Chương 23
Băng Băng
28/03/2016
Nhà Mới , Căn Phòng Ký Ức
Mẹ cô cản cô không kịp, bèn lấy nhanh điện thoại gọi vội cho Joshep.
Cửa nhà Joshep mở, anh ấy chợt từ trong nhà lao ra như bay . Leo từ trên lan can thấy vậy, trong đầu lóe tia sáng “Không nhanh vậy chứ”!
Anh lấy cánh tay dài của mình đu từ trên lan can tầng 2 đáp nhanh xuống tầng 1. Lao ra ngoài , hướng nhà cô với tốc độ nhanh nhất có thể .
Leo chạy nhanh hơn nên đến trước, Đám cháy đã lớn hơn 2/3 chỉ còn lại gian bếp. Anh thấy đoàn cứu hộ đang đứng ở ngoài chuẩn bị cứu người , anh lấy một xô nước của họ. Dội thẳng từ đầu xuống. Rồi lao vào nhà cô như con thiêu thân.
Anh thấy cô đang nằm ngất lịm dưới sàn bếp, trong tay đang ôm chặt thứ gì đó. Anh đang định bế cô lên thì cái tủ bếp bị cháy lớn bỗng lung lay như sắp đổ sụp xuống. Gấp quá , anh đứng dậy đỡ lấy cái tủ.
Joshep chạy kịp vào , anh vừa đỡ chiếc tủ vừa hét to:
- Mày đưa cô ấy ra khỏi đây…. Nhanh !!!
Joshep vội bế Lana lên, đi ra đến cửa thì đội cứu hộ vào. Joshep hét lớn:
- Ở phòng bếp có người!.
Mọi người thở gấp đưa Lana và Leo vào bệnh viện. Lana vì nhiễm khói nên vẫn bất tỉnh còn người Leo toàn thân hầu như bị bỏng nặng nhất là hai cánh tay , da thịt dường như bị xém hết.
Nhưng những vết bỏng hình như không làm khó được anh, sau khi hôn mê, anh tỉnh dậy. Điều đầu tiên là mặc kệ mọi sự can ngăn của những người xung quanh, anh gắng sức chạy vội vã đến phòng bệnh của cô. Cứ như rằng dù còn một hơi thở vẫn là phải ở bên cô.
Đến phòng bệnh của cô, mẹ cô, Chadie , Joshep và Stephan đang ở đó đều ngước nhìn anh. Anh bước đôi chân vô đinh đến giường bệnh của cô trong lòng anh là hàng ngàn mũi kim như quặn thắt.
Anh lấy đôi tay đầy những dải cuốn quanh nhưng đã rỉ máu lấm lem lên vuốt nhẹ lấy gương mặt cô. Bên tay phải của cô đang truyền nước, còn tay trái vẫn ôm chặt chiếc hộp không buông.
Anh đưa tay , nhấc nhẹ cái hộp trên tay cô. Anh mở ra và thấy đều là những bức ảnh của cô và cha mình. Cô chợt đưa tay như tìm kiếm nó, nấc vội trong cơn mê:
- Cha ơi…. Con xin lỗi…. !!! Con xin lỗi mà….!!.....
Những giọt nước mắt chợt rơi xuống hai bên hốc mắt của cô.
Anh thấy vậy, cũng gục đầu vào bàn tay nhỏ xinh của cô. Không giấu nổi những giọt nước mắt. Tất cả đều là tại anh, là lỗi của anh. Anh đau đớn dày vò.
Mọi người thấy vậy chỉ nhẹ thở dài bước ra để anh ở lại bên cô.
Mẹ anh đến nói chuyện nhẹ nhàng nói chuyện với mẹ cô. Mẹ anh có ý định để mẹ cô và gia đình chuyển đến nhà anh. Với điều kiện là hai mẹ con cô phụ giúp công việc nhà cho bà. Bà còn khẩn khoản mẹ cô hãy suy nghĩ về điều kiện này. Vì con trai bà rất yêu Lana.
Mẹ cô lưỡng lự cũng khó xử. Bà sẽ hỏi ý kiến cô và suy nghĩ thêm.
Chiều hôm đó, Leo gọi Joshep và Stephan đến phòng của mình để nói chuyện.
