Chương 24
Tâm Thường
11/12/2014
Cố Lạc khi mười
bốn tuổi thì lần đầu tiên tiếp nhận huấn luyện tù binh phản chiến. Từ
Ngao thân là đội trưởng Athena, cũng là tự mình dẫn dắt Cố Lạc, đối với
tiểu cô nương này, hắn quả thật có chút không xuống tay được, liền do
Ace làm thay.
Ngay lúc đó Cố Lạc ở trong mắt Ace nhưng chỉ là một nha đầu nhỏ gầy teo, tài liệu mỹ nhân không giả, nhưng là bộ ngực bình thường, toàn thân cao thấp một điểm là phụ nữ đặc biệt cũng không có. Huống chi ở trại lính không có phân chia nam nữ, Ace càng thêm không thương hương tiếc ngọc. Hắn mặc dù không có sử dụng toàn lực xuống tay cũng không nhẹ, một chút sức nhỏ, ngón út tay trái của Cố Lạc liền gãy xương.
Cô chỉ khó chịu hừ một tiếng, không có kêu, đàn ông như Ace biết con gái yếu ớt, cho đến khi cô ngất đi thời điểm quân y nghiệm thương cho cô mới phát hiện cô khẽ vặn vẹo ngón út.
Cố Lạc đối với cảm giác đau dễ dàng tha thứ trình độ nhưng thật ra là rất cao, điểm này thắng được tuyệt đại đa số đàn ông.
Thi Dạ Triêu không biết cái này nếu nói quá khứ thiên kim Cố Gia đến tột cùng trải qua cái tài gì có thể nhịn được dưới tình huống không có thuốc tê làm phẫu thuật đơn sơ nhất, bằng vào cái này, theo ý anh Cố Lạc cũng đã không phải một phụ nữ tầm thường, so với quá khứ anh đang biết, hiểu rõ cô, càng thêm không tầm thường.
Tay của anh ở trên vai của cô cố ý dùng sức, Cố Lạc đau đến hấp khí, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống. Ở lúc cô sắp gần như bất tỉnh, Thi Dạ Triêu rốt cuộc rảnh tay, máu tươi đã mơ hồ thấm lên trên băng gạc.
Máu hồng, băng gạc trắng, chiếu ra màu sắc xinh đẹp nhất. Anh bắt lấy cằm nhọn của cô, đại phát thiện tâm cho cô uống mấy ngụm nước. "Thường thường người mạnh miệng, không tránh được có thể chịu nhiều khổ hơn so với người khác."
"Chuyện của tôi, có quan hệ gì tới anh?" Cố Lạc gian nan thở gấp, cực kỳ suy yếu, thầm mắng anh khốn kiếp.
"Đau không?" Thi Dạ Triêu không có ép hỏi cô nữa."Anh chỉ là tò mò em có thể chịu bao nhiêu thống khổ mà thôi."
Trước khi trong mắt cô bốc hỏa, Thi Dạ Triêu gọi y tá.
Y tá đổi thuốc cho cô, băng bó lần nữa, không nghĩ ra thế nào đang êm đẹp nằm ở trên giường ngủ cũng có thể đem miệng vết thương kéo mở. Y tá đi ra ngoài khi trở lại bưng tới một chút thức ăn thích hợp cho cô ăn, đặt ở đầu giường là được rồi. Cố Lạc mấp máy cánh môi khô khốc, giùng giằng muốn đứng dậy.
Thi Dạ Triêu nhẹ múc một muỗng đặt ở bên môi thổi thổi, sau đó lại chính mình uống cạn, cũng cho ra đánh giá: "Chẳng ra gì." Nhìn về phía cô: "Muốn ăn không?"
Cố Lạc đói bụng mấy ngày, có cái ăn nơi nào sẽ quan tâm mùi vị như thế nào, cõi đời này loại khó ăn gì đó cô đều ăn không biết bao nhiêu rồi. Cô cắn răng mới dùng được cánh tay còn khỏe mạnh chống lên gần nửa người, mặt khác cánh tay kia chỉ có chút động một cái liền đau như kim châm muối xát.
