Lão Tổ Toàn Năng Tái Sinh Sau Bão Táp
Chương 33:
Lục Thiên Thư
29/10/2024
Phó Lăng Trí đỡ con trai mình ngồi lên sô pha. Mặc dù chuyện xảy ra ở bệnh viện là lỗi của Phó Lâm Hâm, nhưng Tư Vũ cũng không bị làm sao. Bây giờ, cô vừa về nhà đã đánh con trai ông ta thế này, xem ra cô không chỉ ngu ngốc mà còn bị điên.
“Tiền phẫu thuật của ông nội là do nhà họ Tư trả, các người có thể dùng số tiền đó. Yên tâm rồi chứ? Ngoài ra, để một người phụ nữ một thân một mình trông cha già trong bệnh viện. Các người là người nhà mà cũng không buồn đến đổi ca, thậm chí không có lấy một câu quan tâm hỏi thăm. Đây là đạo làm con của các người sao?”
Dứt lời, Tư Vũ đeo ba lỗ và xách túi quần áo ra khỏi cửa.
Phó Lăng Trí xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lời nói của cô giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt ông ta.
Cao Mai vẫn chửi mắng Tư Vũ ở phía sau.
***
Tư Vũ bước ra khỏi nhà họ Phó, dừng lại ở góc đường, quay đầu nhìn chiếc xe đang lùi lại ở chỗ rẽ.
Có người đang theo dõi nhà họ Phó.
Cô đột nhiên bật người nhảy lên, chống một tay vào tường rồi nhảy ra ngoài, sau đó chìm vào bóng đêm.
Chiếc xe khởi động, rời khỏi chỗ rẽ, một người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da bước xuống, đi về phía trước một đoạn, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tư Vũ, cuối cùng đành phải quay lại trong xe, nói với chàng trai cao quý ngồi ở hàng ghế sau: “Cậu Bảy, đã để mất dấu của cô ấy rồi.”
Chàng trai nhíu mày.
Người đàn ông mặc Âu phục lại hỏi: “Chúng ta có cần tiếp tục theo dõi không?”
Chàng trai cất giọng êm ái như tiếng đàn: “Về thôi, ngày mai tôi còn có tiết học buổi sáng.”
Vào đêm khuya, một già một trẻ nhà họ Lôi ngồi xe hơi đến nhà khách của huyện.
Lôi Bảo Tuệ ngồi bên cạnh Lôi Khải Thiên, khoanh tay trước ngực với tư thế kiêu ngạo.
“Ông Hai, chuyện người phụ trách của họ đột nhiên nói rằng muốn gặp chúng ta là thế nào?”
“Chuyện này ông cũng không rõ.”
Lôi Khải Thiên cũng lấy làm khó hiểu khi nhận được cuộc gọi vào lúc nửa đêm.
Tất cả những gì ông ta có thể nghĩ tới là hai học sinh kia bất ngờ xảy ra tình trạng khác thường, quân y không thể chữa trị, nên cuối cùng vẫn phải mời họ đến thăm khám.
Một bóng dáng cao ráo đĩnh đạc đang đứng trước cổng sắt của nhà khách, mặc dù anh chỉ bình thản đứng đó nhưng vẫn không che lấp được dáng vẻ vừa tạo nhã vừa xấu xa.
Anh hơi nheo mắt lại, gương mặt càng thêm nổi bật dưới ánh đèn đêm, nhìn nghiêng càng phác họa nên hình vòng cung đầy nghiêm nghị.
Bộ đồ ngụy trang trên người anh khiến hơi thở cấm dục càng nồng đậm, trông có vẻ vừa thiện vừa ác.
Chiếc Maybach dừng lại.
Cừu Tây Nguyên đứng sau cánh cổng sắt, vứt bỏ điếu thuốc lá vừa hút xong, nhả ra một làn khói thuốc và dùng gót chân dụi tắt tàn thuốc.
“Ồ, đến rồi kìa.”
Một ông già, một cô gái và một trợ lý đi cùng họ bước xuống xe.
Cừu Tây Nguyên không khỏi tặc lưỡi khi nhìn thấy Lôi Bảo Tuệ: “Còn có cả người đẹp nữa chứ.”
