Chương 1: Đạo cao một thước, ma cao một trượng
Tử Đình Công Tử (Công Tử Tử Đình)
10/02/2022
EDITOR: LAMMột chàng thiếu niên thoạt nhìn chưa đến mười bảy, mười tám tuổi đang dựa người vào thành cửa sổ, giữa những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng kẹp một điếu thuốc lá, cậu hơi nghiêng mặt quan sát tình huống bên ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời nhuốm sắc vàng lên bóng dáng khôi ngô ấy, trông rất quyến rũ.
Chỉ là đôi mắt của cậu không được trong sáng động lòng người như những chàng thiếu niên cùng tuổi mà là sâu hun hút tựa màn đêm thần bí xen lẫn chút nguy hiểm ẩn nấp lúc đêm khuya. Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm mái tóc ngắn của cậu thoáng rối tung.
Chợt thấy đôi con ngươi của chàng thiếu niên dần trở nên nghiêm túc, hệt như một gã thợ săn tìm thấy con mồi. Cậu ném điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng mũi chân dập khói sau đó ngồi chồm hổm lấy từ bên trong chiếc hộp từng bộ phận của khẩu súng bắn tỉa. Sau khi đã hoàn thành khâu lắp ráp một cách nhanh chóng, cậu lại một lần nữa nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, tiếp tục chờ đợi thời cơ thích hợp.
Chàng thiếu niên nheo mắt nhắm thẳng vào ống ngắm, chờ đợi mục tiêu tiến vào tầm nhìn. Tiếng còi xe cảnh sát đằng xa mỗi lúc một gần, khóe môi cậu khẽ cong rồi nở nụ cười nhếch mép. Tiếng vang lớn như vậy cứ như thể sợ người ta không biết cảnh sát đang tới gần hay gì? Làm vậy, chẳng phải là đang tiếp tay cho cậu bắt đúng thời cơ à?
Mà ở phía xa xuất hiện một người đàn ông khoác trên mình bộ vest đặc trưng của nhân viên văn phòng, ánh mắt anh ta đầy cảnh giác, sau khi xuống khỏi xe cảnh sát thì vẫn luôn chú ý đến những biến đổi xung quanh, “Cẩn thận chút, nghi phạm quan trọng đấy, tuyệt đối không được phép xảy ra sơ suất!”
Hiện tại bọn họ đang hộ tống nghi phạm về cục cảnh sát, nghi phạm này rất quan trọng, nghe nói gã là một trong những trưởng lão (1) trấn giữ tổ chức ngầm ở thành phố này. Nếu như có thể lấy được tin tức từ miệng gã, vậy thì có khả năng sẽ xóa sổ được tổ chức ngầm đó!
Song, dù có là như vậy bọn họ cũng không được phép chủ quan, biết đâu thủ lĩnh của tổ chức ngầm này lại lựa chọn không cứu mà là giết người diệt khẩu thì sao. Cho nên, tuy rằng đã tới trước cửa cục cảnh sát nhưng bọn họ vẫn phải hết sức cẩn trọng.
Chẳng qua bọn họ không hay biết rằng, đã có kẻ rình rập ở đây, sẵn sàng giết chóc.
Trên khuôn mặt khôi ngô của chàng thiếu niên không hề có chút hoảng sợ nào, thay vào đó là vẻ chững chạc, bình tĩnh, bàng quan trước sự sống chết của người khác. Khi mục tiêu đã xuất hiện trong tầm ngắm, cậu không hề chần chừ mà là quyết đoán một cách nhanh chóng.
Viên đạn bay ra, xuyên thấu bầu trời, phát ra thứ âm thanh chói tai. Chỉ trong tích tắc, thái dương của nghi phạm được cảnh sát bảo vệ đã bị viên đạn bắn xuyên qua, chất lỏng màu đỏ tươi phun ra từ miệng vết thương trông giống hệt những tia nước thông thường.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chàng thiếu niên nhanh chóng tháo rời khẩu súng bắn tỉa, cất vào hộp rồi vác lên lưng. Tất cả hành động rành mạch lưu loát, không chút nao núng.
Mà người đàn ông phụ trách áp giải nghi phạm kia hoàn toàn không ngờ tới chỉ trong nháy mắt, mạng sống của nghi phạm đã bị kết liễu. Anh ta dựa theo phương hướng bay tới của viên đạn, đẩy ra đám đông, chạy về hướng đó.
Người đàn ông thấy một kẻ khoác áo măng tô đi ngang qua mình, anh nghiến răng, xông lên siết chặt lấy cánh tay của kẻ tình nghi. Chỉ là người nọ không hề phản kháng, đôi mắt bị kính râm che mất nên chẳng thể nhìn rõ gương mặt.
“Cảnh sát Bạch, em không có làm chuyện gì xấu hết nha.” Chiếc kính râm được chậm rãi tháo xuống, đó là một đôi mắt trong veo chất chứa ý cười nhẹ nhàng.
