Quyển 1 - Chương 61: Nếu như còn sống sót…
Rồng chán chường
25/06/2020
“Ở trên đường?” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Phải… chẳng mấy chốc sẽ đến.” Có thể là do chột dạ nên Diệp Mạc cảm thấy lòng bàn tay cậu đang bắt đầu đổ mồ hôi.
“Diệp Tuyền.” Tiếu Tẫn Nghiêm tràn ngập hàn ý khẽ gọi một tiếng.
Diệp Mạc trong lòng hơi hồi hộp một chút, Tiếu Tẫn Nghiêm rất ít khi gọi tên cậu, đa số khi gặp tình huống này đều là lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đang nổi giận.
Đầu dây bên kia đột nhiên không còn âm thanh nữa, lặng im đến đáng sợ, Diệp Mạc không dám lập tức cúp điện thoại, trong lòng thấp thỏm bất an, liền hạ quyết tâm, định chuẩn bị ngay bây giờ gọi taxi chạy đi, lúc lên xe rồi sẽ gọi điện thoại báo cho Diệp Thần Tuấn.
Diệp Mạc quay người lại, cả người nhất thời đông cứng tại chỗ, vào giờ phút này, thân thể phát lạnh run.
“Tiếu… Tiếu… Tiếu tổng.” Diệp Mạc nhìn người đàn ông đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh, trong chớp mắt, chỉ cảm thấy cả người mình bị chôn vùi trong vực sâu băng hàn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu có chút không thông.
“Ở trên đường sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc chân đi vào, ánh mắt như đao bổ về phía Diệp Mạc giờ phút này hai mắt tràn đầy hoảng sợ, cười lạnh “Lá gan của cậu thật không nhỏ a.”
Diệp Mạc theo bồn rửa tay từ từ lùi về sau, nơm nớp lo sợ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đang bước tới phía cậu “Tôi… tôi vừa mới chuẩn bị đi.”
Kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm nhướng lên, mi tâm tựa hồ ẩn chứa vô số tức giận, gầm nhẹ một tiếng “Con mẹ nó cậu lui thêm bước nữa xem, tôi hiện tại liền giết chết cậu.”
Diệp Mạc lập tức đứng lại, giống như gặp phải đại địch mà run sợ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đã đi tới trước mặt, lập tức cúi đầu “Tiếu tổng, tôi thật sự định lập tức đi tới đó.”
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc bị chính mình vây bức ở bên tường, bàn tay lớn vung cao lên, Diệp Mạc nghĩ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm muốn tát mình một bạt tai, sợ hãi đến mức vội vã nhắm mắt lại, ai ngờ được Tiếu Tẫn Nghiêm một chưởng nhấn đầu Diệp Mạc lên trên tường, cúi người hôn lên bờ môi Diệp Mạc.
Quá mức điên cuồng, quá mức thô bạo, Diệp Mạc đau đến mắt nhắm chặt lại, đẩy không ra khối thân thể vững chắc như núi ở trước người mình, cảm giác đau đớn từ miệng truyền đến khiến Diệp Mạc kêu rên lên thành tiếng.
“A… không… ưm…”
Đầu lưỡi Tiếu Tẫn Nghiêm thâm nhập sâu vào công thành đoạt đất giống như ở trong miệng Diệp Mạc quấy nhiễu một trận long trời lở đất, một tay gắt gao nhấn chặt sau gáy Diệp Mạc, cảm thụ cam liệt hương tửu trong miệng cậu, Tiếu Tẫn Nghiêm biết, nam nhân này đã uống nhiều rượu, uống cùng Diệp Thần Tuấn.
Chỉ là cùng mấy ông trùm lão đổng ở thành phố X đến đây dùng bữa cơm thôi, không nghĩ tới lại trông thấy tên nam nhân này, thủ hạ của hắn báo cáo lại, cậu ta đến cùng với Diệp Thần Tuấn.
Tiếu Tẫn Nghiêm buông cái miệng Diệp Mạc ra, Diệp Mạc thở không ra hơi, môi đã hơi có chút sưng đỏ, con ngươi đen nhánh ướt át nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đầy tia cầu khẩn.
Tay Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt trên môi Diệp Mạc, đột nhiên bóp lấy hai má Diệp Mạc, đem khuôn mặt Diệp Mạc nâng lên, Diệp Mạc chỉ cảm thấy xương hai gò đau nhức, gian nan mở miệng nói “Tiếu tổng… tôi không có… nghĩ đến chuyện sẽ lỡ hẹn… tối nay tôi… nhất định sẽ đến đó… “
“Cậu còn có câu nào là sự thật?” Tay Tiếu Tẫn Nghiêm dùng sức chặt chẽ siết lại.
