Chương 92:
Tô Mã Lệ
14/02/2024
Tháng sáu, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Phó Nhàn Linh đồng ý lời mời quay về trường, chụp ảnh cùng các học sinh khóa trước, đồng thời trò chuyện với các giáo viên.
Tất cả học sinh cô dạy trước đây đều đến chụp ảnh cùng cô, Phó Nhàn Linh tươi cười chụp ảnh cùng các em, cô nhìn thấy Vu Hoan đứng cách đó không xa, đứng bên cạnh cô bé là Vu Hướng Tây, chàng trai cao ráo, đẹp trai, không biết khuôn mặt đó đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu giáo viên nữ.
Vu Hướng Tây cúi đầu nói gì đó, Phó Nhàn Linh liền nhìn thấy Vu Hoan đi tới, đưa cuốn sách trong tay tới trước mặt cô, “Cô ơi, cô ký tên cho em đi ạ.”
Phó Nhàn Linh mỉm cười nhận bút trong tay cô bé, viết vào chỗ trống trong cuốn sách: 【 Chúc mọi điều ước của em đều thành hiện thực—— Phó Nhàn Linh 】
“Ký cả cho em nữa.” Vu Hướng Tây giơ tay ra trước mặt Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh nhịn cười, cô ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi, “Ký cái gì?”
“Em cũng muốn điều ước của mình thành hiện thực.” Đôi mắt cậu sáng ngời, lời nói đầy ẩn ý khiến trái tim của Phó Nhàn Linh khẽ run lên, cô cúi đầu viết chữ lên cánh tay cậu.
Dùng bút nước viết lên da không hề dễ, viết mấy lần cũng không viết được một chữ, cô liền nghe thấy Vu Hướng Tây nói, “Chị, dùng lực một chút, em không đau.”
Cô khẽ trừng mắt nhìn cậu, liếc mắt nhìn Vu Hoan, cô bé đang kéo cánh tay của Vu Hướng Tây, nói, “Sao anh có thể gọi cô Phó của bọn em là chị.”
“Có gì không đúng sao?” Cậu hỏi.
Vu Hoan thấy Phó Nhàn Linh không tỏ thái độ, cô bé chỉ có thể lắc đầu, “Không, chỉ là em…cảm thấy có gì đó là lạ.”
Tai của Phó Nhàn Linh đỏ ửng, vất vả lắm cô cũng ký cho Vu Hướng Tây xong, lại thấy chàng trai lấy điện thoại ra đưa cho Vu Hoan, “Chụp cho anh và cô giáo em một bức ảnh.”
Phó Nhàn Linh: “…”
Khi nhìn thấy bức ảnh, mí mắt của Phó Nhàn Linh giật giật, chàng trai đứng bên cạnh cô, cư xử đúng mực, chỉ là một bàn tay thò ra từ vai phải của cô, bàn tay đó làm một cử chỉ.
Phó Nhàn Linh nhìn bức ảnh, vẻ mặt vừa căng thẳng, vừa dùng mắt trừng cậu.
Vu Hướng Tây làm bộ làm tịch hỏi Vu Hoan, “Sao trên vai cô giáo của em lại có bàn tay? Em chụp như thế nào vậy?”
“…”
Khuôn mặt của Vu Hoan giật giật, cô bé giải thích với Phó Nhàn Linh, “Bình thường anh trai em không như thế này đâu ạ, em cũng không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nữa…Hình như có gì đó không đúng.”
Phó Nhàn Linh khó khăn lắm mới nhịn được cười, cô gật đầu, nói, “Ừ, cô biết rồi.”
Buổi trưa, Phó Nhàn Linh cùng mấy giáo viên đến khách sạn ăn cơm, Vu Hướng Tây dẫn Vu Hoan đến một quán ăn cạnh trường tùy tiện ăn chút gì đó, cậu mua cho Vu Hoan một bộ đồ dùng học tập mới, lại mua cho cô bé một bình nước giữ nhiệt.
Trên đường trở về trường, Vu Hoan không nhịn được hỏi: “Anh, hôm nay anh sao thế?”
“Anh vui, em sắp thi đại học rồi.”
“Em cảm thấy anh cứ là lạ thế nào ý.” Vu Hoan nghi hoặc nhìn cậu, “Bình thường anh không như vậy.”
“Loại nào?” Vu Hướng Tây hỏi.
Vu Hoan tỏ vẻ khó hiểu, “Thì…Bảo cô giáo của em ký tên lên tay anh, còn chụp ảnh chung gì đó, anh gặp chủ nhiệm lớp 12 của em cũng đâu thấy anh bảo cô ấy ký tên, chụp ảnh chung với anh đâu.”
“À, quên mất.” Vu Hướng Tây liếc nhìn đồng hồ, nói: “Em mau vào đi, anh đi đây.”
“Anh.” Vu Hoan gọi cậu, rối rắm nói, “Cô giáo của chúng em kết hôn rồi.”
“Anh biết.” Vu Hướng Tây cười khẽ, “Em suy nghĩ cái gì vậy?”
Vu Hoan lắc đầu, cười nhẹ, “Chắc do em…suy nghĩ nhiều quá.”
Vu Hướng Tây không nói gì, đợi người đi vào trường, lúc này cậu mới gửi tin nhắn cho Phó Nhàn Linh: 【 Chị ăn xong chưa?】
Phó Nhàn Linh trả lời: 【 Ừm, vừa mới ăn xong. 】 ´
Vu Hướng Tây lại gửi một tin nhắn khác cho cô: 【 Em đánh rơi một thứ trong phòng bảo vệ của trường, chị lấy giúp em nhé.】
Phó Nhàn Linh không hề nghi ngờ mà đồng ý, cô thuận tiện đưa những giáo viên khác về, đi đến cổng, cô dừng xe lại, còn chưa đến phòng bảo vệ thì một nhân viên bảo vệ đã nhận ra cô: “Cô Phó! Bánh kem và hoa của cô!”
Phó Nhàn Linh đi vào, trên bàn có một bó hoa hồng đỏ, tổng cộng 28 bông, bên cạnh là một chiếc bánh kem to.
Trên tấm thiệp không đề tên, chỉ viết bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Cô mở điện thoại, nhìn thấy Vu Hướng Tây gửi bức ảnh chụp chung của hai người, trên đó có một dòng chữ màu đen nhỏ:
【 Hôm nay là sinh nhật chị, chụp tấm ảnh kỷ niệm. 】
Trái tim của Phó Nhàn Linh mềm nhũn, cô gõ chữ mấy lần. cuối cùng chỉ gửi hai chữ: 【 cảm ơn. 】.
Tất cả học sinh cô dạy trước đây đều đến chụp ảnh cùng cô, Phó Nhàn Linh tươi cười chụp ảnh cùng các em, cô nhìn thấy Vu Hoan đứng cách đó không xa, đứng bên cạnh cô bé là Vu Hướng Tây, chàng trai cao ráo, đẹp trai, không biết khuôn mặt đó đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu giáo viên nữ.
Vu Hướng Tây cúi đầu nói gì đó, Phó Nhàn Linh liền nhìn thấy Vu Hoan đi tới, đưa cuốn sách trong tay tới trước mặt cô, “Cô ơi, cô ký tên cho em đi ạ.”
Phó Nhàn Linh mỉm cười nhận bút trong tay cô bé, viết vào chỗ trống trong cuốn sách: 【 Chúc mọi điều ước của em đều thành hiện thực—— Phó Nhàn Linh 】
“Ký cả cho em nữa.” Vu Hướng Tây giơ tay ra trước mặt Phó Nhàn Linh.
Phó Nhàn Linh nhịn cười, cô ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi, “Ký cái gì?”
“Em cũng muốn điều ước của mình thành hiện thực.” Đôi mắt cậu sáng ngời, lời nói đầy ẩn ý khiến trái tim của Phó Nhàn Linh khẽ run lên, cô cúi đầu viết chữ lên cánh tay cậu.
Dùng bút nước viết lên da không hề dễ, viết mấy lần cũng không viết được một chữ, cô liền nghe thấy Vu Hướng Tây nói, “Chị, dùng lực một chút, em không đau.”
Cô khẽ trừng mắt nhìn cậu, liếc mắt nhìn Vu Hoan, cô bé đang kéo cánh tay của Vu Hướng Tây, nói, “Sao anh có thể gọi cô Phó của bọn em là chị.”
“Có gì không đúng sao?” Cậu hỏi.
Vu Hoan thấy Phó Nhàn Linh không tỏ thái độ, cô bé chỉ có thể lắc đầu, “Không, chỉ là em…cảm thấy có gì đó là lạ.”
