Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp
Chương 14:
Lục Thiên Thư
11/10/2024
Cố Tuyển Diên đẩy tay cậu ta xuống, cả ngày cứ phải nghe cái tên “Tư Vũ” ở bên tai, thật bực mình.
Khi cô đi đến một nơi vắng người, Phó Lâm Hâm bỗng nhiên gọi với theo: “Tư Vũ.”
Cậu ta đi đến trước mặt cô và nói: “Mày dám đánh nhau ở trường, lát nữa về nhà tao sẽ mách bà cho mà xem. Mày xong đời rồi con ạ.”
Phó Lâm Hâm là con trai bác cả của Tư Vũ, cậu ta chỉ lớn hơn cô hai tháng tuổi và cũng đang học lớp chín.
Cô còn có một em họ học lớp tám.
Phó Lâm Hâm rất ghét cô, bởi vì cô khiến cậu ta mất mặt ở trường. Giống như hôm nay, sau khi chuyện ở nhà vệ sinh được đồn thổi khắp nơi, mọi người đều chạy tới hỏi cậu ta rằng, sao em họ thiểu năng của cậu ta đột nhiên lại trở nên thông minh như vậy, lại còn tẩn cho nhóm nữ sinh kia thua thảm hại mà không bị phạt, đúng là rất có triển vọng.
Nói xong, Phó Lâm Hâm quay người định chạy về nhà.
Đúng lúc này, có tiếng phanh xe chói tai vang lên đánh “két”, một chiếc xe đang lao về phía cậu ta. Phó Lâm Hâm thấy mình sắp bị đâm đến nơi, nhưng vẫn chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.
Bỗng nhiên có một bàn tay nhanh chóng kéo cậu ta lại, ném ra sau.
Những người đang đi đường đều dừng lại, bàng hoàng nhìn chiếc xe lao vào lan can rồi đâm thẳng vào tường. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tư Vũ đứng cách chỗ chiếc xe vừa lao qua chỉ một cú đấm. Cô ngẩng đầu lên nghiêng người nhìn về một hướng.
Một bóng người khả nghi vừa lướt qua nơi đó.
Phó Lâm Hâm sợ hãi đứng dậy, phát hiện trên người mình có nhiều vết xây xát, đang định cất tiếng chửi rủa thì nhìn thấy chiếc xe kia đột nhiên lùi lại.
Tư Vũ lập tức quay người đi về phía chiếc xe có kính chống đạn và một số chức năng tăng cường đặc biệt.
Đầu xe mặc dù đã bị đụng móp mà vẫn có thể tiếp tục lái.
Những người xung quanh đều kinh hãi, nháo nhác tản ra.
Phó Lâm Hâm nhìn đứa em họ đần độn của mình chẳng những không tránh mà còn đi về phía chiếc xe đã khởi động lại, bèn mở miệng chửi thề và co cẳng bỏ chạy trước.
“Roạt…” Chiếc xe đã chạy ra.
Tư Vũ nhìn thấy rõ người lái xe, trên người hắn ta toát ra hơi thở rất đặc biệt.
Quả nhiên là cổ võ giả.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận khoảnh khắc chiếc xe lao tới.
“Phó Lâm Hâm, đó không phải là cô em họ của cậu à?”
“Mau kéo cậu ấy lại đi!”
“Hừ, nó đã muốn chết, tại sao tôi phải cứu nó.” Cậu ta dửng dưng đáp.
Tôn Mục Sâm nhìn Cố Tuyển Diên. Hai người họ đang trên đường đi đến bệnh viện, nào ngờ lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
“Phó Lâm Hâm, vừa rồi chính Tư Vũ đã cứu cậu đấy.”
“Cho dù nó không cứu tôi thì tôi cũng chẳng bị xe đụng. Ai bảo nó làm điều thừa, còn khiến tôi bị thương đây này.” Phó Lâm Hâm nhìn về phía Tôn Mục Sâm và nói với giọng châm chọc: “Nếu Tôn Mục Sâm cậu muốn làm anh hùng thì xin mời.”
Cố Tuyển Diên liền ném chiếc ba lô trên tay cho Tôn Mục Sâm, rồi vọt ra ngoài.
“Này, Cố Tuyển Diên, cậu làm gì vậy hả?”
Cậu nhảy qua lan can bên đường và chạy về phía Tư Vũ.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen lao tới, đâm thẳng vào chiếc xe đang sắp sửa tông phải Tư Vũ, phát ra một tiếng “rầm” chói tai.
Cô thu lại sức mạnh ngưng tụ trong cơ thể ngay khi chiếc xe điên bị chiếc Audi tông vào. Sau đó, chiếc Audi bất ngờ chắn ngang trước mặt cô, thổi một luồng gió lạnh.
Người ngồi ở ghế sau, mắt đã nổ đom đóm vì cú va chạm vừa rồi, còn người đàn ông cầm vô lăng thì nheo mắt, miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc lá cháy dở.
Anh liếc nhìn Tư Vũ, cau mày trầm giọng nói: “Chán sống rồi hả?”
Lại là người đàn ông yêu nghiệt này.
Cô chỉ muốn thử xem liệu mình có thể đập nát chiếc xe đó hay không, nhân tiện cũng thử thăm dò cổ võ giả kia.
