Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế
Chương 6:
Đôn Đôn Cật Qua
01/12/2023
Ở đời trước, loại chuyện này Từ Tú Việt đã gặp nhiều rồi, người nghiêm trọng nhất chính là Nghênh Dung - bạn học ngồi cùng bàn, khi cô không thể không xuống núi tiếp nhận giáo dục bắt buộc chín năm.
Trên núi chỉ có cô và sư phụ, cho nên Từ Tú Việt càng quý trọng người bạn cùng bàn này. Rất nhanh hai người thành bạn tốt, chẳng qua chờ học đến cấp 3 thì hai người phải xa nhau, ít liên lạc hơn, tình cảm cũng dần phai nhạt.
Chờ khi gặp lại Nghênh Dung, cô ấy đã gần trơ xương, ngồi dựa vào cửa sổ trong phòng bệnh, hai mắt đờ đẫn, mái tóc thưa thớt rũ xuống như cỏ khô.
Từ Tú Việt còn nhớ, trước kia cô ấy chính là nữ sinh thích đẹp nhất trong lớp, là một cô gái vô cùng đáng yêu.
Bây giờ cô ấy giống như một khúc gỗ mất đi toàn bộ sức sống, người nhà bày cho cô ấy động tác gì cô ấy liền thành bộ dạng đó, không biết mệt mỏi, cũng không động đậy chút nào.
Bác sĩ chẩn đoán là bệnh trầm cảm, mẹ của cô ấy không tin có bệnh lạ này, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể đưa đến bệnh viện chữa trị, nghe người ta nói tình huống của con gái mình có thể là bị mất hồn, mới đi đến đạo quán muốn gọi hồn thay con gái mình.
Có vài người có lẽ không muốn sống lại không thể chết, mới có thể từ lòng sinh ra tử khí, biến thành như vậy.
Từ Tú Việt nhớ đến người bạn tốt lúc thời niên thiếu, cô cũng có chút thương hại cho Hà Nhị Lang, hơi giật thân thể tìm một tư thế thoải mái, híp mắt lại chuẩn bị xem thử quá khứ của hắn.
Thì ra Hà Nhị Lang và Hà Đại Lang đều không phải con ruột của nguyên chủ, nguyên chủ là mẹ kế, trước khi gả vào thì Hà Đại Lang đã bảy tuổi, Hà Nhị Lang chỉ bốn tuổi.
Từ Tú Việt chỉ muốn coi trộm một chút, hình ảnh xuất hiện trước mắt cũng chỉ là chuyện khắc sâu trong trí nhớ của Hà Nhị Lang. Có chuyện lúc nguyên chủ mới vừa vào cửa yêu thương hai huynh đệ, có lần đầu tiên nguyên chủ oan uống Hà Nhị Lang trộm trứng gà.
Có chuyện trước mặt người khác nguyên chủ đối xử với hắn tốt, sau lưng thì ác độc chửi rủa hắn, có chuyện hắn khóc kể với đại ca, nhưng đại ca lại không tin còn mắng hắn, có chuyện hắn tủi thần lén khóc vì nguyên chủ đối xử khác biệt giữa mình và đại ca.
Có cảnh tượng nguyên chủ đối xử với hắn từ tốt cho đến xấu, rồi sau khi cha qua đời thì hoàn toàn trở nên ác nghiệt với hắn, cho đến cuối cùng chính là cảnh tượng nguyên chủ vì gom góp lộ phí đi thi cho con trai út mà bán con gái duy nhất của hắn. Tất cả căm hận, tủi thân, bất mãn bùng nổ, lúc giành giật Tam Nha qua lại, Hà Nhị Lang trực tiếp ra tay đẩy ngã nguyên chủ.
Đầu nguyên chủ đập vào góc bàn, mất mạng lập tức.
Từ Tú Việt càng xem càng thổn thức, thổn thức xong lại chuẩn bị nằm chờ chết.
Từ nhỏ sư phụ đã dạy cô, không thể tùy tiện xen vào chuyện của người khác, như vậy rất dễ bị lôi vào, loại lời nói có lợi cho mình này cô nhớ rõ nhất.
Có câu nói ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, từ trong bóng tối xa xăm cô cảm giác được mình còn có một cơ hội trở về, mặc dù vô cùng mong manh không đáng giá nhắc đến. Nhưng nếu cô mở miệng, chính là tự thừa nhận mình thay thế thân phận của nguyên chủ, cũng là chính thức bị nhét vào thế giới này, từ đây cô cũng chỉ là một bà lão ở thế giới này mà thôi.
Hơn nữa vốn dĩ thân thể của bà lão này không tốt, lại gặp phải đả kích, hôm nay toàn thân đều vừa đau vừa khó chịu. Từ Tú Việt mạo hiểm đói chết để trở về, cũng không muốn thừa kế cổ thân thể tàn tạ chỉ có một chút sức sống này.
