Quyển 1 - Chương 120: Hồi ức – Gặp xui xẻo
Rồng chán chường
25/06/2020
Đêm, vô cùng giá lạnh, cơn gió thê lương u tối mang theo vào phần sát ý thổi tấp vào trên mặt Diệp Mạc, gió khẽ rít gào, nghe qua vô cùng đau thương.
Tiếu Tẫn Nghiêm cắt mái tóc ngắn gọn gàng, làm nổi bật lên đường nét khuôn mặt rõ ràng tràn ngập lệ khí, hai mắt ác liệt cố nén cơn giận bất kể lúc nào cũng có thể bạo phát, gương mặt không hề cảm xúc kia luôn có thể vào thời điểm nhìn chằm chằm vào mà khiến cho người ta cảm thấy một lực uy hiếp vô cùng vô tận, hắn là ma quỷ, hắn cao cao tại thượng! Hắn có thể vì một người mà điên cuồng, nhưng chắc chắn sẽ không vì một người mà thay đổi, thay đổi bản tính ác ma tàn bạo khát máu của hắn.
Diệp Mạc lùi về sau, không ngừng lùi về sau, bước chân giống như nặng nghìn cân, một trận kinh hoảng giật mình ập tới, niềm sung sướng đổ vỡ quá nhanh, khiến cho Diệp Mạc bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, giống như con thú nhỏ rơi vào tuyệt cảnh khốn cùng, ngay cả một chút hô hấp cũng như bị cướp đoạt, sững sờ bị luồng khí u ám lãnh khốc kia vây lấy bóp nghẹt.
Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt lạnh băng, không hề nổi giẫn, không hề phẫn hống, hai con mắt sắc bén giống như một vực sâu u tối lạnh lẽo, hai chân dừng lại ở nơi cách Diệp Mạc mấy mét, bóng lưng cao to thon dài chống đỡ ở phía sau ánh sáng từ tháp đăng cách đó không xa chiếu đến, giống như một bức tranh sơn dầu quỷ dị, lộ ra khí tức lạnh lẽo tiêu điều.
Chính là sự yên tĩnh đến quỷ dị này áp bức khiến Diệp Mạc không thở nổi! Một Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh như vậy tuyệt đối còn đáng sợ hơn so với ngày thường! Nếu đơn giản chỉ là phẫn nộ thì hắn có thể lấy phương thức trực tiếp nhất để tiết hận, thế nhưng một khi hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, sợ là không chỉ động thủ đơn giản như vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm không nói một câu, giống như một bức tượng đá màu đen lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi đó, không có ai biết được, giờ khắc này trong lòng hắn ngập tràn nỗi bi thương thống khổ, lộ ra tuyệt vọng dày đặc, giống như lấy con dao nhọn hoắc từng nhát từng nhát đâm mạnh vào trái tim hắn, đã khó có thể dùng phẫn nộ để hình dung được tâm trạng của hắn giờ phút này.
Nam nhân này lại lừa gạt hắn! Dùng nhu tình giả tạo của cậu ta lừa gạt hắn, xoay hắn quay như chong chóng giống một thằng ngu!
Đáng hận! Thực sự đáng hận!
Trên thế gian này chẳng mấy người dám đùa giỡn với Tiếu Tẫn Nghiêm hắn như vậy, tất cả mọi người, bất kể là quyền cao hay là chức trọng, đều phải đối với hắn kiêng kỵ ba phần, hắn cũng xưa nay chưa từng đi dung túng cho bất kỳ ai, kể cả là tay chân thân tín nhất bên cạnh.
Đêm qua cùng sáng nay, hắn thật sự cứ ngỡ rằng nam nhân này đã chấp nhận hắn rồi, cậu ta dịu dàng mềm mại nở nụ cười, đối với hắn nhu tình căn dặn, giống như một tia sáng ấm áp rực rỡ chiếu rọi vào thế giới hắc ám của hắn. Hắn xưa nay chẳng hề ham muốn bất cứ thứ gì, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chính mình lại đi yêu một người. Thời điểm khi hắn cảm thụ sự đáp lại dịu ngoan của cậu, hắn sung sướng mừng rỡ như điên vậy, quá mức phấn khích, quá mức hạnh phúc. Hắn cả đời chưa từng có chuyện bẩn thỉu nào chưa làm, nhưng hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới, quãng đời còn lại của chính mình lại gặp được một người con trai, tiến nhập vào trái tim hắn, ở trong thế giới đen tối chết chóc của hắn trắng trợn mang đến sự tươi đẹp mỹ hảo.
