Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Quyển 1 - Chương 9: Nửa lá thư của Đổng Thước Liên
Tiểu Mạc Tử
07/03/2016
Gia đình bần hàn, gia phụ là một tú tài, nhiều lần đi thi khoa cử, nhưng
đều bị đánh rớt, gia mẫu chờ đợi nhiều năm, cuối cùng không đợi được
nữa, nửa đêm cùng nam nhân khác chạy trốn, bỏ lại chồng con.
Gia phụ uất ức, lại thương tâm qua độ, hằng đêm mượn rượu tiêu sầu, một tú tài chữ nghĩa đầy mình trở thành ma men. Từng đòn gánh nặng cứ đè lên vai một đứa bé bảy tuổi, trên có gia phụ, dưới có tiểu đệ, ngày ngày ta đều phải cực nhọc đi phụ việc ở một quán mỳ, đêm về thì giúp tửu lâu rửa bát, có thể nói cuộc sống của ta không hề dễ chịu chút nào.
Lúc gia mẫu chưa bỏ đi, gia phụ còn ra ngoài bán chữ viết kiếm tiền, sau khi gia mẫu bỏ đi, tiền không có, lại còn hao tốn tiền mua rượu.
Cuối cùng vì quỵt tiền rượu của tửu lâu người ta, cho nên bị đến đánh đến chết. Ta chỉ đành ngậm ngùi gởi gấm tiểu đệ cho người họ hàng, một mình bán thân chôn cha.
Người mua ta chính là một mama ở kỹ viện, ta được nàng ta đưa về tắm gội kỹ càng, bởi vì ta cũng có một vài phần tư sắc, nàng ta chính là tinh mắt nhìn trúng ta điểm này, nên nảy ra ý định trước nuôi dưỡng ta, sau sẽ mở một cuộc hội khai bao, sau đêm đó có thể tự treo bài bán nghệ.
Không may mắn cho ta trước ngày đó đã bị một lão viên ngoại luyến đồng(*) chấm trúng, mama vì tư lợi, thấy tiền sáng mắt bán ta cho lão viên ngoại kia.
(*) yêu trẻ con.
Lão ta căn bản không phải là con người, không những biến thái mà còn tàn độc, đối xử với các tiểu nữ hài như cỏ rác, xài xong thì tùy tiện quăng. Có rất nhiều tiểu nữ hài chịu không được những chiêu trò điên cuồng của lão và đã bị hành hạ cho đến chết.
Ta nghĩ ta suốt đời cũng không quên được thảm cảnh ngày hôm đó, sau đó ta biết chính mình không còn đường để thoái lui nữa, rất may là ta đã từng được mama và các cô nương trong lầu xanh chỉ dạy vài chiêu, cho nên lấy được lòng lão. Từ công cụ ấm gường tiến lên làm thiếp của lão, ta có thể tìm kiếm lại người đệ đệ của ta, cùng đệ đệ hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nhưng ta ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng nghĩ không ra…đệ đệ sau khi được ta gởi gấm cho người họ hàng kia, liền cơm không có được ăn, còn bị bán cho một nhà quan lại.
Ta dùng hết số nữ trang lão viên ngoại thưởng cho ta để đả thăm tin tức, mới biết được trên đời này, núi cao còn có núi cao hơn.
Ta gặp ai, họ cũng lắc đầu, khuyên ta nên trở về thôi, đừng tìm kiếm vô ích nữa, tiểu đồng vào đó sẽ không có thể ra được.
Nguyên lai nhà quan kia chính là lão thái giám, khi trẻ là hồng nhân bên cạnh thánh thượng, cho nên về già được thánh thượng ban áo gấm về làng. Lão thái giám kia tuổi già sống trong núi vàng, bao nhiêu sơn hào hải vị từng nếm trải qua, chỉ có thịt người là chưa từng.
Nên một lần nếm thử, đã trở thành nghiện, tiểu đồng mua vào phủ, thông thường đều được vỗ béo như heo, rồi chờ ngày mổ thịt . Cho dù quan viên biết được, nhưng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua
Ta thống hận, ta thật sự thống hận thế giới này, vì sao lại bất công với ta như vậy? Vì sao lại có thể đối xử với ta như vậy?
Chịu đủ hết đắng cay, bao nhiêu tủi nhục nhưng đổi lại được gì? Cái gì cũng không được cả!
Từ đó ta biết, nghèo không đấu lại giàu, giàu không đấu lại quan, tất cả cũng vì bọn họ mà ra, ta bắt tất cả bọn họ phải làm đồ lót xác cho đệ đệ ta!
Chịu đựng lâu ngày như ta, cuối cùng cũng có thể phát tiết. Bộc phát tất cả những nhục nhã và thống khổ trong bao năm mà ta chịu đựng. Lợi dụng ngày đại thọ của lão thái giám ta đã châm ngọn lửa, đốt hết cả nguyên phủ đệ của lão.
Về đến phủ của lão viên ngoại, ta đã cầm sẵn dao bên người, chém chết những tiểu nữ hài luôn đối đầu với ta, tính kế gắp tăm hãm hại ta. Sau cùng đến phòng lão viên ngoại, lợi dụng lúc lão không phòng thủ, ta đã đâm ba nhát dao trên người lão, khẳng định lão đã chết, ta mới cảm thấy oán hận uất ức của ta phơi đi một nửa.
Không may việc làm của ta bị các gia đinh trong phủ phát hiện sớm hơn dự định, họ truy lùng ta khắp nơi.
Ta tuyệt vọng, thù đã trả, nhục đã phơi, cuối cùng muốn treo cổ tự sát, ly khai khỏi cái xã hội đen tối, nhơ nhuốc này.
