Chương 6: Diễn viên tuyến 18
Thập Vĩ Thố
21/06/2020
Sáng sớm Dư Vũ tỉnh dậy, có chút đói bụng, lấy điện thoại ra, đặt ba món ăn, tính tiền,
"Tài khoản chính không đủ!"
Bớt một món, tính tiền,
"Tài khoản chính không đủ!"
Chỉ để lại một món, tính tiền,
"Tài khoản chính không đủ!"
"Mẹ nó! Ăn mỳ là được rồi chứ gì?!"
Nhưng mà...Vẫn như trước, tài khoản chính không đủ.
Không có việc làm là cảm giác gì? Rất nhàn ư? Nhàm chán ư? Hoảng hốt ư? NO! Chính là không có tiền!
Mở tủ lạnh, chỉ có mấy quả táo, một hơi ăn ba quả, nhưng mà, cũng không no!
Ghé vào trên ban công, suy xét nên kiếm tiền thế nào, đột nhiên ánh mắt anh sáng lên.
Cô gái dưới lầu kia lại đi mua đồ ăn ở ngoài, xách theo một túi lớn đi vào tiểu khu, nhín cái túi thế kia, chắc hẳn phải có 4-5 món!
...
Thư Trữ đi đến tầng 4, chỉ thấy lầu trên ngu ngốc kia đang dựa ở cửa nhà cô, tạo dáng như khi chụp ảnh họa báo, thấy cô đi lại, anh vuốt vuốt tóc.
Thư Trữ: "..."
"Anh đang làm gì?"
"Quỵt cơm!" Thật không biết xấu hổ!
"Lầu trên lầu dưới, hỗ trợ thôi! Tôi biết, cô là người tốt mà!"
Thư Trữ gật gật đầu, híp mắt cười.
"Được thôi!"
"Cô thật sự là người tốt!"
Mở cửa, người đàn ông này liền muốn đi vào, Thư Trữ ngăn anh lại.
"Sao thế?"
"Anh chờ ở cửa!"
"Vì...sao?"
"Anh không biết và phòng của phụ nữ độc thân là rất vô duyên hay sao?!"
"!!!" Đây là đang mời tôi ăn cơm hay là hành tôi vậy?
"Không phải cô không coi tôi là đàn ông sao..." Thật đúng là một con cá vì ăn mà không còn nguyên tắc!
"Gay cũng rất nguy hiểm!"
"Cô..."
"Anh chờ đi, tôi giữ lại một chút đồ ăn, phần khác đều là của anh!"
Dư Vũ nháy nháy mắt, tốt như vậy ư?
"Không cần không cần, cho tôi hai món là được! Không không, một món thịt cũng được, tôi thích ăn thịt!"
"Không sao, dù sao hôm nay tôi cũng không đói bụng!"
Đặt hộp ở trên bàn, Thư Trữ lấy ra một cái hộp, phần thừa đều để lại cho anh.
"Ngay cả cơm cô cũng không cần?!" Dư Vũ đứng ngay tại cửa, chính mắt nhìn thấy cô chỉ lấy ra một hộp, không có làm gì khác, cũng không có thêm này thêm nọ!
Thiếu chút nữa là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. ( Dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi để phỏng đoán người đạo đức cao thượng)
"Tôi chỉ giữ một hộp, anh ăn đi, tôi thật sự không đói bụng!"
Dư Vũ rất cảm động, tự hứa sẽ không bao giờ nói lầu dưới là đồ ngốc nữa! Cô ấy thật tốt quá, một hàng xóm thân thương như vậy, thật cảm động!
Dư Vũ đem cơm để lại cho cô, anh đương nhiên sẽ không thiếu đạo đức đến mức cái gì cũng mang đi!
Anh đi rồi, Thư Trữ đóng cửa lại, không tiếng động mà nở nụ cười.
Anh kích động đem gói to đặt ở trên bàn, mong chờ lấy hai hộp ra, mở hộp thứ nhất.
"!!!"
Salad? Cái quỷ gì đây?! Anh nhẹ nhàng đem này đẩy ra, lầu dưới ăn cái này đúng giữa trưa sao?!
Lại mở hộp thứ hai,
"!!!"
Nước trắng?! Không đúng, bên trong còn có một chút rau xanh...
Đẩy ra, mở hộp thứ ba, đến cùng lầu dưới ăn cái quái gì vậy?
"!!!"
ĐM! Sầu riêng!!!
Thư Trữ ngồi ở trên bàn cơm, mở hộp thứ nhất, bên trong nghiễm nhiên có một đống thịt, cô không thích ăn thịt, nhưng bởi vì thường xuyên nằm lì ở nhà, thiếu rèn luyện. Cho nên mỗi lần ra ngoài đều sẽ gọi một chút thịt, đương nhiên, cũng chỉ một chút, ăn một miếng là được rồi.
Không biết lầu trên đang phát điên đến mức nào nhỉ?
Cô lấy đũa, ăn một miếng, nhíu mày, lại buông xuống.
Đây gọi là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm trong truyền thuyết sao?
Mà thôi, cũng thương hại như nhau!
...
Dư Vũ mặc đồ diễn, nằm xuống trên đất, đúng, hiện tại anh đang đóng vai diễn viên quần chúng, là diễn viên quần chúng giả chết!
Nhưng thôi, vì ngày sớm được ăn thịt, thể diện thì Dư gia đây không cần!
Yên lặng nhìn mọi người vây quanh nam chính, từ khi nào mà ông đây thành như vậy chứ?! Ai cũng không biết vì sao gia cảnh anh rất tốt, nhưng anh nhất định muốn phải làm minh tinh!
Nói ra mọi người đều không tin, từ nhỏ Dư Gia của chúng ta đã có ước mơ làm ảnh đế!
Đương nhiên, đến cùng cũng là nói vậy, có thể làm hay không còn chưa biết!
Lấy tiền lương xong thì chạy lấy người, vừa ra ngoài thì bị fan bên ngoài làm phát hoảng.
Dư Vũ chỉnh chỉnh quần áo, đi ra ngoài, chỉ nghe,
"Mục Tu! Mục Tu!"
"Mục Tu em yêu anh!"
...
Thật đau đớn mà!
Lại đi được một đoạn, thấy hai em gái đang hoang mang đi lại, trong đó một người lỡ đụng phải anh.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
"Không có chuyện gì..." Vì sao thái độ anh lại tốt như vậy chứ? Bởi vì tâm tình anh đang sa sút.
"A! Đẹp trai quá đi! Anh là minh tinh sao?"
Tâm tình Dư Vũ càng trầm, "Không phải, tôi chỉ là diễn viên quần chúng!"
Hai em gái kia nhất định muốn chụp ảnh với anh, Dư Vũ cũng tùy hai cô, tâm tình càng sa sút, thiếu điều chửi người thôi!
...
Sau khi trở về, nằm ở trên giường, trong lòng buồn bực, cảm giác trong năm năm tới chắc bản thân mình không làm ảnh đế được! Nếu không thì phải trở về!
Thư Trữ ở nhà tập yoga, điện thoại vang lên, phát hiện là lầu trên gửi tin nhắn, cô sửa lại tên rồi mở ra.
「 Lầu trên là đồ ngốc: Cuộc sống rất không có ý nghĩa! 」
Thư Trữ trả lời cũng nhanh, Dư Vũ mở ra,
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Làm bộ cái gì chứ 」
Đến dấu chấm câu cũng không có một cái, Dư Vũ nhất thời chấn động, giận dữ trả lời,
「 Lầu trên là đồ ngốc: Thứ đàn ông không có nhân tính! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Ha ha, gay 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: Ừm ừm ừm, cô như vậy thật sự không gả đi được đâu! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Sao anh cứ phải quan tâm vấn đề tôi có lấy chồng được không thế, thích tôi à? 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: ĐM! Cô đặc biệt không biết xấu hổ! 」
...
Hai người anh đến tôi đi, về phần sa sút này, ngày thứ nhất, Dư gia tỏ vẻ,
Đó có là cái quỷ gì chứ?! Có thể ăn sao?!
Ngày sa sút thứ hai, Dư Vũ không biết có điều kinh ngạc đang đợi anh!
Anh đã lên hot search!
Thư Trữ tỉnh ngủ, mở Weibo, vốn muốn nhìn một chút xem có tin nhắn gì không, nhưng bị hot search làm phát hoảng.
Đây không phải tên ngốc lầu trên sao?!
ĐM! Diễn viên quần chúng? Thế thì dẫn hắn đi họp lớp kiểu gì bây giờ?!
...
Mà tại trên lầu.
Dư Vũ nửa tỉnh nửa mơ nhận điện thoại không ngừng vang lên, "Alo? Ai vậy?"
"Đại Ngư! Năng lực đó, cậu có thể lên cả hot search rồi!" Người đại diện kích động, đương nhiên Dư Vũ chả hiểu chuyện gì, mở loa ngoài, lại mở Weibo. Liền thấy một cái # đầu năm nay diễn viên quần chúng đều đẹp trai như vậy sao #, nhu thuận, đáng yêu, tỉnh bơ lại dị thường mê người sừng sững ở đằng kia...
"À à, trùng hợp!" Dư Vũ khiêm tốn nói.
"Không có chuyện gì, hiện tại có một số người chú ý tới cậu, công ty sẽ giúp cậu, hai ngày này nhớ đăng ảnh chụp gì gì đó đẹp lên nhé!"
"Vâng vâng." ngoan ngoãn nhận lời.
Vào buổi tối, # Dư Vũ # lại hot search, bởi vì anh đăng một tấm ảnh, style "người đàn ông ấm áp".
Thư Trữ uống nước suýt sặc, nghĩ nghĩ, quên đi, là lầu trên lầu dưới với nhau, mà cô còn hại anh thử vai thất bại, không có cơm để mà ăn!
Mở Weibo Độc Kê Thang, theo dõi anh, hơn nữa chia sẻ lại ảnh mà anh mới đăng, không nói gì.
Độc Đại vậy mà lại chú ý một diễn tuyến thứ 18?!
(1): Diễn viên kém nổi.
Trên lầu, Dư Vũ còn chưa tỉnh táo vì đột ngột hot, liền thấy Độc Đại phát lại của bài đăng trên Weibo của anh...
Cứ như vậy mà phát lại thôi, không nói gì cả, Dư Vũ là một diễn viên quần chúng, giờ đã thành diễn viên...(1) tuyến thứ 18 rồi sao?
(1): Diễn viên kém nổi
Ngày hôm sau, anh liền thay quần áo, đi thử vai của một bộ phim truyền hình, vai nam thứ...n.
Lúc trở về mua được một đống hoa quả, gõ cửa lầu 4.
"Gì đấy?"
"Mẹ nó chứ, một ngày cô đắp bao nhiêu cái mặt nạ vậy?!"
"Đừng quản tôi!"
"Được được, chưa thấy qua người phụ nữ nào còn lười hơn cả tôi!"
Thư Trữ vỗ vỗ mặt nạ, "Tôi đây đối với gương mặt xinh đẹp của mình vẫn chịu khó lắm!"
Dư Vũ: "..."
"Đến cùng lại có chuyện gì?"
"À, mua hoa quả cho cô!"
Thư Trữ híp mắt nhìn anh, "Âm mưu gì đây? Hạ độc sao?"
"Tôi không đáng tin như vậy à?!"
Thư Trữ gật đầu.
Dư Vũ cầm hoa quả xoay người bước đi, ông đây đặc biệt hào phóng rút tiền ra mua hoa quả cho cái đồ ngu ngốc đó để làm gì chứ?!
Thiếu chút nữa đã quên tính tình người này, Dư Vũ mày bị điên rồi sao?!
"Tài khoản chính không đủ!"
Bớt một món, tính tiền,
"Tài khoản chính không đủ!"
Chỉ để lại một món, tính tiền,
"Tài khoản chính không đủ!"
"Mẹ nó! Ăn mỳ là được rồi chứ gì?!"
Nhưng mà...Vẫn như trước, tài khoản chính không đủ.
Không có việc làm là cảm giác gì? Rất nhàn ư? Nhàm chán ư? Hoảng hốt ư? NO! Chính là không có tiền!
Mở tủ lạnh, chỉ có mấy quả táo, một hơi ăn ba quả, nhưng mà, cũng không no!
Ghé vào trên ban công, suy xét nên kiếm tiền thế nào, đột nhiên ánh mắt anh sáng lên.
Cô gái dưới lầu kia lại đi mua đồ ăn ở ngoài, xách theo một túi lớn đi vào tiểu khu, nhín cái túi thế kia, chắc hẳn phải có 4-5 món!
...
Thư Trữ đi đến tầng 4, chỉ thấy lầu trên ngu ngốc kia đang dựa ở cửa nhà cô, tạo dáng như khi chụp ảnh họa báo, thấy cô đi lại, anh vuốt vuốt tóc.
Thư Trữ: "..."
"Anh đang làm gì?"
"Quỵt cơm!" Thật không biết xấu hổ!
"Lầu trên lầu dưới, hỗ trợ thôi! Tôi biết, cô là người tốt mà!"
Thư Trữ gật gật đầu, híp mắt cười.
"Được thôi!"
"Cô thật sự là người tốt!"
Mở cửa, người đàn ông này liền muốn đi vào, Thư Trữ ngăn anh lại.
"Sao thế?"
"Anh chờ ở cửa!"
"Vì...sao?"
"Anh không biết và phòng của phụ nữ độc thân là rất vô duyên hay sao?!"
"!!!" Đây là đang mời tôi ăn cơm hay là hành tôi vậy?
"Không phải cô không coi tôi là đàn ông sao..." Thật đúng là một con cá vì ăn mà không còn nguyên tắc!
"Gay cũng rất nguy hiểm!"
"Cô..."
"Anh chờ đi, tôi giữ lại một chút đồ ăn, phần khác đều là của anh!"
Dư Vũ nháy nháy mắt, tốt như vậy ư?
"Không cần không cần, cho tôi hai món là được! Không không, một món thịt cũng được, tôi thích ăn thịt!"
"Không sao, dù sao hôm nay tôi cũng không đói bụng!"
Đặt hộp ở trên bàn, Thư Trữ lấy ra một cái hộp, phần thừa đều để lại cho anh.
"Ngay cả cơm cô cũng không cần?!" Dư Vũ đứng ngay tại cửa, chính mắt nhìn thấy cô chỉ lấy ra một hộp, không có làm gì khác, cũng không có thêm này thêm nọ!
Thiếu chút nữa là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. ( Dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi để phỏng đoán người đạo đức cao thượng)
"Tôi chỉ giữ một hộp, anh ăn đi, tôi thật sự không đói bụng!"
Dư Vũ rất cảm động, tự hứa sẽ không bao giờ nói lầu dưới là đồ ngốc nữa! Cô ấy thật tốt quá, một hàng xóm thân thương như vậy, thật cảm động!
Dư Vũ đem cơm để lại cho cô, anh đương nhiên sẽ không thiếu đạo đức đến mức cái gì cũng mang đi!
Anh đi rồi, Thư Trữ đóng cửa lại, không tiếng động mà nở nụ cười.
Anh kích động đem gói to đặt ở trên bàn, mong chờ lấy hai hộp ra, mở hộp thứ nhất.
"!!!"
Salad? Cái quỷ gì đây?! Anh nhẹ nhàng đem này đẩy ra, lầu dưới ăn cái này đúng giữa trưa sao?!
Lại mở hộp thứ hai,
"!!!"
Nước trắng?! Không đúng, bên trong còn có một chút rau xanh...
Đẩy ra, mở hộp thứ ba, đến cùng lầu dưới ăn cái quái gì vậy?
"!!!"
ĐM! Sầu riêng!!!
Thư Trữ ngồi ở trên bàn cơm, mở hộp thứ nhất, bên trong nghiễm nhiên có một đống thịt, cô không thích ăn thịt, nhưng bởi vì thường xuyên nằm lì ở nhà, thiếu rèn luyện. Cho nên mỗi lần ra ngoài đều sẽ gọi một chút thịt, đương nhiên, cũng chỉ một chút, ăn một miếng là được rồi.
Không biết lầu trên đang phát điên đến mức nào nhỉ?
Cô lấy đũa, ăn một miếng, nhíu mày, lại buông xuống.
Đây gọi là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm trong truyền thuyết sao?
Mà thôi, cũng thương hại như nhau!
...
Dư Vũ mặc đồ diễn, nằm xuống trên đất, đúng, hiện tại anh đang đóng vai diễn viên quần chúng, là diễn viên quần chúng giả chết!
Nhưng thôi, vì ngày sớm được ăn thịt, thể diện thì Dư gia đây không cần!
Yên lặng nhìn mọi người vây quanh nam chính, từ khi nào mà ông đây thành như vậy chứ?! Ai cũng không biết vì sao gia cảnh anh rất tốt, nhưng anh nhất định muốn phải làm minh tinh!
Nói ra mọi người đều không tin, từ nhỏ Dư Gia của chúng ta đã có ước mơ làm ảnh đế!
Đương nhiên, đến cùng cũng là nói vậy, có thể làm hay không còn chưa biết!
Lấy tiền lương xong thì chạy lấy người, vừa ra ngoài thì bị fan bên ngoài làm phát hoảng.
Dư Vũ chỉnh chỉnh quần áo, đi ra ngoài, chỉ nghe,
"Mục Tu! Mục Tu!"
"Mục Tu em yêu anh!"
...
Thật đau đớn mà!
Lại đi được một đoạn, thấy hai em gái đang hoang mang đi lại, trong đó một người lỡ đụng phải anh.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
"Không có chuyện gì..." Vì sao thái độ anh lại tốt như vậy chứ? Bởi vì tâm tình anh đang sa sút.
"A! Đẹp trai quá đi! Anh là minh tinh sao?"
Tâm tình Dư Vũ càng trầm, "Không phải, tôi chỉ là diễn viên quần chúng!"
Hai em gái kia nhất định muốn chụp ảnh với anh, Dư Vũ cũng tùy hai cô, tâm tình càng sa sút, thiếu điều chửi người thôi!
...
Sau khi trở về, nằm ở trên giường, trong lòng buồn bực, cảm giác trong năm năm tới chắc bản thân mình không làm ảnh đế được! Nếu không thì phải trở về!
Thư Trữ ở nhà tập yoga, điện thoại vang lên, phát hiện là lầu trên gửi tin nhắn, cô sửa lại tên rồi mở ra.
「 Lầu trên là đồ ngốc: Cuộc sống rất không có ý nghĩa! 」
Thư Trữ trả lời cũng nhanh, Dư Vũ mở ra,
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Làm bộ cái gì chứ 」
Đến dấu chấm câu cũng không có một cái, Dư Vũ nhất thời chấn động, giận dữ trả lời,
「 Lầu trên là đồ ngốc: Thứ đàn ông không có nhân tính! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Ha ha, gay 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: Ừm ừm ừm, cô như vậy thật sự không gả đi được đâu! 」
「 Lầu dưới là đồ ngốc: Sao anh cứ phải quan tâm vấn đề tôi có lấy chồng được không thế, thích tôi à? 」
「 Lầu trên là đồ ngốc: ĐM! Cô đặc biệt không biết xấu hổ! 」
...
Hai người anh đến tôi đi, về phần sa sút này, ngày thứ nhất, Dư gia tỏ vẻ,
Đó có là cái quỷ gì chứ?! Có thể ăn sao?!
Ngày sa sút thứ hai, Dư Vũ không biết có điều kinh ngạc đang đợi anh!
Anh đã lên hot search!
Thư Trữ tỉnh ngủ, mở Weibo, vốn muốn nhìn một chút xem có tin nhắn gì không, nhưng bị hot search làm phát hoảng.
Đây không phải tên ngốc lầu trên sao?!
ĐM! Diễn viên quần chúng? Thế thì dẫn hắn đi họp lớp kiểu gì bây giờ?!
...
Mà tại trên lầu.
Dư Vũ nửa tỉnh nửa mơ nhận điện thoại không ngừng vang lên, "Alo? Ai vậy?"
"Đại Ngư! Năng lực đó, cậu có thể lên cả hot search rồi!" Người đại diện kích động, đương nhiên Dư Vũ chả hiểu chuyện gì, mở loa ngoài, lại mở Weibo. Liền thấy một cái # đầu năm nay diễn viên quần chúng đều đẹp trai như vậy sao #, nhu thuận, đáng yêu, tỉnh bơ lại dị thường mê người sừng sững ở đằng kia...
"À à, trùng hợp!" Dư Vũ khiêm tốn nói.
"Không có chuyện gì, hiện tại có một số người chú ý tới cậu, công ty sẽ giúp cậu, hai ngày này nhớ đăng ảnh chụp gì gì đó đẹp lên nhé!"
"Vâng vâng." ngoan ngoãn nhận lời.
Vào buổi tối, # Dư Vũ # lại hot search, bởi vì anh đăng một tấm ảnh, style "người đàn ông ấm áp".
Thư Trữ uống nước suýt sặc, nghĩ nghĩ, quên đi, là lầu trên lầu dưới với nhau, mà cô còn hại anh thử vai thất bại, không có cơm để mà ăn!
Mở Weibo Độc Kê Thang, theo dõi anh, hơn nữa chia sẻ lại ảnh mà anh mới đăng, không nói gì.
Độc Đại vậy mà lại chú ý một diễn tuyến thứ 18?!
(1): Diễn viên kém nổi.
Trên lầu, Dư Vũ còn chưa tỉnh táo vì đột ngột hot, liền thấy Độc Đại phát lại của bài đăng trên Weibo của anh...
Cứ như vậy mà phát lại thôi, không nói gì cả, Dư Vũ là một diễn viên quần chúng, giờ đã thành diễn viên...(1) tuyến thứ 18 rồi sao?
(1): Diễn viên kém nổi
Ngày hôm sau, anh liền thay quần áo, đi thử vai của một bộ phim truyền hình, vai nam thứ...n.
Lúc trở về mua được một đống hoa quả, gõ cửa lầu 4.
"Gì đấy?"
"Mẹ nó chứ, một ngày cô đắp bao nhiêu cái mặt nạ vậy?!"
"Đừng quản tôi!"
"Được được, chưa thấy qua người phụ nữ nào còn lười hơn cả tôi!"
Thư Trữ vỗ vỗ mặt nạ, "Tôi đây đối với gương mặt xinh đẹp của mình vẫn chịu khó lắm!"
Dư Vũ: "..."
"Đến cùng lại có chuyện gì?"
"À, mua hoa quả cho cô!"
Thư Trữ híp mắt nhìn anh, "Âm mưu gì đây? Hạ độc sao?"
"Tôi không đáng tin như vậy à?!"
Thư Trữ gật đầu.
Dư Vũ cầm hoa quả xoay người bước đi, ông đây đặc biệt hào phóng rút tiền ra mua hoa quả cho cái đồ ngu ngốc đó để làm gì chứ?!
Thiếu chút nữa đã quên tính tình người này, Dư Vũ mày bị điên rồi sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.