Chương 72
Tây Phương Kinh Tế Học
01/10/2023
"Có thể xoá." Tần Đông Loan nói.
"Tôi đi lấy điện thoại."
Tần Đông Loan đứng dậy muốn đi, Kiều Diên lại bắt lấy góc áo anh.
"Đừng."
Tần Đông Loan quay đầu lại.
Kiều Diên ngước mắt nhìn anh, sau đó mở miệng nói gì đó. Tần Đông Loan ngồi nghe, chờ Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan ghé tới, một lần nữa hôn xuống. Môi anh dừng trên môi cậu, trên mặt, tỉ mỉ mà nhẹ nhàng, sau đó, Tần Đông Loan lên tiếng.
"Được."
-
Hai người ở trong phòng thêm một lát.
Một lát sau, cơ thể và ý thức của Kiều Diên đều đã tỉnh táo rồi, cậu nói với Tần Đông Loan mình muốn xuống giường, để anh thả mình ra, sau đó cậu khoác áo đi vào phòng tắm.
Kiều Diên đứng trước bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương. Ánh đèn trong phòng sáng ngời, dấu vết trên người cũng được chiếu rõ ràng hơn. Kiều Diên nhìn gương một hồi, cuối cùng cúi đầu.
Sáng sớm nay sau khi kết thúc, Tần Đông Loan đã bế cậu đi tắm một lần. Bởi vậy ngoại trừ dấu vết do anh để lại, thì cơ thể cậu rất sạch sẽ khô ráo. Buổi sáng ngủ dậy chỉ cần đánh răng là xong.
Kiều Diên đánh răng xong, ra khỏi phòng của Tần Đông Loan.
Quả nhiên đã là buổi chiều rồi. Hôm qua rơi tuyết cả một ngày, hôm nay ánh nắng lại đặc biệt rực rỡ. Các toà nhà bên ngoài cửa sổ sát đất vẫn còn tuyết đọng chưa tan hết, chỉ lộ ra một góc kiến trúc. Đầu giờ chiều, ánh nắng đầy ắp, khung cảnh mang theo một loại xinh đẹp tĩnh lặng.
Hôm nay là mùng hai, ngoài đường vẫn cực kỳ vắng người. Người người nhà nhà về nhà đón năm mới, thành phố trở nên vắng vẻ. Kiều Diên đứng trong phòng khách, nhìn ra thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn một lát, Kiều Diên vào nhà ăn, Tần Đông Loan đã chờ sẵn trong đó.
Tần Đông Loan đang chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay dì giúp việc không có đây, nhưng cũng đã chuẩn bị trước đồ ăn dự trữ, Tần Đông Loan chỉ cần bỏ ra hâm lại, cũng đủ cho một bữa cơm với ba đồ ăn một canh.
Lúc Kiều Diên đi tới, Tần Đông Loan đang múc cháo ra bát. Cháo này không phải do dì giúp việc chuẩn bị mà là chính tay Tần Đông Loan nấu. Kiều Diên đứng ở cửa nhà ăn, nhìn dáng vẻ bưng cháo của anh, nhất thời ngẩn người.
Tần Đông Loan ngược lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Anh đặt bát cháo xuống, nhìn thấy Kiều Diên đứng đó, bèn lên tiếng: "Rửa tay chưa?"
"Ăn cơm thôi." Tần Đông Loan dứt lời, cầm thìa bỏ vào bát cháo.
Kiều Diên nhìn theo từng động tác của anh, đi tới ngồi xuống.
Kiều Diên hầu như không ăn thức ăn.
Chỉ một lòng ăn cháo.
Cháo cũng không có gì đặc biệt, là cháo hoa bình thường. Nhưng Kiều Diên có vẻ rất thích, ăn hết hai bát. Cậu không gắp thức ăn, Tần Đông Loan cũng không ép buộc, chỉ có lúc cậu cần múc bát cháo mới, anh mới nhận lấy bát của cậu.
"Ngon không?"
Kiều Diên nhận bát cháo mới, trong lúc cầm thìa xúc cháo ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan. Anh cũng đang nhìn lại đây, hai người đối diện nhau, Kiều Diên chớp mắt một cái, đáp "vâng."
