[Lâu Thành Diễn Sinh] [Lăng Lý] Sổ Tay Chăn Nuôi Sư Tử
Chương 12
Thanh Hòa Nhuận Hạ
13/12/2021
Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
12. Tỉnh lại thấy anh, thật tốt
Thật ra Lý Huân Nhiên vẫn có ý thức. Cậu đang nằm trên băng ca, mơ hồ nhìn ngọn đèn trần trên đầu, hành lang kéo dài thành một dải sáng dài, sau đó có tiếng người đang nói chuyện...
Là giọng nói của Lăng Viễn.
Lăng Viễn dường như cách cậu rất xa, giọng nói rất nhỏ. Cậu rất muốn ngồi dậy nhìn anh. Lý Huân Nhiên biết bản thân hiện tại chắc chắn rất thảm hại, cậu ngửi thấy mùi máu tươi của mình. Cậu tự hỏi Lăng Viễn nhìn thấy sẽ có phản ứng gì? Có thể tức giận hay không? Hình như cậu chưa từng thấy Lăng Viễn thật sự nổi giận với ai. Lăng Viễn có phong thái của một quý tộc xưa, không thể làm chuyện không phù hợp với thân phận.
Lý Huân Nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Thời gian giải phẫu rất lâu. Suốt nhiều giờ, Lý Duệ và Vi Thiên Thư ra sức cứu giúp, hai vị bác sĩ chủ nhiệm thân kinh bách chiến vì Lý Huân Nhiên sử dụng hết bản lãnh. Tình trạng của Lý Huân Nhiên còn tồi tệ hơn trong dự tính của Lý Duệ, tổn thương gan hở, tràn mật, khoang bụng xuất huyết nhiều. Anh ta và Vi Thiên Thư tính bảo vệ mật và phần lớn gan của Lý Huân Nhiên. Nếu không, dù Lý Huân Nhiên không chết thì sinh hoạt nửa đời sau cũng tiêu tùng.
Lăng Viễn quay trở lại văn phòng. Anh phải đối phó với người của Cục Y tế, còn có phóng viên. Mặc dù cô Liêu đã ra đi, nhưng mọi chuyện vẫn đang phát triển. Mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân đầy máu và nước mắt, mà máu thì sẽ thu hút ruồi bọ. Lăng Viễn tiếp nhận phỏng vấn, phong độ trả lời các loại câu hỏi từ phóng viên. Người nhà Tiền Tiểu Ngọc vẫn đang làm khó dễ, đòi bồi thường cao. Lăng Viễn lịch sự trả lời, điều này cần phải tiến hành theo trình tự pháp lý, chúng tôi tin rằng công lý nghiêm minh, sẽ cho mỗi chúng ta một câu trả lời công bằng. Nữ phóng viên vẫn luôn tìm phốt của Lăng Viễn cứ cắn lấy anh không buông, hỏi anh có phải sau này mạng người nghèo không còn là mạng, tài nguyên y tế sẽ nghiêng về tư bản phải không.
Lăng Viễn không trả lời cô ta, chỉ nhìn cô ta cười. Lăng Viễn là một người đàn ông anh tuấn, phụ nữ thích đàn ông anh tuấn. Nữ phóng viên nhìn anh, khuôn mặt đột nhiên hơi ửng hồng, may mà không thấy rõ.
Lăng Viễn trả lời đủ loại câu hỏi, đuổi được đám phóng viên và đoàn thanh tra Cục Y tế đi, ba chồng và chồng của Tiền Tiểu Ngọc được cao nhân chỉ điểm, làm sự việc rùm beng lên, trên Weibo tràn ngập các tin nhắn mắng chửi nhục mạ bệnh viện trực thuộc, nói bệnh viện là cầm thú. Tác phong quan liêu của Lăng Viễn hiểu rất rõ, "Thuận theo ý dân" phải đặt trên hết. Vì vậy, anh đã nôn nóng để cho cô Liêu nghỉ hưu - Nếu cô Liêu vẫn còn, sẽ không tốt cho bà ấy.
Lăng Viễn đã tổ chức một cuộc họp cấp cao với những người trong đoàn thanh tra, Lăng Viễn lời nói đưa đẩy hạ bút thành văn còn có thể nịnh bợ hai ba câu có chừng mực, anh phải áp chế chuyện này bởi vì nó gây nguy hiểm cho Chi nhánh Hạnh Lâm.
Hiệu suất của Lăng Viễn luôn hoàn hảo như vậy.
Mình đang nói cái gì?
Mình đang làm cái gì?
