Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế
Chương 44:
Đôn Đôn Cật Qua
09/12/2023
Từ Tú Việt vội vàng cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng của hắn, hung dữ nói: "Đói thì ăn!"
Bánh bao thật sự rất thơm, vừa vào miệng, Hà Đại Lang đã không muốn lấy nó ra, bàn tay nhấn một cái, một cái bánh bao trắng mập đã bị nhét hết vào trong miệng. Nhai một cái, miệng đầy nước thịt, thịt cũng vô cùng ngon, vỏ bánh mềm mỏng. Hà Đại Lang cảm thấy đời này cộng lại đời trước của mình chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy.
Hà Đại Lang liếm môi, nhìn bánh bao trong túi, không lấy thêm nữa, mà là sùng kính nhìn về phía mẹ của mình: "Mẹ, mẹ thật sự có bản lĩnh! Dùng hai ba câu nói đã đổi được nhiều bánh bao ngon như vậy!"
Từ Tú Việt cắn bánh bao trong tay một cái, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, bản lĩnh của cô còn lớn nữa, chưa triển lộ hết đâu!
Nếu không phải sư phụ nói đôi mắt của cô quá mức nghịch thiên, sử dụng nhiều sợ rằng sẽ không tốt, để cho cô dùng xen kẽ giữa thuật xem bói, tính quẻ, có lẽ có thể lừa gạt được thiên cơ. Nếu không dựa vào tài năng của cô, cô còn có thể nói buổi trưa hôm qua bà chủ tiệm bánh bao ăn gì nữa đó!
Hà Đại Lang vui vẻ đi theo sau lưng Từ Tú Việt, ngốc nghếch hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự trở thành lão thần tiên rồi sao?"
Từ Tú Việt hừ một tiếng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói: "Cũng chỉ có thể nhìn quá khứ, tính tương lai của người khác, biết họa phúc cát hung mà thôi."
Hà Đại Lang kinh ngạc trợn to hai mắt, cái này mà mẹ còn cảm thấy không tính là lợi hại?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng mẹ là người đã gặp qua Diêm vương, tầm mắt cao là đúng, sao có thể so sánh với một nông dân như hắn chứ.
Từ Tú Việt thấy được sự kính trọng nồng đậm ở trong mắt của con trai cả, tâm trạng hơi tốt, lại nhét một cái bánh bao vào miệng Hà Đại Lang, thúc giục: "Nhanh ăn đi, một lát nữa sẽ bị lạnh."
Lần này Hà Đại Lang không có nuốt hết vào miệng, mà là cắn từng miếng nhai kỹ, sau đó cẩn thận nuốt xuống, nói: "Mẹ ơi, bánh bao này thật thơm, mang về cho Cẩu Đản và tứ đệ nếm thử."
Tại sao chỉ nói Cẩu Đản và tứ đệ? Là bởi vì hai người này là cháu trai lớn và con trai út mà Từ Tú Việt yêu thương.
Con trai út là yêu thương thật lòng, còn cháu trai lớn, cũng không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, hoặc có lẽ vì lung lạc lòng của con kế, hoặc là quả thật có mấy phần yêu thích đối với cháu trai cả, ngoài mặt yêu thương Cẩu Đản nhất, thậm chí ngay cả đồ ăn còn dư lại của con trai út cũng không tiếc cho Cẩu Đản một miếng.
Bây giờ Từ Tú Việt xuyên đến, cô cũng không có quá nhiều tình cảm đối với tất cả mọi người trong cái nhà này, cũng không đặc biệt thích người nào, cho nên trên cơ bản đều có thể được xem là đồng nghiệp, tạm thời cô thích nhất là con trai cả, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ bởi vì con trai cả nghe lời nhất.
Giống như ở trong một công ty, nhân viên thông minh nhất biết làm việc nhất, không nhất định sẽ được ông chủ thích nhất, nhưng một nhân viên luôn theo sau lưng mình, chân thành sùng kính lại biết nịnh hót, bảo làm gì thì làm cái đó, mới là nhân viên được thích nhất.