Người nọ tựa hồ chỉ là một cậu nhóc mười bảy tuổi, khóe môi cười lên mang theo vài phần non nớt khiến người ta không khỏi nghĩ rằng, cậu nhóc này trông thật đáng yêu.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Bạch Lâm Sanh bất lực vỗ trán sau đó quan sát xung quanh xem có nhân vật khả nghi nào hay không nhưng lại không phát hiện ra ai khác cả. Thực ra anh có chút nghi ngờ cậu nhóc trước mặt mình.
Tô Cẩm Phong cười khẽ, dường như không quá bận tâm đến việc Bạch Lâm Sanh nhận nhầm mình thành nghi phạm, có điều giọng điệu của cậu nhóc nghe qua có mấy phần trêu tức, “Chịu thôi, ai biểu em đã ăn mặc giống kẻ tình nghi rồi mà còn thường xuyên có mặt ở hiện trường vụ án nữa chứ.”
Bạch Lâm Sanh biết mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, nếu nghi phạm không phải cậu nhóc trước mặt, vậy thì kẻ đó đã sớm bỏ trốn mất hút rồi, thế nên anh từ bỏ việc tìm kiếm.
Bạch Lâm Sanh quay lại nhìn Tô Cẩm Phong sau đó liếc mắt dòm chiếc hộp trên lưng cậu nhóc, anh dò hỏi, “Bên trong hộp chứa thứ gì vậy? Cậu tính đi đâu?”
“Ha ha, giọng điệu này của cảnh sát Bạch cứ như thể đang nghi ngờ em vậy. Cơ mà em cũng chẳng có cái gì phải giấu hết, đây là hộp đựng đàn, bên trong chứa một cây vĩ cầm, em chuẩn bị đi tập đàn.” Tô Cẩm Phong trước sau như một không thèm để ý đến cách nói năng của Bạch Lâm Sanh, cậu vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như cũ sau đó tháo hộp đàn xuống và hỏi, “Cảnh sát Bạch có muốn khám xét không?”
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Bạch Lâm Sanh thoáng ngượng ngùng, anh vội vén phần tóc mái có hơi dài của mình sang một bên rồi lấy trong túi ra một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa. Song, những ngón tay trắng nõn và thon dài đã ngăn anh lại.
“Cảnh sát Bạch, ở trước mặt em mà hút thuốc hình như không được tốt cho lắm thì phải?” Cặp mắt đan phượng (2) hẹp dài của Tô Cẩm Phong khẽ nheo lại, nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi hãy còn đó nhưng giọng điệu rõ ràng là ngăn không cho Bạch Lâm Sanh tiếp tục.
“Ờ, tôi quên mất, cậu không thích mùi này.” Bạch Lâm Sanh càng thêm xấu hổ, cứ mỗi lần ở trước mặt cậu nhóc là anh lại phạm phải những điều thất thố. Rơi vào bước đường cùng, Bạch Lâm Sanh đành phải ngậm điếu thuốc nhưng không thể châm lửa.
“Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi, nơi này hiện tại không quá an toàn.” Bạch Lâm Sanh không có ý định kể với Tô Cẩm Phong về chuyện vừa xảy ra, cho dù anh có nghi ngờ cậu nhóc nhưng trước khi có đầy đủ bằng chứng, trong mắt anh Tô Cẩm Phong vẫn là trẻ vị thành niên.
“Nếu cảnh sát Bạch đã mở lời, vậy thì làm phiền anh rồi.” Tô Cẩm Phong nở nụ cười xán lạn khiến cho ai nấy nhìn thấy đều phải lóa mắt. Tuy nhiên, như là nghĩ tới điều gì, nụ cười của cậu dần tắt lịm, cậu nghiêng đầu nhìn Bạch Lâm Sanh sau đó hỏi, “Sẽ không làm trễ giờ đi làm của anh chứ?”
“Bảo vệ an toàn cho dân chúng cũng là chức trách của cảnh sát còn gì?” Bạch Lâm Sanh mỉm cười, điếu thuốc trong miệng chưa được châm nên đầu lưỡi có chút nhạt nhẽo.
Trông thấy biểu cảm phiền não của Bạch Lâm Sanh, Tô Cẩm Phong khẽ cười, “Có cảnh sát Bạch ở cạnh, em cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.” Tô Cẩm Phong đi phía trước, hơi quay mặt lại, đôi mắt trong veo in hằn ánh nắng, tựa như dòng suối phảng phất tia sáng chói mắt.
“Chỉ là ảo giác thôi, ở bên cảnh sát mới là nguy hiểm nhất.” Bạch Lâm Sanh trầm tư, chậm rãi lên tiếng.
