Chương 33: Anh là ai?
Thập Vĩ Thố
17/07/2020
Dư Vũ rời khỏi, sau đó nhanh chóng lái xe đến bệnh viện, mấy ngày nay
anh chưa thể nào tới đó, chỉ có một mình cô ở viện, mà anh lại còn cầm
điện thoại của cô, không biết cô đã nhàm chán thành cái dạng gì rồi.
Đẩy cửa phòng bệnh, cô ngồi ở ghế tựa, gần cửa sổ, nhìn bên ngoài, cầm trên tay một quyển sách, nhưng tầm mắt lại không ở trên sách.
Dư Vũ đi qua, dùng âm thanh hơi hơi khàn khàn hỏi cô, "Ăn cơm chưa?"
Thư Trữ gật đầu, anh định đi qua nắm tay cô, tưởng đã nắm được tay cô, anh muốn xem tay cô có ấm không, nhưng Thư Trữ tránh được.
Tay Dư Vũ dừng ở giữa không trung.
"Ăn qua rồi." Giọng nói Thư Trữ có chút thanh lãnh, có chút chờ mong và có chút thống khổ.
Dư Vũ ngồi xổm xuống, nhìn cô, hốc mắt cô có chút hồng, chắc là mấy ngày nay cô không thể nào ngủ.
Anh không để ý tới cái giãy dụa của cô, anh gắt gao cầm lấy tay cô, nhìn mặt cô.
"Thật xin lỗi."
Trong mắt Thư Trữ có nước mắt hơi trào ra, cô đã đợi thật lâu, có lẽ anh có nỗi khổ riêng, thật sự có chuyện quan trọng.
Nhưng để nghĩ thông suốt mà không nghĩ luẩn quẩn là hai chuyện cực kì khác nhau.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thật sự là khi bị bệnh con người ta yếu ớt hẳn, chịu không nổi một chút ủy khuất.
Cô điều chỉnh cảm xúc một chút, nhìn về phía anh.
"Không có chuyện gì. anh ăn cơm rồi sao?" Thư Trữ hỏi anh.
Dư Vũ lắc đầu.
"Vậy thì ăn chút đi, anh xem trong bếp còn gì hay không, hoặc là gọi món gì về ăn đi."
"Được." Anh đứng lên, vào bếp nấu cháo, vẫn múc cho Thư Trữ một bát trước.
"Tôi ăn qua rồi."
"Ăn một chút nữa đi." Dư Vũ thận trọng nhìn cô, vẫn cứ cầm lấy bát.
Thư Trữ nhận.
...
Hai ngày sau anh liền ở cùng cô, chờ lập án.
Hôm sau, tin tức lúc trước bị áp chế đột nhiên lại lên đầu đề.
Dư Vũ sửng sốt, gọi điện thoại cho ba anh.
"Ba, là ba cho tin kia lên sao?"
"Không phải." Dư Liên Thắng gần đây cũng rất để ý chuyện này của bọn họ, nhưng chuyện này ông không phải ông làm.
Dư Vũ nhăn mày, "Sẽ không phải là đám Mạnh Triệu, có việc gì bọn họ sẽ cùng con nói, Bạch Chúy cũng không có khả năng, có thể không động thủ thì ông ta tuyệt đối sẽ không động thủ."
"Con tìm được Bạch Chuý rồi sao?"
"Vâng, con có một tìm ông ta nhanh nhất."
Dư Liên Thắng nghĩ nghĩ, nói, "Bạch Chúy rất khó tìm, làm sao con lại tìm được ông ta."
"Con tìm người tình của ông ta."
Mày Dư Liên Thắng nhăn càng chặt, "Con uy hiếp bà ta?"
"Chụp ảnh lại, bằng không bà ta sẽ không thừa nhận mình quen Bạch Chúy."
Dư Liên Thắng đứng lên, từ toà nhà cao tầng nhìn xuống, người cùng xe đều biến thành con kiến.
"Con không làm sai, phương pháp cũng đúng, nhưng con phải nhớ kỹ, Bạch Chúy không thể tin, mà con lại nắm giữ chứng cứ tác phong bất chính của ông ta."
Dư Vũ cau mày suy nghĩ một lát, "Lập án khẳng định có thể thành công, Trâu Kiến Quốc sẽ ngăn cản, Bạch Chúy sẽ phản kháng lại, viện kiểm sát bên kia hẳn là không giúp. Để Trâu Chính Dương sa lưới thì không vấn đề gì, nhưng Trâu Kiến Quốc hoặc là người nhà họ Trâu khẳng định sẽ trả thù, nếu Bạch Chúy muốn thanh danh trong sạch, không lưu lại chút nhược điểm gì thì sẽ chờ nhà họ Trâu động thủ trước, trai cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi."
"Ừm, đúng, Dư Vũ, dây vào Trâu Chính Dương, con sẽ rất nguy hiểm."