Yêu càng sâu! Hận càng đậm! Bởi vì quá yêu, thế nên khi gặp phải sự phản bội sẽ hận thấu xương! Hắn thậm chí trong nháy mắt tan biến hết yêu thương, sự giận dữ phẫn nộ khiến hắn ý thức được rằng, chính mình căn bản chưa từng được yêu.
Một trận âm phong thổi tới, Diệp Mạc không khỏi run rẩy lập cập, cậu không thể chống đỡ nổi áp lực uy hiếp đáng sợ đến như vậy, cắn môi nửa ngày mới lắp bắp nói “Sao…. sao lại là anh?!” Diệp Mạc biết, nếu Tiếu Tẫn Nghiêm có thể đi tới nơi này, nhất định đã biết chuyện cậu muốn bỏ trốn với Lạc Tần Thiên, với tính khí của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Thiên, Tần Thiên không đến, nhất định là do Tiếu Tẫn Nghiêm đã giở trò quỷ, nghĩ tới đây, Diệp Mạc lại càng sợ hãi, ánh mắt van cầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, thanh âm khẩn thiết nói “Là tôi muốn đi, không liên quan gì tới Tần Thiên hết.” (Jian: Còn nói z nữa =.=’)
Không phải nhận sai! Không phải xin tha! Mặc dù là giải vây, cũng chỉ là vì tên Lạc Tần Thiên kia!
Tiếu Tẫn Nghiêm khép lại hai mắt, một lúc lâu đột nhiên cười lên ha ha, thanh âm vang lên trong màn đêm yên tĩnh nghe cực kỳ khủng bố. Chờ đến lần thứ hai mở mắt ra, chính là ánh mắt chim ưng sắc bén như lưỡi đao trừng trừng xé tan màn đêm.
Hắn làm sao lại đi thích nam nhân này! Hắn làm sao lại đi dung túng cho một kẻ dối trá!
“Sợ cái gì?” Thanh âm trầm thấp thăm thẳm phun ra, ung dung thong thả, trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện chính là có một chút nhu hoãn, một vệt nụ cười quái dị hiện lên ở khóe miệng.
Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy lại càng khiến Diệp Mạc thêm bất an, cậu thà là hắn nổi giận đùng đùng, thà là hắn nhào tới vung quyền đánh cậu.
“Em yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng của em.” Thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm rất bình tĩnh, vừa nói, một bên vừa chậm rãi rút từ bên hông ra một khẩu súng lục m9 màu đen tinh tế, ngón tay ở phía trên nhẹ nhàng phủ động, giống như là đang âu yếm một vật trân bảo, chỉ là Diệp Mạc nhìn mà phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, không khỏi lùi lại mấy bước.
Trước đó, đợi mãi vẫn không thấy Lạc Tần Thiên tới, Diệp Mạc mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, thế nên đã mau chóng báo cảnh sát, trình báo chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm người khác trái pháp luật, mục đích chính là thoát khỏi sự kiềm trụ của Tiếu Tẫn Nghiêm, đồng thời thật tâm hy vọng rằng Tiếu Tẫn Nghiêm có thể chịu sự trừng phạt của pháp luật, nếu như cậu bị Tiếu Tẫn Nghiêm tóm lại, tội danh của Tiếu Tẫn Nghiêm vừa vặn thành lập. Bây giờ nhìn lại, chuyện này tựa hồ như chẳng có một chút ảnh hưởng nào đối với Tiếu Tẫn Nghiêm cả.
Dưới tầm mắt kinh ngạc của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi giơ súng lục lên, nhắm ngay cậu, âm hiểm cười một tiếng “Em nói, tôi nên phế bỏ nơi nào của em đây?” Bình tĩnh cường điệu mang theo vài phần nghi vấn, cứ như thật là đang vì chuyện này mà nghi hoặc.
Diệp Mạc đã nói không ra lời, đối mặt với họng súng đen ngòm kia, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đình chỉ lưu động. Diệp Mạc biết, Tiếu Tẫn Nghiêm đối với cậu đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
“Em đã muốn chạy trốn như vậy, hay là, liền phế đi một cái chân của em!” Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện vẻ sáng sủa, giống như một tiểu hài tử đã tìm được câu trả lời giải quyết cho nghi hoặc của mình, trên mặt dĩ nhiên xuất hiện mấy phần hưng phấn.