Bên cạnh người đàn ông kia lại từ đầu đến cuối vẫn ung dung dáng vẻ hoàn toàn không tính toán giúp một tay, cô nhẫn nại đau đớn, ngước mắt: "Cầm chén bưng lên."
Thi Dạ Triêu nhíu mày, liền nghe cô bất mãn nghiêm mặt ra lệnh: "Đút cho tôi."
Thi Dạ Triêu nhất thời liền cười, nhưng cũng thật nghe lời bưng lên chén, múc một muỗng thổi nguội, chuyển tới bên môi cô."Không phải nói không có quan hệ gì với anh không để cho anh quản em? Ngủ mấy ngày liền thay đổi chủ ý?"
Cố Lạc dừng lại, "Mấy ngày?"
"Em bị thương đêm đó đã là chuyện mấy ngày trước rồi."
". . . . . ." Cố Lạc âm thầm lấy làm kinh hãi, cúi đầu thu lại mặt mày, ánh mắt nhanh chóng ở quanh mình dò xét một phen, cũng không có phát hiện túi xách tùy thân của cô, ở trong đó có máy truyền tin của cô."Hiện tại đây là nơi nào? Tôi nhớ rõ ràng anh dẫn tôi về khách sạn."
"Loại tình huống này của em, thế nào lại ngớ ngẩn tiếp tục ở khách sạn?"
"Đồ của tôi đâu?"
Cô hỏi cẩn thận, Thi Dạ Triêu buông chén xuống, đem cái túi xách kia của cô lấy đến trước mặt cô."Bên trong có đồ vật gì quan trọng?"
Súng của cô cùng máy truyền tin đều là đặc biệt đặt hàng theo yêu cầu, ngoại hình đều là hình dáng đồ trang sức, không đặc biệt xem xét là không nhìn ra. Cố Lạc bí mật quan sát nét mặt Thi Dạ Triêu, cũng không có khác thường, có lẽ anh ta mở ra, cũng có lẽ anh ta không có đặc biệt chú ý tới.
Cố Lạc cuối cùng là quá mức suy yếu, ăn cơm cùng thay thuốc xong, đầu lại bắt đầu hôn mê. Cô không muốn ngủ, không thể ngủ, trong đầu suy nghĩ phải như thế nào tránh được Thi Dạ Triêu cùng Từ Ngao liên lạc một lần, bên kia sợ rằng đã sắp điên.
Thi Dạ Triêu bàn tay bao trùm ở trán của cô trước, che lại mắt của cô."Không muốn anh ép hỏi chuyện của em, Cố Doãn cùng Tác Nhĩ liền nhắm mắt ngủ, em đem mấy thứ kia trong lòng suy nghĩ cái gì cũng trước tạm buông, không cần phải quyết chống, nơi này rất an toàn, để cho mình thả lỏng một chút."
"Dựa vào cái gì tin tưởng anh?"
"Dựa vào anh ở nơi này."
". . . . . ."
Cố Lạc tạm thời không còn hơi sức phản kháng hắn, cũng rất kỳ quái, nhiệt độ trên tay anh ta cùng thường ngày mang một chút lạnh, xuyên thấu qua da truyền tới, để cho đau trên đầu cô cùng đau trên vai thậm chí còn cả người đau cũng không khỏi biến mất chút.
Trước mắt bị anh bảo bọc, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có một mảnh hắc ám.
Gian phòng xa lạ, không giống bệnh viện, nhưng các loại dụng cụ nên có tất cả vẫn có, phải là một lãnh địa cá nhân thuộc về người nào đó. Đối với đối phương xa lạ Cố Lạc cho tới bây giờ đều là thần kinh khẩn trương, đây là bí mật nhỏ cô chưa bao giờ nói với người khác, ngay cả Nhan Hạ cùng Từ Ngao cũng không biết.
Không biết Thi Dạ Triêu là vì cô có thể an tâm ngủ hay là vì cái gì, tay của anh từ đầu đến cuối đặt ở trên trán của cô, hơi thở thuộc về anh bao quanh mình, xua đuổi chút mùi xa lạ làm cho cô khẩn trương.