Khi 2 anh kia đến , anh đứng lặng khoanh tay , nhìn ra cửa sổ và nói :
- Chúng mày, Hợp tác với tao đi!
- Làm gì? “Joshep hỏi”
- Đầu tư…..
- Vào?
- Trước mắt là Ngành khoáng sản! “Anh quay lại nhìn hai người họ thâm sâu”
- Nguồn?
- “Thái tử gia” không có nổi vài triệu đô? “Anh mỉm cười nhìn Joshep”
- Có nhưng mày?. “Joshep nhíu mày khó hiểu”
- Sao ?
- Mày có?.
- Ừ…. “Nhấc nhẹ khóe miệng”
- Tiền nong của mày luôn bị quản chế… Mày lấy đâu ra?
- Mày cũng biết nhiều đấy chứ?. “anh mỉm cười” : - Đối với tao kiếm tiền không khó và kiếm tiền ảo cũng không vấn đề gì.
- Tại sao tao phải giúp mày?. “Joshep hỏi”
- Mày cứ muốn làm “thái tử gia” mãi sao? Dưới bóng cha mày? “Quay sang nhìn Stephan” - Còn Stephan, nếu mày yêu em tao thì nên thoát ra cái vỏ bọc “hoàng tử chính trị” đi!
Hai anh nhấc khóe mi hướng Leo. Tên này quả nhiên hiểu những ai hắn muốn hiểu. Joshep khẽ mỉm cười nói tiếp:
- Có một điều , tao không hiểu?
- Vậy sao?
- Tại sao mày luôn đứng thứ hai??
- Nếu tao đứng thứ nhất, Mày có yên thân với cha mày?.
Hai anh lần này mở to hẳn đôi mắt nhìn Leo. Không tầm thường quả không bình thường luôn mà. Joshep lại cười khểnh nói:
- Vậy tao phải cảm ơn mày.
- Không cần. Mũi tên của tao còn có rất nhiều đích! “Anh nhấc khóe miệng với đôi mắt vô đáy”
- Còn gì nữa?. “Joshep hỏi”
- Khiến cha tao, vợ và của gái ông ta nổi điên…. Và….
- Và ….?
- Xác định được cha mày đang hợp tác với gia đình của cha tao.
- Sao mày biết?.
- Tao không phải đứa con ngoan như mày. Mày nên có quyết định sẽ theo ai .
- Người mày muốn bảo vệ có phải là cô ấy??? “Joshep hỏi”
- Đúng!
- Mày có ý định đó từ khi nào?
- Mày không nên biết thì hơn.
- Mày giỏi đấy, thằng con hoang!! Giờ tao đã hiểu vì sao gia đình cha mày lại muốn triệt hạ mày. “Joshep mỉm cười thâm sâu”
- Triệt tao…. ??! “Nói dứt câu, anh phát tiếng cười lớn”
Hai anh cười cũng nhấc khóe miệng ý cười.
Một hồi , anh nói thêm:
- 3 đứa mình đấu nhau. “mỉm cười”
- Đấu gì?
- Tìm nơi đầu tư. 1 tháng tổng tiền lãi chúng ta đầu tư được. Ai cao hơn sẽ đứng đầu 3 thằng. Mày theo chứ?
Joshep không nói gì, Leo thấy vậy chợt nói:
- Đừng đi Mỹ, ở lại đây!. Nếu tao xảy ra chuyện, Cô ấy còn có mày! “Anh khẽ nhắm đôi mắt, hít sâu vào”
- Được! Tao nhận lời.
Thấy Joshep cương quyết, hai anh mỉm cười nhìn nhau, như đã tìm được một số tương đồng.
Một hồi , Joshep lên tiếng hỏi:
- Việc mày thay đổi bạn gái nhiều là vì cô ấy?
- Xác định lại trái tim của cô ấy. Và bảo vệ cô ấy nhưng cuối cùng vẫn không thể. “Anh nhắm nặng đôi mắt” - Tao đang muốn…..
- Muốn gì???
- Muốn đưa gia đình cô ấy đến sống cùng!.
- Sao lại nói với tao. “Joshep cười khểnh”
- Tao nghĩ mày nên biết.
