Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp
Chương 12:
Lục Thiên Thư
11/10/2024
Trước phòng y tế của trường, mấy nữ sinh nhếch nhác đang khóc thút thít và lau nước mắt, trên người không có chỗ nào là sạch sẽ, từ đầu tóc cho đền quần áo đều dính thứ gì đó bốc mùi hôi thối. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp 9A2 là Tiết Băng Lợi cũng phải bịt mũi lại.
Chủ nhiệm giáo vụ nghiêm khắc bảo nhân viên y tế của trường kiểm tra vết thương cho những nữ sinh này.
“Thưa thầy, là Tư Vũ. Chính nó đã nhốt bọn em trong nhà vệ sinh, còn hất cả nước mực lên người bọn em nữa.”
Đào Hinh Nhiễm đang vừa khóc vừa nôn khan, khi nghe nữ sinh bên cạnh nói vậy, lại càng cảm thấy uất ức và tức giận hơn.
Tư Vũ lại dám làm thế với họ, hãy cứ chờ mà xem.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu đầy căm hận.
Tất cả đều nhất trí làm chứng chống lại Tư Vũ, nên giáo viên chủ nhiệm đành phải gọi cô đến.
“Tư Vũ.”
Cô đứng trước cửa phòng y tế, điềm nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người: “Thưa cô.”
Trường học thời nay thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt, cô cũng rất thích nơi đây.
Những cô gái yếu đuối này đã làm sai trước, chính họ đã gây ra cái chết của chủ nhân cũ thân thể này, những gì cô làm đối với họ chẳng qua là dạy cho họ một bài học rất nhẹ nhàng mà thôi.
Khi ấy, nếu cô không nhập vào thân thể này thì họ đã phải gánh tội danh giết người, vì thế, ở một góc độ nào đó, họ còn phải cảm ơn cô nữa là đằng khác.
“Tư Vũ, mày còn dám vác mặt tới đây à, tao sẽ giết mày.” Toàn thân Đào Hinh Nhiễm dính nước mực màu đỏ, giận dữ lao về phía Tư Vũ, nhưng cô đã kịp thời tránh sang một bên, khiến cô ta vồ hụt.
“Kéo em kia lại, xem các em kìa. Đã đánh nhau thì ai cũng sẽ bị ghi lỗi vào học bạ hết, rồi gọi phụ huynh các em đến trường đón con về.” Chủ nhiệm giáo vụ tức giận cất cao giọng nói.
Tư Vũ bình thản hỏi: “Em không làm sai, tại sao lại phải chịu phạt cùng họ?”
Việc bị ghi lỗi vào học bạ sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng, cũng là một vết nhơ của đời học sinh.
Tư Vũ đã tiếp nhận một số kiến thức kỳ lạ thông qua ký ức chung của thân thể này.
“Em cũng tham gia vào vụ đánh nhau mà còn nói là không làm gì sai ư? Tư Vũ, nhà trường niệm tình trường hợp đặc biệt của em nên mới chiếu cố cho em. Song, em lại không hiểu được nỗi vất vả của bố mẹ, mất tiền để đi học mà lại tới đây để đánh nhau, không chịu học hành tử tế. Em không cảm thấy có lỗi với bố mẹ mình sao?”
“Em vẫn luôn đi dạo trong sân bóng, không hề đi vệ sinh. Khi đó, mọi người có nhìn thấy em đi từ nhà vệ sinh ra không?” Tư Vũ hỏi.
Chủ nhiệm giáo vụ sửng sốt, quay sang nhìn Tiết Băng Lợi
Cô ta nhớ lại cảnh tượng vừa rồi khi mở cửa ra, đúng là không thấy Tư Vũ đi ra từ nhà vệ sinh.
“Thầy ơi, Tư Vũ nói dối, khi đó rõ ràng là nó cũng ở trong nhà vệ sinh, chắc chắn là nó đã trốn thoát qua cửa sổ đằng sau.”
“Đúng vậy, chắc chắn là nó đã nhảy qua cửa sổ và trốn thoát.”
“Phía sau là con sông, tường lại nhẵn như thế, xin hỏi tôi nhảy ra ngoài kiểu gì mà lại không dính một giọt nước nào?” Lúc này, cô đang đứng trước mặt mọi người, trên người không hề dính bùn đất.
“Cô Tiết.” Chủ nhiệm giáo vụ nhìn Tiết Băng Lợi để xác nhận điều này.
“Tư Vũ quả thật không ở trong nhà vệ sinh.”
Nhiều bạn học đã chứng kiến, cho dù cô ta muốn nói giúp nhóm Đào Hinh Nhiễm cũng không được.
Một nữ sinh gào lên: “Cô nói bừa, rõ ràng là Tư Vũ ở trong nhà vệ sinh.”
Tiết Băng Lợi nhíu mày: “Em Nhiếp, cô không dám nói bừa những chuyện như vậy.”
