Chương 4: Khử Trùng
kimminyoung
09/08/2023
Hắn ta cười khẩy,thật không thể ngờ lại gặp nhau trong tình huống này.Người hắn bê bết máu loang lỗ qua bộ âu phục đầu bếp khiến nó có phần kì
dị.Tuy nhiên,tưởng rằng cô sẽ sợ hãi ai dè cô lại chốt một câu khiến hắn ta sững sờ
"Đừng có đùa,anh bị như vậy chắc là nặng lắm,máu đang chảy ròng ròng thế kia,tôi dìu anh về,nhà tôi có dụng cụ băng bó vết thương"
Lại nực cười nữa rồi,Miễn Ni quả thật ngu ngốc cô phải biết người mình đang đối diện là ai cơ chứ?Nào có ai lại cho một tên sát thủ máu lạnh vào nhà bao giờ?thế chẳng khác gì là mỡ dâng miệng mèo kia à?
Miễn Ni vẫn cứ ngây thơ nghĩ rằng người đàn ông này thật sự giúp đỗ.Cô dìu anh ta từng bước nặng nề về khu nhà mình ở
Mà cô không hề hay biết trên môi hắn hiện giờ đang dần nở nụ cười
"Aish,anh ăn cái gì mà nặng thế"Miễn Ni vừa dìu anh ta đến phòng khách nhà mình liền đứng đó thở hì hục còn hắn ta thì cứ ung dung nhưng trong lòng lại đang sôi lên sùng sục.Quả thật,cô gái này khác với những người xung quanh.quả là một tiểu bạch thỏ
"Anh ngồi yên đây,tôi lấy đồ băng bó lại vết thương,đừng có mà đi đâu đấy,cái ghế nhà tôi mà dính máu là anh chết với tôi"
"Sao cô ta nói nhiều vậy nhỉ ?" Hắn ta nghĩ thầm
Rồi một lúc,sau khi đã khử trùng và băng bó vết thương cô liền đi lấy nước cho hắn uống.Nãy giờ chắc hắn cũng chết khát rồi
"Tôi thấy cách cô băng bó rất tốt,cô đã từng băng bó cho rất nhiều người sao"
"Không đâu,là do tôi tự tìm hiểu rồi băng mỗi ngày đó"
"Cô cũng rảnh phết đấy"
"Uớc mơ của tôi mà?sao lại không rảnh được"
Phải,ước mơ của Tiểu Miễn Ni chính là trở thành một vị bác sĩ tài năng.Thế nhưng cuộc sống lại đưa đẩy khiến cô phải dấn thân vào cuộc đời từ năm 15 tuổi.Cha mẹ li hôn mỗi người một ngả không một ai thấu hiểu và giành quyền nuôi lấy cô.Vậy thì cô tự khắc phải biết chăm nôm cho cuộc sống của chính mình rồi
Nghe nói tới ước mơ,hắn ta lại cảm thấy kinh ngạc.Ở cái thế giới này,một thế giới ảo mà hắn đã lạc vào nơi mà chỉ vừa đến đây đã nghe thấy mùi máu tàn khóc,sự thật tàn nhẫn và tình người thì không có.Không cứu lấy mình thì chẳng một ai cứu thì lấy đâu ra thời gian mà mơ với chả ước
"Sao cô không thực hiện"Hắn ta nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm nghị nói
"Nếu một đời người lại sống một cuộc đời dễ dàng như thế thì liệu có thực sự đáng sống không?Huống hồ chi tôi lại không có khả năng để thực hiện nó,không phải vì không đủ đam mê là do cuộc sống quá khắc nghiệt phải không?"
Như vừa được gãi đúng chỗ ngứa.Tiểu Miễn Ni lại trút hết lòng mình ra cho Ngụ Tình.Có lẽ đây chính là tấm lòng mà cô ấp ụ bấy lâu nay có lẽ đây chính là lời tâm sự,một nút thắt thật sự sâu trong lòng cô gái trẻ.Bởi,sống có ước mơ của riêng mình đã thật sự khó rồi.Nhưng nếu không có điều kiện đeo đuổi nó lại khiến chúng ta tiếc nuối đến chừng nào
Nghe được những lời thật lòng đó từ cô.Hắn ta chỉ im lặng không nói gì.Trong đầu hắn lúc này nghĩ cô thật kì lạ.Điều cô nói vừa dễ hiểu nhưng cũng lại khó hiểu.Uớc mơ thôi mà có gì đâu mà cô nói đến sự đời cuộc sống luôn vậy
Hắn tự dặn lòng mình về nhà sẽ tự chính tay mình tìm hiểu tất thẩy về cô.
"Cảm mơn cô hôm nay,ơn này nhất định tôi sẽ trả,bây giờ tôi phải đi rồi"
"À được thôi,tôi đưa anh vỉ thuốc này,nếu thấy đau hãy uống nhé thuốc giảm đau đấy"
hắn gật đầu nhận lấy vỉ thuốc rồi ra về
Hắn ta là sát thủ dĩ nhiên vết thương lúc nào cũng chằng chịt trong người nhưng đây là vết thương đầu tiên mà hắn ta được khử trùng tuyệt đối đến vậy .Đúng là đời,hắn cứ tưởng mình là con ghẻ của ông trời không đấy.