Trước khi buồn ngủ, Cố Lạc nhận thức chậm mới phát hiện một chuyện: trừ Từ Ngao cô coi là người thân, người đàn ông đầu tiên có thể cho cô cảm giác an tâm ngủ, lại là —— Thi Dạ Triêu.
. . . . . .
Lại nói tình huống bên kia, bởi vì Tác Nhĩ bày bố thuận lợi bắt được nhóm thủ hạ có thế lực muốn tạo phản, quan trọng nhất người kia mặc dù chạy thoát nhưng đã là thế suy sức yếu. Từ Ngao, Ace một nhóm người vẫn như cũ bảo vệ ở bên cạnh hắn, phải đợi hộ tống hắn trở về nước nhiệm vụ mới tính là kết thúc.
Cố Lạc bị thương, cũng không biết tung tích, Từ Ngao bọn họ sốt ruột, nhưng là trên mặt che giấu rất tốt, một chút cũng không nhìn ra sốt ruột. Ngược lại Tác Nhĩ càng ngày càng ngồi không yên, phái người của mình đi ra ngoài tìm, nhưng cũng không có kết quả.
Cố Doãn được tin tức, buông chuyện trong tay dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới."Chuyện gì xảy ra?"
Từ Ngao liếc nhìn Tác Nhĩ, nhỏ giọng cùng Cố Doãn rỉ tai mấy câu. Cố Doãn sắc mặt trầm xuống, lúc này móc ra điện thoại liên lạc với người kia.
Người này dĩ nhiên chính là Thi Dạ Triêu.
Hôm đó Cố Doãn tự mình đi đón Cố Lạc, Cố Lạc đã có thể xuống giường, trước khi hắn đến dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, cho đến khi gương mặt nhìn qua rốt cuộc lộ ra chút đỏ thắm không hề tái nhợt như vậy nữa.
Cố Doãn tới chỗ nào đều mang cận vệ, bốn người đứng trước sau, hắn đi ở trong đó, sắc mặt căng thẳng, vẻ mặt kinh người, trận thế này dọa sợ một số y tá choáng váng. Hắn đi thẳng tới chỗ Thi Dạ Triêu, đứng lại, chất vấn: "Cô ấy sao vậy?"
"Nghe ý tứ cậu, hình như là tôi làm thương tổn tới cô ấy?" Thi Dạ Triêu híp mắt.
Cố Doãn im lặng, mở miệng lần nữa giọng nói có chút chậm rãi. Hai người mới vừa hàn huyên không có mấy câu, Cố Lạc liền từ phòng trong kéo cửa ra ngoài."Anh."
Cố Doãn nhanh chóng liếc cô một cái, trừ sắc mặt này nhìn ở ngoài không nhìn ra nơi đó có bị thương, nhưng cô rõ ràng bị thương. Cố Doãn trong lòng bỗng chốc xông lên tức giận, ghét nhất bộ dạng cô ở trước mặt mình giả bộ chuyện gì cũng không đáng kể.
"Chúng ta nói chuyện riêng một chút."
Nghe Cố Doãn nói như vậy, Thi Dạ Triêu xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng là đang ở lúc anh chưa đóng kín cửa, âm thanh Cố Doãn hàm chứa tức giận từ bên trong truyền tới, hơn nữa kèm theo âm thanh thanh thúy của một cái tát.
"Anh dạy cho em cái gì liền ăn cơm là đi xuống sao (đoán là ăn xong quên ngay)? Ai cho phép em bị thương?"
Thi Dạ Triêu tay dừng lại, ngay sau đó nghe được âm thanh vật liệu may mặc bị xé mở.
Cố Doãn xé ra quần áo bông vải mỏng trên người Cố Lạc, đem thân thể cô xoay qua chỗ khác, nhìn chằm chằm băng gạc chướng mắt bao trùm lên mảng lớn hình xăm ghê người trên lưng cô, níu lấy tóc của cô nhỏ giọng nói: "Đừng để cho anh biết em là cố ý bị thương ở chỗ này."
