Chương 4
Lục Dã Thiên Hạc
31/12/2021
"A, em còn chưa giới thiệu mình cho anh biết nhỉ. Em tên Vương Đống, đống trong dư âm văng vẳng (*), là tay đua xe chuyên nghiệp, nhưng mà gặp một vài sự cố, hiện tại vẫn đang bị hoãn thi." Tiểu Vương đè thấp giọng nói trong bóng đêm, cố gắng làm giọng của mình tràn đầy mị lực trầm ổn đáng tin.
"Dư âm văng vẳng, ừm ha." Mạc tiên sinh bị cậu chọc cười.
(*) Đống: 栋, còn chữ dư âm văng vẳng là 余音绕梁, nó chẳng liên quan gì đến nhau hết luôn, ngay cả cách đọc cũng vậy, nên Mạc tiên sinh mới cười nó.
"Anh tên Tô Hợp, là do người nhà thích nghiên cứu hương liệu sao?" Tiểu Vương cố gắng tìm đề tài.
"Không phải, cha anh họ Mạc, mẹ anh họ Tô." (**)
"A ha ha..."
(**) Cha họ Mạc, mẹ họ Tô, Mạc tiên sinh tên là Mạc Tô Hợp, tức là Mạc và Tô kết hợp lại:v
Tiểu Vương tỉnh lại trên sô pha, người bên cạnh đã không thấy nữa, chăn bông in hình đầu lâu đã được gấp gọn đặt chỉnh tề một bên.
"Thức rồi? Đi đánh răng, rồi lại đây ăn cơm." Ở phòng bếp mở đằng xa, Mạc tiên sinh một tay chống lên bàn ăn, nâng cằm về phía Tiểu Vương ngủ thành một con sư tử xù lông.
Tiểu Vương như cún con nghe thấy tiếng chuông báo giờ ăn đến, lập tức đứng lên đi về phía WC.
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chải lại mái tóc bù xù của mình, còn dùng gel vuốt tóc vuốt cho mình một kiểu tóc ngầu bá cháy. Tiểu Vương nhìn mình trong gương, bỗng nhiên hơi trố mắt ra, cậu cảm thấy mình vốn nên có cuộc sống hạnh phúc thế này, vừa thức dậy đã có bà xã và bữa sáng thơm ngon.
Trên bàn cơm đã đặt mâm inox và một khay cơm, Tiểu Vương ngoan ngoãn ngồi vào trên chiếc ghế cao, một dĩa trứng chiên hai mặt lập tức đưa tới.
Tiểu Vương khó hiểu ngẩng đầu: "Sao anh lại biết em thích ăn trứng chiên hai mặt?"
Hành vi này thường bị hồ bằng cẩu hữu cười nhạo quê mùa, mà Mạc tiên sinh nhìn có vẻ cao cấp tinh anh này, vậy mà lại chiên hai mặt trứng cho cậu.
Mạc tiên sinh đưa cho cậu một ly sữa bò, còn mình thong thả uống một ngụm cà phê: "Các bạn nhỏ đều thích ăn trứng chiên hai mặt."
Các bạn nhỏ...
Đều thích ăn...
Là bởi vì bạn trai nhỏ kia thích ăn, Mạc tiên sinh mới có thể cảm thấy cậu cũng sẽ thích ăn trứng chiên hai mặt nhỉ? Tiểu Vương lập tức cảm thấy trứng chiên trong tay không ngon nữa, hung tợn cắn một miếng to, nhấm nuốt, lạnh lùng nói: "Em đã đến tuổi có thể kết hôn rồi, không phải bạn nhỏ!
...
Tiểu Vương càng thêm phiền não rồi, cậu bắt đầu cảm thấy, trứng chiên kia như hạ một loại độc dược nào đó, làm cậu ăn xong như mất hồn mất vía, thất khiếu bốc khói, ngũ tạng thiêu đốt.
"Bệnh trạng này của mày người ta hay gọi là bị hồ ly kinh câu hồn." Âm nhạc quán bar đinh tai nhức óc, người bạn đưa cho Tiểu Vương một ly rượu: "Thích thì bắt lấy đi.". Truyện Xuyên Không
"Anh ấy có bạn trai rồi." Tiểu Vương nhấp một ngụm rượu tây.
"Thế thì có sao? Bạn trai gì đó có thể đẹp trai hơn mày sao? Cướp là được." Người bạn thờ ơ: "Anh ta trước mặt mày nói bậy về bạn trai mình, chính là tự cho lão Vương nhà bên mày cơ hội đó. Nghe tao, uống ly này, trở về nhân lúc men say tử hình người ta tại chỗ, được hay không thì cũng nếm thử trước rồi nói sau."
Tiểu Vương lần đầu phát hiện, giới hạn đạo đức của bạn mình quá mức thấp hèn. Nhưng nghe nói hai người đã chơi với nhau nhiều năm như vậy, mình có thể nhịn hắn nhiều năm qua, nghĩ rằng có lẽ đã sớm tiếp thu sự hèn hạ này của hắn.
Mang theo cả người đầy mùi rượu trở về, Tiểu Vương gặp Mạc tiên sinh đang tan tầm về nhà ở thang máy, Mạc tiên sinh khó khăn lôi theo hai cái túi lớn.
Tiểu Vương bước nhanh đến, cầm giúp một cái túi to: "Yo, nặng quá vậy, tại sao không gọi bạn trai anh xuống giúp đỡ."
Mạc tiên sinh nhíu mày, ghé sát vào ngửi ngửi: "Em uống rượu?"
Nghe thế, đầu óc Tiểu Vương quay cuồng một chút, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đầy đầu óc chỉ còn "nhân lúc men say tử hình người ta tại chỗ", buột miệng thốt ra: "Đúng vậy, em uống rượu đó!"
"Vương Đông Đông, em uống rượu rồi còn dám lái xe?" Mạc tiên sinh trừng lớn đôi mắt.
"Sao anh lại biết em tên Vương Đông Đông?" Tiểu Vương cũng mở to đôi mắt nhìn anh. Rõ ràng cậu giới thiệu với Mạc tiên sinh là chữ Đống trong một ngọn núi, một cái cột thôi mà, làm sao đã bị biết tên thật rồi? Đây chính là bí mật cậu thề sống chết bảo vệ đó!
"..."
"..."
"Giấy thu tiền điện nước của khu nhà có ghi."
"Ò."
"Em nhờ người ta lái giúp."
"Ò."
"Dư âm văng vẳng, ừm ha." Mạc tiên sinh bị cậu chọc cười.
(*) Đống: 栋, còn chữ dư âm văng vẳng là 余音绕梁, nó chẳng liên quan gì đến nhau hết luôn, ngay cả cách đọc cũng vậy, nên Mạc tiên sinh mới cười nó.
"Anh tên Tô Hợp, là do người nhà thích nghiên cứu hương liệu sao?" Tiểu Vương cố gắng tìm đề tài.
"Không phải, cha anh họ Mạc, mẹ anh họ Tô." (**)
"A ha ha..."
(**) Cha họ Mạc, mẹ họ Tô, Mạc tiên sinh tên là Mạc Tô Hợp, tức là Mạc và Tô kết hợp lại:v
Tiểu Vương tỉnh lại trên sô pha, người bên cạnh đã không thấy nữa, chăn bông in hình đầu lâu đã được gấp gọn đặt chỉnh tề một bên.
"Thức rồi? Đi đánh răng, rồi lại đây ăn cơm." Ở phòng bếp mở đằng xa, Mạc tiên sinh một tay chống lên bàn ăn, nâng cằm về phía Tiểu Vương ngủ thành một con sư tử xù lông.
Tiểu Vương như cún con nghe thấy tiếng chuông báo giờ ăn đến, lập tức đứng lên đi về phía WC.
Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chải lại mái tóc bù xù của mình, còn dùng gel vuốt tóc vuốt cho mình một kiểu tóc ngầu bá cháy. Tiểu Vương nhìn mình trong gương, bỗng nhiên hơi trố mắt ra, cậu cảm thấy mình vốn nên có cuộc sống hạnh phúc thế này, vừa thức dậy đã có bà xã và bữa sáng thơm ngon.