Vừa rồi, dưới sự bảo vệ của cảnh sát mà vẫn có người bị bắn chết. Huống hồ, cảnh sát cũng bị khá nhiều tên tội phạm ghi hận, cho nên Bạch Lâm Sanh mới trả lời Tô Cẩm Phong như vậy.
Nhưng khi Tô Cẩm Phong nghe được lời nói của anh, nụ cười trên mặt vẫn không thuyên giảm.
“Nhân tiện, nói đến đàn vĩ cầm, mấy ngày trước tôi có thấy cậu trên TV. Hình như là một cuộc thi chơi đàn vĩ cầm thì phải. Cậu có lọt vào chung kết không?” Bạch Lâm Sanh hỏi thăm, anh duỗi tay kẹp lấy điếu thuốc lá, đôi mắt nhìn xa xăm.
“Hóa ra cảnh sát Bạch cũng có hứng thú với loại tiết mục ấy? Cơ mà nghe cách nói của anh thì có vẻ như anh đã trông thấy khi tình cờ chuyển kênh.” Giọng điệu của Tô Cẩm Phong chất chứa đôi chút nghiền ngẫm, cậu đột nhiên xoay người, đi thụt lùi đối diện với Bạch Lâm Sanh.
“Đúng là cậu hả? Lên TV tức là thành người nổi tiếng rồi?” Quả thực như lời Tô Cẩm Phong nói, lúc đó anh chỉ tình cờ trông thấy, hơn nữa còn là kiểu nhìn thoáng qua ngay tại thời khắc cuối cùng khi chuyển kênh. Có điều anh cảm thấy việc này chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Nhắc mới nhớ, cậu nhóc trước mặt trời sinh trắng trẻo tuấn tú, xuất hiện trên TV không biết đã hớp hồn bao nhiêu cô gái rồi. Huống chi, khi cậu nhóc kéo vĩ cầm, khí chất tao nhã ấy khiến người ta không cách nào rời mắt. Tuy rằng chưa được tận mắt chứng kiến nhưng anh vẫn có thể hình dung ra được, chẳng lẽ cậu nhóc ăn mặc như vậy là để tránh né người hâm mộ?
“Sao nào? Ở cùng với người nổi tiếng như em khiến cảnh sát Bạch cảm thấy áp lực lắm à?” Tô Cẩm Phong thoáng khom lưng, hai tay đặt ra phía sau, cậu giương lên đôi con ngươi xinh đẹp, khóe môi nở nụ cười khe khẽ nhìn về phía Bạch Lâm Sanh.
“Chắc vậy. Chẳng phải trên TV thường hay chiếu mấy cảnh đó ư? Một nhóm lớn người hâm mộ đổ xô đi xin ký tặng này nọ.” Bạch Lâm Sanh kẹp điếu thuốc giữa hai kẽ ngón tay, khoảnh khắc đưa lên miệng mới giật mình phát hiện ra lửa chưa được châm, thế là đành phải hạ tay xuống.
“Nghe cảnh sát Bạch nói thế, em thật sự muốn nhìn dáng vẻ lúc hoảng hốt của anh. Chỉ là không có đáng sợ như những gì anh nghĩ đâu, em cũng chẳng phải người nổi tiếng gì.” Tô Cẩm Phong mỉm cười, ung dung xoay lưng về phía Bạch Lâm Sanh, cậu tiếp tục bước về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau sau đó lười nhác duỗi thắt lưng một cái.
Bạch Lâm Sanh không trả lời lại mà chỉ lẳng lặng đi theo sau Tô Cẩm Phong, cậu nhóc có đôi khi sẽ quay mặt lại, khẽ mỉm cười với anh. Bạch Lâm Sanh nhịn không được thầm nghĩ, thằng bé này rất hay cười, thảo nào được nhiều người yêu thích.
“Sẵn tiện, nếu cảnh sát Bạch vẫn chưa trễ giờ đi làm vậy thì ở lại nghe em đàn vĩ cầm nha.” Khi đến nơi, Tô Cẩm Phong bỗng dưng mở lời mời Bạch Lâm Sanh.
Bạch Lâm Sanh thoáng giật mình, trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ. Tại sao Tô Cẩm Phong lại ngỏ ý muốn mời anh? Là vì anh đã nhắc đến cuộc thi vĩ cầm ư? Hoặc cũng có thể… Tô Cẩm Phong chính là kẻ tình nghi kia, cậu ta cố ý nói như vậy là để chứng minh sự trong sạch cho bản thân mình. Tô Cẩm Phong đang đánh cược, thử xem anh có đồng ý hay không. Có rất nhiều khả năng thế nhưng Bạch Lâm Sanh không thể mở miệng hỏi.
