáng tiếc hắn căn bản không phải đối thủ người đàn ông đó,người đàn ông kia có sức lực cường tráng và kỷ xảo thành thạo đánh lộn,cùng với tâm trạng trầm ổn không đến mấy giây hắn đã bị đánh ngã trên mặt đất.
Một ít lần va chạm để hắn hiểu sâu sắc,khác biệt giữa cậu nhóc chưa trải đời cùng người đàn ông có kinh nghiệm tang thương,ngoại trừ đi đến Mĩ Quốc thì không còn phương pháp nào,hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn tâm huyết nửa đời của cha mẹ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát?
Hắn gục trên mặt đất hung hăng nắm quả đấm,hắn thề cuối sẽ có một ngày hắn cũng sẽ giống như người đàn ông này thành thục trầm tĩnh,nhưng tại sao sau khi hắn trưởng thành cô đã không thể thuộc về hắn,vậy hắn liều mạng thay đổi thì có ý nghĩa gì?
Ở Mĩ Quốc chút ít năm,hắn rất lầm lì cả ngày lẫn đêm nhớ đến cô,mỗi đêm cơ hồ trằn trọc trở mình khó ngủ cả đêm,hắn lo lắng cô có thể vì hắn đột nhiên rời đi mà ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, nếu như cô vì hắn mà không đậu hắn thật rất xin lỗi cô.
Nhưng hắn liên lạc không được cô,hắn thậm chí không thể liên lạc với cha mẹ trong nước,chỉ có thể một mình tha hương nước khác,căn bản không cách nào nói hết lo lắng và nỗi nhớ về cô.
Hắn thề nếu có một ngày hắn trở về nước,bất kể cô thi thành công vào đại học hoặc thi rớt bỏ học đi làm,hắn cũng sẽ không vứt bỏ cô,hắn nhất định nhét cô vào cánh chim mình yêu thương thật nhiều,bồi bổ cho cô,dùng hết khả năng của hắn để hoàn thành ước mơ trở thành kiến trúc sư của cô .
Rồi sau đó hắn sở dĩ có cho phép Anna Katherine nhích tới gần,là bởi vì cô có một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời giống như cô,có một tâm tính thiện lương giống như cô,nhất là lúc Anna Katherine học xong Trung văn, dịu dàng gọi hắn một tiếng Thanh Sở,làm cho hắn cảm giác cô lần nữa trở lại bên cạnh hắn.
Chỉ tiếc khi hắn trải qua khó khăn không tiếc hy sinh hạnh phúc cả đời cho Anna Katherine rốt cục có thể trở về nước,nhưng chuyện hoàn toàn không như hắn tưởng tượng,bọn họ lúc này không phải như mấy người bạn nói nam chưa lập gia đình nữ chưa gả,mà là hắn đã cưới,cô cũng gả.
Mặc dù thân phận hai người đã thành như vậy,lòng hắn cũng không cam chịu, cô gả cho tên đàn ông chia rẽ hai người,hắn muốn đoạt lại cô,dù sao hôn nhân của hắn và Anna Katherine cũng chỉ một trò chơi mà thôi.
Hắn tựa tại trên giường bệnh nắm thật chặc tay cô không để cho cô rời đi,
“Tiểu Liễm,ở lại bên cạnh anh có được không?”
Hứa Lưu Liễm rũ mắt nhìn bàn tay bao trùm tay mình,không biết bao lâu hắn đều nắm thật chặc cô,nhưng hôm nay cô lại cảm thấy vô cùng chua xót không biết tại sao, trước mắt cô bỗng nhiên hiện ra một đôi bàn tay khác,bàn tay kia xương đốt tay hiện ra rõ ràng,ngón giữa có lực luôn dùng sức siết chặt cô,giống như sợ cô sẽ rời đi.
Nghĩ tới Lục Chu Việt,Hứa Lưu Liễm vội nghĩ tới hắn nói muốn cô ngày mai trở về,định thần lại cô nhìn thấy Trần Thanh Sở chua xót mở miệng,
“Thanh Sở,sau này uống nhiều rượu đừng lái xe nữa,gọi xe trở về hoặc là để cho tài xế tới đón anh,anh đã không có chuyện gì em đây cũng yên lòng,giờ đã muộn vậy em về trước!”
Cô nói xong xoay người muốn đi, nhưng Trần Thanh Sở nắm tay cô không chịu,đau khổ cầu khẩn,
“Tiểu Liễm,đừng!”
Cô cũng quay lại vẻ mặt cố chấp,cúi đầu dùng hết khí lực toàn thân gỡ ngón tay Trần Thanh Sở,Trần Thanh Sở dù sao cũng mới vừa bị thương, vừa bắt đầu rất có khí lực nhưng cùng cô giằng co không đầy một lát làm sao bằng cô,buồn bã đưa ngón tay đẩy ra, sau đó cô xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Hứa Lưu Liễm vừa bước ra ngoài liền giơ tay lên bụm miệng,nước mắt giọt giọt lăn xuống.Người người đều nói Lục Chu Việt yêu mà không được,còn cô có ai có thể hiểu nỗi khổ trong lòng cô lúc này.Cô còn chưa đi tới cửa,phía sau đã truyền đến tiếng hét thê lương của Trần Thanh Sở,
“Hứa Lưu Liễm! Hôm nay em mà đi,anh sẽ không phối hợp để bác sĩ trị liệu,cứ để như vậy chết đi,dù sao không có em anh sống cũng không còn ý nghĩa gì!”