Lăng Viễn nói một cách máy móc, mỉm cười một cách máy móc. Anh không thể kiểm soát não bộ của mình nữa, hình ảnh những ca giải phẫu chấn thương gan mà anh đã thực hiện trước kia lập đi lập lại trong đầu.
Rửa khoan bụng.
Chụp động mạch gan.
Chọc dò tĩnh mạch dưới đòn qua da.
Chọc dò tĩnh mạch cảnh trong.
Rạch một đường giữa ở bụng trên, thực hiện một đường rạch giữa ngực-bụng khi cần thiết. Vết mổ phải lớn và lộ ra ngoài hoàn toàn.
Vết mổ ở gan gọn gàng.
Cắt bỏ một phần gan.
Lăng Viễn cảm thấy mình bị chia cắt thành hai người. Một người đang nói nhảm, một người khác không ngừng nhớ lại những ca phẫu thuật mình đã làm, tưởng tượng Huân Nhiên hiện tại nằm trong phòng mổ được làm sạch vết thương, cắt rồi khâu lại.
Lăng Viễn muốn phát điên.
Người từ Cục Y tế và Viện trưởng Lăng có thể xem như có cùng chung nhận thức. Viện trưởng Lăng bình thường quan hệ với Cục Y tế không tồi, Cục Y tế cũng không muốn làm cho quá khó xem. Con người Lăng Viễn đi đến đâu cũng đều như một làn gió xuân làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Sau khi đưa đoàn thanh tra của Cục Y tế đi, Lăng Viễn lấy viên thuốc nhai ra nhét vào miệng. Dạ dày anh đang đau, đau đến mức đổ mồ hôi, phóng viên còn tưởng rằng anh bị nóng, mở miệng nói đùa một chút rồi cho qua.
Anh không nóng, anh đang đau.
Lăng Viễn chống tường từ từ đi xuống sảnh cấp cứu. Có một người đàn ông đang đứng bên ngoài phòng mổ, ông ấy mặc bộ quân phục cảnh sát, dáng người dong dỏng cao. Chỉ cần nhìn vào tấm lưng thẳng tắp cũng biết ông ấy là ai. Ông ấy là cha của Lý Huân Nhiên, Cục trưởng Lý.
Cục trưởng Lý tướng mạo nghiêm túc, trang trọng. Tương lai Huân Nhiên đến tuổi này, không biết có phải sẽ giống thế này không. Cậu ấy bây giờ chỉ vì một chút vui vẻ đã há miệng cười ngửa tới ngửa lui. Lăng Viễn bỏ tay đang đỡ tường xuống, đi đến chào hỏi Cục trưởng Lý: "Cục trưởng Lý."
Cục trưởng Lý liếc nhìn Lăng Viễn. Bọn họ có chút giao tình mờ nhạt, dù sao nghề cảnh sát có tỷ lệ tai nạn lao động cao. Cục trưởng Lý gật đầu, sau đó trở nên bất mãn. Nói đến Lăng Viễn người dân cả nước ai cũng biết, tại sao Lăng Viễn không tự mình cứu con ông? Người làm cha lúc này thật không thể nói đạo lý. Lăng Viễn đã nhìn ra, anh cười khổ một chút.
Lăng Viễn và Cục trưởng Lý đợi trước cửa phòng phẫu thuật. Cục trưởng Lý thật sự quá lo lắng, không đủ sức lực ứng phó với Viện trưởng Lăng, mà Viện trưởng Lăng cũng giống như vậy. Hai người đàn ông đứng im lặng, tất cả các y tá đi qua đều liếc nhìn.
Lăng Viễn tưởng tượng vô số khả năng xấu nhất có thể xảy ra, dạ dày càng lúc càng đau, giống như bị dao cắt. Khi Lý Duệ bước ra cả người Lăng Viễn run lên. Cục trưởng Lý đi đến hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi thế nào?"
Lý Duệ cởi khẩu trang: "Thể chất cậu ấy rất tốt, kế tiếp cần phải quan sát."
Cục trưởng Lý muốn nghe thấy "Giải phẫu thành công" hoặc "Giải phẫu không thành công", một trong hai câu trả lời đó. Sau khi nghe thấy lời bác sĩ nói, ông thả lỏng người chạy vào khoa nội theo giường đẩy. Lăng Viễn kéo Vi Thiên Thư đi từ xa, nhỏ giọng hỏi: "Một phần lá gan đã bị cắt bỏ rồi sao?"
Vi Thiên Thư nói: "Tôi và Lý Duệ định cắt bỏ gan để cầm máu, thùy của gan đã bị thương quá sâu, hơn nữa tĩnh mạch cửa của gan cũng bị tổn thương, may người đi theo xe là Lý Duệ, gặp bác sĩ khác, cậu cảnh sát trẻ này đã bị chảy máu đến chết. "
Lăng Viễn sốt ruột: "Rốt cuộc có cắt hay không?"
