Chương 66: Được không, Cố tiên sinh?
Bắc Nam
28/07/2020
Lục Văn năm đó là một học sinh cấp 3 không biết trời đất, ghét học hận cha, tiêu xài vô độ, một lòng một dạ đều nhào vào ban nhạc và âm nhạc. Cuối cùng bị ba hắn ngừng kích hoạt thẻ phụ, đánh cho chảy máu, dùng hình thức quản lý quân sự hóa vượt qua một năm lớp 12, thêm chút tiền, tốt xấu gì cũng vào được một trường đại học bình thường.
Bốn năm đại học, quan hệ của Lục Văn và Lục Chiến Kình có thể gọi là “Luận trì cửu chiến” (Luận về đánh lâu dài, sách của Mao Trạch Đông). Trước sau hắn vẫn không từ bỏ giấc mộng âm nhạc, áp chế càng tàn nhẫn, sinh sôi lại càng nhanh. Mùa hè năm ấy tốt nghiệp hắn uống say mèm, Cố Chuyết Ngôn uống cùng, chạy tới sân vận động Tổ Chim hét to —— Tương lai của tao nhất định phải mở buổi biểu diễn ở nơi này!
Sau khi tốt nghiệp, Cố Chuyết Ngôn không cần phải nói, ở Cambridge học đại học còn cùng Tô Vọng hợp tác mở công ty, sau đó về GSG nhậm chức tổng giám đốc. Tô Vọng, trong nhà làm đầu tư, làm người khôn khéo, quy hoạch sự nghiệp của mình rất rành mạch rõ ràng. Liên Dịch Minh càng có kế hoạch hơn, khi đi học đã chuẩn bị thừa kế khách sạn, học thạc sĩ xong đi về làm ông chủ.
Chỉ có Lục Văn, tốt nghiệp một cái liền bắt đầu dằn vặt bản thân, đổi rất nhiều chỗ, ở Thượng Hải tìm thầy học sáng tác nhạc, đi Hồng Kông thành lập studio. Mấy năm trước ký hợp đồng với một công ty nhỏ, chính thức trở thành ca sĩ, nhưng mà chỉ ra được ba bài hát, lượt nghe trên các ứng dụng âm nhạc đều không vượt quá 10 nghìn.
Không quan tâm bay nhảy làm sao, thành công rồi, thì gọi là nỗ lực ông trời không phụ, còn nếu thất bại, cũng chỉ có thể gọi là phí hoài thời gian. Lục Văn phí mất ba năm, cộng với tiền hủy hợp đồng, tính ra đã là một con số trên trời.
Năm ngoái, hắn lại xuất phát lần nữa, ký với một công ty giải trí, quay quảng cáo, đóng phim, quay show, trước tiên làm những việc khác, thuận tiện chờ đợi thời cơ tiếp tục giấc mộng ca sĩ. Hắn còn thề độc với bọn Cố Chuyết Ngôn, không ra hình ra dáng thì tuyệt đối sẽ không online tám nhảm, cực kỳ quyết tâm.
Lúc trước vào đoàn phim gặp phải Bùi Tri, Bùi Tri là thợ tạo hình riêng của vai chính, mà Lục Văn đóng một vai phụ nhỏ bé không có chỗ xếp hạng. Thậm chí mới đầu còn không nhận ra nhau.
Thế gian có vô số điều ta không biết, giống như Lục Văn vốn là đang tức giận, mặc cả bộ đen thùi lùi không ai nhận ra, lúc này đứng trước mặt Trang Phàm Tâm, đối phương vừa mừng vừa sợ mà gọi tên hắn.
Trang Phàm Tâm nhìn hắn cứ như là nhìn động vật cần bảo tồn: “Thật sự là cậu à? Cậu thật sự vào giới giải trí làm minh tinh rồi sao?”
Lục Văn thiếu chút nữa kêu một tiếng “bạn hàng xóm”, may mà nhịn được, khá là thận trọng mà nói: “Nghe Minh Tử nói cậu trở về nước, không ngờ còn có thể tình cờ gặp nhau.”
Tại sao không phải nghe Cố Chuyết Ngôn nói? Trang Phàm Tâm hỏi: “Liên Dịch Minh làm sao biết?”
Lục Văn đáp: “Đây là khách sạn nhà nó mà.”
Trang Phàm Tâm sững sờ, ông chủ khách sạn Sophie là Liên Dịch Minh… Cậu ở dưới mí mắt đối phương nửa tháng nay? Vậy lúc cậu quỳ ở ngoài cửa khóc Liên Dịch Minh có nhìn thấy hay không? Không nói cho Cố Chuyết Ngôn biết chứ?
Lúc này, Bùi Tri nói: “Quay xong rồi à?”
“Xong rồi.” Lục Văn xì một tiếng, “Có chút xíu đất diễn thì có thể quay bao lâu chứ.”
Trên hành lang ôn chuyện không tiện, Lục Văn đi tàu xe cũng mệt mỏi, hắn thấy Trang Phàm Tâm muốn nói gì đó, nhớ tới Liên Dịch Minh ở trong nhóm chat có kể Trang Phàm Tâm có người yêu rồi, dứt khoát lật bài, chỉ phất tay bye bye.
Đặt phòng tiệc xong, Trang Phàm Tâm trở về phòng nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai tìm người môi giới ký hợp đồng, vừa lấy được chìa khóa nhà trọ cậu lập tức làm thủ tục trả phòng, mau chóng chuyển vào nhà mới.
Ngày 25, Trang Phàm Tâm bị tin nhắn oanh tạc đến tỉnh giấc, đồng nghiệp trong và ngoài nước chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Cậu nằm ở trên giường gọi video với ba mẹ, nói mình sống rất tốt, hôm nay còn muốn quay quảng cáo.
Trang Phàm Tâm không thiếu kinh nghiệm đối mặt ống kính, ngày xưa tham gia thi mỹ thuật giành giải thưởng, mặt phúng phính nhìn camera mà khoác lác, tuyên bố muốn làm một đại hoạ sĩ. Sau đó có nhiều lần hơn, năm đó thi đấu ACC toàn bộ hành trình đều có ống kính đi theo.sstruyen reup là chó
Nhưng mà đến công ty, Trang Phàm Tâm bị trận chiến kia làm cho kinh ngạc một chút, đạo diễn, quay phim, ánh sáng, chen chúc trong nhiều khuôn mặt chưa gặp bao giờ ở công ty, rồi bị Bùi Tri kéo đi thay quần áo.
Vào đông trời lạnh, cậu thay một cái áo sơ mi đơn bạc, khớp xương bả vai đều lộ ra đường nét, lát nữa còn phải đi ra ngoài, sao mà cậu chịu được: “Anh muốn đông chết em hả?”
Bùi Tri nói: “Đoạn phim quảng cáo này nằm trong series đầu xuân, em còn muốn quấn áo bông to tổ chảng à?”
Trang Phàm Tâm đang muốn cãi lại, đã bị ấn trên ghế, trước mặt cả một bàn chai chai lọ lọ, chuyên gia trang điểm bôi lên khuôn mặt cậu, cầm tóc cậu, tô mi vẽ mắt trọn hai tiếng đồng hồ. Khi giương mắt nhìn, tóc uốn nhẹ, mặt mày sắc thái cũng sắc bén hơn, đôi môi thoa một lớp son môi nhàn nhạt.