Cô bị lời của hắn làm hoảng sợ vội vàng dừng bước,quay đầu lại ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bi thương của Trần Thanh Sở ở trên giường bệnh khàn cả giọng hét toán, hắn đưa tay nhổ cái ống truyền dịch trên người,có máu tươi từ tay của hắn trên lưng chảy ra,hắn thậm chí nhấc chăn lên muốn xuống giường,cô bị dọa cho sợ đến chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều,vội vàng xông qua đè hắn lại,sau đó nhanh ấn nút cấp cứu đầu giường.
“Trần Thanh Sở,anh làm gì vậy! Anh không muốn sống nữa sao?”
Tay cô bận rộn chân thì loạn ấn lấy máu trên tay vừa vội vừa tức quát hắn,Trần Thanh Sở bởi vì gãy mấy xương sườn,vừa động liền đau đến mặt mũi trắng bệch,nhưng vẫn liều mạng tay cô nở nụ cười yếu ớt,tiểu Liễm,em vẫn lo lắng cho anh đúng không? Có phải chỉ có vậy cô mới có thể đau lòng vì hắn?
Chưa đợi hắn nói xong Hứa Lưu Liễm đã thấy bác sĩ đẩy cửa đi vào,cùng một lúc tiến vào còn có mấy anh em vừa nãy chờ ngoài cửa,vừa nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi và sắc mặt trắng bệch của hắn nhất thời cũng thiếu kiên nhẫn,cái người tràn đầy địch ý với cô trực tiếp lửa giận ngút trời,
“Hứa Lưu Liễm,cô có phải muốn mạng của hắn thì cô mới cam tâm không?”
Bách sĩ kiểm tra cho Trần Thanh Sở cũng nhìn cô trách cứ,
“Cô gái,giữa các người có bao nhiêu chuyện đi nữa cũng cần phải chờ bệnh nhân tỉnh táo lại đã? Không thể chờ bệnh nhân nghỉ ngơi khang phục một chút mới nói được sao?”
Hứa Lưu Liễm trong lúc nhất thời trở thành người để mọi người chỉ trích,cô làm sao biết tâm trạng Trần Thanh Sở thất khống thành như vậy, còn nói không phối hợp trị liệu của bác sĩ. Trần Thanh Sở cau mày nhịn đau giải thích giùm cô,
“Không phải cô ấy sai,là tôi ép buộc cô ấy,các người đừng trách cô ấy!”
Trần Thanh Sở ầm ĩ như thế cô thật không cách nào rời đi,nhìn dáng vẻ quyết tuyệt vừa rồi thật sự có thể không chịu cho bác sĩ chữa trị ,cả hai đều thiệt hoàn toàn không phải là kết quả cô muốn .
Trần Thanh Sở nắm chặt cô không buông,cô không thể làm gì khác hơn là lấy cái ghế ngồi xuống bên giường chăm sóc hắn,bác sĩ vừa nãy thấy tâm trạng hắn không ổn định đành tăng thêm thuốc an thần,cho nên hắn lúc này đã nhắm mắt ngủ thật say,nhưng cho dù hắn đang ngủ say,tay của hắn cũng như cũ nắm lấy tay cô.
Cô ngồi ở chỗ đó lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú ngang ngạnh,trong lòng nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn.Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại được nhìn hắn cẩn thận và chi tiết ở khoảng cách gần,khuôn mặt anh tuấn đẹp mắt không hề thay đổi loại tuấn tú mà cô thích,nhưng cô cũng cảm thấy xa lạ rất nhiều.
Không biết tại sao lại xa lạ.
Rõ ràng ba năm nay dường như mỗi ngày cô đều nghĩ đến hắn,nửa đêm trong mộng tỉnh lại cũng nghĩ đến hắn,ngẩn người nhớ khoảng thời gian từng ở chung,nhưng hôm nay khi mặt đối mặt tại sao xa lạ thế?
Rốt cuộc cô thay đổi? Hay hắn thay đổi? Hay bọn họ ai cũng không có,thời gian vô tình hòa tan tất cả?
Cô nhẹ cau mày vang lên, cuối cùng chống cự không nổi mệt mỏi,gục bên giường ngủ đi.
Ngày thứ hai cô bị một trận tiếng chuông điện thoại sắc bén làm thức tỉnh,cô vội vàng lấy tới nhìn,là Lục Chu Việt gọi tới,lòng của cô nhất thời cả kinh. Từ Ôn Thành đến thành phố N chỉ có dùng máy bay,buổi sáng tám giờ,lúc này đã đã hơn bảy giờ,theo lý thuyết cô hẳn là ở phi trường chuẩn bị lên máy bay,cô không tâm tình nhìn Trần Thanh Sở sắc mặt bỗng nhiên ảm đạm,nắm điện thoại di động vội vã chạy ra ngoài.
Đón điện thoại,giọng của hắn ở đầu đây bên kia vang lên,
“Đến phi trường rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.