Chương 7:
Hồ Thập Tam
27/11/2021
“Tài nấu ăn của Tiểu Anh quả nhiên là rất tốt nha.” Thật hy vọng từ nay về sau mỗi ngày cô cũng có thể vì hắn mà nấu nướng.
“Anh trai có thích không? Nếu anh thích món gì thì nói nhé, em sẽ nấu cho anh ăn!” Trên mặt cô hiện rõ má lúm đồng tiền xinh đẹp tươi cười, cô có vẻ đang rất tự hào.
“Ừm.” Nhìn cô hoạt bát chạy nhảy ở trong phòng, hắn thầm nghĩ nếu như thiếu mất cô gái xinh đẹp ngây thơ trước mặt này, thế giới của hắn sẽ chẳng còn lại gì.
“Anh trai.” Vũ Anh chạy tới nhẹ nhàng chọc chọc vào tay hắn.
“Có chuyện gì thế, bảo bối của anh.” Hắn xoa xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
“Hôm nay anh trai hung dữ với em, muốn bồi thường a.” Cô mở to đôi mắt trong sáng, vô tội nhìn hắn.
“Cái gì?”
“Hôm nay lúc ở trên lầu anh trai rất hung dữ.”
“A. . . Vậy Tiểu Anh muốn bồi thường cái gì?” Vũ Ưng cười dịu dàng, ôm nhẹ cô đặt lên đùi mình.
Đột nhiên, Vũ Anh vui vẻ cười cười lộ má lúm đồng tiền, thấy vậy trong lòng hắn một trận xao động.
“Anh trai yêu.” Hai tròng mắt cười đến cong thành một cái hình cung đẹp mắt, cô ôm lấy cổ hắn nói.
“Như vậy a…” Lộ ra nụ cười xấu xa, hắn cực lực giấu đi nội tâm đang xúc động, chỉ là đem cô an an ổn ổn đặt lên sô pha.
“Không thể sao…” Vũ Anh không chút nào che dấu biểu tình thất vọng rõ ràng nơi đáy mắt, làm hắnnkhông khỏi trong lòng cười thầm nghĩ cô thật ngốc nghếch đáng yêu.
“A. . . Anh rất thích.” Vũ Ưng mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô, không dừng lại mà lị hung hăng tiến công vào miệng, hưởng thụ hết ngọt ngào của cô, cô bị hôn đến trời đất xoay chuyển, thở dốc không ngừng.
Nhìn biểu tình mê người của cô khiến hắn bắt đầu thở gấp, hắn nhanh chóng đè lên người cô.
“A, anh trai thật xấu.” Cô hờn dỗi nhìn hắn.
“Còn có thể xấu hơn nữa đây.” Vũ Ưng cười lưu manh, đưa tay cởi nút áo của cô, vòng tay ra sau dễ dàng mở luôn áo ngực.
“Thực ra, cho dù anh trai không bắt ép em thì em cũng sẽ không chạy trốn đâu a…..” Cô thẹn thùng nhỏ giọng nói. Thân thể phiếm hồng lộ ra trong không khí, cô che không được mà cũng không nghĩ muốn che. Động tác này đã cho Vũ Ưng dũng khí để tiếp tục.
“Thật ngoan ngoãn, để anh trai thưởng cho em nhé.”
“Thật sao? Cám ơn anh… A!” Chỉ nghe thấy thưởng mà Vũ Anh đã rất vui mừng. Chưa kịp hỏi phần thưởng là gì thì đã thấy một chiếc lưỡi nóng bỏng quét qua chỗ riêng tư của cô.
“Anh, anh trai. . . Không được. . .” Đầu lưới ôn như dịu dàng khiến cô trong khoảng thời gian ngắn không cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể tiếp nhận loại cảm giác kì lạ này. Cô muốn kẹp chặt hai chân để hắn rời đi, nhưng lại ngược lại càng giúp cho đầu lưỡi xâm nhập thêm sâu.
“Thật là kỳ lạ a. . . Rất thoải mái … Ưm…...A.” Nhìn cô mặc dù ngoài miệng nói không được nhưng hạ thân lại chạy nước rất nhiều khiến cho Vũ Ưng càng hưng phấn, không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ hơn.
“Á…….Ưm…. n. . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn tình xảo đang nhăn lại làm cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc. Cái miệng nhỏ không ngừng phun ra tiếng rên rỉ đứt quãng, cả người đã vô lực mặc kệ hắn liếm mút.
Thấy cô không hề giãy dụa, thừa dịp lúc cô không hề phòng bị, hắn vặn bừng hai chân tuyết trắng ra, hướng vào tiểu huyệt của cô thổi mạnh một hơi.
“A, anh trai thật xấu quá đi.” Vũ Anh che khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, tiểu huyệt run rẩy tiết ra mật dịch.
“Thật sự là đáng yêu quá. . .”
“Ô ô.” Không hiểu vì sao phía trong tiểu huyệt lại là có chút khó chịu, cảm giác trống rỗng lần khắp cả người cô, Vũ Anh một trận đầu váng mắt hoa. Loại cảm giác này… khiến thân thể trở nên kỳ quái. . .
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng Vũ Ưng mang theo chút khàn khàn cố ý hỏi.
“Đừng. . . Anh trai. . .” Giờ khắc này cô hy vọng anh trai sẽ làm cô giọng như ngày hôm qua, nhưng lại ngại không dám nói ra.
“Có chuyện gì sao, em mà không nói thì anh sẽ dừng lại đấy. . .” Vốn định giả vờ trấn định lãnh đạm rời đi, nhưng hắn nói còn chưa nói hết câu Vũ Anh đã vội vàng kéo hắn lại.
“Anh trai, em, em muốn. . .” Hai mắt phiếm lệ, cô nắm chặt tay hắn không cho hắn đi. Cô đúng thật là ngốc, sao mà Vũ Ưng có thể rời bỏ miếng mồi yêu thích của hắn đây?
“Tiểu Anh, nếu em cứ làm vẻ mặt này thì ngày mai có thể sẽ không xuống giường được đâu.”
“Ngày mai, ngày mai được nghỉ. . .” Cũng nhịn không được rồi, một cỗ xúc động không biết từ đâu khiến cô thốt ra, khiến cho hắn ngẩn người kinh ngạc.
“Anh trai có thích không? Nếu anh thích món gì thì nói nhé, em sẽ nấu cho anh ăn!” Trên mặt cô hiện rõ má lúm đồng tiền xinh đẹp tươi cười, cô có vẻ đang rất tự hào.
“Ừm.” Nhìn cô hoạt bát chạy nhảy ở trong phòng, hắn thầm nghĩ nếu như thiếu mất cô gái xinh đẹp ngây thơ trước mặt này, thế giới của hắn sẽ chẳng còn lại gì.
“Anh trai.” Vũ Anh chạy tới nhẹ nhàng chọc chọc vào tay hắn.
“Có chuyện gì thế, bảo bối của anh.” Hắn xoa xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
“Hôm nay anh trai hung dữ với em, muốn bồi thường a.” Cô mở to đôi mắt trong sáng, vô tội nhìn hắn.
“Cái gì?”
“Hôm nay lúc ở trên lầu anh trai rất hung dữ.”
“A. . . Vậy Tiểu Anh muốn bồi thường cái gì?” Vũ Ưng cười dịu dàng, ôm nhẹ cô đặt lên đùi mình.
Đột nhiên, Vũ Anh vui vẻ cười cười lộ má lúm đồng tiền, thấy vậy trong lòng hắn một trận xao động.
“Anh trai yêu.” Hai tròng mắt cười đến cong thành một cái hình cung đẹp mắt, cô ôm lấy cổ hắn nói.
“Như vậy a…” Lộ ra nụ cười xấu xa, hắn cực lực giấu đi nội tâm đang xúc động, chỉ là đem cô an an ổn ổn đặt lên sô pha.
“Không thể sao…” Vũ Anh không chút nào che dấu biểu tình thất vọng rõ ràng nơi đáy mắt, làm hắnnkhông khỏi trong lòng cười thầm nghĩ cô thật ngốc nghếch đáng yêu.
