Chương 70:
Tô Mã Lệ
08/02/2024
Phó Nhàn Linh xin nghỉ phép không đi làm, Trương Tuyền Phong cũng không đi, cô không nghe thấy tiếng mở cửa nên cũng không dám mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi xác nhận Trương Tuyền Phong không đứng ở cửa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô tìm một chiếc chăn đắp lên người, trời tháng năm, cô bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sau khi cúp điện thoại, Thôi Hiểu gửi tin nhắn cho cô bảo cô đợi cô ấy.
Sau khi trả lời tin nhắn cô mới nhìn thấy tin nhắn của Vu Hướng Tây: 【 Chị vẫn chưa dậy sao? 】
Không biết có phải cậu đang đợi mình hay không, Phó Nhàn Linh gõ tin nhắn nói nhà mình xảy ra chuyện, hôm nay sẽ không đi làm.
Vu Hướng Tây trả lời: 【 Chị, sự việc có nghiêm trọng không ạ? Em có thể xin nghỉ phép đi cùng chị. 】
Hốc mắt của Phó Nhàn Linh chua xót, cô trả lời: 【 Không cần đâu, cậu đi làm đi. 】
Vu Hướng Tây gửi một nhãn dán ngoan ngoãn.
Phó Nhàn Linh ngồi xổm trong phòng ngủ, đợi hơn một tiếng mới nghe thấy giọng nói của Thôi Hiểu từ bên ngoài truyền đến: “Con bé ngốc nghếch này! Anh ta ngoại tình còn có mặt mũi dây dưa với cậu sao? Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi mau ra đây!”
Lúc này cô mới mở cửa phòng ngủ.
Trương Tuyền Phong đứng ở phòng khách, Thôi Hiểu dẫn theo bốn người đàn ông, bao gồm một luật sư, một trợ lý và hai vệ sĩ, tất cả đều mặc vest đen, đeo kính râm, đứng trước mặt cô.
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến cô.” Trương Tuyền Phong lạnh lùng nhìn Thôi Hiểu, từ trước đến nay hắn đã không thích cách sống của cô ấy, đồng thời cũng không thích người này.
Thôi Hiểu ít khi tiếp xúc với hắn, có mấy lần đến gặp Phó Nhàn Linh vào buổi tối, hắn lúc đó không tăng ca thì là đi công tác, cô ấy còn tưởng người này trọng sự nghiệp, không ngờ lại là một thằng khốn nạn, thích mấy con điếm lẳng lơ ở bên ngoài, nếu không cũng sẽ không bỏ mặc Phó Nhàn Linh dịu dàng, đức độ để ngoại tình.
“Không liên quan gì đến tôi?” Thôi Hiểu cười lạnh, “Tôi nói cho anh biết, Trương Tuyền Phong, chuyện của Phó Nhàn Linh cũng là chuyện của tôi!”
Cô ấy nói với luật sự đứng đằng sau: “Đối phương ngoại tình, bằng chứng tin nhắn thoại và video vô cùng xác thực, anh nói cho anh ta biết thủ tục ly hôn tiến hành như thế nào đi.”
Luật sư mở một tập tài liệu trên tay, đi đến trước mặt Trương Tuyền Phong: “Ông Trương, dựa theo bản video và lịch sử tin nhắn mà bà Thôi cung cấp, ông bắt đầu ngoại tình vào tháng 4 hai năm trước…”
Sắc mặt của Trương Tuyền Phong xanh mét, ngắt lời luật sư: “Câm miệng!”
Luật sư không quan tâm, tiếp tục đọc tài liệu trong tay, “Người phụ nữ xuất hiện trong video của ông đã được xác nhận…”
Trương Tuyền Phong nghiến răng hét, “Ly hôn! Tôi và Phó Nhàn Linh sẽ nói chuyện trực tiếp!”
Nghe vậy, Phó Nhàn Linh chậm rãi đi đến phòng khách, nhìn Trương Tuyền Phong nói, “Được, anh nói đi.”
Trương Tuyền Phong tức giận nhìn cô, “Phó Nhàn Linh, nếu cô ly hôn với tôi, sau này cô sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt hơn tôi, cô phải suy nghĩ thật kỹ!”
Phó Nhàn Linh còn chưa kịp nói gì thì Thôi Hiểu đã bật cười, “Không phải, người anh em, anh cho rằng mình là ai vậy? Anh là Kim Thành Vũ hay Bành Vũ Yến? Anh thật sự biến mình thành củ hành, tôi còn không nỡ nhìn kích cỡ của anh trong video, anh cũng không biết xấu hổ mà dám quay lại.”