Vi Thiên Thư mệt đến mức mặt mày tái mét: "Cậu gấp cái gì? Không có cắt. Vốn dĩ tôi và Lão Lý định tình huống xấu nhất sẽ cắt bỏ phần hoại tử để cầm máu, nhưng thể lực của cậu cảnh sát này thật sự quá tốt, hơn nữa cậu cũng biết, cắt bỏ gan có ảnh hưởng rất lớn với bệnh nhân."
Lăng Viễn nói: "Tràn mật có nặng không?"
Vi Thiên Thư nói: "Rất nặng, chúng tôi đều nghĩ mật cậu ấy không được rồi. Tôi và Lão Lý tiến hành tẩy rửa sạch sẽ khoan bụng, vài ngày tới sẽ làm cuộc kiểm tra dạ dày và ruột của viên cảnh sát trẻ này. Sau phẫu thuật, chúng ta phải quan sát các loại số liệu, dù sao chúng ta không thể đảm bảo sẽ không có biến chứng nào xảy ra."
Lăng Viễn gật đầu, vỗ vỗ vai Vi Thiên Thư rồi chạy theo giường đẩy.
Vi Thiên Thư đột nhiên nhớ ra đã quên đánh Lăng Viễn.
Lý Huân Nhiên vào phòng bệnh, Lăng Viễn đích thân tới hầu hạ cậu, lấy gối, san phẳng giường, cùng với bác sĩ và y tá mỗi người túm một góc ga giường nhấc Lý Huân Nhiên đặt lên giường. Chiếc áo phẫu thuật Lý Huân Nhiên mặc dính đầy máu, Cục trưởng Lý chân mềm nhũn. Thời trẻ ông làm cảnh sát vũ trang, đã từng chịu đao thương súng thật. Nhưng nhìn thấy máu của con trai, ông không chịu nổi. Lăng Viễn cởi áo phẫu thuật của Huân Nhiên, thay áo bệnh nhân cho cậu. Y tá trưởng mang bảy, tám túi treo lên giá, treo không hết đặt trên đầu tủ, rồi nối nó với cây kim châm trên mu bàn tay của Lý Huân Nhiên. Cuối cùng là máy bơm PCA(*), Cục trưởng Lý còn tưởng đó là bộ đàm. Trên người Lý Huân Nhiên gắn ống dẫn lưu Jackson-Pratt(**), đã có chất lỏng tích tụ trong túi. Cục trưởng Lý chân tay luống cuống không hiểu mấy cái này để làm gì.
(*là máy bơm tiêm chuyên dụng chứa thuốc giảm đau giúp bệnh nhân kiểm soát lượng thuốc giảm đau mà bệnh nhân cần. Bệnh nhân không phải chờ điều dưỡng chuẩn bị thuốc tiêm – Nguồn)
(**là một thiết bị y tế hút kín thường được sử dụng làm ống dẫn lưu sau phẫu thuật để thu thập chất lỏng cơ thể từ các vị trí phẫu thuật, trong truyện dùng loại 2 ống)
Lăng Viễn cùng y tá trưởng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, gật đầu. Dàn xếp cho Lý Huân Nhiên xong, Lăng Viễn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cục trưởng Lý, nhẹ nhàng nói: "Cục trưởng Lý, tối nay Huân Nhiên sẽ không chịu khổ nhiều, dù sao thuốc tê cũng chưa tan hết. Chú đi nghỉ đi, ngày mai lại đến xem cậu ấy? "
Cục trưởng Lý lắc đầu: "Không được, tôi trông coi nó. Ít nhất cũng có thể kêu y tá đổi túi truyền dịch."
Lăng Viễn không phản đối.
Anh cùng Cục trưởng Lý trông coi Huân Nhiên.
Tuy Cục trưởng Lý cảm thấy quái lạ khi Viện trưởng Lăng canh giữ ở đây, nhưng lúc này ông đang mất bình tĩnh, có Viện trưởng ở đây ông cũng yên tâm.Phòng của Lý Huân Nhiên là phòng đơn, có ghế sô pha bên trong, Cục trưởng Lý từ nơi khác chạy về, thật sự quá mệt, ngủ gục trên ghế sô pha. Lăng Viễn di chuyển cái ghế đẩu nhỏ, ngồi bên cạnh Lý Huân Nhiên, nhìn cậu ấy.
Gầy hơn rồi.
