Quyển 1 - Chương 10: Tim đập loạn nhịp
Cáp Kiếm Huynh
07/03/2022
Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Ân Lang Qua khiến trong lòng Ôn Dương nhẹ gánh đi rất nhiều, nhưng nghĩ đến cảnh người đàn ông này bắn chết đêm qua, Ôn
Dương liền rùng mình một cái, "Anh bình thường... có đánh người không?"
Ân Lang Qua sửng sốt, Ôn Dương phát hiện chính mình nói lỡ miệng, vội vàng nói, “Anh nhìn qua thực hung dữ, cho nên tôi liền... Ta liền hỏi một chút....”
Ân Lang Qua không thể nhịn được cười và cười khẽ, "Tôi là một công dân tốt, và tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp cả."
“..... phải không, ha ha.”
Ôn Dương tự hỏi đêm đó có phải mình nhìn nhầm người không, cậu trốn trong góc nhìn nghiêng từ xa nhìn ngược sáng, quần áo và khí chất của người đàn ông đó hoàn toàn khác với người trước mặt này.
Ân Lang Qua đã muốn chạy tới Ôn Dương trước mặt, duỗi tay kéo hai vali hành lý của cậu, “Tôi giúp cậu đem nó kéo về phòng được chứ.”
“Cảm ơn, tôi sẽ tự làm.” Ôn Dương nói xong kéo hai cái vali trở về phòng.
Ân Lang Qua thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ thế nào, bước đầu tiên đã thành công.
Lúc này, Ôn Dương đột nhiên ló đầu ra khỏi phòng, thận trọng hỏi: “Hai tiếng trước khi đến căn hộ vào chiều hôm qua… Tôi… Tôi thấy tối hôm qua có người đi cùng với anh trong quán cà phê. Trông rất giống nhau. "
“Tôi vẫn luôn ở khách sạn xã giao.” Ân Lang Qua nhẹ giọng nói.
“Ừ.. phải không? Vây xem ra là tôi nhận sai người.” Ôn Dương cười gượng nói.
Bán tín bán nghi đóng cửa lại, Ôn Dương vẫn không rõ người đàn ông này có phải là cùng người với tối hôm qua hay không, hình như là cùng một nửa người, thật đáng sợ.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Ôn Dương nhìn thấy Lang Qua đã đợi cậu ở ngoài cửa ngay khi cậu rời khỏi phòng ngủ, Ân Lang Qua rủ cậu đi ăn trưa với hắn, nhưng Ôn Dương khéo léo từ chối.
Tuy rằng cậu nhất thời tin tưởng nam nhân này sẽ không vô cớ làm tổn thương mình, nhưng cũng trên cơ bản là không có muốn cùng hắn tiếp xúc.
Vì vậy, cho dù bộ mặt thật của người đàn ông này là gì, mình cũng không được đến quá gần anh ta.
“Tôi hỏi cậu một chút.” Qua không chịu thua, anh chỉ muốn đến gần Ôn Dương nhất có thể, nói vài câu, hoặc ngửi được hơi thở của Ôn Dương dường như khiến anh bình tĩnh lại, chỉ có vậy thôi. cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, "Chúng ta được ở cùng nhau không phải là rất có duyên phận sao? Nếu sau này Ôn tiên sinh có chuyện gì, xin mời..."
Ân Lang Qua đi theo phía sau Ôn Dương, ra chung cư sau vẫn luôn đi theo Ôn Dương vào thang máy, trong thang máy, hắn lui đứng lui sau lưng của Ôn Dương, mắt nhìn chăm chú vào vành tai trắng nõn nhắn nhụ, cuối cùng ánh mắt lại không tự chủ được mà thăm dò xuống cái gáy trắng như tuyết của Ôn Dương, rồi lại nhìn xuống mông, hai chân dài tinh tế.
Chờ lúc đem thân của Ôn Dương quét nhìn không sót bộ phận nào, tầm mắt của Ân Lang Qua lại dừng trên gò má mềm mại của Ôn Dương, không cách nào rời đi.
Như thể trong ánh mắt lặng lẽ ấy, tất cả những hoài niệm chôn giấu trong lòng suốt mười một năm nay đang chầm chậm chảy qua lồng ngực như một dòng suối nhỏ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Ân Lang Qua vẫn đi theo Ôn Dương không biết mệt mỏi, như thề sẽ mời Ôn Dương dùng bữa trưa này.
Đối với Ôn Dương, nó giống như một quả bom không đúng lúc sau lưng cậu.
"Có nhà ăn nơi tôi làm việc, tôi có thể đến đó ăn. Trưa nay tôi phải gấp rút đi làm. Hẹn anh lần sau nhé." Ôn Dương lịch thiệp nói, xoay người nhanh chóng lên xe buýt.
So với sự phấn khích khi nói chuyện với Ôn Dương, sự từ chối của Ôn Dương chẳng là gì với Ân Lang Qua cả.
Khi đến bệnh viện, Ôn Dương cảm thấy quả tim bị treo giữa lồng ngực được nhẹ nhàng buông xuống, hắn suýt chút nữa tưởng nam nhân sẽ đi cùng mình.
