Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Quyển 2 - Chương 21: Qủy che mắt
Tiểu Mạc Tử
07/03/2016
“Không thấy sao?” Ngữ điệu tựa như trêu tức, Thủy Nhược Hàn đã muốn mau chóng
xuống vách núi hái dược liệu quý hiếm kia để bào chế thành thuốc, sau
bao tháng nay tìm kiếm không thấy, cuối cùng đã tìm được, có phải Thạch
Vô Ngấn chính là phúc tinh của y không?
“Không được!” Hắn cự tuyệt, lập tức kéo Thủy Nhược Hàn lên. “Làm gì vậy?” Đột nhiên bị kéo lên, lại phải đụng chạm da thịt, làm cho đầu lông mày nhăn nhó lên, tựa như chán ghét phải tiếp xúc như vậy.
Thấy thái độ ghét bỏ của Thủy Nhược Hàn, Thạch Vô Ngấn ngao ngán trong lòng, vương gia có quyền có thế, lật tay hô mưa, trở tay hô gió, tướng mạo xuất chúng, tuyệt đối là đối tượng dựa dẫm cùng nịnh bợt của chúng nữ tử cùng các tài tử, quan lại, đây là lời nói của kẻ ngốc nào nói ra vậy?
“Yên tâm đi, ta không ngăn cản ngươi, ta chỉ muốn nói, chuyện này cứ để ta, ngươi chân yếu tay mềm, trói gà còn không chặt, lỡ như sảy chân một cái, Thạch mỗ sẽ trở thành tội nhiên thiên cổ.” Điều này hắn nói không sai, hiện tại không chỉ người dân trong thôn đối với Thủy Nhược Hàn kính sợ, mà e rằng người dân bên ngoài huyện cũng bắt đầu kính ngưỡng, Thạch Vô Ngấn nghĩ chẳng bao lâu, chuyện này sẽ truyền đến Đại Đô, lúc đó Thủy Nhược Hàn không muốn nổi danh e rằng cũng khó.
Thấy hắn có thành ý như vậy, miễn cho mình cực nhọc, mà mục đích ban đầu khi mang theo Thạch Vô Ngấn, chính là giao loại công việc này cho hắn!
Nhìn xuống vực thẳm sâu không đáy phía dưới, Thạch Vô Ngấn cũng phải nuốt nước miếng ực một cái, không nghĩ tới làm lang trung ngoại trừ bốc dược chuẩn bệnh còn phải kiêm luôn nghề hái dược. Bấy giờ hắn mới biết mỗi một loại dược quý hiếm có được phải trải qua một ải sinh tử mới hái được.
“Ta hái được rồi.” Bàn tay to chạm đến đóa dược mọc sát ngay dưới vách thì hắn đã vội hái xuống, sau đó hưng phấn thông báo cho người phía trên.
Vách núi trơn trượt, mảnh bám ít ỏi, nếu xảy ra sơ xuất một chút, chắc chắn phải bỏ mạng oan uổng. Nhưng Thạch Vô Ngấn là ai chứ, từ nhỏ đã theo danh sư học tập võ nghệ, là kỳ tài trăm năm hiếm thấy, các chiêu thức lướt qua mắt hắn, liền có thể tiếp thu và học thuộc, khiến người khác không khỏi không khâm phục.
Mười ba đánh thắng đệ nhất võ tướng, mười sáu được xếp vào thập đại cao thủ của Nam Mộ Phong quốc, nếu hắn có dã tâm thì sớm đã trở ‘Đế vương’ một cõi.
Chính vì võ công lợi hại, nên Thạch Vô Ngấn không cần vài ba khắc đã sắp lên tới. Ngờ đâu mảnh bám dưới chân chợt nát vụn thì hai mắt Thạch Vô Ngấn tròn to ra, mau chóng bám lấy mảnh đá nhô ở một lên nào đó trước khi té xuống vực thẳm.
Thân ảnh của Thạch Vô Ngấn lung lay vài cái, mồ hôi hột trên trán lấm tấm xuất hiện, hơi thở hỗn loạn đang dần dần hồi phục. “Không sao chứ?” Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói băng giá của một người làm cho tâm hắn run rẩy một chút, sau đó ghé mắt lên, không hiểu có phải hắn nhìn lầm hay không? Hắn cảm giác được tia sát khí ban nãy là từ con ngươi đen trong trẻo của ThủyNhược Hàn phát ra, dường như y muốn nhân cơ hội này đẩy hắn xuống….