Lăng Viễn muốn vươn tay sờ mặt cậu, nhưng tiếng ngáy như sấm của Cục trưởng Lý ở bên cạnh khiến anh từ bỏ. Huân Nhiên vẫn luôn gầy như vậy, bây giờ gầy yếu nằm trên giường, không thể nằm gối chỉ có thể nằm không. Lăng Viễn cúi đầu, lặng lẽ cọ mặt mình lên những ngón tay của Lý Huân Nhiên. Ngón tay Lý Huân Nhiên cử động, Lăng Viễn vẫn như vậy, cuộn mình dựa vào trên giường, giống như một chiếc thuyền mệt mỏi, cuối cùng cũng cập bờ.
Viện trưởng Lăng đích thân đổi dịch truyền cho Lý Huân Nhiên cả đêm. Lý Huân Nhiên nằm yên lặng, hàng mi dài như cánh bướm đậu trên khuôn mặt xinh đẹp. Lăng Viễn đột nhiên nở nụ cười. Khuôn mặt ngái ngủ ngây thơ hiếm có của chú sư tử nhỏ, anh quang minh chính đại tỉ mỉ nhìn ngắm.
Huân Nhiên à.
Sáng hôm sau Huân Nhiên tỉnh. Cậu từ từ mở mắt, thuốc mê khiến suy nghĩ của cậu có chút chậm lại. Lăng Viễn ngồi xổm trên mặt đất quan sát chất lỏng trong túi dẫn lưu của cậu, xung quanh anh có một số đồng nghiệp của cậu. Cậu đảo mắt tìm người, lập tức nhìn thấy Phí Giải. Phí Giải thức trắng đêm, nghi phạm quy án bọn họ phải xử lý trong đêm. Lý Huân Nhiên yên lặng nhìn Phí Giải, Phí Giải lâu lâu khôn được một lần: "Thầy à, thầy yên tâm, bé gái chỉ bị chút thương ngoài da, cha mẹ cô bé đã đón bé về nhà."
Lý Huân Nhiên nhắm mắt lại lần nữa.
Không.
Phí Giải không nói hết sự thật.
Bé gái bị nghi phạm cưỡng hiếp liên tục, phần thân dưới nhiễm trùng. Sau khi nữ cảnh sát thu thập chứng cứ, đưa cô bé vào bệnh viện điều trị vết thương ở cổ và thân dưới, cha mẹ cô bé mới đến. Cha của cô bé đá cô bé một cái, cảm thấy cô bé bẩn thỉu. Mẹ cô bé chỉ biết khóc.
Phí Giải cảm thấy ghê tởm.
Nhưng cậu không thể nói chuyện đó với thầy.
Thời gian thăm không được quá lâu, Viện trưởng Lăng ra mặt đuổi người. Cục trưởng Lý ngày hôm qua ngủ cả đêm cảm thấy xấu hổ, hôm nay quyết tâm phải chăm sóc tốt con trai. Ông ấy chỉ biết bác sĩ nói ca mổ thành công, ông yên tâm. Mấy năm nay được bà Lý chăm sóc quen rồi, chưa từng chăm sóc cho người khác, không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi. Viện trưởng Lăng nhẹ nhàng kiên nhẫn thuyết phục Cục trưởng Lý trở về nghỉ ngơi, thuận tiện chuẩn bị ít quần áo sạch cho Huân Nhiên, cũng đảm bảo bệnh viện trực thuộc chăm sóc bệnh nhân tuyệt đối tận tâm, hết sức cẩn thận. Cục trưởng Lý không phải là đối thủ của Viện trưởng Lăng, cũng hiểu nên chuẩn bị chút quần áo cho Huân Nhiên, bà Lý không có ở nhà, ông chỉ có thể trở về lấy. Vì vậy đồng ý, cùng đám người Cục Cảnh sát rời đi.
Sau khi Cục trưởng Lý rời đi, Viện trưởng Lăng thay túi dẫn lưu, phát hiện Huân Nhiên có vẻ hơi dị ứng với băng dính, dịch mô rỉ ra từ vết mổ và ống dẫn lưu có hơi nhiều. Anh thở dài, nhận ra Huân Nhiên lại tỉnh dậy.
Lý Huân Nhiên lần này đã tỉnh táo hơn. Cậu yếu ớt nhìn Viện trưởng Lăng. Viện trưởng Lăng bình thường chú ý đến ngoại hình, mặc áo blouse cũng hiện ra khí chất như mặt vest dự hội, giờ thì cả râu cũng lộ ra. Lý Huân Nhiên giơ tay lên, dùng ngón tay sờ mặt Lăng Viễn.
"Râu" Cậu nói.