Diệp Mạc kinh ngạc đến ngây người, cậu cho rằng Tiếu Tẫn Nghiêm là đang dọa cậu mà thôi, dù sao cậu cũng biết rõ, Tiếu Tẫn Nghiêm quan tâm tới cậu đến mức nào!
Một tiếng súng vang lên xé tan đêm tối, quả đoán quyết tuyệt, không có một chút do dự nào, một trận đau đớn thấu xương trùy tâm nơi đầu gối mở ra nhanh như tốc độ ánh sáng, Diệp Mạc thống khổ rên lên một tiếng, cái chân trúng đạn kia rầm một tiếng quỳ xuống trên mặt đất. (Jian: nó không hù! Nó bắn thiệt! oimeoi:(()
Loại đau đớn này, thật khó có thể hình dung! Giống như một cây gậy sắt được nung nóng đỏ rực đâm mạnh vào đầu gối, không ngừng xoay tròn, đâm càng sâu vào!
Diệp Mạc đau đến gần như muốn ngất đi, quỳ một chân xuống đất, khổ sở ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm giờ khắc này lạnh lùng như băng sương, cậu vẫn là đã coi thường người đàn ông này rồi, cậu cứ nghĩ rằng lấy tình yêu của hắn đối với cậu, chí ít có thể khiến cho hắn nhân từ với cậu một chút, nhưng mà, cậu sai rồi!
“Tại sao không trực tiếp nhắm vào đầu tôi này?!” Diệp Mạc quỷ thần xui khiến lộ ra một nụ cười, đột nhiên, cậu không thấy sợ nữa, cái gì cũng không sợ. Một phát súng này của Tiếu Tẫn Nghiêm đã xóa đi hết thảy hoảng sợ của Diệp Mạc rồi. Phải! Cậu sợ cái gì chứ, sợ hãi của cậu từ trước đến nay đều không có tác dụng.
Cười, cậu ta lại còn có thể cười được!!!
Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy hô hấp bị khống chế, thoáng như kẻ trúng đạn chính là hắn, Diệp Mạc không màng đến mà nở nụ cười như chế giễu, khiến cho dòng máu ác ma bên trong hắn lần thứ hai dâng trào.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên thả khẩu súng trên tay xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, lãnh khốc, mê người “Diệp Mạc, em biết em trốn như vậy, có bao nhiêu người sẽ vì em mà gặp xui xẻo không?”
Diệp Mạc chấn động, sững sờ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, cảm giác sợ hãi mãnh liệt truyền khắp toàn thân….
Tiếu Tẫn Nghiêm cắt mái tóc ngắn gọn gàng, làm nổi bật lên đường nét khuôn mặt rõ ràng tràn ngập lệ khí, hai mắt ác liệt cố nén cơn giận bất kể lúc nào cũng có thể bạo phát, gương mặt không hề cảm xúc kia luôn có thể vào thời điểm nhìn chằm chằm vào mà khiến cho người ta cảm thấy một lực uy hiếp vô cùng vô tận, hắn là ma quỷ, hắn cao cao tại thượng! Hắn có thể vì một người mà điên cuồng, nhưng chắc chắn sẽ không vì một người mà thay đổi, thay đổi bản tính ác ma tàn bạo khát máu của hắn.
Diệp Mạc lùi về sau, không ngừng lùi về sau, bước chân giống như nặng nghìn cân, một trận kinh hoảng giật mình ập tới, niềm sung sướng đổ vỡ quá nhanh, khiến cho Diệp Mạc bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, giống như con thú nhỏ rơi vào tuyệt cảnh khốn cùng, ngay cả một chút hô hấp cũng như bị cướp đoạt, sững sờ bị luồng khí u ám lãnh khốc kia vây lấy bóp nghẹt.
Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt lạnh băng, không hề nổi giẫn, không hề phẫn hống, hai con mắt sắc bén giống như một vực sâu u tối lạnh lẽo, hai chân dừng lại ở nơi cách Diệp Mạc mấy mét, bóng lưng cao to thon dài chống đỡ ở phía sau ánh sáng từ tháp đăng cách đó không xa chiếu đến, giống như một bức tranh sơn dầu quỷ dị, lộ ra khí tức lạnh lẽo tiêu điều.
