Chương 3: Lúc tôi ăn cơm, không nên quấy rầy
Trần Bình
16/02/2024
“Chí Hào?”
Trần Chí Hào cho là mình nghe nhầm rồi.
Nữ thần gọi hắn là Chí Hào, còn muốn mời hắn ăn cơm?
Xong rồi, hắn có hi vọng rồi!
“Được, Thư Nhan, chúng ta đi ăn ở đâu?”
Trần Chí Hào đè nén hưng phấn trong lòng, hỏi.
“Đi theo tôi.”
Hứa Thư Nhan nở một nụ cười xinh đẹp với hắn, vừa quay đi liền trợn mắt.
Trần Chí Hào ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, tìm đủ loại chủ đề để nói chuyện, còn âm thầm tắt tiếng điện thoại di động.
Cứ như vậy, em gái mà hắn đang đi cùng không tìm được hắn sau khi ra khỏi phòng vệ sinh.
Mấy người đi vào phòng ăn mà Ninh Thiên đã gọi món.
Hai người đẹp dẫn Trần Chí Hào tiến vào, Ninh Thiên đang ăn như gió cuốn.
Trần Chí Hào đang định hỏi có phải là đi
nhầm phòng không, thì nghe Khương Đường kinh ngạc nói: “Trời ạ! Ninh Thiên, anh là lợn sao, ăn dữ vậy?”
Hứa Thư Nhan cũng trừng to đôi mắt đẹp.
Hai cô mới rời đi có một lúc, mà hơn ba mươi món ăn trên bàn đã hết một nửa.
Rốt cuộc là anh ta ăn hay đổ đi rồi?
Ninh Thiên ngừng ăn, nói: “Hai cô không phải đi rồi sao, sao lại quay lại rồi?”
Hứa Thư Nhan khoanh tay nói: “Hừ, tôi trả tiền rồi, quay lại ăn cũng có lỗi sao? Ai cần anh lo!”
“Chờ một chút!”
Lúc này, Trần Chí Hào nghi hoặc chỉ vào Ninh Thiên, “Thư Nhan, tên này là ai?”
“À, anh ta tên là Ninh Thiên, là con trai bạn thân của mẹ tôi, lần đầu từ Đông Dương đến Thanh châu, mẹ tôi bảo tôi tiếp đãi anh ta.”
Hứa Thư Nhan nói sự thật.
Đúng như Khương Đường dự đoán, sắc mặt của Trần Chí Hào lập tức đen lại.
Bản thiếu gia thật vất vả mới hẹn được nữ thần, một tên nhà quê như mày lại ở chỗ này ăn ăn uống uống?
“Anh bạn, ăn no rồi chứ?”
Trần Chí Hào tiến lên, vổ vỗ bả vai Ninh Thiên: “Ăn no rồi thì đi đi. Thư Nhan và tôi có việc cần bàn bạc.”
Ninh Thiên đang chuyên tâm ăn một đĩa thận bò xào.
“Này, anh bạn?”
Ninh Thiên chộp lấy một con gà hấp chanh, trước tiên xé một cái đùi gà.
“Anh bạn, hay là thế này đi, tôi cho anh hai ngàn, anh tới chỗ khác ăn đi.”
Ninh Thiên uống một ngụm phù dung canh, nói: “Không đủ muối.”
Trần Chí Hào:”…”
“Con mẹ nó chứ, này thì ăn!”
Trần Chí Hào trực tiếp đánh rơi nửa con gà trong tay Ninh Thiên.
Tính tình nóng nảy!
Ông đây đang nói chuyện với mày, không nghe thấy sao? Mày nhất định phải ép ông đây nối giận đúng không?
“Hì hì, Thư Nhan, trò hay bắt đầu rồi.”
Khương Đường cười hì hì, lôi kéo Hứa Thư Nhan lui lại.
Sau đó Hứa Thư Nhan thấy Ninh Thiên đứng lên, túm tóc Trần Chí Hạo, ấn mặt hẳn vào nồi
canh cá diếc.
“Ọc ọc ọc ọc ọc…”
Nồi canh cá diếc này cũng nhiều ghê, Trần Chí Hào xém chút chết đuối trong đó.
“Thằng chó, tao mẹ nó giết ọc ọc ọc…”
“Thả, buông ra! ọc ọc ọc ọc…”
“Tao ọc ọc ọc ọc…”
“Cứu… Cứu mạng! Cứu… ọc ọc ọc ọc…”
Dù hắn có giãy dụa thế nào, tay Ninh Thiên vẫn cứng như kìm sắt, ghim chặt hắn vào nồi canh, không thế động đậy.