Nhìn đến Thạch Vô Ngấn cố bám lấy mảnh đá nhô lên thì mâu sắc Thủy Nhược Hàn thâm lại, dường như đang cố suy nghĩ gì đó…
“Thủy Nhược Hàn.” Có lẽ không xác định được ý tứ của người phía trên dự trù làm gì, nên giọng nói ngoại trừ pha chút nghi hoặc, còn có run nhè nhẹ.
Thủy Nhược Hàn hồi thần. “Gì vậy?”
“Kéo ta lên….” Nghe đến ngữ điệu lạnh nhạt trong trẻo tựa như bình thường của Thủy Nhược Hàn thì trận sóng ngầm trong lòng Thạch Vô Ngấn lại âm thầm nổi lên. Có phải hay không y muốn nhân cơ hội này mưu sát hắn?
Kéo Thạch Vô Ngấn lên, không thèm nhìn Thạch Vô Ngấn một cái, Thủy Nhược Hàn kích động, xác định đây chính là dược dẫn tốt nhất cho phương thuốc nghiên cứu đã một tháng nay thì hai người đã có thể đi về.
Nhìn đến bóng lưng thẳng ngạo nghễ như cây tùng, Thạch Vô Ngấn vô cùng băn khoăn về ánh nhìn tràn đầy toan tính như ban nãy của Thủy Nhược Hàn. Không, không có khả năng, Thủy Nhược Hàn, làm sao có thể là loại người như vậy? Hắn lắc đầu, tự nhủ mình quá đa nghi rồi.
Thủy Nhược Hàn không thể có ý định muốn giết hắn được, nếu quả thật muốn giết thì đã giết từ lâu, đâu cần đợi đến lúc này chứ?!
Vả lại bọn thôn dân ai cũng thấy hắn theo sau Thủy Nhược Hàn lên núi, nếu như hai người lên, một người xuống sẽ gợi cho người ta nghi ngờ nên Thủy Nhược Hàn mới tạm thời tha cho hắn?
Nhưng Thạch Vô Ngấn lập tức loại trừ khả năng này, hắn không tin Thủy Nhược Hàn muốn giết hắn, cực kỳ không tin!
Thạch Vô Ngấn nghi ngờ Thủy Nhược Hàn cũng không phải là vô lý, sinh trong dòng dõi đế vương, tâm kế, đấu đá lẫn nhau. Từ nhỏ Thạch Vô Ngấn đã có cơ hội lãnh giáo, đương nhiên đối với mọi chuyện đặc biệt mẫn cảm hơn.
Dù nói rằng Thạch Vô Ngấn tự cho mình ‘tin tưởng’ Thủy Nhược Hàn, nhưng trong lòng không ít thì nhiều cũng bắt đầu đề phòng rồi.
Về quảng cáo
“Không được!” Hắn cự tuyệt, lập tức kéo Thủy Nhược Hàn lên. “Làm gì vậy?” Đột nhiên bị kéo lên, lại phải đụng chạm da thịt, làm cho đầu lông mày nhăn nhó lên, tựa như chán ghét phải tiếp xúc như vậy.
Thấy thái độ ghét bỏ của Thủy Nhược Hàn, Thạch Vô Ngấn ngao ngán trong lòng, vương gia có quyền có thế, lật tay hô mưa, trở tay hô gió, tướng mạo xuất chúng, tuyệt đối là đối tượng dựa dẫm cùng nịnh bợt của chúng nữ tử cùng các tài tử, quan lại, đây là lời nói của kẻ ngốc nào nói ra vậy?
“Yên tâm đi, ta không ngăn cản ngươi, ta chỉ muốn nói, chuyện này cứ để ta, ngươi chân yếu tay mềm, trói gà còn không chặt, lỡ như sảy chân một cái, Thạch mỗ sẽ trở thành tội nhiên thiên cổ.” Điều này hắn nói không sai, hiện tại không chỉ người dân trong thôn đối với Thủy Nhược Hàn kính sợ, mà e rằng người dân bên ngoài huyện cũng bắt đầu kính ngưỡng, Thạch Vô Ngấn nghĩ chẳng bao lâu, chuyện này sẽ truyền đến Đại Đô, lúc đó Thủy Nhược Hàn không muốn nổi danh e rằng cũng khó.
Thấy hắn có thành ý như vậy, miễn cho mình cực nhọc, mà mục đích ban đầu khi mang theo Thạch Vô Ngấn, chính là giao loại công việc này cho hắn!
Nhìn xuống vực thẳm sâu không đáy phía dưới, Thạch Vô Ngấn cũng phải nuốt nước miếng ực một cái, không nghĩ tới làm lang trung ngoại trừ bốc dược chuẩn bệnh còn phải kiêm luôn nghề hái dược. Bấy giờ hắn mới biết mỗi một loại dược quý hiếm có được phải trải qua một ải sinh tử mới hái được.