Chính là sự yên tĩnh đến quỷ dị này áp bức khiến Diệp Mạc không thở nổi! Một Tiếu Tẫn Nghiêm bình tĩnh như vậy tuyệt đối còn đáng sợ hơn so với ngày thường! Nếu đơn giản chỉ là phẫn nộ thì hắn có thể lấy phương thức trực tiếp nhất để tiết hận, thế nhưng một khi hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, sợ là không chỉ động thủ đơn giản như vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm không nói một câu, giống như một bức tượng đá màu đen lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi đó, không có ai biết được, giờ khắc này trong lòng hắn ngập tràn nỗi bi thương thống khổ, lộ ra tuyệt vọng dày đặc, giống như lấy con dao nhọn hoắc từng nhát từng nhát đâm mạnh vào trái tim hắn, đã khó có thể dùng phẫn nộ để hình dung được tâm trạng của hắn giờ phút này.
Nam nhân này lại lừa gạt hắn! Dùng nhu tình giả tạo của cậu ta lừa gạt hắn, xoay hắn quay như chong chóng giống một thằng ngu!
Đáng hận! Thực sự đáng hận!
Trên thế gian này chẳng mấy người dám đùa giỡn với Tiếu Tẫn Nghiêm hắn như vậy, tất cả mọi người, bất kể là quyền cao hay là chức trọng, đều phải đối với hắn kiêng kỵ ba phần, hắn cũng xưa nay chưa từng đi dung túng cho bất kỳ ai, kể cả là tay chân thân tín nhất bên cạnh.
Đêm qua cùng sáng nay, hắn thật sự cứ ngỡ rằng nam nhân này đã chấp nhận hắn rồi, cậu ta dịu dàng mềm mại nở nụ cười, đối với hắn nhu tình căn dặn, giống như một tia sáng ấm áp rực rỡ chiếu rọi vào thế giới hắc ám của hắn. Hắn xưa nay chẳng hề ham muốn bất cứ thứ gì, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chính mình lại đi yêu một người. Thời điểm khi hắn cảm thụ sự đáp lại dịu ngoan của cậu, hắn sung sướng mừng rỡ như điên vậy, quá mức phấn khích, quá mức hạnh phúc. Hắn cả đời chưa từng có chuyện bẩn thỉu nào chưa làm, nhưng hắn xưa nay chưa từng nghĩ tới, quãng đời còn lại của chính mình lại gặp được một người con trai, tiến nhập vào trái tim hắn, ở trong thế giới đen tối chết chóc của hắn trắng trợn mang đến sự tươi đẹp mỹ hảo.
Yêu càng sâu! Hận càng đậm! Bởi vì quá yêu, thế nên khi gặp phải sự phản bội sẽ hận thấu xương! Hắn thậm chí trong nháy mắt tan biến hết yêu thương, sự giận dữ phẫn nộ khiến hắn ý thức được rằng, chính mình căn bản chưa từng được yêu.
Một trận âm phong thổi tới, Diệp Mạc không khỏi run rẩy lập cập, cậu không thể chống đỡ nổi áp lực uy hiếp đáng sợ đến như vậy, cắn môi nửa ngày mới lắp bắp nói “Sao…. sao lại là anh?!” Diệp Mạc biết, nếu Tiếu Tẫn Nghiêm có thể đi tới nơi này, nhất định đã biết chuyện cậu muốn bỏ trốn với Lạc Tần Thiên, với tính khí của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tần Thiên, Tần Thiên không đến, nhất định là do Tiếu Tẫn Nghiêm đã giở trò quỷ, nghĩ tới đây, Diệp Mạc lại càng sợ hãi, ánh mắt van cầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, thanh âm khẩn thiết nói “Là tôi muốn đi, không liên quan gì tới Tần Thiên hết.” (Jian: Còn nói z nữa =.=’)
Không phải nhận sai! Không phải xin tha! Mặc dù là giải vây, cũng chỉ là vì tên Lạc Tần Thiên kia!
Tiếu Tẫn Nghiêm khép lại hai mắt, một lúc lâu đột nhiên cười lên ha ha, thanh âm vang lên trong màn đêm yên tĩnh nghe cực kỳ khủng bố. Chờ đến lần thứ hai mở mắt ra, chính là ánh mắt chim ưng sắc bén như lưỡi đao trừng trừng xé tan màn đêm.
Hắn làm sao lại đi thích nam nhân này! Hắn làm sao lại đi dung túng cho một kẻ dối trá!
“Sợ cái gì?” Thanh âm trầm thấp thăm thẳm phun ra, ung dung thong thả, trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện chính là có một chút nhu hoãn, một vệt nụ cười quái dị hiện lên ở khóe miệng.
Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy lại càng khiến Diệp Mạc thêm bất an, cậu thà là hắn nổi giận đùng đùng, thà là hắn nhào tới vung quyền đánh cậu.