Giọng của Trần Chí Hào càng lúc càng yếu.
“Trời ạ, người này thật mạnh!” Khương Đường há to miệng.
“Đừng nói nữa, Tiểu Đường, mau cứu người!”
Hứa Thư Nhan thấy chuyện không ổn, nhanh chóng chạy tới kéo Ninh Thiên ra.
Ăn một bữa cơm thôi, đừng có quậy ra mạng người chứ!
Hứa Thư Nhan tay chân lèo khèo đương nhiên kéo không nối Ninh Thiên, Ninh Thiên cũng không tính hạ sát thủ, anh chỉ muốn dạy cho tên này một bài học.
Anh đường đường là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ,
dù đang bị thương nặng nhưng sao có thế để một tên nít ranh phàm tục khi dễ?
“Nhớ kỹ, lúc tôi ăn cơm, không nên quấy fây.”
Ninh Thiên lại nhúng đầu Trần chí Hào vào nồi canh lần nữa, rồi ngồi trở lại vị trí cũ, tiếp tục thưởng thức bữa ăn.
Anh cũng không muốn ăn như thế này mỗi ngày.
Nếu như một lần ăn nhiều một chút, dùng chân khí nén vào dạ dày, có thế duy trì linh lực tiêu hao trong nhiều ngày.
Mặc dù hàm lượng lỉnh khí trong những nguyên liệu nấu ăn thế tục này thấp đến mức khiến người ta giận sôi, nhưng ít nhiều gì cũng có thế bố sung một phân tiêu hao.
“Hộc hộc!”
Trần Chí Hào quỳ trên mặt đất, canh cá diếc chảy ra từ miệng và một bên lỗ mũi.
Tại sao chỉ có một lỗ mũi?
Bởi vì một cái khác bị lấp bởi một con mắt cá to.
Trên mặt còn bị găm mấy chiếc xương cá, đau đến mức khiến Trần Chí Hào la oai oái.
“Họ Ninh kia, mày chờ đó, nếu có gan thì đừng đi!!!”
Trần Chí Hào bò dậy từ dưới đất, trên đầu dính đầy thịt cá diếc trắng nõn, trong mắt tràn ngập oán hận.
Đã bao năm rồi hắn chưa từng xấu hố thế này trước mặt một cô gái!
Lại còn là trước mặt nữ thần của hắn!
Đồ chó, hôm nay ông đây nhất định phải chơi chết mày!
“Được, đi gọi người đi.”
Ninh Thiên lẩy một con ốc nước ngọt, hững hờ nói.
“Mày chờ đó!!!”
Trần Chí Hào đóng sầm cửa rời đi.
Hắn vừa đi, Ninh Thiên liền gọi nhân viên phục vụ đến để đóng gói đồ ăn lại.
Chờ Trần chí Hào thay quần áo rồi dẫn người đến thì ba người Ninh Thiên đã sớm không còn bóng dáng.
“Chí Hào, người đâu?”
Một thanh niên bất hảo miệng ngậm điếu thuốc ngơ ngác nhìn qua hắn.
Sau lưng là bốn năm tên đàn em.
“Mẹ nó, bị chơi xỏ rồi!”
Trần Chí Hào đá mạnh vào cửa, mắng lớn.
“Ninh Thiên, đồ hèn nhát, chuyện này chưa xong đâu, ông đây sẽ không bỏ qua cho mày! ông đây sẽ khiến mày không lăn lộn nổi ở Thanh Châu này!!”
Trần Chí Hào trong mắt Ninh Thiên thậm chí còn không bằng một tép tỏi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, anh lên xe của Hứa Thư Nhan, đi đến Greentown Rose Garden..
Đây là khu nhà giàu nối tiếng ở Thanh Châu.
Thoải mái yên tĩnh, chim hót hoa nở.
Ninh Thiên thậm chí còn cảm giác được linh khí ở nơi này nồng đậm hơn một chút so với nơi phổ xá sầm uất.
“Thật không biết sao mẹ lại đưa tên này đến nhà, cái đồ cuồng bạo lực!”
Hứa Thư Nhan liếc nhìn Ninh Thiên qua gương chiếu hậu.
Trần Chí Hào chỉ là đánh bay một con gà trên tay anh ta, anh ta lại thiếu chút nữa dìm chết hắn trong nồi canh cá diếc, thật đáng sợ!
Loại người này sau này mà kết hôn, nhất định sẽ xảy ra bạo lực gia (Tinh!
Nhưng mà mẹ đã gọi đến, dặn nhất định phải đưa Ninh Thiên về.