Diệp Mạc vì để mang Diệp Nhã đi, vì để che giấu thân phận thật sự của chính mình, hầu như vẫn đang nói dối, lời nói dối trước và sau không liên tiếp ăn khớp với nhau cuối cùng thì Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã bắt đầu hoài nghi. Tiếu Tẫn Nghiêm không truy hỏi, chỉ là bởi vì hắn muốn biết nam nhân này rốt cuộc muốn diễn trò gì với hắn, có vẻ như chuyện này cũng rất đáng để hắn chờ mong. Nhưng mà dường như nam nhân này lại không muốn chơi với hắn, thậm chí cậu ta chỉ một mực hoảng sợ muốn né tránh hắn.
Diệp Mạc không biết làm sao để biện giải bây giờ, cậu không thể giải thích được mâu thuẫn giữa lời nói trước và sau của chính mình, chả nhẽ lại phải đến mức đi nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết cậu thật sự vốn không phải là Diệp Tuyền.
“Đêm nay cậu đồng ý đi phải chăng có nghĩa là cậu nguyện ý làm tình nhân của tôi rồi?” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh giọng hỏi.
“…. Phải” Diệp Mạc thống khổ nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm cuối cùng cũng buông tay ra, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị cao thâm khó dò, thấp giọng nói “Chờ tôi chơi đủ rồi, cậu sẽ được tự do.”
Diệp Mạc không lên tiếng, bị bao phủ trong bóng tối mà Tiếu Tẫn Nghiêm tạo ra, nghe những câu nói này, chỉ cảm thấy sự tuyệt vọng đang vây phủ lấy cậu, đôi mắt vốn đã âm u lại càng thêm tối tăm ảm đạm không một tia sáng.
“Tới phòng khách của tôi, nơi đó có một đám người đang chờ cậu đến tiếp rượu đấy.” Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh nói “Bồi bọn họ như cách cậu bồi Diệp Thần Tuấn.”
Tiếp rượu? Đại não Diệp Mạc choáng váng một hồi, vội vã giải thích “Tôi với Thần ca chỉ là cùng mấy đồng sự trong công ty tụ tập liên hoan thôi, không phải như Tiếu tổng ngài nghĩ tới đâu.”
Tiếng Thần ca phát ra từ miệng Diệp Mạc khiến đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm khó chịu nhúc nhích một chút, hai tay đè lại đôi bờ vai gầy yếu của Diệp Mạc, một chân đột nhiên nâng lên, tầng tầng chống đỡ ở bụng dưới của Diệp Mạc, theo một tiếng vang trầm thấp, cơ mặt Diệp Mạc gần như vặn vẹo dính vào nhau, cậu đau đớn ôm bụng ngồi xổm xuống.
“Tôi ở phòng 525 trên lầu, tôi cho cậu trong vòng mười phút phải đến đấy” Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh nói xong liền xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, vừa rời đi, ngón tay khẽ xoa làn môi mới vừa hôn môi Diệp Mạc.
Loại xúc cảm này… thật quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến hắn vừa nãy suýt chút nữa mất đi khống chế…
Đây là biểu hiện của sự nhu nhược, Tiếu Tẫn Nghiêm quyết không cho phép chính mình lại vì tình cảm mà mất đi khống chế.
Đau nhức ở bụng vẫn chưa biến mất, Diệp Mạc chống đỡ trên vách tường lạnh lẽo miễn cưỡng đứng dậy, nghĩ đến lời Tiếu Tẫn Nghiêm mới vừa nói qua, trong lòng vốn tĩnh mịch đột nhiên sôi trào lên đầy căm phẫn.
Cậu có thể bị Tiếu Tẫn Nghiêm đùa bỡn, có thể thuyết phục bản thân mình vì sinh tồn mà sa đọa, nhưng cậu chỉ có thể sa đọa ở duy nhất trên một người là Tiếu Tẫn Nghiêm, đó là bởi vì bất đắc dĩ, sa đọa với một người là tiện nhân, nếu trong cả một đám người thì cậu chính là một nam kỹ.