Dù sao ở thế giới trước cô tích lũy công đức không ít. Nói không chừng sau khi chết ở chỗ này, đời sau có thể làm người giàu ăn no chờ chết. Còn bây giờ nếu muốn mượn xác hoàn hồn vậy công đức của cô sẽ biến mất, như vậy cũng quá thua thiệt.
Trên núi chỉ có cô và sư phụ, cho nên Từ Tú Việt càng quý trọng người bạn cùng bàn này. Rất nhanh hai người thành bạn tốt, chẳng qua chờ học đến cấp 3 thì hai người phải xa nhau, ít liên lạc hơn, tình cảm cũng dần phai nhạt.
Chờ khi gặp lại Nghênh Dung, cô ấy đã gần trơ xương, ngồi dựa vào cửa sổ trong phòng bệnh, hai mắt đờ đẫn, mái tóc thưa thớt rũ xuống như cỏ khô.
Từ Tú Việt còn nhớ, trước kia cô ấy chính là nữ sinh thích đẹp nhất trong lớp, là một cô gái vô cùng đáng yêu.
Bây giờ cô ấy giống như một khúc gỗ mất đi toàn bộ sức sống, người nhà bày cho cô ấy động tác gì cô ấy liền thành bộ dạng đó, không biết mệt mỏi, cũng không động đậy chút nào.
Bác sĩ chẩn đoán là bệnh trầm cảm, mẹ của cô ấy không tin có bệnh lạ này, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể đưa đến bệnh viện chữa trị, nghe người ta nói tình huống của con gái mình có thể là bị mất hồn, mới đi đến đạo quán muốn gọi hồn thay con gái mình.
Có vài người có lẽ không muốn sống lại không thể chết, mới có thể từ lòng sinh ra tử khí, biến thành như vậy.
Từ Tú Việt nhớ đến người bạn tốt lúc thời niên thiếu, cô cũng có chút thương hại cho Hà Nhị Lang, hơi giật thân thể tìm một tư thế thoải mái, híp mắt lại chuẩn bị xem thử quá khứ của hắn.
Thì ra Hà Nhị Lang và Hà Đại Lang đều không phải con ruột của nguyên chủ, nguyên chủ là mẹ kế, trước khi gả vào thì Hà Đại Lang đã bảy tuổi, Hà Nhị Lang chỉ bốn tuổi.
Từ Tú Việt chỉ muốn coi trộm một chút, hình ảnh xuất hiện trước mắt cũng chỉ là chuyện khắc sâu trong trí nhớ của Hà Nhị Lang. Có chuyện lúc nguyên chủ mới vừa vào cửa yêu thương hai huynh đệ, có lần đầu tiên nguyên chủ oan uống Hà Nhị Lang trộm trứng gà.
Có chuyện trước mặt người khác nguyên chủ đối xử với hắn tốt, sau lưng thì ác độc chửi rủa hắn, có chuyện hắn khóc kể với đại ca, nhưng đại ca lại không tin còn mắng hắn, có chuyện hắn tủi thần lén khóc vì nguyên chủ đối xử khác biệt giữa mình và đại ca.
Có cảnh tượng nguyên chủ đối xử với hắn từ tốt cho đến xấu, rồi sau khi cha qua đời thì hoàn toàn trở nên ác nghiệt với hắn, cho đến cuối cùng chính là cảnh tượng nguyên chủ vì gom góp lộ phí đi thi cho con trai út mà bán con gái duy nhất của hắn. Tất cả căm hận, tủi thân, bất mãn bùng nổ, lúc giành giật Tam Nha qua lại, Hà Nhị Lang trực tiếp ra tay đẩy ngã nguyên chủ.
Đầu nguyên chủ đập vào góc bàn, mất mạng lập tức.
Từ Tú Việt càng xem càng thổn thức, thổn thức xong lại chuẩn bị nằm chờ chết.
Từ nhỏ sư phụ đã dạy cô, không thể tùy tiện xen vào chuyện của người khác, như vậy rất dễ bị lôi vào, loại lời nói có lợi cho mình này cô nhớ rõ nhất.
Có câu nói ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, từ trong bóng tối xa xăm cô cảm giác được mình còn có một cơ hội trở về, mặc dù vô cùng mong manh không đáng giá nhắc đến. Nhưng nếu cô mở miệng, chính là tự thừa nhận mình thay thế thân phận của nguyên chủ, cũng là chính thức bị nhét vào thế giới này, từ đây cô cũng chỉ là một bà lão ở thế giới này mà thôi.
Hơn nữa vốn dĩ thân thể của bà lão này không tốt, lại gặp phải đả kích, hôm nay toàn thân đều vừa đau vừa khó chịu. Từ Tú Việt mạo hiểm đói chết để trở về, cũng không muốn thừa kế cổ thân thể tàn tạ chỉ có một chút sức sống này.
Dù sao ở thế giới trước cô tích lũy công đức không ít. Nói không chừng sau khi chết ở chỗ này, đời sau có thể làm người giàu ăn no chờ chết. Còn bây giờ nếu muốn mượn xác hoàn hồn vậy công đức của cô sẽ biến mất, như vậy cũng quá thua thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.