Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 191: Tính tiền sự ngu dại của mình

Uyển Chuyển Lam

12/12/2015

Hứa Lưu Liễm lần nữa bị lời Hạ Vi Lương khiến cho hốc mắt ướt át.Sau khi Liên Tố qua đời,cô lại đang quyết định kết thúc tình cảm với Lục Chu Việt,người cô hiện tại có thể dựa vào chỉ còn lại mình Hạ Vi Lương cùng Hứa Định Biên,mà nơi Hứa Định Biên còn có Phương Tuệ thủy chung không thích cô,cho nên cô chỉ có thể nương tựa Hạ Vi Lương.

Hạ Vi Lương nhét cô vào trong chăn,cười đùa nói.

“Bắt đầu từ hôm nay chị đây tạm thời chăm sóc cậu một khoảng thời gian ngắn,thuận tiện bắt cậu luyện luyện tài nấu bếp,chờ sau này sẽ làm vợ hiền mẹ tốt nhé hum!”

Cô bị lời khoa trương của Hạ Vi Lương chọc cho nín khóc mà cười,cô thật rất hâm mộ Hạ Vi Lương luôn lạc quan sáng sủa,chuyện gì nặng nề thế nào đến nơi cô cũng giảm bớt mấy phần.

“Đơn giản món ăn thì không sao,tớ còn khống chế được,về phần các loại canh bổ……”

Hạ Vi Lương đi lòng vòng chớp con ngươi đen nhánh sau đó che miệng cười,

“Vậy thì giao cho mợ tớ!”

Cô nói xong liền cầm qua điện thoại di động của mình vội gọi,cố ý nói thấp giọng như làm nũng.

“Mợ à,cháu hôm nay muốn uống canh xương——”

Lời cô còn chưa nói hết Hứa Lưu Liễm đã nghe bên kia điện thoại truyền đến thanh âm giận giữ.

“Nói thật dễ đấy!”

Hạ Vi Lương lập tức cả người run run một chút nghiêm mặt nói.

“Con hiện tại muốn uống canh xương,sáu tiếng nữa con trở về lấy!”

Mợ Hạ Vi Lương giọng nói rõ ràng truyền ra khỏi loa.

“Cháu không phải vì giảm cân từ trước đến giờ không uống loại canh bổ này sao? Hôm nay tại sao? Nha đầu chết tiệt kia con không phải bị người ta làm bụng lớn chứ?”

“Cháu. . . . . .”

Hạ Vi Lương lúng túng.

“Con ngay cả bạn trai cũng không có,con có thể làm với ai đây!”

Cô không có đem chuyện Thịnh Thụy nói với người trong nhà vì thủy chung cảm thấy hai người không thể đi đến cuối cùng.

“Con cũng biết con không có bạn trai sao? Ngày mai bắt đầu đi xem những mối tương thân mợ sắp đặt xem có ai vừa ý không——”

Giọng mợ cô tiếp tục liên miên cằn nhằn bên tai,Hạ Vi Lương khuôn mặt hắc tuyến cúp điện thoại xoay người đi vào phòng khách.

“Nha đầu chết tiệt kia,con đang nói với ai!”

Hứa Lưu Liễm nghe được đầu kia truyền đến một tiếng giận mắng sau đó điện thoại bị dập máy,cô nhấc lên chăn nhẹ nhàng đi vào, mặc dù cha mẹ ruột Hạ Vi Lương đã sớm qua đời,nhưng một nhà mợ cô ấy đối với cô rất tốt,ấm áp không khỏi làm cho cô nhớ lại Liên Tố,từ nay về sau trên đời này chỉ có mình cô cô đơn lẻ loi.

Sau khi Hứa Lưu Liễm để Hạ Vi Lương chăm sóc mình,cô muốn đi nhưng là Hạ Vi Lương bất luận thế nào cũng không chịu,nói phụ nữ phải yêu thương mình,còn xem cô như bảo bối,ngày ngày cho cô nằm trên giường không thể tùy tiện xuống đất đi lại,không thể cảm lạnh,không cho phép cô chơi điện thoại di động, không cho cô đụng vi tính,ngay cả TV cũng không cho xem,nói là sẽ không tốt cho mắt cô.



Hứa Lưu Liễm im lặng Hạ Vi Lương thì đang nói cho cô biết,nhớ năm đó chị dâu cô ở cữ mợ cô chính là hầu hạ như vậy,cho nên cô cũng noi theo dùng ở trên người cô. Sau khi nói xong Hạ Vi Lương lại tính phải khen mình.

“Tớ cảm thấy sau này tớ sẽ có bạn trai,cậu nhìn xem tớ hoàn toàn có tiêu chuẩn của một bà mẹ chồng, ha ha ——”

Hạ Vi Lương cười hai tiếng sau bỗng nhiên ý thức được không nên nói,nhất thời không lên tiếng nhìn cô một hồi sau do dự hỏi.

“Lưu Liễm,nói thật,cậu có hối hận bỏ đứa bé này không?”

Cô cắn chặc môi,vẻ mặt không ngừng biến hóa,một lúc lâu cuối cùng cô quay mặt đi nơi khác nói ra một chữ,

“Có. . . . . .”

Nói không hối hận là giả,cô thừa nhận mình lúc đó mất lý trí,dù sao đó cũng là kết quả giữa hai người.Nhưng có đôi khi cô nghĩ nó không đến thế giới này cũng tốt, bởi vì cho để lại nó,nó phải trở thành mồ côi trong một gia đình không hoàn chỉnh,vừa ra đời cha mẹ đã ly hôn.

Cô thủy chung nghĩ nếu không thể để đứa bé sống trong một gia đình ấm áp mỹ mãn thì tốt nhất không để nó đến thế giới này chịu khổ. Không cần phải nhìn những gia đình không đủ điều kiện chỉ cần nhìn cô bạn Hạ Vi Lương là đủ rồi.

Hạ Vi Lương nhẹ giọng an ủi cô.

“Chuyện đã qua cũng đừng nghĩ nhiều,tất cả sẽ tốt hơn thôi!”

*

Kể từ ngày đó hắn chính miệng đồng ý ly hôn sau hắn cũng chưa từng xuất hiện,Hứa Lưu Liễm bảo Hạ Vi Lương cùng mình đi xem phòng óc,kết quả hắn không tới mà gửi một bản đơn ly hôn đã ký tên sẵn. Tâm trạng cô thoáng cái trở nên cực kỳ phức tạp,từ ngày đó phản ứng của hắn cô biết hắn hiện tại hận chết cô,cho nên cô không có dũng khí ở trước mắt đòi hợp đồng ly hôn.

Khoảng chừng một tuần sau,Hạ Vi Lương đi ra ngoài mua đồ còn cô một mình ở nhà,chuông cửa vang lên cô mở cửa sau có chút buồn bực nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt,người nọ lễ phép cười từ trong túi lấy ra một phần văn kiện.

“Cô khỏe chứ,tôi là luật sư của Lục tiên sinh,đây là hiệp nghị ly hôn xin cô xem qua,nếu như không có vấn đề gì xin ký tên phía dưới!”

Cô vừa bắt đầu còn hơi sửng sốt một chút,bởi vì cô không nghĩ tới người của hắn sẽ tìm được nơi này,bất quá sau đó cô khôi phục bình tĩnh nhận lấy phần hiệp nghị kia,dựa theo thế lực của hắn còn có chuyện gì hắn làm không được?

Phần hiệp nghị kia không phải phần lúc trước cô để lại,tăng thêm rất nhiều thứ,phần lớn đều là phân phối tài sản,nhìn thôi mắt đã choáng váng,cái gì cổ phiếu bất động sản còn có sản nghiệp và v.v..,cô biết hắn gia thế giàu có nhưng cô một đồng cũng không muốn lấy,ban đầu cô kết hôn cũng không phải vì tiền hắn.

Lần này hiệp nghị trên đã có chữ ký,ba chữ mạnh mẽ có lực,nhưng cô lại không thể ký,cho nên cô sau khi xem xong phần hiệp nghị rồi trả lại cho kia luật sư kia, có chút xin lỗi cười cười nói.

“Xin lỗi,phiền ông trở về chuyển cáo ngài ấy một tiếng,bảo ngài ấy đổi phần này hiệp nghị này một chút,tài sản của ngài ấy một đồng tôi cũng không muốn!”