Tần Đông Loan không tỏ ý kiến gì với câu trả lời của Kiều Diên, chỉ khẽ mỉm cười. Kiều Diên cầm thìa, quấy nhẹ cháo trong bát, nói.
"Hoá ra anh còn biết nấu cháo."
Tần Đông Loan nhìn sang cậu, trả lời: "Nấu cháo rất đơn giản."
"Tôi còn có thể nấu món khác nữa."
Tần Đông Loan dứt lời, Kiều Diên lại ngẩng đầu nhìn anh.
Bị Kiều Diên dùng ánh mắt đó nhìn, Tần Đông Loan bật cười, hỏi: "Không giống hả?"
Kiều Diên nhìn anh, không trả lời.
"Lúc ở nước ngoài, có thời gian sẽ tự nấu." Anh nói.
Tần Đông Loan ở nước ngoài nhiều năm. Anh không phải kiểu người làm gì cũng cần người khác hỗ trợ. Hiện tại là bởi vì công việc quá bận rộn, mới có thêm người chuẩn bị một ngày ba bữa. Trước đây khi anh phải đi du học, gia đình đã định sẽ thuê một dì giúp việc trong nước rồi theo sang cùng anh, chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của anh.
Nhưng Tần Đông Loan từ chối sắp xếp của gia đình. Anh có thời gian, cũng muốn có không gian riêng, hơn nữa cũng không phải không có tay chân, một vài việc vặt vẫn có thể tự làm được.
Nấu cơm cũng là khi đó tự học. Nhưng anh chỉ học vài món đơn giản không mất quá nhiều thời gian làm, thích hợp với tính cách của anh.
Kiều Diên như đã hiểu ra. Tần Đông Loan rất lợi hại, anh muốn làm gì thì sẽ học được rất nhanh. Nhưng việc này, Kiều Diên lại không làm được.
"Em không biết."
"Em nấu cháo cũng không ngon." Kiều Diên lại tiếp.
Nếu có thể nấu cháo ngon, cậu cũng không cần phải thường xuyên ăn đồ ăn nhanh, thậm chí ăn đến mức đau dạ dày.
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan nhìn cậu không nói gì. Một lát sau, anh nói.
"Cũng không nhất thiết phải biết."
"Ở nhà đã có dì."
"Lúc dì không có ở đây, tôi sẽ nấu cho em." Tần Đông Loan nói.
Kiều Diên nghe anh nói vậy, lại ngẩng đầu nhìn sang anh, trong đôi mắt cậu, rõ ràng đang có một đốm sáng nhỏ nhẹ nhàng lay động.
Rung động qua đi, Kiều Diên thu ánh mắt về, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó cầm thìa tiếp tục múc cháo.
Tần Đông Loan ngồi đối diện nhìn Kiều Diên im lặng ăn cháo. Cũng không phải cậu thích ăn cháo, chẳng qua do đó là cháo anh nấu, cậu mới muốn ăn mãi như vậy. Từ sau khi gặp lại, sau đó lại ở bên nhau, đây vẫn là lần đầu tiên anh nấu cơm cho Kiều Diên.
Kiều Diên cũng không nói gì, chỉ là hơi ngạc nhiên vì anh còn biết nấu cơm. Mà khi anh nói sau này sẽ lại nấu cho cậu, Kiều Diên không hề có phản ứng gì lớn, cúi đầu tiếp tục ăn cháo trước mắt.
Cậu luôn quý trọng từng viên kẹo ngọt anh cho như thế.
Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên, ánh mắt có ấm áp dịu dàng trước nay chưa từng có. Anh nhìn Kiều Diên vẫn đang chuyên tâm ăn cháo, hỏi.
"Hôm nay có kế hoạch gì không?"
Tần Đông Loan hỏi xong, Kiều Diên ngước mắt nhìn anh, đáp.
"Không có."
Nếu như anh vẫn chưa về, thì kế hoạch hôm nay của cậu có lẽ là vào phòng anh nhìn chiếc camera kia. Nhưng Tần Đông Loan đã về rồi, cậu cũng không cần nhìn vật nhớ người nữa.
Tần Đông Loan ừm một tiếng, sau đó nói.
"Hôm nay ở quảng trường trung tâm có pháo hoa, chúng ta cùng nhau đi xem đi."
-
Quảng trường trung tâm được xem là quảng trường lớn nhất Bắc thành.
Trước khi thành phố mới được xây lên, quảng trường trung tâm chính là nơi náo nhiệt phồn hoa nhất của Bắc thành. Cho đến hiện tại, nó chính là sự đan xen giữa mới và cũ, có sự rộng lớn của thành phố mới, cũng có sự tấp nập bon chen của thành phố cũ. Bởi thế đây chính là một trong số ít địa điểm được người của cả thành phố mới và cũ đều yêu thích.
Quảng trường trung tâm được xây dựng cạnh một con sông. Bắc thành nhờ vào con sông này phân chia, bờ bên này là khu thành cũ tấp nập bon chen, bên kia sông là khu người giàu rộng rãi xa hoa. Con sông như là một cây đao bằng nước cắt đôi thành phố thành hai.
Hôm nay là mùng hai, thành phố không còn lại bao nhiêu người, nhất là bên trong thành phố mới. Phần lớn đều là người Bắc thành mới, vẫn ở nhà đón năm mới chưa quay lại. Thế nhưng ở quảng trường trung tâm này lại tụ tập không ít người.
Quảng trường rộng lớn, người qua kẻ lại, thậm chí còn có vài quán bán hàng rong.
Không phải người địa phương thì đều đã rời khỏi Bắc thành, mà địa điểm để đi chơi Tết cũng chỉ có vài nơi. Tối mùng hai hằng năm quảng trường trung tâm sẽ có bắn pháo hoa, bởi thế từ khi trời sẩm tối, đã bắt đầu có người kéo về đây, tính toán chiếm một chỗ tốt cho mình.
Lúc Tần Đông Loan và Kiều Diên đến, trong quảng trường đã tấp nập người qua kẻ lại.
Thời điểm Tần Đông Loan nhắc đến chuyện đi xem pháo hoa, Kiều Diên còn mất mấy giây ngẩn ra. Cẩn thận ngẫm lại, cũng đã rất nhiều năm rồi cậu không đến đây.
Mùng hai mỗi năm, màn trình diễn pháo hoa ở quảng trường trung tâm đều vô cùng rầm rộ. Mà hầu hết các lần, Kiều Diên đều đang ở nhà ngồi đọc sách, chỉ đến khi nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài vọng đến, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đã rất lâu rồi cậu không đón năm mới.
Bởi vì từ sau khi sống một mình, cậu đã mất đi hứng thú với những ngày lễ mang tính gia đình đoàn tụ như thế. Đối với cậu, năm mới cũng chỉ giống như 364 ngày còn lại, chỉ là một ngày hết sức bình thường.
Ý nghĩa về nó đã không còn, những câu chuyện liên quan đến nó cũng theo thời gian dần trôi mà chậm rãi phai nhạt, bị não bộ của cậu bỏ quên ở một góc, bụi bặm bám đầy.
Cho đến tận đêm cuối năm vừa rồi, cậu ăn xong cơm tất niên, khoảnh khắc nhìn thấy pháo hoa nở rộ ở quảng trường trung tâm tài chính phía đối diện, một mẩu chuyện vụn vặt kia mới chợt hiện ra trong đầu.
Đối với những đoạn ký ức đón năm mới, pháo hoa chiếm một phần rất lớn. Suốt những ngày đón Tết đó, mỗi ngày đều là pháo hoa và pháo hoa. Bắt đầu từ đêm ba mươi, cho đến Tết nguyên tiêu, sau hội đèn lồng của Tết nguyên tiêu, xem xong trận pháo hoa cuối cùng, Tết xuân mới xem như kết thúc.
Trong ký ức của Kiều Diên có rất nhiều màn pháo hoa như thế. Có khi là cậu vô tình gặp được, có khi là ba đưa cậu xuống dưới sân của tiểu khu đốt, trong số ký ức tràn ngập ánh sáng rực rỡ đó, pháo hoa của quảng trường trung tâm cũng chiếm một phần nhỏ.