Thế gia không chỉ hai nhà Trâu, Bạch, Dư Liên Thắng ông đã thương hành nhiều năm, đã hợp tác với rất nhiều người, quan hệ muôn hình vạn trạng, liên quan đến lợi ích của rất nhiều người. Nhưng muốn những người này vì mình mà chống lại nhà họ Trâu là không có khả năng, quyền lợi quyền lợi, trước quyền sau lợi.
Hai nhà Bạch, Trâu sẽ không đường đường chính chính thu thập Dư Vũ, chỗ tối khó lòng phòng bị.
"Con trai, ba tìm vài người vệ sĩ cho con, đừng từ chối."
"Được, cảm ơn ba." Dư Vũ không có từ chối, Bạch Chúy thật sự không đáng tin.
Buổi tối ngày lập án đó, Thư Trữ đổi thuốc băng bó.
Bác sĩ gỡ băng trên đầu cô ra, Dư Vũ đứng ở bên cạnh, cưỡng chế nắm tay cô.
Lúc bôi thuốc Thư Trữ có nhíu mày, Dư Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nhìn một cách nghiêm túc miệng vết thương màu đen đỏ kia của cô.
"Đem gương cho tôi, tôi muốn nhìn một chút."
Dư Vũ gượng ép nở nụ cười, "Nhìn cái gì, vẫn tốt lắm, nhanh chóng quấn băng rồi đi thôi."
Thư Trữ bĩu môi, thái độ cứng rắn, "Để tôi nhìn xem."
Bác sĩ cùng y tá có chút khó xử, Thư Trữ liền muốn đứng lên, Dư Vũ đè cô lại, tìm cho cô một chiếc gương bé.
"Thật sự không xấu, vẫn đẹp lắm."
Thư Trữ nhìn gương, một gương mặt trắng nõn nà nhỏ nhắn, ở phía trên đầu lại có một miệng vết thương như con rết. Mặt cô hiện tại quả thật không thể nói rõ là xấu, nhưng có một vết sẹo, thoạt nhìn cũng có vài phần đột ngột.
Cô im lặng, cô thường rất để ý đến mặt mình, vết thương nhỏ như một viên đậu cô cũng không cho phép, nhưng hiện tại đã có một vết sẹo, lưu lại ở trên mặt cô.
Dư Vũ thấy cô sững sờ, lấy lại gương, nói, "Băng bó rồi đi thôi."
Bác sĩ chạy nhanh tới làm việc, Dư Vũ nhẹ ôm lấy cô.
Bác sĩ và y tá đi rồi, Dư Vũ ngồi xổm xuống, nghiêm cẩn nhìn cô, "Không bao lâu nữa thôi, chắc chắn tên gây ra chuyện này sẽ phải đi tù ăn cơm."
Thư Trữ đột nhiên ôm anh, gào khóc....
Lập án thành công, Trâu Chính Dương nhận được lệnh triệu tập.
"Ba, tại sao có thể như vậy?"
"Câm miệng!" Trâu Kiến Quốc hung hăng trừng cậu ta, liếc mắt một cái, xoa mày, vì chuyện này, ông ta phải xuống mặt đi cầu xin anh họ, theo lý thuyết thì không có khả năng lập án, hay là do Dư Liên Thắng sao?
Ông ta lấy điện thoại ra, ở trong thư phòng gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, đen mặt đi ra.
"Kiến Quốc, là ai?" Mẹ Trâu tiến lên hỏi.
Trâu Kiến Quốc lắc đầu, "Không phải là Dư Liên Thắng, là quan. Cụ thể là ai thì không biết, nhưng người muốn nhìn Trâu Kiến Quốc tôi xảy ra chuyện thì có một đống, Bạch Chúy, Diệp Thành, Lưu Gia, đều có khả năng."
"Vậy phải làm sao bây giờ đây? Dù gì cũng đã mở phiên toà, không thể để Chính Dương xảy ra chuyện gì được!"
Trâu Kiến Quốc nhíu mày đi vào, một lát sau, trong thư phòng lại có tiếng điện thoại vang lên, đứng lên đi vào tiếp, xa xa chỉ có thể nghe thấy một tiếng, "Anh họ."
Một lát sau, Trâu Kiến Quốc đi ra, nói với mẹ Trâu, " (1) Tiên hạ thủ vi cường."
...
"Mọi người chờ ở chỗ này xem." Dư Vũ nói với mấy người vệ sĩ.
Dư Liên Thắng tìm được người rất lợi hại, thoạt nhìn rất bình thường, ăn mặc tùy ý, tuyệt không dễ nhận ra.
"Ở ngoài phòng bệnh chờ đi." Trong đó một người lên tiếng.
Dư Vũ nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Lúc lên lầu anh đột nhiên nói, "Các anh có đồng nghiệp nữ không?"
Mấy người sửng sốt, chỉ nghe anh nói, "Liên hệ giúp tôi hai người vệ sĩ nữ đi, giúp tôi bảo vệ vị hôn thê của tôi một chút."