Nhưng ta tự tử không thành, được tiền nhậm cung chủ cứu vớt, nàng cũng là nữ nhân, số phận cũng như ta, nên rất thông cảm cho ta. Cuối cùng ta cũng sống được cuộc sống của con người, ta được giáo dưỡng thành nữ sát thủ, ngày ngày vì tiền mà giết người, nhưng ta tự cho rằng mình làm điều này là đúng.
Bởi vì không ai thương mình bằng bản thân mình, mềm lòng với người khác, vậy lúc ta đau khổ, ai sẽ thương hại ta?
Không một ai cả!
Tất cả bọn họ đều đáng chết!
Ta không bao giờ nhân nhượng với loài người nữa, lần nào ra tay cũng rất nhanh gọn và quả quyết, kể từ đó Lãnh Diện Tu La ra đời, ta là Lãnh Diện Tu La, Lãnh Diện Tu La cũng tức là ta!
Bao nhiêu năm qua, tiếng tăm của ta chưa một lần vụt tắt. Ngày hôm đó, ta đang thám thình tình hình của phủ Thái Thú. Từ trên nóc nhà quan sát, mục tiêu nhân thì không thấy, chỉ thấy một tiểu nữ hài dưới con hẻm cố gắng chui qua một lỗ chó, nhưng nửa thân người sau lại không lọt, vì có người ở phía sau nắm lấy chân nó.
Tiểu nữ hài cố gắng dùng tay bám vào mặt đất, thà đau chết mình cũng không muốn bị người phía sau bắt được.
Đôi mắt quật cường kia, cá tánh ương ngạnh kia, ta thích, ta nhìn vào nó thấy được phiên bản thu nhỏ của mình, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng ta vẫn phải dò xét người này, cho nên sau khi cứu nó thì ta đã ra đi.
Dù thế, ta vẫn luôn đi theo quan sát nhóc tì này. Nó là nữ hài thông minh nhất mà ta từng thấy, dùng hết lộ phí, nó tháo hết tất cả những vật dụng có giá trị trên người ra, bán hết, nhưng vẫn trang bị cho mình một xiêm y đàng hoàng, sau đó ta mới biết, ngươi có chết đói cũng không bán nó, bởi vì còn phải dựa vào xiêm y này để kiếm công ăn việc làm.
Cuối cùng theo sát bước chân nó đến một tòa thành, thì nó hé ra bộ dáng dường như tháo được gánh nặng trong lòng. Ta đoán, chắc ngươi đang chạy trốn mtộ ai đó… Sau đó nó tìm từng nơi để xin việc, bởi vì nó nhỏ tuổi nên đều bị đuổi ra ngoài, không ai muốn thu nhận nó trong cái thời buổi khó khăn này cả, Nhưng nó vẫn không hề bỏ cuộc, đáng lý ra một nhóc tì thông minh như ngươi người gặp người thích, nhưng vì sao lại đi đến đâu cũng bị đánh đuổi? Nhưng sau đó ta lại biết, sở dĩ không ai muốn hoan nghênh ngươi là do lo sợ thế lực lớn đằng sau.
Mặc dù lúc đó ta đã có ý định muốn mang nó rời đi, nhưng ai biết được sau này nó sẽ không thể chịu được cuộc sống khắc nghiệt mà bỏ đi? Nên ta đành để cho nó học hỏi, cùng nếm trải thêm một chút vị đắng của nhân sinh, mai này mới có thể thành tài.
Có người bẩm sinh ra là thiên tài, nhưng cũng có thiên tài được đúc kết ra bằng tuổi đời, đó chính là ngươi – Tố Tố à.
Cuối cùng ta nhìn thấy ngươi vì bị bức bách đến đường cùng, biến thành tiểu khất nhi, phải kiếm tiền bằng nghề ăn xin, hằng ngày chịu đủ mọi xỉ vả nhạo báng của người đời, hằng đêm thì ăn gió nằm đất. Vì miếng cơm, ngươi có thể đánh chết một con chó, vì miếng cơm, ngươi gằng gừ đe dọa các khất cái dám cướp bát cơm của ngươi
Nhưng bản tánh ẩn sâu trong người của nó làm cho ta ngạc nhiên, đêm đó, nhìn thấy có một tên xú khất cái khác tới dành địa bàn với ngươi, đánh đập ngươi rất dã man, nhưng ngươi vẫn ngậm đắng nuốt cay, tiếp tục đứng lên, ta thật sự chấn động, ngỡ ngươi đã chết rồi, không ngờ ngươi có sức chịu đựng giỏi đến thế.
Dù mình mẩy ngươi đã không thể đen đúa thêm nữa, nhưng ngươi đã khập khiễng cầm lấy cây gỗ thủ sẵn dưới gối, ánh mắt trong trẻo chứa đầy phẫn hận nhìn gã, sẵn sàng sống mái một phen.
Tên xú khất cái kia dĩ nhiên bị vẻ mặt của ngươi dọa rồi, ngay cả ta còn khiếp sợ ngươi nữa mà. Nhưng gã nhìn lại ngoài trời lạnh buốt giá thì không cam lòng nhường chỗ dù cho đối phương, dù đối phương có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cả hai đã xảy ra cuộc ẩu đả.
Sức nữ ấu làm sao bì một gã nam nhân đây? Có lẽ từ đầu tên xú khất cái không nhận ra người trước mặt là nữ nhi, nên rất không nhân từ, nhưng từ lúc nhào vào nhau, thì gã nổi sinh thú tính, xé hết trang phục của ngươi.
Ngay lúc ta chịu đựng không nổi cảnh này, bởi vì ta đã từng chịu đựng, nếu là kẻ khác thì ta không cần thiết phải quan tâm, nhưng nếu là ngươi, thì ta lại nổi sinh cảm giác muốn che chở ngươi, bảo hộ ngươi!
