Chương 1: Mở đầu
Tâm Thường
11/12/2014
Có người nói: đau đớn là cảm giác yếu đuối tách rời thân thể.
Sẽ đau, liền có nghĩa là còn chưa đủ lớn mạnh.
Rừng cây.
Nhiệt độ, dã thú, cạm bẫy, sau lưng kẻ địch đuổi giết, bên tai rít lên tiếng đạn sượt qua cùng với hỏa lực nổ vang.
Cố Lạc bị người đàn ông này mang theo tham gia không có biên giới ở trong rừng rậm chạy hơn bốn ngày, bị mảnh vỡ nổ tung thương tổn tới gương mặt, bị viên đạn bay nhanh sượt qua cánh tay, bị cỏ dại sắc bén cứa vào chân.
Nhưng, chưa bao giờ nghĩ tới quay đầu lại.
Kẻ địch hỏa lực càng mãnh liệt.
Một nhóm người ngã xuống, lập tức sẽ có nhóm người kế tiếp mang súng xông tới, chiến thuật biển người đem thể lực của bọn họ bức đến cực hạn. Hình như toàn bộ binh lực của Tác Nhĩ dốc toàn bộ lực lượng chỉ vì muốn người của cô, cùng sinh mệnh của người đàn ông ở bên cạnh cô.
Đối phương có đầy đủ đạn dược tiếp tế, mà bọn họ không có.
Nơi này, là chiến trường chính của Tác Nhĩ.
Người đàn ông tự mình bảo vệ cô, lui về phía sau biên giớ mãnh liệt đánh trả. Trong nháy mắt khi đạn sắp bắn hết, tay trái móc ra băng đạn mới mở cái mộng ra, nhanh chóng thay băng đạn mới thuận thế lắp ráp tiếp tục bắn, động tác lưu loát hoàn mỹ, cả quá trình gần như chỉ ở trong một giây hoàn thành, đầy đủ giữ vững hỏa lực dày đặc, đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.
Ace rốt cuộc dẫn theo người tiến đến trợ giúp, bọn họ có thể dừng để thở gấp, nhưng đây chỉ là tạm thời.
Người đàn ông vứt bỏ AK đã bắn hết, lôi kéo cô trốn được sau một tảng đá lớn tìm kiếm che chở, nhân cơ hội nghỉ ngơi và hồi phục.
"Boss, đỡ lấy." Ace gọi Cố Lạc một tiếng, ném khẩu súng trưởng M16 cho cô, sau đó mới chú ý tới bộ dáng của cô, nhíu lông mày nén lại lắp bắp kinh hãi.
Cố Lạc toàn thân cao thấp vô số vết thương lớn nhỏ, quần áo rách mướp, mu tay trái thậm chí còn có một lỗ máu (lỗ thủng đang chảy máu) kinh khủng, vết máu khô khốc cùng mới mẻ cơ hồ bao trùm lên toàn bộ làn da trên người cô, trên mặt dính vết bẩn nhìn không ra màu da ban đầu, chỉ có đôi mắt sáng ngời kia.
Ace đi theo bên người cô sáu năm, gặp qua cô bị thương, nhưng chưa bao giờ gặp qua cô bị thương như thế nhìn thấy mà ghê, cởi áo khoác cho cô mặc vào, lại phát hiện cô ngay cả trên đùi đều là vết roi sâu cạn không đồng nhất, trong mắt nhất thời bốc hỏa, âm ngoan đến cực điểm. "Tác Nhĩ thật đúng là xuống tay được!"
"Không có gì đáng ngại, ít nhất ngươi còn có thể nhìn thấy ta còn sống mà không phải một cỗ thi thể." Cố Lạc nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như những vết thương này đối với cô mà nói chỉ là bị muỗi chích một chút. Cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất dùng chân kẹp súng một tay thuần thục lắp băng đạn, chợt bị bàn tay người đàn ông bóp cằm nâng lên, thô lỗ đem một đoạn da (túi da dê đựng nước) mềm nhét vào trong miệng cô, ngay sau đó một cỗ nước mát lạnh chảy vào trong miệng cô.
Cố Lạc ngước đầu, mặc cho Thi Dạ Triêu lấy phương thức này cho cô nước uống. Mở mắt ra, phát hiện hắn đang khẽ cúi đầu nhìn mình, ánh mắt không rõ ý tứ.
"Làm sao?" Cố Lạc nhíu mày hỏi, đáy mắt không nhìn ra có nửa điểm sợ hãi, hoảng hốt, làm cho người ta căn bản không thể tưởng tượng được cô từng cùng thủ hạ của Tác Nhĩ xung đột qua.
Thi Dạ Triêu vặn tiếp nắp túi nước, giơ tay lên vuốt ve gương mặt đầy vết bùn hòa lẫn vết máu cùng mồ hôi của cô. "Mấy ngày nay anh suy nghĩ, Cố Doãn làm sao cam lòng đem em huấn luyện thành một người như vậy."
Người phụ nữ trước mắt này, Thi Dạ Triêu vẫn biết là cô không giống như vậy, đến bây giờ mới hiểu được cô "bất đồng" vượt quá mức bình thường cách xa tưởng tượng của anh.
Cố Lạc động khóe miệng, đường cong xuất hiện trên môi không nhìn ra là cười hay là đùa cợt.
Ace mang bên mình túi cấp cứu chỉ đủ cho Cố Lạc xử lý vết thương đơn giản nhất, không nhịn được nghiêng đầu đi chất vấn Thi Dạ Triêu."Đừng nói với tôi, anh còn để đầu tên khốn kia ở lại trên cổ hắn!"
Thi Dạ Triêu không lên tiếng trả lời, mí mắt cũng không động một cái, nhưng giữa hai lông mày vẫn chưa từng tiêu tan hung ác càng ngưng trọng thêm. Anh chưa nói, nhưng tâm tư của anh, Cố Lạc sớm có cảm giác, trong lòng mơ hồ lo lắng , hướng Ace ném qua một cái ánh mắt. "Bản đồ!"
