Lão Thiên, Xin Đừng Lấy Tiểu Nữ Ra Đùa Cợt
Quyển 2 - Chương 13: Thạch Vô Ngấn
Tiểu Mạc Tử
07/03/2016
Lần thứ hai hắn tỉnh lại, vẫn là tiểu thiếu niên tên A Bố kia, còn vị ‘Thủy đại phu’ thì đã biệt tăm.
“Đại ca ca đang tìm Thủy đại phu?” thấy hắn tỉnh lại, A Bố chạy nhanh đỡ lấy hắn, thuận miệng hỏi.
“Khục” bấy giờ hắn mới chú ý, ngay cả hắn cũng được trang bị một khăn bịch mặt, giống như A Bố vậy.
Thấy biểu tình của nam nhân có chút ngạc nhiên thì A Bố cười, nói “Đây đều là phân phó của Thủy đại phu, bệnh tình của đại ca mấy hôm nay đã khá hơn rồi, so với một số người bệnh trong thôn, có lẽ đại ca cũng sắp bình phục, Thủy đại phu sợ đại ca lại bị lây bệnh thêm một lần nữa, nên mới giúp đại ca chuẩn bị khăn bịch mặt”
Hắn gật gật đầu, nghe đến mình sắp khỏi hẳn thì cảm thấy an lòng hẳn, nhưng nhớ tới thuộc hạ Hàm Qúy của mình thì hắn mới mở miệng “Hàm Qúy, khục, người đến cùng ta, hắn…hắn không sao?”
“Hắn ư?” nhắc tới thiếu niên Hàm Qúy kia thì mặt A Bố lộ ra chút không tự nhiên, tuy nhiên rất nhanh biến mất, và trấn an bằng một cái tươi cười trẻ thơ mang theo mùi vị ngây ngô “Đại ca ca, ngươi yên tâm a, y thuật của Thủy đại phu rất giỏi, hắn sớm ngày có thể như đại ca ca thôi”
“Vậy là Hàm Qúy….” vừa nhắc tới thuộc hạ kiên trung nghĩa đảm kia, hắn liền kích động, nếu ngày đó không phải Hàm Qúy liều mình đỡ giùm hắn một nhát đao, có lẽ hắn cũng không sớm bình phục đến vậy.
“Yên tâm đi, Thủy đại phu nhất định sẽ có biện pháp mà, đại ca ca có điều không biết, lúc mà đại ca ca chưa đến đây, bệnh trạng A Bố cũng không kém gì vị Hàm quý ca ca trong miệng đại ca ca, đại ca ca xem xem, A Bố hiện tại khỏe mạnh, đánh chết mấy con trâu còn được” A Bố vừa nói vừa hành động quơ quớ tay lắc lắc chân cho hắn xem, làm hắn không nhịn nổi, liền cười lên mấy tiếng.
“Phải rồi, đại ca ca, người chưa nói cho A Bố biết, người tên gì?” nghe đến A Bố hỏi, mặc dù cổ họng có chút không thoải mái, nhưng hắn không muốn làm A Bố mất vui, nên cố gắng mở miệng “Thạch…Vô Ngấn”
“Vậy đệ gọi đại ca ca là Thạch đại ca, còn Thạch ca ca như Thủy Nhược Hàn – Thủy đại phu gọi đệ là A Bố” ngữ tất A Bố cười thực vui vẻ, đôi mắt đều cong lại.
“A Bố việc ta căn dặn, ngươi đã làm xong chưa” thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút buồn bực từ ngoài truyền vào làm cho A Bố cả người khẩn trương lên: “Ách” sau đó gãi gãi đầu, cười xấu hổ nhìn Thạch Vô Ngấn, không dám chậm trễ bay ra khỏi phòng.
Đoán không ra, một thiếu niên tầm tuổi giống A Bố lại có lời nói tràn đầy áp bách cùng uy nghiêm như vậy, thậm chí còn rất khó tính và khủng bố. Khó trách A Bố chết cũng không dám làm phật lòng y.
Sau khi uống thuốc xong, đang lúc muốn chìm sâu vào giấc mơ, Thạch Vô Ngấn cảm nhận được sự đụng chạm về thân thể, mùi thảo dược không nặng không nhẹ truyền đến chóp mũi, hắn liền mở to mắt ra.