- Mày nghĩ rằng sẽ thuyết phục được tiểu thư ngang bướng đó? “Joshep lộ ý cười”
- Không được thì tao sẽ dùng biện pháp mạnh. “Anh lắc đầu, cũng bật nụ cười”
3 anh bàn chuyện làm anh và chia đều số vốn một lúc, rồi 2 anh kia bước ra trở về.
Hôm sau, anh nói với mẹ anh:
- Mẹ hãy báo cho ông ta là không cần gửi tiền trợ cấp cho chúng ta nữa!.
- Con trai! Đó là cha con!! “Mẹ anh mở to mắt”
- Lana và con chút nữa thì mất mạng!. Nếu mẹ không đành lòng thì con sẽ rời khỏi nhà!. “Anh nói lớn”
- Thôi được rồi… mẹ nghe theo con!!!
Mẹ anh cúi đầu thở dài , không nói được gì thêm. Bà cũng đã xác định, người con trai này của bà, đến một lúc nào đó sẽ trưởng thành.
Trước sinh nhật một hôm, Lana tỉnh lại. Mẹ cô nói lại với cô ý định của mẹ Rose. Không ngạc nhiên, cô cương quyết không đồng ý. Cô nói ở tạm nhà hàng của chú cô, rồi bán được đất thì tìm chung cư nào đó sống.
Mẹ cô nói với mẹ anh. Mẹ anh đến nói chuyện với Lana nhưng cô vẫn không nghe theo bà , như cô sợ hãi và trốn tránh điều gì đó.
Bà đến nói lại với Leo. Anh vội vã bước thẳng vào giường bệnh của cô. Cô nhìn thấy anh , vội quay nhẹ đi.
Leo thấy vậy , anh tiến lại , áp sát gương mặt bé nhỏ của cô, khẽ nói:
- Vẫn giận anh?
Cô liếc con ngươi xuống cố né tránh anh và giữ im lặng.
Anh thấy vậy , bế bổng cô lên. Trời ơi, anh còn đang bị thương mà. Cô khóc lóc giãy giụa và hét lớn trên tay anh:
- Anh bỏ ra! Còn muốn coi tôi là trò chơi của anh đến bao giờ?!!
Anh nghe vậy , không nói gì chỉ ôm chặt cô hết sức có thể của bản thân bây giờ. Dù là bị thương mà vẫn khống chế được cô. Là cô quá bé nhỏ yếu ớt. Hay là sức khỏe của anh vượt mức tầm thường. Hoặc là cả hai , đáng sợ nha.
Anh bế cô về nhà. Vào cổng vườn nhà anh, không thấy cái xích đu, trống trải , cô khẽ cúi đầu thở dài. Anh bế cô lên căn phòng bên cạnh phòng anh , căn phòng luôn khóa. và nói:
- Em biết trong đó có gì không?
- ………. “Cô khẽ lắc đầu….”
- Ấn mở khóa đi!
- Em làm sao biết mã?!!
- Sinh nhật em và sinh nhật tôi….
Cô nhẹ mở to đôi mắt nhìn anh một lúc. Rồi khẽ bấm “8899” Cánh cửa nhẹ mở.
Đập vào trái tim cô là căn phòng giống hệt với căn phòng của cô hồi nhỏ.
Leo dần thả cô từ trên tay xuống. Cô bước quanh căn phòng. Đồ mà cha đã làm cho cô. Tất cả đều ở trong cái căn phòng này nhưng chúng hình như lớn theo cô hay sao đó. Chiếc giường công chúa màu tím trắng cũng to hơn. Cái tủ xinh hồi nhỏ cũng lớn hơn nhưng vẫn giữ họa tiết đó. Bàn học, tủ sách, cả cái thước đo chiều cao cũng không còn hơn 1m mà đã là 1m70. Tủ gương nhỏ bé, kệ đựng những tấm ảnh. Mọi thứ đều lớn hơn. Nhưng tất cả vẫn còn dòng chữ “For lana by Daddy (^_^)” nhỏ nhắn của cô hồi nhỏ.
Ở trên bức tường đầu giường còn có một bức ảnh to tướng. Người cha đang ôm hôn đứa con bé nhỏ 5 tuổi của mình. Một tay cô bé đang cầm bó hoa Lavender, một tay ôm lấy cha. Nước mắt cô rơi xuống sờ lên dòng chữ và không thể lý giải được điều gì đang xảy ra trước mắt. Anh thấy vậy , mỉm cười và nói với cô:
- Anh đã nâng cấp chúng cho em đấy! Em thấy sao?
