Quyển 1 - Chương 23: Kỳ hạn hợp đồng còn 13 ngày
Rồng chán chường
25/06/2020
“Tiếu tổng hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ là muốn hỏi thăm ông ngoại của tôi một chút thôi.” Cái cổ Diệp Mạc nhức mỏi, cái kiểu ngả ngớn này của Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên là muốn nhục mạ cậu.
Tiếu Tẫn Nghiêm cười hai tiếng mê hoặc lòng người, chỉ là trong nụ cười lại chứa hàn ý khiến Diệp Mạc phải hoảng hốt “Cậu là con trai Hạ Hải Long, cậu cho rằng tôi không có bất kỳ đề phòng nào với cậu ư?”
Diệp Mạc cười khổ trong lòng, cậu trước nay chưa từng nghĩ Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tin tưởng cậu, thôi tốt nhất là hắn cứ một cước đá văng cậu đi còn hơn. Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên thả khẩu súng trên tay xuống, lại bắt đầu định thần quan sát Diệp Mạc.
Diệp Mạc ngũ quan thanh tú nhưng không phải ẻo lả, có ôn nhu thân sĩ nho nhã, hai con một đôi con ngươi trong suốt sâu không thấy đáy tỏa sáng đẹp đẽ lạ thường, giống như một dòng suốt trong trẻo mát lạnh thấm vào lòng người, hoàn toàn cách biệt với chốn chợ búa ồn ã.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt lãnh cảm đưa khẩu súng trở về bên hông, nhìn ánh mắt có chút né tránh của Diệp Mạc, trong lồng ngực dấy lên lửa giận không tên, có chút buồn bực mở ra hai cái cúc áo trước ngực, tùy tiện ngồi trên giường của Diệp Mạc.
“Hạ Hải Long chết rồi, nhảy sông tự sát.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm mang theo mấy phần miệt thị, ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm vào Diệp mạc, tựa hồ như rất muốn nhìn thấy bộ dạng đau thương muốn chết của cậu.
Công ty của Hạ Hải Long lần thứ hai bị Tiếu Tẫn Nghiêm ép đến đường cùng, mà Diệp Trọng Quang sau khi biết gã đàn ông hại con gái mình tự tử chết chính là Hạ Hải Long thì lập tức đã phái sát thủ đi ám sát, Hạ Hải Long có muốn chui xuống đất trốn cũng trốn không thoát, cuối cùng lựa chọn nhảy sông, hài cốt cũng không còn.
Hạ Hải Long chết như thế là quá đơn giản, dù sao Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã từng nghĩ tới vô số thủ đoạn để đòi mạng gã.
Thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của Tiếu Tẫn Nghiêm rất cực đoan, nhưng đó lại chính là niềm vui của hắn, bởi vì khiến hắn sống và đi đến được hiện tại, chỉ có lòng hận thù và quyết tâm báo thù. Chỉ là sau đó đã có thêm một mục đích, nhưng bây giờ lại…
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên rất muốn giết chết cái người tên Diệp Tuyền trước mặt này, bởi vì cậu ta có thể không chút biến sắc mà lại khiến hắn phải nhớ tới khuôn mặt người kia, người kia vì đã quá lâu không được nhìn thấy mà nhớ đến phát điên, tức giận cuồng dại hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ.
Mấy ngày nay hắn đã nhìn thấy được trong mắt người này rõ ràng ẩn chứa nỗi kinh hoảng cùng bài xích đối với hắn, thật rất giống ánh nhìn trong mắt người kia, trong lòng hắn tồn tại hai loại cảm xúc đối nghịch đan xen, tự nhận là ám đấu thương trường, từng bắt thóp vô số người, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra hắn làm sao cũng không có cách nào nhìn thấu rõ nam nhân trước mắt này.
Diệp Mạc chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không có biểu hiện ra biểu tình đau xót bi thương mà Tiếu Tẫn Nghiêm muốn thấy, khẽ cúi đầu yên lặng đứng trước mặt hắn, bởi vì căng thẳng mà hai bàn tay theo thói quen bứt rứt nắm lại với nhau. Đây chính là động tác mà Tiếu Tẫn Nghiêm ghét nhất, bởi vì nó giống người kia hệt như đúc.
Biết Diệp Mạc bị mất trí nhớ, đối với Hạ Hải Long và Diệp Trọng Quang tình cảm không sâu, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn rất không thể hiểu được, Hạ Hải Long là cha ruột của Diệp Tuyền, cha con gắn kết như chân với tay, sao tên Diệp Tuyền này lại có thể đối với cái chết của ông ta tỏ ra thờ ơ không chút đau lòng như thế.
Tiếu Tẫn Nghiêm không biết được ở đáy lòng Diệp Mạc đối với loại gian thương xảo trá lại chẳng quen biết gì như Hạ Hải Long vô cùng căm ghét đến cực điểm, hơn nữa khi biết Diệp Tuyền ở Hạ gia bị đối đãi bạc bẽo ghẻ lạnh thì Diệp Mạc càng thêm bài xích Hạ Hải Long hơn, đối với thảm trạng của công ty gã hiện giờ, cậu chẳng có nửa điểm tội nghiệp, nếu không cậu đã sớm khuyên Diệp Trọng Quang giúp đỡ gã rồi.