Một tiếng hét ngút trời vang ra, muốn ra tay tương trợ như ta đều phải dựng đứng lại một chỗ, nhìn lấy tên khất cái bịch chặt một bên lỗ tai, máu chảy lê thê, vừa chạy vừa khóc thảm thiết.
Dù rằng ta ở xa, nhưng trong bóng đêm, ta nhìn ra đôi mắt chứa nồng đậm sát ý, dường như đã chịu đựng đến cực điểm, cho nên mới cắn đứt lỗ tai tên khất cái để giúp mình giữ lại sự trong sạch. Từ lúc đó, ta biết, ngươi căn bản có thể tự lực cánh sinh mà không cần ta phải ngày đêm nom nớp lo sợ trong lòng luôn đi theo sau lưng bảo hộ ngươi.
Sau đó ta đã rời xa ngươi một khoảng thời gian dài, rồi gia nhập phủ Thái Thú, không bao lâu thân phận nội gián ở phủ Thái Thú bị phát hiện. Quan binh triều đình ngày đêm đuổi bắt, ta không nghĩ là chúng ta sẽ gặp nhau sớm như vậy, nhưng cuối cùng cái cảnh ngươi phải ăn lấy thức ăn thừa của người khác ta đã ăn, thì lòng trắc ẩn vốn đã biến mất nay lại hiện về, chỉ vì ngươi…nên ta đã dẫn ngươi về tổng phân đà.
Thật ra ngay từ đầu ta dẫn ngươi về, đã bị Hách Chu Sí – đại đường chủ phản đối, ta biết lão luôn dòm ngó đến chức vị của ta, và đang âm thầm vạch ra kế hoạch mưu đoạt chức vị. Cho nên ta cũng dự định thoái vị, nhường lại chức vị ‘cung chủ’ kia cho người thật sự có tài.
Hách Chu Sí nghe được tin này, đương nhiên mừng khôn siết. Nhưng là ta lại đột ngột dẫn ngươi về, Hách Chu Sí nhìn đến ngươi khờ khạo, nhưng vẫn không an tâm, đối với Hách Chu Sí có thêm một người, nghĩa là Hách Uyển Oanh – nữ nhi lão có thêm một đối thủ, nên đã tới tìm ta gây phiền toái, cuối cùng ta còn cùng lão chính thức trở mặt, tuyên chiến!
Việc ngươi giả ngu, giả câm ta đã biết Ta thật tâm tán dương trong lòng, rằng ngươi rất giỏi, liệu sự như thần, không cần ta nhắc nhở. Nhưng ta không biết vì sao ngươi lại bị lão Hách Chu Sí phát giác ra.
Nên ta bất đắc dĩ phải hướng Mộc Diện ra mặt, dù rằng ngươi không có căn cơ, cốt cách, nhưng ta lại tin tưởng ngươi sẽ không làm ta phụ lòng, quả nhiên là thế.
Ngươi đã làm rất tốt….
Vò nát bức thư trong tay, dù rằng phong thư này chính là di thư của Đổng Thước Liên, nhưng quá khứ của nàng làm cô phẫn nộ.
Cô luôn tự cho chính mình đã khổ lắm rồi, nhưng sự đau khổ mà Mai Ngạo Linh tạo ra cho cô vẫn chưa đáng kể so với những gì mà Đổng Thước Liên chịu đựng.
Dù rằng cô có hơi bất ngờ thì ra Đổng Thước Liên luôn đi theo sau cô, còn thấy được cảnh kia…
Phút chốc, năm ngón tay thu hẹp lại, tự bấu vào đùi mình, ánh mắt trở nên lạnh băng, mặc cho da thịt rỉ máu, nhưng phút giây kia khiến cô càng căm hận Mai Khang, càng căm hận Mai Ngạo Linh!
Nhưng là so với chút xíu đắng cay cô từng trải qua, thì Đổng Thước Liên là so với cô còn kiên cường, gan lỳ hơn…chỉ tiếc….không thể trường mệnh…
Ngay từ đầu cô có thử bắt mạch cho Đổng Thước Liên, nhưng mạch tượng của nàng làm cô khiếp sợ, đến giấu diếm không nói.
Đơn giản đó là bệnh rất đáng xấu hổ, cô thật sự tôn trọng nàng, xem nàng là một người tỷ tỷ, nên đã ngậm ngùi cho qua chuyện. Có lẽ ngày đó Đổng Thước Liên thấy được sự khiếp đảm trên mặt của cô nên đã để lại di thư giúp cô giải mã???
Ở cái xã hội phong kiến này, nữ nhân luôn là thứ rẻ mạt nhất, hạ tiện nhất, chỉ có thể công cụ phát tiết, hoặc có công dụng khai chi tán nghiệp, sau đó lại nhìn thấy nam nhân đi ôm ấp giai nhân khác, còn mình thì trở thành nữ nhân cô độc cho đến suốt quãng đời còn lại.
Thật sự bất công!
Thật sự vô thiên lý!
Nhưng trọng điểm là một mình cô có thể thay đổi tất cả những tư tưởng hủ lậu, những luật lệ phong kiến sao? Đúng là mơ mộng hảo huyền. Cho dù có thể, nhưng cô chỉ có thể sử dụng bạo lực, chuyên chế, bá đạo để cầm được chân họ! Sau đó thì sao? Chó đến đường cùng cũng phản kháng. Nam nhân, có mới nới cũ, trong một trăm người, chỉ có chín người là quân tử.
Cô mới không cần kiếm chuyện vô nghĩa mà làm. Đừng quên, ngay từ đầu, chính thế giới này đã bỏ rơi cô, thì cô mặc kệ thế giới này sinh tồn ra sao. Hiện tại, cô chỉ biết, vì tiền, vì quyền lực, cô sẽ không ngại hi sinh bất kể mọi thứ cô có. Kể cả mạng sống!