Bánh bao thật sự rất thơm, vừa vào miệng, Hà Đại Lang đã không muốn lấy nó ra, bàn tay nhấn một cái, một cái bánh bao trắng mập đã bị nhét hết vào trong miệng. Nhai một cái, miệng đầy nước thịt, thịt cũng vô cùng ngon, vỏ bánh mềm mỏng. Hà Đại Lang cảm thấy đời này cộng lại đời trước của mình chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy.
Hà Đại Lang liếm môi, nhìn bánh bao trong túi, không lấy thêm nữa, mà là sùng kính nhìn về phía mẹ của mình: "Mẹ, mẹ thật sự có bản lĩnh! Dùng hai ba câu nói đã đổi được nhiều bánh bao ngon như vậy!"
Từ Tú Việt cắn bánh bao trong tay một cái, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, bản lĩnh của cô còn lớn nữa, chưa triển lộ hết đâu!
Nếu không phải sư phụ nói đôi mắt của cô quá mức nghịch thiên, sử dụng nhiều sợ rằng sẽ không tốt, để cho cô dùng xen kẽ giữa thuật xem bói, tính quẻ, có lẽ có thể lừa gạt được thiên cơ. Nếu không dựa vào tài năng của cô, cô còn có thể nói buổi trưa hôm qua bà chủ tiệm bánh bao ăn gì nữa đó!
Hà Đại Lang vui vẻ đi theo sau lưng Từ Tú Việt, ngốc nghếch hỏi: "Mẹ, mẹ thật sự trở thành lão thần tiên rồi sao?"
Từ Tú Việt hừ một tiếng, nhẹ nhàng lạnh nhạt nói: "Cũng chỉ có thể nhìn quá khứ, tính tương lai của người khác, biết họa phúc cát hung mà thôi."
Hà Đại Lang kinh ngạc trợn to hai mắt, cái này mà mẹ còn cảm thấy không tính là lợi hại?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng mẹ là người đã gặp qua Diêm vương, tầm mắt cao là đúng, sao có thể so sánh với một nông dân như hắn chứ.
Từ Tú Việt thấy được sự kính trọng nồng đậm ở trong mắt của con trai cả, tâm trạng hơi tốt, lại nhét một cái bánh bao vào miệng Hà Đại Lang, thúc giục: "Nhanh ăn đi, một lát nữa sẽ bị lạnh."
Lần này Hà Đại Lang không có nuốt hết vào miệng, mà là cắn từng miếng nhai kỹ, sau đó cẩn thận nuốt xuống, nói: "Mẹ ơi, bánh bao này thật thơm, mang về cho Cẩu Đản và tứ đệ nếm thử."
Tại sao chỉ nói Cẩu Đản và tứ đệ? Là bởi vì hai người này là cháu trai lớn và con trai út mà Từ Tú Việt yêu thương.
Con trai út là yêu thương thật lòng, còn cháu trai lớn, cũng không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, hoặc có lẽ vì lung lạc lòng của con kế, hoặc là quả thật có mấy phần yêu thích đối với cháu trai cả, ngoài mặt yêu thương Cẩu Đản nhất, thậm chí ngay cả đồ ăn còn dư lại của con trai út cũng không tiếc cho Cẩu Đản một miếng.
Bây giờ Từ Tú Việt xuyên đến, cô cũng không có quá nhiều tình cảm đối với tất cả mọi người trong cái nhà này, cũng không đặc biệt thích người nào, cho nên trên cơ bản đều có thể được xem là đồng nghiệp, tạm thời cô thích nhất là con trai cả, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ bởi vì con trai cả nghe lời nhất.
Giống như ở trong một công ty, nhân viên thông minh nhất biết làm việc nhất, không nhất định sẽ được ông chủ thích nhất, nhưng một nhân viên luôn theo sau lưng mình, chân thành sùng kính lại biết nịnh hót, bảo làm gì thì làm cái đó, mới là nhân viên được thích nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.