“Ta hái được rồi.” Bàn tay to chạm đến đóa dược mọc sát ngay dưới vách thì hắn đã vội hái xuống, sau đó hưng phấn thông báo cho người phía trên.
Vách núi trơn trượt, mảnh bám ít ỏi, nếu xảy ra sơ xuất một chút, chắc chắn phải bỏ mạng oan uổng. Nhưng Thạch Vô Ngấn là ai chứ, từ nhỏ đã theo danh sư học tập võ nghệ, là kỳ tài trăm năm hiếm thấy, các chiêu thức lướt qua mắt hắn, liền có thể tiếp thu và học thuộc, khiến người khác không khỏi không khâm phục.
Mười ba đánh thắng đệ nhất võ tướng, mười sáu được xếp vào thập đại cao thủ của Nam Mộ Phong quốc, nếu hắn có dã tâm thì sớm đã trở ‘Đế vương’ một cõi.
Chính vì võ công lợi hại, nên Thạch Vô Ngấn không cần vài ba khắc đã sắp lên tới. Ngờ đâu mảnh bám dưới chân chợt nát vụn thì hai mắt Thạch Vô Ngấn tròn to ra, mau chóng bám lấy mảnh đá nhô ở một lên nào đó trước khi té xuống vực thẳm.
Thân ảnh của Thạch Vô Ngấn lung lay vài cái, mồ hôi hột trên trán lấm tấm xuất hiện, hơi thở hỗn loạn đang dần dần hồi phục. “Không sao chứ?” Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói băng giá của một người làm cho tâm hắn run rẩy một chút, sau đó ghé mắt lên, không hiểu có phải hắn nhìn lầm hay không? Hắn cảm giác được tia sát khí ban nãy là từ con ngươi đen trong trẻo của ThủyNhược Hàn phát ra, dường như y muốn nhân cơ hội này đẩy hắn xuống….
Nhìn đến Thạch Vô Ngấn cố bám lấy mảnh đá nhô lên thì mâu sắc Thủy Nhược Hàn thâm lại, dường như đang cố suy nghĩ gì đó…
“Thủy Nhược Hàn.” Có lẽ không xác định được ý tứ của người phía trên dự trù làm gì, nên giọng nói ngoại trừ pha chút nghi hoặc, còn có run nhè nhẹ.
Thủy Nhược Hàn hồi thần. “Gì vậy?”
“Kéo ta lên….” Nghe đến ngữ điệu lạnh nhạt trong trẻo tựa như bình thường của Thủy Nhược Hàn thì trận sóng ngầm trong lòng Thạch Vô Ngấn lại âm thầm nổi lên. Có phải hay không y muốn nhân cơ hội này mưu sát hắn?
Kéo Thạch Vô Ngấn lên, không thèm nhìn Thạch Vô Ngấn một cái, Thủy Nhược Hàn kích động, xác định đây chính là dược dẫn tốt nhất cho phương thuốc nghiên cứu đã một tháng nay thì hai người đã có thể đi về.
Nhìn đến bóng lưng thẳng ngạo nghễ như cây tùng, Thạch Vô Ngấn vô cùng băn khoăn về ánh nhìn tràn đầy toan tính như ban nãy của Thủy Nhược Hàn. Không, không có khả năng, Thủy Nhược Hàn, làm sao có thể là loại người như vậy? Hắn lắc đầu, tự nhủ mình quá đa nghi rồi.
Thủy Nhược Hàn không thể có ý định muốn giết hắn được, nếu quả thật muốn giết thì đã giết từ lâu, đâu cần đợi đến lúc này chứ?!
Vả lại bọn thôn dân ai cũng thấy hắn theo sau Thủy Nhược Hàn lên núi, nếu như hai người lên, một người xuống sẽ gợi cho người ta nghi ngờ nên Thủy Nhược Hàn mới tạm thời tha cho hắn?
Nhưng Thạch Vô Ngấn lập tức loại trừ khả năng này, hắn không tin Thủy Nhược Hàn muốn giết hắn, cực kỳ không tin!
Thạch Vô Ngấn nghi ngờ Thủy Nhược Hàn cũng không phải là vô lý, sinh trong dòng dõi đế vương, tâm kế, đấu đá lẫn nhau. Từ nhỏ Thạch Vô Ngấn đã có cơ hội lãnh giáo, đương nhiên đối với mọi chuyện đặc biệt mẫn cảm hơn.
Dù nói rằng Thạch Vô Ngấn tự cho mình ‘tin tưởng’ Thủy Nhược Hàn, nhưng trong lòng không ít thì nhiều cũng bắt đầu đề phòng rồi.
Về quảng cáo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.