Lau Súng Cướp Cò

Chương 13

Tâm Thường

11/12/2014

Thi Dạ Triêu lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức yên lặng, không khí so với mới vừa rồi Cố Lạc trước mặt mọi người cự hôn càng khẩn trương, đè nén hơn.

Điều kiện.

Cố Lạc không tự chủ nuốt nước miếng một cái, Thi Dạ Triêu lại dám ở nơi này trước mặt hai người đàn ông này ra điều kiện.

Thi Thác Thần vẫn là vẻ mặt lúc trước, không lên tiếng, cũng không phản ứng. Cố Lạc mò không ra thái độ của ông, nhưng cô hiểu rõ Cố Bạch Bùi, bởi vì Cố Doãn hoàn toàn chính là phiên bản của ông, cho nên nhìn thấy Cố Bạch Bùi trầm mặt sắc tiếp đem tay phải đưa vào bên trong tây trang chính là cái động tác kia, lòng của cô trong nháy mắt nhảy lên, không hề nghĩ ngợi trực tiếp ngăn ở trước người Thi Dạ Triêu.

"Ba!"

Cố Bạch Bùi tay dừng lại, sau đó chậm rãi lấy ra một điếu xì gà, đốt, quay đầu đi ý bảo cô tránh ra.

Là xì gà —— cũng không phải súng lục. (>_<)

Cố Lạc không dám không vâng lời, thối lui sang bên.

Cố Bạch Bùi nhếch lên một chân, thân thể dựa vào ghế sa lon."Điều kiện gì?"

Thi Dạ Triêu nhận được ánh mắt hàm ẩn cảnh cáo của Thi Thác Thần, nói: "Tạm thời không cần công khai bất cứ tin tức gì có liên quan đến hôn sự, hơn nữa con hi vọng. . . . . ." Anh yên lặng nhìn Cố Lạc một cái, "Con hi vọng Cố tiểu thư là cam tâm tình nguyện gả cho con đấy."

. . . . . .

Cố Lạc ngực hơi chậm lại, hoàn toàn không ngờ điều kiện của Thi Dạ Triêu lại là cô. . . . . .

Ấm áp hình như lại trở về đáy mắt của Thi Thác Thần, Kỷ Linh nhíu lông mày nhấp một hớp sâm banh, hơi lộ ra nụ cười. Cố Bạch Bùi tròng mắt híp lại, Cố Doãn trong tay chơi cái bật lửa, không lên tiếng.

Nửa phút trôi qua, Cố Bạch Bùi trước tiên mở miệng."Chỉ những thứ này?"

Thi Dạ Triêu gật đầu, "Chỉ những thứ này."

Lại nửa phút trôi qua, Cố Bạch Bùi cười ha ha: "Tốt."

***

Bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, cũng không có bởi vì nhạc đệm này mà cắt đứt quá lâu.

Xã giao cần thiết trôi qua, Thi Dạ Triêu viện cớ muốn dẫn Cố Lạc rời đi, Cố Doãn không có ngăn trở."Đi về nghỉ trước, ngày mai anh tìm em."

Cố Lạc không để ý đến anh, xoay người sang chỗ khác. Cố Doãn không vui, nhưng không có nổi giận.

Bên ngoài rả rích mưa phùn vẫn còn tung bay, không khí mang theo hơi lạnh. Cố Lạc đi ở phía trước, giày cao gót dẫm trên đất phát ra tiếng vang chói tai, Thi Dạ Triêu ở sau lưng cô cách xa mấy bước đi theo."Muốn đi đâu, anh đưa em đi."

Cố Lạc dừng lại, quay đầu lại nhìn anh: "Anh có phải đã sớm biết đúng không?"

"Biết cái gì?"

"Chuyện ngày hôm nay."

Thi Dạ Triêu chỉ cười không nói, Cố Lạc nghiến răng, "Đùa bỡn người khác chơi rất vui? Hả?"

"Đừng tức giận như vậy." Thi Dạ Triêu bày ra một bộ dáng vô tội, "Hỏi em một vấn đề? Chúng ta trước kia đã làm?"

"Anh nghĩ thì hay lắm!"

"Nếu không anh làm sao sẽ để cho em sinh ra con trai lớn như vậy?"

"Tôi. . . . . ." Cô cứng họng.

"Còn trốn anh đi tốn tiền tìm đàn ông, Cố Lạc, em là đang lo lắng sau khi cưới anh không thỏa mãn được em cho nên trước ăn trộm sảng khoái sao?"