Cậu thấy rất lạ, không ngừng há hốc mồm.
Chuyên gia trang điểm nói: “Đường viền và ngũ quan quá hoàn hảo, cứ như con lai vậy.”
Trang Phàm Tâm bật cười, lúc đó mặt cậu đầy mồ hôi, mang tạp dề bẩn, Cố Chuyết Ngôn vừa nhìn thấy cậu đã hỏi, con lai à? Bây giờ trang điểm tỉ mỉ hai tiếng đồng hồ, vẫn là một câu như vậy, không biết nên vui hay buồn.
Cậu không nhịn được hỏi: “Có thể trang điểm cho tôi trẻ hơn một chút không?”
“Anh cũng có già đâu!” Chuyên gia trang điểm kinh ngạc.
“Tức… Tức là nhìn trẻ con một chút.” Trang Phàm Tâm đè thấp cổ họng, nghĩ đi nghĩ lại, Cố Chuyết Ngôn từ chối lời mời của cậu, không gặp được, vậy cho dù có hóa thành Tôn Ngộ Không cũng vô dụng.
Trong lúc này vẫn đang quay, sau đó sẽ cắt thành hậu trường. Trang Phàm Tâm đột nhiên nhanh trí, tìm thợ chụp ảnh xin vài tấm vừa chụp, vẫn chưa chỉnh sửa, cậu chọn lựa một tấm đăng lên vòng bạn bè.
Màn hình điện thoại sáng tắt liên tục, Cố Chuyết Ngôn đang bàn bạc với người của Vạn Việt về hạng mục hải đảo, nãy giờ vẫn chưa đụng tới điện thoại, buổi trưa tan họp mới liếc mắt nhìn, là Lục Văn biến mất mấy tháng trồi lên trong nhóm chat.
Liên Dịch Minh và Tô Vọng đã mắng mười mấy tin, đâm trúng tim đen, mày nổi tiếng chưa? Có bản lĩnh thì xéo luôn đi? Lục Văn nói: “Không phải là tao nhớ tụi mày sao! Buổi tối uống rượu!”
Vẫn là bộ dạng như trước kia, Cố Chuyết Ngôn cười soạn tin: “Phim mày quay chừng nào chiếu?”
“Haiz, xem hay không cũng vậy, chắc cũng chỉ xuất hiện chưa tới mười phút.” Lục Văn dửng dưng như không, “Chúng ta khó khăn lắm mới đông đủ, lại còn là giáng sinh, nhất định phải họp mặt một bữa!”
Tô Vọng nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu: “Nói đi, thời gian, địa điểm.”
“Vậy tối nay tám giờ được không?” Lục Văn nói, “Quán bar tầng ba mươi ở Sophie, tao khao.”
Cố Chuyết Ngôn đau đầu, cả thành phố này chỉ có một cái khách sạn thôi sao? Mới vừa nhắc một câu đổi địa điểm, Liên Dịch Minh lập tức ồn ào, có biết phù sa không chảy ruộng ngoài là thế nào không.
Tô Vọng nói: “Sợ gặp Trang Phàm Tâm phải không, hay là tới nhà tao?”
“Trang Phàm Tâm trả phòng từ lâu rồi.” Liên Dịch Minh nói, “Bọn họ đặt tiệc ở tầng năm, cực kì loạn, không chủ động qua thì không gặp được đâu.”
Cằn nhằn nữa thì quá lập dị, Cố Chuyết Ngôn gửi chữ “OK”, trở về danh sách, tiện tay mở ra vòng bạn bè.
Phó tổng chia sẻ tin tức, tổng giám đốc Vạn Việt đăng ảnh toàn cảnh hải đảo, thư ký nói giáng sinh năm nay lại không thể đoàn tụ với bạn trai đang ở xa… Có phải là ám chỉ muốn nghỉ không, Cố Chuyết Ngôn đang oán thầm, lướt đến bức ảnh Trang Phàm Tâm đăng hai tiếng trước.
Ánh mắt Cố Chuyết Ngôn dừng lại, không phải không thừa nhận, mỹ nhân ở cốt không ở da, mà cả cốt và da của Trang Phàm Tâm đều vô cùng đẹp, bây giờ bớt đi chút ngây ngô tăng thêm chút thành thục, mẹ nó ngày càng đẹp.
Thư ký gõ cửa tiến vào, Cố Chuyết Ngôn đặt điện thoại lên bàn: “Chuyện gì?”
“Bữa trưa.” Chu Cường đặt mấy hộp đồ ăn lên bàn, thuận tiện nói, “Tổng giám đốc, giáng sinh vui vẻ.”
Cố Chuyết Ngôn “Ừ” một tiếng, đổ một ít dung dịch rửa tay, vừa chà tay, vừa trăm năm khó gặp nhiều chuyện một lần: “Cô và bạn trai yêu xa mấy năm rồi?”
Chu Cường nói: “Hai năm.”
Cố Chuyết Ngôn cũng không nói gì nữa, anh cũng không biết hỏi câu này có ý nghĩa gì.
Làm việc thêm một tiếng nữa, khi Cố Chuyết Ngôn đến Sophie thì không tìm được chỗ đỗ xe, rực rỡ muôn màu, phỏng chừng có không ít người là tới tham gia tiệc giáng sinh của công ty Trang Phàm Tâm.
Anh vừa lên thang máy thẳng đến tầng ba mươi, thuận lợi tìm tìm tới lô ghế của Lục Văn và Tô Vọng. Mấy tháng không gặp, anh đập Lục Văn một cái, mắng câu “Không đứng đắn”.
Ba người uống bia trước, Liên Dịch Minh mang theo hai chai rượu trắng đến muộn, nói xin lỗi: “Xin lỗi anh em, người đẹp trai nhất là tao đây đã tới chậm, thật sự là trăm công nghìn việc.”
“Đúng là không biết xấu hổ.” Tô Vọng nói, “Mày thì bận cái gì? Bản tính mới vừa phóng thích đã quay lại rồi à?”
Cố Chuyết Ngôn cúi đầu cười xấu xa, xắn tay áo, tỏ thái độ không say không về. Liên Dịch Minh chen qua: “Đêm nay khách vào ở tăng vọt, tụi mày muốn thuê phòng cũng không có chỗ.”
Tô Vọng hỏi: “Tại sao?”
Lục Văn giải đáp: “Tầng năm mở tiệc đó. Giới giải trí là dâm, giới thời trang là loạn, cả đống yêu tinh nam nam nữ nữ cuồng hoan một buổi tối, còn về nhà gì nữa.”
Nói xong, ba người cùng nhau nhìn về phía Cố Chuyết Ngôn, không tiếng động mà nói, Trang Phàm Tâm thân là tâm điểm bữa tiệc… Cố Chuyết Ngôn tát một phát trúng ba cái mặt: “Mấy thằng lìn này mau rót rượu đi.”
“Người ấy không biết đã đi nơi nào, ” Liên Dịch Minh than thở, “Đã không còn là thiếu niên của ngày hôm qua nữa rồi!”
Tầng năm quả thật vô cùng náo nhiệt, phòng tiệc mở rộng cửa, những khuôn mặt bên trong đều được trang điểm rực rỡ, cùng những bộ trang phục lộng lẫy. Khoác vai trêu đùa, choàng tay nhảy nhót, cả sảnh tiệc ồn ào huyên náo, cây thông noel quấn đèn ngoài cửa cũng muốn nhún theo.
Bùi Tri vẫy tay: “Phàm Tâm, bên này.”
Lớp trang điểm của Trang Phàm Tâm vẫn chưa nhạt đi, chiếc áo sơ mi mỏng đã cởi hai nút, hôm nay cậu quay quảng cáo, tổ chức sinh nhật, là vai chính trên danh nghĩa, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, lộ ra một mảng lồng ngực nhỏ đầy vẻ phong trần.
Đổi một ly rượu, cậu tìm được chỗ bên cạnh Bùi Tri, đối diện là một vị MC của đài truyền hình, xung quanh lại thấy những người mẫu mới nổi lên gần đây, mỗi ngày hàn huyên chạm cốc, chớp mắt đã uống cạn sạch không còn giọt nào.
Bầu không khí nhộn nhạo, Bùi Tri hỏi: “Uống bao nhiêu rồi?”
“Không rõ nữa.” Ánh mắt Trang Phàm Tâm vẫn còn tỉnh táo, “Trước khi tới em đã uống thuốc giải rượu rồi, đêm nay ngàn chén không say.”
Bùi Tri bực mình nói: “Sao không bảo anh uống với?” Nói xong ngón tay chỉ vào cách đó không xa, “Đó là tổng biên tập tạp chí, em đi đi, anh gọi điện thoại cho bà ngoại bảo bà đi ngủ sớm.”
Trang Phàm Tâm chân thành dời bước, đi qua bắt chuyện chúc rượu, ngẩng cổ giơ tay trút rượu vào yết hầu, lại một ly nữa tiến vào trong dạ dày. Ánh đèn nổi lên, Trình Gia Mã lên sân khấu chủ trì, Trang Phàm Tâm lười nghe, tìm một vị trí ngồi xuống lấy điện thoại lên mạng.
Cậu tìm tên “Lục Văn”, dữ liệu rất ít, hình như là không nổi lắm.
Lúc này Trình Gia Mã gọi cậu, mọi người dồn dập quay đầu lại nhìn cậu, làm vai chính tốt xấu gì cũng phải nói vài câu.
Trang Phàm Tâm cười khẽ đứng dậy, nhanh chân lên đài, cầm lấy micro chính thức nói: “Gia nhập Silhouette là vinh hạnh của tôi.” Các trai thanh gái lịch bên dưới, ai mà muốn nghe cái này, cậu liền giả vờ ám muội mà khuấy động bầu không khí, “Bùi Tri, em trở về đây là vì anh, em yêu anh.”
Trong phòng sôi sục, Trang Phàm Tâm tươi cười đi xuống sân khấu, đi thẳng tới bên cạnh Bùi Tri. Ồn ào như nước thủy triều, Bùi Tri ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói: “Em đang comeout với anh đấy à?”
Trang Phàm Tâm cười đáp: “Em đây là tỏ rõ lập trường, để người trong công ty đều biết, hai ta là một đội.”
Bữa tiệc dần dần có xu hướng cuồng hoan, bánh ngọt năm tầng được đẩy ra, quẹt kem lên mặt, ôm nhau ra ban công trò chuyện. Trang Phàm Tâm thầm mắng, thế này thì làm sao mà cậu ăn được nữa?
Cậu rất vui mừng Cố Chuyết Ngôn vì từ chối lời mời, cái nơi phóng đãng điên cuồng này, bộ dạng cậu gặp ai cũng cười, há mồm liền khen, quá khó coi, cũng không thể bại lộ trước mặt Cố Chuyết Ngôn được.
Có hơi say, thuốc giải rượu đánh không lại khi cậu cứ nốc hết ly này đến ly khác.
Trang Phàm Tâm đang loạng choạng, nhìn thấy Ôn Lân đeo tai nghe vùi ở trong góc. Thằng nhóc này gần đây khác thường, một ngày sau khi xin nghỉ thì như được tiêm máu gà, làm việc cực kỳ nỗ lực.
“Tiểu Ôn?” Trang Phàm Tâm đi tới, ngồi bên cạnh, “Tại sao không ra chơi?”
Ôn Lân lấy tai nghe xuống: “Không có hứng thú.” Từ nhỏ đã nhìn quen khung cảnh này, không có gì mới lạ, y mở album ra, “Tổng giám, em tìm thợ may mẫu thiết kế của em, anh xem giúp em một chút.”
Trang Phàm Tâm che lại màn hình: “Đêm đó tại sao cậu xin nghỉ?”
“Hả?” Ôn Lân gãi đầu một cái, “Đột nhiên thấy khó chịu, đau bụng.”
“Xạo.” Trang Phàm Tâm gằn nhẹ, hất cằm lẳng lặng nhìn chằm chằm, “Cậu và Cố Chuyết Ngôn thế nào rồi? Gần đây mỗi ngày đều chủ động tăng ca, không gặp mặt nữa à?”
Ôn Lân nói: “Tổng giám, đây là chuyện riêng của em.”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, ngậm miệng ly uống hết rượu, viền mắt bốn phía lấp loé ánh sao, cậu thật sự say rồi, muốn nhân lúc say làm một tên vô lại. “Tiểu Ôn…” cậu vươn tay ôm lấy gáy Ôn Lân, “Cậu nói tôi nghe đi, cậu và Cố Chuyết Ngôn tiến triển tới đâu rồi?”
Mùi rượu phả vào mặt, Ôn Lân cau mày: “Tổng giám, anh uống nhiều rồi.”
“Dù tôi có say như chết thì chuyện này cũng phải rõ ràng.” Trang Phàm Tâm ép đối phương nhìn cậu, “Cậu ở trên xe hỏi Cố Chuyết Ngôn nhiều như vậy, sau khi biết thì mất hứng à? Cho nên tâm tình không tốt phải không?”
“Sau đó thì sao, hai ngày nay hòa thuận rồi sao? Rốt cuộc là tiến triển tới đâu rồi, có ý định xác lập quan hệ không?”
Ôn Lân dùng sức tránh ra: “Liên quan gì đến anh?!”
“Mẹ nó tôi thích anh ấy!”
Ôn Lân chỉ còn lại giật mình. Trang Phàm Tâm buông tay ra, cậu chỉ muốn ấp ủ nó cho riêng mình, không nghĩ tới lại sảng khoái nói như vậy, cậu nhìn Ôn Lân, giống như tuyên chiến: “Nhóc con, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu.”
Trang Phàm Tâm dứt lời đứng dậy, còn không quên bỏ xuống câu tiếp theo: “Thiết kế của cậu đường vai xử lý không tốt, sửa lại đi.”
Cậu đá văng ghế đi về phía trước, đi vài bước, Ôn Lân bỗng nhiên lên tiếng: “Anh Ngôn từ chối em rồi.”
Trang Phàm Tâm không tin nổi quay đầu lại, Ôn Lân túi thân nói: “Đêm đó ăn cơm xong, anh ấy đã thẳng thừng từ chối em rồi.”
Gặp mặt rồi, Ôn Lân rất có hảo cảm với Cố Chuyết Ngôn, thăm dò một câu “Anh cảm thấy em thế nào?”, Cố Chuyết Ngôn hiểu, trực tiếp lịch thiệp tỏ thái độ rõ ràng. Ôn Lân được nuông chiều quen, trong lòng không chịu được, cho nên ở trên xe hỏi vài chuyện riêng tư, cố ý chọc cho Cố Chuyết Ngôn khó chịu.
Trở về nhà càng nghĩ càng không phục, cũng không có tâm tình đi làm.
Trang Phàm Tâm tê dại chốc lát, quay đầu lại tiếp tục đi, bước chân càng ngày càng nhanh, xuyên qua ánh đèn xanh đỏ, lấy điện thoại ra ấn số Cố Chuyết Ngôn. Không ai nhận, cậu gọi lần thứ hai, lần thứ ba, liên tục gọi cho đối phương.
Bầu không khí trong quán bar khá náo nhiệt, cuối cùng cũng cảm nhận được điện thoại rung trong túi áo khoác, khi Cố Chuyết Ngôn cầm lấy thì vừa dừng, có sáu cuộc gọi nhỡ tất cả đều của Trang Phàm Tâm. Không phải đang làm tiệc sao, chuyện gì đây… Cuộc gọi thứ bảy vang lên.
Anh nghe: “Alo?”
“Cố Chuyết Ngôn!” Trang Phàm Tâm lớn tiếng gọi anh, “Anh ở đâu? Em muốn gặp anh!”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Chuyện gì thế? Em uống say à?”
“Em rất tỉnh táo! Anh đang ở đâu?!” Cảm xúc của Trang Phàm Tâm kích động dị thường, “Em muốn gặp anh ngay bây giờ, anh nói em biết đi, em muốn gặp anh! Em có chuyện muốn nói với anh!”
Lục Văn ở bên cạnh đều nghe thấy được: “Đệt, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Chuyết Ngôn liếc mắt một cái, tiếng nói trong điện thoại vang lên không ngừng, Trang Phàm Tâm gọi anh sắp điếc cả tai. Anh đáp: “Anh ở quán bar tầng ba mươi —— “
Đã cúp máy. Cố Chuyết Ngôn không khỏi lo sợ, cũng chỉ có thể chờ.
Trang Phàm Tâm lao nhanh ra khỏi phòng tiệc, động tĩnh không nhỏ, mọi người nhìn cậu, gọi cậu, cậu cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài. Chạy vội tới trước thang máy, cậu ấn nút điên cuồng, chờ sau khi cửa mở liền chui vào, tầng ba mươi, cậu nhìn chằm chằm con số đang nhảy, tim cũng kéo lên, dường như bị chặn ở cuống họng.
Cửa vừa mở ra, Trang Phàm Tâm nhanh chân chạy, giống như thoát thân, cũng giống như truy đuổi, lao thằng vào ánh đèn quán bar. “Cố Chuyết Ngôn?” Giống như đang quậy phá, kêu đến nỗi gân xanh nhô ra, “Cố Chuyết Ngôn? Cố Chuyết Ngôn!”
Tô Vọng nghe thấy trước tiên, từ trong lô ghế đứng dậy, Trang Phàm Tâm thoáng nhìn chạy tới, đứng ở dưới bậc thang dưới lô ghế, cách bàn đầy ly rượu nhìn vào mắt Cố Chuyết Ngôn.
Lục Văn túm Liên Dịch Minh lặng lẽ rút lui, trốn sang một bên.
Cố Chuyết Ngôn vốn đang thấp thỏm, lúc này ngẩn ra. Trang Phàm Tâm đứng ở phía dưới nhìn anh, không biết là chạy trốn hay là say, mặt đỏ ửng, chếnh choáng say, ánh sáng đằng xa chiếu tới, đôi mắt mơ hồ chưa bao giờ có. Áo còn cởi hai nút, để hở một mảng lồng ngực, làm anh nhớ tới khung cảnh Trang Phàm Tâm kéo cổ áo khoe hình xăm.
Trang Phàm Tâm thở hổn hển, đi lên, đến trước mặt Cố Chuyết Ngôn nhất thời run chân. Cậu giống như một kẻ xấu xa nhào đến người ta, ngồi xổm xuống, níu đầu gối Cố Chuyết Ngôn, tóm chặt lấy cánh tay Cố Chuyết Ngôn.
Từ khi gặp lại tới nay vẫn duy trì khoảng cách, lúc này rốt cuộc cậu cũng được chân thực sờ tới rồi.
Cả hai đều đầy mùi rượu, hai luồng hơi thở thậm chí không phân được đậm nhạt, Cố Chuyết Ngôn cúi đầu nhìn sắc mặt Trang Phàm Tâm: “Em sao thế?”
“Em không quên anh được.”
Mở miệng liền moi tim đào gan, Trang Phàm Tâm ngửa mặt lên: “Em vẫn luôn không quên được anh, sau khi gặp lại, mỗi ngày mỗi đêm em đều nhớ, em giả vờ, bình tĩnh điềm đạm toàn bộ đều là giả vờ! Chuyết Ngôn… Em vẫn còn thích anh.”
“Em vẫn luôn nhẫn nại, biết tình huống của anh và Tiểu Ôn, em không cho cậu ta tăng ca, trước mặt hai người em vẫn luôn cười, em sắp điên rồi, em thật sự nhẫn nhịn đến điên rồi!” Trang Phàm Tâm run rẩy, “Em nói với cậu ta, em muốn cạnh tranh công bằng, cậu ta nói anh từ chối cậu ta. Có phải thật vậy không? Có phải không?!”
Cánh tay Cố Chuyết Ngôn bị siết đến đau đớn: “Phải.”
Ánh mắt Trang Phàm Tâm hơi ngước lên: “Em và cậu ta không giống nhau, anh từ chối em, em vẫn sẽ dây dưa đến chết, em làm tên lưu manh vô liêm sỉ… Anh nói anh muốn quên em, nhưng mà em không quên được anh, em muốn giành anh về.”
“Năm đó là lỗi của em, em yếu hèn, hại anh đau lòng, toàn bộ đều là lỗi của em! Bây giờ em trưởng thành rồi, em có công việc và cuộc sống ổn định, em có thể làm chủ bản thân, em có thể ở bên anh rồi!”
Ngực Trang Phàm Tâm phập phồng kịch liệt: “Ông nội em mất rồi, công ty, thiết kế trang sức, người nhà và giấc mộng em đã từng lựa chọn cũng không còn nữa, em không có nhược điểm hay ràng buộc gì nữa, em có thể toàn tâm toàn ý yêu anh, không bao giờ phụ lòng anh nữa đâu!”
Lòng Cố Chuyết Ngôn lạnh run: “… Em nói cái gì?”
“Em không để ý đến bất cứ điều gì nữa, muốn tìm anh về.” Hai mắt Trang Phàm Tâm đỏ đậm, từng câu từng chữ đều có khí phách, “Mười năm đã bỏ lỡ em muốn bù đắp lại từng chút một, em muốn giành anh về!”
Cậu nói đến miệng khô lưỡi khô, cuống họng đau rát.
Trong lúc Cố Chuyết Ngôn sững sờ, cậu được voi đòi tiên, lấy tay bóp lấy eo đối phương, lôi lôi kéo kéo, giống như đang làm nũng: “Được không, Cố tiên sinh?”
Cố Chuyết Ngôn cụp mắt nhìn cậu chăm chú, cái trán nổi đầy gân xanh.
Trang Phàm Tâm vừa quái đản vừa ngoan ngoãn: “Nói không được cũng vô dụng, em không nghe. Nếu anh đồng ý, thì nói cái gì cũng được, mắng em cũng được.”
Một lúc lâu sao, Cố Chuyết Ngôn nuốt nước miếng: “Trang Phàm Tâm, sinh nhật vui vẻ.”
Bốn năm đại học, quan hệ của Lục Văn và Lục Chiến Kình có thể gọi là “Luận trì cửu chiến” (Luận về đánh lâu dài, sách của Mao Trạch Đông). Trước sau hắn vẫn không từ bỏ giấc mộng âm nhạc, áp chế càng tàn nhẫn, sinh sôi lại càng nhanh. Mùa hè năm ấy tốt nghiệp hắn uống say mèm, Cố Chuyết Ngôn uống cùng, chạy tới sân vận động Tổ Chim hét to —— Tương lai của tao nhất định phải mở buổi biểu diễn ở nơi này!
Sau khi tốt nghiệp, Cố Chuyết Ngôn không cần phải nói, ở Cambridge học đại học còn cùng Tô Vọng hợp tác mở công ty, sau đó về GSG nhậm chức tổng giám đốc. Tô Vọng, trong nhà làm đầu tư, làm người khôn khéo, quy hoạch sự nghiệp của mình rất rành mạch rõ ràng. Liên Dịch Minh càng có kế hoạch hơn, khi đi học đã chuẩn bị thừa kế khách sạn, học thạc sĩ xong đi về làm ông chủ.
Chỉ có Lục Văn, tốt nghiệp một cái liền bắt đầu dằn vặt bản thân, đổi rất nhiều chỗ, ở Thượng Hải tìm thầy học sáng tác nhạc, đi Hồng Kông thành lập studio. Mấy năm trước ký hợp đồng với một công ty nhỏ, chính thức trở thành ca sĩ, nhưng mà chỉ ra được ba bài hát, lượt nghe trên các ứng dụng âm nhạc đều không vượt quá 10 nghìn.
Không quan tâm bay nhảy làm sao, thành công rồi, thì gọi là nỗ lực ông trời không phụ, còn nếu thất bại, cũng chỉ có thể gọi là phí hoài thời gian. Lục Văn phí mất ba năm, cộng với tiền hủy hợp đồng, tính ra đã là một con số trên trời.
Năm ngoái, hắn lại xuất phát lần nữa, ký với một công ty giải trí, quay quảng cáo, đóng phim, quay show, trước tiên làm những việc khác, thuận tiện chờ đợi thời cơ tiếp tục giấc mộng ca sĩ. Hắn còn thề độc với bọn Cố Chuyết Ngôn, không ra hình ra dáng thì tuyệt đối sẽ không online tám nhảm, cực kỳ quyết tâm.
Lúc trước vào đoàn phim gặp phải Bùi Tri, Bùi Tri là thợ tạo hình riêng của vai chính, mà Lục Văn đóng một vai phụ nhỏ bé không có chỗ xếp hạng. Thậm chí mới đầu còn không nhận ra nhau.
Thế gian có vô số điều ta không biết, giống như Lục Văn vốn là đang tức giận, mặc cả bộ đen thùi lùi không ai nhận ra, lúc này đứng trước mặt Trang Phàm Tâm, đối phương vừa mừng vừa sợ mà gọi tên hắn.
Trang Phàm Tâm nhìn hắn cứ như là nhìn động vật cần bảo tồn: “Thật sự là cậu à? Cậu thật sự vào giới giải trí làm minh tinh rồi sao?”
Lục Văn thiếu chút nữa kêu một tiếng “bạn hàng xóm”, may mà nhịn được, khá là thận trọng mà nói: “Nghe Minh Tử nói cậu trở về nước, không ngờ còn có thể tình cờ gặp nhau.”
Tại sao không phải nghe Cố Chuyết Ngôn nói? Trang Phàm Tâm hỏi: “Liên Dịch Minh làm sao biết?”
Lục Văn đáp: “Đây là khách sạn nhà nó mà.”
Trang Phàm Tâm sững sờ, ông chủ khách sạn Sophie là Liên Dịch Minh… Cậu ở dưới mí mắt đối phương nửa tháng nay? Vậy lúc cậu quỳ ở ngoài cửa khóc Liên Dịch Minh có nhìn thấy hay không? Không nói cho Cố Chuyết Ngôn biết chứ?
Lúc này, Bùi Tri nói: “Quay xong rồi à?”
“Xong rồi.” Lục Văn xì một tiếng, “Có chút xíu đất diễn thì có thể quay bao lâu chứ.”
Trên hành lang ôn chuyện không tiện, Lục Văn đi tàu xe cũng mệt mỏi, hắn thấy Trang Phàm Tâm muốn nói gì đó, nhớ tới Liên Dịch Minh ở trong nhóm chat có kể Trang Phàm Tâm có người yêu rồi, dứt khoát lật bài, chỉ phất tay bye bye.
Đặt phòng tiệc xong, Trang Phàm Tâm trở về phòng nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai tìm người môi giới ký hợp đồng, vừa lấy được chìa khóa nhà trọ cậu lập tức làm thủ tục trả phòng, mau chóng chuyển vào nhà mới.
Ngày 25, Trang Phàm Tâm bị tin nhắn oanh tạc đến tỉnh giấc, đồng nghiệp trong và ngoài nước chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Cậu nằm ở trên giường gọi video với ba mẹ, nói mình sống rất tốt, hôm nay còn muốn quay quảng cáo.
Trang Phàm Tâm không thiếu kinh nghiệm đối mặt ống kính, ngày xưa tham gia thi mỹ thuật giành giải thưởng, mặt phúng phính nhìn camera mà khoác lác, tuyên bố muốn làm một đại hoạ sĩ. Sau đó có nhiều lần hơn, năm đó thi đấu ACC toàn bộ hành trình đều có ống kính đi theo.sstruyen reup là chó
Nhưng mà đến công ty, Trang Phàm Tâm bị trận chiến kia làm cho kinh ngạc một chút, đạo diễn, quay phim, ánh sáng, chen chúc trong nhiều khuôn mặt chưa gặp bao giờ ở công ty, rồi bị Bùi Tri kéo đi thay quần áo.
Vào đông trời lạnh, cậu thay một cái áo sơ mi đơn bạc, khớp xương bả vai đều lộ ra đường nét, lát nữa còn phải đi ra ngoài, sao mà cậu chịu được: “Anh muốn đông chết em hả?”
Bùi Tri nói: “Đoạn phim quảng cáo này nằm trong series đầu xuân, em còn muốn quấn áo bông to tổ chảng à?”
Trang Phàm Tâm đang muốn cãi lại, đã bị ấn trên ghế, trước mặt cả một bàn chai chai lọ lọ, chuyên gia trang điểm bôi lên khuôn mặt cậu, cầm tóc cậu, tô mi vẽ mắt trọn hai tiếng đồng hồ. Khi giương mắt nhìn, tóc uốn nhẹ, mặt mày sắc thái cũng sắc bén hơn, đôi môi thoa một lớp son môi nhàn nhạt.
Cậu thấy rất lạ, không ngừng há hốc mồm.
Chuyên gia trang điểm nói: “Đường viền và ngũ quan quá hoàn hảo, cứ như con lai vậy.”