Quảng trường trung tâm bắn pháo hoa vào mùng hai hàng năm, gần như đã trở thành truyền thống của thành phố. Bắt đầu từ khi cậu biết ghi nhớ, chỉ cần đến ngày này, trời còn chưa tối, ba mẹ sẽ dẫn cậu đến đây.
Nhà họ không đi riêng, mà sẽ đi cùng cả các gia đình hàng xóm lân cận. Lần nào may mắn, còn được đi nhờ xe của một nhà nào đó.
Sau khi đến đây, đám trẻ con bọn họ sẽ được thả cho tự do chạy nhảy xung quanh, chỉ cần vẫn còn trong tầm mắt của ba mẹ là được, đợi đến khi màn biểu diễn bắt đầu, bọn họ sẽ tự giác quay về bên cạnh ba mẹ.
Bởi vì trẻ con không đủ cao, nên cần được bế lên, hoặc là cõng, Kiều Diên có khi còn được ngồi trên vai ba.
Tối mùng hai rất lạnh. Bầu trời tối đen như mực, pháo hoa từng đợt từng đợt nở rộ trước mắt, sau đó được lưu giữ bên trong dòng sông ký ức, dù cho nhiều năm trôi qua, chỉ cần lại nhìn thấy pháo hoa, khung cảnh đó sẽ giống như ảnh chiếu ngược trên mặt nước, chậm rãi hiện ra.
Phần ký ức không quá rõ ràng của Kiều Diên dừng lại ở nơi này.
Bên cạnh cậu đã không còn ba mẹ, cậu cũng không cần được ba mẹ bế hay cõng lên nữa, hiện tại cậu chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy pháo hoa.
Nhưng cậu lại cảm thấy, pháo hoa không phải dùng cách này để ngắm.
Kiều Diên đứng chen chúc trong đám người, khăn quàng cổ che một nửa khuôn mặt, khói trắng theo từng đợt hô hấp phả ra, giữa tiếng hoan hô reo hò của người xung quanh, chùm pháo hoa đầu tiên của tối nay "bùm" một tiếng, nở rộ giữa không trung.
Những sợi pháo hoa lấp lánh toả ra, kèm theo âm thanh vang vọng bên tai, ngay tại khoảng trời đêm bao la trải rộng. Cậu nhìn pháo hoa rực rỡ, nhẹ nhàng bước lên một bước. Đồng thời, tay cậu vươn lên trước, dùng một biên độ rất nhỏ, chạm nhẹ vào Tần Đông Loan đứng ở đằng trước.
Động tác của cậu quá khó nhận ra, gần như vừa mới chỉ đụng tới ngón tay của Tần Đông Loan đã rụt về.
Nhưng Tần Đông Loan vẫn tinh ý cảm nhận được cái chạm nhẹ này, thu về trạng thái tập trung xem pháo hoa trên trời, quay đầu nhìn sang Kiều Diên. Ánh sáng của pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt trắng nhợt của người con trai, còn có đôi mắt trong veo của cậu.
Cậu ngửa đầu nhìn anh, nửa khuôn mặt đã bị chiếc khăn quàng cổ che mất, hơi thở của cậu rất nhẹ, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn vào anh.
Xung quanh ầm ĩ huyên náo, mọi người vui vẻ reo hò, tặng nhau những lời chúc phúc năm mới.
Tần Đông Loan im lặng nhìn Kiều Diên, sau đó anh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của cậu. Ngón tay thon dài của anh luồn vào giữa những ngón tay của cậu, mười ngón tay đan xen.
Bàn tay của Kiều Diên nằm gọn trong tay anh.
Bàn tay của người đàn ông khô ráo ấm áp, hơi ấm không ngừng truyền qua cho cậu.
Pháo hoa vẫn còn không ngừng nở rộ giữa không trung. Kiều Diên và Tần Đông Loan đứng sóng vai, ngẩng đầu nhìn lên.
Giờ đây, cậu đã cảm nhận được rồi.
