Chương 45:
Tô Mã Lệ
27/01/2024
“Dạ.” Vu Hướng Tây gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Phó Nhành Linh ngồi ghế phụ, “Năm nhất em bị các bạn cùng phòng kéo vào đội bóng rổ, chơi bóng rổ hơn ba năm, bây giờ cuối tuần sẽ đến trường để chơi bóng rổ.”
“Có cơ bụng không?” Thôi Hiểu hỏi.
Phó Nhàn Linh không nhịn được nữa, “Thôi Hiểu!”
Thôi Hiểu huýt sáo, “Sao vậy? Tới hỏi một chút cũng không được sao? Tớ vẫn chưa nói tớ muốn sờ đâu.”
Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, giọng nói rất nhẹ, “Không được, không thể cho chị sờ.”
Vừa nói xong, không hiểu sao tai của Phó Nhàn Linh lại đỏ bừng, người nóng đến mức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đổi chủ đề khác: “Xe tải kia đâu rồi?”
“Ở ngay phía sau.” Thôi Hiểu liếc nhìn gương chiếu hậu, nói với Vu Hướng Tây, “Cún con có bạn gái chưa? Chị đây bao nuôi cậu được không?”
Vu Hướng Tây ngạc nhiên mở to mắt.
Phó Nhàn Linh quay đầu trừng mắt nhìn Thôi Hiểu: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy!”
Thôi Hiểu chỉ tay về phía Phó Nhàn Linh, hỏi Vu Hướng Tây: “Tôi bao nuôi cậu, cậu hầu hạ chị em của tôi, thế nào?”
“Không…” Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, mặt cũng đỏ, “Không cần bao nuôi.”
Thôi Hiểu nhướng mày: “Không cần bao nuôi, vậy cậu nguyện ý hầu hạ cô ấy?”
Phó Nhàn Linh kêu, “Thôi Hiểu!”
“Cậu gấp cái gì? Không phải tớ đang hỏi giúp cậu sao?” Trông Thôi Hiểu rất bình tĩnh, “Cậu đừng hét chứ.”
Cô ấy liếc nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Cún con, cậu có thích cậu ấy không? Cậu nói thật cho tôi biết.”
Mặc dù Vu Hướng Tây đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu, “Đúng vậy.”
Tim của Phó Nhàn Linh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giọng nói của Thôi Hiểu vang lên bên tai cô, “Vậy được, cậu cố gắng bắt được cậu ấy, nếu không bắt được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ hạ thuốc mê cậu ấy đưa tới cho cậu, còn công việc kia của cậu, kiếm như vậy chắc chắn không đủ, ngày mai tôi kiếm một công việc khác cho cậu, cậu không cần phải quan tâm, chắc chắn nhiều hơn số tiền cậu kiếm được hiện tại.”
“Cảm ơn chị Thôi Hiểu.
“Đừng khách sáo, nếu thành công, sau này chúng ta là người một nhà ha ha ha.”
Phó Nhàn Linh: “…”
Cô khẽ thở dài, bất lực che mặt lại, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
“Có cơ bụng không?” Thôi Hiểu hỏi.
Phó Nhàn Linh không nhịn được nữa, “Thôi Hiểu!”
Thôi Hiểu huýt sáo, “Sao vậy? Tới hỏi một chút cũng không được sao? Tớ vẫn chưa nói tớ muốn sờ đâu.”
Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, giọng nói rất nhẹ, “Không được, không thể cho chị sờ.”
Vừa nói xong, không hiểu sao tai của Phó Nhàn Linh lại đỏ bừng, người nóng đến mức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đổi chủ đề khác: “Xe tải kia đâu rồi?”
“Ở ngay phía sau.” Thôi Hiểu liếc nhìn gương chiếu hậu, nói với Vu Hướng Tây, “Cún con có bạn gái chưa? Chị đây bao nuôi cậu được không?”
Vu Hướng Tây ngạc nhiên mở to mắt.
Phó Nhàn Linh quay đầu trừng mắt nhìn Thôi Hiểu: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy!”
Thôi Hiểu chỉ tay về phía Phó Nhàn Linh, hỏi Vu Hướng Tây: “Tôi bao nuôi cậu, cậu hầu hạ chị em của tôi, thế nào?”
“Không…” Tai Vu Hướng Tây đỏ bừng, mặt cũng đỏ, “Không cần bao nuôi.”
Thôi Hiểu nhướng mày: “Không cần bao nuôi, vậy cậu nguyện ý hầu hạ cô ấy?”
Phó Nhàn Linh kêu, “Thôi Hiểu!”
“Cậu gấp cái gì? Không phải tớ đang hỏi giúp cậu sao?” Trông Thôi Hiểu rất bình tĩnh, “Cậu đừng hét chứ.”
Cô ấy liếc nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Cún con, cậu có thích cậu ấy không? Cậu nói thật cho tôi biết.”
Mặc dù Vu Hướng Tây đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu, “Đúng vậy.”
Tim của Phó Nhàn Linh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giọng nói của Thôi Hiểu vang lên bên tai cô, “Vậy được, cậu cố gắng bắt được cậu ấy, nếu không bắt được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ hạ thuốc mê cậu ấy đưa tới cho cậu, còn công việc kia của cậu, kiếm như vậy chắc chắn không đủ, ngày mai tôi kiếm một công việc khác cho cậu, cậu không cần phải quan tâm, chắc chắn nhiều hơn số tiền cậu kiếm được hiện tại.”
“Cảm ơn chị Thôi Hiểu.
“Đừng khách sáo, nếu thành công, sau này chúng ta là người một nhà ha ha ha.”
Phó Nhàn Linh: “…”
Cô khẽ thở dài, bất lực che mặt lại, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.