“A. . . Anh rất thích.” Vũ Ưng mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô, không dừng lại mà lị hung hăng tiến công vào miệng, hưởng thụ hết ngọt ngào của cô, cô bị hôn đến trời đất xoay chuyển, thở dốc không ngừng.
Nhìn biểu tình mê người của cô khiến hắn bắt đầu thở gấp, hắn nhanh chóng đè lên người cô.
“A, anh trai thật xấu.” Cô hờn dỗi nhìn hắn.
“Còn có thể xấu hơn nữa đây.” Vũ Ưng cười lưu manh, đưa tay cởi nút áo của cô, vòng tay ra sau dễ dàng mở luôn áo ngực.
“Thực ra, cho dù anh trai không bắt ép em thì em cũng sẽ không chạy trốn đâu a…..” Cô thẹn thùng nhỏ giọng nói. Thân thể phiếm hồng lộ ra trong không khí, cô che không được mà cũng không nghĩ muốn che. Động tác này đã cho Vũ Ưng dũng khí để tiếp tục.
“Thật ngoan ngoãn, để anh trai thưởng cho em nhé.”
“Thật sao? Cám ơn anh… A!” Chỉ nghe thấy thưởng mà Vũ Anh đã rất vui mừng. Chưa kịp hỏi phần thưởng là gì thì đã thấy một chiếc lưỡi nóng bỏng quét qua chỗ riêng tư của cô.
“Anh, anh trai. . . Không được. . .” Đầu lưới ôn như dịu dàng khiến cô trong khoảng thời gian ngắn không cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể tiếp nhận loại cảm giác kì lạ này. Cô muốn kẹp chặt hai chân để hắn rời đi, nhưng lại ngược lại càng giúp cho đầu lưỡi xâm nhập thêm sâu.
“Thật là kỳ lạ a. . . Rất thoải mái … Ưm…...A.” Nhìn cô mặc dù ngoài miệng nói không được nhưng hạ thân lại chạy nước rất nhiều khiến cho Vũ Ưng càng hưng phấn, không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ hơn.
“Á…….Ưm…. n. . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn tình xảo đang nhăn lại làm cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc. Cái miệng nhỏ không ngừng phun ra tiếng rên rỉ đứt quãng, cả người đã vô lực mặc kệ hắn liếm mút.
Thấy cô không hề giãy dụa, thừa dịp lúc cô không hề phòng bị, hắn vặn bừng hai chân tuyết trắng ra, hướng vào tiểu huyệt của cô thổi mạnh một hơi.
“A, anh trai thật xấu quá đi.” Vũ Anh che khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, tiểu huyệt run rẩy tiết ra mật dịch.
“Thật sự là đáng yêu quá. . .”
“Ô ô.” Không hiểu vì sao phía trong tiểu huyệt lại là có chút khó chịu, cảm giác trống rỗng lần khắp cả người cô, Vũ Anh một trận đầu váng mắt hoa. Loại cảm giác này… khiến thân thể trở nên kỳ quái. . .
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng Vũ Ưng mang theo chút khàn khàn cố ý hỏi.
“Đừng. . . Anh trai. . .” Giờ khắc này cô hy vọng anh trai sẽ làm cô giọng như ngày hôm qua, nhưng lại ngại không dám nói ra.
“Có chuyện gì sao, em mà không nói thì anh sẽ dừng lại đấy. . .” Vốn định giả vờ trấn định lãnh đạm rời đi, nhưng hắn nói còn chưa nói hết câu Vũ Anh đã vội vàng kéo hắn lại.
“Anh trai, em, em muốn. . .” Hai mắt phiếm lệ, cô nắm chặt tay hắn không cho hắn đi. Cô đúng thật là ngốc, sao mà Vũ Ưng có thể rời bỏ miếng mồi yêu thích của hắn đây?
“Tiểu Anh, nếu em cứ làm vẻ mặt này thì ngày mai có thể sẽ không xuống giường được đâu.”
“Ngày mai, ngày mai được nghỉ. . .” Cũng nhịn không được rồi, một cỗ xúc động không biết từ đâu khiến cô thốt ra, khiến cho hắn ngẩn người kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.