Cố Lạc chưa bao giờ từng quẫn bách qua như vậy, cắn môi trừng anh, một câu nói không ra. Thi Dạ Triêu nhưng cũng không tính toán thả cô, nâng lên cằm nhỏ của cô, khẽ cúi đầu đến gần."Bị phụ nữ chất vấn như vậy, là một người đàn ông đều không thoải mái."

"Anh đủ rồi, Thi Dạ Triêu." Cố Lạc đẩy tay của anh ra, "Không phải đã chứng minh qua mình không thành vấn đề sao?"

Thi Dạ Triêu sờ sờ cằm, "Xem ra em nghĩ cùng anh không ai nợ ai, hình như rất không có khả năng rồi."

"Không có gì không thể, tôi không thương anh...anh không yêu tôi, tôi sẽ không gả cho anh, anh cũng sẽ không lấy tôi, vấn đề giải quyết rất tốt." Cố Lạc đi vào trong mưa, cố gắng khiến mưa này dập tắt nội tâm phiền não, bất đắc dĩ mưa nhỏ như châm, ngược lại xoắn cô càng khó chịu.

Thi Dạ Triêu nhìn bóng lưng của cô, cảm giác cô khi biết đối tượng kết hôn là mình một khắc kia cũng đã nên hỏng mất hoặc là nên bộc phát, nhưng sống lưng của cô vẫn ngay thẳng được như vậy.

"Thi Dạ Triêu." Cố Lạc lần nữa xoay người đối mặt anh: "Chúng ta thương lượng sự kiện."

"Nói một chút coi."



Cố Lạc rất khó mở miệng, cũng không nắm chắc chút nào."Xin giúp tôi giữ bí mật, tôi không muốn để cho Cố Gia biết sự tồn tại của Lục Kya Việt."

Thi Dạ Triêu trầm mặc, trầm mặc thật lâu, anh trầm mặc khiến Cố Lạc càng phát ra lo lắng, lại bởi vì lo lắng mất đi vốn để đàm phán.

". . . . . . Hoặc là, anh muốn nói là giao dịch cũng có thể."

". . . . . ."

". . . . . ."

Thi Dạ Triêu rốt cuộc mở miệng, "Em có đồ vật gì có thể cùng anh giao dịch? Tiền sao? Thứ cho anh nói thẳng, em có thể cần phải nâng giá tiền, đối với anh mà nói căn bản không có năng lực dụ hoặc, hơn nữa. . . . . . Cùng em nói đến tiền, tổn thương tình cảm."

Anh chỉ cười một tiếng, nghiêng người tránh ra, đoán chừng cô sẽ đuổi theo, cũng không quay đầu lại. Quả nhiên, Cố Lạc chỉ ở tại chỗ do dự chốc lát liền đi qua giữ chặt lấy anh, đang muốn mở miệng, một chùm đèn xe liền chiếu vào trên người bọn họ, còn cố ý lóe lóe.

Cố Lạc lấy tay ngăn cản mắt, đợi đèn xe tắt hết mới nhìn rõ người nọ ở trong xe, nhất thời luống cuống.

Thi Dạ Diễm mặc dù đã rời khỏi Thi gia, nhưng dù sao vẫn là con trai của Thi Thác Thần cùng Kỷ Linh, một số trường hợp cần thiết vẫn là sẽ lấy thân phận của Thi Dạ Diễm để lộ mặt. Tối nay vốn nên sớm đến, bởi vì một ít chuyện trì hoãn đến bây giờ mới hiện thân.

"Hai vị hăng hái như vậy, buổi tối khuya đứng ở bên ngoài gặp mưa?"

Thi Thác Thần chỉ để cho người khác mang tin tức đến cho anh, chuyện có liên quan đến cùng Cố Gia kết thân một chữ cũng không nói qua, vì vậy Thi Dạ Diễm đối với mục đích của bữa tiệc tối nay thực sự cũng không biết rõ.

Thi Dạ Diễm trong khi nói chuyện chân dài đã sải bước đến mấy bậc thềm, Cố Lạc không để ý đến Thi Dạ Triêu, vội vàng ngăn lại Thi Dạ Diễm.

Thi Dạ Diễm dừng lại, "Sao vậy?"

". . . . . . Bên trong rất nhàm chán, hơn nữa sắp kết thúc rồi."

"Anh biết rõ." Thi Dạ Diễm vốn là đối với bữa tiệc như vậy không có hứng thú, tới cũng cũng chỉ là căn cứ vào lễ phép cơ bản nhất."Anh tiến vào chào hỏi, không nghĩ nán lại quá lâu."

Thi Dạ Diễm vòng qua cô, bước chân mới bước liền bị cô bắt được ống tay áo."Er¬ic chờ một chút!"

Cố Lạc nhất thời không nghĩ ra lý do không cho anh đi vào, đôi môi mở ra, vô cùng xấu hổ. Thi Dạ Diễm nhíu mày, nghi ngờ."Có chuyện gì sao?"

"Em. . . . . ." Cố Lạc vô ý liếc nhìn Thi Dạ Triêu."Anh có thể đừng vào đây hay không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì. . . . . ." Cố Lạc bình thường đầu óc thông minh cũng không biết thế nào, vào thời khắc này hoàn toàn biến thành hỗn loạn, tầm mắt thỉnh thoảng né tránh, lại thỉnh thoảng liếc về hướng Thi Dạ Triêu. Thi Dạ Diễm ở chỗ cô không có được đáp án, trực tiếp lấy ánh mắt hỏi thăm Thi Dạ Triêu.

Thì ra là người phụ nữ này đang vui vẻ trước mặt đàn ông, có thể trở nên hoảng hốt chạy bừa như vậy, thậm chí không tiếc hướng tới anh cầu cứu. Cố Lạc trong mắt luống cuống, gấp gáp, sợ nhất bị Thi Dạ Triêu nhìn thấu, nhanh chóng cười một tiếng.

"Cô ấy và Cố Doãn ầm ĩ mấy câu, trong lòng không thoải mái, muốn tìm người đi uống vài chén." Thi Dạ Triêu thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng chứa đựng châm chọc."Không bằng cùng nhau đi, Er¬ic, chúng ta hình như cũng rất lâu không có ở cùng nhau uống rượu rồi."

Thi Dạ Diễm thu hồi chân, tầm mắt ở giữa hai người quét một vòng, rốt cuộc mở miệng: "Được."

***

Ở nhà Thi Dạ Triêu, Cố Lạc là lần thứ hai, không phải hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ là tất cả trí nhớ liên quan đều như vậy làm cho không người nào có thể mở miệng.

"Dự định vẫn đứng ở cửa ra vào? Không cần khách khí như vậy." Thi Dạ Triêu trong tay giơ lên bình rượu lâu năm cực phẩm từ hầm rượu lộn trở lại, đi tới đằng sau quầy bar không chút để ý bồi thêm một câu: "Em cũng không phải là lần đầu tiên tới."

Thật may là bên trong nhà chỉ mở vài chiếc đèn, ánh sáng không rõ, vẻ không tự nhiên trên mặt Cố Lạc cũng liền không có rõ ràng như vậy.

Thi Dạ Diễm làm sao nghe không ra hàm nghĩa trong lời của anh, tự mình từ trên kệ lấy ba cái ly theo thứ tự đẩy ra, đợi Thi Dạ Triêu mở ra nút gỗ rót rượu vào trong ly của mình, đem một ly trong đó đẩy tới trước mặt cô. Cố Lạc nhìn chằm chằm chất lỏng màu đậm trong ly này, bỗng dưng hơi ngửa đầu, lại uống một hơi cạn sạch.

Hai người đàn ông này cái ly trong tay cũng còn chưa chạm đến miệng, bị cử chỉ hào khí này của cô làm cho kinh hãi đồng thời dừng lại. Thi Dạ Triêu lần nữa rót chút rượu cho cô, Cố Lạc giữ yên lặng lần nữa uống một hơi cạn sạch.

Thi Dạ Triêu lại rót thêm một chút, lần này rốt cuộc lên tiếng."Em nhất định phải làm hỏng mọi thứ như vậy?"

Cố Lạc không để ý tới, lần thứ tư nâng chén thì Thi Dạ Diễm cũng không nhịn được, nhưng anh đổi phương pháp hỏi: "Đêm đó cái hai người gọi là ‘trùng hợp’, em cũng là uống rượu như vậy?" Chiếu theo hiểu biết của anh đối với Cố Lạc, tửu lượng của cô cũng không có tốt, thật bình thường thật bình thường.

Phốc ——

Lúc này rượu không có lãng phí ở trong bụng của cô, mà là trực tiếp phun ra ngoài.

Thi Dạ Diễm chuyển tới khăn giấy, Cố Lạc che môi ho nửa ngày mới nói ra được."Thi Dạ Diễm! Có thể hay không đừng nói chuyện này nữa?"

Thi Dạ Diễm nhún vai, Thi Dạ Triêu vẫn cười cười.

Thi Dạ Diễm hỏi cô nguyên nhân cùng Cố Doãn gây gổ, bị Cố Lạc lấp liếm cho qua, nhưng anh sớm nhìn ra tối hôm nay cô có cái gì không đúng, thừa dịp Thi Dạ Triêu rời khỏi lúc rảnh rỗi hỏi ra nghi vấn. Rượu chỉ do một mình Cố Lạc uống cạn hơn phân nửa, gò má ửng đỏ, đã nhuộm nồng đậm men say. Cô nắm chặt ly rượu, trầm mặc hồi lâu, ngước mắt, đưa mắt nhìn anh: "Nếu như. . . . . ."

"Cái gì?"

Có lẽ là tác dụng rượu cồn, khiến cô ý thức lơi lỏng, thậm chí xuất hiện chút ảo giác, luôn cho là người đàn ông trước mắt này nhìn mình thì trong mắt quả thật có cô.



Trong đôi mắt? Như vậy, trong lòng đâu. . . . . .

Cố Lạc trợt xuống ghế dựa chân cao, tay chống bên quầy bar khẽ nghiêng về hướng Thi Dạ Diễm, trọng tâm hơi có không yên, thân thể lúc ẩn lúc hiện."Nếu như. . . . . . Không có cô ấy. . . . . ."

Anh? Cô ấy?

Thi Dạ Diễm phân biệt không được trong miệng cô chỉ người nào, đưa tay vịn thân thể lay động của cô.

"Không có cô ấy. . . . . . Anh có hay không. . . . . ." Cố Lạc đặt lên tay anh đang đỡ mình, chậm rãi chuyển qua trước ngực: "Muốn em. . . . . ."

Cơ hồ là trong nháy mắt, Thi Dạ Diễm hiểu ý của cô, nhanh chóng lấy tay ra, đứng lên, một cái xoay người đỡ cô ngồi ở vị trí của mình: "Em uống say rồi, anh đi lấy chút nước cho em."

Đôi tay Cố Lạc níu lại vạt áo của anh, đầu chống đỡ lưng của anh, phát ra âm thanh giống như nức nở nghẹn ngào thật nhỏ. Là van xin hay là cái khác, âm thanh nhỏ đến không cách nào phân biệt.

Cô mượn sức lực của anh đứng dậy, đi vòng qua trước người anh, ngửa đầu đưa mắt nhìn anh. Cố Lạc nghĩ chăm chú nhìn anh, nhưng bên trong tầm mắt lại xuất hiện vô số khuôn mặt của anh —— trên mỗi một khuôn mặt, cũng viết lạnh lùng, viết cự tuyệt.

Cố Lạc ngực buồn phiền, ẩn ẩn đau, giơ tay lên đi chạm tới anh, lại ở nửa đường dừng lại ở trên cổ áo sơ mi khẽ rộng mở của anh. Đầu óc cô nóng lên, cho đến bây giờ đối với người đàn ông này làm được một hành động khác người, lại cởi một nút áo trên áo sơ mi của anh ra. . . . . .

Thi Dạ Diễm lông mày vừa nhíu, động tác nhẹ lại quả quyết đẩy cô ra, quở nhẹ: "Cố Lạc!"

Cố Lạc không vững, lui về phía sau hai bước, ngang hông chợt bị người dùng tay vừa đỡ. Thi Dạ Triêu đúng lúc trở lại, một tay nắm ở thân thể của cô mới không làm cho cô ngã nhào, hài hước nhếch môi."Cần gì tuyệt tình như vậy? Du Nguyệt Như lại không có ở đây, cô ấy vừa đối với cậu hữu tình chủ động hiến thân, cậu đừng cô phụ tâm ý của cô ấy mới đúng, nơi này của tôi có rất nhiều phòng."

Thi Dạ Diễm không có biểu cảm gì, cài lại nút áo, tiện tay cầm lấy chén nước hắn bưng tới trực tiếp hất lên mặt Cố Lạc, sau đó đem cô từ trong tay Thi Dạ Triêu kéo qua, nâng lên cằm của cô, lạnh giọng hỏi: "Tỉnh táo một chút rồi sao?"

". . . . . ."

"Tỉnh táo sẽ đưa em về nhà, tránh cho em làm tiếp chuyện hồ đồ." Dứt lời lôi kéo cô chuẩn bị rời đi.

Sở dĩ phải nhân cơ hội mượn rượu giả điên, là bởi vì lúc tỉnh táo không có cái loại dũng khí đó, chuyện làm sau khi say không có nghĩa là tỉnh là có thể quên. Giống như, sau khi say, tỉnh táo cần phải trả giá cao gấp trăm lần.