- ----o0o-----
Edit chương này tốn nơron hơi nhiều, từ chuyện ngành rồi máy móc này nọ.
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
12. Tỉnh lại thấy anh, thật tốt
Thật ra Lý Huân Nhiên vẫn có ý thức. Cậu đang nằm trên băng ca, mơ hồ nhìn ngọn đèn trần trên đầu, hành lang kéo dài thành một dải sáng dài, sau đó có tiếng người đang nói chuyện...
Là giọng nói của Lăng Viễn.
Lăng Viễn dường như cách cậu rất xa, giọng nói rất nhỏ. Cậu rất muốn ngồi dậy nhìn anh. Lý Huân Nhiên biết bản thân hiện tại chắc chắn rất thảm hại, cậu ngửi thấy mùi máu tươi của mình. Cậu tự hỏi Lăng Viễn nhìn thấy sẽ có phản ứng gì? Có thể tức giận hay không? Hình như cậu chưa từng thấy Lăng Viễn thật sự nổi giận với ai. Lăng Viễn có phong thái của một quý tộc xưa, không thể làm chuyện không phù hợp với thân phận.
Lý Huân Nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Thời gian giải phẫu rất lâu. Suốt nhiều giờ, Lý Duệ và Vi Thiên Thư ra sức cứu giúp, hai vị bác sĩ chủ nhiệm thân kinh bách chiến vì Lý Huân Nhiên sử dụng hết bản lãnh. Tình trạng của Lý Huân Nhiên còn tồi tệ hơn trong dự tính của Lý Duệ, tổn thương gan hở, tràn mật, khoang bụng xuất huyết nhiều. Anh ta và Vi Thiên Thư tính bảo vệ mật và phần lớn gan của Lý Huân Nhiên. Nếu không, dù Lý Huân Nhiên không chết thì sinh hoạt nửa đời sau cũng tiêu tùng.
Lăng Viễn quay trở lại văn phòng. Anh phải đối phó với người của Cục Y tế, còn có phóng viên. Mặc dù cô Liêu đã ra đi, nhưng mọi chuyện vẫn đang phát triển. Mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân đầy máu và nước mắt, mà máu thì sẽ thu hút ruồi bọ. Lăng Viễn tiếp nhận phỏng vấn, phong độ trả lời các loại câu hỏi từ phóng viên. Người nhà Tiền Tiểu Ngọc vẫn đang làm khó dễ, đòi bồi thường cao. Lăng Viễn lịch sự trả lời, điều này cần phải tiến hành theo trình tự pháp lý, chúng tôi tin rằng công lý nghiêm minh, sẽ cho mỗi chúng ta một câu trả lời công bằng. Nữ phóng viên vẫn luôn tìm phốt của Lăng Viễn cứ cắn lấy anh không buông, hỏi anh có phải sau này mạng người nghèo không còn là mạng, tài nguyên y tế sẽ nghiêng về tư bản phải không.
Lăng Viễn không trả lời cô ta, chỉ nhìn cô ta cười. Lăng Viễn là một người đàn ông anh tuấn, phụ nữ thích đàn ông anh tuấn. Nữ phóng viên nhìn anh, khuôn mặt đột nhiên hơi ửng hồng, may mà không thấy rõ.
Lăng Viễn trả lời đủ loại câu hỏi, đuổi được đám phóng viên và đoàn thanh tra Cục Y tế đi, ba chồng và chồng của Tiền Tiểu Ngọc được cao nhân chỉ điểm, làm sự việc rùm beng lên, trên Weibo tràn ngập các tin nhắn mắng chửi nhục mạ bệnh viện trực thuộc, nói bệnh viện là cầm thú. Tác phong quan liêu của Lăng Viễn hiểu rất rõ, "Thuận theo ý dân" phải đặt trên hết. Vì vậy, anh đã nôn nóng để cho cô Liêu nghỉ hưu - Nếu cô Liêu vẫn còn, sẽ không tốt cho bà ấy.
Lăng Viễn đã tổ chức một cuộc họp cấp cao với những người trong đoàn thanh tra, Lăng Viễn lời nói đưa đẩy hạ bút thành văn còn có thể nịnh bợ hai ba câu có chừng mực, anh phải áp chế chuyện này bởi vì nó gây nguy hiểm cho Chi nhánh Hạnh Lâm.
Hiệu suất của Lăng Viễn luôn hoàn hảo như vậy.
Mình đang nói cái gì?
Mình đang làm cái gì?
Lăng Viễn nói một cách máy móc, mỉm cười một cách máy móc. Anh không thể kiểm soát não bộ của mình nữa, hình ảnh những ca giải phẫu chấn thương gan mà anh đã thực hiện trước kia lập đi lập lại trong đầu.