Người ta nói thiên mệnh đã định, con người như con cờ trên ván cờ của thượng đế, nếu nghịch thiên, hậu quả có thể là vĩnh viễn không siêu thoát. Vậy thì đã sao? Cô tình nguyện vĩnh viễn không siêu thoát, để đi nghịch thiên, làm những điều cô muốn làm!
Đổng Thước Liên…Đổng tỷ tỷ, yên tâm đi, Tố Tố nhất định sẽ giúp ngươi làm dang dở những ước nguyện của ngươi….đồng thời, cũng sẽ đòi lại những thiệt thòi mà ta phải chịu suốt một năm qua trong Mai Gia. Thở dài thườn thượt, nhưng chẳng biết từ khi nào Tú Hạnh đã đi tới: “Cung chủ, thỉnh người uống trà”
Có lẽ ta đã quen thói Tú Hạnh đột ngột xuất hiện rồi, cô tự nhủ. Nàng hiện là người bằng hữu chí thân của cô, cô đã từng nói với nàng, lúc không người, có thể gọi cô là ‘Tố Tố’, nhưng là cho dù cô nói cả trăm lần thì Tú Hạnh vẫn nghe tai này lọt sang tai khác, đâm ra cô cũng chẳng buồn đá động tới nữa.
“Tú Hạnh, ngươi có hối hận khi đi theo ta?” đã rất nhiều lần cô hỏi nàng, nàng vẫn như cũ trả lời “Không bao giờ, vĩnh viễn cũng chưa từng!” cho nên Tú Hạnh mới có tên Bất Hối.
“Đêm đã khuya rồi, thỉnh cung chủ bảo trọng thân thể, nên ngủ sớm thôi” ngồi lên ngôi đã ba tháng rồi, nhưng lượng công việc không những không thuyên giảm, mà còn gia tăng lên, khiến cho Tố Tố xoay chuyển không kịp, thường xuyên thức đến rất khuya, làm cho Tú Hạnh lo lắng đến sức khỏe của cô.
Dù gì thì năm nay Tố Tố cũng chỉ có mười tuổi, dù biết rằng điều này rất dọa người, nhưng không thể không nói, cung chủ của bọn họ trí tuệ hơn người, dù rằng thân thể nhỏ nhắn, nhưng so với người lớn còn thông minh hơn nhiều.
Tố Tố đối với sự quan tâm của Tú Hạnh cười khổ, ở hiện đại, ngày nào mà cô không chơi bời lêu lỏng? Thậm chí còn thức sáng đêm độ xe, đánh bạc nữa kìa, đây chẳng hề hứng gì cả.
Nhưng mà cô phát giác ra sổ sách chi tiêu có rất nhiều lỗ hỏng, chẳng hạng như chi ngàn lượng để mua một phủ đệ cho đại đường chủ? Mua trang phục cho nhị đường chủ tốn trăm lượng bạc? Quá đáng hơn là ngay cả ăn uống của họ, cũng đều lấy ngân lượng của giáo phái ra chi trả? Ừ như vậy cũng chưa quá đáng, nhưng lối ăn uống xa hoa của họ khiến cô rất phiền não, ăn thì phải ăn thượng hạng nhất, mặc thì mặc sang trọng nhất, ngủ thì ngủ trong gấm vóc lụa là, hơn nữa còn rất nhiều rất nhiều ngân lượng đều chi tiêu vào những việc cá nhân của các đường chủ.
Điều này khiến cô rất bực mình. Cho một phú hộ có gia sản khổng lồ đi nữa, hay nguồn thu nhập to lớn thì với kiểu tiêu xài hoang phí như vậy rồi cũng xụp đổ thôi, huống hồ chi thu nhập hiện nay của họ ngày càng ngày càng thấp.
Sáu vị đường chủ ngoại trừ võ công ra thì chẳng được tích sự gì, chỉ biết vài món võ mèo cào rồi ăn không ngồi rồi, làm quan hưởng bổn lộc nhưng cũng phải động não đi chớ.
Vì vậy cô tự quyết định mượn lý do họ đã quá già rồi, cần được nghỉ ngơi sớm thôi. Phát sinh chuyện này, đương nhiên là sáu vị đường chủ không phục rồi, nên mấy ngày nay họ cứ hồ nháo, la ó, kêu gào đến khan cổ, nhưng lương tâm cùng lòng trắc ẩn sớm đã bị chó tha đi mất như cô thì mặc kệ họ có thắt cổ tự sát ở trước mặt, cô mới không thèm liếc một mắt.
Không phải cô khinh thường họ già mà muốn họ ‘get out’, nhưng họ thật sự rất quá đáng, tư tưởng cố chấp mà còn bảo thủ, chẳng biết nhìn xa trông rộng, sở dĩ Huyết Cung suy sụp tới như vậy đều do một tay họ tạo thành!
Cô nên cải cách tất cả, quy củ là do con người đặt ra, nên cô cũng dời bàn tay ngọc giúp họ chỉnh sửa lại một chút.
Mặc dù rất nhiều người phản đối, nhưng mỗi lần như thế Tố Tố lại nói: ‘Cung chủ là ta hay là các ngươi?’ mới khiến họ ngậm miệng lại.
“Được rồi, ngươi trước đi ngủ đi, không cần để ý tới ta” cô dặn dò.
“Nhưng…” Tú Hạnh hơi cân nhắc.
“Ngoan” giọng nói Tố Tố trở nên áp bức vô cùng, bắt buộc Tú Hạnh phải nghe theo.
Nhìn bóng lưng mảnh khảng của Tú Hạnh, hiện tại nàng đang là nha hoàn thiếp thân của cô, đừng coi thường nàng thân nữ nhi chân yếu tay mềm, hay sợ sệt chuyện này nọ. Thật ra nàng như miếng ngọc đang trong đá, nếu được mày giũa kỹ lưỡng thì nàng sẽ là một miếng ngọc tốt.