Thấy hai người họ đứng đó, Lôi Bảo Tuệ khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn Lôi Khải Thiên.
“Sao lại là anh ta?” Ông ta chợt thốt lên.
“Ông biết anh ta ạ?”
Lôi Khải Thiên gật đầu: “Con trai thứ năm của nhà họ Hàn ở thành Tứ Cửu.”
“Nhà họ Hàn ư?”
“Nghe nói anh ta là đồ sao chổi.”
“Đồ sao chổi?” Người bị gọi là đồ sao chổi luôn phải chịu thiệt thòi trong các gia tộc lớn.
“Nghe đồn đồ sao chổi ở thành Tứ Cửu chính là anh ta.”
Lôi Bảo Tuệ đã hiểu.
Hóa ra, người chỉ cần “đưa sính lễ” là có thể giết chết mấy người trong lời đồn lại là anh.
Bởi vì thực tế đã chứng minh, cho nên không thể không tin vào điều đó.
Có tin đồn nhà họ Hàn muốn dùng hôn nhân của anh để trao đổi lợi ích, nhưng đàng trai vừa đưa sính lễ hỏi cưới thì đàng gái đột ngột qua đời một cách bí ẩn.
Tuy nhiên sau khi điều tra kỹ càng, cơ quan điều tra không phát hiện bất cứ đối tượng khả nghi nào.
Nửa năm sau, nhà họ Hàn lại sai người hỏi cưới thiên kim tiểu thư một nhà khác, kết quả là bảy ngày sau khi đưa sính lễ ăn hỏi, cô gái lại chết một cách bất thường.
Những tin đồn sau đó càng trở nên thái quá hơn.
Nếu đàn ông được “nhận” sính lễ, người đó còn bị chết thê thảm hơn.
Dù sao thì đó vẫn là sính lễ do chính cậu Năm nhà họ Hàn “đưa tặng”, bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, một khi nhận được “sính lễ” thì chỉ sau ba ngày là phá sản, sau bảy ngày sẽ về chầu ông bà ông vải.
Thật sự rất tà đạo.
***
Hàn Mục Lẫm tiến lên một bước, quan sát ba người họ từ trên xuống dưới một lượt, rồi hỏi: “Nhà họ Lôi ở thành phố Thân à?”
“Tiền phẫu thuật của ông nội là do nhà họ Tư trả, các người có thể dùng số tiền đó. Yên tâm rồi chứ? Ngoài ra, để một người phụ nữ một thân một mình trông cha già trong bệnh viện. Các người là người nhà mà cũng không buồn đến đổi ca, thậm chí không có lấy một câu quan tâm hỏi thăm. Đây là đạo làm con của các người sao?”
Dứt lời, Tư Vũ đeo ba lỗ và xách túi quần áo ra khỏi cửa.
Phó Lăng Trí xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lời nói của cô giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt ông ta.
Cao Mai vẫn chửi mắng Tư Vũ ở phía sau.
***
Tư Vũ bước ra khỏi nhà họ Phó, dừng lại ở góc đường, quay đầu nhìn chiếc xe đang lùi lại ở chỗ rẽ.
Có người đang theo dõi nhà họ Phó.
Cô đột nhiên bật người nhảy lên, chống một tay vào tường rồi nhảy ra ngoài, sau đó chìm vào bóng đêm.
Chiếc xe khởi động, rời khỏi chỗ rẽ, một người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da bước xuống, đi về phía trước một đoạn, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tư Vũ, cuối cùng đành phải quay lại trong xe, nói với chàng trai cao quý ngồi ở hàng ghế sau: “Cậu Bảy, đã để mất dấu của cô ấy rồi.”
Chàng trai nhíu mày.
Người đàn ông mặc Âu phục lại hỏi: “Chúng ta có cần tiếp tục theo dõi không?”
Chàng trai cất giọng êm ái như tiếng đàn: “Về thôi, ngày mai tôi còn có tiết học buổi sáng.”
Vào đêm khuya, một già một trẻ nhà họ Lôi ngồi xe hơi đến nhà khách của huyện.