“Thưa cô, Tư Vũ nói dối. Nó đã dìm em vào xô nước mực, trên chân tay nó chắc chắn sẽ dính nước mực. Mọi người cứ kiểm tra thì sẽ biết là nó có nói dối hay không.” Đào Hinh Nhiễm run rẩy chỉ vào Tư Vũ.
Chủ nhiệm giáo vụ nghiêm khắc bảo nhân viên y tế của trường kiểm tra vết thương cho những nữ sinh này.
“Thưa thầy, là Tư Vũ. Chính nó đã nhốt bọn em trong nhà vệ sinh, còn hất cả nước mực lên người bọn em nữa.”
Đào Hinh Nhiễm đang vừa khóc vừa nôn khan, khi nghe nữ sinh bên cạnh nói vậy, lại càng cảm thấy uất ức và tức giận hơn.
Tư Vũ lại dám làm thế với họ, hãy cứ chờ mà xem.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu đầy căm hận.
Tất cả đều nhất trí làm chứng chống lại Tư Vũ, nên giáo viên chủ nhiệm đành phải gọi cô đến.
“Tư Vũ.”
Cô đứng trước cửa phòng y tế, điềm nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người: “Thưa cô.”
Trường học thời nay thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt, cô cũng rất thích nơi đây.
Những cô gái yếu đuối này đã làm sai trước, chính họ đã gây ra cái chết của chủ nhân cũ thân thể này, những gì cô làm đối với họ chẳng qua là dạy cho họ một bài học rất nhẹ nhàng mà thôi.
Khi ấy, nếu cô không nhập vào thân thể này thì họ đã phải gánh tội danh giết người, vì thế, ở một góc độ nào đó, họ còn phải cảm ơn cô nữa là đằng khác.
“Tư Vũ, mày còn dám vác mặt tới đây à, tao sẽ giết mày.” Toàn thân Đào Hinh Nhiễm dính nước mực màu đỏ, giận dữ lao về phía Tư Vũ, nhưng cô đã kịp thời tránh sang một bên, khiến cô ta vồ hụt.
“Kéo em kia lại, xem các em kìa. Đã đánh nhau thì ai cũng sẽ bị ghi lỗi vào học bạ hết, rồi gọi phụ huynh các em đến trường đón con về.” Chủ nhiệm giáo vụ tức giận cất cao giọng nói.
Tư Vũ bình thản hỏi: “Em không làm sai, tại sao lại phải chịu phạt cùng họ?”
Việc bị ghi lỗi vào học bạ sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng, cũng là một vết nhơ của đời học sinh.
Tư Vũ đã tiếp nhận một số kiến thức kỳ lạ thông qua ký ức chung của thân thể này.
“Em cũng tham gia vào vụ đánh nhau mà còn nói là không làm gì sai ư? Tư Vũ, nhà trường niệm tình trường hợp đặc biệt của em nên mới chiếu cố cho em. Song, em lại không hiểu được nỗi vất vả của bố mẹ, mất tiền để đi học mà lại tới đây để đánh nhau, không chịu học hành tử tế. Em không cảm thấy có lỗi với bố mẹ mình sao?”
“Em vẫn luôn đi dạo trong sân bóng, không hề đi vệ sinh. Khi đó, mọi người có nhìn thấy em đi từ nhà vệ sinh ra không?” Tư Vũ hỏi.
Chủ nhiệm giáo vụ sửng sốt, quay sang nhìn Tiết Băng Lợi
Cô ta nhớ lại cảnh tượng vừa rồi khi mở cửa ra, đúng là không thấy Tư Vũ đi ra từ nhà vệ sinh.
“Thầy ơi, Tư Vũ nói dối, khi đó rõ ràng là nó cũng ở trong nhà vệ sinh, chắc chắn là nó đã trốn thoát qua cửa sổ đằng sau.”
“Đúng vậy, chắc chắn là nó đã nhảy qua cửa sổ và trốn thoát.”
“Phía sau là con sông, tường lại nhẵn như thế, xin hỏi tôi nhảy ra ngoài kiểu gì mà lại không dính một giọt nước nào?” Lúc này, cô đang đứng trước mặt mọi người, trên người không hề dính bùn đất.
“Cô Tiết.” Chủ nhiệm giáo vụ nhìn Tiết Băng Lợi để xác nhận điều này.
“Tư Vũ quả thật không ở trong nhà vệ sinh.”
Nhiều bạn học đã chứng kiến, cho dù cô ta muốn nói giúp nhóm Đào Hinh Nhiễm cũng không được.
Một nữ sinh gào lên: “Cô nói bừa, rõ ràng là Tư Vũ ở trong nhà vệ sinh.”
Tiết Băng Lợi nhíu mày: “Em Nhiếp, cô không dám nói bừa những chuyện như vậy.”
“Thưa cô, Tư Vũ nói dối. Nó đã dìm em vào xô nước mực, trên chân tay nó chắc chắn sẽ dính nước mực. Mọi người cứ kiểm tra thì sẽ biết là nó có nói dối hay không.” Đào Hinh Nhiễm run rẩy chỉ vào Tư Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.