Mặc dù mới đầu nàng giết người tay chân run rẩy, nhưng hiện tại thì làm tốt lắm, cô nghĩ nên đưa nàng vào vị trí đường chủ thôi.
Gia phụ uất ức, lại thương tâm qua độ, hằng đêm mượn rượu tiêu sầu, một tú tài chữ nghĩa đầy mình trở thành ma men. Từng đòn gánh nặng cứ đè lên vai một đứa bé bảy tuổi, trên có gia phụ, dưới có tiểu đệ, ngày ngày ta đều phải cực nhọc đi phụ việc ở một quán mỳ, đêm về thì giúp tửu lâu rửa bát, có thể nói cuộc sống của ta không hề dễ chịu chút nào.
Lúc gia mẫu chưa bỏ đi, gia phụ còn ra ngoài bán chữ viết kiếm tiền, sau khi gia mẫu bỏ đi, tiền không có, lại còn hao tốn tiền mua rượu.
Cuối cùng vì quỵt tiền rượu của tửu lâu người ta, cho nên bị đến đánh đến chết. Ta chỉ đành ngậm ngùi gởi gấm tiểu đệ cho người họ hàng, một mình bán thân chôn cha.
Người mua ta chính là một mama ở kỹ viện, ta được nàng ta đưa về tắm gội kỹ càng, bởi vì ta cũng có một vài phần tư sắc, nàng ta chính là tinh mắt nhìn trúng ta điểm này, nên nảy ra ý định trước nuôi dưỡng ta, sau sẽ mở một cuộc hội khai bao, sau đêm đó có thể tự treo bài bán nghệ.
Không may mắn cho ta trước ngày đó đã bị một lão viên ngoại luyến đồng(*) chấm trúng, mama vì tư lợi, thấy tiền sáng mắt bán ta cho lão viên ngoại kia.
(*) yêu trẻ con.
Lão ta căn bản không phải là con người, không những biến thái mà còn tàn độc, đối xử với các tiểu nữ hài như cỏ rác, xài xong thì tùy tiện quăng. Có rất nhiều tiểu nữ hài chịu không được những chiêu trò điên cuồng của lão và đã bị hành hạ cho đến chết.
Ta nghĩ ta suốt đời cũng không quên được thảm cảnh ngày hôm đó, sau đó ta biết chính mình không còn đường để thoái lui nữa, rất may là ta đã từng được mama và các cô nương trong lầu xanh chỉ dạy vài chiêu, cho nên lấy được lòng lão. Từ công cụ ấm gường tiến lên làm thiếp của lão, ta có thể tìm kiếm lại người đệ đệ của ta, cùng đệ đệ hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nhưng ta ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng nghĩ không ra…đệ đệ sau khi được ta gởi gấm cho người họ hàng kia, liền cơm không có được ăn, còn bị bán cho một nhà quan lại.
Ta dùng hết số nữ trang lão viên ngoại thưởng cho ta để đả thăm tin tức, mới biết được trên đời này, núi cao còn có núi cao hơn.
Ta gặp ai, họ cũng lắc đầu, khuyên ta nên trở về thôi, đừng tìm kiếm vô ích nữa, tiểu đồng vào đó sẽ không có thể ra được.
Nguyên lai nhà quan kia chính là lão thái giám, khi trẻ là hồng nhân bên cạnh thánh thượng, cho nên về già được thánh thượng ban áo gấm về làng. Lão thái giám kia tuổi già sống trong núi vàng, bao nhiêu sơn hào hải vị từng nếm trải qua, chỉ có thịt người là chưa từng.
Nên một lần nếm thử, đã trở thành nghiện, tiểu đồng mua vào phủ, thông thường đều được vỗ béo như heo, rồi chờ ngày mổ thịt . Cho dù quan viên biết được, nhưng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua
Ta thống hận, ta thật sự thống hận thế giới này, vì sao lại bất công với ta như vậy? Vì sao lại có thể đối xử với ta như vậy?
Chịu đủ hết đắng cay, bao nhiêu tủi nhục nhưng đổi lại được gì? Cái gì cũng không được cả!
Từ đó ta biết, nghèo không đấu lại giàu, giàu không đấu lại quan, tất cả cũng vì bọn họ mà ra, ta bắt tất cả bọn họ phải làm đồ lót xác cho đệ đệ ta!
Chịu đựng lâu ngày như ta, cuối cùng cũng có thể phát tiết. Bộc phát tất cả những nhục nhã và thống khổ trong bao năm mà ta chịu đựng. Lợi dụng ngày đại thọ của lão thái giám ta đã châm ngọn lửa, đốt hết cả nguyên phủ đệ của lão.
Về đến phủ của lão viên ngoại, ta đã cầm sẵn dao bên người, chém chết những tiểu nữ hài luôn đối đầu với ta, tính kế gắp tăm hãm hại ta. Sau cùng đến phòng lão viên ngoại, lợi dụng lúc lão không phòng thủ, ta đã đâm ba nhát dao trên người lão, khẳng định lão đã chết, ta mới cảm thấy oán hận uất ức của ta phơi đi một nửa.
Không may việc làm của ta bị các gia đinh trong phủ phát hiện sớm hơn dự định, họ truy lùng ta khắp nơi.
Ta tuyệt vọng, thù đã trả, nhục đã phơi, cuối cùng muốn treo cổ tự sát, ly khai khỏi cái xã hội đen tối, nhơ nhuốc này.
Nhưng ta tự tử không thành, được tiền nhậm cung chủ cứu vớt, nàng cũng là nữ nhân, số phận cũng như ta, nên rất thông cảm cho ta. Cuối cùng ta cũng sống được cuộc sống của con người, ta được giáo dưỡng thành nữ sát thủ, ngày ngày vì tiền mà giết người, nhưng ta tự cho rằng mình làm điều này là đúng.
