Chương 14: buông rũ
Người Qua Đường A
20/04/2013
Đồ ăn thức uống được dọn ra đầy bàn. Lạc Nhân vui vẻ thưởng thức mỹ thực của người Miêu, còn Bảo Hân chỉ ăn một chén cháo thịt bằm. Kể từ tám năm trước, nàng không thể ăn thứ gì mà không bằm nát, không còn cảm nhận được cái gì là mùi vị. Nỗi hận này thật không thể nào nguôi. Cùng với mối thù giết cha, hận mất nhà; Bảo Hân lúc nào cũng phải cố sức ngăn mình chạy tới Cổ thành để liều mạng với tên thành chủ kia.
Nhưng tay nàng sau khi bị thương không thể dùng sức, không thể luyện võ công. Chỉ miễn cưỡng luyện được môn kinh công độc bộ thiên hạ. Trong khi người ta là kỳ tài võ học, thiên tài binh lược, nàng bất quá chỉ đạt được danh hiệu đệ nhất tặc thâu, tự thẹn không thể đánh lại.
Sau khi gia nhập Thành gia, nàng đã điều tra rất nhiều về Từ Tử Minh. Những từ như ‘thiên tài’, ‘thần đồng’ thường luôn được đi kèm theo tên của hắn. Thì ra hắn tại Thần Châu tiếng tăm vô cùng lừng lẫy, văn võ song toàn. Là ái tướng bên cạnh hoàng thượng. Quả nhiên là khác hẳn con người nàng đã quen biết ở Cổ thành. Thì ra tất cả đều là giả dối. Về phần âm hiểm thủ đoạn, nàng cũng đã không thể sánh bằng người ta.
Cái duy nhất nàng có, chính là một chỗ dựa vững chắc như Thành gia. Mà chủ nhân của nàng, Thành Lạc Nhân, cả bốn năm nay vẫn đang ra yêu sách với cả gia tộc, không cưới được Thanh Đồng thì hắn cũng không chịu thừa kế. Mọi người vô cùng phiền lòng. Luận sức mạnh, trí tuệ, hay thân phận; không ai có thể thay thế được hắn. Mà hắn lớn lên, luyện được một môn thần công đặc biệt, có thể phát ra khí lực bá chủ bức nhân, khiến trên dưới Thành gia ai cũng cho rằng ngôi vị chủ nhân chỉ có thế là hắn mà thôi.
Năm nào cũng vậy, trong cuộc họp gia tộc chuyện của hắn đều bị đem ra bàn tán.
- Lạc Nhân, ngươi bao giờ mới thôi chơi bời mà chuyên tâm học quản lý sự nghiệp gia tộc đây. – Thành Uyên, cha hắn giận dữ quát.
- Tộc trưởng, ta vẫn còn là thiếu niên, chưa làm lễ trưởng thành đó. - Hắn ngồi dưới trướng nhàn nhã nói.
- Vậy ngay đêm nay chúng ta làm lễ trưởng thành cho ngươi.
- Được, vậy ngay đêm nay làm lễ cưới cho ta và Đồng Đồng. – Hắn ngoan cố trả lời.
- Ngươi, cái tên hỗn đản, cả tổ mẫu mà cũng muốn mạo phạm a. – Cha hắn tức đến phùng mang trợn má.
Tất cả các vị trưởng lão trong gia tộc đều lao xao bàn tán. Cha hắn bắt đầu mắng nhiếc hắn đủ điều. Nhưng có ích gì đâu, hắn vốn không thể nghe được gì cả, chỉ cần không nhìn, thì cha hắn có mắng gì cũng vô ích.
Hắn thì cứ trơ trơ, Bảo Hân quỳ bên cạnh hắn thì lại run sợ đến gần chết. Bao nhiêu lời la mắng nàng đều nghe được hết. Phía sau lưng tộc trưởng là một bức rèm buông rũ, ngồi sau bức rèm đó chính là vị lão tổ mẫu cao quý nhất gia tộc này. Bảo Hân không ngừng cảm thấy những tia nhìn xoáy vào nàng trách móc “Ta đã cho ngươi đi theo hắn bao nhiêu năm trời, mà sao cũng không tiến triển được gì?” Nàng cười khổ, “Có thể tiến triển thành cái gì?”, Hắn trước giờ cũng chỉ đối đãi với nàng như em gái.
