Chương 5:
Hồ Thập Tam
27/11/2021
Vũ Anh xoa đôi mắt còn đang ngái ngủ từ từ tỉnh lại, trong lúc còn mơ màng không tự chủ được đem thân thể hướng đến chỗ ấm áp, thầm nghĩ "trong ngực của anh trai thật ấm áp a.".
Mặc dù thân thể hai người cùng trần truồng vào tiết trời se lạnh của mùa thu cũng nhưng cũng không cảm thấy lạnh chút nào bởi vì ôm nhau ngủ nên cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.
Đôi mắt đẹp nhẹ chớp, Vũ Anh nhớ lại chuyện tối hôm qua, có điểm không thể tin được khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dịch chuyển ánh mắt ngắm nhìn Vũ Ưng. Hơi thở đều đều phả vào khuôn mặt phấn nộn của cô, lông mi thon dài cong cong trên khuôn mặt đẹo đẽ không tỳ vết, càng tăng thêm sự đẹp trai.
Vũ Anh kìm lòng không được dùng ngón út nhẹ nhàng vuốt ve trán, sườn mặt cùng môi hắn, thầm cản thán sao anh trai của cô lớn lên lại đẹp mắt như vậy?
“ Tiểu Anh thật nghịch ngợm nha.” Thanh âm khàn khàn đầy từ tính vang lên, hai tay ôn nhu ôm lấy cô nhẹ siết vào lòng.
“A, anh trai… em vừa rồi không có…” Mặt cô đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải giải thích như thế nào.
“Rõ ràng lúc nãy vừa sờ trộm anh, còn muốn nói dối.” Nhéo nhéo mũi cô, thuận tiện trêu chọc bảo bối nhỏ của hắn.
“…” Vũ Anh không có cách nào phản bác, đỏ mặt ôm chặt lấy hắn, mùi chanh quen thuộc vây quanh người cô.
“Rời giường đi, để anh trai chuẩn bị bữa sáng cho em.” Hắn vừa nói vừa giúp cô mặc lại áo và quần che lấy cơ thể.
“ Được! . . . Ách!” Còn đang mừng rỡ chuẩn bị reo lên thì bên eo truyền tới cảm giác đau nhức cùng tê mỏi, khiến cho cô yếu ớt ngã lại xuống giường.
“Xin lỗi, anh quên mất. . .” Vũ Ưng chuẩn xác đỡ lấy cô, vùi đầu vào cổ cô nói nhỏ. Hai tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cho cô.
“Anh trai….. muốn ôm ôm.” Cô ôm lấy cổ hắn tự nhiên làm nũng. Hắn nghe cô nói xong thì mỉm cười, đem cô ôm lên theo kiểu công chúa bước ra ngoài phòng khách.
“Trời ạ, em cũng quá nhẹ rồi, có phải là ăn uống không đủ dinh dưỡng không?” Vũ Ưng lo lắng, cau mày nói.
“Mới không có a!” Ngồi xuống trên sofa trong phòng khách, cô với tay lấy chiếc bút lông vẽ những con vật đáng yêu lên giấy.
“Nào ăn nhiều một chút nha, mập thêm một tí nữa thì tốt hơn.” Hắn nhìn cô đáng yêu cử động, cười dỗ dành.
“Ăn béo rồi thù anh trai sẽ không quan tâm em nữa…” Vũ Anh vừa vẽ vừa nói thầm, âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị hắn nghe được.
“ Hửm? Ai nói không quan tâm em chứ, anh còn hận không thể nhét em vào túi lúc nào cũng mang theo bên người nữa kìa.” Hắn xoa xoa gương mặt của cô, sau đó đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng mà cô thích nhất.
“Thơm quá a!” Ở phòng khách, Vũ Anh lớn tiếng hô, anh trai quả nhiên đối mình chăm sóc thật tốt.
Hắn có chút kéo khóe miệng lên, trong đầu tưởng tượng ra biểu tình chờ mong cùng khuôn mặt vui vẻ tươi cười của cô.
Chỉ cần bảo bối của hắn hạnh phúc, hắn cũng đã thấy vui vẻ, chứ không phải là thành tích ở trường học hay thứ gì khác.
Đây mới là cuộc sống mà hắn muốn. Vượt qua hết thảy những cấm kỵ, vượt qua cả những rào cản thân tình, vượt qua những trở ngại nặng nề… Chỉ là toàn tâm toàn ý yêu thương và chăm sóc tâm can bảo bối của hắn.
Mặc dù thân thể hai người cùng trần truồng vào tiết trời se lạnh của mùa thu cũng nhưng cũng không cảm thấy lạnh chút nào bởi vì ôm nhau ngủ nên cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.
Đôi mắt đẹp nhẹ chớp, Vũ Anh nhớ lại chuyện tối hôm qua, có điểm không thể tin được khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, dịch chuyển ánh mắt ngắm nhìn Vũ Ưng. Hơi thở đều đều phả vào khuôn mặt phấn nộn của cô, lông mi thon dài cong cong trên khuôn mặt đẹo đẽ không tỳ vết, càng tăng thêm sự đẹp trai.
Vũ Anh kìm lòng không được dùng ngón út nhẹ nhàng vuốt ve trán, sườn mặt cùng môi hắn, thầm cản thán sao anh trai của cô lớn lên lại đẹp mắt như vậy?
“ Tiểu Anh thật nghịch ngợm nha.” Thanh âm khàn khàn đầy từ tính vang lên, hai tay ôn nhu ôm lấy cô nhẹ siết vào lòng.
“A, anh trai… em vừa rồi không có…” Mặt cô đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải giải thích như thế nào.
“Rõ ràng lúc nãy vừa sờ trộm anh, còn muốn nói dối.” Nhéo nhéo mũi cô, thuận tiện trêu chọc bảo bối nhỏ của hắn.
“…” Vũ Anh không có cách nào phản bác, đỏ mặt ôm chặt lấy hắn, mùi chanh quen thuộc vây quanh người cô.
“Rời giường đi, để anh trai chuẩn bị bữa sáng cho em.” Hắn vừa nói vừa giúp cô mặc lại áo và quần che lấy cơ thể.
“ Được! . . . Ách!” Còn đang mừng rỡ chuẩn bị reo lên thì bên eo truyền tới cảm giác đau nhức cùng tê mỏi, khiến cho cô yếu ớt ngã lại xuống giường.
“Xin lỗi, anh quên mất. . .” Vũ Ưng chuẩn xác đỡ lấy cô, vùi đầu vào cổ cô nói nhỏ. Hai tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cho cô.
“Anh trai….. muốn ôm ôm.” Cô ôm lấy cổ hắn tự nhiên làm nũng. Hắn nghe cô nói xong thì mỉm cười, đem cô ôm lên theo kiểu công chúa bước ra ngoài phòng khách.
“Trời ạ, em cũng quá nhẹ rồi, có phải là ăn uống không đủ dinh dưỡng không?” Vũ Ưng lo lắng, cau mày nói.
“Mới không có a!” Ngồi xuống trên sofa trong phòng khách, cô với tay lấy chiếc bút lông vẽ những con vật đáng yêu lên giấy.
“Nào ăn nhiều một chút nha, mập thêm một tí nữa thì tốt hơn.” Hắn nhìn cô đáng yêu cử động, cười dỗ dành.
“Ăn béo rồi thù anh trai sẽ không quan tâm em nữa…” Vũ Anh vừa vẽ vừa nói thầm, âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị hắn nghe được.
“ Hửm? Ai nói không quan tâm em chứ, anh còn hận không thể nhét em vào túi lúc nào cũng mang theo bên người nữa kìa.” Hắn xoa xoa gương mặt của cô, sau đó đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng mà cô thích nhất.
“Thơm quá a!” Ở phòng khách, Vũ Anh lớn tiếng hô, anh trai quả nhiên đối mình chăm sóc thật tốt.
Hắn có chút kéo khóe miệng lên, trong đầu tưởng tượng ra biểu tình chờ mong cùng khuôn mặt vui vẻ tươi cười của cô.
Chỉ cần bảo bối của hắn hạnh phúc, hắn cũng đã thấy vui vẻ, chứ không phải là thành tích ở trường học hay thứ gì khác.
Đây mới là cuộc sống mà hắn muốn. Vượt qua hết thảy những cấm kỵ, vượt qua cả những rào cản thân tình, vượt qua những trở ngại nặng nề… Chỉ là toàn tâm toàn ý yêu thương và chăm sóc tâm can bảo bối của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.