Chương 33:
Tô Mã Lệ
21/01/2024
Phó Nhàn Linh nhớ tới cảnh tượng đó, cô bật cười nhìn người trước mặt, nói: “Cậu khi đó, hình như rất đen?”
Vu Hướng Tây mỉm cười để lộ răng nanh đáng yêu; “Phơi nắng.”
Khi đó cậu làm việc ngoài đường, cuối tuần nhận phát tờ rơi, công việc kéo dài ba tiếng, cậu kiêm một lúc ba công việc, mỗi cuối tuần đều phơi nắng ngoài đường, da cũng xuống hai tông.
Phó Nhàn Linh thật sự không nhận ra cậu, cô chỉ dạy Vu Hoan năm lớp 10, lớp 11 chia ban, cô không dạy cô bé nữa, sau đó cô từ chức, ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai.
Quên đi, Vu Hướng Tây cô gặp ba năm trước, lúc ấy là anh trai mà Vu Hoan nhắc tới là một chàng trai vừa đen vừa gầy, khi cười lộ ra hàm răng trắng trẻo trong ấn tượng của Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh nhìn chằm chằm Vu Hướng Tây một lúc, ngập ngừng hỏi: “Cậu sẽ không vì tôi mà mới chuyển đến đây chứ?”
Vu Hướng Tây vội xua tay, tốc độ nhanh hơn vài phần, “Không không không, không phải, không phải, chỉ là trùng hợp thôi, em giúp bạn cùng phòng viết luận văn, cậu ấy hứa cho em thuê nhà, nhưng em không ngờ cậu ấy thuê chỗ tốt như vậy, tình cờ em gặp chị ở dưới lầu, sau đó…”
“Lúc ấy, cậu nhận ra tôi?” Phó Nhàn Linh hỏi.
Vu Hướng Tây gật đầu, cười đầy xấu hổ, “Nhưng chị không nhận ra em, em xấu hổ không dám nói.”
Người phục vụ bưng phần cơm lên, trước khi rời đi còn liếc nhìn Vu Hướng Tây mấy lần, dường như Vu Hướng Tây đã quen với ánh mắt kiểu này, cậu mỉm cười cảm ơn phục vụ.
Phó Nhàn Linh làm như không thấy, sau khi cảm ơn, cô cúi đầu cầm thìa, bắt đầu ăn, “Ăn cơm trước đi, tôi đói bụng.”
“Chị, có phải chị có chuyện muốn nói với em không?” Vu Hướng Tây nhỏ giọng hỏi.
Phó Nhàn Linh không ngờ cậu có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cô khẽ gật đầu: “Ăn trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện.”
Vu Hướng Tây nhỏ giọng hỏi: “Tin tốt hay tin xấu?”
Phó Nhàn Linh nuốt thức ăn trong miệng xuống, cô đứng dậy, uống một ngụm nước, lúc này mới nói: “Tại sao hôm nay lại tặng hoa cho tôi? Hai bông hoa có ý nghĩa gì?”
“Chị, em không muốn chọc chị giận, nếu chị không thích, sau này em sẽ không tặng nữa.” Vu Hướng Tây thấy trên mặt cô không có nụ cười, tưởng cô giận nên vội vàng nói, “Em chỉ muốn làm chị vui thôi.”
Phó Nhàn Linh nhớ tới lời Vu Hoan nói trước đó, “Anh trai em là người tốt nhất trên thế giới này.”
Lúc đó cô cười hỏi: “Tốt như thế nào?”
Cô bé kiêu ngạo nói: “Nếu cô gặp anh em, cô sẽ biết.”
Phó Nhàn Linh nhìn chàng trai trước mặt, cậu liên tục thổ lộ tình cảm của mình, ngay cả Thôi Hiểu cũng dễ dàng nhìn ra cậu thích cô, nhưng cô không biết, cô thực sự không cảm nhận được, hoặc giả vờ không biết.
Cô cầm thìa múc cơm trong bát.
Nhẹ nhàng nói: “Tôi rất vui.”
Cô ngẩng đầu, nhìn Vu Hướng Tây, hỏi: “Nhưng cậu biết mình đang làm gì không?”
“Em biết.” Vu Hướng Tây nghiêm túc nhìn cô, giọng nói trầm, bay bổng trong không khí.