Buổi chiều đi quan sát phẫu thuật ở phòng phẫu thuật, sau khi ra ngoài liền bị kêu đi ra khoa ngoại để hỗ trợ, Ôn Dương ở bệnh viện từ trước đến nay vẫn chăm chỉ chịu khó, cho nên cho dù đây không phải phạm vi công việc của cậu, cậu vẫn sẽ tận tâm tận lực đi làm, mặc dù biết ở đây cậu sẽ bị đùn đầy công việc, đến 7 8 giờ mới xong.
Thẩm Hồng Vũ từng âm thầm dặn dò những người trong bệnh viện cố gắng thu xếp công việc bận rộn nhất, mệt mỏi nhất và muộn nhất cho Ôn Dương, mục đích đương nhiên là buộc Ôn Dương phải tự mình rời khỏi bệnh viện, bởi vì nếu Ôn Dương ở trong này. trong tương lai, với tư cách là con nuôi của nhà họ Ôn, Thẩm Hồng Vũ đã rất khó hình dung liệu trong tương lai chồng cô có giao một phần cổ phần của bệnh viện cho Ôn Dương hay không.
Liền nghĩ cho dù bà ta có đuổi Ôn Dương ra khỏi nhà họ Ôn cũng không thể thay đổi sự thật rằng Ôn Dương là con nuôi của nhà họ Ôn. luôn đủ điều kiện để thừa kế bất kỳ tài sản nào của gia đình họ Ôn.
Thỉnh thoảng có người mắc bệnh ngoại thương đưa tới, tuy chỉ là thủ thuật đơn giản,băng bó khử trùng, nhưng nhìn chung vẫn có số ít bệnh nhân không vừa ý đặc biệt là khi nhìn đến tấm thẻ tập thực sinh treo trước ngực của Ôn Dương ỷ vào có quyền có thế la hét cần một bác sĩ chân chính để băng bó, bị bệnh nhân ghét bỏ đồng thời bị trưởng khoa ngoại chỉ trích, trong dữ kiện Ôn Dương bị lưu lại làm thêm giờ.
Đến chạng vạng tối, Ôn Dương liền ăn mấy miếng bánh mì cùng hai ngụm nước trong phòng thay quần áo, liền bị gọi đi tiếp tục làm việc.
Xem ra, chỉ có Ôn Dương không biết, chính mình đã bị người khác cố ý gây khó dễ.
Chữa trị vết thương cho người bị thương lần trước, Ôn Dương đang chuẩn bị rời khỏi công việc, vừa định quay lại phòng thay quần áo thì chợt nghe thấy sau lưng có một giọng nói quen thuộc, thanh âm quen thuộc khiến cậu có chút sững sờ và có chút kích động, vội quay lại nhìn.Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, tim cậu đập loạn nhịp.
Ân Lang Qua sửng sốt, Ôn Dương phát hiện chính mình nói lỡ miệng, vội vàng nói, “Anh nhìn qua thực hung dữ, cho nên tôi liền... Ta liền hỏi một chút....”
Ân Lang Qua không thể nhịn được cười và cười khẽ, "Tôi là một công dân tốt, và tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp cả."
“..... phải không, ha ha.”
Ôn Dương tự hỏi đêm đó có phải mình nhìn nhầm người không, cậu trốn trong góc nhìn nghiêng từ xa nhìn ngược sáng, quần áo và khí chất của người đàn ông đó hoàn toàn khác với người trước mặt này.
Ân Lang Qua đã muốn chạy tới Ôn Dương trước mặt, duỗi tay kéo hai vali hành lý của cậu, “Tôi giúp cậu đem nó kéo về phòng được chứ.”
“Cảm ơn, tôi sẽ tự làm.” Ôn Dương nói xong kéo hai cái vali trở về phòng.
Ân Lang Qua thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ thế nào, bước đầu tiên đã thành công.
Lúc này, Ôn Dương đột nhiên ló đầu ra khỏi phòng, thận trọng hỏi: “Hai tiếng trước khi đến căn hộ vào chiều hôm qua… Tôi… Tôi thấy tối hôm qua có người đi cùng với anh trong quán cà phê. Trông rất giống nhau. "
“Tôi vẫn luôn ở khách sạn xã giao.” Ân Lang Qua nhẹ giọng nói.
“Ừ.. phải không? Vây xem ra là tôi nhận sai người.” Ôn Dương cười gượng nói.
Bán tín bán nghi đóng cửa lại, Ôn Dương vẫn không rõ người đàn ông này có phải là cùng người với tối hôm qua hay không, hình như là cùng một nửa người, thật đáng sợ.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Ôn Dương nhìn thấy Lang Qua đã đợi cậu ở ngoài cửa ngay khi cậu rời khỏi phòng ngủ, Ân Lang Qua rủ cậu đi ăn trưa với hắn, nhưng Ôn Dương khéo léo từ chối.
Tuy rằng cậu nhất thời tin tưởng nam nhân này sẽ không vô cớ làm tổn thương mình, nhưng cũng trên cơ bản là không có muốn cùng hắn tiếp xúc.