Diệp Mạc chậm rãi đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt từ từ trở nên kiên định, nếu như đêm nay cậu chết rồi, Diệp Mạc chỉ hy vọng ông trời đừng cho cậu cơ hội sống lại nữa, nếu như còn sống sót…
“Phải… chẳng mấy chốc sẽ đến.” Có thể là do chột dạ nên Diệp Mạc cảm thấy lòng bàn tay cậu đang bắt đầu đổ mồ hôi.
“Diệp Tuyền.” Tiếu Tẫn Nghiêm tràn ngập hàn ý khẽ gọi một tiếng.
Diệp Mạc trong lòng hơi hồi hộp một chút, Tiếu Tẫn Nghiêm rất ít khi gọi tên cậu, đa số khi gặp tình huống này đều là lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đang nổi giận.
Đầu dây bên kia đột nhiên không còn âm thanh nữa, lặng im đến đáng sợ, Diệp Mạc không dám lập tức cúp điện thoại, trong lòng thấp thỏm bất an, liền hạ quyết tâm, định chuẩn bị ngay bây giờ gọi taxi chạy đi, lúc lên xe rồi sẽ gọi điện thoại báo cho Diệp Thần Tuấn.
Diệp Mạc quay người lại, cả người nhất thời đông cứng tại chỗ, vào giờ phút này, thân thể phát lạnh run.
“Tiếu… Tiếu… Tiếu tổng.” Diệp Mạc nhìn người đàn ông đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh, trong chớp mắt, chỉ cảm thấy cả người mình bị chôn vùi trong vực sâu băng hàn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu có chút không thông.
“Ở trên đường sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhấc chân đi vào, ánh mắt như đao bổ về phía Diệp Mạc giờ phút này hai mắt tràn đầy hoảng sợ, cười lạnh “Lá gan của cậu thật không nhỏ a.”
Diệp Mạc theo bồn rửa tay từ từ lùi về sau, nơm nớp lo sợ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đang bước tới phía cậu “Tôi… tôi vừa mới chuẩn bị đi.”
Kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm nhướng lên, mi tâm tựa hồ ẩn chứa vô số tức giận, gầm nhẹ một tiếng “Con mẹ nó cậu lui thêm bước nữa xem, tôi hiện tại liền giết chết cậu.”
Diệp Mạc lập tức đứng lại, giống như gặp phải đại địch mà run sợ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đã đi tới trước mặt, lập tức cúi đầu “Tiếu tổng, tôi thật sự định lập tức đi tới đó.”
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc bị chính mình vây bức ở bên tường, bàn tay lớn vung cao lên, Diệp Mạc nghĩ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm muốn tát mình một bạt tai, sợ hãi đến mức vội vã nhắm mắt lại, ai ngờ được Tiếu Tẫn Nghiêm một chưởng nhấn đầu Diệp Mạc lên trên tường, cúi người hôn lên bờ môi Diệp Mạc.
Quá mức điên cuồng, quá mức thô bạo, Diệp Mạc đau đến mắt nhắm chặt lại, đẩy không ra khối thân thể vững chắc như núi ở trước người mình, cảm giác đau đớn từ miệng truyền đến khiến Diệp Mạc kêu rên lên thành tiếng.
“A… không… ưm…”
Đầu lưỡi Tiếu Tẫn Nghiêm thâm nhập sâu vào công thành đoạt đất giống như ở trong miệng Diệp Mạc quấy nhiễu một trận long trời lở đất, một tay gắt gao nhấn chặt sau gáy Diệp Mạc, cảm thụ cam liệt hương tửu trong miệng cậu, Tiếu Tẫn Nghiêm biết, nam nhân này đã uống nhiều rượu, uống cùng Diệp Thần Tuấn.
Chỉ là cùng mấy ông trùm lão đổng ở thành phố X đến đây dùng bữa cơm thôi, không nghĩ tới lại trông thấy tên nam nhân này, thủ hạ của hắn báo cáo lại, cậu ta đến cùng với Diệp Thần Tuấn.
Tiếu Tẫn Nghiêm buông cái miệng Diệp Mạc ra, Diệp Mạc thở không ra hơi, môi đã hơi có chút sưng đỏ, con ngươi đen nhánh ướt át nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đầy tia cầu khẩn.
Tay Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt trên môi Diệp Mạc, đột nhiên bóp lấy hai má Diệp Mạc, đem khuôn mặt Diệp Mạc nâng lên, Diệp Mạc chỉ cảm thấy xương hai gò đau nhức, gian nan mở miệng nói “Tiếu tổng… tôi không có… nghĩ đến chuyện sẽ lỡ hẹn… tối nay tôi… nhất định sẽ đến đó… “
“Cậu còn có câu nào là sự thật?” Tay Tiếu Tẫn Nghiêm dùng sức chặt chẽ siết lại.