Mấy vệ sĩ vội gật đầu, "Khi nào thì đến?"
"Càng nhanh càng tốt."
"Được, tôi sẽ liên hệ ngay, trưa mai sẽ đến."
Dư Vũ gật đầu, sáng ngày mai là bắt đầu chuẩn bị mở phiên toà, đi tầm trưa hẳn là không thành vấn đề, nhà họ Trâu chắc là chưa động thủ.
Lúc đi liên Thư Trữ đang nói chuyện ríu rít với các y tá, Thư Trữ còn cười cười, cảm xúc thoạt nhìn rất tốt.
Dư Vũ thấy vậy, không có đi vào, xoay người mang theo mấy người kia rời đi, còn muốn đến pháp viện một chuyến, chuẩn bị cho ngày mai mở phiên toà.
...
"Ài, Thư Thư, sao gần đây bạn trai cô cứ thần thần bí bí vậy?" Y tá Giáp cười hỏi cô, mấy người đã ở với nhau chỗ này cũng được vài ngày, đều tương đối quen thuộc.
Thư Trữ lắc đầu, "Không biết anh ấy vội cái gì."
Y tá Ất cười nói, "Khẳng định là việc quan trọng, bằng không làm sao có thể bỏ cô được chứ, mấy ngày hôm trước cô không biết đâu, nhìn bộ dạng đau lòng kia của anh ta, chậc chậc."
Thư Trữ ngượng ngùng cười cười, từ khi cô nằm viện tới nay, biểu hiện của Dư Vũ quả thật thuyết phục rất nhiều vấn đề, đúng là hoạn nạn gặp chân tình. Chỉ là không biết dạo đây anh làm gì, luôn không thấy bóng dáng đâu.
Thư Trữ hoạt động một lát, trở về rửa mặt đi ngủ.
Sớm hôm sau, y tá đi lại nói, "Thư Thư, có người tìm."
Cô lên tiếng, chậm rãi đi ra ngoài.
"Thư Thư."
Thư Trữ cau mày, phun ra ba chữ, "Liễu Nhứ Ngôn."
Liễu Nhứ Ngôn đi tới, tiếng giày cao gót dẫm trên đất nghe qua có chút chói tai.
Cô ta trang điểm, không giống cái sự "điềm đạm đáng yêu" trước kia, cằm khẽ nâng, không còn sự lo lắng sau khi chia tay Trình Đoạn Dịch nữa.
"A, sao đây, mặt bị hủy rồi sao?"
Thư Trữ cười khẽ, "Dù trên mặt tôi có sẹo, vẫn đẹp hơn cô."
Liễu Nhứ Ngôn hung hăng trừng cô, lại đột nhiên nở nụ cười, "Cho cô xem video này."
Thư Trữ cau mày, Liễu Nhứ Ngôn liền lấy điện thoại, mở ra.
Một trận ấu đả.
"Không thấy quen mắt sao?"
Bên trong vừa vặn có tiếng nói chuyện truyền ra, Thư Trữ mở to hai mắt, nhận lấy.
"Mày thực cho rằng tao không có chứng cứ sao."
"Xùy! Đừng hòng lừa tao, có bằng chứng nào tao cũng xóa hết rồi, cho dù có, tao cũng xóa đi được."
Giọng nói rất quen thuộc, người bị đánh kia chính là Dư Vũ.
Thư Trữ trừng mắt nhìn cô ta, "Sao lại thế này?"
"Hả, cô còn không biết sao? Chuyện này náo động đến lớn như vậy, cư dân mạng còn biết rõ, vậy mà cô lại cư nhiên không biết." Liễu Nhứ Ngôn cười trào phúng, còn nói, "Người mà bạn trai cô đang chống lại chính là Trâu Chính Dương, Trâu..."
Liễu Nhứ Ngôn đem tất cả địa vị của nhà họ Trâu bày ra, "Bạn trai cô không biết tự lượng sức mình, một mình mình muốn chống lại nhà họ Trâu, sợ không kiện được, còn phải đem mạng mình ra để đánh đổi nữa."
"Đúng rồi!" Liễu Nhứ Ngôn dí sát mặt lại gần, "Ngày đó cô bị tai nạn, tôi cũng ở trên xe."
Thư Trữ cắn răng, ánh mắt nhíu lại, tát một cái trên mặt cô ta. Nhóm y tá ở xa xa, chỉ có thể nhìn, nghe thì không thấy, hiện tại thấy Thư Trữ động thủ, một đám đều tiến đến gần. Dù sao Thư Trữ vẫn là bệnh nhân, hành động không tiện, nếu chịu thiệt làm sao bây giờ?
"Có chuyện gì vậy?" Vài y tá đi tới.
Thư Trữ hít sâu một hơi, "Bạn trai người này là người gây họa, hiện tại đến uy hiếp tôi."
Mấy người mở to mắt, còn có người không biết xấu hổ như vậy sao?