Đó là cảnh cáo, Ace lập tức hiểu ý, im re móc ra bản đồ mở ra trên mặt đất. Động tác của anh xưa nay dã man, thuốc khử trùng trực tiếp đổ vào mu bàn tay của cô xối rửa, vết thương nhất thời phát ra tiếng xì xì thậm chí xuất hiện cỗ khói trắng nhàn nhạt.
Cố Lạc cắn răng, hừ cũng không hừ một tiếng, trên trán lại tràn đầy mồ hôi, đầu ngón tay phải đi theo tầm mắt ở trên địa đồ nhanh chóng tìm tòi đường ra, trong đầu lập kế hoạch lộ tuyến chạy trốn."Phía đông không thể đi, phía tây là vách đá, phía bắc là sông Ngõa Tích." Cô dừng một chút, "Phía nam, núi Nộ Phong với rừng rậm nguyên sơ."
Núi Nộ Phong với rừng rậm nguyên sơ nổi tiếng xấu, dân bản xứ cho nó biệt danh: rừng chết. Chỉ vì trong rừng rậm khắp nơi đều phân bố nước, thực vật cùng rắn, côn trùng kịch độc thậm chí ngay cả nguồn nước đều là có chứa kịch độc, tiến vào đó đến người cùng động vật căn bản không cách nào sinh tồn.
Cô cau mày suy tư, suy đoán: "Tác Nhĩ là bức chúng ta tiến vào rừng chết lúc này, phải đổi một con đường đi."
Thi Dạ Triêu mắt lạnh quan sát nhất cử nhất động của người phụ nữ này, chợt nghiêng người về phía cô, một cánh tay chống vào hòn đá phía sau cô, ánh mắt tinh nhuệ nhìn thẳng mắt của cô, trầm thấp mở miệng, mang theo mấy phần tín hiệu nguy hiểm.
"Thì ra là trước kia tất cả đều là ngụy trang với anh? Em che giấu cũng thật là đủ. . . . . . Tự nhiên."
Xưng hô như vậy, chỉ có khi thời khắc bọn họ thân mật nhất mới có thể từ trong miệng anh nghe được, giờ phút này trong kẽ răng anh nặn ra hai chữ này tràn đầy châm chọc. Cố Lạc đón nhận ánh mắt xem kỹ tìm tòi nghiên cứu của anh, dùng nòng súng chỉa vào lồng ngực của anh, ngăn cách khoảng cách hai người quá đáng gần sát."Đừng nói khách khí như vậy, ‘mức độ’ của tôi anh vẫn luôn là người rõ ràng nhất."
Ace động tác trên tay không ngừng, chỉ cấp cho Thi Dạ Triêu một nét mặt "Anh em, thật hâm mộ ngươi".
Cả đời này người phụ nữ có thể nói chuyện cùng anh như vậy, sợ là chỉ có một Cố Lạc. Thi Dạ Triêu mặt lạnh ngồi trở lại đi, ngón tay ở trên địa đồ chỉ."Hướng bắc, đi sông Ngõa Tích."
"Không được, Tác Nhĩ khẳng định sớm bố trí canh phòng nơi đó." Cố Lạc chỉ xuống phía Tây Nam núi Nộ Phong. "Đi nơi này."
"Khoảng cách quá xa, hơn nữa núi Nộ Phong độ cao so với mặt biển cao hơn địa thế phức tạp." Ace phản đối, "Tình huống của cô con đường này căn bản không được, sông Ngõa Tích thích hợp cô, trước khi tới đây tôi đã dẫn người đem người Tác Nhĩ đóng ở đó giải quyết hơn nữa cắt đứt liên lạc của bọn họ, trong thời gian ngắn chỉ có con đường này là an toàn."
Cố Lạc quá thông minh, hình như phát giác cái gì bỗng chốc ngẩng đầu nhìn anh, Ace nét mặt không thay đổi, nhưng lại lén lút chột dạ không dứt.
Bên ngoài chiến hỏa không ngừng, thuộc hạ thông qua điện báo vô tuyến báo cáo, Tác Nhĩ lại cho một tiểu đội đánh lên, bọn họ không cầm cự được quá lâu.
Ace ra lệnh còn chưa mở miệng, trong tai nghe liền truyền đến thuộc hạ khàn giọng rống giận: "R——P——G——"
Cố Lạc trong lòng cả kinh, sau một khắc liền bị Thi Dạ Triêu phản ứng cực nhanh kéo vào trong ngực, lật người áp đảo trên mặt đất gắt gao bảo vệ, ngay sau đó âm thanh oanh tạc liên tiếp vang lên, giống như là nổ tung ở bên cạnh họ. Thân cây bị phá thành mảnh nhỏ cùng cục đá vụn chung quanh sụp đổ, bùn đất cùng bụi cây bị nổ bay ùn ùn kéo đến ập xuống.
Một hồi lâu sau, Ace bị cành cây cùng đất vụn đè loạn trên người bò ra, vẫy vẫy bụi đầy mặt và cổ lên tiếng mắng: "RPG? Mẹ kiếp! Tác Nhĩ thật là muốn đuổi tận giết sạch!"
Trong vòng phạm vi tầm nhìn, ánh lửa ngút trời, bốn chiếc quân dụng Hummer chỉ còn dư một chiếc còn có thể di chuyển, còn lại toàn bộ bởi vì tổn hại nghiêm trọng cơ hồ thành một đống sắt vụn.
Tình thế nguy cấp, bọn họ không thể lãng phí bất kỳ một phút nào nữa, Thi Dạ Triêu cùng Ace yên lặng trao đổi ánh mắt, đem một khẩu súng lục cùng một thanh mã tấu đứng ở bên cạnh cô.
Cố Lạc mi tâm nhảy dựng, tầm mắt ở trên người hai người đàn ông này nhanh chóng quét một vòng, trong nháy mắt xác định suy đoán của mình."Chớ hòng mơ tưởng bỏ lại tôi!"
"Boss, chúng ta là đi tìm Tác Nhĩ báo thù cho cô." Ace vừa đánh trả hỏa lực vừa sáng ngời nói dối.
Tác Nhĩ thế tấn công như thế rõ ràng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, nếu không phải binh lực hai bên muốn giao chiến trực diện cách nhau quá xa, kết quả ra sao cô căn bản không cảm tưởng tượng.