Khương Đường có vẻ cảm thấy rất có hứng thú với Ninh Thiên, trên đường đi hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng hầu hết Ninh Thiên trả lời qua loa cho xong.
Chẳng bao lâu, xe dừng lại.
Một người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng khoảng hơn bốn mươi tuổi đã sớm đợi sẵn, bên cạnh có một lão quản gia mặc âu phục đi giày da.
“Mẹ à…”
Hứa Thư Nhan xuống xe, lập tức chạy chậm tới, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy oan ức.
“Lần sau lại có chuyện kiểu này, tuyệt đối đừng bắt con làm, mẹ không biết đâu, cái tên Ninh Thiên này là đồ cuồng bạo lực!”
Người phụ nữ nghe xong, lắc lắc đầu nói: “Nói bậy gì đó, Tiểu Thiên là một đứa trẻ lương thiện trung thực, yêu vận động, sáng sủa nhiệt huyết.”
Hứa Thư Nhan giậm chân: “Hừ, anh ta chỉ giả vờ trung thực ở bề ngoài thôi.”
Lúc này, Ninh Thiên đi tới, trên tay còn cầm theo cái túi lớn.
“Dì Kiều ạ? Nhiều năm không gặp, dì càng ngày càng đẹp nha.”
Dì Kiều nghe vậy liền bật cười: “Sao miệng Tiểu Thiên lại trở nên ngọt như vậy, ây da, tới thì
tới, sao còn mang theo đồ, lão Phạm, mau tới cầm
giúp.”
“Vâng, phu nhân.”
Lão quản gia tiến lên, Khương Đường đang đứng cạnh Ninh Thiên cười một tiếng.
“Dì Kiều, bác Phạm, đây không phải là lễ vật, là đồ ăn mà Ninh Thiên đóng gói xách về từ nhà hàng.”
A?
Đóng gói đồ ăn?
Dì Kiều sững sờ một lát, sau đó cười rạng rỡ nói: “Tốt, tốt, biết tiết kiệm lương thực, đúng là một đứa trẻ ngoan. Tiểu Thiên, về sau con ở đây cần phải hòa thuận với Thư Nhan, cứ coi con bé như em gái ruột của mình.”
“Anh ta không tốt, anh ta là một tên siêu cấp cuồng bạo lực…”
Hứa Thư Nhan đang tố cáo nửa chừng thì đột nhiên hét lên:
“Mẹ, mẹ vừa nói qì thế!!?”
Trần Chí Hào cho là mình nghe nhầm rồi.
Nữ thần gọi hắn là Chí Hào, còn muốn mời hắn ăn cơm?
Xong rồi, hắn có hi vọng rồi!
“Được, Thư Nhan, chúng ta đi ăn ở đâu?”
Trần Chí Hào đè nén hưng phấn trong lòng, hỏi.
“Đi theo tôi.”
Hứa Thư Nhan nở một nụ cười xinh đẹp với hắn, vừa quay đi liền trợn mắt.
Trần Chí Hào ngoan ngoãn đi theo ở phía sau, tìm đủ loại chủ đề để nói chuyện, còn âm thầm tắt tiếng điện thoại di động.
Cứ như vậy, em gái mà hắn đang đi cùng không tìm được hắn sau khi ra khỏi phòng vệ sinh.
Mấy người đi vào phòng ăn mà Ninh Thiên đã gọi món.
Hai người đẹp dẫn Trần Chí Hào tiến vào, Ninh Thiên đang ăn như gió cuốn.
Trần Chí Hào đang định hỏi có phải là đi
nhầm phòng không, thì nghe Khương Đường kinh ngạc nói: “Trời ạ! Ninh Thiên, anh là lợn sao, ăn dữ vậy?”
Hứa Thư Nhan cũng trừng to đôi mắt đẹp.
Hai cô mới rời đi có một lúc, mà hơn ba mươi món ăn trên bàn đã hết một nửa.
Rốt cuộc là anh ta ăn hay đổ đi rồi?
Ninh Thiên ngừng ăn, nói: “Hai cô không phải đi rồi sao, sao lại quay lại rồi?”
Hứa Thư Nhan khoanh tay nói: “Hừ, tôi trả tiền rồi, quay lại ăn cũng có lỗi sao? Ai cần anh lo!”
“Chờ một chút!”
Lúc này, Trần Chí Hào nghi hoặc chỉ vào Ninh Thiên, “Thư Nhan, tên này là ai?”
“À, anh ta tên là Ninh Thiên, là con trai bạn thân của mẹ tôi, lần đầu từ Đông Dương đến Thanh châu, mẹ tôi bảo tôi tiếp đãi anh ta.”
Hứa Thư Nhan nói sự thật.