Cố Lạc bị anh thô lỗ ép buộc đau cực kỳ, gắt gao cắn răng muốn từ trong tay anh tránh ra, liên lụy vết thương băng gạc nhanh chóng lại nhuộm vết máu, đau nhức khiến cho ý thức cô trong nháy mắt trống rỗng. Sau đó, trong mơ hồ cảm thấy sức lực trói buộc cô của Cố Doãn chợt chuyển giao, thân thể của cô hướng một bên khuynh đảo, sau đó một người đàn ông tay tiếp được cô, hơn nữa cẩn thận tránh được vai của cô, để cho cô tựa vào trong lòng ngực mình, thuận thế túm lại áo lỏng lẻo sau lưng cô.
Thi Dạ Triêu lành lạnh nghiêm mặt sắc ôm Cố Lạc, rõ ràng cảm nhận được thân thể cô run rẩy."Cố Doãn, cậu uống lộn thuốc?"
Cố Doãn phát cáu, hừ cười."Tôi dạy dỗ phụ nữ, anh không có tư cách nhúng tay."
Thi Dạ Triêu mày rậm bắn tới, con mắt sắc bén chợt rét, không khí vòng quanh thân bắt đầu mạc danh kì diệu đè nén, tầm mắt đang giằng co tập trung bạo khí hồi lâu chưa từng thấy qua, Cố Doãn nhìn thấy đều là sững sờ, trong lòng cả kinh, người đàn ông này bình thường che giấu quá tốt, làm cho anh lại không cẩn thận quên Thi Dạ Triêu đến tột cùng là người như thế nào.
"Dù là muốn giáo huấn, hiện tại cũng không tới phiên cậu." Thi Dạ Triêu trầm giọng mà lại cả vú lấp miệng em, từ từ nói: "Cậu có phải hay không quên cô ấy bây giờ là người của tôi, đánh chó còn phải xem chủ nhân, cậu ăn bao nhiêu gan báo đụng đến người của tôi còn hỏi tôi có tư cách nhúng tay?"
Cố Doãn mím môi, tiếp theo cười như không cười lặp lại: "Người của anh? Cô ấy là người Cố gia tôi, điểm này cần tôi nhắc nhở anh?"
Nói xong, hắn tự tay muốn đi túm cô.
Giữa Cố Doãn cùng anh cách nhau bàn gỗ tròn nhỏ phong cách cổ xưa, phía trên còn để cái khay lúc y tá chạy thoát quên mang đi ra ngoài, mà trong khay còn bày bánh mì nướng cùng một dao ăn bằng thép.
Kì thực tay Cố Doãn mới chỉ nâng lên, đã cảm thấy có cái gì đó sắc bén sượt qua gan bàn tay của hắn, đau bén nhọn, cúi đầu nhìn xuống, đỉnh dao ăn vững vàng cắm ở trên bàn tròn —— gan bàn tay của hắn .
Hộ vệ sau lưng Cố Doãn đồng loạt rút súng nhắm ngay Thi Dạ Triêu, nhưng ngại vì thân phận của Thi Dạ Triêu, không ai dám nổ súng.
"Đã từng là như vậy." Chỉ thấy anh không vui âm hiểm kéo khóe miệng: "Cha con các cậu đã đem cô ấy bán cho tôi, một điểm này, có muốn tôi tới nhắc nhở cậu hay không?"
Một tờ hôn ước, một người, một khoản ích lợi thật lớn.
Cố Lạc ở trong ngực Thi Dạ Triêu, trong lòng vô cùng bi ai. Mặc dù đây là chuyện bọn hắn ngầm hiểu với nhau, nhưng từ trong miệng Thi Dạ Triêu nói ra như vậy cùng với Cố Doãn cam chịu, vẫn là nặng nề đánh xuống lòng cô.
Vết thương đạn bắn đau đớn, trong đầu càng hỗn độn.
Cố Lạc chậm rãi khép mắt, hồi lâu mới chen vào nói, giọng nói bình tĩnh.
"Gọi người đến, miệng vết thương của tôi rách ra."
Thi Dạ Triêu ôm lấy Cố lạc chuẩn bị đi ra ngoài tìm y tá, bị hộ vệ Cố Doãn ngăn lại, Cố DOãn tay vừa nhấc, nói: "Chúng ta đi."
Ngay lúc đó Cố Lạc ở trong mắt Ace nhưng chỉ là một nha đầu nhỏ gầy teo, tài liệu mỹ nhân không giả, nhưng là bộ ngực bình thường, toàn thân cao thấp một điểm là phụ nữ đặc biệt cũng không có. Huống chi ở trại lính không có phân chia nam nữ, Ace càng thêm không thương hương tiếc ngọc. Hắn mặc dù không có sử dụng toàn lực xuống tay cũng không nhẹ, một chút sức nhỏ, ngón út tay trái của Cố Lạc liền gãy xương.
Cô chỉ khó chịu hừ một tiếng, không có kêu, đàn ông như Ace biết con gái yếu ớt, cho đến khi cô ngất đi thời điểm quân y nghiệm thương cho cô mới phát hiện cô khẽ vặn vẹo ngón út.
Cố Lạc đối với cảm giác đau dễ dàng tha thứ trình độ nhưng thật ra là rất cao, điểm này thắng được tuyệt đại đa số đàn ông.
Thi Dạ Triêu không biết cái này nếu nói quá khứ thiên kim Cố Gia đến tột cùng trải qua cái tài gì có thể nhịn được dưới tình huống không có thuốc tê làm phẫu thuật đơn sơ nhất, bằng vào cái này, theo ý anh Cố Lạc cũng đã không phải một phụ nữ tầm thường, so với quá khứ anh đang biết, hiểu rõ cô, càng thêm không tầm thường.
Tay của anh ở trên vai của cô cố ý dùng sức, Cố Lạc đau đến hấp khí, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống. Ở lúc cô sắp gần như bất tỉnh, Thi Dạ Triêu rốt cuộc rảnh tay, máu tươi đã mơ hồ thấm lên trên băng gạc.
Máu hồng, băng gạc trắng, chiếu ra màu sắc xinh đẹp nhất. Anh bắt lấy cằm nhọn của cô, đại phát thiện tâm cho cô uống mấy ngụm nước. "Thường thường người mạnh miệng, không tránh được có thể chịu nhiều khổ hơn so với người khác."
"Chuyện của tôi, có quan hệ gì tới anh?" Cố Lạc gian nan thở gấp, cực kỳ suy yếu, thầm mắng anh khốn kiếp.
"Đau không?" Thi Dạ Triêu không có ép hỏi cô nữa."Anh chỉ là tò mò em có thể chịu bao nhiêu thống khổ mà thôi."
Trước khi trong mắt cô bốc hỏa, Thi Dạ Triêu gọi y tá.
Y tá đổi thuốc cho cô, băng bó lần nữa, không nghĩ ra thế nào đang êm đẹp nằm ở trên giường ngủ cũng có thể đem miệng vết thương kéo mở. Y tá đi ra ngoài khi trở lại bưng tới một chút thức ăn thích hợp cho cô ăn, đặt ở đầu giường là được rồi. Cố Lạc mấp máy cánh môi khô khốc, giùng giằng muốn đứng dậy.
Thi Dạ Triêu nhẹ múc một muỗng đặt ở bên môi thổi thổi, sau đó lại chính mình uống cạn, cũng cho ra đánh giá: "Chẳng ra gì." Nhìn về phía cô: "Muốn ăn không?"
Cố Lạc đói bụng mấy ngày, có cái ăn nơi nào sẽ quan tâm mùi vị như thế nào, cõi đời này loại khó ăn gì đó cô đều ăn không biết bao nhiêu rồi. Cô cắn răng mới dùng được cánh tay còn khỏe mạnh chống lên gần nửa người, mặt khác cánh tay kia chỉ có chút động một cái liền đau như kim châm muối xát.
Bên cạnh người đàn ông kia lại từ đầu đến cuối vẫn ung dung dáng vẻ hoàn toàn không tính toán giúp một tay, cô nhẫn nại đau đớn, ngước mắt: "Cầm chén bưng lên."