^_^
Đêm đông trăng nhàn nhạt. Cánh cửa sổ khách điếm nhè nhẹ mở ra, ánh trăng soi vào mặt Bảo Hân làm nàng tỉnh giấc. Ngồi bên khung cửa sổ là dáng hình hắc y nhân.
- Dậy mau, đã tới lúc hành động rồi. – Giọng Lạc Nhân thì thầm, bởi vì hắn đã dùng vải đen bịt mặt nên không thể dùng khẩu hình nói chuyện với nàng.
Bảo Hân tung chăn ngồi dậy, nàng cũng đã mặc sẵn một bộ y phục dạ hành. Cả hai người thả mình ra khỏi cửa sổ tầng hai, dùng khinh công lao vào bóng đêm.
Cả hai người bọn họ đều là đệ tử của Hoắc Ưng, đều luyện được một thân kinh công tuyệt đỉnh. Hoắc Ưng cả đời danh lừng thiên hạ, nối tiếng là thần thâu hiệp nghĩa, được người dân vô cùng yêu mến. Hai mươi lăm năm trước, ông xuất thế, cướp giàu giúp nghèo, trừng trị tham quan. Đã trở thành nỗi ám ảnh của triều đình, niềm mơ ước của người dân. Tám năm trước, Lạc Nhân sau khi cứu được Bảo Hân đã kéo nàng gia nhập sư môn của hắn, trở thành đệ tử cuối cùng của Hoắc Ưng. Hoắc Ưng từ mười ba năm trước đột nhập cấm cung thất bại, thân mang trọng thương. May nhờ người của Thành gia cứu giúp, tuy giữ lại được mạng nhưng võ công bị phế, cuối cùng phải thoái ẩn giang hồ. Cả đời ông chỉ có ba đệ tử chân truyền, đại đệ tử Lạc Nhân, nhị đệ tử Y Thần, tam đệ tử Bảo Hân.
Mà trong ba đệ tử của thần thấu, chỉ có một mình Lạc Nhân là phát dương quang đại cho sư môn nhất. Hắn xuất sư không ngừng trộm cắp khắp nơi, cuối cùng danh ác của Hoắc Ưng càng lúc càng nổi trong thiên hạ. Thật không ngờ tông chủ của đệ nhất phú gia, lại cũng là Hoắc Ưng đời kế tiếp, vang lừng danh xấu. Mà mục đích chính của Lạc Nhân hắn là gì, tiền bạc hắn không thiếu. Hắn chỉ là muốn sưu tập vật lạ khắp nơi để tặng cho Thanh Đồng để lấy lòng nàng, việc cướp giàu giúp nghèo chẳng qua chỉ là tiện tay. Vì vậy không chỉ tham quan, mà danh môn chánh phái, thương phú, thanh quan gì hắn cũng từng trộm qua. Chỉ cần ai có món đồ nổi tiếng độc nhất thiên hạ, đều nhất định bị hắn rinh về nhà. Bây giờ trong phòng của Thanh Đồng, có lẽ còn nhiều bảo vật hơn quốc khố. Nhờ có Lạc Nhân, bây giờ Hoắc Ưng kết giao cừu oán khắp nơi, số tiền treo thưởng lấy mạng Hoắc Ưng đã cao hơn gấp một trăm lần thời sư phụ hắn.
Nhị đệ tử Y Thần thì có vẻ nhân từ hơn Lạc Nhân. Hắn một lòng muốn cầu hết sở học trong thiên hạ, tham lam vô độ. Vũ khí, bí kiếp trấn môn của các môn phái đều bị hắn gom về. Lúc nào cũng muốn khiêu chiến cực hạn bản thân. Chỉ cần nơi nào nổi danh cơ quan bí mật hay vô khả xâm nhập, hắn đều lao đầu vào. Ngay cả Băng cung bí ẩn của tà giáo nổi tiếng trên núi Thiên Mẫu sơn cũng đã từng bị hắn mò tới. Nhưng nghe nói lần đó hắn thất bại, còn bị người ta câu dẫn mất hồn phách. Từ khi trở về cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn mây nhìn gió cũng cười, thuốc tiên của Thành gia cũng không thể cứu. Lạc Nhân đoán, có lẽ hắn đã bị trúng thuốc độc của nữ nhân rồi, bệnh tương tư thì không có thuốc trị đâu.
Tam đệ tử Bảo Hân lại là người bị người ta căm ghét đồng thời sợ hãi nhất. Các chủ Thính Phong các đào tạo ra một đám mật sứ chuyên điều tra moi tin khắp nơi. Săn tin, truy người ... không việc gì Thính Phong các không làm được. Tể tướng gia ban đêm bị tiểu thiếp phạt quỳ gối hay hoàng thượng là người bỏ mặc hậu cung chỉ yêu nam sủng ... Nếu có tiền, Thính Phong các tin gì cũng sẽ bán tin cho ngươi. Người người căm hận Thính Phong các, nhưng cũng vô cùng sợ Thính Phong các, bởi vì bí mật của bọn họ đều bị người ta nắm hết cả rồi.
Đêm nay cả hai đệ tử của thần thâu cùng xuất hành, là có mục định nào đây? Dĩ nhiên là có, đi đến phủ tổng trấn để lấy giấy thông hành vào Cổ thành. Hai hôm trước phi nhạn của Thính Phong các báo tin, Thập Thất công chúa của bản triều đang vi hành tuần du vùng tây nam, chuẩn bị ghé qua Cổ thành. Không ai biết rõ mặt của công chúa, chỉ biết bọn họ có ba người, đi tới đâu thì xuất lệnh bài cho quan phủ biết, không ai được kháng lệnh cản trở. Công chúa bí mật hành sự, mọi tin tức đều tuyệt đối không được lộ ra ngoài. Biết được chuyện công chúa vi hành, e chỉ có Thính Phong các mới nghe ra được.
^_^
Phủ tổng trấn là dinh thự xa hoa, rộng rãi. Ở cái trấn vùng ven nghèo hèn mà phủ tổng trấn quy mô chừng này thì e chỉ là ăn chặn, bóc lột người dân mới xây lên được. Trong phủ thủ vệ sâm nghiêm, hơn nữa khu phòng ngủ khách lại có người canh giữ cẩn mật. Hẳn đây là phòng công chúa.
Hai người bọn họ dễ dàng đột nhập vào bên trong mà không ai cản trở. Chỉ cần một giọt Nhuyễn Mộng mê hương là tất cả đều lên đường vào mộng đẹp. Lần này đổi kiểu, bọn họ không dở ngói mà trực tiếp đi từ cửa chính vào.
Bên trong phòng tối om, có lẽ công chúa và bọn tuỳ tùng đều đã ngủ say. Chẳng lẽ lại thắp nến lên? Không, đối với những đạo tặc chuyên nghiệp như bọn họ thì vốn đã luyện tập cho mắt quen nhìn trong bóng đêm. Lạc Nhân kéo khăn che mặt xuống, nói thầm.
- Ngươi lục soát bên phải, ta lục bên trái. – Hai người bọn họ đang tìm lệnh bài của công chúa.
Bảo Hân gật đầu hiểu ý, mau chóng bắt tay hành sự. Hai người tuần tự lục soát từ gian tủ, ngăn kệ cho tới rương đồ, hành động nhanh thoăn thoắt, dịch chuyển món đồ nào xong liền để nó lại ngay vị trí ban đầu. Đúng là những người chuyên nghiệp, cho dù trộm đi đồ cũng là thần không biết, quỷ không hay.
Lạc nhân sau khi lục tủ quần áo thì dòm sang bên cạnh, chỉ còn giường ngủ là chưa lục thôi. Lệnh bài quan trọng như vậy, hẳn là đeo trên người công chúa. Hắn không ngần ngại vén tấm màn lên, nhìn vào trong.
Bên trong là một tiểu nha đầu đang ngủ. Gương mặt công chúa thì ra cũng tầm thường thôi, thật là thua xa cận thân hộ vệ của hắn. Lạc Nhân bắt đầu sờ soạn trên người công chúa. Hắn là một nam tử đã trưởng thành, cũng không biết đã từng trốn trong kỹ viện ở bao nhiêu tháng trời, hoa khôi kỹ nữ gì đều cũng từng chơi qua, cái loại tư sắc bình thường này hắn vốn không động tâm đến. Quả nhiên tìm được lệnh bài trên người nàng ta, hắn nhanh tay cất lệnh bài vào trong áo. Sau đó còn đàng hoàng kéo áo công chúa cho thẳng thớm lại. Hắn là đạo tặc, không phải là hái hoa tặc đâu.
Đột nhiên cửa sổ bật mở, một người phóng vào cùng với kiếm trên tay, tiến thẳng về phía Lạc Nhân.
- Dâm tặc, mau bỏ tay ra!
Tiếng người đó la lên hắn đâu có nghe, chỉ là đột nhiên cửa sổ bật mở, ánh trăng lùa vào hắn mới phát hiện có người. Kiếm phong xuy vũ, hắn chỉ có thể tránh né. Trước giờ hắn vốn không có mang theo vũ khí bên người. Một kiếm rồi lại một kiếm, kiếm chiêu rất đẹp nhưng nội lực chưa đủ. Lạc Nhân hai ngón tay kẹp kiếm, vận lực bẻ thanh kiếm làm đôi. Thừa lúc đối phương chưa hết bàng hoàng, hắn vòng ra phía sau, một tay chế ngự, một tay bịt miệng đối phương lại. Người kia hoàn toàn bất lực vùng vẫy trong lòng hắn.
Nghe tiếng động Bảo Hân chạy tới, đành phải kéo khăn che mặt xuống hỏi.“Chuyện gì?”
“Có một người đi ngang qua không trúng thuốc, có lẽ là thủ vệ canh gác. Hắn đã thấy mặt ta rồi!” Lúc nãy cửa sổ bật mở, ánh trăng soi rõ vào mặt Lạc Nhân. Mà đối phương lại đứng ngược sáng, hắn không thể nhìn ra dung mạo.
“Đã tìm được lệnh bài chưa?”
“Rồi”
“Vậy chúng ta rút thôi. Đã gây ra tiếng động lớn rồi.”
“Còn tên này thì sao?”
“Mang y theo luôn đi.”
Bọn hắn là đạo tặc, không phải là thổ phỉ, cũng không làm chuyện giết người bịt miệng.
“Haizz” Lạc Nhân thở dài, danh tiếng Hoắc Ưng không thể bị huỷ trong tay hắn, bị người ta nhận mặt, thì làm sao mai mốt tung hoành trong giang hồ được nữa.
Hắn đành phải điểm huyệt bất động đối phương, dùng một tấm chăn bao lại, rồi vác lên vai. “Oa, tên thủ vệ này thật nhẹ, cái eo lại nhỏ nhắn như vậy.” Hắn mừng thầm vì không phải vác một tên nặng như heo. Cả hai người dùng khinh công nhảy ra khỏi tường bao trấn phủ. Lẳng lặng tiến về khách điếm.
^_^
Vừa về đến khách điếm thì trời cũng đã tờ mờ sáng. Lạc Nhân liệng người nãy giờ vác trên vai xuống giường, rồi ngồi vào bàn rót một chung trà. Bị liệng xuống, người kia kêu lên một tiếng “Ai da” nhưng hắn không nghe được, nên cũng không chút thương xót.
Nghe thấy kẻ kia kêu lên, Bảo Hân sợ kinh động người trong khách điếm, nên nhanh chóng nhét một viên Tịnh Ngôn đan vào miệng y. Đây là đan dược Lạc Nhân bào chế ra để cho mấy lão nhân trong nhà hắn uống. Tuy hắn không nghe gì, nhưng Bảo Hân kêu than là bị mấy lão kia nói đến phiền không chịu được, hắn liền chế Tịnh Ngôn đan để bịt miệng người ta. Mỗi viên Tịnh Ngôn đan làm người ta không thể phát ra tiếng nào trong ba ngày, ngay cả ho khan, hắt xì cũng không gây ra tiếng. “Im lặng là vàng” mà.
“Bây giờ làm sao?” Bảo Hân nhìn người kia vùng vẫy la hét trong chăn nhưng không thể phát ra tiếng nào, rồi lại nhìn vị chủ nhân của mình thanh thanh nhã nhã đang ngồi thưởng trà.
“Thì mang y theo thôi!” Lạc Nhân mỉm mỉm cười, có vẻ như vừa thưởng thức được một món trà ngon lắm vậy. “Huống chi nhóm công chúa có ba người. Chúng ta, kể cả y, thì vừa vặn là ba.”
“Như vậy là quá mạo hiểm.” Bảo Hân nói
“Cho hắn dùng Phục Mệnh đan là được. Uống thuốc này thì cả tuần lễ ai nói gì cũng phải nghe theo. Tuy tinh thần y luôn tỉnh táo, nhưng lại không thể phản kháng. Cứ mang y theo làm tuỳ tùng cho ‘công chúa’ là được.” Lạc Nhân lại rót thêm một chén trà, xong rồi mỉm cười tà mị cho một viên thuốc vào. Hắn hung hăng tới bên giường lột tắm chăn ra, rồi lại hung hăn bóp miệng ngươi kia đổ thuốc. Thân ảnh vừa nãy đang vùng vẫy kịch liệt bỗng chốc xụi lơ. Hắn cười cười, “Đó, vậy là được rồi!”
Bảo Hân thở dài, thói quen của hắn chính là bá đạo như vậy. Làm Tông chủ nên trước giờ cũng chưa từng biết sợ ai. Chỉ có ở bên cạnh Thanh Đồng thì hắn nhõng nhẽo rồi lại làm ra vẻ tội nghiệp. Còn với tất cả mọi người trên thế gian này, hắn đều coi như không có liên quan mình, chèn ép bá đạo đến như vậy. Ở bên cạnh hắn một thời gian, Bảo Hân mới nhìn rõ được con người này, hắn là không thể chống đối hay đắc tội cho được. Bảo Hân thầm cảm ơn Thanh Đồng ngày xưa đã ra lệnh cho hắn phải giữ nàng bên cạnh. Nếu không, hắn đã không đối xử tốt với nàng như vậy. Hãy nhìn những trưởng lão trong Thành gia mà xem, ai ai cũng đã bị hắn chọc phá khổ đến không kể xiết, vừa sợ vừa kính hắn vô cùng. Bọn họ chỉ có thể đem mọi chuyện méc với Thanh Đồng, mà Thanh Đồng lại chính là nhược điểm chí mạng của hắn, cũng vì vậy hắn mới buông tha không chọc phá mấy lão nhân Thành gia nữa.
“Được rồi, ngươi về thay đồ đi” Hắn xua xua tay với Bảo Hân “Ngươi làm công chúa, ta với kẻ kia làm thị vệ”
“Dạ, chủ nhân!” Bảo Hân tuân lệnh, lui về phòng mình.
Còn lại một mình trong phòng với tên thị vệ bị bắt cóc, Lạc Nhân ra lệnh
“Được rồi, đứng lên, chui ra khỏi chăn cho ta nhìn xem”
Người kia lập tức nghe lời, đứng dậy, chui ra ra khỏi chăn. Trong ánh sáng mờ mờ của buổi sớm mai chỉ nhìn ra được một dáng người nhỏ bé, chắc chỉ cao hơn Bảo Hân một chút. Tóc búi cao kiểu nam nhân, mặc trang phục thị vệ.