“Em chỉ muốn nhìn thấy chị vui, không muốn thấy chị buồn.”
Vu Hướng Tây mỉm cười để lộ răng nanh đáng yêu; “Phơi nắng.”
Khi đó cậu làm việc ngoài đường, cuối tuần nhận phát tờ rơi, công việc kéo dài ba tiếng, cậu kiêm một lúc ba công việc, mỗi cuối tuần đều phơi nắng ngoài đường, da cũng xuống hai tông.
Phó Nhàn Linh thật sự không nhận ra cậu, cô chỉ dạy Vu Hoan năm lớp 10, lớp 11 chia ban, cô không dạy cô bé nữa, sau đó cô từ chức, ở nhà chuẩn bị cho việc mang thai.
Quên đi, Vu Hướng Tây cô gặp ba năm trước, lúc ấy là anh trai mà Vu Hoan nhắc tới là một chàng trai vừa đen vừa gầy, khi cười lộ ra hàm răng trắng trẻo trong ấn tượng của Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh nhìn chằm chằm Vu Hướng Tây một lúc, ngập ngừng hỏi: “Cậu sẽ không vì tôi mà mới chuyển đến đây chứ?”
Vu Hướng Tây vội xua tay, tốc độ nhanh hơn vài phần, “Không không không, không phải, không phải, chỉ là trùng hợp thôi, em giúp bạn cùng phòng viết luận văn, cậu ấy hứa cho em thuê nhà, nhưng em không ngờ cậu ấy thuê chỗ tốt như vậy, tình cờ em gặp chị ở dưới lầu, sau đó…”
“Lúc ấy, cậu nhận ra tôi?” Phó Nhàn Linh hỏi.
Vu Hướng Tây gật đầu, cười đầy xấu hổ, “Nhưng chị không nhận ra em, em xấu hổ không dám nói.”
Người phục vụ bưng phần cơm lên, trước khi rời đi còn liếc nhìn Vu Hướng Tây mấy lần, dường như Vu Hướng Tây đã quen với ánh mắt kiểu này, cậu mỉm cười cảm ơn phục vụ.
Phó Nhàn Linh làm như không thấy, sau khi cảm ơn, cô cúi đầu cầm thìa, bắt đầu ăn, “Ăn cơm trước đi, tôi đói bụng.”
“Chị, có phải chị có chuyện muốn nói với em không?” Vu Hướng Tây nhỏ giọng hỏi.
Phó Nhàn Linh không ngờ cậu có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cô khẽ gật đầu: “Ăn trước đi, ăn xong chúng ta sẽ nói chuyện.”
Vu Hướng Tây nhỏ giọng hỏi: “Tin tốt hay tin xấu?”
Phó Nhàn Linh nuốt thức ăn trong miệng xuống, cô đứng dậy, uống một ngụm nước, lúc này mới nói: “Tại sao hôm nay lại tặng hoa cho tôi? Hai bông hoa có ý nghĩa gì?”
“Chị, em không muốn chọc chị giận, nếu chị không thích, sau này em sẽ không tặng nữa.” Vu Hướng Tây thấy trên mặt cô không có nụ cười, tưởng cô giận nên vội vàng nói, “Em chỉ muốn làm chị vui thôi.”
Phó Nhàn Linh nhớ tới lời Vu Hoan nói trước đó, “Anh trai em là người tốt nhất trên thế giới này.”
Lúc đó cô cười hỏi: “Tốt như thế nào?”
Cô bé kiêu ngạo nói: “Nếu cô gặp anh em, cô sẽ biết.”
Phó Nhàn Linh nhìn chàng trai trước mặt, cậu liên tục thổ lộ tình cảm của mình, ngay cả Thôi Hiểu cũng dễ dàng nhìn ra cậu thích cô, nhưng cô không biết, cô thực sự không cảm nhận được, hoặc giả vờ không biết.
Cô cầm thìa múc cơm trong bát.
Nhẹ nhàng nói: “Tôi rất vui.”
Cô ngẩng đầu, nhìn Vu Hướng Tây, hỏi: “Nhưng cậu biết mình đang làm gì không?”
“Em biết.” Vu Hướng Tây nghiêm túc nhìn cô, giọng nói trầm, bay bổng trong không khí.
“Em chỉ muốn nhìn thấy chị vui, không muốn thấy chị buồn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.