Vì vậy, cho dù bộ mặt thật của người đàn ông này là gì, mình cũng không được đến quá gần anh ta.
“Tôi hỏi cậu một chút.” Qua không chịu thua, anh chỉ muốn đến gần Ôn Dương nhất có thể, nói vài câu, hoặc ngửi được hơi thở của Ôn Dương dường như khiến anh bình tĩnh lại, chỉ có vậy thôi. cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, "Chúng ta được ở cùng nhau không phải là rất có duyên phận sao? Nếu sau này Ôn tiên sinh có chuyện gì, xin mời..."
Ân Lang Qua đi theo phía sau Ôn Dương, ra chung cư sau vẫn luôn đi theo Ôn Dương vào thang máy, trong thang máy, hắn lui đứng lui sau lưng của Ôn Dương, mắt nhìn chăm chú vào vành tai trắng nõn nhắn nhụ, cuối cùng ánh mắt lại không tự chủ được mà thăm dò xuống cái gáy trắng như tuyết của Ôn Dương, rồi lại nhìn xuống mông, hai chân dài tinh tế.
Chờ lúc đem thân của Ôn Dương quét nhìn không sót bộ phận nào, tầm mắt của Ân Lang Qua lại dừng trên gò má mềm mại của Ôn Dương, không cách nào rời đi.
Như thể trong ánh mắt lặng lẽ ấy, tất cả những hoài niệm chôn giấu trong lòng suốt mười một năm nay đang chầm chậm chảy qua lồng ngực như một dòng suối nhỏ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Ân Lang Qua vẫn đi theo Ôn Dương không biết mệt mỏi, như thề sẽ mời Ôn Dương dùng bữa trưa này.
Đối với Ôn Dương, nó giống như một quả bom không đúng lúc sau lưng cậu.
"Có nhà ăn nơi tôi làm việc, tôi có thể đến đó ăn. Trưa nay tôi phải gấp rút đi làm. Hẹn anh lần sau nhé." Ôn Dương lịch thiệp nói, xoay người nhanh chóng lên xe buýt.
So với sự phấn khích khi nói chuyện với Ôn Dương, sự từ chối của Ôn Dương chẳng là gì với Ân Lang Qua cả.
Khi đến bệnh viện, Ôn Dương cảm thấy quả tim bị treo giữa lồng ngực được nhẹ nhàng buông xuống, hắn suýt chút nữa tưởng nam nhân sẽ đi cùng mình.
Buổi chiều đi quan sát phẫu thuật ở phòng phẫu thuật, sau khi ra ngoài liền bị kêu đi ra khoa ngoại để hỗ trợ, Ôn Dương ở bệnh viện từ trước đến nay vẫn chăm chỉ chịu khó, cho nên cho dù đây không phải phạm vi công việc của cậu, cậu vẫn sẽ tận tâm tận lực đi làm, mặc dù biết ở đây cậu sẽ bị đùn đầy công việc, đến 7 8 giờ mới xong.
Thẩm Hồng Vũ từng âm thầm dặn dò những người trong bệnh viện cố gắng thu xếp công việc bận rộn nhất, mệt mỏi nhất và muộn nhất cho Ôn Dương, mục đích đương nhiên là buộc Ôn Dương phải tự mình rời khỏi bệnh viện, bởi vì nếu Ôn Dương ở trong này. trong tương lai, với tư cách là con nuôi của nhà họ Ôn, Thẩm Hồng Vũ đã rất khó hình dung liệu trong tương lai chồng cô có giao một phần cổ phần của bệnh viện cho Ôn Dương hay không.
Liền nghĩ cho dù bà ta có đuổi Ôn Dương ra khỏi nhà họ Ôn cũng không thể thay đổi sự thật rằng Ôn Dương là con nuôi của nhà họ Ôn. luôn đủ điều kiện để thừa kế bất kỳ tài sản nào của gia đình họ Ôn.
Thỉnh thoảng có người mắc bệnh ngoại thương đưa tới, tuy chỉ là thủ thuật đơn giản,băng bó khử trùng, nhưng nhìn chung vẫn có số ít bệnh nhân không vừa ý đặc biệt là khi nhìn đến tấm thẻ tập thực sinh treo trước ngực của Ôn Dương ỷ vào có quyền có thế la hét cần một bác sĩ chân chính để băng bó, bị bệnh nhân ghét bỏ đồng thời bị trưởng khoa ngoại chỉ trích, trong dữ kiện Ôn Dương bị lưu lại làm thêm giờ.
Đến chạng vạng tối, Ôn Dương liền ăn mấy miếng bánh mì cùng hai ngụm nước trong phòng thay quần áo, liền bị gọi đi tiếp tục làm việc.
Xem ra, chỉ có Ôn Dương không biết, chính mình đã bị người khác cố ý gây khó dễ.
Chữa trị vết thương cho người bị thương lần trước, Ôn Dương đang chuẩn bị rời khỏi công việc, vừa định quay lại phòng thay quần áo thì chợt nghe thấy sau lưng có một giọng nói quen thuộc, thanh âm quen thuộc khiến cậu có chút sững sờ và có chút kích động, vội quay lại nhìn.Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, tim cậu đập loạn nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.