Pháo hoa là phải ngắm như thế này.
"Tôi đi lấy điện thoại."
Tần Đông Loan đứng dậy muốn đi, Kiều Diên lại bắt lấy góc áo anh.
"Đừng."
Tần Đông Loan quay đầu lại.
Kiều Diên ngước mắt nhìn anh, sau đó mở miệng nói gì đó. Tần Đông Loan ngồi nghe, chờ Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan ghé tới, một lần nữa hôn xuống. Môi anh dừng trên môi cậu, trên mặt, tỉ mỉ mà nhẹ nhàng, sau đó, Tần Đông Loan lên tiếng.
"Được."
-
Hai người ở trong phòng thêm một lát.
Một lát sau, cơ thể và ý thức của Kiều Diên đều đã tỉnh táo rồi, cậu nói với Tần Đông Loan mình muốn xuống giường, để anh thả mình ra, sau đó cậu khoác áo đi vào phòng tắm.
Kiều Diên đứng trước bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương. Ánh đèn trong phòng sáng ngời, dấu vết trên người cũng được chiếu rõ ràng hơn. Kiều Diên nhìn gương một hồi, cuối cùng cúi đầu.
Sáng sớm nay sau khi kết thúc, Tần Đông Loan đã bế cậu đi tắm một lần. Bởi vậy ngoại trừ dấu vết do anh để lại, thì cơ thể cậu rất sạch sẽ khô ráo. Buổi sáng ngủ dậy chỉ cần đánh răng là xong.
Kiều Diên đánh răng xong, ra khỏi phòng của Tần Đông Loan.
Quả nhiên đã là buổi chiều rồi. Hôm qua rơi tuyết cả một ngày, hôm nay ánh nắng lại đặc biệt rực rỡ. Các toà nhà bên ngoài cửa sổ sát đất vẫn còn tuyết đọng chưa tan hết, chỉ lộ ra một góc kiến trúc. Đầu giờ chiều, ánh nắng đầy ắp, khung cảnh mang theo một loại xinh đẹp tĩnh lặng.
Hôm nay là mùng hai, ngoài đường vẫn cực kỳ vắng người. Người người nhà nhà về nhà đón năm mới, thành phố trở nên vắng vẻ. Kiều Diên đứng trong phòng khách, nhìn ra thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất, nhìn một lát, Kiều Diên vào nhà ăn, Tần Đông Loan đã chờ sẵn trong đó.
Tần Đông Loan đang chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay dì giúp việc không có đây, nhưng cũng đã chuẩn bị trước đồ ăn dự trữ, Tần Đông Loan chỉ cần bỏ ra hâm lại, cũng đủ cho một bữa cơm với ba đồ ăn một canh.
Lúc Kiều Diên đi tới, Tần Đông Loan đang múc cháo ra bát. Cháo này không phải do dì giúp việc chuẩn bị mà là chính tay Tần Đông Loan nấu. Kiều Diên đứng ở cửa nhà ăn, nhìn dáng vẻ bưng cháo của anh, nhất thời ngẩn người.
Tần Đông Loan ngược lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Anh đặt bát cháo xuống, nhìn thấy Kiều Diên đứng đó, bèn lên tiếng: "Rửa tay chưa?"
"Ăn cơm thôi." Tần Đông Loan dứt lời, cầm thìa bỏ vào bát cháo.
Kiều Diên nhìn theo từng động tác của anh, đi tới ngồi xuống.
Kiều Diên hầu như không ăn thức ăn.
Chỉ một lòng ăn cháo.
Cháo cũng không có gì đặc biệt, là cháo hoa bình thường. Nhưng Kiều Diên có vẻ rất thích, ăn hết hai bát. Cậu không gắp thức ăn, Tần Đông Loan cũng không ép buộc, chỉ có lúc cậu cần múc bát cháo mới, anh mới nhận lấy bát của cậu.
"Ngon không?"
Kiều Diên nhận bát cháo mới, trong lúc cầm thìa xúc cháo ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan. Anh cũng đang nhìn lại đây, hai người đối diện nhau, Kiều Diên chớp mắt một cái, đáp "vâng."