Bởi vì không ai thương mình bằng bản thân mình, mềm lòng với người khác, vậy lúc ta đau khổ, ai sẽ thương hại ta?
Không một ai cả!
Tất cả bọn họ đều đáng chết!
Ta không bao giờ nhân nhượng với loài người nữa, lần nào ra tay cũng rất nhanh gọn và quả quyết, kể từ đó Lãnh Diện Tu La ra đời, ta là Lãnh Diện Tu La, Lãnh Diện Tu La cũng tức là ta!
Bao nhiêu năm qua, tiếng tăm của ta chưa một lần vụt tắt. Ngày hôm đó, ta đang thám thình tình hình của phủ Thái Thú. Từ trên nóc nhà quan sát, mục tiêu nhân thì không thấy, chỉ thấy một tiểu nữ hài dưới con hẻm cố gắng chui qua một lỗ chó, nhưng nửa thân người sau lại không lọt, vì có người ở phía sau nắm lấy chân nó.
Tiểu nữ hài cố gắng dùng tay bám vào mặt đất, thà đau chết mình cũng không muốn bị người phía sau bắt được.
Đôi mắt quật cường kia, cá tánh ương ngạnh kia, ta thích, ta nhìn vào nó thấy được phiên bản thu nhỏ của mình, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng ta vẫn phải dò xét người này, cho nên sau khi cứu nó thì ta đã ra đi.
Dù thế, ta vẫn luôn đi theo quan sát nhóc tì này. Nó là nữ hài thông minh nhất mà ta từng thấy, dùng hết lộ phí, nó tháo hết tất cả những vật dụng có giá trị trên người ra, bán hết, nhưng vẫn trang bị cho mình một xiêm y đàng hoàng, sau đó ta mới biết, ngươi có chết đói cũng không bán nó, bởi vì còn phải dựa vào xiêm y này để kiếm công ăn việc làm.
Cuối cùng theo sát bước chân nó đến một tòa thành, thì nó hé ra bộ dáng dường như tháo được gánh nặng trong lòng. Ta đoán, chắc ngươi đang chạy trốn mtộ ai đó… Sau đó nó tìm từng nơi để xin việc, bởi vì nó nhỏ tuổi nên đều bị đuổi ra ngoài, không ai muốn thu nhận nó trong cái thời buổi khó khăn này cả, Nhưng nó vẫn không hề bỏ cuộc, đáng lý ra một nhóc tì thông minh như ngươi người gặp người thích, nhưng vì sao lại đi đến đâu cũng bị đánh đuổi? Nhưng sau đó ta lại biết, sở dĩ không ai muốn hoan nghênh ngươi là do lo sợ thế lực lớn đằng sau.
Mặc dù lúc đó ta đã có ý định muốn mang nó rời đi, nhưng ai biết được sau này nó sẽ không thể chịu được cuộc sống khắc nghiệt mà bỏ đi? Nên ta đành để cho nó học hỏi, cùng nếm trải thêm một chút vị đắng của nhân sinh, mai này mới có thể thành tài.
Có người bẩm sinh ra là thiên tài, nhưng cũng có thiên tài được đúc kết ra bằng tuổi đời, đó chính là ngươi – Tố Tố à.
Cuối cùng ta nhìn thấy ngươi vì bị bức bách đến đường cùng, biến thành tiểu khất nhi, phải kiếm tiền bằng nghề ăn xin, hằng ngày chịu đủ mọi xỉ vả nhạo báng của người đời, hằng đêm thì ăn gió nằm đất. Vì miếng cơm, ngươi có thể đánh chết một con chó, vì miếng cơm, ngươi gằng gừ đe dọa các khất cái dám cướp bát cơm của ngươi
Nhưng bản tánh ẩn sâu trong người của nó làm cho ta ngạc nhiên, đêm đó, nhìn thấy có một tên xú khất cái khác tới dành địa bàn với ngươi, đánh đập ngươi rất dã man, nhưng ngươi vẫn ngậm đắng nuốt cay, tiếp tục đứng lên, ta thật sự chấn động, ngỡ ngươi đã chết rồi, không ngờ ngươi có sức chịu đựng giỏi đến thế.
Dù mình mẩy ngươi đã không thể đen đúa thêm nữa, nhưng ngươi đã khập khiễng cầm lấy cây gỗ thủ sẵn dưới gối, ánh mắt trong trẻo chứa đầy phẫn hận nhìn gã, sẵn sàng sống mái một phen.
Tên xú khất cái kia dĩ nhiên bị vẻ mặt của ngươi dọa rồi, ngay cả ta còn khiếp sợ ngươi nữa mà. Nhưng gã nhìn lại ngoài trời lạnh buốt giá thì không cam lòng nhường chỗ dù cho đối phương, dù đối phương có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cả hai đã xảy ra cuộc ẩu đả.
Sức nữ ấu làm sao bì một gã nam nhân đây? Có lẽ từ đầu tên xú khất cái không nhận ra người trước mặt là nữ nhi, nên rất không nhân từ, nhưng từ lúc nhào vào nhau, thì gã nổi sinh thú tính, xé hết trang phục của ngươi.
Ngay lúc ta chịu đựng không nổi cảnh này, bởi vì ta đã từng chịu đựng, nếu là kẻ khác thì ta không cần thiết phải quan tâm, nhưng nếu là ngươi, thì ta lại nổi sinh cảm giác muốn che chở ngươi, bảo hộ ngươi!
Một tiếng hét ngút trời vang ra, muốn ra tay tương trợ như ta đều phải dựng đứng lại một chỗ, nhìn lấy tên khất cái bịch chặt một bên lỗ tai, máu chảy lê thê, vừa chạy vừa khóc thảm thiết.
