Quyển 1 - Chương 59: Mối hận ác ma
Rồng chán chường
25/06/2020
Diệp Mạc không uống bao nhiêu, lần này hẹn bạn bè ra ngoài hoàn toàn là vì muốn giải stress một chút, nhưng nghĩ tới buổi tối còn có tiệc chúc mừng, thế nên lúc Lê Cửu đề nghị gọi thêm mấy người bạn tới KTV hát hò một trận thì Diệp Mạc từ chối khiến cho Lê Cửu thấy cụt hứng vô cùng.
Nói là giải stress nhưng thật ra đối với Diệp Mạc mà nói, đó là trốn tránh… Dùng hết tất cả mọi cách để đêm nay không nghĩ tới tên ác ma kia nữa. Có thể là do đã từng trải qua sự giày vò hành hạ của tên ác ma kia, Diệp Mạc mới hiểu rõ nó so với cái chết còn thống khổ hơn gấp mấy lần, không chỉ có thân thể đau đớn mà nội tâm còn bị đè nén áp bức.
Ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu sớm là người đã chết, bất kể là sống hay chết, đều chỉ là một khối thi thể…
Diệp Mạc trở lại nơi ở, tắm rửa sạch sẽ rồi thay ra bộ quần áo khác, trời vẫn chưa tối lắm, Diệp Mạc lại lấy ra cuốn nhật ký kia.
Từ ngày đầu tiên sống lại trở thành Diệp Tuyền, Diệp Mạc đã bắt đầu viết nhật ký, thường thường là viết một trang, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là bởi vì Diệp Mạc hy vọng mình không quên mất bản thân thực sự là ai.
Nếu như có một ngày ngay cả cậu cũng không nhớ rõ ai là Diệp Mạc, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Diệp Mạc không hy vọng mình sẽ quên mất chính mình, bởi vì đã từng tồn tại, bởi vì cậu đã từng sống cuộc sống đó. Bất luận tương lai có thế nào, thì cậu vẫn là Diệp Mạc, chứ không phải Diệp Tuyền.
Diệp Mạc rất muốn trở về thân phận thực sự của mình, cậu muốn tự nói với em gái Diệp Nhã rằng, thật ra cậu chính là anh trai của cô, nhưng mà Diệp Mạc không dám, thế gian này vẫn đang có một tấm lưới do Tiếu Tẫn Nghiêm giăng ra, chờ đợi cậu sa vào.
Dù cho có một ngày cậu thực sự đã phai nhạt khỏi thế giới của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng chỉ cần cậu xuất đầu lộ diện, cậu sẽ giống như một tên phản bội bị hắn lập tức tóm lấy lột da tróc thịt. Bởi vì hiện tại cái cậu đang lẩn trốn, không chỉ là tình yêu của tên ác ma đó, mà còn có mối hận ác ma!
(Jian: Cái chương dài dễ sợ =v=’)
(Lời tác giả: Mọi người đừng có mắng tui nha! %>_<% Bữa nay cái máy tính của tui bị ly nước đổ xuống rồi đi bán muối luôn (╯﹏╰), bản thảo còn đang lưu ở bên trong đó, nhưng mà chắc chừng mấy ngày nữa mới sửa xong được, bất đắc dĩ mới phải dùng điện thoại di động gõ ra mấy trăm chữ! Thiệt tâm tui không có cố ý đâu a! (dập đầu) ngày hôm nay chương bị thiếu, ngày mai tui nhất định sẽ bù lại! Cái máy tính của tui a ~~~~ cầu an ủi!)
Nói là giải stress nhưng thật ra đối với Diệp Mạc mà nói, đó là trốn tránh… Dùng hết tất cả mọi cách để đêm nay không nghĩ tới tên ác ma kia nữa. Có thể là do đã từng trải qua sự giày vò hành hạ của tên ác ma kia, Diệp Mạc mới hiểu rõ nó so với cái chết còn thống khổ hơn gấp mấy lần, không chỉ có thân thể đau đớn mà nội tâm còn bị đè nén áp bức.
Ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu sớm là người đã chết, bất kể là sống hay chết, đều chỉ là một khối thi thể…
Diệp Mạc trở lại nơi ở, tắm rửa sạch sẽ rồi thay ra bộ quần áo khác, trời vẫn chưa tối lắm, Diệp Mạc lại lấy ra cuốn nhật ký kia.
Từ ngày đầu tiên sống lại trở thành Diệp Tuyền, Diệp Mạc đã bắt đầu viết nhật ký, thường thường là viết một trang, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, chỉ là bởi vì Diệp Mạc hy vọng mình không quên mất bản thân thực sự là ai.
Nếu như có một ngày ngay cả cậu cũng không nhớ rõ ai là Diệp Mạc, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Diệp Mạc không hy vọng mình sẽ quên mất chính mình, bởi vì đã từng tồn tại, bởi vì cậu đã từng sống cuộc sống đó. Bất luận tương lai có thế nào, thì cậu vẫn là Diệp Mạc, chứ không phải Diệp Tuyền.
Diệp Mạc rất muốn trở về thân phận thực sự của mình, cậu muốn tự nói với em gái Diệp Nhã rằng, thật ra cậu chính là anh trai của cô, nhưng mà Diệp Mạc không dám, thế gian này vẫn đang có một tấm lưới do Tiếu Tẫn Nghiêm giăng ra, chờ đợi cậu sa vào.
Dù cho có một ngày cậu thực sự đã phai nhạt khỏi thế giới của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng chỉ cần cậu xuất đầu lộ diện, cậu sẽ giống như một tên phản bội bị hắn lập tức tóm lấy lột da tróc thịt. Bởi vì hiện tại cái cậu đang lẩn trốn, không chỉ là tình yêu của tên ác ma đó, mà còn có mối hận ác ma!
(Jian: Cái chương dài dễ sợ =v=’)
(Lời tác giả: Mọi người đừng có mắng tui nha! %>_<% Bữa nay cái máy tính của tui bị ly nước đổ xuống rồi đi bán muối luôn (╯﹏╰), bản thảo còn đang lưu ở bên trong đó, nhưng mà chắc chừng mấy ngày nữa mới sửa xong được, bất đắc dĩ mới phải dùng điện thoại di động gõ ra mấy trăm chữ! Thiệt tâm tui không có cố ý đâu a! (dập đầu) ngày hôm nay chương bị thiếu, ngày mai tui nhất định sẽ bù lại! Cái máy tính của tui a ~~~~ cầu an ủi!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.