Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp
Chương 1:
Lục Thiên Thư
17/05/2024
“Meo!”
“Con mèo chết tiệt từ đâu tới đây, đen sì như than, đúng là xui xẻo. Mau đuổi nó ra ngoài đi.”
“Meo!” Tiếng mèo kêu, tiếng quát mắng và những tiếng khuyên can vang lên.
Cô gái đang nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt ra.
Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc và đôi mắt đen láy kỳ quái có một loại cảm giác rùng rợn khó tả.
Những người trong phòng không hề phát hiện cô đã tỉnh lại, mà vẫn mải mê cầm chổi đuổi đánh con mèo đen đang chạy lung tung.
“Đùng đoàng!”
Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mây đen ùn ùn kéo tới.
Cô gái cau mày, khuôn mặt xinh xắn khẽ thay đổi, tăng thêm phần sức sống.
Một bóng đen lao tới, nhảy phắt lên bụng cô.
Lúc này, mọi người mới nhìn về phía cô.
“Tiểu Vũ!” Cô gái còn chưa kịp hoàn hồn thì một người phụ nữ trẻ đã chạy tới, vui mừng nói: “Tiểu Vũ, con tỉnh lại rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Con mèo xúi quẩy, mau đuổi nó ra đi.” Một giọng nói the thé vang lên đầy giận dữ.
“Bà ơi, lấy kìm kẹp cổ nó nhé.”
“Mau đi lấy kìm đi.”
Cậu thiếu niên chạy ra ngoài, sau đó cầm chiếc kìm bước vào, đâm về phía con mèo đen, và đẩy người phụ nữ vừa rồi đã nhào tới bên giường của cô gái ra.
Tuy nhiên, một bàn tay xanh xao đã túm lấy con mèo trước.
Cậu thiếu niên lùi lại nhìn bà già trong phòng.
Bà ta tức giận, quát: “Mau thiêu chết thứ xui xẻo này đi!”
“Tiểu Vũ, để nó xuống đi con. Con mèo này bỗng dưng chạy tới, không phải điềm lành đâu.” Người phụ nữ nhẹ giọng khuyên bảo con gái mình.
“Đã bị đuổi về đây ăn nhờ ở đậu, còn gây bao phiền phức cho gia đình này. Không chết thì nằm yên đi. Đưa con mèo cho Hâm Hâm, thứ đen đủi này cứ thiêu chết cho sạch sẽ.” Bà già không đi tới gần, mà sai cậu thiếu niên bắt lấy con mèo.
Con mèo đen nằm trong vòng tay cô gái, nhẹ nhàng dụi cái đầu lông xù của mình vào tay cô.
Cô chậm rãi ngồi dậy, ôm nó vào lòng.
Con mèo quay đầu lại, đôi mắt một tím một đen lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Cảnh tượng cô gái ngồi trên giường ôm một con mèo đen mang điềm xấu khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
“Bà nội ơi, đầu óc nó có vấn đề, ngay cả thứ xui xẻo này cũng gần gũi với nó. Mọi người đều bảo là nó bị thiểu năng trí tuệ, thật không sai chút nào.” Cậu thiếu niên đi tới đứng sau lưng bà già, chỉ vào cô gái đang ngồi trên giường và nói với giọng chán ghét.
“Hâm Hâm, con bé là em họ của cháu, sao cháu có thể nói nó như thế?” Người phụ nữ nói.
Người ngoài nói con gái bà ngớ ngẩn đã đành, nhưng ngay cả người nhà của bà cũng nghĩ con gái bà như vậy, thân là một người mẹ, bà làm sao có thể chịu được điều này.
Bà già bực mình, gắt lên: “Cô la hét cái gì hả? Hâm Hâm nói đúng, nếu không phải đầu óc con bé ngu si thì làm sao lại bị đuổi về? Học hành thì đội sổ, làm việc gì cũng quái gở, mang đến bao nhiêu rắc rối cho gia đình. Cô còn không tự ngẫm hay sao? Mau vứt thứ bẩn thỉu này ra ngoài đi. Bác sĩ vừa nói là gia đình chuẩn bị hậu sự cho con bé, nó liền tỉnh lại, thứ không sạch sẽ này cũng đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là con mèo đó đã chạy theo con bé từ trên đường xuống suối vàng ra đây rồi.”
“Con mèo chết tiệt từ đâu tới đây, đen sì như than, đúng là xui xẻo. Mau đuổi nó ra ngoài đi.”
“Meo!” Tiếng mèo kêu, tiếng quát mắng và những tiếng khuyên can vang lên.
Cô gái đang nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt ra.
Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc và đôi mắt đen láy kỳ quái có một loại cảm giác rùng rợn khó tả.
Những người trong phòng không hề phát hiện cô đã tỉnh lại, mà vẫn mải mê cầm chổi đuổi đánh con mèo đen đang chạy lung tung.
“Đùng đoàng!”
Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mây đen ùn ùn kéo tới.
Cô gái cau mày, khuôn mặt xinh xắn khẽ thay đổi, tăng thêm phần sức sống.
Một bóng đen lao tới, nhảy phắt lên bụng cô.
Lúc này, mọi người mới nhìn về phía cô.
“Tiểu Vũ!” Cô gái còn chưa kịp hoàn hồn thì một người phụ nữ trẻ đã chạy tới, vui mừng nói: “Tiểu Vũ, con tỉnh lại rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Con mèo xúi quẩy, mau đuổi nó ra đi.” Một giọng nói the thé vang lên đầy giận dữ.
“Bà ơi, lấy kìm kẹp cổ nó nhé.”
“Mau đi lấy kìm đi.”
Cậu thiếu niên chạy ra ngoài, sau đó cầm chiếc kìm bước vào, đâm về phía con mèo đen, và đẩy người phụ nữ vừa rồi đã nhào tới bên giường của cô gái ra.
Tuy nhiên, một bàn tay xanh xao đã túm lấy con mèo trước.
Cậu thiếu niên lùi lại nhìn bà già trong phòng.
Bà ta tức giận, quát: “Mau thiêu chết thứ xui xẻo này đi!”
“Tiểu Vũ, để nó xuống đi con. Con mèo này bỗng dưng chạy tới, không phải điềm lành đâu.” Người phụ nữ nhẹ giọng khuyên bảo con gái mình.
“Đã bị đuổi về đây ăn nhờ ở đậu, còn gây bao phiền phức cho gia đình này. Không chết thì nằm yên đi. Đưa con mèo cho Hâm Hâm, thứ đen đủi này cứ thiêu chết cho sạch sẽ.” Bà già không đi tới gần, mà sai cậu thiếu niên bắt lấy con mèo.
Con mèo đen nằm trong vòng tay cô gái, nhẹ nhàng dụi cái đầu lông xù của mình vào tay cô.
Cô chậm rãi ngồi dậy, ôm nó vào lòng.
Con mèo quay đầu lại, đôi mắt một tím một đen lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Cảnh tượng cô gái ngồi trên giường ôm một con mèo đen mang điềm xấu khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
“Bà nội ơi, đầu óc nó có vấn đề, ngay cả thứ xui xẻo này cũng gần gũi với nó. Mọi người đều bảo là nó bị thiểu năng trí tuệ, thật không sai chút nào.” Cậu thiếu niên đi tới đứng sau lưng bà già, chỉ vào cô gái đang ngồi trên giường và nói với giọng chán ghét.
“Hâm Hâm, con bé là em họ của cháu, sao cháu có thể nói nó như thế?” Người phụ nữ nói.
Người ngoài nói con gái bà ngớ ngẩn đã đành, nhưng ngay cả người nhà của bà cũng nghĩ con gái bà như vậy, thân là một người mẹ, bà làm sao có thể chịu được điều này.
Bà già bực mình, gắt lên: “Cô la hét cái gì hả? Hâm Hâm nói đúng, nếu không phải đầu óc con bé ngu si thì làm sao lại bị đuổi về? Học hành thì đội sổ, làm việc gì cũng quái gở, mang đến bao nhiêu rắc rối cho gia đình. Cô còn không tự ngẫm hay sao? Mau vứt thứ bẩn thỉu này ra ngoài đi. Bác sĩ vừa nói là gia đình chuẩn bị hậu sự cho con bé, nó liền tỉnh lại, thứ không sạch sẽ này cũng đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là con mèo đó đã chạy theo con bé từ trên đường xuống suối vàng ra đây rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.