Y tá Giáp lấy điện thoại ra chụp ảnh, y tá Ất nói nói, "Ha ha, cũng thật là rảnh rỗi, cô này, thay vì tốn thời gian đi chuốc lấy phiền toái, không bằng chuẩn bị tốt một chút, gây ra chuyện rồi chạy trốn, lại uy hiếp người bị hại, sợ rằng bạn trai cô phải ngồi tù nhiều năm rồi."
Liễu Nhứ Ngôn thấy có người chụp ảnh, buồn bực dậm chân một cái, nhìn về phía Thư Trữ, thấp giọng nói, "Chín giờ mở phiên toà, người đàn ông của cô sẽ không thắng, cũng không có khả năng toàn vẹn trở về."
Rồi sau đó cô ta xoay người, cao ngạo rời đi, cô ta nở một nụ cười, Thư Trữ, rốt cuộc tao cũng đã thắng mày.
Tất cả oán hận, giờ khắc này không còn gì cả. Cô chỉ thấy lo cho Dư Vũ, nếu sự thật như cô ta nói, bằng địa vị của nhà họ Trâu, bóp chết một diễn viên nhỏ như Dư Vũ, Chả phải dễ như bóp chết một con kiến sao.
Thư Trữ mượn điện thoại của y tá, Lên mạng, quả nhiên náo động rất lớn, không có xuất hiện tên của cô, tất cả đều là "bạn gái Dư Vũ". Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Dư Vũ lại lấy điện thoại của cô, vì anh không muốn cô thấy những thứ như thế này.
Thư Trữ đăng nhập vào Wechat gửi tin nhắn cho Dư Vũ, nhưng anh luôn luôn không trả lời. Không có cách nào khác, cô chỉ có thể lấy điện thoại của bệnh viện gọi cho Dư Vũ.
Dư Vũ thấy là số của bệnh viện, vội vàng nghe máy, "Thế nào? Thư Thư bị sao hả?"
"Tôi thì không sao, nhưng anh làm sao vậy, sao lại lừa tôi?"
"Thư Thư..."
"Anh về đi, chúng ta không lên tòa án nữa. Đại Ngư, chúng ta nhường bọn họ thôi."
Dư Vũ biết là cô đã biết chuyện, anh biết tính cách của cô, khi cô nói buông tha cho đối phương thì chỉ có thể là cô đã biết thế lực của họ, không muốn anh xảy ra chuyện.
Trong lòng anh có chút cảm động, nhưng không thể để ảnh hưởng tới việc trả thù cho cô được.
"Không có chuyện gì, em đừng đoán mò, hôm nay nhất định có thể đem hắn ta vào tù."
"Đại Ngư."
"Thư Thư."
Thái độ Dư Vũ có chút kiên định, Thư Trữ trầm mặc một chút, nói, "Tôi cũng đi."
Có cái gì, chúng ta cùng nhau gánh vác.
Nghĩ nghĩ, Dư Vũ đáp ứng, "Tôi tới đón em."
Cúp điện thoại, còn hơn một tiếng nữa đến giờ xét xử, Dư Vũ nói với luật sư một tiếng rồi chuẩn bị đi đón Thư Trữ.
"Cậu Dư, cậu có tiện để trò chuyện một chút không?"
Trâu Kiến Quốc đi lại, Dư Vũ vốn không để ý ông ta, lại nghe ông ta nói, "Tôi không đến để xin cậu buông ta cho con của tôi, chỉ là tôi có chút vấn đề cần phải nói, ba của cậu là Dư Liên Thắng tôi cũng biết đến, tôi đương nhiên sẽ không làm tổn thương ông ấy, nhưng mà ba của vợ tôi, có liên quan tới phương diện quản thuế, nếu bây giờ cậu không cùng tôi nói chuyện, vậy khả năng có thể ông ấy thường tìm tới nhà của cậu nói chuyện rồi..."
Dư Vũ đứng hình, tuy rằng biết Dư Liên Thắng sẽ không chịu sự uy hiếp, nhưng anh lại muốn nghe xem, ông ta còn có thể nói cái gì. Anh nói với một vệ sĩ, "Đi đón Thư Trữ hộ tôi với."
Rồi sau đó anh gọi điện thoại cho cô, nói rõ ràng.
Lúc này mới nhìn về phía Trâu Kiến Quốc.
Thư Trữ đi ra, các y tá đang chờ cùng cô, một thoáng chốc, một người mặc bộ vest đen đi tới.
"Thư tiểu thư sao? Cậu Dư bảo tôi đón cô." Thư Trữ gật đầu, chào hỏi qua với y tá rồi ngồi lên xe.
Xe cách bệnh viện càng lúc càng xa, Thư Trữ hỏi anh ta, "Dư Vũ chuẩn bị thế nào rồi?"
Người đàn ông gật gật đầu, "Rất tốt, cậu Dư đã chuẩn bị đầy đủ."