Đúng như Khương Đường dự đoán, sắc mặt của Trần Chí Hào lập tức đen lại.
Bản thiếu gia thật vất vả mới hẹn được nữ thần, một tên nhà quê như mày lại ở chỗ này ăn ăn uống uống?
“Anh bạn, ăn no rồi chứ?”
Trần Chí Hào tiến lên, vổ vỗ bả vai Ninh Thiên: “Ăn no rồi thì đi đi. Thư Nhan và tôi có việc cần bàn bạc.”
Ninh Thiên đang chuyên tâm ăn một đĩa thận bò xào.
“Này, anh bạn?”
Ninh Thiên chộp lấy một con gà hấp chanh, trước tiên xé một cái đùi gà.
“Anh bạn, hay là thế này đi, tôi cho anh hai ngàn, anh tới chỗ khác ăn đi.”
Ninh Thiên uống một ngụm phù dung canh, nói: “Không đủ muối.”
Trần Chí Hào:”…”
“Con mẹ nó chứ, này thì ăn!”
Trần Chí Hào trực tiếp đánh rơi nửa con gà trong tay Ninh Thiên.
Tính tình nóng nảy!
Ông đây đang nói chuyện với mày, không nghe thấy sao? Mày nhất định phải ép ông đây nối giận đúng không?
“Hì hì, Thư Nhan, trò hay bắt đầu rồi.”
Khương Đường cười hì hì, lôi kéo Hứa Thư Nhan lui lại.
Sau đó Hứa Thư Nhan thấy Ninh Thiên đứng lên, túm tóc Trần Chí Hạo, ấn mặt hẳn vào nồi
canh cá diếc.
“Ọc ọc ọc ọc ọc…”
Nồi canh cá diếc này cũng nhiều ghê, Trần Chí Hào xém chút chết đuối trong đó.
“Thằng chó, tao mẹ nó giết ọc ọc ọc…”
“Thả, buông ra! ọc ọc ọc ọc…”
“Tao ọc ọc ọc ọc…”
“Cứu… Cứu mạng! Cứu… ọc ọc ọc ọc…”
Dù hắn có giãy dụa thế nào, tay Ninh Thiên vẫn cứng như kìm sắt, ghim chặt hắn vào nồi canh, không thế động đậy.
Giọng của Trần Chí Hào càng lúc càng yếu.
“Trời ạ, người này thật mạnh!” Khương Đường há to miệng.
“Đừng nói nữa, Tiểu Đường, mau cứu người!”
Hứa Thư Nhan thấy chuyện không ổn, nhanh chóng chạy tới kéo Ninh Thiên ra.
Ăn một bữa cơm thôi, đừng có quậy ra mạng người chứ!
Hứa Thư Nhan tay chân lèo khèo đương nhiên kéo không nối Ninh Thiên, Ninh Thiên cũng không tính hạ sát thủ, anh chỉ muốn dạy cho tên này một bài học.
Anh đường đường là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ,
dù đang bị thương nặng nhưng sao có thế để một tên nít ranh phàm tục khi dễ?
“Nhớ kỹ, lúc tôi ăn cơm, không nên quấy fây.”
Ninh Thiên lại nhúng đầu Trần chí Hào vào nồi canh lần nữa, rồi ngồi trở lại vị trí cũ, tiếp tục thưởng thức bữa ăn.
Anh cũng không muốn ăn như thế này mỗi ngày.
Nếu như một lần ăn nhiều một chút, dùng chân khí nén vào dạ dày, có thế duy trì linh lực tiêu hao trong nhiều ngày.
Mặc dù hàm lượng lỉnh khí trong những nguyên liệu nấu ăn thế tục này thấp đến mức khiến người ta giận sôi, nhưng ít nhiều gì cũng có thế bố sung một phân tiêu hao.
“Hộc hộc!”
Trần Chí Hào quỳ trên mặt đất, canh cá diếc chảy ra từ miệng và một bên lỗ mũi.
Tại sao chỉ có một lỗ mũi?
Bởi vì một cái khác bị lấp bởi một con mắt cá to.
Trên mặt còn bị găm mấy chiếc xương cá, đau đến mức khiến Trần Chí Hào la oai oái.
“Họ Ninh kia, mày chờ đó, nếu có gan thì đừng đi!!!”
Trần Chí Hào bò dậy từ dưới đất, trên đầu dính đầy thịt cá diếc trắng nõn, trong mắt tràn ngập oán hận.
Đã bao năm rồi hắn chưa từng xấu hố thế này trước mặt một cô gái!
Lại còn là trước mặt nữ thần của hắn!
Đồ chó, hôm nay ông đây nhất định phải chơi chết mày!