Lana chỉ lặng nhìn anh, không nói gì. Đôi mắt dần long lanh khiến cô cúi đầu xuống. Anh lại bế bổng cô lên , nhẹ đưa cô đi một đoạn ra ban công đặt vào cái xích đu. Hình như là anh đã sửa nó cho cô. Không còn vết đứt, thậm chí còn to ra vài phân.
Bỗng cô ôm chầm anh và khóc thật lớn. Anh mỉm cười , vừa ôm cô vừa nói :
- Lana , anh xin lỗi!!!
- Anh làm chúng từ bao giờ?.
- Từ khi cô bé Lana bước vào trái tim anh.
- Nhưng anh mua chúng ở đâu?.
- Chủ căn biệt thự này vẫn giữ chúng.
- Chú David ư?
- Đúng, chú ấy không đành lòng bán nên đã giữ lại để cho con chú.
- Anh làm chúng vì em sao?
- Anh còn làm nhiều hơn thế!
Cô lại vòng tay siết cơ thể anh chặt hơn. Rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Những giọt nước mắt mà chỉ có yêu thương rất nhiều mới có thể cảm nhận được.
Chợt cô đặt tay vào khắp cơ thể anh, cánh tay anh . cô sờ vội vã thấy đâu đâu cũng hằn những cuộn gạc lớn bọc vết thương. Chúng rớm máu lấm chấm nhỏ ra cả áo của anh.
Cô bỗng nói:
- Anh làm sao thế này?
- Không sao! “Anh mỉm cười”
- Là vì hôm nọ…. “Cô ngập ngừng” - Cứu em sao? Anh cởi áo ra em xem đi!. “Vừa nói, cô vừa giằng co khuy áo anh”
- Cởi ra cho em cưỡng bức anh hả? “Anh nắm nhẹ lấy tay cô như chặn lại , rồi mỉm cười”
- Anh cởi nhanh đi!. “Vừa nói, cô vừa ngước nhìn anh với đôi mắt lo lắng”
- Thôi được rồi… em từ từ đừng vội….
Anh vừa nói, vừa nở nụ cười thâm dị , khiến cô không chịu được cũng mỉm cười theo. Anh cởi xong khuya áo ra. Chỉ hé lộ một chút ngực cho cô nhìn.
Nhưng cô chạm vào tay anh, co ý muốn xem hết. Sau đó , cô cởi hết chiếc áo sơ mi dài tay anh cố tình mặc ra. Cô nhìn vào cơ thể anh trong vô định , những vết máu rỉ ra như thẫm đẫm vào tim cô. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Ôm nhẹ lấy anh :
- Em xin lỗi!!! Là tại em!!!
Cô biết , cô biết chứ, anh bị thhương vậy mà vẫn cố bế cô đến đây. Cho cô xem những thứ này. Để bây giờ vết thương lại trở nên nặng hơn. Nhìn cánh tay anh, và bàn tay anh nữa, biết thế lúc nãy cô sẽ không giãy giụa sẽ nghe theo anh vô điệu kiện, dù bất kể kà anh bê vác cô đi đâu. Vào dầy sôi , lửa bỏng . Cô cũng nguyện ý. Cô cầm đôi bàn tay anh , rớm máu ra hết những băng gạc lên khuôn mặt mình. Cô đặt đôi môi hôn vào những vết thương của anh.
- Em, cô bé ngốc ! “Anh thấy vậy , mỉm cười ôm lấy gương mặt cô” - Là do anh, đều tại anh, nên em mới bị như vậy!!!
Hai người ôm chặt lấy nhau một lúc, Anh khẽ nói:
- Lana , em ở đây với anh nhé!