Nếu đã là như vậy, dại gì không đồng ý? Dù sao anh vẫn luôn nghi ngờ Tô Cẩm Phong, không chỉ vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà còn là do trước đó, Tô Cẩm Phong cứ luôn xuất hiện ở hiện trường gây án bằng một cách không thể lý giải được, tuy rằng mỗi lần đều có lý do chính đáng nhưng vẫn sẽ khiến người ta hoài nghi.
Nhận được lời ưng thuận của Bạch Lâm Sanh, Tô Cẩm Phong cười tươi như một đứa trẻ.
Mới vừa rồi Bạch Lâm Sanh đã nghĩ, mình chưa từng trông thấy dáng vẻ khi chơi vĩ cầm của cậu nhóc, hiện tại có cơ hội nhìn thấy, hơn nữa còn độc tấu cho mình anh nghe. Mặc kệ nói như thế nào, anh vẫn cảm thấy có chút kì quái.
Tô Cẩm Phong lấy cây vĩ cầm ra khỏi hộp đàn, Bạch Lâm Sanh giả bộ liếc thoáng qua, quả thật trong hộp không có thứ gì khác thường. Giả dụ anh là nghi phạm, nếu anh dám mở hộp đàn một cách trắng trợn thế kia thì lẽ dĩ nhiên là bên trong chẳng có vật gì đáng nghi cả.
Chỉ thấy Tô Cẩm Phong cầm cây vĩ cầm đặt lên vai, thử âm thanh một hồi, sau khi xác nhận mọi chuyện đã ổn thỏa, cậu mỉm cười với Bạch Lâm Sanh rồi mới chậm rãi kéo ra giai điệu tao nhã.
Quả nhiên, đúng như những gì Bạch Lâm Sanh dự đoán, khí chất ngày thường của Tô Cẩm Phong đã rất tao nhã, vẻ ngoài như vậy thật sự quá xuất chúng. Nhưng hiện tại, khi chơi đàn vĩ cầm, khí chất mà cậu mang đến lại khiến người ta chẳng muốn rời đi tầm mắt, giống như trăng sáng trên bầu trời cao, đến cả tinh tú rực rỡ cũng không thể rực rỡ bằng cậu ấy.
Kéo xong một đoạn, đôi mắt trong veo của Tô Cẩm Phong lấp lánh như sóng gợn mặt hồ, chói mắt vô cùng. Vẻ mặt cậu chờ mong nhìn về phía Bạch Lâm Sanh sau đó hỏi, “Cảnh sát Bạch thấy thế nào?”
“Tôi dở âm luật nên chẳng thể đưa ra đánh giá cho cậu nhưng theo tôi thì nó rất hay.” Bạch Lâm Sanh đút hai tay vào túi, vừa cắn thuốc lá vừa trả lời Tô Cẩm Phong. Tiếp đó, anh tiến vài bước lại gần Tô Cẩn Phong, nhấc tay lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Cảm giác khá giống đang xoa đầu một chú mèo, Bạch Lâm Sanh thầm nghĩ. Anh cười, “Nhiệm vụ đã hoàn thành nên tôi phải đi. Đừng về nhà quá muộn, gần đây không an toàn.”
“Em nào phải con gái, cảnh sát Bạch lo lắng quá rồi.” Tô Cẩm Phong nhẹ nhàng cười, cậu không phản cảm cử chỉ xoa đầu của Bạch Lâm Sanh vậy nên tất nhiên là sẽ không kháng cự.
Bạch Lâm Sanh nói lời chào tạm biệt với Tô Cẩm Phong, sau khi rời đi, anh châm thuốc kẹp giữa các ngón tay, mày nhíu thật chặt, có vẻ không vui. Vốn tưởng rằng chỉ cần bắt được nhân vật chủ chốt của tổ chức ngầm là có thể nhổ tận gốc bọn chúng, nào có ngờ đâu lần này lại thất bại. Không thể không thừa nhận, thủ lĩnh của tổ chức ngầm này thật sự là một kẻ khó đối phó.
Về phía Tô Cẩm Phong, mặc dù anh có nghi ngờ, nhưng lại không có bằng chứng xác thực. Huống hồ, Tô Cẩm Phong ngày thường cũng giống như những học sinh khác, đi học đúng giờ, thỉnh thoảng ra ngoài tập đàn, hầu như không có hành động gì khác lạ. Duy chỉ có một thứ đó là luôn xuất hiện tại hiện trường vụ án một cách trùng hợp, khiến người ta sinh nghi.
Song, dù thế nào đi chăng nữa, anh nhất định phải diệt cho bằng hết toàn bộ nhân vật chủ chốt của tổ chức ngầm này!
Chú thích:
(1) Trưởng lão: Chức vị có thẩm quyền trong một cộng đồng hoặc tổ chức.
(2) Mắt đan phụng (Mắt phượng đỏ) là kiểu mắt có đuôi mắt dài hình đuôi cá, hơi cong lên phía trên, lông mi thường cong dài, mí mắt hai mí rõ ràng. Mọi thần thái đôi mắt như đang cười mặc dù ánh mắt có phần trơn ướt, tĩnh lặng. Các nhà nhân tướng học đánh giá những người sở hữu cặp mắt này có tài văn chương xuất chúng hơn người, được những người xung quanh tôn trọng.
Chỉ là đôi mắt của cậu không được trong sáng động lòng người như những chàng thiếu niên cùng tuổi mà là sâu hun hút tựa màn đêm thần bí xen lẫn chút nguy hiểm ẩn nấp lúc đêm khuya. Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm mái tóc ngắn của cậu thoáng rối tung.
Chợt thấy đôi con ngươi của chàng thiếu niên dần trở nên nghiêm túc, hệt như một gã thợ săn tìm thấy con mồi. Cậu ném điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng mũi chân dập khói sau đó ngồi chồm hổm lấy từ bên trong chiếc hộp từng bộ phận của khẩu súng bắn tỉa. Sau khi đã hoàn thành khâu lắp ráp một cách nhanh chóng, cậu lại một lần nữa nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, tiếp tục chờ đợi thời cơ thích hợp.
Chàng thiếu niên nheo mắt nhắm thẳng vào ống ngắm, chờ đợi mục tiêu tiến vào tầm nhìn. Tiếng còi xe cảnh sát đằng xa mỗi lúc một gần, khóe môi cậu khẽ cong rồi nở nụ cười nhếch mép. Tiếng vang lớn như vậy cứ như thể sợ người ta không biết cảnh sát đang tới gần hay gì? Làm vậy, chẳng phải là đang tiếp tay cho cậu bắt đúng thời cơ à?
Mà ở phía xa xuất hiện một người đàn ông khoác trên mình bộ vest đặc trưng của nhân viên văn phòng, ánh mắt anh ta đầy cảnh giác, sau khi xuống khỏi xe cảnh sát thì vẫn luôn chú ý đến những biến đổi xung quanh, “Cẩn thận chút, nghi phạm quan trọng đấy, tuyệt đối không được phép xảy ra sơ suất!”
Hiện tại bọn họ đang hộ tống nghi phạm về cục cảnh sát, nghi phạm này rất quan trọng, nghe nói gã là một trong những trưởng lão (1) trấn giữ tổ chức ngầm ở thành phố này. Nếu như có thể lấy được tin tức từ miệng gã, vậy thì có khả năng sẽ xóa sổ được tổ chức ngầm đó!
Song, dù có là như vậy bọn họ cũng không được phép chủ quan, biết đâu thủ lĩnh của tổ chức ngầm này lại lựa chọn không cứu mà là giết người diệt khẩu thì sao. Cho nên, tuy rằng đã tới trước cửa cục cảnh sát nhưng bọn họ vẫn phải hết sức cẩn trọng.
Chẳng qua bọn họ không hay biết rằng, đã có kẻ rình rập ở đây, sẵn sàng giết chóc.
Trên khuôn mặt khôi ngô của chàng thiếu niên không hề có chút hoảng sợ nào, thay vào đó là vẻ chững chạc, bình tĩnh, bàng quan trước sự sống chết của người khác. Khi mục tiêu đã xuất hiện trong tầm ngắm, cậu không hề chần chừ mà là quyết đoán một cách nhanh chóng.
Viên đạn bay ra, xuyên thấu bầu trời, phát ra thứ âm thanh chói tai. Chỉ trong tích tắc, thái dương của nghi phạm được cảnh sát bảo vệ đã bị viên đạn bắn xuyên qua, chất lỏng màu đỏ tươi phun ra từ miệng vết thương trông giống hệt những tia nước thông thường.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chàng thiếu niên nhanh chóng tháo rời khẩu súng bắn tỉa, cất vào hộp rồi vác lên lưng. Tất cả hành động rành mạch lưu loát, không chút nao núng.
Mà người đàn ông phụ trách áp giải nghi phạm kia hoàn toàn không ngờ tới chỉ trong nháy mắt, mạng sống của nghi phạm đã bị kết liễu. Anh ta dựa theo phương hướng bay tới của viên đạn, đẩy ra đám đông, chạy về hướng đó.
Người đàn ông thấy một kẻ khoác áo măng tô đi ngang qua mình, anh nghiến răng, xông lên siết chặt lấy cánh tay của kẻ tình nghi. Chỉ là người nọ không hề phản kháng, đôi mắt bị kính râm che mất nên chẳng thể nhìn rõ gương mặt.
“Cảnh sát Bạch, em không có làm chuyện gì xấu hết nha.” Chiếc kính râm được chậm rãi tháo xuống, đó là một đôi mắt trong veo chất chứa ý cười nhẹ nhàng.
Người nọ tựa hồ chỉ là một cậu nhóc mười bảy tuổi, khóe môi cười lên mang theo vài phần non nớt khiến người ta không khỏi nghĩ rằng, cậu nhóc này trông thật đáng yêu.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Bạch Lâm Sanh bất lực vỗ trán sau đó quan sát xung quanh xem có nhân vật khả nghi nào hay không nhưng lại không phát hiện ra ai khác cả. Thực ra anh có chút nghi ngờ cậu nhóc trước mặt mình.
Tô Cẩm Phong cười khẽ, dường như không quá bận tâm đến việc Bạch Lâm Sanh nhận nhầm mình thành nghi phạm, có điều giọng điệu của cậu nhóc nghe qua có mấy phần trêu tức, “Chịu thôi, ai biểu em đã ăn mặc giống kẻ tình nghi rồi mà còn thường xuyên có mặt ở hiện trường vụ án nữa chứ.”
Bạch Lâm Sanh biết mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, nếu nghi phạm không phải cậu nhóc trước mặt, vậy thì kẻ đó đã sớm bỏ trốn mất hút rồi, thế nên anh từ bỏ việc tìm kiếm.
Bạch Lâm Sanh quay lại nhìn Tô Cẩm Phong sau đó liếc mắt dòm chiếc hộp trên lưng cậu nhóc, anh dò hỏi, “Bên trong hộp chứa thứ gì vậy? Cậu tính đi đâu?”
“Ha ha, giọng điệu này của cảnh sát Bạch cứ như thể đang nghi ngờ em vậy. Cơ mà em cũng chẳng có cái gì phải giấu hết, đây là hộp đựng đàn, bên trong chứa một cây vĩ cầm, em chuẩn bị đi tập đàn.” Tô Cẩm Phong trước sau như một không thèm để ý đến cách nói năng của Bạch Lâm Sanh, cậu vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như cũ sau đó tháo hộp đàn xuống và hỏi, “Cảnh sát Bạch có muốn khám xét không?”
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Bạch Lâm Sanh thoáng ngượng ngùng, anh vội vén phần tóc mái có hơi dài của mình sang một bên rồi lấy trong túi ra một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa. Song, những ngón tay trắng nõn và thon dài đã ngăn anh lại.
“Cảnh sát Bạch, ở trước mặt em mà hút thuốc hình như không được tốt cho lắm thì phải?” Cặp mắt đan phượng (2) hẹp dài của Tô Cẩm Phong khẽ nheo lại, nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi hãy còn đó nhưng giọng điệu rõ ràng là ngăn không cho Bạch Lâm Sanh tiếp tục.
“Ờ, tôi quên mất, cậu không thích mùi này.” Bạch Lâm Sanh càng thêm xấu hổ, cứ mỗi lần ở trước mặt cậu nhóc là anh lại phạm phải những điều thất thố. Rơi vào bước đường cùng, Bạch Lâm Sanh đành phải ngậm điếu thuốc nhưng không thể châm lửa.
“Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi, nơi này hiện tại không quá an toàn.” Bạch Lâm Sanh không có ý định kể với Tô Cẩm Phong về chuyện vừa xảy ra, cho dù anh có nghi ngờ cậu nhóc nhưng trước khi có đầy đủ bằng chứng, trong mắt anh Tô Cẩm Phong vẫn là trẻ vị thành niên.
“Nếu cảnh sát Bạch đã mở lời, vậy thì làm phiền anh rồi.” Tô Cẩm Phong nở nụ cười xán lạn khiến cho ai nấy nhìn thấy đều phải lóa mắt. Tuy nhiên, như là nghĩ tới điều gì, nụ cười của cậu dần tắt lịm, cậu nghiêng đầu nhìn Bạch Lâm Sanh sau đó hỏi, “Sẽ không làm trễ giờ đi làm của anh chứ?”
“Bảo vệ an toàn cho dân chúng cũng là chức trách của cảnh sát còn gì?” Bạch Lâm Sanh mỉm cười, điếu thuốc trong miệng chưa được châm nên đầu lưỡi có chút nhạt nhẽo.
Trông thấy biểu cảm phiền não của Bạch Lâm Sanh, Tô Cẩm Phong khẽ cười, “Có cảnh sát Bạch ở cạnh, em cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.” Tô Cẩm Phong đi phía trước, hơi quay mặt lại, đôi mắt trong veo in hằn ánh nắng, tựa như dòng suối phảng phất tia sáng chói mắt.
“Chỉ là ảo giác thôi, ở bên cảnh sát mới là nguy hiểm nhất.” Bạch Lâm Sanh trầm tư, chậm rãi lên tiếng.
Vừa rồi, dưới sự bảo vệ của cảnh sát mà vẫn có người bị bắn chết. Huống hồ, cảnh sát cũng bị khá nhiều tên tội phạm ghi hận, cho nên Bạch Lâm Sanh mới trả lời Tô Cẩm Phong như vậy.
Nhưng khi Tô Cẩm Phong nghe được lời nói của anh, nụ cười trên mặt vẫn không thuyên giảm.
“Nhân tiện, nói đến đàn vĩ cầm, mấy ngày trước tôi có thấy cậu trên TV. Hình như là một cuộc thi chơi đàn vĩ cầm thì phải. Cậu có lọt vào chung kết không?” Bạch Lâm Sanh hỏi thăm, anh duỗi tay kẹp lấy điếu thuốc lá, đôi mắt nhìn xa xăm.
“Hóa ra cảnh sát Bạch cũng có hứng thú với loại tiết mục ấy? Cơ mà nghe cách nói của anh thì có vẻ như anh đã trông thấy khi tình cờ chuyển kênh.” Giọng điệu của Tô Cẩm Phong chất chứa đôi chút nghiền ngẫm, cậu đột nhiên xoay người, đi thụt lùi đối diện với Bạch Lâm Sanh.
“Đúng là cậu hả? Lên TV tức là thành người nổi tiếng rồi?” Quả thực như lời Tô Cẩm Phong nói, lúc đó anh chỉ tình cờ trông thấy, hơn nữa còn là kiểu nhìn thoáng qua ngay tại thời khắc cuối cùng khi chuyển kênh. Có điều anh cảm thấy việc này chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Nhắc mới nhớ, cậu nhóc trước mặt trời sinh trắng trẻo tuấn tú, xuất hiện trên TV không biết đã hớp hồn bao nhiêu cô gái rồi. Huống chi, khi cậu nhóc kéo vĩ cầm, khí chất tao nhã ấy khiến người ta không cách nào rời mắt. Tuy rằng chưa được tận mắt chứng kiến nhưng anh vẫn có thể hình dung ra được, chẳng lẽ cậu nhóc ăn mặc như vậy là để tránh né người hâm mộ?
“Sao nào? Ở cùng với người nổi tiếng như em khiến cảnh sát Bạch cảm thấy áp lực lắm à?” Tô Cẩm Phong thoáng khom lưng, hai tay đặt ra phía sau, cậu giương lên đôi con ngươi xinh đẹp, khóe môi nở nụ cười khe khẽ nhìn về phía Bạch Lâm Sanh.
“Chắc vậy. Chẳng phải trên TV thường hay chiếu mấy cảnh đó ư? Một nhóm lớn người hâm mộ đổ xô đi xin ký tặng này nọ.” Bạch Lâm Sanh kẹp điếu thuốc giữa hai kẽ ngón tay, khoảnh khắc đưa lên miệng mới giật mình phát hiện ra lửa chưa được châm, thế là đành phải hạ tay xuống.
“Nghe cảnh sát Bạch nói thế, em thật sự muốn nhìn dáng vẻ lúc hoảng hốt của anh. Chỉ là không có đáng sợ như những gì anh nghĩ đâu, em cũng chẳng phải người nổi tiếng gì.” Tô Cẩm Phong mỉm cười, ung dung xoay lưng về phía Bạch Lâm Sanh, cậu tiếp tục bước về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau sau đó lười nhác duỗi thắt lưng một cái.
Bạch Lâm Sanh không trả lời lại mà chỉ lẳng lặng đi theo sau Tô Cẩm Phong, cậu nhóc có đôi khi sẽ quay mặt lại, khẽ mỉm cười với anh. Bạch Lâm Sanh nhịn không được thầm nghĩ, thằng bé này rất hay cười, thảo nào được nhiều người yêu thích.
“Sẵn tiện, nếu cảnh sát Bạch vẫn chưa trễ giờ đi làm vậy thì ở lại nghe em đàn vĩ cầm nha.” Khi đến nơi, Tô Cẩm Phong bỗng dưng mở lời mời Bạch Lâm Sanh.
Bạch Lâm Sanh thoáng giật mình, trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ. Tại sao Tô Cẩm Phong lại ngỏ ý muốn mời anh? Là vì anh đã nhắc đến cuộc thi vĩ cầm ư? Hoặc cũng có thể… Tô Cẩm Phong chính là kẻ tình nghi kia, cậu ta cố ý nói như vậy là để chứng minh sự trong sạch cho bản thân mình. Tô Cẩm Phong đang đánh cược, thử xem anh có đồng ý hay không. Có rất nhiều khả năng thế nhưng Bạch Lâm Sanh không thể mở miệng hỏi.
Nếu đã là như vậy, dại gì không đồng ý? Dù sao anh vẫn luôn nghi ngờ Tô Cẩm Phong, không chỉ vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà còn là do trước đó, Tô Cẩm Phong cứ luôn xuất hiện ở hiện trường gây án bằng một cách không thể lý giải được, tuy rằng mỗi lần đều có lý do chính đáng nhưng vẫn sẽ khiến người ta hoài nghi.
