Lão Tổ Huyền Học Giá Lâm Giới Giải Trí
Chương 30:
Quân Tử Cửu Cửu
30/10/2024
Nghe tên Nguyệt Lưu Âm, Tạ Hi bất ngờ: “Nguyệt Lưu Âm? Cô là người đã đá bay con yêu quái Thao Thiết ở Đặc Thù Bộ Môn?”
Nguyệt Lưu Âm khẽ gật đầu, thản nhiên xác nhận.
Tạ Tắc cũng không ngờ rằng cô lại từng có hành động như vậy, nhưng nghĩ lại khả năng của cô thì cũng không quá ngạc nhiên. Điều đó khiến anh bớt lo lắng hơn về tình trạng của Tạ Nhiên. Anh hỏi: “A Âm, cô có thể xác định ai đã bắt Nhiên Nhiên không?”
“Hiện tại tôi chưa rõ, nhưng tôi cần một vật gì đó của Tạ Nhiên, như sợi tóc hay móng tay để truy vết. Có vậy mới có thể tìm ra cậu bé đang ở đâu.”
Nghe vậy, Tống Uyển lo lắng nói: “Nhưng hiện giờ chúng ta không có thứ gì thuộc về Nhiên Nhiên. Hay chúng ta về nhà lấy?”
Nguyệt Lưu Âm lắc đầu: “Sẽ không kịp. Chị hãy nhổ cho tôi một sợi tóc của mình, điều đó sẽ giúp ích.”
Tống Uyển không do dự, nhanh chóng rút một sợi tóc và đưa cho Nguyệt Lưu Âm.
Nguyệt Lưu Âm lấy ba đồng xu từ không trung ra, buộc sợi tóc của Tống Uyển vào đồng xu, rồi ném lên không trung. Đồng xu rơi xuống đất mà sợi tóc vẫn còn nguyên vẹn, điều đó chứng tỏ rằng Tạ Nhiên vẫn an toàn.
Cô cúi xuống nhặt đồng xu, ngẩng đầu nhìn Tạ Tắc và nói: “Tạ Nhiên không sao cả, cậu bé vẫn còn trong khu vực của nhà hàng này.”
Tống Uyển hoang mang: “Nhưng tôi đã tìm khắp nơi mà không thấy Nhiên Nhiên đâu.”
“Đó là do có một kết giới đang bao phủ. Dù chị có đứng ngay cạnh Nhiên Nhiên cũng không thể nhìn thấy cậu bé.”
Tạ Tắc sốt ruột hỏi: “Làm sao để phá bỏ kết giới đó?”
“Tôi cần xác định vị trí chính xác của Nhiên Nhiên trước.” Nguyệt Lưu Âm đáp, rồi quay sang nói với vợ chồng Tạ Hi: “Tôi cần một giọt máu của hai người.”
Không chút do dự, cả Tạ Hi và Tống Uyển đều lấy một giọt máu từ ngón tay, đưa cho Nguyệt Lưu Âm.
Cô lấy ra một tờ giấy bùa trắng, chấm hai giọt máu lên đó và lập tức vẽ một vài đường phép thuật. Sau đó, cô nhắm mắt tập trung, nhìn thấy hai giọt máu chảy trên tờ bùa, rồi dừng lại ở một vị trí.
“Là hướng đông, cách chúng ta khoảng 500 mét.” Nguyệt Lưu Âm nói, ánh mắt trở nên sắc bén. Dù khoảng cách rất gần, nhưng có thứ gì đó đang giấu đi sự tồn tại của Tạ Nhiên khiến cô không cảm nhận được dễ dàng.
Phương Diên có tửu lượng không cao, nhưng khi tham gia những buổi tiệc như thế này thì không thể tránh khỏi việc phải uống rượu. Vì thế, mỗi lần tham dự tiệc, cô thường phải chạy vào nhà vệ sinh để nôn vài lần cho tỉnh táo hơn.
Nguyệt Lưu Âm khẽ gật đầu, thản nhiên xác nhận.
Tạ Tắc cũng không ngờ rằng cô lại từng có hành động như vậy, nhưng nghĩ lại khả năng của cô thì cũng không quá ngạc nhiên. Điều đó khiến anh bớt lo lắng hơn về tình trạng của Tạ Nhiên. Anh hỏi: “A Âm, cô có thể xác định ai đã bắt Nhiên Nhiên không?”
“Hiện tại tôi chưa rõ, nhưng tôi cần một vật gì đó của Tạ Nhiên, như sợi tóc hay móng tay để truy vết. Có vậy mới có thể tìm ra cậu bé đang ở đâu.”
Nghe vậy, Tống Uyển lo lắng nói: “Nhưng hiện giờ chúng ta không có thứ gì thuộc về Nhiên Nhiên. Hay chúng ta về nhà lấy?”
Nguyệt Lưu Âm lắc đầu: “Sẽ không kịp. Chị hãy nhổ cho tôi một sợi tóc của mình, điều đó sẽ giúp ích.”
Tống Uyển không do dự, nhanh chóng rút một sợi tóc và đưa cho Nguyệt Lưu Âm.
Nguyệt Lưu Âm lấy ba đồng xu từ không trung ra, buộc sợi tóc của Tống Uyển vào đồng xu, rồi ném lên không trung. Đồng xu rơi xuống đất mà sợi tóc vẫn còn nguyên vẹn, điều đó chứng tỏ rằng Tạ Nhiên vẫn an toàn.
Cô cúi xuống nhặt đồng xu, ngẩng đầu nhìn Tạ Tắc và nói: “Tạ Nhiên không sao cả, cậu bé vẫn còn trong khu vực của nhà hàng này.”
Tống Uyển hoang mang: “Nhưng tôi đã tìm khắp nơi mà không thấy Nhiên Nhiên đâu.”
“Đó là do có một kết giới đang bao phủ. Dù chị có đứng ngay cạnh Nhiên Nhiên cũng không thể nhìn thấy cậu bé.”
Tạ Tắc sốt ruột hỏi: “Làm sao để phá bỏ kết giới đó?”
“Tôi cần xác định vị trí chính xác của Nhiên Nhiên trước.” Nguyệt Lưu Âm đáp, rồi quay sang nói với vợ chồng Tạ Hi: “Tôi cần một giọt máu của hai người.”
Không chút do dự, cả Tạ Hi và Tống Uyển đều lấy một giọt máu từ ngón tay, đưa cho Nguyệt Lưu Âm.
Cô lấy ra một tờ giấy bùa trắng, chấm hai giọt máu lên đó và lập tức vẽ một vài đường phép thuật. Sau đó, cô nhắm mắt tập trung, nhìn thấy hai giọt máu chảy trên tờ bùa, rồi dừng lại ở một vị trí.
“Là hướng đông, cách chúng ta khoảng 500 mét.” Nguyệt Lưu Âm nói, ánh mắt trở nên sắc bén. Dù khoảng cách rất gần, nhưng có thứ gì đó đang giấu đi sự tồn tại của Tạ Nhiên khiến cô không cảm nhận được dễ dàng.
Phương Diên có tửu lượng không cao, nhưng khi tham gia những buổi tiệc như thế này thì không thể tránh khỏi việc phải uống rượu. Vì thế, mỗi lần tham dự tiệc, cô thường phải chạy vào nhà vệ sinh để nôn vài lần cho tỉnh táo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.