Tai của Phó Nhàn Linh đỏ ửng, vất vả lắm cô cũng ký cho Vu Hướng Tây xong, lại thấy chàng trai lấy điện thoại ra đưa cho Vu Hoan, “Chụp cho anh và cô giáo em một bức ảnh.”
Phó Nhàn Linh: “…”
Khi nhìn thấy bức ảnh, mí mắt của Phó Nhàn Linh giật giật, chàng trai đứng bên cạnh cô, cư xử đúng mực, chỉ là một bàn tay thò ra từ vai phải của cô, bàn tay đó làm một cử chỉ.
Phó Nhàn Linh nhìn bức ảnh, vẻ mặt vừa căng thẳng, vừa dùng mắt trừng cậu.
Vu Hướng Tây làm bộ làm tịch hỏi Vu Hoan, “Sao trên vai cô giáo của em lại có bàn tay? Em chụp như thế nào vậy?”
“…”
Khuôn mặt của Vu Hoan giật giật, cô bé giải thích với Phó Nhàn Linh, “Bình thường anh trai em không như thế này đâu ạ, em cũng không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nữa…Hình như có gì đó không đúng.”
Phó Nhàn Linh khó khăn lắm mới nhịn được cười, cô gật đầu, nói, “Ừ, cô biết rồi.”
Buổi trưa, Phó Nhàn Linh cùng mấy giáo viên đến khách sạn ăn cơm, Vu Hướng Tây dẫn Vu Hoan đến một quán ăn cạnh trường tùy tiện ăn chút gì đó, cậu mua cho Vu Hoan một bộ đồ dùng học tập mới, lại mua cho cô bé một bình nước giữ nhiệt.
Trên đường trở về trường, Vu Hoan không nhịn được hỏi: “Anh, hôm nay anh sao thế?”
“Anh vui, em sắp thi đại học rồi.”
“Em cảm thấy anh cứ là lạ thế nào ý.” Vu Hoan nghi hoặc nhìn cậu, “Bình thường anh không như vậy.”
“Loại nào?” Vu Hướng Tây hỏi.
Vu Hoan tỏ vẻ khó hiểu, “Thì…Bảo cô giáo của em ký tên lên tay anh, còn chụp ảnh chung gì đó, anh gặp chủ nhiệm lớp 12 của em cũng đâu thấy anh bảo cô ấy ký tên, chụp ảnh chung với anh đâu.”
“À, quên mất.” Vu Hướng Tây liếc nhìn đồng hồ, nói: “Em mau vào đi, anh đi đây.”
“Anh.” Vu Hoan gọi cậu, rối rắm nói, “Cô giáo của chúng em kết hôn rồi.”
“Anh biết.” Vu Hướng Tây cười khẽ, “Em suy nghĩ cái gì vậy?”
Vu Hoan lắc đầu, cười nhẹ, “Chắc do em…suy nghĩ nhiều quá.”
Vu Hướng Tây không nói gì, đợi người đi vào trường, lúc này cậu mới gửi tin nhắn cho Phó Nhàn Linh: 【 Chị ăn xong chưa?】
Phó Nhàn Linh trả lời: 【 Ừm, vừa mới ăn xong. 】 ´
Vu Hướng Tây lại gửi một tin nhắn khác cho cô: 【 Em đánh rơi một thứ trong phòng bảo vệ của trường, chị lấy giúp em nhé.】
Phó Nhàn Linh không hề nghi ngờ mà đồng ý, cô thuận tiện đưa những giáo viên khác về, đi đến cổng, cô dừng xe lại, còn chưa đến phòng bảo vệ thì một nhân viên bảo vệ đã nhận ra cô: “Cô Phó! Bánh kem và hoa của cô!”
Phó Nhàn Linh đi vào, trên bàn có một bó hoa hồng đỏ, tổng cộng 28 bông, bên cạnh là một chiếc bánh kem to.
Trên tấm thiệp không đề tên, chỉ viết bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Cô mở điện thoại, nhìn thấy Vu Hướng Tây gửi bức ảnh chụp chung của hai người, trên đó có một dòng chữ màu đen nhỏ:
【 Hôm nay là sinh nhật chị, chụp tấm ảnh kỷ niệm. 】
Trái tim của Phó Nhàn Linh mềm nhũn, cô gõ chữ mấy lần. cuối cùng chỉ gửi hai chữ: 【 cảm ơn. 】.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.