Một dội nước lạnh, đem Cố Lạc từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài dội thấu, dội tỉnh.

Khi phản ứng lại, đã bị anh kéo đến cửa trước, bắt đầu phản kháng. Thi Dạ Diễm cho là cô còn say, không chịu buông tay, Cố Lạc cắn răng, dùng sức từ trong tay anh tránh ra."Em. . . . . . Đợi lát nữa tự em sẽ đi về."

Thi Dạ Diễm lười phải cùng cô nói nhảm, vừa muốn tiến lên một bước, Cố Lạc liền chợt lui về phía sau mấy bước tránh anh như rắn rết: "Em nói tự em sẽ đi về! Không cần anh quan tâm!"

. . . . . .

Hai bên giằng co, Thi Dạ Diễm quét mắt Thi Dạ Triêu bên kia dù bận vẫn ung dung, đối phương một lát sau gật đầu."Có tôi, yên tâm."

Thi Dạ Diễm ít nhiều có thể hiểu Cố Lạc giờ phút này, anh đối với cô tàn nhẫn nhiều năm như vậy, lúc này anh đi, với cô mà nói chính là nhân từ lớn nhất.

***

Thi Dạ Triêu lưng dựa quầy rượu, yên lặng thưởng thức chất lỏng ba phen mấy bận khiến Cố Lạc hiện nguyên hình, lấy tư thái người đứng xem quan sát người phụ nữ vẫn đứng tại chỗ im lặng không lên tiếng.

Anh không quấy rầy, cũng không phải là tốt bụng, chỉ là muốn biết phụ nữ nhếch nhác tới mức như thế, tiếp theo lại làm những gì, khóc lớn một trận?

Sai lầm rồi.

Cố Lạc vuốt nước trên mặt, quay người lại lúc biểu hiện trên mặt không thấy nửa điểm khác thường, nhếch nhác, khó chịu, luống cuống, hoàn toàn không có.

Cô cầm lên túi xách rời khỏi nhà Thi Dạ Triêu, đi không bao xa thấy một quán bar bảng hiệu còn lóe mây tía, suy nghĩ một chút quẹo đi vào, đã như vậy, sao không định say đến càng triệt để hơn.

Thi Dạ Triêu đồng ý Thi Dạ Diễm, liền tự nhiên sẽ không mặc kệ cô.

Vô luận ở địa phương nào, cô gái đẹp độc thân say rượu ở trong mắt đàn ông đều là loại dụ hoặc. Bên cạnh Cố Lạc không ngừng có các loại đàn ông tới đây đến gần, đều không có phản ứng, cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, đối với tất cả quanh mình thờ ơ.

Thi Dạ Triêu chỉ ở vị trí cách mấy bàn nhìn, tò mò người phụ nữ này tối nay liên tiếp bị nhiều đả kích như vậy vẫn như cũ không thấy chán nản mà anh dự đoán.

Quán bar đóng cửa, Cố Lạc là một nhóm khách cuối cùng rời đi, xuống bậc thang lúc bị những người bên cạnh đụng vào, dưới chân như nhũn ra, trực tiếp tựa vào bên tường, sau đó liền nhìn chằm chằm mặt đất, bất động.

Mọi người giải tán, Thi Dạ Triêu mới nhàn nhã tới đây, "Uống đủ chưa? Nếu không có đủ, trước mặt còn có một quầy rượu, suốt đêm ."

Cô không nói lời nào, Thi Dạ Triêu cho là cô đồng ý."Vậy đi thôi."

Anh tự giác dẫn đường, mới bước hai bước chỉ nghe thấy từ sau lưng truyền đến giọng nói của cô, nhưng không nghe rõ, quay trở lại hỏi: "Cái gì?"

Cố Lạc ngước mắt, đáy mắt một mảng đau đớn kinh người, cánh môi giật giật, khạc ra hai chữ: "Đừng đi. . . . . ."

Thi Dạ Triêu im lặng, xác định cô là hoàn toàn say quá đi, bởi vì một đêm kia, cô chính là ánh mắt như thế, vẻ mặt như thế. Anh không thể không thở dài, vịn thân thể của cô chuẩn bị đưa cô trở về, vậy mà người phụ nữ này lại trực tiếp ôm cổ của anh.

Sau một khắc, anh ngửi thấy được một cỗ hương thuần cảm giác say, sau đó một cánh môi mềm mại dày đặc chặt chẽ dán lên môi của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lau Súng Cướp Cò

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook