[Lâu Thành Diễn Sinh][Vinh Phương] Tình Ký
Chương 6: Một khẩu súng
Thanh Hòa Nhuận Hạ
11/01/2022
Trình tiểu công tử mở một tiệm sách tại nhà, chuyên dùng để mời các bạn
học cùng trang lứa đang có ý định đi nước ngoài đến nhà để "Trao đổi".
Trình Trí Ngô đã nạp vài thê thiếp mới có được đứa con trai này cho nên
ông ta rất trân quý đồng thời rất nghiêm khắc dạy dỗ. Bắc Bình bị Nhật
Bản chiếm đóng, các biểu ngữ giấy trắng đen được dán trên đường mỗi
ngày, các đường phố tràn ngập "Khối Thịnh vượng chung Đại Đông Á"(*)và
"Nền cai trị thiên đường", trông giống như cáo phó của người đã khuất,
đen trắng lẫn lộn nhìn thấy ghê người. Khối thịnh vượng chung ở Bắc Bình thì không thấy, nhưng con hẻm tối đang thịnh vượng lại nhìn thấy rõ.
Những gia đình nghèo sống không nổi, lúc này phải trông nhờ vào sự hy
sinh của phụ nữ trong nhà. Giai cấp trung sản trở lên phổng chừng thấy
mình làm lương dân quá tuyệt vọng, cho nên hôm nay có rượu hôm nay say,
tay ôm gối ấp chìm trong mộng đẹp. Người bán kẻ mua, thị trường cứ thế
mà phát triển. Còn với những hộ gia đình lớn hơn nữa, thuốc phiện trở
thành thứ giải trí thịnh hành, không còn là của hiếm gì.
(*là một khẩu hiệu được chính phủ và quân đội Đế quốc Nhật Bản đề xướng trong thời kỳ Showā nhằm thể hiện khát vọng tạo ra một "khối các quốc gia châu Á do Nhật Bản lãnh đạo và không phụ thuộc vào sức mạnh của phương Tây"_Nguồn: wikipedia)
Vì vậy, Trình Trí Ngô đã nghiêm khắc quản thúc cậu con trai, không cho cậu đi bất cứ đâu. Sự xuất hiện của Phương Mạnh Vi đã giúp Trình tiểu công tử có một cái cớ, mỗi ngày tiếp đón Phương Mạnh Vi đến nhà để luyện tập tiếng Anh. Về sau do chỉ có hai người, bầu không khí cũng không nồng nhiệt, mà những quan chức cấp cao khác đang nóng lòng muốn đưa con ra nước ngoài nghe nói có một nhân vật như Phương Mạnh Vi, họ cũng muốn đưa con em họ nhét vào. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Trình tiểu công tử rốt cuộc mở ra vùng trời tự do đầu tiên của mình dưới mí mắt của Trình Trí Ngô.
Phương Mạnh Vi chỉ lớn hơn Trình tiểu công tử một tuổi, lại nhỏ hơn tất cả những người khác. Nhưng cậu trông có vẻ già dặn nhất, có nề nếp, có một loại khí chất từng trải. Những người khác biết được cậu sinh ra ở Massachusetts, theo học tại Đại học Harvard khi còn nhỏ, họ càng ngưỡng mộ cậu nhiều hơn, sẵn lòng lắng nghe cậu nói về nước Mỹ. Phương Mạnh Vi giới thiệu khô khan về phong thổ ở nước Mỹ, nói ở đâu nóng chỗ nào lạnh, nói đến những người khác hai mặt nhìn nhau.
Lúc đầu, mọi người còn dùng tiếng Anh sứt sẹo lắp ba lắp bắp nói chuyện, nói kiểu giọng nam điệu bắc khiến Phương Mạnh Vi khó chịu. Chỉ là cậu không có biểu hiện ra ngoài, những người khác không nhìn ra. Nói chuyện hào hứng rồi liền ném tiếng Anh đi. Đám công tử con em các nhà quan chức cấp cao của Ủy ban chính vụ Bắc Bình này cũng biết rất nhiều chuyện, Phương Mạnh Vi yên lặng lắng nghe, yên lặng ghi nhớ.
"Nghe nói quân đội Nhật Bản sẽ chính thức thu dọn Chennault(*)."
(*Claire Lee Chennault là một phi công quân sự người Mỹ nổi tiếng với vai trò lãnh đạo "Những chú hổ bay" và Lực lượng Không quân Trung Hoa Dân Quốc trong Thế chiến II)
"Ba tôi cũng nói như vậy...ông ấy nói Chennault không ở lại Mỹ chạy đến Trung Quốc làm gì gây thêm loạn."
".....Phi đội 14 của Chennault đã gây ra thiệt hại nặng nề cho quân đội Nhật Bản, Không quân Nhật Bản không thu thập bọn họ là chuyện không thể, đó cũng không phải là bí mật gì."
"Vào tháng ba đã bắt đầu ném bom căn cứ không quân ở phía Nam, radio không nói tới, trên thực tế đã làm nổ tung không ít."
"Ài..."
Nhóm người này cũng biết thân phận họ rất xấu hổ, không thể hào hứng khi nhắc đến Chennault và máy bay ném bom của ông ta, càng không thể hào hứng chuyện quân đội Nhật thu thập Chennault.
Phương Mạnh Vi ngồi ở một bên, gần như toàn thân ngâm mình trong bóng tối bên cửa sổ, ánh mắt lóe lên. Cậu nắm chặt tay, chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, hàm răng khẽ run, suýt nữa không khống chế được.
Trình tiểu công tử là người đầu tiên phát hiện ra: "Mạnh Vi, anh sao vậy? Lạnh sao? Tôi kêu bọn họ tăng nhiệt lò sưởi ấm hơn."
Phương Mạnh Vi cười miễn cưỡng:"Không cần, lãng phí than. Tôi có hơi cảm lạnh, xin đi trước, tránh lây bệnh cho mọi người. "
Trình tiểu công tử cho xe đưa Phương Mạnh Vi về nhà. Phương Mạnh Vi xuống xe, không vào trong mà đi lang thang trước cửa nhà.
Vinh Thạch đến thăm Phương Bộ Đình. Phương Bộ Đình rất ngạc nhiên, ông cảm thấy Vinh Thạch không đến nỗi... lưu manh không học vấn không nghề nghiệp. Trò chuyện với Vinh Thạch rất thú vị, anh có khiếu hài hước rất độc đáo và giỏi điều khiển tiết tấu của cuộc trò chuyện, để việc "Trò chuyện" luôn trong bầu không khí thoải mái. Vinh Thạch cũng không ngại nói việc bản thân "Là tên vũ phu". Khi Vinh Thạch được mười lăm tuổi, anh rời nhà trốn đi, khai man tuổi của mình để tham gia Bắc Phạt, tham gia vào Chiến dịch cầu Hạ Thắng."
"Lúc đó tôi đã cao gần như thế này. Bộ dạng cũng trưởng thành, nói hai mươi tuổi cũng có người tin."Vinh Thạch có chút ngượng ngùng: "Cuối năm 28 khi tôi về nhà, cha tôi không cho tôi vào cửa, bắt tôi quỳ gối ở cổng, ông ấy đánh tôi bằng cái cây cán to phía Đông Bắc chúng tôi ".
Phương Bộ Đình hơi xúc động khi nghe điều này, ông chợt nhớ đến con trai cả của mình. Ông đã không biết bao nhiêu nghĩ đến cảnh tượng ngày Mạnh Ngao trở về nhà. Ông có nên tức giận không? Ông tức giận mắng anh? Đánh anh?
"Trước khi bỏ nhà ra đi, tôi đã đánh một trận với cha tôi. Ngẫm lại quả thật là trời đánh. Cái ngày trèo tường bước đi, hùng tâm tráng chí quyết không trở về nhà, kết quả vừa vào quân đội lần đầu tiên nổ súng bắn chết người sợ tới mức gào khóc, nhớ cha tôi, muốn về nhà.Trong lòng hối hận cực kỳ, nhà ấy mà, là nơi ta có thể trở về."
Phương Bộ Đình nâng mắt kính, lặng lẽ lau mắt:"Thiếu niên khí phách, có đôi khi là chuyện tốt, có đôi khi.....làm tổn thương người nhà."
Vinh Thạch thở dài.
Anh không có nói dối. Anh và Vinh lão gia không hợp nhau, hai con lừa cứng đầu húc nhau, đầu đối đầu đọ sức. Ngày đó đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ hình như là một ngày hoàn toàn bùng nổ, Vinh lão gia gào thét, anh cũng thét gào, hai cha con giương cung bạt kiếm. Vinh Thạch chắc chắn không dám thật sự làm gì cha mình, mà Vinh lão gia đã cho anh một cú đấm trời giáng. Vinh Thạch đã bỏ trốn vào đêm đó mà không có một xu dính túi. Vinh lão gia tức giận chống nạng hét to: Nên đánh gãy chân!
Sau đó Vinh lão gia thật sự biết được chữ "lão". Cây nạng vốn dùng để chống vì thể diện, bây giờ cây nạng này mới thật sự được sử dụng. Ông lão bắt đầu lưng khom, thính giác cũng kém, ăn không vô ngủ không được, mắt nhìn không rõ. Khi cuộc Bắc Phạt kết thúc, Vinh Thạch "Vinh quang trở về quê nhà"nhìn thấy một ông lão đang ngồi trước cửa, như chờ đợi một người, phơi mình dưới nắng ngủ gật, anh liền gào khóc.
Vinh Thạch cởi võ trang, cởi mũ và quân phục, mặc áo sơ mi trắng, quỳ ở cổng, Vinh lão gia tử đánh anh bằng cây cán to. Cái cán to này không phải chuyện giỡn, từng gậy đến thịt, mấy vệ binh đi theo Vinh Thạch về Thừa Đức đều bị sốc. Vinh Thạch quỳ gối trước cổng hét lên: "Cha đánh rất đúng! Cha đánh đúng lắm!" Anh bị đánh đến khi không thể hét được nữa, ho ra bọt máu.
Phương Bộ Đình thật sự có chút thích Vinh Thạch. Tuy lăn lộn trong lĩnh vực kinh tế chính trị nhưng nói ra ông chỉ là người nghiên cứu học vấn. Ông vừa không phải là chính trị gia vừa không bị lợi ích làm mê muội tâm can, có vài phần ngây thơ. Trong thời buổi loạn thế này, ông rất hiểu "Thân bất do kỷ" có ý nghĩa gì.
"Cụ ông vẫn mạnh khỏe chứ?"
"Đi rồi. Đã được mấy năm, không chịu khổ, đi trong giấc ngủ."
Vinh Thạch ra khỏi Phương gia, đi dọc con đường rợp bóng cây trước cửa hướng cổng vườn. Phương gia thật sự rất lớn, Vinh Thạch chầm chậm đi dạo xung quanh. Khi bước đến cổng, bản năng cảnh giác khiến anh ngẩng đầu, có một người đang ngồi trên cây hồng rất lớn trước cổng.
Cây cỏ đầu xuân chỉ là một lớp màn mờ ảo, không thể che lấp. Hai chân thon dài thả xuống, lộ ra một mảng da nhỏ giữa quần tây và tất.
Vinh Thạch ngẩng đầu nheo mắt. Dường như mỗi lần chàng trai này xuất hiện đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, khiến anh ngưỡng mộ ngước nhìn.
Phương Mạnh Vi mím môi, giả vờ như không nhìn thấy Vinh Thạch, hai má hơi hơi đỏ lên, không biết có phải do bị lạnh không.
Vinh Thạch tháo găng tay, lùi lại hai bước, thoáng cái leo lên cây. Cây hồng này già rồi, một người ôm không xuể, có thể chịu được cả hai. Phương Mạnh Vi từ chối nói chuyện, vẫn ngồi bất động trong làn gió xuân tháng ba lạnh thấu xương.
Vinh Thạch đã nhìn cậu một lúc lâu, cậu quyết tâm không động đậy. Vinh Thạch thở dài, cởi cà vạt. Phương Mạnh Vi cố gắng không nhìn những gì anh đang làm. Vinh Thạch tháo cà vạt, bịt mắt mình. Phương Mạnh Vi ngạc nhiên, không hiểu anh đang làm gì. Vinh Thạch mím miệng nhếch mép cười xấu xa: "À, nếu không nhìn em, anh sẽ không nói lắp. Em ghét nói lắp."
Phương Mạnh Vi không trả lời.
"Anh nói này, có phải em không có lương tâm không."
"..."
"Vẫn không nói chuyện, năm đó ở Thượng Hải, người mặc áo chồn của anh chạy mất, có phải em không?"
"... Anh nhận ra từ khi nào."
Phương Mạnh Vi đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói bắt đầu có độ dày nhưng vẫn còn chút trong trẻo của thiếu niên.
Hai mắt Vinh Thạch bịt kín, không tìm được phương vị của Phương Mạnh Vi, đầu hơi nghiêng, một vẻ đẹp bất lực như điêu khắc đột nhiên xuất hiện:"Tại bữa tiệc. Có lẽ vậy."
"Lúc ở Trùng Khánh em luôn nhớ tới anh."
"Nhưng không ngờ ân nhân cứu mạng là tên Hán gian."
"Anh..."
"Anh và Giáo sư Phương có nói đến em."
"... Nói cái gì."
"Nói Phương gia của em nguyên quán Vô Tích, em thích ăn bánh bao thịt cua và hoành thánh gạch cua của Vô Tích."
Phương Mạnh Vi trầm mặc.
Vinh Thạch đưa tay, nhẹ nhàng chạm vài cái trên người Phương Mạnh Vi, tìm được hai má cậu, dùng sức véo: "Chỉ là thằng nhãi con, suốt ngày cúi mặt ----ah, mặt em lạnh quá, mặc ít như vậy ngồi ở đầu gió là muốn thành tiên à?
Phương Mạnh Vi mặc đồng phục học sinh màu xanh đen, trông càng gầy hơn. Cảnh xuân làm cho dáng người của cậu sắc bén, tỏa sáng, tìm trong vạn người cũng không có.
Nhưng mà lúc này Vinh Thạch không nhìn thấy được.
Vinh Thạch cười nhẹ: "Biết chơi súng không?"
Phương Mạnh Vi nói một cách không tự nhiên: "Không biết."
Vinh Thạch cười to: "Đàn ông chưa chạm vào súng thì chưa gọi là đàn ông." Đột nhiên trong tay xuất hiện một khẩu súng lục Browning, đưa cho Phương Mạnh Vi: "Cầm lấy."
Phương Mạnh Vi giật mình run rẩy cầm súng: "Anh, anh, anh, anh..."
"Ha, em cũng nói lắp!"
"Em không biết dùng súng....."
"Trên súng có chốt an toàn. Nhưng mấy thứ súng đạn này, em bắn một lần sẽ biết thôi."
"Bắn chỗ nào....."
"Đừng bắn về phía mình, bắn chỗ nào cũng được." Ý cười vang trong lồng ngực Vinh Thạch, anh dò dẫm dạy Phương Mạnh Vi cầm súng, đặt họng sụng lên ngực mình: "Ví dụ như, anh."
Phương Mạnh Vi phản xạ có điều kiện rụt người lại, nhưng tay bị Vinh Thạch nắm chặt: "Chỉ có một lần cơ hội, có sáu viên đạn trong súng. Em xem, đây là chốt an toàn, anh mở giúp em....."
Phương Mạnh Vi đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động.
"Ai, thằng nhãi con." Vinh Thạch tiếc hận, "Không còn cơ hội đâu."
Anh tháo cà vạt, nhảy xuống cây, ngửa đầu nhìn thấy Phương Mạnh Vi hoảng sợ ngẩn người trừng đôi mắt to tròn.
Vinh Thạch cười không kìm chế được: "Tạm tạm tạm tạm tạm biệt."
"..."
Chó chết, tổ sư nhà nó! Vinh Thạch trong lòng mắng to: Phá hỏng bầu không khí Ahhhhhhhhhhhhhh!
(*là một khẩu hiệu được chính phủ và quân đội Đế quốc Nhật Bản đề xướng trong thời kỳ Showā nhằm thể hiện khát vọng tạo ra một "khối các quốc gia châu Á do Nhật Bản lãnh đạo và không phụ thuộc vào sức mạnh của phương Tây"_Nguồn: wikipedia)
Vì vậy, Trình Trí Ngô đã nghiêm khắc quản thúc cậu con trai, không cho cậu đi bất cứ đâu. Sự xuất hiện của Phương Mạnh Vi đã giúp Trình tiểu công tử có một cái cớ, mỗi ngày tiếp đón Phương Mạnh Vi đến nhà để luyện tập tiếng Anh. Về sau do chỉ có hai người, bầu không khí cũng không nồng nhiệt, mà những quan chức cấp cao khác đang nóng lòng muốn đưa con ra nước ngoài nghe nói có một nhân vật như Phương Mạnh Vi, họ cũng muốn đưa con em họ nhét vào. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Trình tiểu công tử rốt cuộc mở ra vùng trời tự do đầu tiên của mình dưới mí mắt của Trình Trí Ngô.
Phương Mạnh Vi chỉ lớn hơn Trình tiểu công tử một tuổi, lại nhỏ hơn tất cả những người khác. Nhưng cậu trông có vẻ già dặn nhất, có nề nếp, có một loại khí chất từng trải. Những người khác biết được cậu sinh ra ở Massachusetts, theo học tại Đại học Harvard khi còn nhỏ, họ càng ngưỡng mộ cậu nhiều hơn, sẵn lòng lắng nghe cậu nói về nước Mỹ. Phương Mạnh Vi giới thiệu khô khan về phong thổ ở nước Mỹ, nói ở đâu nóng chỗ nào lạnh, nói đến những người khác hai mặt nhìn nhau.
Lúc đầu, mọi người còn dùng tiếng Anh sứt sẹo lắp ba lắp bắp nói chuyện, nói kiểu giọng nam điệu bắc khiến Phương Mạnh Vi khó chịu. Chỉ là cậu không có biểu hiện ra ngoài, những người khác không nhìn ra. Nói chuyện hào hứng rồi liền ném tiếng Anh đi. Đám công tử con em các nhà quan chức cấp cao của Ủy ban chính vụ Bắc Bình này cũng biết rất nhiều chuyện, Phương Mạnh Vi yên lặng lắng nghe, yên lặng ghi nhớ.
"Nghe nói quân đội Nhật Bản sẽ chính thức thu dọn Chennault(*)."
(*Claire Lee Chennault là một phi công quân sự người Mỹ nổi tiếng với vai trò lãnh đạo "Những chú hổ bay" và Lực lượng Không quân Trung Hoa Dân Quốc trong Thế chiến II)
"Ba tôi cũng nói như vậy...ông ấy nói Chennault không ở lại Mỹ chạy đến Trung Quốc làm gì gây thêm loạn."
".....Phi đội 14 của Chennault đã gây ra thiệt hại nặng nề cho quân đội Nhật Bản, Không quân Nhật Bản không thu thập bọn họ là chuyện không thể, đó cũng không phải là bí mật gì."
"Vào tháng ba đã bắt đầu ném bom căn cứ không quân ở phía Nam, radio không nói tới, trên thực tế đã làm nổ tung không ít."
"Ài..."
Nhóm người này cũng biết thân phận họ rất xấu hổ, không thể hào hứng khi nhắc đến Chennault và máy bay ném bom của ông ta, càng không thể hào hứng chuyện quân đội Nhật thu thập Chennault.
Phương Mạnh Vi ngồi ở một bên, gần như toàn thân ngâm mình trong bóng tối bên cửa sổ, ánh mắt lóe lên. Cậu nắm chặt tay, chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, hàm răng khẽ run, suýt nữa không khống chế được.
Trình tiểu công tử là người đầu tiên phát hiện ra: "Mạnh Vi, anh sao vậy? Lạnh sao? Tôi kêu bọn họ tăng nhiệt lò sưởi ấm hơn."
Phương Mạnh Vi cười miễn cưỡng:"Không cần, lãng phí than. Tôi có hơi cảm lạnh, xin đi trước, tránh lây bệnh cho mọi người. "
Trình tiểu công tử cho xe đưa Phương Mạnh Vi về nhà. Phương Mạnh Vi xuống xe, không vào trong mà đi lang thang trước cửa nhà.
Vinh Thạch đến thăm Phương Bộ Đình. Phương Bộ Đình rất ngạc nhiên, ông cảm thấy Vinh Thạch không đến nỗi... lưu manh không học vấn không nghề nghiệp. Trò chuyện với Vinh Thạch rất thú vị, anh có khiếu hài hước rất độc đáo và giỏi điều khiển tiết tấu của cuộc trò chuyện, để việc "Trò chuyện" luôn trong bầu không khí thoải mái. Vinh Thạch cũng không ngại nói việc bản thân "Là tên vũ phu". Khi Vinh Thạch được mười lăm tuổi, anh rời nhà trốn đi, khai man tuổi của mình để tham gia Bắc Phạt, tham gia vào Chiến dịch cầu Hạ Thắng."
"Lúc đó tôi đã cao gần như thế này. Bộ dạng cũng trưởng thành, nói hai mươi tuổi cũng có người tin."Vinh Thạch có chút ngượng ngùng: "Cuối năm 28 khi tôi về nhà, cha tôi không cho tôi vào cửa, bắt tôi quỳ gối ở cổng, ông ấy đánh tôi bằng cái cây cán to phía Đông Bắc chúng tôi ".
Phương Bộ Đình hơi xúc động khi nghe điều này, ông chợt nhớ đến con trai cả của mình. Ông đã không biết bao nhiêu nghĩ đến cảnh tượng ngày Mạnh Ngao trở về nhà. Ông có nên tức giận không? Ông tức giận mắng anh? Đánh anh?
"Trước khi bỏ nhà ra đi, tôi đã đánh một trận với cha tôi. Ngẫm lại quả thật là trời đánh. Cái ngày trèo tường bước đi, hùng tâm tráng chí quyết không trở về nhà, kết quả vừa vào quân đội lần đầu tiên nổ súng bắn chết người sợ tới mức gào khóc, nhớ cha tôi, muốn về nhà.Trong lòng hối hận cực kỳ, nhà ấy mà, là nơi ta có thể trở về."
Phương Bộ Đình nâng mắt kính, lặng lẽ lau mắt:"Thiếu niên khí phách, có đôi khi là chuyện tốt, có đôi khi.....làm tổn thương người nhà."
Vinh Thạch thở dài.
Anh không có nói dối. Anh và Vinh lão gia không hợp nhau, hai con lừa cứng đầu húc nhau, đầu đối đầu đọ sức. Ngày đó đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ hình như là một ngày hoàn toàn bùng nổ, Vinh lão gia gào thét, anh cũng thét gào, hai cha con giương cung bạt kiếm. Vinh Thạch chắc chắn không dám thật sự làm gì cha mình, mà Vinh lão gia đã cho anh một cú đấm trời giáng. Vinh Thạch đã bỏ trốn vào đêm đó mà không có một xu dính túi. Vinh lão gia tức giận chống nạng hét to: Nên đánh gãy chân!
Sau đó Vinh lão gia thật sự biết được chữ "lão". Cây nạng vốn dùng để chống vì thể diện, bây giờ cây nạng này mới thật sự được sử dụng. Ông lão bắt đầu lưng khom, thính giác cũng kém, ăn không vô ngủ không được, mắt nhìn không rõ. Khi cuộc Bắc Phạt kết thúc, Vinh Thạch "Vinh quang trở về quê nhà"nhìn thấy một ông lão đang ngồi trước cửa, như chờ đợi một người, phơi mình dưới nắng ngủ gật, anh liền gào khóc.
Vinh Thạch cởi võ trang, cởi mũ và quân phục, mặc áo sơ mi trắng, quỳ ở cổng, Vinh lão gia tử đánh anh bằng cây cán to. Cái cán to này không phải chuyện giỡn, từng gậy đến thịt, mấy vệ binh đi theo Vinh Thạch về Thừa Đức đều bị sốc. Vinh Thạch quỳ gối trước cổng hét lên: "Cha đánh rất đúng! Cha đánh đúng lắm!" Anh bị đánh đến khi không thể hét được nữa, ho ra bọt máu.
Phương Bộ Đình thật sự có chút thích Vinh Thạch. Tuy lăn lộn trong lĩnh vực kinh tế chính trị nhưng nói ra ông chỉ là người nghiên cứu học vấn. Ông vừa không phải là chính trị gia vừa không bị lợi ích làm mê muội tâm can, có vài phần ngây thơ. Trong thời buổi loạn thế này, ông rất hiểu "Thân bất do kỷ" có ý nghĩa gì.
"Cụ ông vẫn mạnh khỏe chứ?"
"Đi rồi. Đã được mấy năm, không chịu khổ, đi trong giấc ngủ."
Vinh Thạch ra khỏi Phương gia, đi dọc con đường rợp bóng cây trước cửa hướng cổng vườn. Phương gia thật sự rất lớn, Vinh Thạch chầm chậm đi dạo xung quanh. Khi bước đến cổng, bản năng cảnh giác khiến anh ngẩng đầu, có một người đang ngồi trên cây hồng rất lớn trước cổng.
Cây cỏ đầu xuân chỉ là một lớp màn mờ ảo, không thể che lấp. Hai chân thon dài thả xuống, lộ ra một mảng da nhỏ giữa quần tây và tất.
Vinh Thạch ngẩng đầu nheo mắt. Dường như mỗi lần chàng trai này xuất hiện đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, khiến anh ngưỡng mộ ngước nhìn.
Phương Mạnh Vi mím môi, giả vờ như không nhìn thấy Vinh Thạch, hai má hơi hơi đỏ lên, không biết có phải do bị lạnh không.
Vinh Thạch tháo găng tay, lùi lại hai bước, thoáng cái leo lên cây. Cây hồng này già rồi, một người ôm không xuể, có thể chịu được cả hai. Phương Mạnh Vi từ chối nói chuyện, vẫn ngồi bất động trong làn gió xuân tháng ba lạnh thấu xương.
Vinh Thạch đã nhìn cậu một lúc lâu, cậu quyết tâm không động đậy. Vinh Thạch thở dài, cởi cà vạt. Phương Mạnh Vi cố gắng không nhìn những gì anh đang làm. Vinh Thạch tháo cà vạt, bịt mắt mình. Phương Mạnh Vi ngạc nhiên, không hiểu anh đang làm gì. Vinh Thạch mím miệng nhếch mép cười xấu xa: "À, nếu không nhìn em, anh sẽ không nói lắp. Em ghét nói lắp."