Quả nhiên là Thủy Nhược Hàn đang giúp hắn bắt mạch, vừa nhìn đến hắn tỉnh, đôi ngươi đen của Thủy Nhược Hàn trong bóng đêm cũng không lộ ra chút động tĩnh gì, miệng cũng chẳng mở, chỉ lặng lẽ muốn rời đi.
“Chẳng hay Thạch mỗ đắc tội gì đến Thủy đại phu mà người lại có vẻ lạnh nhạt với Thạch mỗ?”, chính thanh âm tựa như chất vấn ở sau lưng đã thành công níu giữ bước chân của Thủy Nhược Hàn.
Thủy Nhược Hàn lạnh nhạt liếc hắn một cái, không trả lời nghi vấn của hắn, chỉ mở ra tấm rèm cửa. Sau khi tấm rèm cửa khôi phục lại trạng thái vốn có, Thủy Nhược Hàn cũng biến mất dạng.
Mấy ngày nay, ngoại trừ giờ uống thuốc, giờ ăn, liền là A Bố phục vụ, kể từ lần đầu tiên hắn tỉnh dậy gặp được Thủy Nhược Hàn một lần, rồi đêm đó nữa, và sau đó, cái người gọi là Thủy Nhược Hàn cũng chưa từng một lần xuất hiện trước mặt hắn nữa. Trừ phi A Bố nói quá nhiều, hoặc làm quá phận miễn cưỡng mới nghe được thanh âm nhắc nhở của Thủy Nhược Hàn truyền vào, nhưng hắn biết, kẻ hầu hạ mình vào ban đêm là ai.
Nằm ở gường, hắn nghiền ngẫm, cuối cùng hắn đã từng gặp qua nhân vật được gọi là thần tiên tái thế trong miệng A Bố chưa? Hắn có cảm giác, Thủy Nhược Hàn không có thiện cảm với hắn cho lắm, có phải do hắn quá đa nghi hay không?
Nếu không sao Thủy Nhược Hàn giống con chuột nhắt? Chỉ dám tiếp cận hắn trong lúc hắn an giấc?
Hay là lúc trước hắn từng đắc tội, hoặc phạm lỗi với con người này? Nên y không muốn gặp hắn???
Bao nhiêu nghi hoặc trong lòng, bao nhiêu đáp án, làm Thạch Vô Ngân chìm sâu trong suy nghĩ miên man, rốt cuộc, cũng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay…
“Đại ca ca đang tìm Thủy đại phu?” thấy hắn tỉnh lại, A Bố chạy nhanh đỡ lấy hắn, thuận miệng hỏi.
“Khục” bấy giờ hắn mới chú ý, ngay cả hắn cũng được trang bị một khăn bịch mặt, giống như A Bố vậy.
Thấy biểu tình của nam nhân có chút ngạc nhiên thì A Bố cười, nói “Đây đều là phân phó của Thủy đại phu, bệnh tình của đại ca mấy hôm nay đã khá hơn rồi, so với một số người bệnh trong thôn, có lẽ đại ca cũng sắp bình phục, Thủy đại phu sợ đại ca lại bị lây bệnh thêm một lần nữa, nên mới giúp đại ca chuẩn bị khăn bịch mặt”
Hắn gật gật đầu, nghe đến mình sắp khỏi hẳn thì cảm thấy an lòng hẳn, nhưng nhớ tới thuộc hạ Hàm Qúy của mình thì hắn mới mở miệng “Hàm Qúy, khục, người đến cùng ta, hắn…hắn không sao?”
“Hắn ư?” nhắc tới thiếu niên Hàm Qúy kia thì mặt A Bố lộ ra chút không tự nhiên, tuy nhiên rất nhanh biến mất, và trấn an bằng một cái tươi cười trẻ thơ mang theo mùi vị ngây ngô “Đại ca ca, ngươi yên tâm a, y thuật của Thủy đại phu rất giỏi, hắn sớm ngày có thể như đại ca ca thôi”
“Vậy là Hàm Qúy….” vừa nhắc tới thuộc hạ kiên trung nghĩa đảm kia, hắn liền kích động, nếu ngày đó không phải Hàm Qúy liều mình đỡ giùm hắn một nhát đao, có lẽ hắn cũng không sớm bình phục đến vậy.
