Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế
Chương 12:
Đôn Đôn Cật Qua
04/12/2023
Thôn trưởng không đợi Từ Tú Việt nói hết đã cắt đứt lời của cô, trong giọng nói vẫn có chút châm chọc: "Một nhà lão tẩu tử sống thật tốt là được, như vậy ta đã yên tâm rồi."
"Không bằng ta bóimột quẻ cho ngươi đi."
Người cổ đại có một loại kính sợ đối với chuyện quỷ thần, xem bói, liên quan đến những người "có bản lĩnh" này, cũng đều có mấy phần cung kính.
Thôn Thượng Khê không có bà đồng, nhưng ở bên thôn Cát gia lớn hơn thôn bọn họ rất nhiều lại có người bày hương án, trong mười dặm tám thôn cũng có không ít nhà cung phụng, còn có một ít người gặp khó khăn, sinh bệnh, khi đã tốt lên thì đều nói mình có thần thông gì đó, có thể xem bói cho láng giềng một chút.
Có người nói chính xác, có người thì nói vớ vở, nói tóm lại người chính xác rất ít, người nói năng bậy bạ thì rất nhiều.
Thôn trưởng nghe lời này, lập tức xếp Từ Tú Việt vào hàng lão bà tử nhiều chuyện nói bậy bạ, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, ông ấy là Đồng sinh, là người đọc sách, những trò lừa gạt vặt vãnh này, tất nhiên sẽ không gạt được ông ấy, lúc này từ chối: "Vậy thì không cần."
"Có thật không?" Từ Tú Việt hơi kinh ngạc, cô vẫn là lần đầu tiên bị người ta từ chối bói quẻ, từ nhỏ cô chính là học bá trong sư môn, người nối liền không dứt muốn để cho cô xem bói, lúc này thật sự khơi dậy suy nghĩ thắng thua của cô: "Ngươi thật sự không muốn bói một quẻ sao?"
Thôn trưởng phất tay: "Không cần, lão tẩu tử, nếu đã ổn thỏa hết rồi, vậy ta về trước."
"Cháu trai cả nhà ngươi sắp có tai ương thấy máu! Ngươi thật sự không muốn biết sao?"
Vẻ mặt thôn trưởng cứng đờ trong nháy mắt, rồi sau đó chuyển thành tức giận, cháu trai cả của ông ấy chính là kiêu ngạo của cả nhà, 14 tuổi thi đậu Đồng sinh, năm nay cũng sắp thi Tú tài, lão bà tử này cũng dám nói ba nói bốn về cháu trai của ông ấy.
Trái lại ông ấy muốn nghe thử, lão bà tử này dám nguyền rủa gì với cháu trai của ông ấy! Dù gì ông ấy cũng là thôn trưởng, không nhất thiết phải cãi nhau với một thôn phụ.
Trước sân Hà gia lúc này cũng có không ít người trong thôn, chen chúc trong sân bàn tán chuyện của Hà gia, hiện tại nhìn thấy một nhà Từ Nhị Lang cùng với Từ thị đi ra, mà Từ thị đi ra xong thì quay đầu đóng cửa lại.
Từ Nhị Lang và Trương thị không có nhìn mấy người trong thôn, kéo Tam Nha vào phòng tây. Từ thị chào hỏi mấy phụ nhân mình quen biết, xung quanh lại có một vòng người vây quanh, đều chờ hỏi thăm chuyện của Hà gia.
Từ thị cũng không dấu diếm, tóm lại chuyện này nên nói rõ ràng, truyền lời của Từ Tú Việt ra càng xa càng tốt.
"Mẹ chồng này của ngươi thật sự là một người lương thiện." Ngụy đại thẩm ở cách vách thở dài nói.
"Chúng ta đều hiểu đây là té ngã dập đầu hay là bị đẩy."
"Ta đã nói mà tự nhiên muốn bán cháu gái, nhất định là Tôn bà tử kia khua môi múa mép với mẹ chồng của ngươi, mẹ chồng của ngươi cũng là bị người ta lừa, thật đúng là xem chuyện làm nha hoàn là chuyện tốt!"
"Không bằng ta bóimột quẻ cho ngươi đi."
Người cổ đại có một loại kính sợ đối với chuyện quỷ thần, xem bói, liên quan đến những người "có bản lĩnh" này, cũng đều có mấy phần cung kính.
Thôn Thượng Khê không có bà đồng, nhưng ở bên thôn Cát gia lớn hơn thôn bọn họ rất nhiều lại có người bày hương án, trong mười dặm tám thôn cũng có không ít nhà cung phụng, còn có một ít người gặp khó khăn, sinh bệnh, khi đã tốt lên thì đều nói mình có thần thông gì đó, có thể xem bói cho láng giềng một chút.
Có người nói chính xác, có người thì nói vớ vở, nói tóm lại người chính xác rất ít, người nói năng bậy bạ thì rất nhiều.
Thôn trưởng nghe lời này, lập tức xếp Từ Tú Việt vào hàng lão bà tử nhiều chuyện nói bậy bạ, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, ông ấy là Đồng sinh, là người đọc sách, những trò lừa gạt vặt vãnh này, tất nhiên sẽ không gạt được ông ấy, lúc này từ chối: "Vậy thì không cần."
"Có thật không?" Từ Tú Việt hơi kinh ngạc, cô vẫn là lần đầu tiên bị người ta từ chối bói quẻ, từ nhỏ cô chính là học bá trong sư môn, người nối liền không dứt muốn để cho cô xem bói, lúc này thật sự khơi dậy suy nghĩ thắng thua của cô: "Ngươi thật sự không muốn bói một quẻ sao?"
Thôn trưởng phất tay: "Không cần, lão tẩu tử, nếu đã ổn thỏa hết rồi, vậy ta về trước."
"Cháu trai cả nhà ngươi sắp có tai ương thấy máu! Ngươi thật sự không muốn biết sao?"
Vẻ mặt thôn trưởng cứng đờ trong nháy mắt, rồi sau đó chuyển thành tức giận, cháu trai cả của ông ấy chính là kiêu ngạo của cả nhà, 14 tuổi thi đậu Đồng sinh, năm nay cũng sắp thi Tú tài, lão bà tử này cũng dám nói ba nói bốn về cháu trai của ông ấy.
Trái lại ông ấy muốn nghe thử, lão bà tử này dám nguyền rủa gì với cháu trai của ông ấy! Dù gì ông ấy cũng là thôn trưởng, không nhất thiết phải cãi nhau với một thôn phụ.
Trước sân Hà gia lúc này cũng có không ít người trong thôn, chen chúc trong sân bàn tán chuyện của Hà gia, hiện tại nhìn thấy một nhà Từ Nhị Lang cùng với Từ thị đi ra, mà Từ thị đi ra xong thì quay đầu đóng cửa lại.
Từ Nhị Lang và Trương thị không có nhìn mấy người trong thôn, kéo Tam Nha vào phòng tây. Từ thị chào hỏi mấy phụ nhân mình quen biết, xung quanh lại có một vòng người vây quanh, đều chờ hỏi thăm chuyện của Hà gia.
Từ thị cũng không dấu diếm, tóm lại chuyện này nên nói rõ ràng, truyền lời của Từ Tú Việt ra càng xa càng tốt.
"Mẹ chồng này của ngươi thật sự là một người lương thiện." Ngụy đại thẩm ở cách vách thở dài nói.
"Chúng ta đều hiểu đây là té ngã dập đầu hay là bị đẩy."
"Ta đã nói mà tự nhiên muốn bán cháu gái, nhất định là Tôn bà tử kia khua môi múa mép với mẹ chồng của ngươi, mẹ chồng của ngươi cũng là bị người ta lừa, thật đúng là xem chuyện làm nha hoàn là chuyện tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.