Phương Mạnh Vi không trả lời.
"Anh nói này, có phải em không có lương tâm không."
"..."
"Vẫn không nói chuyện, năm đó ở Thượng Hải, người mặc áo chồn của anh chạy mất, có phải em không?"
"... Anh nhận ra từ khi nào."
Phương Mạnh Vi đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói bắt đầu có độ dày nhưng vẫn còn chút trong trẻo của thiếu niên.
Hai mắt Vinh Thạch bịt kín, không tìm được phương vị của Phương Mạnh Vi, đầu hơi nghiêng, một vẻ đẹp bất lực như điêu khắc đột nhiên xuất hiện:"Tại bữa tiệc. Có lẽ vậy."
"Lúc ở Trùng Khánh em luôn nhớ tới anh."
"Nhưng không ngờ ân nhân cứu mạng là tên Hán gian."
"Anh..."
"Anh và Giáo sư Phương có nói đến em."
"... Nói cái gì."
"Nói Phương gia của em nguyên quán Vô Tích, em thích ăn bánh bao thịt cua và hoành thánh gạch cua của Vô Tích."
Phương Mạnh Vi trầm mặc.
Vinh Thạch đưa tay, nhẹ nhàng chạm vài cái trên người Phương Mạnh Vi, tìm được hai má cậu, dùng sức véo: "Chỉ là thằng nhãi con, suốt ngày cúi mặt ----ah, mặt em lạnh quá, mặc ít như vậy ngồi ở đầu gió là muốn thành tiên à?
Phương Mạnh Vi mặc đồng phục học sinh màu xanh đen, trông càng gầy hơn. Cảnh xuân làm cho dáng người của cậu sắc bén, tỏa sáng, tìm trong vạn người cũng không có.
Nhưng mà lúc này Vinh Thạch không nhìn thấy được.
Vinh Thạch cười nhẹ: "Biết chơi súng không?"
Phương Mạnh Vi nói một cách không tự nhiên: "Không biết."
Vinh Thạch cười to: "Đàn ông chưa chạm vào súng thì chưa gọi là đàn ông." Đột nhiên trong tay xuất hiện một khẩu súng lục Browning, đưa cho Phương Mạnh Vi: "Cầm lấy."
Phương Mạnh Vi giật mình run rẩy cầm súng: "Anh, anh, anh, anh..."
"Ha, em cũng nói lắp!"
"Em không biết dùng súng....."
"Trên súng có chốt an toàn. Nhưng mấy thứ súng đạn này, em bắn một lần sẽ biết thôi."
"Bắn chỗ nào....."
"Đừng bắn về phía mình, bắn chỗ nào cũng được." Ý cười vang trong lồng ngực Vinh Thạch, anh dò dẫm dạy Phương Mạnh Vi cầm súng, đặt họng sụng lên ngực mình: "Ví dụ như, anh."
Phương Mạnh Vi phản xạ có điều kiện rụt người lại, nhưng tay bị Vinh Thạch nắm chặt: "Chỉ có một lần cơ hội, có sáu viên đạn trong súng. Em xem, đây là chốt an toàn, anh mở giúp em....."
Phương Mạnh Vi đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động.
"Ai, thằng nhãi con." Vinh Thạch tiếc hận, "Không còn cơ hội đâu."
Anh tháo cà vạt, nhảy xuống cây, ngửa đầu nhìn thấy Phương Mạnh Vi hoảng sợ ngẩn người trừng đôi mắt to tròn.
Vinh Thạch cười không kìm chế được: "Tạm tạm tạm tạm tạm biệt."
"..."
Chó chết, tổ sư nhà nó! Vinh Thạch trong lòng mắng to: Phá hỏng bầu không khí Ahhhhhhhhhhhhhh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.