Dù rằng ta ở xa, nhưng trong bóng đêm, ta nhìn ra đôi mắt chứa nồng đậm sát ý, dường như đã chịu đựng đến cực điểm, cho nên mới cắn đứt lỗ tai tên khất cái để giúp mình giữ lại sự trong sạch. Từ lúc đó, ta biết, ngươi căn bản có thể tự lực cánh sinh mà không cần ta phải ngày đêm nom nớp lo sợ trong lòng luôn đi theo sau lưng bảo hộ ngươi.
Sau đó ta đã rời xa ngươi một khoảng thời gian dài, rồi gia nhập phủ Thái Thú, không bao lâu thân phận nội gián ở phủ Thái Thú bị phát hiện. Quan binh triều đình ngày đêm đuổi bắt, ta không nghĩ là chúng ta sẽ gặp nhau sớm như vậy, nhưng cuối cùng cái cảnh ngươi phải ăn lấy thức ăn thừa của người khác ta đã ăn, thì lòng trắc ẩn vốn đã biến mất nay lại hiện về, chỉ vì ngươi…nên ta đã dẫn ngươi về tổng phân đà.
Thật ra ngay từ đầu ta dẫn ngươi về, đã bị Hách Chu Sí – đại đường chủ phản đối, ta biết lão luôn dòm ngó đến chức vị của ta, và đang âm thầm vạch ra kế hoạch mưu đoạt chức vị. Cho nên ta cũng dự định thoái vị, nhường lại chức vị ‘cung chủ’ kia cho người thật sự có tài.
Hách Chu Sí nghe được tin này, đương nhiên mừng khôn siết. Nhưng là ta lại đột ngột dẫn ngươi về, Hách Chu Sí nhìn đến ngươi khờ khạo, nhưng vẫn không an tâm, đối với Hách Chu Sí có thêm một người, nghĩa là Hách Uyển Oanh – nữ nhi lão có thêm một đối thủ, nên đã tới tìm ta gây phiền toái, cuối cùng ta còn cùng lão chính thức trở mặt, tuyên chiến!
Việc ngươi giả ngu, giả câm ta đã biết Ta thật tâm tán dương trong lòng, rằng ngươi rất giỏi, liệu sự như thần, không cần ta nhắc nhở. Nhưng ta không biết vì sao ngươi lại bị lão Hách Chu Sí phát giác ra.
Nên ta bất đắc dĩ phải hướng Mộc Diện ra mặt, dù rằng ngươi không có căn cơ, cốt cách, nhưng ta lại tin tưởng ngươi sẽ không làm ta phụ lòng, quả nhiên là thế.
Ngươi đã làm rất tốt….
Vò nát bức thư trong tay, dù rằng phong thư này chính là di thư của Đổng Thước Liên, nhưng quá khứ của nàng làm cô phẫn nộ.
Cô luôn tự cho chính mình đã khổ lắm rồi, nhưng sự đau khổ mà Mai Ngạo Linh tạo ra cho cô vẫn chưa đáng kể so với những gì mà Đổng Thước Liên chịu đựng.
Dù rằng cô có hơi bất ngờ thì ra Đổng Thước Liên luôn đi theo sau cô, còn thấy được cảnh kia…
Phút chốc, năm ngón tay thu hẹp lại, tự bấu vào đùi mình, ánh mắt trở nên lạnh băng, mặc cho da thịt rỉ máu, nhưng phút giây kia khiến cô càng căm hận Mai Khang, càng căm hận Mai Ngạo Linh!
Nhưng là so với chút xíu đắng cay cô từng trải qua, thì Đổng Thước Liên là so với cô còn kiên cường, gan lỳ hơn…chỉ tiếc….không thể trường mệnh…
Ngay từ đầu cô có thử bắt mạch cho Đổng Thước Liên, nhưng mạch tượng của nàng làm cô khiếp sợ, đến giấu diếm không nói.
Đơn giản đó là bệnh rất đáng xấu hổ, cô thật sự tôn trọng nàng, xem nàng là một người tỷ tỷ, nên đã ngậm ngùi cho qua chuyện. Có lẽ ngày đó Đổng Thước Liên thấy được sự khiếp đảm trên mặt của cô nên đã để lại di thư giúp cô giải mã???
Ở cái xã hội phong kiến này, nữ nhân luôn là thứ rẻ mạt nhất, hạ tiện nhất, chỉ có thể công cụ phát tiết, hoặc có công dụng khai chi tán nghiệp, sau đó lại nhìn thấy nam nhân đi ôm ấp giai nhân khác, còn mình thì trở thành nữ nhân cô độc cho đến suốt quãng đời còn lại.
Thật sự bất công!
Thật sự vô thiên lý!
Nhưng trọng điểm là một mình cô có thể thay đổi tất cả những tư tưởng hủ lậu, những luật lệ phong kiến sao? Đúng là mơ mộng hảo huyền. Cho dù có thể, nhưng cô chỉ có thể sử dụng bạo lực, chuyên chế, bá đạo để cầm được chân họ! Sau đó thì sao? Chó đến đường cùng cũng phản kháng. Nam nhân, có mới nới cũ, trong một trăm người, chỉ có chín người là quân tử.
Cô mới không cần kiếm chuyện vô nghĩa mà làm. Đừng quên, ngay từ đầu, chính thế giới này đã bỏ rơi cô, thì cô mặc kệ thế giới này sinh tồn ra sao. Hiện tại, cô chỉ biết, vì tiền, vì quyền lực, cô sẽ không ngại hi sinh bất kể mọi thứ cô có. Kể cả mạng sống!
Người ta nói thiên mệnh đã định, con người như con cờ trên ván cờ của thượng đế, nếu nghịch thiên, hậu quả có thể là vĩnh viễn không siêu thoát. Vậy thì đã sao? Cô tình nguyện vĩnh viễn không siêu thoát, để đi nghịch thiên, làm những điều cô muốn làm!
Đổng Thước Liên…Đổng tỷ tỷ, yên tâm đi, Tố Tố nhất định sẽ giúp ngươi làm dang dở những ước nguyện của ngươi….đồng thời, cũng sẽ đòi lại những thiệt thòi mà ta phải chịu suốt một năm qua trong Mai Gia. Thở dài thườn thượt, nhưng chẳng biết từ khi nào Tú Hạnh đã đi tới: “Cung chủ, thỉnh người uống trà”
Có lẽ ta đã quen thói Tú Hạnh đột ngột xuất hiện rồi, cô tự nhủ. Nàng hiện là người bằng hữu chí thân của cô, cô đã từng nói với nàng, lúc không người, có thể gọi cô là ‘Tố Tố’, nhưng là cho dù cô nói cả trăm lần thì Tú Hạnh vẫn nghe tai này lọt sang tai khác, đâm ra cô cũng chẳng buồn đá động tới nữa.
“Tú Hạnh, ngươi có hối hận khi đi theo ta?” đã rất nhiều lần cô hỏi nàng, nàng vẫn như cũ trả lời “Không bao giờ, vĩnh viễn cũng chưa từng!” cho nên Tú Hạnh mới có tên Bất Hối.
“Đêm đã khuya rồi, thỉnh cung chủ bảo trọng thân thể, nên ngủ sớm thôi” ngồi lên ngôi đã ba tháng rồi, nhưng lượng công việc không những không thuyên giảm, mà còn gia tăng lên, khiến cho Tố Tố xoay chuyển không kịp, thường xuyên thức đến rất khuya, làm cho Tú Hạnh lo lắng đến sức khỏe của cô.
Dù gì thì năm nay Tố Tố cũng chỉ có mười tuổi, dù biết rằng điều này rất dọa người, nhưng không thể không nói, cung chủ của bọn họ trí tuệ hơn người, dù rằng thân thể nhỏ nhắn, nhưng so với người lớn còn thông minh hơn nhiều.
Tố Tố đối với sự quan tâm của Tú Hạnh cười khổ, ở hiện đại, ngày nào mà cô không chơi bời lêu lỏng? Thậm chí còn thức sáng đêm độ xe, đánh bạc nữa kìa, đây chẳng hề hứng gì cả.
Nhưng mà cô phát giác ra sổ sách chi tiêu có rất nhiều lỗ hỏng, chẳng hạng như chi ngàn lượng để mua một phủ đệ cho đại đường chủ? Mua trang phục cho nhị đường chủ tốn trăm lượng bạc? Quá đáng hơn là ngay cả ăn uống của họ, cũng đều lấy ngân lượng của giáo phái ra chi trả? Ừ như vậy cũng chưa quá đáng, nhưng lối ăn uống xa hoa của họ khiến cô rất phiền não, ăn thì phải ăn thượng hạng nhất, mặc thì mặc sang trọng nhất, ngủ thì ngủ trong gấm vóc lụa là, hơn nữa còn rất nhiều rất nhiều ngân lượng đều chi tiêu vào những việc cá nhân của các đường chủ.
Điều này khiến cô rất bực mình. Cho một phú hộ có gia sản khổng lồ đi nữa, hay nguồn thu nhập to lớn thì với kiểu tiêu xài hoang phí như vậy rồi cũng xụp đổ thôi, huống hồ chi thu nhập hiện nay của họ ngày càng ngày càng thấp.
Sáu vị đường chủ ngoại trừ võ công ra thì chẳng được tích sự gì, chỉ biết vài món võ mèo cào rồi ăn không ngồi rồi, làm quan hưởng bổn lộc nhưng cũng phải động não đi chớ.
Vì vậy cô tự quyết định mượn lý do họ đã quá già rồi, cần được nghỉ ngơi sớm thôi. Phát sinh chuyện này, đương nhiên là sáu vị đường chủ không phục rồi, nên mấy ngày nay họ cứ hồ nháo, la ó, kêu gào đến khan cổ, nhưng lương tâm cùng lòng trắc ẩn sớm đã bị chó tha đi mất như cô thì mặc kệ họ có thắt cổ tự sát ở trước mặt, cô mới không thèm liếc một mắt.
Không phải cô khinh thường họ già mà muốn họ ‘get out’, nhưng họ thật sự rất quá đáng, tư tưởng cố chấp mà còn bảo thủ, chẳng biết nhìn xa trông rộng, sở dĩ Huyết Cung suy sụp tới như vậy đều do một tay họ tạo thành!
Cô nên cải cách tất cả, quy củ là do con người đặt ra, nên cô cũng dời bàn tay ngọc giúp họ chỉnh sửa lại một chút.
Mặc dù rất nhiều người phản đối, nhưng mỗi lần như thế Tố Tố lại nói: ‘Cung chủ là ta hay là các ngươi?’ mới khiến họ ngậm miệng lại.
“Được rồi, ngươi trước đi ngủ đi, không cần để ý tới ta” cô dặn dò.
“Nhưng…” Tú Hạnh hơi cân nhắc.
“Ngoan” giọng nói Tố Tố trở nên áp bức vô cùng, bắt buộc Tú Hạnh phải nghe theo.
Nhìn bóng lưng mảnh khảng của Tú Hạnh, hiện tại nàng đang là nha hoàn thiếp thân của cô, đừng coi thường nàng thân nữ nhi chân yếu tay mềm, hay sợ sệt chuyện này nọ. Thật ra nàng như miếng ngọc đang trong đá, nếu được mày giũa kỹ lưỡng thì nàng sẽ là một miếng ngọc tốt.
Mặc dù mới đầu nàng giết người tay chân run rẩy, nhưng hiện tại thì làm tốt lắm, cô nghĩ nên đưa nàng vào vị trí đường chủ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.