"Ít nói nhảm, tôi khi nào thì ở trước mặt anh rút lui trước!" Cố Lạc cổ họng phình to, hít sâu một hơi, giờ phút này hoàn toàn không có dũng khí đi nhìn ánh mắt của Thi Dạ Triêu, chỉ sợ từ trong mắt của anh thấy cùng Ace ngầm hiểu lẫn nhau gì đó, ôm súng chống đỡ vai, họng súng nhẹ nhàng, từ trong ống ngắm nhắm ngay mấy trăm mét bên ngoài nơi nào đó trong bụi cỏ lộ ra một phần nhỏ mũ sắt, trên mặt sát ý hiển thị rõ, hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp thở ra đồng thời, ngón trỏ khẽ chọc cò súng.
Đối phương chỉ chậm hơn so với cô vậy mà thời gian không đến một giây, liền đã bị một phát chết ngay.
Khi bắn mang tới lực đàn hồi đem cảm giác vết thương toàn thân cô đau đớn hình như trong nháy mắt phóng đại gấp trăm lần, ngay tiếp theo ý thức đều đi theo rung động dữ dội hoảng hốt, mồ hôi từ cái trán chảy xuống, chảy xuôi lướt qua da, thấm vào trong mắt.
Thi Dạ Triêu như thế nào mặc cho cô trốn tránh, một tay lấy cô kéo trở lại. "Đợi đến khi anh cùng Ace dẫn người dẫn rời đi hỏa lực, em lái xe thẳng hướng bắc, đi tới sông Ngõa Tích đem xe vứt ở chỗ đó, dọc theo bên bờ hướng hạ du đi, 4 km sau sẽ thấy một con thuyền, đáy thuyền có một cái túi được bao kín, bên trong có vũ khí, vật phẩm cấp cứu, thức ăn nước uống, còn có bản đồ, dựa theo đánh giấu đường đi ở trên đó rời khỏi nơi này."
Cố Lạc ngẩn ra, không dám tin."Các anh đã sớm lên kế hoạch tốt lắm?"
"Em ở đây chỉ làm liên lụy bọn anh."
Người đàn ông này luôn luôn bá đạo, dưới tình huống này giọng điệu theo lễ nghi vẫn đối với cô phục vụ quên mình, cố tình Cố Lạc cũng không sợ anh, bảo cô như thế nào nghe theo?
Chiến hỏa nổi lên bốn phía thì hai người dùng trầm mặc giằng co lẫn nhau.
Cố Lạc vẫn không lên tiếng, Thi Dạ Triêu một tay giữ chặt cổ của cô ép buộc cô ngẩng đầu nhìn mình: "Nghe được lời của anh sao?"
Môi cô cứng ngắc vểnh lên, đáy mắt nhuốm khổng lồ tức giận, gằn đầy đủ tên tuổi của anh."Thi, Dạ, Triêu."
". . . . . ."
"Anh đem em cứu ra, chính là vì để cho em như vậy rời khỏi anh?"
Không tiếng động.
Cam chịu.
Cố Lạc tâm chìm đến đáy cốc.
. . . . . .
Thi Dạ Triêu vẻ mặt nhạt nhẽo, sóng nước chẳng xao, chỉ là hơi dừng một chút liền buông tay ra, kéo chốt súng: "Từ Ngao bị Cố Doãn kềm chế không thể tới, phía dưới đường em phải tự mình đi. Anh sẽ che chở em, vẫn hướng bắc —— không nên quay đầu lại."
Cố Lạc trong nháy mắt giận không kềm được, níu lấy cổ áo anh. "Đừng đem em làm kẻ ngu, em không sợ chết, nếu không sẽ không để cho chính mình một thân bị thương chờ anh đến!"
Thi Dạ Triêu nhìn chăm chú cô chốc lát, con ngươi màu hổ phách nhuộm màu sắc giết chóc so bình thường càng thêm mê người, nhưng cũng càng thêm lạnh lùng. "Anh biết rõ em không phải sợ chết, là anh không muốn để em chết."
Ngón tay anh lau đi khóe mắt ướt át của cô, nặng nề, tàn nhẫn mở miệng: "Anh hiểu em đang nhớ cái gì, Cố Lạc, có chuyện có lẽ anh nên nói rõ một chút, anh tới cứu em cũng không phải bởi vì nguyên nhân em nghĩ kia, chẳng qua là Tác Nhĩ đoạt đồ của anh, anh phải đoạt lại."
Thi Dạ Triêu đẩy tay của cô ra, ánh mắt lạnh thấu xương giống như lưỡi dao sắc bén, đánh tới chỗ yếu nhất của Cố Lạc. "Em cho là lấy loại quan hệ này giữa em và anh, có thể tồn tại tình cảm giống như vậy sao?"
. . . . . .
Rõ ràng tiếng gầm rú đinh tai nhức óc như vậy, Cố Lạc vẫn nghe rõ anh đang nói mỗi một chữ, mất máu quá nhiều rốt cuộc làm cho cô bắt đầu cảm thấy rét run cùng từng trận choáng váng, ngón tay chợt không có hơi sức bắt lại anh.
Buông ra, nhẹ giọng cười."Nói rất hay."
"Anh thích sự thông minh của em."
Thi Dạ Triêu không lưu luyến chút nào quay đầu, nghe giọng nói Cố Lạc cực lạnh ở phía sau vang lên. "Rất vinh hạnh."
Thi Dạ Triêu cúi mắt, sau đó lại giương mắt lấy ánh mắt ra hiệu cho Ace.
Nếu như đổi một trường hợp, lấy tính khí của Ace nhất định phải một quyền hướng trên người Thi Dạ Triêu chào hỏi, nhưng hôm nay bọn họ có một mục đích giống nhau—— để cho cô còn sống.
Anh khẽ cắn răng, hướng về phía vô tuyến điện cùng các anh em rống lên một tiếng: "Yểm trợ!"
Sau đó thừa dịp thuộc hạ dùng hỏa lực che giấu chỗ trống kéo Cố Lạc mạnh mẽ áp tải đến chiếc Hummer trước mặt, đôi tay nâng mặt của cô lên, vẻ mặt có chút nặng nề. "Hãy nghe tôi nói, tôi biết kế hoạch này của chúng tôi cô sẽ tức giận."