“Được, đi gọi người đi.”
Ninh Thiên lẩy một con ốc nước ngọt, hững hờ nói.
“Mày chờ đó!!!”
Trần Chí Hào đóng sầm cửa rời đi.
Hắn vừa đi, Ninh Thiên liền gọi nhân viên phục vụ đến để đóng gói đồ ăn lại.
Chờ Trần chí Hào thay quần áo rồi dẫn người đến thì ba người Ninh Thiên đã sớm không còn bóng dáng.
“Chí Hào, người đâu?”
Một thanh niên bất hảo miệng ngậm điếu thuốc ngơ ngác nhìn qua hắn.
Sau lưng là bốn năm tên đàn em.
“Mẹ nó, bị chơi xỏ rồi!”
Trần Chí Hào đá mạnh vào cửa, mắng lớn.
“Ninh Thiên, đồ hèn nhát, chuyện này chưa xong đâu, ông đây sẽ không bỏ qua cho mày! ông đây sẽ khiến mày không lăn lộn nổi ở Thanh Châu này!!”
Trần Chí Hào trong mắt Ninh Thiên thậm chí còn không bằng một tép tỏi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, anh lên xe của Hứa Thư Nhan, đi đến Greentown Rose Garden..
Đây là khu nhà giàu nối tiếng ở Thanh Châu.
Thoải mái yên tĩnh, chim hót hoa nở.
Ninh Thiên thậm chí còn cảm giác được linh khí ở nơi này nồng đậm hơn một chút so với nơi phổ xá sầm uất.
“Thật không biết sao mẹ lại đưa tên này đến nhà, cái đồ cuồng bạo lực!”
Hứa Thư Nhan liếc nhìn Ninh Thiên qua gương chiếu hậu.
Trần Chí Hào chỉ là đánh bay một con gà trên tay anh ta, anh ta lại thiếu chút nữa dìm chết hắn trong nồi canh cá diếc, thật đáng sợ!
Loại người này sau này mà kết hôn, nhất định sẽ xảy ra bạo lực gia (Tinh!
Nhưng mà mẹ đã gọi đến, dặn nhất định phải đưa Ninh Thiên về.
Khương Đường có vẻ cảm thấy rất có hứng thú với Ninh Thiên, trên đường đi hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng hầu hết Ninh Thiên trả lời qua loa cho xong.
Chẳng bao lâu, xe dừng lại.
Một người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng khoảng hơn bốn mươi tuổi đã sớm đợi sẵn, bên cạnh có một lão quản gia mặc âu phục đi giày da.
“Mẹ à…”
Hứa Thư Nhan xuống xe, lập tức chạy chậm tới, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy oan ức.
“Lần sau lại có chuyện kiểu này, tuyệt đối đừng bắt con làm, mẹ không biết đâu, cái tên Ninh Thiên này là đồ cuồng bạo lực!”
Người phụ nữ nghe xong, lắc lắc đầu nói: “Nói bậy gì đó, Tiểu Thiên là một đứa trẻ lương thiện trung thực, yêu vận động, sáng sủa nhiệt huyết.”
Hứa Thư Nhan giậm chân: “Hừ, anh ta chỉ giả vờ trung thực ở bề ngoài thôi.”
Lúc này, Ninh Thiên đi tới, trên tay còn cầm theo cái túi lớn.
“Dì Kiều ạ? Nhiều năm không gặp, dì càng ngày càng đẹp nha.”
Dì Kiều nghe vậy liền bật cười: “Sao miệng Tiểu Thiên lại trở nên ngọt như vậy, ây da, tới thì
tới, sao còn mang theo đồ, lão Phạm, mau tới cầm
giúp.”
“Vâng, phu nhân.”
Lão quản gia tiến lên, Khương Đường đang đứng cạnh Ninh Thiên cười một tiếng.
“Dì Kiều, bác Phạm, đây không phải là lễ vật, là đồ ăn mà Ninh Thiên đóng gói xách về từ nhà hàng.”
A?
Đóng gói đồ ăn?
Dì Kiều sững sờ một lát, sau đó cười rạng rỡ nói: “Tốt, tốt, biết tiết kiệm lương thực, đúng là một đứa trẻ ngoan. Tiểu Thiên, về sau con ở đây cần phải hòa thuận với Thư Nhan, cứ coi con bé như em gái ruột của mình.”
“Anh ta không tốt, anh ta là một tên siêu cấp cuồng bạo lực…”
Hứa Thư Nhan đang tố cáo nửa chừng thì đột nhiên hét lên:
“Mẹ, mẹ vừa nói qì thế!!?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.