Trang Phàm Tâm bật cười, lúc đó mặt cậu đầy mồ hôi, mang tạp dề bẩn, Cố Chuyết Ngôn vừa nhìn thấy cậu đã hỏi, con lai à? Bây giờ trang điểm tỉ mỉ hai tiếng đồng hồ, vẫn là một câu như vậy, không biết nên vui hay buồn.
Cậu không nhịn được hỏi: “Có thể trang điểm cho tôi trẻ hơn một chút không?”
“Anh cũng có già đâu!” Chuyên gia trang điểm kinh ngạc.
“Tức… Tức là nhìn trẻ con một chút.” Trang Phàm Tâm đè thấp cổ họng, nghĩ đi nghĩ lại, Cố Chuyết Ngôn từ chối lời mời của cậu, không gặp được, vậy cho dù có hóa thành Tôn Ngộ Không cũng vô dụng.
Trong lúc này vẫn đang quay, sau đó sẽ cắt thành hậu trường. Trang Phàm Tâm đột nhiên nhanh trí, tìm thợ chụp ảnh xin vài tấm vừa chụp, vẫn chưa chỉnh sửa, cậu chọn lựa một tấm đăng lên vòng bạn bè.
Màn hình điện thoại sáng tắt liên tục, Cố Chuyết Ngôn đang bàn bạc với người của Vạn Việt về hạng mục hải đảo, nãy giờ vẫn chưa đụng tới điện thoại, buổi trưa tan họp mới liếc mắt nhìn, là Lục Văn biến mất mấy tháng trồi lên trong nhóm chat.
Liên Dịch Minh và Tô Vọng đã mắng mười mấy tin, đâm trúng tim đen, mày nổi tiếng chưa? Có bản lĩnh thì xéo luôn đi? Lục Văn nói: “Không phải là tao nhớ tụi mày sao! Buổi tối uống rượu!”
Vẫn là bộ dạng như trước kia, Cố Chuyết Ngôn cười soạn tin: “Phim mày quay chừng nào chiếu?”
“Haiz, xem hay không cũng vậy, chắc cũng chỉ xuất hiện chưa tới mười phút.” Lục Văn dửng dưng như không, “Chúng ta khó khăn lắm mới đông đủ, lại còn là giáng sinh, nhất định phải họp mặt một bữa!”
Tô Vọng nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu: “Nói đi, thời gian, địa điểm.”
“Vậy tối nay tám giờ được không?” Lục Văn nói, “Quán bar tầng ba mươi ở Sophie, tao khao.”
Cố Chuyết Ngôn đau đầu, cả thành phố này chỉ có một cái khách sạn thôi sao? Mới vừa nhắc một câu đổi địa điểm, Liên Dịch Minh lập tức ồn ào, có biết phù sa không chảy ruộng ngoài là thế nào không.
Tô Vọng nói: “Sợ gặp Trang Phàm Tâm phải không, hay là tới nhà tao?”
“Trang Phàm Tâm trả phòng từ lâu rồi.” Liên Dịch Minh nói, “Bọn họ đặt tiệc ở tầng năm, cực kì loạn, không chủ động qua thì không gặp được đâu.”
Cằn nhằn nữa thì quá lập dị, Cố Chuyết Ngôn gửi chữ “OK”, trở về danh sách, tiện tay mở ra vòng bạn bè.
Phó tổng chia sẻ tin tức, tổng giám đốc Vạn Việt đăng ảnh toàn cảnh hải đảo, thư ký nói giáng sinh năm nay lại không thể đoàn tụ với bạn trai đang ở xa… Có phải là ám chỉ muốn nghỉ không, Cố Chuyết Ngôn đang oán thầm, lướt đến bức ảnh Trang Phàm Tâm đăng hai tiếng trước.
Ánh mắt Cố Chuyết Ngôn dừng lại, không phải không thừa nhận, mỹ nhân ở cốt không ở da, mà cả cốt và da của Trang Phàm Tâm đều vô cùng đẹp, bây giờ bớt đi chút ngây ngô tăng thêm chút thành thục, mẹ nó ngày càng đẹp.
Thư ký gõ cửa tiến vào, Cố Chuyết Ngôn đặt điện thoại lên bàn: “Chuyện gì?”
“Bữa trưa.” Chu Cường đặt mấy hộp đồ ăn lên bàn, thuận tiện nói, “Tổng giám đốc, giáng sinh vui vẻ.”
Cố Chuyết Ngôn “Ừ” một tiếng, đổ một ít dung dịch rửa tay, vừa chà tay, vừa trăm năm khó gặp nhiều chuyện một lần: “Cô và bạn trai yêu xa mấy năm rồi?”
Chu Cường nói: “Hai năm.”
Cố Chuyết Ngôn cũng không nói gì nữa, anh cũng không biết hỏi câu này có ý nghĩa gì.
Làm việc thêm một tiếng nữa, khi Cố Chuyết Ngôn đến Sophie thì không tìm được chỗ đỗ xe, rực rỡ muôn màu, phỏng chừng có không ít người là tới tham gia tiệc giáng sinh của công ty Trang Phàm Tâm.
Anh vừa lên thang máy thẳng đến tầng ba mươi, thuận lợi tìm tìm tới lô ghế của Lục Văn và Tô Vọng. Mấy tháng không gặp, anh đập Lục Văn một cái, mắng câu “Không đứng đắn”.
Ba người uống bia trước, Liên Dịch Minh mang theo hai chai rượu trắng đến muộn, nói xin lỗi: “Xin lỗi anh em, người đẹp trai nhất là tao đây đã tới chậm, thật sự là trăm công nghìn việc.”
“Đúng là không biết xấu hổ.” Tô Vọng nói, “Mày thì bận cái gì? Bản tính mới vừa phóng thích đã quay lại rồi à?”
Cố Chuyết Ngôn cúi đầu cười xấu xa, xắn tay áo, tỏ thái độ không say không về. Liên Dịch Minh chen qua: “Đêm nay khách vào ở tăng vọt, tụi mày muốn thuê phòng cũng không có chỗ.”
Tô Vọng hỏi: “Tại sao?”
Lục Văn giải đáp: “Tầng năm mở tiệc đó. Giới giải trí là dâm, giới thời trang là loạn, cả đống yêu tinh nam nam nữ nữ cuồng hoan một buổi tối, còn về nhà gì nữa.”
Nói xong, ba người cùng nhau nhìn về phía Cố Chuyết Ngôn, không tiếng động mà nói, Trang Phàm Tâm thân là tâm điểm bữa tiệc… Cố Chuyết Ngôn tát một phát trúng ba cái mặt: “Mấy thằng lìn này mau rót rượu đi.”
“Người ấy không biết đã đi nơi nào, ” Liên Dịch Minh than thở, “Đã không còn là thiếu niên của ngày hôm qua nữa rồi!”
Tầng năm quả thật vô cùng náo nhiệt, phòng tiệc mở rộng cửa, những khuôn mặt bên trong đều được trang điểm rực rỡ, cùng những bộ trang phục lộng lẫy. Khoác vai trêu đùa, choàng tay nhảy nhót, cả sảnh tiệc ồn ào huyên náo, cây thông noel quấn đèn ngoài cửa cũng muốn nhún theo.
Bùi Tri vẫy tay: “Phàm Tâm, bên này.”