“Này. . . . . .”

Luật sư rất khó xử,lại nghĩ đến thời điểm này Lục tiên sinh cảm xúc thật không tốt,giống như tùy thời cũng có thể giết người,hắn thật vất vả trong lòng run sợ chịu đựng qua,giờ cô gái này lại muốn hắn trở về đối mặt một lần nữa.

Nhưng không có biện pháp,cô gái cố chấp không chịu ký hắn cũng phải trở về.

Hạ Vi Lương lúc trở lại thấy cô tâm trạng không vui liền hỏi cô tại sao,cô bình tĩnh nói.

“Buổi sáng hắn phái người đưa đơn ly hôn tới?”



“Trời ơi!Nơi này cũng tra được,có còn thời gian riêng tư không a,hu hu ——”

Hạ Vi Lương kêu rên một tiếng sau lại cẩn thận cẩn thận hỏi cô,

“Vậy. . . . . . cậu ký rồi sao?”

“Không có! Trong đó phân cho tớ rất nhiều tài sản,tớ không muốn!”

Cô có chút tự giễu ngoắc ngoắc khóe môi, Hạ Vi Lương há mồm muốn nói gì cuối cùng lại gật đầu.

“Được rồi được rồi,không có cũng không sao,tiền nhuận bút của chị đây còn đủ nuôi sống ngươi một khoảng thời gian ngắn !”

Mặc dù đối với Hạ Vi Lương người thiên về vật chất,tự nhiên trả lại một đống lớn tài sản vậy thật đáng tiếc,nhưng cô cũng biết nếu mà nhận sẽ mất tự ái.

“Tớ mới vừa lên net gửi sơ lược lý lịch cho một số nơi,thân thể cũng khỏe hơn rất nhiều,nếu có công việc thích hợp tớ sẽ đi làm!”

Hứa Lưu Liễm khép lại máy tính của mình đứng dậy thấy Hạ Vi Lương cằm thức ăn mình mua nhìn cô cười,

“Hôm nay để cho chị đây bộc lộ tài năng cho em thấy!”

Mấy ngày qua vẫn luôn là Hạ Vi Lương đang bận sống, trong lòng nàng rất là băn khoăn. Hạ Vi Lương liếc nàng một cái xông lại túm lấy trong tay nàng đồ,

“Này,cậu biết điều một chút chờ xem,mặc dù tài nấu nướng của tớ không bằng cậu,nhưng không dễ ăn cũng phải ăn!”

Cô không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười bỏ qua suy nghĩ của mình.

*

Ngày thứ hai luật sư lại tới nữa,khuôn mặt buồn bực lần nữa đưa hiệp nghị cho cô,cô nhìn luật sư kia vẻ mặt buồn bực cúi đầu xem, phát hiện những điều khoản phân chia tài sản như cũ không chút thay đổi,luật sư khó xử nói.

“Chuyện đó . . . . . Lục tiên sinh nói không thay đổi. . . . . .”

“Tại sao không thay đổi?”

Cô không khỏi hỏa lớn,cảm thấy hắn đang trắng trợn nhục nhã cô,hắn cho cô không có hắn thì không thể sống sao? Hay là nói hắn cảm thấy cô ham tiền của hắn?

“Hắn nói, hắn nói. . . . . .”

Luật sư ấp úng hồi lâu cuối cùng không có dũng khí nói ra nguyên nhân,cuối cùng hắn thở dài.

“Hứa tiểu thư,cô có chuyện gì cứ trực tiếp gọi cho ngài ấy,tôi không phải chân chạy việc thật không giải quyết được vấn đề gì!”

Hắn nói xong xoay người đi,trời mới biết ngày hôm qua thời điểm hắn nghe Lục Chu Việt nhắn nhủ lời cho cô cảm giác kinh sợ cỡ nào,hắn cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài,hôm qua hắn nhờ ông chuyển cáo cho cô câu.

“Số tiền này không phải cho cô,mà trả tiền cho những năm ngu dại của hắn!”

Bạn nói xem,lời tổn thương người vậy hắn có thể chuyển cáo ra khỏi miệng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook