Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp
Chương 31:
Lục Thiên Thư
29/10/2024
Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tư Vũ ngồi bên giường vừa mở hộp đồ ăn mua cho Phó Trác vừa nói.
Nghe thấy giọng nói của Tư Vũ, sắc mặt Lôi Bảo Tuệ càng tối sầm hơn, còn tỏ thái độ như thể Tư Vũ không có tư cách ngồi đây nói chuyện với mình: “Cô Tư, cô không hiểu những chuyện này đâu, tốt nhất là cô đừng mở miệng nói nhăng nói cuội”
“Nếu cô hiểu được, thì tại sao còn muốn giữ ông ngoại tôi ở lại đây? Ngay cả người có trình độ y học sơ sơ cũng biết rằng người bệnh nên về nhà nghỉ ngơi thì sẽ tốt hơn. Cô cũng thấy rõ là ông ngoại tôi đã bình phục mà vẫn cố bắt ép ông tôi tiếp tục nằm viện là có mục đích gì?”
Lôi Bảo Tuệ cau mày.
“Mục đích của chúng tôi chỉ là muốn tốt cho ông cụ Phó. Cô Tư, chúng tôi dám nói rằng y thuật của nhà họ Lôi đứng đầu trong nước, thậm chí y học của phương Tây cũng không bằng nhà họ Lôi chúng tôi. Chúng tôi đã nói rằng ông cụ Phó có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề, chứ không phải nói bừa.”
“Vậy làm phiền cô Lôi nói xem thân thể của ông ngoại tôi còn có vấn đề gì cần phải giải quyết?” Thiếu nữ vẫn ngồi bên giường bệnh, đôi mắt đen sẫm như màn đêm lóe lên ánh sao mờ, toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Cô vừa dứt lời, phòng bệnh đột nhiên im phăng phắc.
Trước ánh mắt của Tư Vũ, cho dù Lôi Bảo Tuệ có y thuật siêu phàm cũng không thể thốt nên lời.
Sau một hồi im lặng, cô ta có cảm giác rất lúng túng.
Huống hồ, người khiến cô ta rơi vào tình cảnh khó xử này lại là cô con gái não tàn của nhà họ Tư, điều này còn khó chịu hơn cả việc bị bẽ mặt trước đám đông.
Đường đường là một thiên tài y học và là một nhân vật xuất chúng của nhà họ Lôi, Lôi Bảo Tuệ chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cô ta nhất thời tức giận không the tả.
“Cô Tư, trẻ con như cô thì đừng xen vào chuyện của người lớn.” Lôi Khải Thiên đứng ra bênh vực cháu gái mình.
Tư Vũ quay người lại, ngồi bắt tréo chân, đặt tay lên đầu gối, lạnh nhạt nhìn ông ta.
Thái độ thờ ơ của cô khiến người ta cảm thấy rất chướng mắt.
“Theo tôi được biết, nếu người nhà không ký tên thì không một cơ quan hay tổ chức nào được phép tự tiện nghiên cứu về cơ thể người, chứ đừng nói là một người đang sống sờ sờ.”
“Tư Vũ, chuyện này chúng tôi có quyền quyết định.”
Nếu như ngay cả chuyện ở bệnh viện mà họ cũng không thể can thiệp, sau này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng nhà họ Lôi thật sự đã xuống dốc, lời nói không còn trọng lượng.
Lôi Bảo Tuệ đanh mặt, thậm chí còn không thèm giả vờ mà điềm nhiên thể hiện khía cạnh ngang ngược nhất của mình.
“Các vị có quyền quyết định về thân thể của ông ngoại tôi sao?”
Tư Vũ nói với giọng điệu lạnh lùng và mỉa mai.
Lôi Bảo Tuệ cau mày, đáp: “Cô Tư, chúng tôi không nghiên cứu cơ thể của ông ngoại cô mà là…”
“Các người muốn tước đoạt nhân quyền chứ gì.”
“Chúng tôi chỉ làm những điều chúng tôi nên làm mà thôi.”
“Nhưng chúng tôi từ chối.” Tư Vũ nói ra câu này với thái độ cương quyết, sau đó không nói gì nữa.
“Cô Tư, cô…”
“Bảo Tuệ.” Lôi Khải Thiên ngắt lời cháu gái mình: “Cô Tư đã không đồng ý, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm.”