Lớp trang điểm của Trang Phàm Tâm vẫn chưa nhạt đi, chiếc áo sơ mi mỏng đã cởi hai nút, hôm nay cậu quay quảng cáo, tổ chức sinh nhật, là vai chính trên danh nghĩa, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, lộ ra một mảng lồng ngực nhỏ đầy vẻ phong trần.
Đổi một ly rượu, cậu tìm được chỗ bên cạnh Bùi Tri, đối diện là một vị MC của đài truyền hình, xung quanh lại thấy những người mẫu mới nổi lên gần đây, mỗi ngày hàn huyên chạm cốc, chớp mắt đã uống cạn sạch không còn giọt nào.
Bầu không khí nhộn nhạo, Bùi Tri hỏi: “Uống bao nhiêu rồi?”
“Không rõ nữa.” Ánh mắt Trang Phàm Tâm vẫn còn tỉnh táo, “Trước khi tới em đã uống thuốc giải rượu rồi, đêm nay ngàn chén không say.”
Bùi Tri bực mình nói: “Sao không bảo anh uống với?” Nói xong ngón tay chỉ vào cách đó không xa, “Đó là tổng biên tập tạp chí, em đi đi, anh gọi điện thoại cho bà ngoại bảo bà đi ngủ sớm.”
Trang Phàm Tâm chân thành dời bước, đi qua bắt chuyện chúc rượu, ngẩng cổ giơ tay trút rượu vào yết hầu, lại một ly nữa tiến vào trong dạ dày. Ánh đèn nổi lên, Trình Gia Mã lên sân khấu chủ trì, Trang Phàm Tâm lười nghe, tìm một vị trí ngồi xuống lấy điện thoại lên mạng.
Cậu tìm tên “Lục Văn”, dữ liệu rất ít, hình như là không nổi lắm.
Lúc này Trình Gia Mã gọi cậu, mọi người dồn dập quay đầu lại nhìn cậu, làm vai chính tốt xấu gì cũng phải nói vài câu.
Trang Phàm Tâm cười khẽ đứng dậy, nhanh chân lên đài, cầm lấy micro chính thức nói: “Gia nhập Silhouette là vinh hạnh của tôi.” Các trai thanh gái lịch bên dưới, ai mà muốn nghe cái này, cậu liền giả vờ ám muội mà khuấy động bầu không khí, “Bùi Tri, em trở về đây là vì anh, em yêu anh.”
Trong phòng sôi sục, Trang Phàm Tâm tươi cười đi xuống sân khấu, đi thẳng tới bên cạnh Bùi Tri. Ồn ào như nước thủy triều, Bùi Tri ôm lấy eo cậu, thấp giọng nói: “Em đang comeout với anh đấy à?”
Trang Phàm Tâm cười đáp: “Em đây là tỏ rõ lập trường, để người trong công ty đều biết, hai ta là một đội.”
Bữa tiệc dần dần có xu hướng cuồng hoan, bánh ngọt năm tầng được đẩy ra, quẹt kem lên mặt, ôm nhau ra ban công trò chuyện. Trang Phàm Tâm thầm mắng, thế này thì làm sao mà cậu ăn được nữa?
Cậu rất vui mừng Cố Chuyết Ngôn vì từ chối lời mời, cái nơi phóng đãng điên cuồng này, bộ dạng cậu gặp ai cũng cười, há mồm liền khen, quá khó coi, cũng không thể bại lộ trước mặt Cố Chuyết Ngôn được.
Có hơi say, thuốc giải rượu đánh không lại khi cậu cứ nốc hết ly này đến ly khác.
Trang Phàm Tâm đang loạng choạng, nhìn thấy Ôn Lân đeo tai nghe vùi ở trong góc. Thằng nhóc này gần đây khác thường, một ngày sau khi xin nghỉ thì như được tiêm máu gà, làm việc cực kỳ nỗ lực.
“Tiểu Ôn?” Trang Phàm Tâm đi tới, ngồi bên cạnh, “Tại sao không ra chơi?”
Ôn Lân lấy tai nghe xuống: “Không có hứng thú.” Từ nhỏ đã nhìn quen khung cảnh này, không có gì mới lạ, y mở album ra, “Tổng giám, em tìm thợ may mẫu thiết kế của em, anh xem giúp em một chút.”
Trang Phàm Tâm che lại màn hình: “Đêm đó tại sao cậu xin nghỉ?”
“Hả?” Ôn Lân gãi đầu một cái, “Đột nhiên thấy khó chịu, đau bụng.”
“Xạo.” Trang Phàm Tâm gằn nhẹ, hất cằm lẳng lặng nhìn chằm chằm, “Cậu và Cố Chuyết Ngôn thế nào rồi? Gần đây mỗi ngày đều chủ động tăng ca, không gặp mặt nữa à?”
Ôn Lân nói: “Tổng giám, đây là chuyện riêng của em.”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, ngậm miệng ly uống hết rượu, viền mắt bốn phía lấp loé ánh sao, cậu thật sự say rồi, muốn nhân lúc say làm một tên vô lại. “Tiểu Ôn…” cậu vươn tay ôm lấy gáy Ôn Lân, “Cậu nói tôi nghe đi, cậu và Cố Chuyết Ngôn tiến triển tới đâu rồi?”
Mùi rượu phả vào mặt, Ôn Lân cau mày: “Tổng giám, anh uống nhiều rồi.”
“Dù tôi có say như chết thì chuyện này cũng phải rõ ràng.” Trang Phàm Tâm ép đối phương nhìn cậu, “Cậu ở trên xe hỏi Cố Chuyết Ngôn nhiều như vậy, sau khi biết thì mất hứng à? Cho nên tâm tình không tốt phải không?”
“Sau đó thì sao, hai ngày nay hòa thuận rồi sao? Rốt cuộc là tiến triển tới đâu rồi, có ý định xác lập quan hệ không?”
Ôn Lân dùng sức tránh ra: “Liên quan gì đến anh?!”
“Mẹ nó tôi thích anh ấy!”
Ôn Lân chỉ còn lại giật mình. Trang Phàm Tâm buông tay ra, cậu chỉ muốn ấp ủ nó cho riêng mình, không nghĩ tới lại sảng khoái nói như vậy, cậu nhìn Ôn Lân, giống như tuyên chiến: “Nhóc con, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cậu.”
Trang Phàm Tâm dứt lời đứng dậy, còn không quên bỏ xuống câu tiếp theo: “Thiết kế của cậu đường vai xử lý không tốt, sửa lại đi.”
Cậu đá văng ghế đi về phía trước, đi vài bước, Ôn Lân bỗng nhiên lên tiếng: “Anh Ngôn từ chối em rồi.”
Trang Phàm Tâm không tin nổi quay đầu lại, Ôn Lân túi thân nói: “Đêm đó ăn cơm xong, anh ấy đã thẳng thừng từ chối em rồi.”
Gặp mặt rồi, Ôn Lân rất có hảo cảm với Cố Chuyết Ngôn, thăm dò một câu “Anh cảm thấy em thế nào?”, Cố Chuyết Ngôn hiểu, trực tiếp lịch thiệp tỏ thái độ rõ ràng. Ôn Lân được nuông chiều quen, trong lòng không chịu được, cho nên ở trên xe hỏi vài chuyện riêng tư, cố ý chọc cho Cố Chuyết Ngôn khó chịu.
Trở về nhà càng nghĩ càng không phục, cũng không có tâm tình đi làm.