"Đừng có đùa,anh bị như vậy chắc là nặng lắm,máu đang chảy ròng ròng thế kia,tôi dìu anh về,nhà tôi có dụng cụ băng bó vết thương"
Lại nực cười nữa rồi,Miễn Ni quả thật ngu ngốc cô phải biết người mình đang đối diện là ai cơ chứ?Nào có ai lại cho một tên sát thủ máu lạnh vào nhà bao giờ?thế chẳng khác gì là mỡ dâng miệng mèo kia à?
Miễn Ni vẫn cứ ngây thơ nghĩ rằng người đàn ông này thật sự giúp đỗ.Cô dìu anh ta từng bước nặng nề về khu nhà mình ở
Mà cô không hề hay biết trên môi hắn hiện giờ đang dần nở nụ cười
"Aish,anh ăn cái gì mà nặng thế"Miễn Ni vừa dìu anh ta đến phòng khách nhà mình liền đứng đó thở hì hục còn hắn ta thì cứ ung dung nhưng trong lòng lại đang sôi lên sùng sục.Quả thật,cô gái này khác với những người xung quanh.quả là một tiểu bạch thỏ
"Anh ngồi yên đây,tôi lấy đồ băng bó lại vết thương,đừng có mà đi đâu đấy,cái ghế nhà tôi mà dính máu là anh chết với tôi"
"Sao cô ta nói nhiều vậy nhỉ ?" Hắn ta nghĩ thầm
Rồi một lúc,sau khi đã khử trùng và băng bó vết thương cô liền đi lấy nước cho hắn uống.Nãy giờ chắc hắn cũng chết khát rồi
"Tôi thấy cách cô băng bó rất tốt,cô đã từng băng bó cho rất nhiều người sao"
"Không đâu,là do tôi tự tìm hiểu rồi băng mỗi ngày đó"
"Cô cũng rảnh phết đấy"
"Uớc mơ của tôi mà?sao lại không rảnh được"
Phải,ước mơ của Tiểu Miễn Ni chính là trở thành một vị bác sĩ tài năng.Thế nhưng cuộc sống lại đưa đẩy khiến cô phải dấn thân vào cuộc đời từ năm 15 tuổi.Cha mẹ li hôn mỗi người một ngả không một ai thấu hiểu và giành quyền nuôi lấy cô.Vậy thì cô tự khắc phải biết chăm nôm cho cuộc sống của chính mình rồi
Nghe nói tới ước mơ,hắn ta lại cảm thấy kinh ngạc.Ở cái thế giới này,một thế giới ảo mà hắn đã lạc vào nơi mà chỉ vừa đến đây đã nghe thấy mùi máu tàn khóc,sự thật tàn nhẫn và tình người thì không có.Không cứu lấy mình thì chẳng một ai cứu thì lấy đâu ra thời gian mà mơ với chả ước
"Sao cô không thực hiện"Hắn ta nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm nghị nói
"Nếu một đời người lại sống một cuộc đời dễ dàng như thế thì liệu có thực sự đáng sống không?Huống hồ chi tôi lại không có khả năng để thực hiện nó,không phải vì không đủ đam mê là do cuộc sống quá khắc nghiệt phải không?"
Như vừa được gãi đúng chỗ ngứa.Tiểu Miễn Ni lại trút hết lòng mình ra cho Ngụ Tình.Có lẽ đây chính là tấm lòng mà cô ấp ụ bấy lâu nay có lẽ đây chính là lời tâm sự,một nút thắt thật sự sâu trong lòng cô gái trẻ.Bởi,sống có ước mơ của riêng mình đã thật sự khó rồi.Nhưng nếu không có điều kiện đeo đuổi nó lại khiến chúng ta tiếc nuối đến chừng nào
Nghe được những lời thật lòng đó từ cô.Hắn ta chỉ im lặng không nói gì.Trong đầu hắn lúc này nghĩ cô thật kì lạ.Điều cô nói vừa dễ hiểu nhưng cũng lại khó hiểu.Uớc mơ thôi mà có gì đâu mà cô nói đến sự đời cuộc sống luôn vậy
Hắn tự dặn lòng mình về nhà sẽ tự chính tay mình tìm hiểu tất thẩy về cô.
"Cảm mơn cô hôm nay,ơn này nhất định tôi sẽ trả,bây giờ tôi phải đi rồi"
"À được thôi,tôi đưa anh vỉ thuốc này,nếu thấy đau hãy uống nhé thuốc giảm đau đấy"
hắn gật đầu nhận lấy vỉ thuốc rồi ra về
Hắn ta là sát thủ dĩ nhiên vết thương lúc nào cũng chằng chịt trong người nhưng đây là vết thương đầu tiên mà hắn ta được khử trùng tuyệt đối đến vậy .Đúng là đời,hắn cứ tưởng mình là con ghẻ của ông trời không đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.