Diệp Mạc vì để mang Diệp Nhã đi, vì để che giấu thân phận thật sự của chính mình, hầu như vẫn đang nói dối, lời nói dối trước và sau không liên tiếp ăn khớp với nhau cuối cùng thì Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã bắt đầu hoài nghi. Tiếu Tẫn Nghiêm không truy hỏi, chỉ là bởi vì hắn muốn biết nam nhân này rốt cuộc muốn diễn trò gì với hắn, có vẻ như chuyện này cũng rất đáng để hắn chờ mong. Nhưng mà dường như nam nhân này lại không muốn chơi với hắn, thậm chí cậu ta chỉ một mực hoảng sợ muốn né tránh hắn.
Diệp Mạc không biết làm sao để biện giải bây giờ, cậu không thể giải thích được mâu thuẫn giữa lời nói trước và sau của chính mình, chả nhẽ lại phải đến mức đi nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết cậu thật sự vốn không phải là Diệp Tuyền.
“Đêm nay cậu đồng ý đi phải chăng có nghĩa là cậu nguyện ý làm tình nhân của tôi rồi?” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh giọng hỏi.
“…. Phải” Diệp Mạc thống khổ nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm cuối cùng cũng buông tay ra, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị cao thâm khó dò, thấp giọng nói “Chờ tôi chơi đủ rồi, cậu sẽ được tự do.”
Diệp Mạc không lên tiếng, bị bao phủ trong bóng tối mà Tiếu Tẫn Nghiêm tạo ra, nghe những câu nói này, chỉ cảm thấy sự tuyệt vọng đang vây phủ lấy cậu, đôi mắt vốn đã âm u lại càng thêm tối tăm ảm đạm không một tia sáng.
“Tới phòng khách của tôi, nơi đó có một đám người đang chờ cậu đến tiếp rượu đấy.” Tiếu Tẫn Nghiêm cười lạnh nói “Bồi bọn họ như cách cậu bồi Diệp Thần Tuấn.”
Tiếp rượu? Đại não Diệp Mạc choáng váng một hồi, vội vã giải thích “Tôi với Thần ca chỉ là cùng mấy đồng sự trong công ty tụ tập liên hoan thôi, không phải như Tiếu tổng ngài nghĩ tới đâu.”
Tiếng Thần ca phát ra từ miệng Diệp Mạc khiến đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm khó chịu nhúc nhích một chút, hai tay đè lại đôi bờ vai gầy yếu của Diệp Mạc, một chân đột nhiên nâng lên, tầng tầng chống đỡ ở bụng dưới của Diệp Mạc, theo một tiếng vang trầm thấp, cơ mặt Diệp Mạc gần như vặn vẹo dính vào nhau, cậu đau đớn ôm bụng ngồi xổm xuống.
“Tôi ở phòng 525 trên lầu, tôi cho cậu trong vòng mười phút phải đến đấy” Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh nói xong liền xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, vừa rời đi, ngón tay khẽ xoa làn môi mới vừa hôn môi Diệp Mạc.
Loại xúc cảm này… thật quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến hắn vừa nãy suýt chút nữa mất đi khống chế…
Đây là biểu hiện của sự nhu nhược, Tiếu Tẫn Nghiêm quyết không cho phép chính mình lại vì tình cảm mà mất đi khống chế.
Đau nhức ở bụng vẫn chưa biến mất, Diệp Mạc chống đỡ trên vách tường lạnh lẽo miễn cưỡng đứng dậy, nghĩ đến lời Tiếu Tẫn Nghiêm mới vừa nói qua, trong lòng vốn tĩnh mịch đột nhiên sôi trào lên đầy căm phẫn.
Cậu có thể bị Tiếu Tẫn Nghiêm đùa bỡn, có thể thuyết phục bản thân mình vì sinh tồn mà sa đọa, nhưng cậu chỉ có thể sa đọa ở duy nhất trên một người là Tiếu Tẫn Nghiêm, đó là bởi vì bất đắc dĩ, sa đọa với một người là tiện nhân, nếu trong cả một đám người thì cậu chính là một nam kỹ.
Diệp Mạc chậm rãi đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt từ từ trở nên kiên định, nếu như đêm nay cậu chết rồi, Diệp Mạc chỉ hy vọng ông trời đừng cho cậu cơ hội sống lại nữa, nếu như còn sống sót…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.