Diệp Mạc xoa xoa tay để giảm bớt nỗi bất an trong lòng, cậu nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, cố gắng trấn tĩnh “Tiếu tổng, còn mười ba ngày nữa là tới kỳ hạn hợp đồng.”
Tiếu Tẫn Nghiêm cười hai tiếng mê hoặc lòng người, chỉ là trong nụ cười lại chứa hàn ý khiến Diệp Mạc phải hoảng hốt “Cậu là con trai Hạ Hải Long, cậu cho rằng tôi không có bất kỳ đề phòng nào với cậu ư?”
Diệp Mạc cười khổ trong lòng, cậu trước nay chưa từng nghĩ Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tin tưởng cậu, thôi tốt nhất là hắn cứ một cước đá văng cậu đi còn hơn. Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên thả khẩu súng trên tay xuống, lại bắt đầu định thần quan sát Diệp Mạc.
Diệp Mạc ngũ quan thanh tú nhưng không phải ẻo lả, có ôn nhu thân sĩ nho nhã, hai con một đôi con ngươi trong suốt sâu không thấy đáy tỏa sáng đẹp đẽ lạ thường, giống như một dòng suốt trong trẻo mát lạnh thấm vào lòng người, hoàn toàn cách biệt với chốn chợ búa ồn ã.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt lãnh cảm đưa khẩu súng trở về bên hông, nhìn ánh mắt có chút né tránh của Diệp Mạc, trong lồng ngực dấy lên lửa giận không tên, có chút buồn bực mở ra hai cái cúc áo trước ngực, tùy tiện ngồi trên giường của Diệp Mạc.
“Hạ Hải Long chết rồi, nhảy sông tự sát.” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm mang theo mấy phần miệt thị, ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm vào Diệp mạc, tựa hồ như rất muốn nhìn thấy bộ dạng đau thương muốn chết của cậu.
Công ty của Hạ Hải Long lần thứ hai bị Tiếu Tẫn Nghiêm ép đến đường cùng, mà Diệp Trọng Quang sau khi biết gã đàn ông hại con gái mình tự tử chết chính là Hạ Hải Long thì lập tức đã phái sát thủ đi ám sát, Hạ Hải Long có muốn chui xuống đất trốn cũng trốn không thoát, cuối cùng lựa chọn nhảy sông, hài cốt cũng không còn.
Hạ Hải Long chết như thế là quá đơn giản, dù sao Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã từng nghĩ tới vô số thủ đoạn để đòi mạng gã.
Thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của Tiếu Tẫn Nghiêm rất cực đoan, nhưng đó lại chính là niềm vui của hắn, bởi vì khiến hắn sống và đi đến được hiện tại, chỉ có lòng hận thù và quyết tâm báo thù. Chỉ là sau đó đã có thêm một mục đích, nhưng bây giờ lại…
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên rất muốn giết chết cái người tên Diệp Tuyền trước mặt này, bởi vì cậu ta có thể không chút biến sắc mà lại khiến hắn phải nhớ tới khuôn mặt người kia, người kia vì đã quá lâu không được nhìn thấy mà nhớ đến phát điên, tức giận cuồng dại hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ.
Mấy ngày nay hắn đã nhìn thấy được trong mắt người này rõ ràng ẩn chứa nỗi kinh hoảng cùng bài xích đối với hắn, thật rất giống ánh nhìn trong mắt người kia, trong lòng hắn tồn tại hai loại cảm xúc đối nghịch đan xen, tự nhận là ám đấu thương trường, từng bắt thóp vô số người, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra hắn làm sao cũng không có cách nào nhìn thấu rõ nam nhân trước mắt này.
Diệp Mạc chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không có biểu hiện ra biểu tình đau xót bi thương mà Tiếu Tẫn Nghiêm muốn thấy, khẽ cúi đầu yên lặng đứng trước mặt hắn, bởi vì căng thẳng mà hai bàn tay theo thói quen bứt rứt nắm lại với nhau. Đây chính là động tác mà Tiếu Tẫn Nghiêm ghét nhất, bởi vì nó giống người kia hệt như đúc.
Biết Diệp Mạc bị mất trí nhớ, đối với Hạ Hải Long và Diệp Trọng Quang tình cảm không sâu, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn rất không thể hiểu được, Hạ Hải Long là cha ruột của Diệp Tuyền, cha con gắn kết như chân với tay, sao tên Diệp Tuyền này lại có thể đối với cái chết của ông ta tỏ ra thờ ơ không chút đau lòng như thế.
Tiếu Tẫn Nghiêm không biết được ở đáy lòng Diệp Mạc đối với loại gian thương xảo trá lại chẳng quen biết gì như Hạ Hải Long vô cùng căm ghét đến cực điểm, hơn nữa khi biết Diệp Tuyền ở Hạ gia bị đối đãi bạc bẽo ghẻ lạnh thì Diệp Mạc càng thêm bài xích Hạ Hải Long hơn, đối với thảm trạng của công ty gã hiện giờ, cậu chẳng có nửa điểm tội nghiệp, nếu không cậu đã sớm khuyên Diệp Trọng Quang giúp đỡ gã rồi.
Diệp Mạc xoa xoa tay để giảm bớt nỗi bất an trong lòng, cậu nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, cố gắng trấn tĩnh “Tiếu tổng, còn mười ba ngày nữa là tới kỳ hạn hợp đồng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.