Chương 19: Người đến người đi
Dư Lí
22/08/2022
Phó Thời Cạnh vẫn ngồi yên ở sofa, sờ soạng hộp thuốc rút ra một điếu, cúi
đầu ngậm lấy, vừa bật nắp quẹt thì Lục Thương đã vươn tay châm lửa cho
anh.
“Vừa nãy lúc Thư Lâm rời đi có nói sẽ không để yên chuyện.”
Anh có vẻ không mấy để ý: “Cứ mặc cô ta.”
Lục Thương quét mắt ngó trái ngó phải trên người anh, tấm tắc hai tiếng: “Phó Thời Cạnh, mình thấy cậu bây giờ rất có dáng vẻ của bậc Đế Quân mất nước.”
Còn giở giọng ngâm thơ: “Xung quan nhất nộ vị hồng nhan —”
Ca khúc
Trích từ bài thơ , có nghĩa là “Nổi giận chỉ vì kẻ má hồng”.
Câu thơ này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh
“Ơ này! Lục Tử, đều là người một nhà, sao cậu đổi giọng bới móc anh Phó nhanh thế?” Rốt cuộc lão Trịnh cũng tìm được cơ hội trả thù cậu ta.
Lục Thương trừng mắt nhìn lão Trịnh, tưởng tượng hạt dưa là ám khí mà ném về phía đó: “Cậu chờ đấy! Lát nữa mình vào chơi thì coi chừng thua không còn quần mặc về nhà!”
Phó Thời Cạnh cười cười, dập thuốc, nghĩ đến đã tới lúc về nhà, bèn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lục Thương: “Cậu bao phòng.”
Lục Thương vừa rồi đã gom một đống chip thắng được của Phó Thời Cạnh, lại biết anh còn có người ở nhà chờ, bèn sảng khoái đáp ứng: “Được, cậu về sớm đi.”
Tài xế chở Phó Thời Cạnh về chung cư, anh ấn vân tay mở cửa, trong nhà bật đèn vàng ấm áp, Ngụy Lật vừa mới tắm, đang ngồi ở sofa xem TV, thấy anh về thì nghiêng đầu nhìn qua, hít mũi ngửi ngửi: “Anh uống rượu đấy à?”
Phó Thời Cạnh rót một ly nước mát, đi đến bên cạnh, cố ý áp ly thủy tinh lành lạnh vào má cô: “Uống một chút.”
Lại cười mắng yêu: “Mũi cún.”
“Anh còn hút thuốc nữa!” Cô làm ra vẻ ghét bỏ, nhích mông dịch ra xa.
Phó Thời Cạnh đặt cốc nước trên bàn, duỗi tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi mềm. Ngụy Lật nếm được vị đăng đắng trong khoang miệng anh, còn anh lại nếm thấy vị bạc hà tươi mát của kem đánh răng, hô hấp giao triền, không khí bỗng chốc nóng bừng lên.
Tay anh cũng đã một đường xoa tới bầu ngực tròn trịa, Ngụy Lật hổn hển thở dồn, ai ngờ anh lại đột nhiên đứng dậy, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch. Quần áo trên người Ngụy Lật đã xốc xếch hết cả, cô mê man nhìn anh uống nước, rồi lại nhìn anh quay lưng bỏ vào phòng.
Mãi một lúc lâu sau cô mới cắn răng chỉnh lại quần áo.
Tên xấu xa này lại bày trò chọc ghẹo!
Phó Thời Cạnh lau tóc đi tới phòng khách, Ngụy Lật khoanh chân trên ghế xem TV, thấy anh thì hừ một tiếng, còn tặng cho anh một cái lườm thật sắc. Anh khuỵu gối xuống ghế, nhẹ tay bóp má cô, cười trêu chọc: “Làm sao vậy, hửm, heo con?”
Cô giữ lấy cổ tay anh, một tay với lấy ly nước chanh mật ong trên bàn: “Uống đi, giải rượu.”
Phó Thời Cạnh nhận lấy ly nước, hai ngụm đã uống xong, anh cau mày: “Ngọt quá.”
Ngụy Lật làm bộ coi TV, trong lòng âm thầm cười trộm, cô đổ nhiều mật ong như vậy, không ngọt mới là lạ.
Anh lau tóc thêm mấy lần cho bớt nước đọng, sau đó ném khăn đi, ngả người nằm trên đùi Ngụy Lật. Cô xoa xoa tóc anh: “Không làm đâu.”
“Ừm.”
Ngụy Lật thấy anh có vẻ mệt mỏi, bèn cầm khăn lên nhẹ nhàng lau tóc cho anh, Phó Thời Cạnh luôn cắt tóc ngắn gọn gàng, cô vừa lau vừa chăm chú nhìn anh. Anh khép hờ mắt, hàng mi dài phủ bóng xuống gương mặt, trên trán vương mấy sợi tóc ẩm ướt.
Lúc anh mười mấy tuổi, không biết sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Có lẽ là gương mặt trẻ hơn bây giờ một chút, đong đầy hơi thở thanh xuân háo hức, anh là một cậu học sinh ngoan ngoãn hay quậy phá nhỉ? Nhưng chắc chắn lúc anh mặc đồng phục sẽ có rất nhiều bạn học nữ trộm nhìn lén lắm đây.
Cô cúi đầu, đặt một chiếc hôn nhẹ lên môi anh, chỉ là một cử chỉ nho nhỏ đơn giản, nhưng trong đêm hè hôm nay lại lộ ra vô vàn ôn nhu.
Anh vẫn nhắm mắt, cong môi cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô khe khẽ thở dài, như là mơ màng suy tư: “Rõ ràng thời điểm anh và em gặp nhau cũng không phải là quá muộn, nhưng đôi khi em vẫn có suy nghĩ tham lam một chút, tại sao em lại không gặp được anh sớm hơn.”
Sớm hơn một chút, lúc em đương độ thanh xuân thanh thuần nhất, cũng là lúc em dũng cảm nhất, còn anh là cậu thiếu niên phấn chấn hào sảng. Lúc ấy là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời chúng ta, không sợ bất cứ điều gì ràng buộc hay cản bước, là lúc tình cảm trong sáng giữa đôi ta e thẹn mà nồng cháy nhất, vì sao lại không gặp được nhau vào lúc ấy?
Chợt Phó Thời Cạnh mở mắt nhìn vào chút trong veo nhưng đượm buồn trong đáy mắt của cô một lúc lâu, rồi anh cười khẽ, nâng tay áp lên đôi má hồng: “Tiểu Lật, không có gì phải tiếc nuối cả, anh chỉ lớn hơn em vài tuổi, dù cho không thể gặp nhau lúc xuân xanh đẹp đẽ, dù cho có thể đôi ta gặp nhau muộn đôi chút, cũng đều không sao cả.”
Bởi chỉ cần anh yêu em, em yêu anh, chúng ta yêu nhau, thì đó chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trên đường đời lắm chông chênh.
“Vừa nãy lúc Thư Lâm rời đi có nói sẽ không để yên chuyện.”
Anh có vẻ không mấy để ý: “Cứ mặc cô ta.”
Lục Thương quét mắt ngó trái ngó phải trên người anh, tấm tắc hai tiếng: “Phó Thời Cạnh, mình thấy cậu bây giờ rất có dáng vẻ của bậc Đế Quân mất nước.”
Còn giở giọng ngâm thơ: “Xung quan nhất nộ vị hồng nhan —”
Ca khúc
Trích từ bài thơ , có nghĩa là “Nổi giận chỉ vì kẻ má hồng”.
Câu thơ này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh
“Ơ này! Lục Tử, đều là người một nhà, sao cậu đổi giọng bới móc anh Phó nhanh thế?” Rốt cuộc lão Trịnh cũng tìm được cơ hội trả thù cậu ta.
Lục Thương trừng mắt nhìn lão Trịnh, tưởng tượng hạt dưa là ám khí mà ném về phía đó: “Cậu chờ đấy! Lát nữa mình vào chơi thì coi chừng thua không còn quần mặc về nhà!”
Phó Thời Cạnh cười cười, dập thuốc, nghĩ đến đã tới lúc về nhà, bèn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lục Thương: “Cậu bao phòng.”
Lục Thương vừa rồi đã gom một đống chip thắng được của Phó Thời Cạnh, lại biết anh còn có người ở nhà chờ, bèn sảng khoái đáp ứng: “Được, cậu về sớm đi.”
Tài xế chở Phó Thời Cạnh về chung cư, anh ấn vân tay mở cửa, trong nhà bật đèn vàng ấm áp, Ngụy Lật vừa mới tắm, đang ngồi ở sofa xem TV, thấy anh về thì nghiêng đầu nhìn qua, hít mũi ngửi ngửi: “Anh uống rượu đấy à?”
Phó Thời Cạnh rót một ly nước mát, đi đến bên cạnh, cố ý áp ly thủy tinh lành lạnh vào má cô: “Uống một chút.”
Lại cười mắng yêu: “Mũi cún.”
“Anh còn hút thuốc nữa!” Cô làm ra vẻ ghét bỏ, nhích mông dịch ra xa.
Phó Thời Cạnh đặt cốc nước trên bàn, duỗi tay ra ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi mềm. Ngụy Lật nếm được vị đăng đắng trong khoang miệng anh, còn anh lại nếm thấy vị bạc hà tươi mát của kem đánh răng, hô hấp giao triền, không khí bỗng chốc nóng bừng lên.
Tay anh cũng đã một đường xoa tới bầu ngực tròn trịa, Ngụy Lật hổn hển thở dồn, ai ngờ anh lại đột nhiên đứng dậy, cầm ly nước uống một hơi cạn sạch. Quần áo trên người Ngụy Lật đã xốc xếch hết cả, cô mê man nhìn anh uống nước, rồi lại nhìn anh quay lưng bỏ vào phòng.
Mãi một lúc lâu sau cô mới cắn răng chỉnh lại quần áo.
Tên xấu xa này lại bày trò chọc ghẹo!
Phó Thời Cạnh lau tóc đi tới phòng khách, Ngụy Lật khoanh chân trên ghế xem TV, thấy anh thì hừ một tiếng, còn tặng cho anh một cái lườm thật sắc. Anh khuỵu gối xuống ghế, nhẹ tay bóp má cô, cười trêu chọc: “Làm sao vậy, hửm, heo con?”
Cô giữ lấy cổ tay anh, một tay với lấy ly nước chanh mật ong trên bàn: “Uống đi, giải rượu.”
Phó Thời Cạnh nhận lấy ly nước, hai ngụm đã uống xong, anh cau mày: “Ngọt quá.”
Ngụy Lật làm bộ coi TV, trong lòng âm thầm cười trộm, cô đổ nhiều mật ong như vậy, không ngọt mới là lạ.
Anh lau tóc thêm mấy lần cho bớt nước đọng, sau đó ném khăn đi, ngả người nằm trên đùi Ngụy Lật. Cô xoa xoa tóc anh: “Không làm đâu.”
“Ừm.”
Ngụy Lật thấy anh có vẻ mệt mỏi, bèn cầm khăn lên nhẹ nhàng lau tóc cho anh, Phó Thời Cạnh luôn cắt tóc ngắn gọn gàng, cô vừa lau vừa chăm chú nhìn anh. Anh khép hờ mắt, hàng mi dài phủ bóng xuống gương mặt, trên trán vương mấy sợi tóc ẩm ướt.
Lúc anh mười mấy tuổi, không biết sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Có lẽ là gương mặt trẻ hơn bây giờ một chút, đong đầy hơi thở thanh xuân háo hức, anh là một cậu học sinh ngoan ngoãn hay quậy phá nhỉ? Nhưng chắc chắn lúc anh mặc đồng phục sẽ có rất nhiều bạn học nữ trộm nhìn lén lắm đây.
Cô cúi đầu, đặt một chiếc hôn nhẹ lên môi anh, chỉ là một cử chỉ nho nhỏ đơn giản, nhưng trong đêm hè hôm nay lại lộ ra vô vàn ôn nhu.
Anh vẫn nhắm mắt, cong môi cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô khe khẽ thở dài, như là mơ màng suy tư: “Rõ ràng thời điểm anh và em gặp nhau cũng không phải là quá muộn, nhưng đôi khi em vẫn có suy nghĩ tham lam một chút, tại sao em lại không gặp được anh sớm hơn.”
Sớm hơn một chút, lúc em đương độ thanh xuân thanh thuần nhất, cũng là lúc em dũng cảm nhất, còn anh là cậu thiếu niên phấn chấn hào sảng. Lúc ấy là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời chúng ta, không sợ bất cứ điều gì ràng buộc hay cản bước, là lúc tình cảm trong sáng giữa đôi ta e thẹn mà nồng cháy nhất, vì sao lại không gặp được nhau vào lúc ấy?
Chợt Phó Thời Cạnh mở mắt nhìn vào chút trong veo nhưng đượm buồn trong đáy mắt của cô một lúc lâu, rồi anh cười khẽ, nâng tay áp lên đôi má hồng: “Tiểu Lật, không có gì phải tiếc nuối cả, anh chỉ lớn hơn em vài tuổi, dù cho không thể gặp nhau lúc xuân xanh đẹp đẽ, dù cho có thể đôi ta gặp nhau muộn đôi chút, cũng đều không sao cả.”
Bởi chỉ cần anh yêu em, em yêu anh, chúng ta yêu nhau, thì đó chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trên đường đời lắm chông chênh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.