“Cô bé ơi, em bị ngốc đấy à, thấy xe lao đến còn phăm phăm xông lên.”
Khi cô đi đến một nơi vắng người, Phó Lâm Hâm bỗng nhiên gọi với theo: “Tư Vũ.”
Cậu ta đi đến trước mặt cô và nói: “Mày dám đánh nhau ở trường, lát nữa về nhà tao sẽ mách bà cho mà xem. Mày xong đời rồi con ạ.”
Phó Lâm Hâm là con trai bác cả của Tư Vũ, cậu ta chỉ lớn hơn cô hai tháng tuổi và cũng đang học lớp chín.
Cô còn có một em họ học lớp tám.
Phó Lâm Hâm rất ghét cô, bởi vì cô khiến cậu ta mất mặt ở trường. Giống như hôm nay, sau khi chuyện ở nhà vệ sinh được đồn thổi khắp nơi, mọi người đều chạy tới hỏi cậu ta rằng, sao em họ thiểu năng của cậu ta đột nhiên lại trở nên thông minh như vậy, lại còn tẩn cho nhóm nữ sinh kia thua thảm hại mà không bị phạt, đúng là rất có triển vọng.
Nói xong, Phó Lâm Hâm quay người định chạy về nhà.
Đúng lúc này, có tiếng phanh xe chói tai vang lên đánh “két”, một chiếc xe đang lao về phía cậu ta. Phó Lâm Hâm thấy mình sắp bị đâm đến nơi, nhưng vẫn chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.
Bỗng nhiên có một bàn tay nhanh chóng kéo cậu ta lại, ném ra sau.
Những người đang đi đường đều dừng lại, bàng hoàng nhìn chiếc xe lao vào lan can rồi đâm thẳng vào tường. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tư Vũ đứng cách chỗ chiếc xe vừa lao qua chỉ một cú đấm. Cô ngẩng đầu lên nghiêng người nhìn về một hướng.
Một bóng người khả nghi vừa lướt qua nơi đó.
Phó Lâm Hâm sợ hãi đứng dậy, phát hiện trên người mình có nhiều vết xây xát, đang định cất tiếng chửi rủa thì nhìn thấy chiếc xe kia đột nhiên lùi lại.
Tư Vũ lập tức quay người đi về phía chiếc xe có kính chống đạn và một số chức năng tăng cường đặc biệt.
Đầu xe mặc dù đã bị đụng móp mà vẫn có thể tiếp tục lái.
Những người xung quanh đều kinh hãi, nháo nhác tản ra.
Phó Lâm Hâm nhìn đứa em họ đần độn của mình chẳng những không tránh mà còn đi về phía chiếc xe đã khởi động lại, bèn mở miệng chửi thề và co cẳng bỏ chạy trước.
“Roạt…” Chiếc xe đã chạy ra.
Tư Vũ nhìn thấy rõ người lái xe, trên người hắn ta toát ra hơi thở rất đặc biệt.
Quả nhiên là cổ võ giả.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận khoảnh khắc chiếc xe lao tới.
“Phó Lâm Hâm, đó không phải là cô em họ của cậu à?”
“Mau kéo cậu ấy lại đi!”
“Hừ, nó đã muốn chết, tại sao tôi phải cứu nó.” Cậu ta dửng dưng đáp.
Tôn Mục Sâm nhìn Cố Tuyển Diên. Hai người họ đang trên đường đi đến bệnh viện, nào ngờ lại chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
“Phó Lâm Hâm, vừa rồi chính Tư Vũ đã cứu cậu đấy.”
“Cho dù nó không cứu tôi thì tôi cũng chẳng bị xe đụng. Ai bảo nó làm điều thừa, còn khiến tôi bị thương đây này.” Phó Lâm Hâm nhìn về phía Tôn Mục Sâm và nói với giọng châm chọc: “Nếu Tôn Mục Sâm cậu muốn làm anh hùng thì xin mời.”
Cố Tuyển Diên liền ném chiếc ba lô trên tay cho Tôn Mục Sâm, rồi vọt ra ngoài.
“Này, Cố Tuyển Diên, cậu làm gì vậy hả?”
Cậu nhảy qua lan can bên đường và chạy về phía Tư Vũ.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen lao tới, đâm thẳng vào chiếc xe đang sắp sửa tông phải Tư Vũ, phát ra một tiếng “rầm” chói tai.
Cô thu lại sức mạnh ngưng tụ trong cơ thể ngay khi chiếc xe điên bị chiếc Audi tông vào. Sau đó, chiếc Audi bất ngờ chắn ngang trước mặt cô, thổi một luồng gió lạnh.
Người ngồi ở ghế sau, mắt đã nổ đom đóm vì cú va chạm vừa rồi, còn người đàn ông cầm vô lăng thì nheo mắt, miệng vẫn đang ngậm điếu thuốc lá cháy dở.
Anh liếc nhìn Tư Vũ, cau mày trầm giọng nói: “Chán sống rồi hả?”
Lại là người đàn ông yêu nghiệt này.
Cô chỉ muốn thử xem liệu mình có thể đập nát chiếc xe đó hay không, nhân tiện cũng thử thăm dò cổ võ giả kia.
“Cô bé ơi, em bị ngốc đấy à, thấy xe lao đến còn phăm phăm xông lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.