“Yên tâm đi, Thủy đại phu nhất định sẽ có biện pháp mà, đại ca ca có điều không biết, lúc mà đại ca ca chưa đến đây, bệnh trạng A Bố cũng không kém gì vị Hàm quý ca ca trong miệng đại ca ca, đại ca ca xem xem, A Bố hiện tại khỏe mạnh, đánh chết mấy con trâu còn được” A Bố vừa nói vừa hành động quơ quớ tay lắc lắc chân cho hắn xem, làm hắn không nhịn nổi, liền cười lên mấy tiếng.
“Phải rồi, đại ca ca, người chưa nói cho A Bố biết, người tên gì?” nghe đến A Bố hỏi, mặc dù cổ họng có chút không thoải mái, nhưng hắn không muốn làm A Bố mất vui, nên cố gắng mở miệng “Thạch…Vô Ngấn”
“Vậy đệ gọi đại ca ca là Thạch đại ca, còn Thạch ca ca như Thủy Nhược Hàn – Thủy đại phu gọi đệ là A Bố” ngữ tất A Bố cười thực vui vẻ, đôi mắt đều cong lại.
“A Bố việc ta căn dặn, ngươi đã làm xong chưa” thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút buồn bực từ ngoài truyền vào làm cho A Bố cả người khẩn trương lên: “Ách” sau đó gãi gãi đầu, cười xấu hổ nhìn Thạch Vô Ngấn, không dám chậm trễ bay ra khỏi phòng.
Đoán không ra, một thiếu niên tầm tuổi giống A Bố lại có lời nói tràn đầy áp bách cùng uy nghiêm như vậy, thậm chí còn rất khó tính và khủng bố. Khó trách A Bố chết cũng không dám làm phật lòng y.
Sau khi uống thuốc xong, đang lúc muốn chìm sâu vào giấc mơ, Thạch Vô Ngấn cảm nhận được sự đụng chạm về thân thể, mùi thảo dược không nặng không nhẹ truyền đến chóp mũi, hắn liền mở to mắt ra.
Quả nhiên là Thủy Nhược Hàn đang giúp hắn bắt mạch, vừa nhìn đến hắn tỉnh, đôi ngươi đen của Thủy Nhược Hàn trong bóng đêm cũng không lộ ra chút động tĩnh gì, miệng cũng chẳng mở, chỉ lặng lẽ muốn rời đi.
“Chẳng hay Thạch mỗ đắc tội gì đến Thủy đại phu mà người lại có vẻ lạnh nhạt với Thạch mỗ?”, chính thanh âm tựa như chất vấn ở sau lưng đã thành công níu giữ bước chân của Thủy Nhược Hàn.
Thủy Nhược Hàn lạnh nhạt liếc hắn một cái, không trả lời nghi vấn của hắn, chỉ mở ra tấm rèm cửa. Sau khi tấm rèm cửa khôi phục lại trạng thái vốn có, Thủy Nhược Hàn cũng biến mất dạng.
Mấy ngày nay, ngoại trừ giờ uống thuốc, giờ ăn, liền là A Bố phục vụ, kể từ lần đầu tiên hắn tỉnh dậy gặp được Thủy Nhược Hàn một lần, rồi đêm đó nữa, và sau đó, cái người gọi là Thủy Nhược Hàn cũng chưa từng một lần xuất hiện trước mặt hắn nữa. Trừ phi A Bố nói quá nhiều, hoặc làm quá phận miễn cưỡng mới nghe được thanh âm nhắc nhở của Thủy Nhược Hàn truyền vào, nhưng hắn biết, kẻ hầu hạ mình vào ban đêm là ai.
Nằm ở gường, hắn nghiền ngẫm, cuối cùng hắn đã từng gặp qua nhân vật được gọi là thần tiên tái thế trong miệng A Bố chưa? Hắn có cảm giác, Thủy Nhược Hàn không có thiện cảm với hắn cho lắm, có phải do hắn quá đa nghi hay không?
Nếu không sao Thủy Nhược Hàn giống con chuột nhắt? Chỉ dám tiếp cận hắn trong lúc hắn an giấc?
Hay là lúc trước hắn từng đắc tội, hoặc phạm lỗi với con người này? Nên y không muốn gặp hắn???
Bao nhiêu nghi hoặc trong lòng, bao nhiêu đáp án, làm Thạch Vô Ngân chìm sâu trong suy nghĩ miên man, rốt cuộc, cũng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.