Lôi Bảo Tuệ ngồi bên cạnh Lôi Khải Thiên, khoanh tay trước ngực với tư thế kiêu ngạo.
“Ông Hai, chuyện người phụ trách của họ đột nhiên nói rằng muốn gặp chúng ta là thế nào?”
“Chuyện này ông cũng không rõ.”
Lôi Khải Thiên cũng lấy làm khó hiểu khi nhận được cuộc gọi vào lúc nửa đêm.
Tất cả những gì ông ta có thể nghĩ tới là hai học sinh kia bất ngờ xảy ra tình trạng khác thường, quân y không thể chữa trị, nên cuối cùng vẫn phải mời họ đến thăm khám.
Một bóng dáng cao ráo đĩnh đạc đang đứng trước cổng sắt của nhà khách, mặc dù anh chỉ bình thản đứng đó nhưng vẫn không che lấp được dáng vẻ vừa tạo nhã vừa xấu xa.
Anh hơi nheo mắt lại, gương mặt càng thêm nổi bật dưới ánh đèn đêm, nhìn nghiêng càng phác họa nên hình vòng cung đầy nghiêm nghị.
Bộ đồ ngụy trang trên người anh khiến hơi thở cấm dục càng nồng đậm, trông có vẻ vừa thiện vừa ác.
Chiếc Maybach dừng lại.
Cừu Tây Nguyên đứng sau cánh cổng sắt, vứt bỏ điếu thuốc lá vừa hút xong, nhả ra một làn khói thuốc và dùng gót chân dụi tắt tàn thuốc.
“Ồ, đến rồi kìa.”
Một ông già, một cô gái và một trợ lý đi cùng họ bước xuống xe.
Cừu Tây Nguyên không khỏi tặc lưỡi khi nhìn thấy Lôi Bảo Tuệ: “Còn có cả người đẹp nữa chứ.”
Thấy hai người họ đứng đó, Lôi Bảo Tuệ khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn Lôi Khải Thiên.
“Sao lại là anh ta?” Ông ta chợt thốt lên.
“Ông biết anh ta ạ?”
Lôi Khải Thiên gật đầu: “Con trai thứ năm của nhà họ Hàn ở thành Tứ Cửu.”
“Nhà họ Hàn ư?”
“Nghe nói anh ta là đồ sao chổi.”
“Đồ sao chổi?” Người bị gọi là đồ sao chổi luôn phải chịu thiệt thòi trong các gia tộc lớn.
“Nghe đồn đồ sao chổi ở thành Tứ Cửu chính là anh ta.”
Lôi Bảo Tuệ đã hiểu.
Hóa ra, người chỉ cần “đưa sính lễ” là có thể giết chết mấy người trong lời đồn lại là anh.
Bởi vì thực tế đã chứng minh, cho nên không thể không tin vào điều đó.
Có tin đồn nhà họ Hàn muốn dùng hôn nhân của anh để trao đổi lợi ích, nhưng đàng trai vừa đưa sính lễ hỏi cưới thì đàng gái đột ngột qua đời một cách bí ẩn.
Tuy nhiên sau khi điều tra kỹ càng, cơ quan điều tra không phát hiện bất cứ đối tượng khả nghi nào.
Nửa năm sau, nhà họ Hàn lại sai người hỏi cưới thiên kim tiểu thư một nhà khác, kết quả là bảy ngày sau khi đưa sính lễ ăn hỏi, cô gái lại chết một cách bất thường.
Những tin đồn sau đó càng trở nên thái quá hơn.
Nếu đàn ông được “nhận” sính lễ, người đó còn bị chết thê thảm hơn.
Dù sao thì đó vẫn là sính lễ do chính cậu Năm nhà họ Hàn “đưa tặng”, bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, một khi nhận được “sính lễ” thì chỉ sau ba ngày là phá sản, sau bảy ngày sẽ về chầu ông bà ông vải.
Thật sự rất tà đạo.
***
Hàn Mục Lẫm tiến lên một bước, quan sát ba người họ từ trên xuống dưới một lượt, rồi hỏi: “Nhà họ Lôi ở thành phố Thân à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.