Thi Dạ Triêu nhíu mày, liền nghe cô bất mãn nghiêm mặt ra lệnh: "Đút cho tôi."
Thi Dạ Triêu nhất thời liền cười, nhưng cũng thật nghe lời bưng lên chén, múc một muỗng thổi nguội, chuyển tới bên môi cô."Không phải nói không có quan hệ gì với anh không để cho anh quản em? Ngủ mấy ngày liền thay đổi chủ ý?"
Cố Lạc dừng lại, "Mấy ngày?"
"Em bị thương đêm đó đã là chuyện mấy ngày trước rồi."
". . . . . ." Cố Lạc âm thầm lấy làm kinh hãi, cúi đầu thu lại mặt mày, ánh mắt nhanh chóng ở quanh mình dò xét một phen, cũng không có phát hiện túi xách tùy thân của cô, ở trong đó có máy truyền tin của cô."Hiện tại đây là nơi nào? Tôi nhớ rõ ràng anh dẫn tôi về khách sạn."
"Loại tình huống này của em, thế nào lại ngớ ngẩn tiếp tục ở khách sạn?"
"Đồ của tôi đâu?"
Cô hỏi cẩn thận, Thi Dạ Triêu buông chén xuống, đem cái túi xách kia của cô lấy đến trước mặt cô."Bên trong có đồ vật gì quan trọng?"
Súng của cô cùng máy truyền tin đều là đặc biệt đặt hàng theo yêu cầu, ngoại hình đều là hình dáng đồ trang sức, không đặc biệt xem xét là không nhìn ra. Cố Lạc bí mật quan sát nét mặt Thi Dạ Triêu, cũng không có khác thường, có lẽ anh ta mở ra, cũng có lẽ anh ta không có đặc biệt chú ý tới.
Cố Lạc cuối cùng là quá mức suy yếu, ăn cơm cùng thay thuốc xong, đầu lại bắt đầu hôn mê. Cô không muốn ngủ, không thể ngủ, trong đầu suy nghĩ phải như thế nào tránh được Thi Dạ Triêu cùng Từ Ngao liên lạc một lần, bên kia sợ rằng đã sắp điên.
Thi Dạ Triêu bàn tay bao trùm ở trán của cô trước, che lại mắt của cô."Không muốn anh ép hỏi chuyện của em, Cố Doãn cùng Tác Nhĩ liền nhắm mắt ngủ, em đem mấy thứ kia trong lòng suy nghĩ cái gì cũng trước tạm buông, không cần phải quyết chống, nơi này rất an toàn, để cho mình thả lỏng một chút."
"Dựa vào cái gì tin tưởng anh?"
"Dựa vào anh ở nơi này."
". . . . . ."
Cố Lạc tạm thời không còn hơi sức phản kháng hắn, cũng rất kỳ quái, nhiệt độ trên tay anh ta cùng thường ngày mang một chút lạnh, xuyên thấu qua da truyền tới, để cho đau trên đầu cô cùng đau trên vai thậm chí còn cả người đau cũng không khỏi biến mất chút.
Trước mắt bị anh bảo bọc, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có một mảnh hắc ám.
Gian phòng xa lạ, không giống bệnh viện, nhưng các loại dụng cụ nên có tất cả vẫn có, phải là một lãnh địa cá nhân thuộc về người nào đó. Đối với đối phương xa lạ Cố Lạc cho tới bây giờ đều là thần kinh khẩn trương, đây là bí mật nhỏ cô chưa bao giờ nói với người khác, ngay cả Nhan Hạ cùng Từ Ngao cũng không biết.
Không biết Thi Dạ Triêu là vì cô có thể an tâm ngủ hay là vì cái gì, tay của anh từ đầu đến cuối đặt ở trên trán của cô, hơi thở thuộc về anh bao quanh mình, xua đuổi chút mùi xa lạ làm cho cô khẩn trương.
Trước khi buồn ngủ, Cố Lạc nhận thức chậm mới phát hiện một chuyện: trừ Từ Ngao cô coi là người thân, người đàn ông đầu tiên có thể cho cô cảm giác an tâm ngủ, lại là —— Thi Dạ Triêu.