Đầu Cố Lạc bị anh khống chế, nhưng đôi mắt vẫn quật cường nhìn chằm chằm Thi Dạ Triêu ở bên kia, ánh mắt oán hận, che một tầng xám tro.
Ace suy sụp không thể không thở dài, vẫn nói tiếp: "Cô đi rồi, chúng tôi không phải nhất định sẽ chết, nhưng cô ở đây, chúng tôi nhất định không sống được, Tác Nhĩ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Boss, cô phải còn sống, cùng Từ Ngao tới cứu chúng tôi trở về." Anh thu lại quá khứ bất cần đời, "Bây giờ không phải là thời điểm xử trí theo cảm tính, trong tay cô nắm giữ sống chết của chúng tôi, hiểu ý của tôi không? Cô phải đi."
Nói xong lời cuối cùng này, Ace cơ hồ ở trong mắt cô thấy được thứ gì đó gọi là nước mắt, biết cô nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua cô khóc.
Giống như Thi Dạ Triêu nói, cô đúng là người thông minh, cũng không phải người xung động, cân nhắc tình thế phân tích lợi hại cô cho tới bây giờ đều hiểu nhất.
Cố Lạc nhắm lại mắt, dùng tự chủ cực lớn mới không cho nước mắt rớt xuống, tay bao trùm ngay trước mắt, dần dần buông ra gắt gao cắn đôi môi, vài lần nghẹn ngào mới phát ra âm thanh. "Lúc nào thì đến phiên anh ra lệnh cho tôi? Trước khi tôi trở lại hãy chống đỡ cho tôi, không nên tùy tiện chết."
Ace cười một tiếng, "Dạ, quan lớn!"
Rất lâu về sau, Cố Lạc đều suy nghĩ tại sao cô không phải một người đàn bà bình thường, có thể vào thời điểm mấu chốt nghe the yêu hận của bản thân lựa chọn đường phải đi, mà không phải là để xuống yêu hận chạy theo con đường cô chỉ có thể đi.
Cô mở cửa Hummer trước khi rời đi cuối cùng nhìn thấy, là dấu tay Thi Dạ Triêu muốn cô một đường hướng phía bắc, cùng với vẻ mặt tỉnh táo đến tàn khốc nặng nề nhìn hai mắt cô thật lâu.
Dưới chân dẫm lên chân ga, cố gắng có thể cách xa bọn họ, cách xa anh nhanh nhất.
Ace lộn trở lại bên cạnh Thi Dạ Triêu, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe, cả người dáng vẻ tàn nhẫn khát máu mới bỏ lệnh cấm."Thật mẹ nó muốn đem băng đạn này bắn vào trên người anh! Để cho tôi nói những lời đó chẳng khác nào cầm đao đâm cô ấy!"
Nhưng anh lại không thể không thừa nhận, Thi Dạ Triêu nắm bắt nhược điểm của Cố Lạc quá chuẩn, một kích trí mạng, tuyệt không dài dòng dây dưa, dùng miệng của cậu ta, trực tiếp thay cô ấy lựa chọn, hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội nói không thể.
Bộ dáng Cố Lạc một mực ẩn nhẫn thoáng qua trước mắt Ace, làm cho trong lòng anh từng đợt khó chịu, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh này.
"Tôi không tin anh đối với cô ấy một chút tình cảm cũng không có."
Thi Dạ Triêu mang lấy một cây súng máy hạng nhẹ, ngón tay đè lại cò súng không thả, nòng súng máy tỏa ra hơi nóng, che giấu tâm tình ở đáy mắt chỗ sâu nào đó của anh, chỉ nhàn nhạt trả lại cậu ta năm chữ ngắn gọn:
"Những thứ này, không quan trọng."
Ace yên lặng, trong nháy mắt nói không ra lời.
Những thứ kia Cố Lạc cho là so với tính mạng còn quan trọng hơn, đối với Thi Dạ Triêu mà nói lại hoàn toàn không bằng tính mạng của cô.
Trong kính chiếu hậu ánh lửa càng ngày càng yếu, tiếng súng càng ngày càng xa, Cố Lạc cầm tay lái tay trái bởi vì dùng sức quá độ chảy ra nhiều máu hơn, nhiễm đỏ băng gạc.
Một đường hướng phía bắc, không nên quay đầu lại.
Không nên quay đầu lại.
Cô ra lệnh mình kềm chế không nên tại lúc này có cảm xúc, nghe theo lời Thi Dạ Triêu nói một đường lái xe chạy về hướng bắc, ở sông Ngõa Tích bỏ xe đi bộ, cũng cẩn thận một chút không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Cố Lạc tìm được con thuyền nhỏ kia, ngoại hình đơn sơ, mục tiêu duy nhất để che giấu bản thân không bị bại lộ.
Thuyền nhỏ ở trên sông Ngõa Tích rộng rãi lướt qua cực nhanh, tạo nên vằn nước như gương sáng giống như ở trên mặt sông yên lặng xé mở một vết rách thật dài.
Cố Lạc tay khống chế bánh lái, dùng mã tấu mở ra ở đáy thuyền tìm được một túi bọc kín, bên trong ngoại trừ có những thứ anh nói qua, mặt khác còn chuẩn bị quần áo sạch sẽ, tiền mặt, bao gồm hộ chiếu các loại văn kiện cần thiết.
Mà ở dưới đáy túi, lại còn có năm địa chỉ cùng năm cái chìa khóa nhà rải rác ở những quốc gia khác nhau, nếu cô đi bất kỳ chỗ nào trong này, cũng sẽ không có người dễ dàng tìm được cô.
Bỗng chốc, Cố Lạc rốt cuộc cảm giác mình có thể càn rỡ khóc, nhưng đôi mắt lại bị gió thổi đến khô khốc chỉ còn lại đau đớn bén nhọn.
Cô chợt hiểu một chuyện:
Câu "Không nên quay đầu lại" kia, rõ ràng là Thi Dạ Triêu đang hướng cô cáo biệt.
—— tất nhiên, vĩnh biệt.
Sẽ đau, liền có nghĩa là còn chưa đủ lớn mạnh.
Rừng cây.
Nhiệt độ, dã thú, cạm bẫy, sau lưng kẻ địch đuổi giết, bên tai rít lên tiếng đạn sượt qua cùng với hỏa lực nổ vang.
Cố Lạc bị người đàn ông này mang theo tham gia không có biên giới ở trong rừng rậm chạy hơn bốn ngày, bị mảnh vỡ nổ tung thương tổn tới gương mặt, bị viên đạn bay nhanh sượt qua cánh tay, bị cỏ dại sắc bén cứa vào chân.
Nhưng, chưa bao giờ nghĩ tới quay đầu lại.
Kẻ địch hỏa lực càng mãnh liệt.
Một nhóm người ngã xuống, lập tức sẽ có nhóm người kế tiếp mang súng xông tới, chiến thuật biển người đem thể lực của bọn họ bức đến cực hạn. Hình như toàn bộ binh lực của Tác Nhĩ dốc toàn bộ lực lượng chỉ vì muốn người của cô, cùng sinh mệnh của người đàn ông ở bên cạnh cô.
Đối phương có đầy đủ đạn dược tiếp tế, mà bọn họ không có.
Nơi này, là chiến trường chính của Tác Nhĩ.
Người đàn ông tự mình bảo vệ cô, lui về phía sau biên giớ mãnh liệt đánh trả. Trong nháy mắt khi đạn sắp bắn hết, tay trái móc ra băng đạn mới mở cái mộng ra, nhanh chóng thay băng đạn mới thuận thế lắp ráp tiếp tục bắn, động tác lưu loát hoàn mỹ, cả quá trình gần như chỉ ở trong một giây hoàn thành, đầy đủ giữ vững hỏa lực dày đặc, đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.
Ace rốt cuộc dẫn theo người tiến đến trợ giúp, bọn họ có thể dừng để thở gấp, nhưng đây chỉ là tạm thời.
Người đàn ông vứt bỏ AK đã bắn hết, lôi kéo cô trốn được sau một tảng đá lớn tìm kiếm che chở, nhân cơ hội nghỉ ngơi và hồi phục.
"Boss, đỡ lấy." Ace gọi Cố Lạc một tiếng, ném khẩu súng trưởng M16 cho cô, sau đó mới chú ý tới bộ dáng của cô, nhíu lông mày nén lại lắp bắp kinh hãi.
Cố Lạc toàn thân cao thấp vô số vết thương lớn nhỏ, quần áo rách mướp, mu tay trái thậm chí còn có một lỗ máu (lỗ thủng đang chảy máu) kinh khủng, vết máu khô khốc cùng mới mẻ cơ hồ bao trùm lên toàn bộ làn da trên người cô, trên mặt dính vết bẩn nhìn không ra màu da ban đầu, chỉ có đôi mắt sáng ngời kia.
Ace đi theo bên người cô sáu năm, gặp qua cô bị thương, nhưng chưa bao giờ gặp qua cô bị thương như thế nhìn thấy mà ghê, cởi áo khoác cho cô mặc vào, lại phát hiện cô ngay cả trên đùi đều là vết roi sâu cạn không đồng nhất, trong mắt nhất thời bốc hỏa, âm ngoan đến cực điểm. "Tác Nhĩ thật đúng là xuống tay được!"
"Không có gì đáng ngại, ít nhất ngươi còn có thể nhìn thấy ta còn sống mà không phải một cỗ thi thể." Cố Lạc nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như những vết thương này đối với cô mà nói chỉ là bị muỗi chích một chút. Cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất dùng chân kẹp súng một tay thuần thục lắp băng đạn, chợt bị bàn tay người đàn ông bóp cằm nâng lên, thô lỗ đem một đoạn da (túi da dê đựng nước) mềm nhét vào trong miệng cô, ngay sau đó một cỗ nước mát lạnh chảy vào trong miệng cô.
Cố Lạc ngước đầu, mặc cho Thi Dạ Triêu lấy phương thức này cho cô nước uống. Mở mắt ra, phát hiện hắn đang khẽ cúi đầu nhìn mình, ánh mắt không rõ ý tứ.
"Làm sao?" Cố Lạc nhíu mày hỏi, đáy mắt không nhìn ra có nửa điểm sợ hãi, hoảng hốt, làm cho người ta căn bản không thể tưởng tượng được cô từng cùng thủ hạ của Tác Nhĩ xung đột qua.
Thi Dạ Triêu vặn tiếp nắp túi nước, giơ tay lên vuốt ve gương mặt đầy vết bùn hòa lẫn vết máu cùng mồ hôi của cô. "Mấy ngày nay anh suy nghĩ, Cố Doãn làm sao cam lòng đem em huấn luyện thành một người như vậy."
Người phụ nữ trước mắt này, Thi Dạ Triêu vẫn biết là cô không giống như vậy, đến bây giờ mới hiểu được cô "bất đồng" vượt quá mức bình thường cách xa tưởng tượng của anh.
Cố Lạc động khóe miệng, đường cong xuất hiện trên môi không nhìn ra là cười hay là đùa cợt.
Ace mang bên mình túi cấp cứu chỉ đủ cho Cố Lạc xử lý vết thương đơn giản nhất, không nhịn được nghiêng đầu đi chất vấn Thi Dạ Triêu."Đừng nói với tôi, anh còn để đầu tên khốn kia ở lại trên cổ hắn!"
Thi Dạ Triêu không lên tiếng trả lời, mí mắt cũng không động một cái, nhưng giữa hai lông mày vẫn chưa từng tiêu tan hung ác càng ngưng trọng thêm. Anh chưa nói, nhưng tâm tư của anh, Cố Lạc sớm có cảm giác, trong lòng mơ hồ lo lắng , hướng Ace ném qua một cái ánh mắt. "Bản đồ!"
Đó là cảnh cáo, Ace lập tức hiểu ý, im re móc ra bản đồ mở ra trên mặt đất. Động tác của anh xưa nay dã man, thuốc khử trùng trực tiếp đổ vào mu bàn tay của cô xối rửa, vết thương nhất thời phát ra tiếng xì xì thậm chí xuất hiện cỗ khói trắng nhàn nhạt.
Cố Lạc cắn răng, hừ cũng không hừ một tiếng, trên trán lại tràn đầy mồ hôi, đầu ngón tay phải đi theo tầm mắt ở trên địa đồ nhanh chóng tìm tòi đường ra, trong đầu lập kế hoạch lộ tuyến chạy trốn."Phía đông không thể đi, phía tây là vách đá, phía bắc là sông Ngõa Tích." Cô dừng một chút, "Phía nam, núi Nộ Phong với rừng rậm nguyên sơ."
Núi Nộ Phong với rừng rậm nguyên sơ nổi tiếng xấu, dân bản xứ cho nó biệt danh: rừng chết. Chỉ vì trong rừng rậm khắp nơi đều phân bố nước, thực vật cùng rắn, côn trùng kịch độc thậm chí ngay cả nguồn nước đều là có chứa kịch độc, tiến vào đó đến người cùng động vật căn bản không cách nào sinh tồn.
Cô cau mày suy tư, suy đoán: "Tác Nhĩ là bức chúng ta tiến vào rừng chết lúc này, phải đổi một con đường đi."
Thi Dạ Triêu mắt lạnh quan sát nhất cử nhất động của người phụ nữ này, chợt nghiêng người về phía cô, một cánh tay chống vào hòn đá phía sau cô, ánh mắt tinh nhuệ nhìn thẳng mắt của cô, trầm thấp mở miệng, mang theo mấy phần tín hiệu nguy hiểm.
"Thì ra là trước kia tất cả đều là ngụy trang với anh? Em che giấu cũng thật là đủ. . . . . . Tự nhiên."
Xưng hô như vậy, chỉ có khi thời khắc bọn họ thân mật nhất mới có thể từ trong miệng anh nghe được, giờ phút này trong kẽ răng anh nặn ra hai chữ này tràn đầy châm chọc. Cố Lạc đón nhận ánh mắt xem kỹ tìm tòi nghiên cứu của anh, dùng nòng súng chỉa vào lồng ngực của anh, ngăn cách khoảng cách hai người quá đáng gần sát."Đừng nói khách khí như vậy, ‘mức độ’ của tôi anh vẫn luôn là người rõ ràng nhất."
Ace động tác trên tay không ngừng, chỉ cấp cho Thi Dạ Triêu một nét mặt "Anh em, thật hâm mộ ngươi".
Cả đời này người phụ nữ có thể nói chuyện cùng anh như vậy, sợ là chỉ có một Cố Lạc. Thi Dạ Triêu mặt lạnh ngồi trở lại đi, ngón tay ở trên địa đồ chỉ."Hướng bắc, đi sông Ngõa Tích."
"Không được, Tác Nhĩ khẳng định sớm bố trí canh phòng nơi đó." Cố Lạc chỉ xuống phía Tây Nam núi Nộ Phong. "Đi nơi này."
"Khoảng cách quá xa, hơn nữa núi Nộ Phong độ cao so với mặt biển cao hơn địa thế phức tạp." Ace phản đối, "Tình huống của cô con đường này căn bản không được, sông Ngõa Tích thích hợp cô, trước khi tới đây tôi đã dẫn người đem người Tác Nhĩ đóng ở đó giải quyết hơn nữa cắt đứt liên lạc của bọn họ, trong thời gian ngắn chỉ có con đường này là an toàn."
Cố Lạc quá thông minh, hình như phát giác cái gì bỗng chốc ngẩng đầu nhìn anh, Ace nét mặt không thay đổi, nhưng lại lén lút chột dạ không dứt.
Bên ngoài chiến hỏa không ngừng, thuộc hạ thông qua điện báo vô tuyến báo cáo, Tác Nhĩ lại cho một tiểu đội đánh lên, bọn họ không cầm cự được quá lâu.
Ace ra lệnh còn chưa mở miệng, trong tai nghe liền truyền đến thuộc hạ khàn giọng rống giận: "R——P——G——"
Cố Lạc trong lòng cả kinh, sau một khắc liền bị Thi Dạ Triêu phản ứng cực nhanh kéo vào trong ngực, lật người áp đảo trên mặt đất gắt gao bảo vệ, ngay sau đó âm thanh oanh tạc liên tiếp vang lên, giống như là nổ tung ở bên cạnh họ. Thân cây bị phá thành mảnh nhỏ cùng cục đá vụn chung quanh sụp đổ, bùn đất cùng bụi cây bị nổ bay ùn ùn kéo đến ập xuống.
Một hồi lâu sau, Ace bị cành cây cùng đất vụn đè loạn trên người bò ra, vẫy vẫy bụi đầy mặt và cổ lên tiếng mắng: "RPG? Mẹ kiếp! Tác Nhĩ thật là muốn đuổi tận giết sạch!"
Trong vòng phạm vi tầm nhìn, ánh lửa ngút trời, bốn chiếc quân dụng Hummer chỉ còn dư một chiếc còn có thể di chuyển, còn lại toàn bộ bởi vì tổn hại nghiêm trọng cơ hồ thành một đống sắt vụn.
Tình thế nguy cấp, bọn họ không thể lãng phí bất kỳ một phút nào nữa, Thi Dạ Triêu cùng Ace yên lặng trao đổi ánh mắt, đem một khẩu súng lục cùng một thanh mã tấu đứng ở bên cạnh cô.
Cố Lạc mi tâm nhảy dựng, tầm mắt ở trên người hai người đàn ông này nhanh chóng quét một vòng, trong nháy mắt xác định suy đoán của mình."Chớ hòng mơ tưởng bỏ lại tôi!"
"Boss, chúng ta là đi tìm Tác Nhĩ báo thù cho cô." Ace vừa đánh trả hỏa lực vừa sáng ngời nói dối.
Tác Nhĩ thế tấn công như thế rõ ràng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, nếu không phải binh lực hai bên muốn giao chiến trực diện cách nhau quá xa, kết quả ra sao cô căn bản không cảm tưởng tượng.
