Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Quyển 2 - Chương 18: Mỹ nam bán thịt
Tiểu Mạc Tử
07/03/2016
“Lạch tạch, lạch tạch.” Từng hạt nước mưa nho nhỏ từ trên không trung nhổ xuống mặt đất.
Tức thì quấy phá giấc ngủ của hai người. Củi đốt hết, lửa đã tắt. Khiến cho xung quanh một mảnh đen tối, chỉ có thể định vị nhờ ánh sáng mờ ảo của nguyệt nương(*) trên bầu trời kia.
(*) Nguyệt trong mặt trăng
Trong đêm tối có hai người liều mạng chạy giữa khu rừng sâu không có điểm dừng, từng giọt nước nho nhỏ tí tách dần dần hóa thành kim châm. Mỗi đợt đi xuống, vừa mang theo khí lực mạnh mẽ đập vào người, kèm theo những cơn gió bắc lạnh buốt giá ập vào người, thật sự là muốn lấy mạng người a.
Chạy suốt một con đường, mưa chưa lúc nào dừng lại, mà ngày càng ngày càng nặng hạt. Cuối cùng trời rủ lòng thương xót cho họ tìm được một hang động.
Cơn buồn ngủ bị từng hạt nước mưa lạnh lẽo nặng trĩu bắn vào người, từng đợt gió bắc lạnh buốt mạnh mẽ thổi vào người, thần tiên cũng phải cảm thán, huống hồ người phàm.
Cả người Thủy Nhược Hàn mệt lừ, toàn thân trên dưới ướt sũng như chuột lột, y đổ nhào vào vách tường đá của hang động, ngoại trừ tiếng mưa, bên tai còn nghe được tiếng sột soạt rất kỳ lạ…. Tầm mắt y nghiêng về trước hang khẩu.
Người phát ra thanh âm này dĩ nhiên là bạn Thạch Vô Ngấn của chúng ta rồi, hắn vừa bước vào hang khẩu, việc đầu tiên là….Cởi hết quần áo ướt!
Mà hang khẩu vừa vặn bị ánh sáng yếu ớt ở bầu trời chiếu rọi trúng, ẩn ẩn hiện lên thân thể nam nhân cường tráng…Quan trọng hơn là trần trụi!
Đứng trước ánh sáng, Thạch Vô Ngấn vô tư bày ra từng đường cong cơ thể, màu da cổ đồng mê người, bờ vai rộng rãi, ngực rắn chắc, eo vuông. Khóe miệng co rút càng lợi hại, rất may hắn còn có chút nhân tính, không cởi luôn phần dưới, nếu không y hứa, nhất định sẽ không để hắn có cơ hội nhìn đến ánh mặt trời ngày mai nữa.
Nhận thấy ánh mắt Thủy Nhược Hàn bắn về phía mình thì bạn Thạch Vô Ngấn bán thịt nãy giờ cười đến ngả ngớn. “Sao? Thạch đại phu ngắm đủ đi?” Không phải hắn tự cao tự đại, sau khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, thì thân hình cường tráng chính là sự tự hào thứ hai của hắn. =))
“Chết tâm đi!” Đúng là thứ chó má công tử, loại lời nói này cũng thốt ra được, nhưng sau khi chính mình nói ra thô ngữ kia ở trong lòng xong, thì cả người Thủy Nhược Hàn cả kinh. Tu luyện khẩu khí hơn mấy năm nay, sau khi gặp được Thạch Vô Ngấn liền thoát phá đi ra, y không khỏi ngao ngán thở dài trong lòng.
“Ngươi làm gì?” Thủy Nhược Hàn như nhím xù gai bảo vệ chính mình khi thấy bóng dáng vĩ ngạn của Thạch Vô Ngấn tiến gần đến mình, hắn làm cho y phát sinh ra cảm giác chán ghét tột cùng!
“A, chẳng qua thấy Thủy đại phu cả người ướt sủng, Thạch mỗ nhớ lại hằng đêm Thủy đại phu ôn nhu săn sóc, nên Thạch mỗ có ý tốt muốn hồi báo đại phu bằng cách ‘chăm sóc’ ngươi a.” Chớp chớp mắt, hắn trả lời rất đương nhiên, trong màn đêm, đôi mâu hồ ly lóe lên, lộ ra tia sáng lưu manh tà mị.