Nhận được lời ưng thuận của Bạch Lâm Sanh, Tô Cẩm Phong cười tươi như một đứa trẻ.
Mới vừa rồi Bạch Lâm Sanh đã nghĩ, mình chưa từng trông thấy dáng vẻ khi chơi vĩ cầm của cậu nhóc, hiện tại có cơ hội nhìn thấy, hơn nữa còn độc tấu cho mình anh nghe. Mặc kệ nói như thế nào, anh vẫn cảm thấy có chút kì quái.
Tô Cẩm Phong lấy cây vĩ cầm ra khỏi hộp đàn, Bạch Lâm Sanh giả bộ liếc thoáng qua, quả thật trong hộp không có thứ gì khác thường. Giả dụ anh là nghi phạm, nếu anh dám mở hộp đàn một cách trắng trợn thế kia thì lẽ dĩ nhiên là bên trong chẳng có vật gì đáng nghi cả.
Chỉ thấy Tô Cẩm Phong cầm cây vĩ cầm đặt lên vai, thử âm thanh một hồi, sau khi xác nhận mọi chuyện đã ổn thỏa, cậu mỉm cười với Bạch Lâm Sanh rồi mới chậm rãi kéo ra giai điệu tao nhã.
Quả nhiên, đúng như những gì Bạch Lâm Sanh dự đoán, khí chất ngày thường của Tô Cẩm Phong đã rất tao nhã, vẻ ngoài như vậy thật sự quá xuất chúng. Nhưng hiện tại, khi chơi đàn vĩ cầm, khí chất mà cậu mang đến lại khiến người ta chẳng muốn rời đi tầm mắt, giống như trăng sáng trên bầu trời cao, đến cả tinh tú rực rỡ cũng không thể rực rỡ bằng cậu ấy.
Kéo xong một đoạn, đôi mắt trong veo của Tô Cẩm Phong lấp lánh như sóng gợn mặt hồ, chói mắt vô cùng. Vẻ mặt cậu chờ mong nhìn về phía Bạch Lâm Sanh sau đó hỏi, “Cảnh sát Bạch thấy thế nào?”
“Tôi dở âm luật nên chẳng thể đưa ra đánh giá cho cậu nhưng theo tôi thì nó rất hay.” Bạch Lâm Sanh đút hai tay vào túi, vừa cắn thuốc lá vừa trả lời Tô Cẩm Phong. Tiếp đó, anh tiến vài bước lại gần Tô Cẩn Phong, nhấc tay lên, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Cảm giác khá giống đang xoa đầu một chú mèo, Bạch Lâm Sanh thầm nghĩ. Anh cười, “Nhiệm vụ đã hoàn thành nên tôi phải đi. Đừng về nhà quá muộn, gần đây không an toàn.”
“Em nào phải con gái, cảnh sát Bạch lo lắng quá rồi.” Tô Cẩm Phong nhẹ nhàng cười, cậu không phản cảm cử chỉ xoa đầu của Bạch Lâm Sanh vậy nên tất nhiên là sẽ không kháng cự.
Bạch Lâm Sanh nói lời chào tạm biệt với Tô Cẩm Phong, sau khi rời đi, anh châm thuốc kẹp giữa các ngón tay, mày nhíu thật chặt, có vẻ không vui. Vốn tưởng rằng chỉ cần bắt được nhân vật chủ chốt của tổ chức ngầm là có thể nhổ tận gốc bọn chúng, nào có ngờ đâu lần này lại thất bại. Không thể không thừa nhận, thủ lĩnh của tổ chức ngầm này thật sự là một kẻ khó đối phó.
Về phía Tô Cẩm Phong, mặc dù anh có nghi ngờ, nhưng lại không có bằng chứng xác thực. Huống hồ, Tô Cẩm Phong ngày thường cũng giống như những học sinh khác, đi học đúng giờ, thỉnh thoảng ra ngoài tập đàn, hầu như không có hành động gì khác lạ. Duy chỉ có một thứ đó là luôn xuất hiện tại hiện trường vụ án một cách trùng hợp, khiến người ta sinh nghi.
Song, dù thế nào đi chăng nữa, anh nhất định phải diệt cho bằng hết toàn bộ nhân vật chủ chốt của tổ chức ngầm này!
Chú thích:
(1) Trưởng lão: Chức vị có thẩm quyền trong một cộng đồng hoặc tổ chức.
(2) Mắt đan phụng (Mắt phượng đỏ) là kiểu mắt có đuôi mắt dài hình đuôi cá, hơi cong lên phía trên, lông mi thường cong dài, mí mắt hai mí rõ ràng. Mọi thần thái đôi mắt như đang cười mặc dù ánh mắt có phần trơn ướt, tĩnh lặng. Các nhà nhân tướng học đánh giá những người sở hữu cặp mắt này có tài văn chương xuất chúng hơn người, được những người xung quanh tôn trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.