"Ít nói nhảm, tôi khi nào thì ở trước mặt anh rút lui trước!" Cố Lạc cổ họng phình to, hít sâu một hơi, giờ phút này hoàn toàn không có dũng khí đi nhìn ánh mắt của Thi Dạ Triêu, chỉ sợ từ trong mắt của anh thấy cùng Ace ngầm hiểu lẫn nhau gì đó, ôm súng chống đỡ vai, họng súng nhẹ nhàng, từ trong ống ngắm nhắm ngay mấy trăm mét bên ngoài nơi nào đó trong bụi cỏ lộ ra một phần nhỏ mũ sắt, trên mặt sát ý hiển thị rõ, hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp thở ra đồng thời, ngón trỏ khẽ chọc cò súng.
Đối phương chỉ chậm hơn so với cô vậy mà thời gian không đến một giây, liền đã bị một phát chết ngay.
Khi bắn mang tới lực đàn hồi đem cảm giác vết thương toàn thân cô đau đớn hình như trong nháy mắt phóng đại gấp trăm lần, ngay tiếp theo ý thức đều đi theo rung động dữ dội hoảng hốt, mồ hôi từ cái trán chảy xuống, chảy xuôi lướt qua da, thấm vào trong mắt.
Thi Dạ Triêu như thế nào mặc cho cô trốn tránh, một tay lấy cô kéo trở lại. "Đợi đến khi anh cùng Ace dẫn người dẫn rời đi hỏa lực, em lái xe thẳng hướng bắc, đi tới sông Ngõa Tích đem xe vứt ở chỗ đó, dọc theo bên bờ hướng hạ du đi, 4 km sau sẽ thấy một con thuyền, đáy thuyền có một cái túi được bao kín, bên trong có vũ khí, vật phẩm cấp cứu, thức ăn nước uống, còn có bản đồ, dựa theo đánh giấu đường đi ở trên đó rời khỏi nơi này."
Cố Lạc ngẩn ra, không dám tin."Các anh đã sớm lên kế hoạch tốt lắm?"
"Em ở đây chỉ làm liên lụy bọn anh."
Người đàn ông này luôn luôn bá đạo, dưới tình huống này giọng điệu theo lễ nghi vẫn đối với cô phục vụ quên mình, cố tình Cố Lạc cũng không sợ anh, bảo cô như thế nào nghe theo?
Chiến hỏa nổi lên bốn phía thì hai người dùng trầm mặc giằng co lẫn nhau.
Cố Lạc vẫn không lên tiếng, Thi Dạ Triêu một tay giữ chặt cổ của cô ép buộc cô ngẩng đầu nhìn mình: "Nghe được lời của anh sao?"
Môi cô cứng ngắc vểnh lên, đáy mắt nhuốm khổng lồ tức giận, gằn đầy đủ tên tuổi của anh."Thi, Dạ, Triêu."
". . . . . ."
"Anh đem em cứu ra, chính là vì để cho em như vậy rời khỏi anh?"
Không tiếng động.
Cam chịu.
Cố Lạc tâm chìm đến đáy cốc.
. . . . . .
Thi Dạ Triêu vẻ mặt nhạt nhẽo, sóng nước chẳng xao, chỉ là hơi dừng một chút liền buông tay ra, kéo chốt súng: "Từ Ngao bị Cố Doãn kềm chế không thể tới, phía dưới đường em phải tự mình đi. Anh sẽ che chở em, vẫn hướng bắc —— không nên quay đầu lại."
Cố Lạc trong nháy mắt giận không kềm được, níu lấy cổ áo anh. "Đừng đem em làm kẻ ngu, em không sợ chết, nếu không sẽ không để cho chính mình một thân bị thương chờ anh đến!"
Thi Dạ Triêu nhìn chăm chú cô chốc lát, con ngươi màu hổ phách nhuộm màu sắc giết chóc so bình thường càng thêm mê người, nhưng cũng càng thêm lạnh lùng. "Anh biết rõ em không phải sợ chết, là anh không muốn để em chết."
Ngón tay anh lau đi khóe mắt ướt át của cô, nặng nề, tàn nhẫn mở miệng: "Anh hiểu em đang nhớ cái gì, Cố Lạc, có chuyện có lẽ anh nên nói rõ một chút, anh tới cứu em cũng không phải bởi vì nguyên nhân em nghĩ kia, chẳng qua là Tác Nhĩ đoạt đồ của anh, anh phải đoạt lại."
Thi Dạ Triêu đẩy tay của cô ra, ánh mắt lạnh thấu xương giống như lưỡi dao sắc bén, đánh tới chỗ yếu nhất của Cố Lạc. "Em cho là lấy loại quan hệ này giữa em và anh, có thể tồn tại tình cảm giống như vậy sao?"
. . . . . .
Rõ ràng tiếng gầm rú đinh tai nhức óc như vậy, Cố Lạc vẫn nghe rõ anh đang nói mỗi một chữ, mất máu quá nhiều rốt cuộc làm cho cô bắt đầu cảm thấy rét run cùng từng trận choáng váng, ngón tay chợt không có hơi sức bắt lại anh.
Buông ra, nhẹ giọng cười."Nói rất hay."
"Anh thích sự thông minh của em."
Thi Dạ Triêu không lưu luyến chút nào quay đầu, nghe giọng nói Cố Lạc cực lạnh ở phía sau vang lên. "Rất vinh hạnh."
Thi Dạ Triêu cúi mắt, sau đó lại giương mắt lấy ánh mắt ra hiệu cho Ace.
Nếu như đổi một trường hợp, lấy tính khí của Ace nhất định phải một quyền hướng trên người Thi Dạ Triêu chào hỏi, nhưng hôm nay bọn họ có một mục đích giống nhau—— để cho cô còn sống.
Anh khẽ cắn răng, hướng về phía vô tuyến điện cùng các anh em rống lên một tiếng: "Yểm trợ!"
Sau đó thừa dịp thuộc hạ dùng hỏa lực che giấu chỗ trống kéo Cố Lạc mạnh mẽ áp tải đến chiếc Hummer trước mặt, đôi tay nâng mặt của cô lên, vẻ mặt có chút nặng nề. "Hãy nghe tôi nói, tôi biết kế hoạch này của chúng tôi cô sẽ tức giận."