Tần Đông Loan không tỏ ý kiến gì với câu trả lời của Kiều Diên, chỉ khẽ mỉm cười. Kiều Diên cầm thìa, quấy nhẹ cháo trong bát, nói.
"Hoá ra anh còn biết nấu cháo."
Tần Đông Loan nhìn sang cậu, trả lời: "Nấu cháo rất đơn giản."
"Tôi còn có thể nấu món khác nữa."
Tần Đông Loan dứt lời, Kiều Diên lại ngẩng đầu nhìn anh.
Bị Kiều Diên dùng ánh mắt đó nhìn, Tần Đông Loan bật cười, hỏi: "Không giống hả?"
Kiều Diên nhìn anh, không trả lời.
"Lúc ở nước ngoài, có thời gian sẽ tự nấu." Anh nói.
Tần Đông Loan ở nước ngoài nhiều năm. Anh không phải kiểu người làm gì cũng cần người khác hỗ trợ. Hiện tại là bởi vì công việc quá bận rộn, mới có thêm người chuẩn bị một ngày ba bữa. Trước đây khi anh phải đi du học, gia đình đã định sẽ thuê một dì giúp việc trong nước rồi theo sang cùng anh, chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của anh.
Nhưng Tần Đông Loan từ chối sắp xếp của gia đình. Anh có thời gian, cũng muốn có không gian riêng, hơn nữa cũng không phải không có tay chân, một vài việc vặt vẫn có thể tự làm được.
Nấu cơm cũng là khi đó tự học. Nhưng anh chỉ học vài món đơn giản không mất quá nhiều thời gian làm, thích hợp với tính cách của anh.
Kiều Diên như đã hiểu ra. Tần Đông Loan rất lợi hại, anh muốn làm gì thì sẽ học được rất nhanh. Nhưng việc này, Kiều Diên lại không làm được.
"Em không biết."
"Em nấu cháo cũng không ngon." Kiều Diên lại tiếp.
Nếu có thể nấu cháo ngon, cậu cũng không cần phải thường xuyên ăn đồ ăn nhanh, thậm chí ăn đến mức đau dạ dày.
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan nhìn cậu không nói gì. Một lát sau, anh nói.
"Cũng không nhất thiết phải biết."
"Ở nhà đã có dì."
"Lúc dì không có ở đây, tôi sẽ nấu cho em." Tần Đông Loan nói.
Kiều Diên nghe anh nói vậy, lại ngẩng đầu nhìn sang anh, trong đôi mắt cậu, rõ ràng đang có một đốm sáng nhỏ nhẹ nhàng lay động.
Rung động qua đi, Kiều Diên thu ánh mắt về, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó cầm thìa tiếp tục múc cháo.
Tần Đông Loan ngồi đối diện nhìn Kiều Diên im lặng ăn cháo. Cũng không phải cậu thích ăn cháo, chẳng qua do đó là cháo anh nấu, cậu mới muốn ăn mãi như vậy. Từ sau khi gặp lại, sau đó lại ở bên nhau, đây vẫn là lần đầu tiên anh nấu cơm cho Kiều Diên.
Kiều Diên cũng không nói gì, chỉ là hơi ngạc nhiên vì anh còn biết nấu cơm. Mà khi anh nói sau này sẽ lại nấu cho cậu, Kiều Diên không hề có phản ứng gì lớn, cúi đầu tiếp tục ăn cháo trước mắt.
Cậu luôn quý trọng từng viên kẹo ngọt anh cho như thế.
Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên, ánh mắt có ấm áp dịu dàng trước nay chưa từng có. Anh nhìn Kiều Diên vẫn đang chuyên tâm ăn cháo, hỏi.
"Hôm nay có kế hoạch gì không?"
Tần Đông Loan hỏi xong, Kiều Diên ngước mắt nhìn anh, đáp.
"Không có."
Nếu như anh vẫn chưa về, thì kế hoạch hôm nay của cậu có lẽ là vào phòng anh nhìn chiếc camera kia. Nhưng Tần Đông Loan đã về rồi, cậu cũng không cần nhìn vật nhớ người nữa.