“Em yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng của em.” Thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm rất bình tĩnh, vừa nói, một bên vừa chậm rãi rút từ bên hông ra một khẩu súng lục m9 màu đen tinh tế, ngón tay ở phía trên nhẹ nhàng phủ động, giống như là đang âu yếm một vật trân bảo, chỉ là Diệp Mạc nhìn mà phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, không khỏi lùi lại mấy bước.
Trước đó, đợi mãi vẫn không thấy Lạc Tần Thiên tới, Diệp Mạc mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, thế nên đã mau chóng báo cảnh sát, trình báo chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm người khác trái pháp luật, mục đích chính là thoát khỏi sự kiềm trụ của Tiếu Tẫn Nghiêm, đồng thời thật tâm hy vọng rằng Tiếu Tẫn Nghiêm có thể chịu sự trừng phạt của pháp luật, nếu như cậu bị Tiếu Tẫn Nghiêm tóm lại, tội danh của Tiếu Tẫn Nghiêm vừa vặn thành lập. Bây giờ nhìn lại, chuyện này tựa hồ như chẳng có một chút ảnh hưởng nào đối với Tiếu Tẫn Nghiêm cả.
Dưới tầm mắt kinh ngạc của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi giơ súng lục lên, nhắm ngay cậu, âm hiểm cười một tiếng “Em nói, tôi nên phế bỏ nơi nào của em đây?” Bình tĩnh cường điệu mang theo vài phần nghi vấn, cứ như thật là đang vì chuyện này mà nghi hoặc.
Diệp Mạc đã nói không ra lời, đối mặt với họng súng đen ngòm kia, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đình chỉ lưu động. Diệp Mạc biết, Tiếu Tẫn Nghiêm đối với cậu đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
“Em đã muốn chạy trốn như vậy, hay là, liền phế đi một cái chân của em!” Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện vẻ sáng sủa, giống như một tiểu hài tử đã tìm được câu trả lời giải quyết cho nghi hoặc của mình, trên mặt dĩ nhiên xuất hiện mấy phần hưng phấn.
Diệp Mạc kinh ngạc đến ngây người, cậu cho rằng Tiếu Tẫn Nghiêm là đang dọa cậu mà thôi, dù sao cậu cũng biết rõ, Tiếu Tẫn Nghiêm quan tâm tới cậu đến mức nào!
Một tiếng súng vang lên xé tan đêm tối, quả đoán quyết tuyệt, không có một chút do dự nào, một trận đau đớn thấu xương trùy tâm nơi đầu gối mở ra nhanh như tốc độ ánh sáng, Diệp Mạc thống khổ rên lên một tiếng, cái chân trúng đạn kia rầm một tiếng quỳ xuống trên mặt đất. (Jian: nó không hù! Nó bắn thiệt! oimeoi:(()
Loại đau đớn này, thật khó có thể hình dung! Giống như một cây gậy sắt được nung nóng đỏ rực đâm mạnh vào đầu gối, không ngừng xoay tròn, đâm càng sâu vào!
Diệp Mạc đau đến gần như muốn ngất đi, quỳ một chân xuống đất, khổ sở ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm giờ khắc này lạnh lùng như băng sương, cậu vẫn là đã coi thường người đàn ông này rồi, cậu cứ nghĩ rằng lấy tình yêu của hắn đối với cậu, chí ít có thể khiến cho hắn nhân từ với cậu một chút, nhưng mà, cậu sai rồi!
“Tại sao không trực tiếp nhắm vào đầu tôi này?!” Diệp Mạc quỷ thần xui khiến lộ ra một nụ cười, đột nhiên, cậu không thấy sợ nữa, cái gì cũng không sợ. Một phát súng này của Tiếu Tẫn Nghiêm đã xóa đi hết thảy hoảng sợ của Diệp Mạc rồi. Phải! Cậu sợ cái gì chứ, sợ hãi của cậu từ trước đến nay đều không có tác dụng.
Cười, cậu ta lại còn có thể cười được!!!
Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy hô hấp bị khống chế, thoáng như kẻ trúng đạn chính là hắn, Diệp Mạc không màng đến mà nở nụ cười như chế giễu, khiến cho dòng máu ác ma bên trong hắn lần thứ hai dâng trào.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên thả khẩu súng trên tay xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười, lãnh khốc, mê người “Diệp Mạc, em biết em trốn như vậy, có bao nhiêu người sẽ vì em mà gặp xui xẻo không?”
Diệp Mạc chấn động, sững sờ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, cảm giác sợ hãi mãnh liệt truyền khắp toàn thân….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.