Đầu Cố Lạc bị anh khống chế, nhưng đôi mắt vẫn quật cường nhìn chằm chằm Thi Dạ Triêu ở bên kia, ánh mắt oán hận, che một tầng xám tro.
Ace suy sụp không thể không thở dài, vẫn nói tiếp: "Cô đi rồi, chúng tôi không phải nhất định sẽ chết, nhưng cô ở đây, chúng tôi nhất định không sống được, Tác Nhĩ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Boss, cô phải còn sống, cùng Từ Ngao tới cứu chúng tôi trở về." Anh thu lại quá khứ bất cần đời, "Bây giờ không phải là thời điểm xử trí theo cảm tính, trong tay cô nắm giữ sống chết của chúng tôi, hiểu ý của tôi không? Cô phải đi."
Nói xong lời cuối cùng này, Ace cơ hồ ở trong mắt cô thấy được thứ gì đó gọi là nước mắt, biết cô nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua cô khóc.
Giống như Thi Dạ Triêu nói, cô đúng là người thông minh, cũng không phải người xung động, cân nhắc tình thế phân tích lợi hại cô cho tới bây giờ đều hiểu nhất.
Cố Lạc nhắm lại mắt, dùng tự chủ cực lớn mới không cho nước mắt rớt xuống, tay bao trùm ngay trước mắt, dần dần buông ra gắt gao cắn đôi môi, vài lần nghẹn ngào mới phát ra âm thanh. "Lúc nào thì đến phiên anh ra lệnh cho tôi? Trước khi tôi trở lại hãy chống đỡ cho tôi, không nên tùy tiện chết."
Ace cười một tiếng, "Dạ, quan lớn!"
Rất lâu về sau, Cố Lạc đều suy nghĩ tại sao cô không phải một người đàn bà bình thường, có thể vào thời điểm mấu chốt nghe the yêu hận của bản thân lựa chọn đường phải đi, mà không phải là để xuống yêu hận chạy theo con đường cô chỉ có thể đi.
Cô mở cửa Hummer trước khi rời đi cuối cùng nhìn thấy, là dấu tay Thi Dạ Triêu muốn cô một đường hướng phía bắc, cùng với vẻ mặt tỉnh táo đến tàn khốc nặng nề nhìn hai mắt cô thật lâu.
Dưới chân dẫm lên chân ga, cố gắng có thể cách xa bọn họ, cách xa anh nhanh nhất.
Ace lộn trở lại bên cạnh Thi Dạ Triêu, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe, cả người dáng vẻ tàn nhẫn khát máu mới bỏ lệnh cấm."Thật mẹ nó muốn đem băng đạn này bắn vào trên người anh! Để cho tôi nói những lời đó chẳng khác nào cầm đao đâm cô ấy!"
Nhưng anh lại không thể không thừa nhận, Thi Dạ Triêu nắm bắt nhược điểm của Cố Lạc quá chuẩn, một kích trí mạng, tuyệt không dài dòng dây dưa, dùng miệng của cậu ta, trực tiếp thay cô ấy lựa chọn, hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội nói không thể.
Bộ dáng Cố Lạc một mực ẩn nhẫn thoáng qua trước mắt Ace, làm cho trong lòng anh từng đợt khó chịu, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh này.
"Tôi không tin anh đối với cô ấy một chút tình cảm cũng không có."
Thi Dạ Triêu mang lấy một cây súng máy hạng nhẹ, ngón tay đè lại cò súng không thả, nòng súng máy tỏa ra hơi nóng, che giấu tâm tình ở đáy mắt chỗ sâu nào đó của anh, chỉ nhàn nhạt trả lại cậu ta năm chữ ngắn gọn:
"Những thứ này, không quan trọng."
Ace yên lặng, trong nháy mắt nói không ra lời.
Những thứ kia Cố Lạc cho là so với tính mạng còn quan trọng hơn, đối với Thi Dạ Triêu mà nói lại hoàn toàn không bằng tính mạng của cô.
Trong kính chiếu hậu ánh lửa càng ngày càng yếu, tiếng súng càng ngày càng xa, Cố Lạc cầm tay lái tay trái bởi vì dùng sức quá độ chảy ra nhiều máu hơn, nhiễm đỏ băng gạc.
Một đường hướng phía bắc, không nên quay đầu lại.
Không nên quay đầu lại.
Cô ra lệnh mình kềm chế không nên tại lúc này có cảm xúc, nghe theo lời Thi Dạ Triêu nói một đường lái xe chạy về hướng bắc, ở sông Ngõa Tích bỏ xe đi bộ, cũng cẩn thận một chút không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Cố Lạc tìm được con thuyền nhỏ kia, ngoại hình đơn sơ, mục tiêu duy nhất để che giấu bản thân không bị bại lộ.
Thuyền nhỏ ở trên sông Ngõa Tích rộng rãi lướt qua cực nhanh, tạo nên vằn nước như gương sáng giống như ở trên mặt sông yên lặng xé mở một vết rách thật dài.
Cố Lạc tay khống chế bánh lái, dùng mã tấu mở ra ở đáy thuyền tìm được một túi bọc kín, bên trong ngoại trừ có những thứ anh nói qua, mặt khác còn chuẩn bị quần áo sạch sẽ, tiền mặt, bao gồm hộ chiếu các loại văn kiện cần thiết.
Mà ở dưới đáy túi, lại còn có năm địa chỉ cùng năm cái chìa khóa nhà rải rác ở những quốc gia khác nhau, nếu cô đi bất kỳ chỗ nào trong này, cũng sẽ không có người dễ dàng tìm được cô.
Bỗng chốc, Cố Lạc rốt cuộc cảm giác mình có thể càn rỡ khóc, nhưng đôi mắt lại bị gió thổi đến khô khốc chỉ còn lại đau đớn bén nhọn.
Cô chợt hiểu một chuyện:
Câu "Không nên quay đầu lại" kia, rõ ràng là Thi Dạ Triêu đang hướng cô cáo biệt.
—— tất nhiên, vĩnh biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.