Trang Phàm Tâm tê dại chốc lát, quay đầu lại tiếp tục đi, bước chân càng ngày càng nhanh, xuyên qua ánh đèn xanh đỏ, lấy điện thoại ra ấn số Cố Chuyết Ngôn. Không ai nhận, cậu gọi lần thứ hai, lần thứ ba, liên tục gọi cho đối phương.
Bầu không khí trong quán bar khá náo nhiệt, cuối cùng cũng cảm nhận được điện thoại rung trong túi áo khoác, khi Cố Chuyết Ngôn cầm lấy thì vừa dừng, có sáu cuộc gọi nhỡ tất cả đều của Trang Phàm Tâm. Không phải đang làm tiệc sao, chuyện gì đây… Cuộc gọi thứ bảy vang lên.
Anh nghe: “Alo?”
“Cố Chuyết Ngôn!” Trang Phàm Tâm lớn tiếng gọi anh, “Anh ở đâu? Em muốn gặp anh!”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Chuyện gì thế? Em uống say à?”
“Em rất tỉnh táo! Anh đang ở đâu?!” Cảm xúc của Trang Phàm Tâm kích động dị thường, “Em muốn gặp anh ngay bây giờ, anh nói em biết đi, em muốn gặp anh! Em có chuyện muốn nói với anh!”
Lục Văn ở bên cạnh đều nghe thấy được: “Đệt, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Chuyết Ngôn liếc mắt một cái, tiếng nói trong điện thoại vang lên không ngừng, Trang Phàm Tâm gọi anh sắp điếc cả tai. Anh đáp: “Anh ở quán bar tầng ba mươi —— “
Đã cúp máy. Cố Chuyết Ngôn không khỏi lo sợ, cũng chỉ có thể chờ.
Trang Phàm Tâm lao nhanh ra khỏi phòng tiệc, động tĩnh không nhỏ, mọi người nhìn cậu, gọi cậu, cậu cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài. Chạy vội tới trước thang máy, cậu ấn nút điên cuồng, chờ sau khi cửa mở liền chui vào, tầng ba mươi, cậu nhìn chằm chằm con số đang nhảy, tim cũng kéo lên, dường như bị chặn ở cuống họng.
Cửa vừa mở ra, Trang Phàm Tâm nhanh chân chạy, giống như thoát thân, cũng giống như truy đuổi, lao thằng vào ánh đèn quán bar. “Cố Chuyết Ngôn?” Giống như đang quậy phá, kêu đến nỗi gân xanh nhô ra, “Cố Chuyết Ngôn? Cố Chuyết Ngôn!”
Tô Vọng nghe thấy trước tiên, từ trong lô ghế đứng dậy, Trang Phàm Tâm thoáng nhìn chạy tới, đứng ở dưới bậc thang dưới lô ghế, cách bàn đầy ly rượu nhìn vào mắt Cố Chuyết Ngôn.
Lục Văn túm Liên Dịch Minh lặng lẽ rút lui, trốn sang một bên.
Cố Chuyết Ngôn vốn đang thấp thỏm, lúc này ngẩn ra. Trang Phàm Tâm đứng ở phía dưới nhìn anh, không biết là chạy trốn hay là say, mặt đỏ ửng, chếnh choáng say, ánh sáng đằng xa chiếu tới, đôi mắt mơ hồ chưa bao giờ có. Áo còn cởi hai nút, để hở một mảng lồng ngực, làm anh nhớ tới khung cảnh Trang Phàm Tâm kéo cổ áo khoe hình xăm.
Trang Phàm Tâm thở hổn hển, đi lên, đến trước mặt Cố Chuyết Ngôn nhất thời run chân. Cậu giống như một kẻ xấu xa nhào đến người ta, ngồi xổm xuống, níu đầu gối Cố Chuyết Ngôn, tóm chặt lấy cánh tay Cố Chuyết Ngôn.
Từ khi gặp lại tới nay vẫn duy trì khoảng cách, lúc này rốt cuộc cậu cũng được chân thực sờ tới rồi.
Cả hai đều đầy mùi rượu, hai luồng hơi thở thậm chí không phân được đậm nhạt, Cố Chuyết Ngôn cúi đầu nhìn sắc mặt Trang Phàm Tâm: “Em sao thế?”
“Em không quên anh được.”
Mở miệng liền moi tim đào gan, Trang Phàm Tâm ngửa mặt lên: “Em vẫn luôn không quên được anh, sau khi gặp lại, mỗi ngày mỗi đêm em đều nhớ, em giả vờ, bình tĩnh điềm đạm toàn bộ đều là giả vờ! Chuyết Ngôn… Em vẫn còn thích anh.”
“Em vẫn luôn nhẫn nại, biết tình huống của anh và Tiểu Ôn, em không cho cậu ta tăng ca, trước mặt hai người em vẫn luôn cười, em sắp điên rồi, em thật sự nhẫn nhịn đến điên rồi!” Trang Phàm Tâm run rẩy, “Em nói với cậu ta, em muốn cạnh tranh công bằng, cậu ta nói anh từ chối cậu ta. Có phải thật vậy không? Có phải không?!”
Cánh tay Cố Chuyết Ngôn bị siết đến đau đớn: “Phải.”
Ánh mắt Trang Phàm Tâm hơi ngước lên: “Em và cậu ta không giống nhau, anh từ chối em, em vẫn sẽ dây dưa đến chết, em làm tên lưu manh vô liêm sỉ… Anh nói anh muốn quên em, nhưng mà em không quên được anh, em muốn giành anh về.”
“Năm đó là lỗi của em, em yếu hèn, hại anh đau lòng, toàn bộ đều là lỗi của em! Bây giờ em trưởng thành rồi, em có công việc và cuộc sống ổn định, em có thể làm chủ bản thân, em có thể ở bên anh rồi!”
Ngực Trang Phàm Tâm phập phồng kịch liệt: “Ông nội em mất rồi, công ty, thiết kế trang sức, người nhà và giấc mộng em đã từng lựa chọn cũng không còn nữa, em không có nhược điểm hay ràng buộc gì nữa, em có thể toàn tâm toàn ý yêu anh, không bao giờ phụ lòng anh nữa đâu!”
Lòng Cố Chuyết Ngôn lạnh run: “… Em nói cái gì?”
“Em không để ý đến bất cứ điều gì nữa, muốn tìm anh về.” Hai mắt Trang Phàm Tâm đỏ đậm, từng câu từng chữ đều có khí phách, “Mười năm đã bỏ lỡ em muốn bù đắp lại từng chút một, em muốn giành anh về!”
Cậu nói đến miệng khô lưỡi khô, cuống họng đau rát.
Trong lúc Cố Chuyết Ngôn sững sờ, cậu được voi đòi tiên, lấy tay bóp lấy eo đối phương, lôi lôi kéo kéo, giống như đang làm nũng: “Được không, Cố tiên sinh?”
Cố Chuyết Ngôn cụp mắt nhìn cậu chăm chú, cái trán nổi đầy gân xanh.
Trang Phàm Tâm vừa quái đản vừa ngoan ngoãn: “Nói không được cũng vô dụng, em không nghe. Nếu anh đồng ý, thì nói cái gì cũng được, mắng em cũng được.”
Một lúc lâu sao, Cố Chuyết Ngôn nuốt nước miếng: “Trang Phàm Tâm, sinh nhật vui vẻ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.