Thư Trữ gật gật đầu, dựa vào phía sau, đột nhiên cau mày nhìn nhìn cái ót của người đàn ông, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ.
"Anh là ai? Đây không phải là đường đến phiên tòa!"
Đẩy cửa phòng bệnh, cô ngồi ở ghế tựa, gần cửa sổ, nhìn bên ngoài, cầm trên tay một quyển sách, nhưng tầm mắt lại không ở trên sách.
Dư Vũ đi qua, dùng âm thanh hơi hơi khàn khàn hỏi cô, "Ăn cơm chưa?"
Thư Trữ gật đầu, anh định đi qua nắm tay cô, tưởng đã nắm được tay cô, anh muốn xem tay cô có ấm không, nhưng Thư Trữ tránh được.
Tay Dư Vũ dừng ở giữa không trung.
"Ăn qua rồi." Giọng nói Thư Trữ có chút thanh lãnh, có chút chờ mong và có chút thống khổ.
Dư Vũ ngồi xổm xuống, nhìn cô, hốc mắt cô có chút hồng, chắc là mấy ngày nay cô không thể nào ngủ.
Anh không để ý tới cái giãy dụa của cô, anh gắt gao cầm lấy tay cô, nhìn mặt cô.
"Thật xin lỗi."
Trong mắt Thư Trữ có nước mắt hơi trào ra, cô đã đợi thật lâu, có lẽ anh có nỗi khổ riêng, thật sự có chuyện quan trọng.
Nhưng để nghĩ thông suốt mà không nghĩ luẩn quẩn là hai chuyện cực kì khác nhau.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, thật sự là khi bị bệnh con người ta yếu ớt hẳn, chịu không nổi một chút ủy khuất.
Cô điều chỉnh cảm xúc một chút, nhìn về phía anh.
"Không có chuyện gì. anh ăn cơm rồi sao?" Thư Trữ hỏi anh.
Dư Vũ lắc đầu.
"Vậy thì ăn chút đi, anh xem trong bếp còn gì hay không, hoặc là gọi món gì về ăn đi."
"Được." Anh đứng lên, vào bếp nấu cháo, vẫn múc cho Thư Trữ một bát trước.
"Tôi ăn qua rồi."
"Ăn một chút nữa đi." Dư Vũ thận trọng nhìn cô, vẫn cứ cầm lấy bát.
Thư Trữ nhận.
...
Hai ngày sau anh liền ở cùng cô, chờ lập án.
Hôm sau, tin tức lúc trước bị áp chế đột nhiên lại lên đầu đề.
Dư Vũ sửng sốt, gọi điện thoại cho ba anh.
"Ba, là ba cho tin kia lên sao?"
"Không phải." Dư Liên Thắng gần đây cũng rất để ý chuyện này của bọn họ, nhưng chuyện này ông không phải ông làm.
Dư Vũ nhăn mày, "Sẽ không phải là đám Mạnh Triệu, có việc gì bọn họ sẽ cùng con nói, Bạch Chúy cũng không có khả năng, có thể không động thủ thì ông ta tuyệt đối sẽ không động thủ."
"Con tìm được Bạch Chuý rồi sao?"
"Vâng, con có một tìm ông ta nhanh nhất."
Dư Liên Thắng nghĩ nghĩ, nói, "Bạch Chúy rất khó tìm, làm sao con lại tìm được ông ta."
"Con tìm người tình của ông ta."
Mày Dư Liên Thắng nhăn càng chặt, "Con uy hiếp bà ta?"
"Chụp ảnh lại, bằng không bà ta sẽ không thừa nhận mình quen Bạch Chúy."
Dư Liên Thắng đứng lên, từ toà nhà cao tầng nhìn xuống, người cùng xe đều biến thành con kiến.
"Con không làm sai, phương pháp cũng đúng, nhưng con phải nhớ kỹ, Bạch Chúy không thể tin, mà con lại nắm giữ chứng cứ tác phong bất chính của ông ta."
Dư Vũ cau mày suy nghĩ một lát, "Lập án khẳng định có thể thành công, Trâu Kiến Quốc sẽ ngăn cản, Bạch Chúy sẽ phản kháng lại, viện kiểm sát bên kia hẳn là không giúp. Để Trâu Chính Dương sa lưới thì không vấn đề gì, nhưng Trâu Kiến Quốc hoặc là người nhà họ Trâu khẳng định sẽ trả thù, nếu Bạch Chúy muốn thanh danh trong sạch, không lưu lại chút nhược điểm gì thì sẽ chờ nhà họ Trâu động thủ trước, trai cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi."
"Ừm, đúng, Dư Vũ, dây vào Trâu Chính Dương, con sẽ rất nguy hiểm."
Thế gia không chỉ hai nhà Trâu, Bạch, Dư Liên Thắng ông đã thương hành nhiều năm, đã hợp tác với rất nhiều người, quan hệ muôn hình vạn trạng, liên quan đến lợi ích của rất nhiều người. Nhưng muốn những người này vì mình mà chống lại nhà họ Trâu là không có khả năng, quyền lợi quyền lợi, trước quyền sau lợi.