Khuôn mặt của Trương Tuyền Phong đen sì, hắn trừng mắt nhìn Thôi Hiểu, sau đó lại chuyển mắt sang nhìn Phó Nhàn Linh, “Được, cô muốn ly hôn, có thể, tài sản chia 3:7, bởi vì tôi kiếm nhiều tiền nhất.”
Thôi Hiểu nói: “Dựa vào đâu! Anh mẹ nó mới là người ngoại tình!”
“Cô câm miệng!” Trương Tuyền Phong hét vào mặt cô ấy, “Tôi đang nói chuyện với cô sao!”
“Tôi mẹ nó nói vậy thì sao?! Anh khốn nạn không biết xấu hổ!” Thôi Hiểu hét to.
Phó Nhàn Linh đập đôi giày cao gót màu xám mà Trương Tuyền Phong tặng cô xuống đất, toàn bộ phòng khách lập tức im lặng, cô quay đầu nhìn Trương Tuyền Phong, nói, “Người nên câm miệng là anh, Trương Tuyền Phong, anh không có tư cách nói cô ấy.”
Trương Tuyền Phong thở hổn hển, hắn kéo cổ áo, nghiến răng nói, “Cô ba tôi bảy, nếu cô đồng ý chúng ta sẽ ly hôn.”
Phó Nhàn Linh gật đầu, “Được.”
Thôi Hiểu nhíu mày, “Cậu ngốc quá!”
Phó Nhàn Linh trấn an nhìn cô ấy, khẽ lắc đầu, Thôi Hiểu không cam lòng nhưng cũng không nói gì nữa, yêu cầu luật sư và trợ lý đặt thỏa thuận ly hôn đến trước mặt Trương Tuyền Phong.
Lúc lái xe trên đường cô ấy đã liên lạc với luật sư và trợ lý, hiệu suất phải nói cực kỳ cao.
Phó Nhàn Linh nhìn bốn chữ thỏa thuận ly hôn, hốc mắt cô chua xót, cô vẫn nhớ lúc cô và Trương Tuyền Phong chụp ảnh, ký tên lên giấy chứng nhận ở Cục Dân Chính, khi đó cô ôm một túi kẹo, đi ngang qua một người lạ, cô liền phát kẹo cho họ, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng hiện tại, cảnh còn người mất, cô đang ngồi trong căn phòng khách bừa bộn, ký giấy ly hôn với Trương Tuyền Phong.
Từ giờ trở đi, cô và người này không còn quan hệ gì nữa.
Sau khi xác nhận Trương Tuyền Phong không đứng ở cửa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô tìm một chiếc chăn đắp lên người, trời tháng năm, cô bị dọa sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Sau khi cúp điện thoại, Thôi Hiểu gửi tin nhắn cho cô bảo cô đợi cô ấy.
Sau khi trả lời tin nhắn cô mới nhìn thấy tin nhắn của Vu Hướng Tây: 【 Chị vẫn chưa dậy sao? 】
Không biết có phải cậu đang đợi mình hay không, Phó Nhàn Linh gõ tin nhắn nói nhà mình xảy ra chuyện, hôm nay sẽ không đi làm.
Vu Hướng Tây trả lời: 【 Chị, sự việc có nghiêm trọng không ạ? Em có thể xin nghỉ phép đi cùng chị. 】
Hốc mắt của Phó Nhàn Linh chua xót, cô trả lời: 【 Không cần đâu, cậu đi làm đi. 】
Vu Hướng Tây gửi một nhãn dán ngoan ngoãn.
Phó Nhàn Linh ngồi xổm trong phòng ngủ, đợi hơn một tiếng mới nghe thấy giọng nói của Thôi Hiểu từ bên ngoài truyền đến: “Con bé ngốc nghếch này! Anh ta ngoại tình còn có mặt mũi dây dưa với cậu sao? Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi mau ra đây!”
Lúc này cô mới mở cửa phòng ngủ.
Trương Tuyền Phong đứng ở phòng khách, Thôi Hiểu dẫn theo bốn người đàn ông, bao gồm một luật sư, một trợ lý và hai vệ sĩ, tất cả đều mặc vest đen, đeo kính râm, đứng trước mặt cô.
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến cô.” Trương Tuyền Phong lạnh lùng nhìn Thôi Hiểu, từ trước đến nay hắn đã không thích cách sống của cô ấy, đồng thời cũng không thích người này.
Thôi Hiểu ít khi tiếp xúc với hắn, có mấy lần đến gặp Phó Nhàn Linh vào buổi tối, hắn lúc đó không tăng ca thì là đi công tác, cô ấy còn tưởng người này trọng sự nghiệp, không ngờ lại là một thằng khốn nạn, thích mấy con điếm lẳng lơ ở bên ngoài, nếu không cũng sẽ không bỏ mặc Phó Nhàn Linh dịu dàng, đức độ để ngoại tình.