Rửa khoan bụng.
Chụp động mạch gan.
Chọc dò tĩnh mạch dưới đòn qua da.
Chọc dò tĩnh mạch cảnh trong.
Rạch một đường giữa ở bụng trên, thực hiện một đường rạch giữa ngực-bụng khi cần thiết. Vết mổ phải lớn và lộ ra ngoài hoàn toàn.
Vết mổ ở gan gọn gàng.
Cắt bỏ một phần gan.
Lăng Viễn cảm thấy mình bị chia cắt thành hai người. Một người đang nói nhảm, một người khác không ngừng nhớ lại những ca phẫu thuật mình đã làm, tưởng tượng Huân Nhiên hiện tại nằm trong phòng mổ được làm sạch vết thương, cắt rồi khâu lại.
Lăng Viễn muốn phát điên.
Người từ Cục Y tế và Viện trưởng Lăng có thể xem như có cùng chung nhận thức. Viện trưởng Lăng bình thường quan hệ với Cục Y tế không tồi, Cục Y tế cũng không muốn làm cho quá khó xem. Con người Lăng Viễn đi đến đâu cũng đều như một làn gió xuân làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Sau khi đưa đoàn thanh tra của Cục Y tế đi, Lăng Viễn lấy viên thuốc nhai ra nhét vào miệng. Dạ dày anh đang đau, đau đến mức đổ mồ hôi, phóng viên còn tưởng rằng anh bị nóng, mở miệng nói đùa một chút rồi cho qua.
Anh không nóng, anh đang đau.
Lăng Viễn chống tường từ từ đi xuống sảnh cấp cứu. Có một người đàn ông đang đứng bên ngoài phòng mổ, ông ấy mặc bộ quân phục cảnh sát, dáng người dong dỏng cao. Chỉ cần nhìn vào tấm lưng thẳng tắp cũng biết ông ấy là ai. Ông ấy là cha của Lý Huân Nhiên, Cục trưởng Lý.
Cục trưởng Lý tướng mạo nghiêm túc, trang trọng. Tương lai Huân Nhiên đến tuổi này, không biết có phải sẽ giống thế này không. Cậu ấy bây giờ chỉ vì một chút vui vẻ đã há miệng cười ngửa tới ngửa lui. Lăng Viễn bỏ tay đang đỡ tường xuống, đi đến chào hỏi Cục trưởng Lý: "Cục trưởng Lý."
Cục trưởng Lý liếc nhìn Lăng Viễn. Bọn họ có chút giao tình mờ nhạt, dù sao nghề cảnh sát có tỷ lệ tai nạn lao động cao. Cục trưởng Lý gật đầu, sau đó trở nên bất mãn. Nói đến Lăng Viễn người dân cả nước ai cũng biết, tại sao Lăng Viễn không tự mình cứu con ông? Người làm cha lúc này thật không thể nói đạo lý. Lăng Viễn đã nhìn ra, anh cười khổ một chút.
Lăng Viễn và Cục trưởng Lý đợi trước cửa phòng phẫu thuật. Cục trưởng Lý thật sự quá lo lắng, không đủ sức lực ứng phó với Viện trưởng Lăng, mà Viện trưởng Lăng cũng giống như vậy. Hai người đàn ông đứng im lặng, tất cả các y tá đi qua đều liếc nhìn.
Lăng Viễn tưởng tượng vô số khả năng xấu nhất có thể xảy ra, dạ dày càng lúc càng đau, giống như bị dao cắt. Khi Lý Duệ bước ra cả người Lăng Viễn run lên. Cục trưởng Lý đi đến hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi thế nào?"
Lý Duệ cởi khẩu trang: "Thể chất cậu ấy rất tốt, kế tiếp cần phải quan sát."
Cục trưởng Lý muốn nghe thấy "Giải phẫu thành công" hoặc "Giải phẫu không thành công", một trong hai câu trả lời đó. Sau khi nghe thấy lời bác sĩ nói, ông thả lỏng người chạy vào khoa nội theo giường đẩy. Lăng Viễn kéo Vi Thiên Thư đi từ xa, nhỏ giọng hỏi: "Một phần lá gan đã bị cắt bỏ rồi sao?"
Vi Thiên Thư nói: "Tôi và Lý Duệ định cắt bỏ gan để cầm máu, thùy của gan đã bị thương quá sâu, hơn nữa tĩnh mạch cửa của gan cũng bị tổn thương, may người đi theo xe là Lý Duệ, gặp bác sĩ khác, cậu cảnh sát trẻ này đã bị chảy máu đến chết. "
Lăng Viễn sốt ruột: "Rốt cuộc có cắt hay không?"
Vi Thiên Thư mệt đến mức mặt mày tái mét: "Cậu gấp cái gì? Không có cắt. Vốn dĩ tôi và Lão Lý định tình huống xấu nhất sẽ cắt bỏ phần hoại tử để cầm máu, nhưng thể lực của cậu cảnh sát này thật sự quá tốt, hơn nữa cậu cũng biết, cắt bỏ gan có ảnh hưởng rất lớn với bệnh nhân."
Lăng Viễn nói: "Tràn mật có nặng không?"
Vi Thiên Thư nói: "Rất nặng, chúng tôi đều nghĩ mật cậu ấy không được rồi. Tôi và Lão Lý tiến hành tẩy rửa sạch sẽ khoan bụng, vài ngày tới sẽ làm cuộc kiểm tra dạ dày và ruột của viên cảnh sát trẻ này. Sau phẫu thuật, chúng ta phải quan sát các loại số liệu, dù sao chúng ta không thể đảm bảo sẽ không có biến chứng nào xảy ra."
Lăng Viễn gật đầu, vỗ vỗ vai Vi Thiên Thư rồi chạy theo giường đẩy.
Vi Thiên Thư đột nhiên nhớ ra đã quên đánh Lăng Viễn.
Lý Huân Nhiên vào phòng bệnh, Lăng Viễn đích thân tới hầu hạ cậu, lấy gối, san phẳng giường, cùng với bác sĩ và y tá mỗi người túm một góc ga giường nhấc Lý Huân Nhiên đặt lên giường. Chiếc áo phẫu thuật Lý Huân Nhiên mặc dính đầy máu, Cục trưởng Lý chân mềm nhũn. Thời trẻ ông làm cảnh sát vũ trang, đã từng chịu đao thương súng thật. Nhưng nhìn thấy máu của con trai, ông không chịu nổi. Lăng Viễn cởi áo phẫu thuật của Huân Nhiên, thay áo bệnh nhân cho cậu. Y tá trưởng mang bảy, tám túi treo lên giá, treo không hết đặt trên đầu tủ, rồi nối nó với cây kim châm trên mu bàn tay của Lý Huân Nhiên. Cuối cùng là máy bơm PCA(*), Cục trưởng Lý còn tưởng đó là bộ đàm. Trên người Lý Huân Nhiên gắn ống dẫn lưu Jackson-Pratt(**), đã có chất lỏng tích tụ trong túi. Cục trưởng Lý chân tay luống cuống không hiểu mấy cái này để làm gì.
(*là máy bơm tiêm chuyên dụng chứa thuốc giảm đau giúp bệnh nhân kiểm soát lượng thuốc giảm đau mà bệnh nhân cần. Bệnh nhân không phải chờ điều dưỡng chuẩn bị thuốc tiêm – Nguồn)
(**là một thiết bị y tế hút kín thường được sử dụng làm ống dẫn lưu sau phẫu thuật để thu thập chất lỏng cơ thể từ các vị trí phẫu thuật, trong truyện dùng loại 2 ống)
Lăng Viễn cùng y tá trưởng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, gật đầu. Dàn xếp cho Lý Huân Nhiên xong, Lăng Viễn nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cục trưởng Lý, nhẹ nhàng nói: "Cục trưởng Lý, tối nay Huân Nhiên sẽ không chịu khổ nhiều, dù sao thuốc tê cũng chưa tan hết. Chú đi nghỉ đi, ngày mai lại đến xem cậu ấy? "
Cục trưởng Lý lắc đầu: "Không được, tôi trông coi nó. Ít nhất cũng có thể kêu y tá đổi túi truyền dịch."
Lăng Viễn không phản đối.
Anh cùng Cục trưởng Lý trông coi Huân Nhiên.
Tuy Cục trưởng Lý cảm thấy quái lạ khi Viện trưởng Lăng canh giữ ở đây, nhưng lúc này ông đang mất bình tĩnh, có Viện trưởng ở đây ông cũng yên tâm.Phòng của Lý Huân Nhiên là phòng đơn, có ghế sô pha bên trong, Cục trưởng Lý từ nơi khác chạy về, thật sự quá mệt, ngủ gục trên ghế sô pha. Lăng Viễn di chuyển cái ghế đẩu nhỏ, ngồi bên cạnh Lý Huân Nhiên, nhìn cậu ấy.
Gầy hơn rồi.
Lăng Viễn muốn vươn tay sờ mặt cậu, nhưng tiếng ngáy như sấm của Cục trưởng Lý ở bên cạnh khiến anh từ bỏ. Huân Nhiên vẫn luôn gầy như vậy, bây giờ gầy yếu nằm trên giường, không thể nằm gối chỉ có thể nằm không. Lăng Viễn cúi đầu, lặng lẽ cọ mặt mình lên những ngón tay của Lý Huân Nhiên. Ngón tay Lý Huân Nhiên cử động, Lăng Viễn vẫn như vậy, cuộn mình dựa vào trên giường, giống như một chiếc thuyền mệt mỏi, cuối cùng cũng cập bờ.
Viện trưởng Lăng đích thân đổi dịch truyền cho Lý Huân Nhiên cả đêm. Lý Huân Nhiên nằm yên lặng, hàng mi dài như cánh bướm đậu trên khuôn mặt xinh đẹp. Lăng Viễn đột nhiên nở nụ cười. Khuôn mặt ngái ngủ ngây thơ hiếm có của chú sư tử nhỏ, anh quang minh chính đại tỉ mỉ nhìn ngắm.
Huân Nhiên à.
Sáng hôm sau Huân Nhiên tỉnh. Cậu từ từ mở mắt, thuốc mê khiến suy nghĩ của cậu có chút chậm lại. Lăng Viễn ngồi xổm trên mặt đất quan sát chất lỏng trong túi dẫn lưu của cậu, xung quanh anh có một số đồng nghiệp của cậu. Cậu đảo mắt tìm người, lập tức nhìn thấy Phí Giải. Phí Giải thức trắng đêm, nghi phạm quy án bọn họ phải xử lý trong đêm. Lý Huân Nhiên yên lặng nhìn Phí Giải, Phí Giải lâu lâu khôn được một lần: "Thầy à, thầy yên tâm, bé gái chỉ bị chút thương ngoài da, cha mẹ cô bé đã đón bé về nhà."
Lý Huân Nhiên nhắm mắt lại lần nữa.
Không.
Phí Giải không nói hết sự thật.
Bé gái bị nghi phạm cưỡng hiếp liên tục, phần thân dưới nhiễm trùng. Sau khi nữ cảnh sát thu thập chứng cứ, đưa cô bé vào bệnh viện điều trị vết thương ở cổ và thân dưới, cha mẹ cô bé mới đến. Cha của cô bé đá cô bé một cái, cảm thấy cô bé bẩn thỉu. Mẹ cô bé chỉ biết khóc.
Phí Giải cảm thấy ghê tởm.
Nhưng cậu không thể nói chuyện đó với thầy.
Thời gian thăm không được quá lâu, Viện trưởng Lăng ra mặt đuổi người. Cục trưởng Lý ngày hôm qua ngủ cả đêm cảm thấy xấu hổ, hôm nay quyết tâm phải chăm sóc tốt con trai. Ông ấy chỉ biết bác sĩ nói ca mổ thành công, ông yên tâm. Mấy năm nay được bà Lý chăm sóc quen rồi, chưa từng chăm sóc cho người khác, không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi. Viện trưởng Lăng nhẹ nhàng kiên nhẫn thuyết phục Cục trưởng Lý trở về nghỉ ngơi, thuận tiện chuẩn bị ít quần áo sạch cho Huân Nhiên, cũng đảm bảo bệnh viện trực thuộc chăm sóc bệnh nhân tuyệt đối tận tâm, hết sức cẩn thận. Cục trưởng Lý không phải là đối thủ của Viện trưởng Lăng, cũng hiểu nên chuẩn bị chút quần áo cho Huân Nhiên, bà Lý không có ở nhà, ông chỉ có thể trở về lấy. Vì vậy đồng ý, cùng đám người Cục Cảnh sát rời đi.
Sau khi Cục trưởng Lý rời đi, Viện trưởng Lăng thay túi dẫn lưu, phát hiện Huân Nhiên có vẻ hơi dị ứng với băng dính, dịch mô rỉ ra từ vết mổ và ống dẫn lưu có hơi nhiều. Anh thở dài, nhận ra Huân Nhiên lại tỉnh dậy.
Lý Huân Nhiên lần này đã tỉnh táo hơn. Cậu yếu ớt nhìn Viện trưởng Lăng. Viện trưởng Lăng bình thường chú ý đến ngoại hình, mặc áo blouse cũng hiện ra khí chất như mặt vest dự hội, giờ thì cả râu cũng lộ ra. Lý Huân Nhiên giơ tay lên, dùng ngón tay sờ mặt Lăng Viễn.
"Râu" Cậu nói.
- ----o0o-----
Edit chương này tốn nơron hơi nhiều, từ chuyện ngành rồi máy móc này nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.