Tư Vũ cảm thấy hai ông cháu nhà này có vấn đề về đầu óc.
Từ đầu đến cuối, nhà họ Phó chưa hề nói gì về việc buộc họ phải chịu trách nhiệm.
“Tình hình sức khỏe của ông cụ Phó đã chuyển biến tích cực, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng sau này liệu ông ấy có đột nhiên phát bệnh hay không? Hy vọng rằng đến lúc đó, cô Tư và bà Tư hãy nhớ kỹ những gì mình đã nói hôm nay.” Lôi Bảo Tuệ vẫn cao ngạo nói.
Phó Nguyên Ngọc liền đáp: “Cảm ơn hai vị đã đi chuyến này.”
Lôi Bảo Tuệ liếc nhìn Tư Vũ một cái, rồi cùng với Lôi Khải Thiên ra khỏi phòng bệnh.
***
Sau khi lên xe, cô ta không che giấu sự chán ghét đối với Tư Vũ nữa: “Ông Hai, chúng ta làm thế nào bây giờ?”
“Tìm cơ hội khác vậy.”
“Liệu người đã châm cứu cho ông cụ Phó có quan hệ với nhà họ Phó không?”
Nếu không tìm thấy người đó, cô ta làm sao có thể học được tuyệt kỹ kia?
Do nhiều tuyệt kỹ đã thất truyền, nên nhà họ Lôi thích đi thăm dò nhiều nơi là để tìm ra một số căn bệnh khó chữa, nhằm nâng cao năng lực nghiên cứu của bản thân.
“Có lẽ là không. Ông nghe nói Đại phu nhân nhà họ Tư là bị ép rời khỏi nhà chồng. Người thừa kế nhà họ Tư không thể là một kẻ ngớ ngẩn được. Vì thế, sau khi chắc chắn rằng bệnh của Tư Vũ không thể chữa khỏi, bọn họ đã nhanh chóng nhận nuôi một đứa bé trai trong dòng họ, để bồi dưỡng thành người thừa kế. Về phần con gái của Đại phu nhân nhà họ Tư thì đã trở thành con rơi từ lâu. Nhà họ Tư sẽ không cho họ những đặc quyền của gia tộc.”
Tư Vũ ngồi bên giường vừa mở hộp đồ ăn mua cho Phó Trác vừa nói.
Nghe thấy giọng nói của Tư Vũ, sắc mặt Lôi Bảo Tuệ càng tối sầm hơn, còn tỏ thái độ như thể Tư Vũ không có tư cách ngồi đây nói chuyện với mình: “Cô Tư, cô không hiểu những chuyện này đâu, tốt nhất là cô đừng mở miệng nói nhăng nói cuội”
“Nếu cô hiểu được, thì tại sao còn muốn giữ ông ngoại tôi ở lại đây? Ngay cả người có trình độ y học sơ sơ cũng biết rằng người bệnh nên về nhà nghỉ ngơi thì sẽ tốt hơn. Cô cũng thấy rõ là ông ngoại tôi đã bình phục mà vẫn cố bắt ép ông tôi tiếp tục nằm viện là có mục đích gì?”
Lôi Bảo Tuệ cau mày.
“Mục đích của chúng tôi chỉ là muốn tốt cho ông cụ Phó. Cô Tư, chúng tôi dám nói rằng y thuật của nhà họ Lôi đứng đầu trong nước, thậm chí y học của phương Tây cũng không bằng nhà họ Lôi chúng tôi. Chúng tôi đã nói rằng ông cụ Phó có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề, chứ không phải nói bừa.”
“Vậy làm phiền cô Lôi nói xem thân thể của ông ngoại tôi còn có vấn đề gì cần phải giải quyết?” Thiếu nữ vẫn ngồi bên giường bệnh, đôi mắt đen sẫm như màn đêm lóe lên ánh sao mờ, toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Cô vừa dứt lời, phòng bệnh đột nhiên im phăng phắc.
Trước ánh mắt của Tư Vũ, cho dù Lôi Bảo Tuệ có y thuật siêu phàm cũng không thể thốt nên lời.
Sau một hồi im lặng, cô ta có cảm giác rất lúng túng.
Huống hồ, người khiến cô ta rơi vào tình cảnh khó xử này lại là cô con gái não tàn của nhà họ Tư, điều này còn khó chịu hơn cả việc bị bẽ mặt trước đám đông.
Đường đường là một thiên tài y học và là một nhân vật xuất chúng của nhà họ Lôi, Lôi Bảo Tuệ chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cô ta nhất thời tức giận không the tả.
“Cô Tư, trẻ con như cô thì đừng xen vào chuyện của người lớn.” Lôi Khải Thiên đứng ra bênh vực cháu gái mình.
Tư Vũ quay người lại, ngồi bắt tréo chân, đặt tay lên đầu gối, lạnh nhạt nhìn ông ta.
Thái độ thờ ơ của cô khiến người ta cảm thấy rất chướng mắt.
“Theo tôi được biết, nếu người nhà không ký tên thì không một cơ quan hay tổ chức nào được phép tự tiện nghiên cứu về cơ thể người, chứ đừng nói là một người đang sống sờ sờ.”
“Tư Vũ, chuyện này chúng tôi có quyền quyết định.”
Nếu như ngay cả chuyện ở bệnh viện mà họ cũng không thể can thiệp, sau này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cho rằng nhà họ Lôi thật sự đã xuống dốc, lời nói không còn trọng lượng.
Lôi Bảo Tuệ đanh mặt, thậm chí còn không thèm giả vờ mà điềm nhiên thể hiện khía cạnh ngang ngược nhất của mình.
“Các vị có quyền quyết định về thân thể của ông ngoại tôi sao?”
Tư Vũ nói với giọng điệu lạnh lùng và mỉa mai.
Lôi Bảo Tuệ cau mày, đáp: “Cô Tư, chúng tôi không nghiên cứu cơ thể của ông ngoại cô mà là…”
“Các người muốn tước đoạt nhân quyền chứ gì.”
“Chúng tôi chỉ làm những điều chúng tôi nên làm mà thôi.”
“Nhưng chúng tôi từ chối.” Tư Vũ nói ra câu này với thái độ cương quyết, sau đó không nói gì nữa.
“Cô Tư, cô…”
“Bảo Tuệ.” Lôi Khải Thiên ngắt lời cháu gái mình: “Cô Tư đã không đồng ý, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm.”
Tư Vũ cảm thấy hai ông cháu nhà này có vấn đề về đầu óc.
Từ đầu đến cuối, nhà họ Phó chưa hề nói gì về việc buộc họ phải chịu trách nhiệm.
“Tình hình sức khỏe của ông cụ Phó đã chuyển biến tích cực, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng sau này liệu ông ấy có đột nhiên phát bệnh hay không? Hy vọng rằng đến lúc đó, cô Tư và bà Tư hãy nhớ kỹ những gì mình đã nói hôm nay.” Lôi Bảo Tuệ vẫn cao ngạo nói.
Phó Nguyên Ngọc liền đáp: “Cảm ơn hai vị đã đi chuyến này.”
Lôi Bảo Tuệ liếc nhìn Tư Vũ một cái, rồi cùng với Lôi Khải Thiên ra khỏi phòng bệnh.
***
Sau khi lên xe, cô ta không che giấu sự chán ghét đối với Tư Vũ nữa: “Ông Hai, chúng ta làm thế nào bây giờ?”
“Tìm cơ hội khác vậy.”
“Liệu người đã châm cứu cho ông cụ Phó có quan hệ với nhà họ Phó không?”
Nếu không tìm thấy người đó, cô ta làm sao có thể học được tuyệt kỹ kia?
Do nhiều tuyệt kỹ đã thất truyền, nên nhà họ Lôi thích đi thăm dò nhiều nơi là để tìm ra một số căn bệnh khó chữa, nhằm nâng cao năng lực nghiên cứu của bản thân.
“Có lẽ là không. Ông nghe nói Đại phu nhân nhà họ Tư là bị ép rời khỏi nhà chồng. Người thừa kế nhà họ Tư không thể là một kẻ ngớ ngẩn được. Vì thế, sau khi chắc chắn rằng bệnh của Tư Vũ không thể chữa khỏi, bọn họ đã nhanh chóng nhận nuôi một đứa bé trai trong dòng họ, để bồi dưỡng thành người thừa kế. Về phần con gái của Đại phu nhân nhà họ Tư thì đã trở thành con rơi từ lâu. Nhà họ Tư sẽ không cho họ những đặc quyền của gia tộc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.