Trên bàn cơm đã đặt mâm inox và một khay cơm, Tiểu Vương ngoan ngoãn ngồi vào trên chiếc ghế cao, một dĩa trứng chiên hai mặt lập tức đưa tới.
Tiểu Vương khó hiểu ngẩng đầu: "Sao anh lại biết em thích ăn trứng chiên hai mặt?"
Hành vi này thường bị hồ bằng cẩu hữu cười nhạo quê mùa, mà Mạc tiên sinh nhìn có vẻ cao cấp tinh anh này, vậy mà lại chiên hai mặt trứng cho cậu.
Mạc tiên sinh đưa cho cậu một ly sữa bò, còn mình thong thả uống một ngụm cà phê: "Các bạn nhỏ đều thích ăn trứng chiên hai mặt."
Các bạn nhỏ...
Đều thích ăn...
Là bởi vì bạn trai nhỏ kia thích ăn, Mạc tiên sinh mới có thể cảm thấy cậu cũng sẽ thích ăn trứng chiên hai mặt nhỉ? Tiểu Vương lập tức cảm thấy trứng chiên trong tay không ngon nữa, hung tợn cắn một miếng to, nhấm nuốt, lạnh lùng nói: "Em đã đến tuổi có thể kết hôn rồi, không phải bạn nhỏ!
...
Tiểu Vương càng thêm phiền não rồi, cậu bắt đầu cảm thấy, trứng chiên kia như hạ một loại độc dược nào đó, làm cậu ăn xong như mất hồn mất vía, thất khiếu bốc khói, ngũ tạng thiêu đốt.
"Bệnh trạng này của mày người ta hay gọi là bị hồ ly kinh câu hồn." Âm nhạc quán bar đinh tai nhức óc, người bạn đưa cho Tiểu Vương một ly rượu: "Thích thì bắt lấy đi.". Truyện Xuyên Không
"Anh ấy có bạn trai rồi." Tiểu Vương nhấp một ngụm rượu tây.
"Thế thì có sao? Bạn trai gì đó có thể đẹp trai hơn mày sao? Cướp là được." Người bạn thờ ơ: "Anh ta trước mặt mày nói bậy về bạn trai mình, chính là tự cho lão Vương nhà bên mày cơ hội đó. Nghe tao, uống ly này, trở về nhân lúc men say tử hình người ta tại chỗ, được hay không thì cũng nếm thử trước rồi nói sau."
Tiểu Vương lần đầu phát hiện, giới hạn đạo đức của bạn mình quá mức thấp hèn. Nhưng nghe nói hai người đã chơi với nhau nhiều năm như vậy, mình có thể nhịn hắn nhiều năm qua, nghĩ rằng có lẽ đã sớm tiếp thu sự hèn hạ này của hắn.
Mang theo cả người đầy mùi rượu trở về, Tiểu Vương gặp Mạc tiên sinh đang tan tầm về nhà ở thang máy, Mạc tiên sinh khó khăn lôi theo hai cái túi lớn.
Tiểu Vương bước nhanh đến, cầm giúp một cái túi to: "Yo, nặng quá vậy, tại sao không gọi bạn trai anh xuống giúp đỡ."
Mạc tiên sinh nhíu mày, ghé sát vào ngửi ngửi: "Em uống rượu?"
Nghe thế, đầu óc Tiểu Vương quay cuồng một chút, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đầy đầu óc chỉ còn "nhân lúc men say tử hình người ta tại chỗ", buột miệng thốt ra: "Đúng vậy, em uống rượu đó!"
"Vương Đông Đông, em uống rượu rồi còn dám lái xe?" Mạc tiên sinh trừng lớn đôi mắt.
"Sao anh lại biết em tên Vương Đông Đông?" Tiểu Vương cũng mở to đôi mắt nhìn anh. Rõ ràng cậu giới thiệu với Mạc tiên sinh là chữ Đống trong một ngọn núi, một cái cột thôi mà, làm sao đã bị biết tên thật rồi? Đây chính là bí mật cậu thề sống chết bảo vệ đó!
"..."
"..."
"Giấy thu tiền điện nước của khu nhà có ghi."
"Ò."
"Em nhờ người ta lái giúp."
"Ò."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.