. . . . . .
Lại nói tình huống bên kia, bởi vì Tác Nhĩ bày bố thuận lợi bắt được nhóm thủ hạ có thế lực muốn tạo phản, quan trọng nhất người kia mặc dù chạy thoát nhưng đã là thế suy sức yếu. Từ Ngao, Ace một nhóm người vẫn như cũ bảo vệ ở bên cạnh hắn, phải đợi hộ tống hắn trở về nước nhiệm vụ mới tính là kết thúc.
Cố Lạc bị thương, cũng không biết tung tích, Từ Ngao bọn họ sốt ruột, nhưng là trên mặt che giấu rất tốt, một chút cũng không nhìn ra sốt ruột. Ngược lại Tác Nhĩ càng ngày càng ngồi không yên, phái người của mình đi ra ngoài tìm, nhưng cũng không có kết quả.
Cố Doãn được tin tức, buông chuyện trong tay dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới."Chuyện gì xảy ra?"
Từ Ngao liếc nhìn Tác Nhĩ, nhỏ giọng cùng Cố Doãn rỉ tai mấy câu. Cố Doãn sắc mặt trầm xuống, lúc này móc ra điện thoại liên lạc với người kia.
Người này dĩ nhiên chính là Thi Dạ Triêu.
Hôm đó Cố Doãn tự mình đi đón Cố Lạc, Cố Lạc đã có thể xuống giường, trước khi hắn đến dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, cho đến khi gương mặt nhìn qua rốt cuộc lộ ra chút đỏ thắm không hề tái nhợt như vậy nữa.
Cố Doãn tới chỗ nào đều mang cận vệ, bốn người đứng trước sau, hắn đi ở trong đó, sắc mặt căng thẳng, vẻ mặt kinh người, trận thế này dọa sợ một số y tá choáng váng. Hắn đi thẳng tới chỗ Thi Dạ Triêu, đứng lại, chất vấn: "Cô ấy sao vậy?"
"Nghe ý tứ cậu, hình như là tôi làm thương tổn tới cô ấy?" Thi Dạ Triêu híp mắt.
Cố Doãn im lặng, mở miệng lần nữa giọng nói có chút chậm rãi. Hai người mới vừa hàn huyên không có mấy câu, Cố Lạc liền từ phòng trong kéo cửa ra ngoài."Anh."
Cố Doãn nhanh chóng liếc cô một cái, trừ sắc mặt này nhìn ở ngoài không nhìn ra nơi đó có bị thương, nhưng cô rõ ràng bị thương. Cố Doãn trong lòng bỗng chốc xông lên tức giận, ghét nhất bộ dạng cô ở trước mặt mình giả bộ chuyện gì cũng không đáng kể.
"Chúng ta nói chuyện riêng một chút."
Nghe Cố Doãn nói như vậy, Thi Dạ Triêu xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng là đang ở lúc anh chưa đóng kín cửa, âm thanh Cố Doãn hàm chứa tức giận từ bên trong truyền tới, hơn nữa kèm theo âm thanh thanh thúy của một cái tát.
"Anh dạy cho em cái gì liền ăn cơm là đi xuống sao (đoán là ăn xong quên ngay)? Ai cho phép em bị thương?"
Thi Dạ Triêu tay dừng lại, ngay sau đó nghe được âm thanh vật liệu may mặc bị xé mở.
Cố Doãn xé ra quần áo bông vải mỏng trên người Cố Lạc, đem thân thể cô xoay qua chỗ khác, nhìn chằm chằm băng gạc chướng mắt bao trùm lên mảng lớn hình xăm ghê người trên lưng cô, níu lấy tóc của cô nhỏ giọng nói: "Đừng để cho anh biết em là cố ý bị thương ở chỗ này."
Cố Lạc bị anh thô lỗ ép buộc đau cực kỳ, gắt gao cắn răng muốn từ trong tay anh tránh ra, liên lụy vết thương băng gạc nhanh chóng lại nhuộm vết máu, đau nhức khiến cho ý thức cô trong nháy mắt trống rỗng. Sau đó, trong mơ hồ cảm thấy sức lực trói buộc cô của Cố Doãn chợt chuyển giao, thân thể của cô hướng một bên khuynh đảo, sau đó một người đàn ông tay tiếp được cô, hơn nữa cẩn thận tránh được vai của cô, để cho cô tựa vào trong lòng ngực mình, thuận thế túm lại áo lỏng lẻo sau lưng cô.
Thi Dạ Triêu lành lạnh nghiêm mặt sắc ôm Cố Lạc, rõ ràng cảm nhận được thân thể cô run rẩy."Cố Doãn, cậu uống lộn thuốc?"
Cố Doãn phát cáu, hừ cười."Tôi dạy dỗ phụ nữ, anh không có tư cách nhúng tay."
Thi Dạ Triêu mày rậm bắn tới, con mắt sắc bén chợt rét, không khí vòng quanh thân bắt đầu mạc danh kì diệu đè nén, tầm mắt đang giằng co tập trung bạo khí hồi lâu chưa từng thấy qua, Cố Doãn nhìn thấy đều là sững sờ, trong lòng cả kinh, người đàn ông này bình thường che giấu quá tốt, làm cho anh lại không cẩn thận quên Thi Dạ Triêu đến tột cùng là người như thế nào.
"Dù là muốn giáo huấn, hiện tại cũng không tới phiên cậu." Thi Dạ Triêu trầm giọng mà lại cả vú lấp miệng em, từ từ nói: "Cậu có phải hay không quên cô ấy bây giờ là người của tôi, đánh chó còn phải xem chủ nhân, cậu ăn bao nhiêu gan báo đụng đến người của tôi còn hỏi tôi có tư cách nhúng tay?"
Cố Doãn mím môi, tiếp theo cười như không cười lặp lại: "Người của anh? Cô ấy là người Cố gia tôi, điểm này cần tôi nhắc nhở anh?"
Nói xong, hắn tự tay muốn đi túm cô.
Giữa Cố Doãn cùng anh cách nhau bàn gỗ tròn nhỏ phong cách cổ xưa, phía trên còn để cái khay lúc y tá chạy thoát quên mang đi ra ngoài, mà trong khay còn bày bánh mì nướng cùng một dao ăn bằng thép.
Kì thực tay Cố Doãn mới chỉ nâng lên, đã cảm thấy có cái gì đó sắc bén sượt qua gan bàn tay của hắn, đau bén nhọn, cúi đầu nhìn xuống, đỉnh dao ăn vững vàng cắm ở trên bàn tròn —— gan bàn tay của hắn .
Hộ vệ sau lưng Cố Doãn đồng loạt rút súng nhắm ngay Thi Dạ Triêu, nhưng ngại vì thân phận của Thi Dạ Triêu, không ai dám nổ súng.
"Đã từng là như vậy." Chỉ thấy anh không vui âm hiểm kéo khóe miệng: "Cha con các cậu đã đem cô ấy bán cho tôi, một điểm này, có muốn tôi tới nhắc nhở cậu hay không?"
Một tờ hôn ước, một người, một khoản ích lợi thật lớn.
Cố Lạc ở trong ngực Thi Dạ Triêu, trong lòng vô cùng bi ai. Mặc dù đây là chuyện bọn hắn ngầm hiểu với nhau, nhưng từ trong miệng Thi Dạ Triêu nói ra như vậy cùng với Cố Doãn cam chịu, vẫn là nặng nề đánh xuống lòng cô.
Vết thương đạn bắn đau đớn, trong đầu càng hỗn độn.
Cố Lạc chậm rãi khép mắt, hồi lâu mới chen vào nói, giọng nói bình tĩnh.
"Gọi người đến, miệng vết thương của tôi rách ra."
Thi Dạ Triêu ôm lấy Cố lạc chuẩn bị đi ra ngoài tìm y tá, bị hộ vệ Cố Doãn ngăn lại, Cố DOãn tay vừa nhấc, nói: "Chúng ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.