Tần Đông Loan ừm một tiếng, sau đó nói.
"Hôm nay ở quảng trường trung tâm có pháo hoa, chúng ta cùng nhau đi xem đi."
-
Quảng trường trung tâm được xem là quảng trường lớn nhất Bắc thành.
Trước khi thành phố mới được xây lên, quảng trường trung tâm chính là nơi náo nhiệt phồn hoa nhất của Bắc thành. Cho đến hiện tại, nó chính là sự đan xen giữa mới và cũ, có sự rộng lớn của thành phố mới, cũng có sự tấp nập bon chen của thành phố cũ. Bởi thế đây chính là một trong số ít địa điểm được người của cả thành phố mới và cũ đều yêu thích.
Quảng trường trung tâm được xây dựng cạnh một con sông. Bắc thành nhờ vào con sông này phân chia, bờ bên này là khu thành cũ tấp nập bon chen, bên kia sông là khu người giàu rộng rãi xa hoa. Con sông như là một cây đao bằng nước cắt đôi thành phố thành hai.
Hôm nay là mùng hai, thành phố không còn lại bao nhiêu người, nhất là bên trong thành phố mới. Phần lớn đều là người Bắc thành mới, vẫn ở nhà đón năm mới chưa quay lại. Thế nhưng ở quảng trường trung tâm này lại tụ tập không ít người.
Quảng trường rộng lớn, người qua kẻ lại, thậm chí còn có vài quán bán hàng rong.
Không phải người địa phương thì đều đã rời khỏi Bắc thành, mà địa điểm để đi chơi Tết cũng chỉ có vài nơi. Tối mùng hai hằng năm quảng trường trung tâm sẽ có bắn pháo hoa, bởi thế từ khi trời sẩm tối, đã bắt đầu có người kéo về đây, tính toán chiếm một chỗ tốt cho mình.
Lúc Tần Đông Loan và Kiều Diên đến, trong quảng trường đã tấp nập người qua kẻ lại.
Thời điểm Tần Đông Loan nhắc đến chuyện đi xem pháo hoa, Kiều Diên còn mất mấy giây ngẩn ra. Cẩn thận ngẫm lại, cũng đã rất nhiều năm rồi cậu không đến đây.
Mùng hai mỗi năm, màn trình diễn pháo hoa ở quảng trường trung tâm đều vô cùng rầm rộ. Mà hầu hết các lần, Kiều Diên đều đang ở nhà ngồi đọc sách, chỉ đến khi nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài vọng đến, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đã rất lâu rồi cậu không đón năm mới.
Bởi vì từ sau khi sống một mình, cậu đã mất đi hứng thú với những ngày lễ mang tính gia đình đoàn tụ như thế. Đối với cậu, năm mới cũng chỉ giống như 364 ngày còn lại, chỉ là một ngày hết sức bình thường.
Ý nghĩa về nó đã không còn, những câu chuyện liên quan đến nó cũng theo thời gian dần trôi mà chậm rãi phai nhạt, bị não bộ của cậu bỏ quên ở một góc, bụi bặm bám đầy.
Cho đến tận đêm cuối năm vừa rồi, cậu ăn xong cơm tất niên, khoảnh khắc nhìn thấy pháo hoa nở rộ ở quảng trường trung tâm tài chính phía đối diện, một mẩu chuyện vụn vặt kia mới chợt hiện ra trong đầu.
Đối với những đoạn ký ức đón năm mới, pháo hoa chiếm một phần rất lớn. Suốt những ngày đón Tết đó, mỗi ngày đều là pháo hoa và pháo hoa. Bắt đầu từ đêm ba mươi, cho đến Tết nguyên tiêu, sau hội đèn lồng của Tết nguyên tiêu, xem xong trận pháo hoa cuối cùng, Tết xuân mới xem như kết thúc.
Trong ký ức của Kiều Diên có rất nhiều màn pháo hoa như thế. Có khi là cậu vô tình gặp được, có khi là ba đưa cậu xuống dưới sân của tiểu khu đốt, trong số ký ức tràn ngập ánh sáng rực rỡ đó, pháo hoa của quảng trường trung tâm cũng chiếm một phần nhỏ.
Quảng trường trung tâm bắn pháo hoa vào mùng hai hàng năm, gần như đã trở thành truyền thống của thành phố. Bắt đầu từ khi cậu biết ghi nhớ, chỉ cần đến ngày này, trời còn chưa tối, ba mẹ sẽ dẫn cậu đến đây.
Nhà họ không đi riêng, mà sẽ đi cùng cả các gia đình hàng xóm lân cận. Lần nào may mắn, còn được đi nhờ xe của một nhà nào đó.
Sau khi đến đây, đám trẻ con bọn họ sẽ được thả cho tự do chạy nhảy xung quanh, chỉ cần vẫn còn trong tầm mắt của ba mẹ là được, đợi đến khi màn biểu diễn bắt đầu, bọn họ sẽ tự giác quay về bên cạnh ba mẹ.
Bởi vì trẻ con không đủ cao, nên cần được bế lên, hoặc là cõng, Kiều Diên có khi còn được ngồi trên vai ba.
Tối mùng hai rất lạnh. Bầu trời tối đen như mực, pháo hoa từng đợt từng đợt nở rộ trước mắt, sau đó được lưu giữ bên trong dòng sông ký ức, dù cho nhiều năm trôi qua, chỉ cần lại nhìn thấy pháo hoa, khung cảnh đó sẽ giống như ảnh chiếu ngược trên mặt nước, chậm rãi hiện ra.
Phần ký ức không quá rõ ràng của Kiều Diên dừng lại ở nơi này.
Bên cạnh cậu đã không còn ba mẹ, cậu cũng không cần được ba mẹ bế hay cõng lên nữa, hiện tại cậu chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy pháo hoa.
Nhưng cậu lại cảm thấy, pháo hoa không phải dùng cách này để ngắm.
Kiều Diên đứng chen chúc trong đám người, khăn quàng cổ che một nửa khuôn mặt, khói trắng theo từng đợt hô hấp phả ra, giữa tiếng hoan hô reo hò của người xung quanh, chùm pháo hoa đầu tiên của tối nay "bùm" một tiếng, nở rộ giữa không trung.
Những sợi pháo hoa lấp lánh toả ra, kèm theo âm thanh vang vọng bên tai, ngay tại khoảng trời đêm bao la trải rộng. Cậu nhìn pháo hoa rực rỡ, nhẹ nhàng bước lên một bước. Đồng thời, tay cậu vươn lên trước, dùng một biên độ rất nhỏ, chạm nhẹ vào Tần Đông Loan đứng ở đằng trước.
Động tác của cậu quá khó nhận ra, gần như vừa mới chỉ đụng tới ngón tay của Tần Đông Loan đã rụt về.
Nhưng Tần Đông Loan vẫn tinh ý cảm nhận được cái chạm nhẹ này, thu về trạng thái tập trung xem pháo hoa trên trời, quay đầu nhìn sang Kiều Diên. Ánh sáng của pháo hoa chiếu sáng khuôn mặt trắng nhợt của người con trai, còn có đôi mắt trong veo của cậu.
Cậu ngửa đầu nhìn anh, nửa khuôn mặt đã bị chiếc khăn quàng cổ che mất, hơi thở của cậu rất nhẹ, ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn vào anh.
Xung quanh ầm ĩ huyên náo, mọi người vui vẻ reo hò, tặng nhau những lời chúc phúc năm mới.
Tần Đông Loan im lặng nhìn Kiều Diên, sau đó anh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của cậu. Ngón tay thon dài của anh luồn vào giữa những ngón tay của cậu, mười ngón tay đan xen.
Bàn tay của Kiều Diên nằm gọn trong tay anh.
Bàn tay của người đàn ông khô ráo ấm áp, hơi ấm không ngừng truyền qua cho cậu.
Pháo hoa vẫn còn không ngừng nở rộ giữa không trung. Kiều Diên và Tần Đông Loan đứng sóng vai, ngẩng đầu nhìn lên.
Giờ đây, cậu đã cảm nhận được rồi.
Pháo hoa là phải ngắm như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.