“Không thể nào là thị vệ, đại nội thị vệ từ bao giờ lại tuyển cái loại bé loắt choắt như vậy!” Lạc Nhân đi lại gần bên người kia, lấy tay so chiều cao của hai người, thấp hơn hẳn cả một cái đầu. Hắn thở dài, hai thị vệ đứng cạnh bên nhau thì thật là chênh lệch. Hắn lại dùng tay sờ sờ tên kia, “Thật là ốm yếu nha”, đứng bên cạnh hắn trông thật không cân xứng tý nào.
Người kia mặt hoa da phấn ban đầu sưng sỉa nhìn hắn, bây giờ đã sớm ửng đỏ.
- Ngươi đỏ mặt cái gì? – Hắn cười tà mị - Đều là nam nhân với nhau động chạm một tí đã đỏ mặt. Ha, không lẽ ngươi chính là thái giám.
Hắn lại ngồi xuống bàn, rót một chung trà, điệu cười như ác ma.
- Bất qua ta chưa từng được thấy thái giám như thế nào nha. Cho ngươi làm thị vệ không hợp. Thôi, ngươi đóng vai tỳ nữ vậy.
Một lời đã quyết, hắn bước ra cửa sổ nhảy xuống phía sân sau. Lạc Nhân chui vào xe ngựa lục tung túi quần áo của Bảo Hân. Hắn tìm được bộ quần áo nha hoàn màu hồng lần trước Bảo Hân mặc khi trà trộn vào Tăng phủ. Lạc Nhân cười vô cùng đắc chí, hắn muốn xem thái giám giả gái có giống thật như lời đồn không. Không tốn chút sức, hắn mang bộ đồ màu hồng kia bay trở ngược lên phòng.
- Ngươi thay bộ đồ này vào cho ta.
Dưới sức mạnh của Phục Mệnh đan, ngươi kia không thể không nghe. Nhưng Phục Mệnh đan chỉ khống chế được hành động chứ không khống chế được tình cảm. Kẻ kia tức tưởi không cam tâm, nước mắt vừa tuôn rơi vừa thoát y phục trên người.
Lạc Nhân sảng khoái ngồi uống chén trà vừa mới rót. Hết lớp ngoại y, rồi tới trung y, khi lớp nội y vừa thoát ra thì Lạc Nhân cũng đem hết ngụm trà vừa mới uống phun ra ngoài, trực tiếp té từ trên ghế xuống dưới đất. “Người kia, người kia không phải là thái giám á.” Đó là một nữ tử với những đường cong hút hồn, làn da trắng ngần mịn màng, phía trước căng đầy, phía sau tròn trịa. Đúng là điển hình của mỹ nhân đồ. Hắn ngồi dưới đất, run rẫy la lên.
- Hân Nhi, Hân Nhi, mau tới đây cứu ta!
Bảo Hân trong phòng nghe được tiếng kêu cứu của hắn liền nhào qua, đụng ngay hắn cũng đang tính bỏ chạy ra ngoài. Trán hằn rịn mồ hôi , tay run rẩy chỉ ra phía sau lắp bắp.
- Cái ... cái ... kia giao cho ngươi!
Nói xong hắn chạy thẳng ra ngoài mất dạng. Bảo Hân nhìn theo hướng hắn chỉ, thì mới hiểu ra chuyện gì. Trong phòng hắn là một tiểu cô nương, đã thoát hết y phục, đứng khóc tô tô không ra tiếng. Chỉ bằng vào bản năng của nữ nhân, Bảo Hân đóng sầm cửa lại, chạy vào trong lấy y phục che lại trên người nàng. Sau đó Bảo Hân ôm lấy nàng ta dỗ dành. Tuy có thể dùng uy lực của Phục Mệnh đan bắt nàng nín khóc, nhưng những tức tưởi của nữ nhân nên khóc hết ra ngoài thì mới không tổn hại sức khoẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.