Hai nhà Bạch, Trâu sẽ không đường đường chính chính thu thập Dư Vũ, chỗ tối khó lòng phòng bị.
"Con trai, ba tìm vài người vệ sĩ cho con, đừng từ chối."
"Được, cảm ơn ba." Dư Vũ không có từ chối, Bạch Chúy thật sự không đáng tin.
Buổi tối ngày lập án đó, Thư Trữ đổi thuốc băng bó.
Bác sĩ gỡ băng trên đầu cô ra, Dư Vũ đứng ở bên cạnh, cưỡng chế nắm tay cô.
Lúc bôi thuốc Thư Trữ có nhíu mày, Dư Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nhìn một cách nghiêm túc miệng vết thương màu đen đỏ kia của cô.
"Đem gương cho tôi, tôi muốn nhìn một chút."
Dư Vũ gượng ép nở nụ cười, "Nhìn cái gì, vẫn tốt lắm, nhanh chóng quấn băng rồi đi thôi."
Thư Trữ bĩu môi, thái độ cứng rắn, "Để tôi nhìn xem."
Bác sĩ cùng y tá có chút khó xử, Thư Trữ liền muốn đứng lên, Dư Vũ đè cô lại, tìm cho cô một chiếc gương bé.
"Thật sự không xấu, vẫn đẹp lắm."
Thư Trữ nhìn gương, một gương mặt trắng nõn nà nhỏ nhắn, ở phía trên đầu lại có một miệng vết thương như con rết. Mặt cô hiện tại quả thật không thể nói rõ là xấu, nhưng có một vết sẹo, thoạt nhìn cũng có vài phần đột ngột.
Cô im lặng, cô thường rất để ý đến mặt mình, vết thương nhỏ như một viên đậu cô cũng không cho phép, nhưng hiện tại đã có một vết sẹo, lưu lại ở trên mặt cô.
Dư Vũ thấy cô sững sờ, lấy lại gương, nói, "Băng bó rồi đi thôi."
Bác sĩ chạy nhanh tới làm việc, Dư Vũ nhẹ ôm lấy cô.
Bác sĩ và y tá đi rồi, Dư Vũ ngồi xổm xuống, nghiêm cẩn nhìn cô, "Không bao lâu nữa thôi, chắc chắn tên gây ra chuyện này sẽ phải đi tù ăn cơm."
Thư Trữ đột nhiên ôm anh, gào khóc....
Lập án thành công, Trâu Chính Dương nhận được lệnh triệu tập.
"Ba, tại sao có thể như vậy?"
"Câm miệng!" Trâu Kiến Quốc hung hăng trừng cậu ta, liếc mắt một cái, xoa mày, vì chuyện này, ông ta phải xuống mặt đi cầu xin anh họ, theo lý thuyết thì không có khả năng lập án, hay là do Dư Liên Thắng sao?
Ông ta lấy điện thoại ra, ở trong thư phòng gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, đen mặt đi ra.
"Kiến Quốc, là ai?" Mẹ Trâu tiến lên hỏi.
Trâu Kiến Quốc lắc đầu, "Không phải là Dư Liên Thắng, là quan. Cụ thể là ai thì không biết, nhưng người muốn nhìn Trâu Kiến Quốc tôi xảy ra chuyện thì có một đống, Bạch Chúy, Diệp Thành, Lưu Gia, đều có khả năng."
"Vậy phải làm sao bây giờ đây? Dù gì cũng đã mở phiên toà, không thể để Chính Dương xảy ra chuyện gì được!"
Trâu Kiến Quốc nhíu mày đi vào, một lát sau, trong thư phòng lại có tiếng điện thoại vang lên, đứng lên đi vào tiếp, xa xa chỉ có thể nghe thấy một tiếng, "Anh họ."
Một lát sau, Trâu Kiến Quốc đi ra, nói với mẹ Trâu, " (1) Tiên hạ thủ vi cường."
...
"Mọi người chờ ở chỗ này xem." Dư Vũ nói với mấy người vệ sĩ.
Dư Liên Thắng tìm được người rất lợi hại, thoạt nhìn rất bình thường, ăn mặc tùy ý, tuyệt không dễ nhận ra.
"Ở ngoài phòng bệnh chờ đi." Trong đó một người lên tiếng.
Dư Vũ nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Lúc lên lầu anh đột nhiên nói, "Các anh có đồng nghiệp nữ không?"
Mấy người sửng sốt, chỉ nghe anh nói, "Liên hệ giúp tôi hai người vệ sĩ nữ đi, giúp tôi bảo vệ vị hôn thê của tôi một chút."
Mấy vệ sĩ vội gật đầu, "Khi nào thì đến?"
"Càng nhanh càng tốt."
"Được, tôi sẽ liên hệ ngay, trưa mai sẽ đến."
Dư Vũ gật đầu, sáng ngày mai là bắt đầu chuẩn bị mở phiên toà, đi tầm trưa hẳn là không thành vấn đề, nhà họ Trâu chắc là chưa động thủ.
Lúc đi liên Thư Trữ đang nói chuyện ríu rít với các y tá, Thư Trữ còn cười cười, cảm xúc thoạt nhìn rất tốt.
Dư Vũ thấy vậy, không có đi vào, xoay người mang theo mấy người kia rời đi, còn muốn đến pháp viện một chuyến, chuẩn bị cho ngày mai mở phiên toà.
...
"Ài, Thư Thư, sao gần đây bạn trai cô cứ thần thần bí bí vậy?" Y tá Giáp cười hỏi cô, mấy người đã ở với nhau chỗ này cũng được vài ngày, đều tương đối quen thuộc.
Thư Trữ lắc đầu, "Không biết anh ấy vội cái gì."
Y tá Ất cười nói, "Khẳng định là việc quan trọng, bằng không làm sao có thể bỏ cô được chứ, mấy ngày hôm trước cô không biết đâu, nhìn bộ dạng đau lòng kia của anh ta, chậc chậc."
Thư Trữ ngượng ngùng cười cười, từ khi cô nằm viện tới nay, biểu hiện của Dư Vũ quả thật thuyết phục rất nhiều vấn đề, đúng là hoạn nạn gặp chân tình. Chỉ là không biết dạo đây anh làm gì, luôn không thấy bóng dáng đâu.
Thư Trữ hoạt động một lát, trở về rửa mặt đi ngủ.
Sớm hôm sau, y tá đi lại nói, "Thư Thư, có người tìm."
Cô lên tiếng, chậm rãi đi ra ngoài.
"Thư Thư."
Thư Trữ cau mày, phun ra ba chữ, "Liễu Nhứ Ngôn."
Liễu Nhứ Ngôn đi tới, tiếng giày cao gót dẫm trên đất nghe qua có chút chói tai.
Cô ta trang điểm, không giống cái sự "điềm đạm đáng yêu" trước kia, cằm khẽ nâng, không còn sự lo lắng sau khi chia tay Trình Đoạn Dịch nữa.
"A, sao đây, mặt bị hủy rồi sao?"
Thư Trữ cười khẽ, "Dù trên mặt tôi có sẹo, vẫn đẹp hơn cô."
Liễu Nhứ Ngôn hung hăng trừng cô, lại đột nhiên nở nụ cười, "Cho cô xem video này."
Thư Trữ cau mày, Liễu Nhứ Ngôn liền lấy điện thoại, mở ra.
Một trận ấu đả.
"Không thấy quen mắt sao?"
Bên trong vừa vặn có tiếng nói chuyện truyền ra, Thư Trữ mở to hai mắt, nhận lấy.
"Mày thực cho rằng tao không có chứng cứ sao."
"Xùy! Đừng hòng lừa tao, có bằng chứng nào tao cũng xóa hết rồi, cho dù có, tao cũng xóa đi được."
Giọng nói rất quen thuộc, người bị đánh kia chính là Dư Vũ.
Thư Trữ trừng mắt nhìn cô ta, "Sao lại thế này?"
"Hả, cô còn không biết sao? Chuyện này náo động đến lớn như vậy, cư dân mạng còn biết rõ, vậy mà cô lại cư nhiên không biết." Liễu Nhứ Ngôn cười trào phúng, còn nói, "Người mà bạn trai cô đang chống lại chính là Trâu Chính Dương, Trâu..."
Liễu Nhứ Ngôn đem tất cả địa vị của nhà họ Trâu bày ra, "Bạn trai cô không biết tự lượng sức mình, một mình mình muốn chống lại nhà họ Trâu, sợ không kiện được, còn phải đem mạng mình ra để đánh đổi nữa."
"Đúng rồi!" Liễu Nhứ Ngôn dí sát mặt lại gần, "Ngày đó cô bị tai nạn, tôi cũng ở trên xe."
Thư Trữ cắn răng, ánh mắt nhíu lại, tát một cái trên mặt cô ta. Nhóm y tá ở xa xa, chỉ có thể nhìn, nghe thì không thấy, hiện tại thấy Thư Trữ động thủ, một đám đều tiến đến gần. Dù sao Thư Trữ vẫn là bệnh nhân, hành động không tiện, nếu chịu thiệt làm sao bây giờ?
"Có chuyện gì vậy?" Vài y tá đi tới.
Thư Trữ hít sâu một hơi, "Bạn trai người này là người gây họa, hiện tại đến uy hiếp tôi."
Mấy người mở to mắt, còn có người không biết xấu hổ như vậy sao?
Y tá Giáp lấy điện thoại ra chụp ảnh, y tá Ất nói nói, "Ha ha, cũng thật là rảnh rỗi, cô này, thay vì tốn thời gian đi chuốc lấy phiền toái, không bằng chuẩn bị tốt một chút, gây ra chuyện rồi chạy trốn, lại uy hiếp người bị hại, sợ rằng bạn trai cô phải ngồi tù nhiều năm rồi."
Liễu Nhứ Ngôn thấy có người chụp ảnh, buồn bực dậm chân một cái, nhìn về phía Thư Trữ, thấp giọng nói, "Chín giờ mở phiên toà, người đàn ông của cô sẽ không thắng, cũng không có khả năng toàn vẹn trở về."
Rồi sau đó cô ta xoay người, cao ngạo rời đi, cô ta nở một nụ cười, Thư Trữ, rốt cuộc tao cũng đã thắng mày.
Tất cả oán hận, giờ khắc này không còn gì cả. Cô chỉ thấy lo cho Dư Vũ, nếu sự thật như cô ta nói, bằng địa vị của nhà họ Trâu, bóp chết một diễn viên nhỏ như Dư Vũ, Chả phải dễ như bóp chết một con kiến sao.
Thư Trữ mượn điện thoại của y tá, Lên mạng, quả nhiên náo động rất lớn, không có xuất hiện tên của cô, tất cả đều là "bạn gái Dư Vũ". Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Dư Vũ lại lấy điện thoại của cô, vì anh không muốn cô thấy những thứ như thế này.
Thư Trữ đăng nhập vào Wechat gửi tin nhắn cho Dư Vũ, nhưng anh luôn luôn không trả lời. Không có cách nào khác, cô chỉ có thể lấy điện thoại của bệnh viện gọi cho Dư Vũ.
Dư Vũ thấy là số của bệnh viện, vội vàng nghe máy, "Thế nào? Thư Thư bị sao hả?"
"Tôi thì không sao, nhưng anh làm sao vậy, sao lại lừa tôi?"
"Thư Thư..."
"Anh về đi, chúng ta không lên tòa án nữa. Đại Ngư, chúng ta nhường bọn họ thôi."
Dư Vũ biết là cô đã biết chuyện, anh biết tính cách của cô, khi cô nói buông tha cho đối phương thì chỉ có thể là cô đã biết thế lực của họ, không muốn anh xảy ra chuyện.
Trong lòng anh có chút cảm động, nhưng không thể để ảnh hưởng tới việc trả thù cho cô được.
"Không có chuyện gì, em đừng đoán mò, hôm nay nhất định có thể đem hắn ta vào tù."
"Đại Ngư."
"Thư Thư."
Thái độ Dư Vũ có chút kiên định, Thư Trữ trầm mặc một chút, nói, "Tôi cũng đi."
Có cái gì, chúng ta cùng nhau gánh vác.
Nghĩ nghĩ, Dư Vũ đáp ứng, "Tôi tới đón em."
Cúp điện thoại, còn hơn một tiếng nữa đến giờ xét xử, Dư Vũ nói với luật sư một tiếng rồi chuẩn bị đi đón Thư Trữ.
"Cậu Dư, cậu có tiện để trò chuyện một chút không?"
Trâu Kiến Quốc đi lại, Dư Vũ vốn không để ý ông ta, lại nghe ông ta nói, "Tôi không đến để xin cậu buông ta cho con của tôi, chỉ là tôi có chút vấn đề cần phải nói, ba của cậu là Dư Liên Thắng tôi cũng biết đến, tôi đương nhiên sẽ không làm tổn thương ông ấy, nhưng mà ba của vợ tôi, có liên quan tới phương diện quản thuế, nếu bây giờ cậu không cùng tôi nói chuyện, vậy khả năng có thể ông ấy thường tìm tới nhà của cậu nói chuyện rồi..."
Dư Vũ đứng hình, tuy rằng biết Dư Liên Thắng sẽ không chịu sự uy hiếp, nhưng anh lại muốn nghe xem, ông ta còn có thể nói cái gì. Anh nói với một vệ sĩ, "Đi đón Thư Trữ hộ tôi với."
Rồi sau đó anh gọi điện thoại cho cô, nói rõ ràng.
Lúc này mới nhìn về phía Trâu Kiến Quốc.
Thư Trữ đi ra, các y tá đang chờ cùng cô, một thoáng chốc, một người mặc bộ vest đen đi tới.
"Thư tiểu thư sao? Cậu Dư bảo tôi đón cô." Thư Trữ gật đầu, chào hỏi qua với y tá rồi ngồi lên xe.
Xe cách bệnh viện càng lúc càng xa, Thư Trữ hỏi anh ta, "Dư Vũ chuẩn bị thế nào rồi?"
Người đàn ông gật gật đầu, "Rất tốt, cậu Dư đã chuẩn bị đầy đủ."
Thư Trữ gật gật đầu, dựa vào phía sau, đột nhiên cau mày nhìn nhìn cái ót của người đàn ông, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ.
"Anh là ai? Đây không phải là đường đến phiên tòa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.