“Không liên quan gì đến tôi?” Thôi Hiểu cười lạnh, “Tôi nói cho anh biết, Trương Tuyền Phong, chuyện của Phó Nhàn Linh cũng là chuyện của tôi!”
Cô ấy nói với luật sự đứng đằng sau: “Đối phương ngoại tình, bằng chứng tin nhắn thoại và video vô cùng xác thực, anh nói cho anh ta biết thủ tục ly hôn tiến hành như thế nào đi.”
Luật sư mở một tập tài liệu trên tay, đi đến trước mặt Trương Tuyền Phong: “Ông Trương, dựa theo bản video và lịch sử tin nhắn mà bà Thôi cung cấp, ông bắt đầu ngoại tình vào tháng 4 hai năm trước…”
Sắc mặt của Trương Tuyền Phong xanh mét, ngắt lời luật sư: “Câm miệng!”
Luật sư không quan tâm, tiếp tục đọc tài liệu trong tay, “Người phụ nữ xuất hiện trong video của ông đã được xác nhận…”
Trương Tuyền Phong nghiến răng hét, “Ly hôn! Tôi và Phó Nhàn Linh sẽ nói chuyện trực tiếp!”
Nghe vậy, Phó Nhàn Linh chậm rãi đi đến phòng khách, nhìn Trương Tuyền Phong nói, “Được, anh nói đi.”
Trương Tuyền Phong tức giận nhìn cô, “Phó Nhàn Linh, nếu cô ly hôn với tôi, sau này cô sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt hơn tôi, cô phải suy nghĩ thật kỹ!”
Phó Nhàn Linh còn chưa kịp nói gì thì Thôi Hiểu đã bật cười, “Không phải, người anh em, anh cho rằng mình là ai vậy? Anh là Kim Thành Vũ hay Bành Vũ Yến? Anh thật sự biến mình thành củ hành, tôi còn không nỡ nhìn kích cỡ của anh trong video, anh cũng không biết xấu hổ mà dám quay lại.”
Khuôn mặt của Trương Tuyền Phong đen sì, hắn trừng mắt nhìn Thôi Hiểu, sau đó lại chuyển mắt sang nhìn Phó Nhàn Linh, “Được, cô muốn ly hôn, có thể, tài sản chia 3:7, bởi vì tôi kiếm nhiều tiền nhất.”
Thôi Hiểu nói: “Dựa vào đâu! Anh mẹ nó mới là người ngoại tình!”
“Cô câm miệng!” Trương Tuyền Phong hét vào mặt cô ấy, “Tôi đang nói chuyện với cô sao!”
“Tôi mẹ nó nói vậy thì sao?! Anh khốn nạn không biết xấu hổ!” Thôi Hiểu hét to.
Phó Nhàn Linh đập đôi giày cao gót màu xám mà Trương Tuyền Phong tặng cô xuống đất, toàn bộ phòng khách lập tức im lặng, cô quay đầu nhìn Trương Tuyền Phong, nói, “Người nên câm miệng là anh, Trương Tuyền Phong, anh không có tư cách nói cô ấy.”
Trương Tuyền Phong thở hổn hển, hắn kéo cổ áo, nghiến răng nói, “Cô ba tôi bảy, nếu cô đồng ý chúng ta sẽ ly hôn.”
Phó Nhàn Linh gật đầu, “Được.”
Thôi Hiểu nhíu mày, “Cậu ngốc quá!”
Phó Nhàn Linh trấn an nhìn cô ấy, khẽ lắc đầu, Thôi Hiểu không cam lòng nhưng cũng không nói gì nữa, yêu cầu luật sư và trợ lý đặt thỏa thuận ly hôn đến trước mặt Trương Tuyền Phong.
Lúc lái xe trên đường cô ấy đã liên lạc với luật sư và trợ lý, hiệu suất phải nói cực kỳ cao.
Phó Nhàn Linh nhìn bốn chữ thỏa thuận ly hôn, hốc mắt cô chua xót, cô vẫn nhớ lúc cô và Trương Tuyền Phong chụp ảnh, ký tên lên giấy chứng nhận ở Cục Dân Chính, khi đó cô ôm một túi kẹo, đi ngang qua một người lạ, cô liền phát kẹo cho họ, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng hiện tại, cảnh còn người mất, cô đang ngồi trong căn phòng khách bừa bộn, ký giấy ly hôn với Trương Tuyền Phong.
Từ giờ trở đi, cô và người này không còn quan hệ gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.