“Ta có tay!” Thủy Nhược Hàn khước từ, lập tức hất đi ‘Dâm thủ’ của Thạch Vô Ngấn, đồng thời lộ ra bộ dáng thập phần khinh tởm nhìn hắn.
“Thủy đại phu, trước giờ Thạch mỗ không để ý, nay để ý đến, Thủy đại phu tức giận cũng đẹp hơn người nga~”
Khóe miệng ai đó lập tức co quắp, gương mày cảnh cáo. “Còn nói nữa, ta cắt lưỡi ngươi!”
“A” Thạch Vô Ngấn giả vờ lộ ra sợ hãi, nhưng con ngươi đen thủy chung ôm lấy cười, “Thủy đại phu, chẳng phải người ta nói: “Lương y như từ mẫu”, người như thế nào nỡ lòng nào làm như thế này đâu?” Sau cùng, Thạch Vô Ngấn còn bắn ra cho y một cái mị nhãn, làm cho từng lớp da gà trên người Thủy Nhược Hàn vừa mới nổi lên lại lộp bộp rớt xuống đất.
“Thạch – Vô – Ngấn” Thủy Nhược Hàn cáu kỉnh hét to, y thật sự phát quạo với cái thói càn rỡ, lông bông thích đùa bỡn người khác của Thạch Vô Ngấn.
Xem ra Thủy Nhược Hàn thật sự bị Thạch Vô Ngấn đem đùa bỡn đến sắp điên rồi!
“Tốt, tốt” sờ sờ mũi khi thấy đôi mắt đẹp của người trước mắt sắp dấy lên lửa, nhưng sau để ý Thủy Nhược Hàn toàn thân ướt sủng, Thạch Vô Ngấn lại có ý tốt nói: “Thủy đại phu, ta khuyên ngươi nên cởi bỏ áo ướt đi, nếu ngươi bị sốt thì ta sẽ bỏ mặt ngươi đấy.” Ngừng một lúc, mắt hồ ly thủy chung ôm lấy cười, lại nói thêm, “Chúng ta đều là nam nhân, Thạch mỗ miễn phí cho người nhìn một hồi, ngươi cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau chứ?” Mỗ nam không biết xấu hổ, hắc hắc cười đến thật dâm lãng.
Trong sơn động liền vang lên thanh âm to lớn lấn át cả tiếng sấm trên bầu trời “KHÔNG CẦN NGƯƠI QUẢN!!!!!”
Tức thì quấy phá giấc ngủ của hai người. Củi đốt hết, lửa đã tắt. Khiến cho xung quanh một mảnh đen tối, chỉ có thể định vị nhờ ánh sáng mờ ảo của nguyệt nương(*) trên bầu trời kia.
(*) Nguyệt trong mặt trăng
Trong đêm tối có hai người liều mạng chạy giữa khu rừng sâu không có điểm dừng, từng giọt nước nho nhỏ tí tách dần dần hóa thành kim châm. Mỗi đợt đi xuống, vừa mang theo khí lực mạnh mẽ đập vào người, kèm theo những cơn gió bắc lạnh buốt giá ập vào người, thật sự là muốn lấy mạng người a.
Chạy suốt một con đường, mưa chưa lúc nào dừng lại, mà ngày càng ngày càng nặng hạt. Cuối cùng trời rủ lòng thương xót cho họ tìm được một hang động.
Cơn buồn ngủ bị từng hạt nước mưa lạnh lẽo nặng trĩu bắn vào người, từng đợt gió bắc lạnh buốt mạnh mẽ thổi vào người, thần tiên cũng phải cảm thán, huống hồ người phàm.
Cả người Thủy Nhược Hàn mệt lừ, toàn thân trên dưới ướt sũng như chuột lột, y đổ nhào vào vách tường đá của hang động, ngoại trừ tiếng mưa, bên tai còn nghe được tiếng sột soạt rất kỳ lạ…. Tầm mắt y nghiêng về trước hang khẩu.
Người phát ra thanh âm này dĩ nhiên là bạn Thạch Vô Ngấn của chúng ta rồi, hắn vừa bước vào hang khẩu, việc đầu tiên là….Cởi hết quần áo ướt!
Mà hang khẩu vừa vặn bị ánh sáng yếu ớt ở bầu trời chiếu rọi trúng, ẩn ẩn hiện lên thân thể nam nhân cường tráng…Quan trọng hơn là trần trụi!
Đứng trước ánh sáng, Thạch Vô Ngấn vô tư bày ra từng đường cong cơ thể, màu da cổ đồng mê người, bờ vai rộng rãi, ngực rắn chắc, eo vuông. Khóe miệng co rút càng lợi hại, rất may hắn còn có chút nhân tính, không cởi luôn phần dưới, nếu không y hứa, nhất định sẽ không để hắn có cơ hội nhìn đến ánh mặt trời ngày mai nữa.
Nhận thấy ánh mắt Thủy Nhược Hàn bắn về phía mình thì bạn Thạch Vô Ngấn bán thịt nãy giờ cười đến ngả ngớn. “Sao? Thạch đại phu ngắm đủ đi?” Không phải hắn tự cao tự đại, sau khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, thì thân hình cường tráng chính là sự tự hào thứ hai của hắn. =))
“Chết tâm đi!” Đúng là thứ chó má công tử, loại lời nói này cũng thốt ra được, nhưng sau khi chính mình nói ra thô ngữ kia ở trong lòng xong, thì cả người Thủy Nhược Hàn cả kinh. Tu luyện khẩu khí hơn mấy năm nay, sau khi gặp được Thạch Vô Ngấn liền thoát phá đi ra, y không khỏi ngao ngán thở dài trong lòng.
“Ngươi làm gì?” Thủy Nhược Hàn như nhím xù gai bảo vệ chính mình khi thấy bóng dáng vĩ ngạn của Thạch Vô Ngấn tiến gần đến mình, hắn làm cho y phát sinh ra cảm giác chán ghét tột cùng!
“A, chẳng qua thấy Thủy đại phu cả người ướt sủng, Thạch mỗ nhớ lại hằng đêm Thủy đại phu ôn nhu săn sóc, nên Thạch mỗ có ý tốt muốn hồi báo đại phu bằng cách ‘chăm sóc’ ngươi a.” Chớp chớp mắt, hắn trả lời rất đương nhiên, trong màn đêm, đôi mâu hồ ly lóe lên, lộ ra tia sáng lưu manh tà mị.
“Ta có tay!” Thủy Nhược Hàn khước từ, lập tức hất đi ‘Dâm thủ’ của Thạch Vô Ngấn, đồng thời lộ ra bộ dáng thập phần khinh tởm nhìn hắn.
“Thủy đại phu, trước giờ Thạch mỗ không để ý, nay để ý đến, Thủy đại phu tức giận cũng đẹp hơn người nga~”
Khóe miệng ai đó lập tức co quắp, gương mày cảnh cáo. “Còn nói nữa, ta cắt lưỡi ngươi!”
“A” Thạch Vô Ngấn giả vờ lộ ra sợ hãi, nhưng con ngươi đen thủy chung ôm lấy cười, “Thủy đại phu, chẳng phải người ta nói: “Lương y như từ mẫu”, người như thế nào nỡ lòng nào làm như thế này đâu?” Sau cùng, Thạch Vô Ngấn còn bắn ra cho y một cái mị nhãn, làm cho từng lớp da gà trên người Thủy Nhược Hàn vừa mới nổi lên lại lộp bộp rớt xuống đất.
“Thạch – Vô – Ngấn” Thủy Nhược Hàn cáu kỉnh hét to, y thật sự phát quạo với cái thói càn rỡ, lông bông thích đùa bỡn người khác của Thạch Vô Ngấn.
Xem ra Thủy Nhược Hàn thật sự bị Thạch Vô Ngấn đem đùa bỡn đến sắp điên rồi!
“Tốt, tốt” sờ sờ mũi khi thấy đôi mắt đẹp của người trước mắt sắp dấy lên lửa, nhưng sau để ý Thủy Nhược Hàn toàn thân ướt sủng, Thạch Vô Ngấn lại có ý tốt nói: “Thủy đại phu, ta khuyên ngươi nên cởi bỏ áo ướt đi, nếu ngươi bị sốt thì ta sẽ bỏ mặt ngươi đấy.” Ngừng một lúc, mắt hồ ly thủy chung ôm lấy cười, lại nói thêm, “Chúng ta đều là nam nhân, Thạch mỗ miễn phí cho người nhìn một hồi, ngươi cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau chứ?” Mỗ nam không biết xấu hổ, hắc hắc cười đến thật dâm lãng.
Trong sơn động liền vang lên thanh âm to lớn lấn át cả tiếng sấm trên bầu trời “KHÔNG CẦN NGƯƠI QUẢN!!!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.