- Em sợ làm phiền anh. “Cô cong nhẹ môi”
- Ở đây để anh còn bảo vệ cho em!. “Anh ôm chặt cô hơn”
- …..….. “cô gật đầu, giờ là gì cô cũng đống ý hết với anh. chỉ cần được nhìn anh mỗi ngày, Dù trái tim có bị vò nát ra nghìn mảnh, cô cũng nguyện ý,”
- Bông Hoa Nhỏ ương bướng này của anh, cũng biết nghe lời rồi đấy! Anh còn tưởng sẽ phải nhốt em lại!!! “Anh mỉm cười chế giễu khiến cô cong môi ý cười”
Cánh tay cô vẫn một mực ôm chặt lấy anh, anh nhẹ nói:
- Hôm đó, là tại anh ghen quá. Đã khiến em đau đớn.
Cánh tay nhỏ bé của cô dường như siết chặt lấy anh hơn, cô chợt nấc những tiếng khóc đến thực vội vã. Là do anh nhìn thấy cô ôm người đàn ông khác nên mới như vậy. Nhưng anh đâu hiểu được lòng cô đã sớm chỉ thuộc về mình anh.
Anh nhẹ lau nước mắt trên má cô và nói:
- Thôi, không khóc nữa! “Chỉ ra một góc kệ” - Em nhìn thấy cái kệ kia không?. Em phải để ảnh vào trong đó chứ??
Nói xong, cô đứng lên bước ra kệ, anh lấy cho cô chiếc hộp gỗ cô luôn giữ. Sau đó, hai người vui vẻ cùng nhau đặt những tấm ảnh cô quý trọng nhất lên đó.
Mẹ cô cản cô không kịp, bèn lấy nhanh điện thoại gọi vội cho Joshep.
Cửa nhà Joshep mở, anh ấy chợt từ trong nhà lao ra như bay . Leo từ trên lan can thấy vậy, trong đầu lóe tia sáng “Không nhanh vậy chứ”!
Anh lấy cánh tay dài của mình đu từ trên lan can tầng 2 đáp nhanh xuống tầng 1. Lao ra ngoài , hướng nhà cô với tốc độ nhanh nhất có thể .
Leo chạy nhanh hơn nên đến trước, Đám cháy đã lớn hơn 2/3 chỉ còn lại gian bếp. Anh thấy đoàn cứu hộ đang đứng ở ngoài chuẩn bị cứu người , anh lấy một xô nước của họ. Dội thẳng từ đầu xuống. Rồi lao vào nhà cô như con thiêu thân.
Anh thấy cô đang nằm ngất lịm dưới sàn bếp, trong tay đang ôm chặt thứ gì đó. Anh đang định bế cô lên thì cái tủ bếp bị cháy lớn bỗng lung lay như sắp đổ sụp xuống. Gấp quá , anh đứng dậy đỡ lấy cái tủ.
Joshep chạy kịp vào , anh vừa đỡ chiếc tủ vừa hét to:
- Mày đưa cô ấy ra khỏi đây…. Nhanh !!!
Joshep vội bế Lana lên, đi ra đến cửa thì đội cứu hộ vào. Joshep hét lớn:
- Ở phòng bếp có người!.
Mọi người thở gấp đưa Lana và Leo vào bệnh viện. Lana vì nhiễm khói nên vẫn bất tỉnh còn người Leo toàn thân hầu như bị bỏng nặng nhất là hai cánh tay , da thịt dường như bị xém hết.
Nhưng những vết bỏng hình như không làm khó được anh, sau khi hôn mê, anh tỉnh dậy. Điều đầu tiên là mặc kệ mọi sự can ngăn của những người xung quanh, anh gắng sức chạy vội vã đến phòng bệnh của cô. Cứ như rằng dù còn một hơi thở vẫn là phải ở bên cô.
Đến phòng bệnh của cô, mẹ cô, Chadie , Joshep và Stephan đang ở đó đều ngước nhìn anh. Anh bước đôi chân vô đinh đến giường bệnh của cô trong lòng anh là hàng ngàn mũi kim như quặn thắt.
Anh lấy đôi tay đầy những dải cuốn quanh nhưng đã rỉ máu lấm lem lên vuốt nhẹ lấy gương mặt cô. Bên tay phải của cô đang truyền nước, còn tay trái vẫn ôm chặt chiếc hộp không buông.
Anh đưa tay , nhấc nhẹ cái hộp trên tay cô. Anh mở ra và thấy đều là những bức ảnh của cô và cha mình. Cô chợt đưa tay như tìm kiếm nó, nấc vội trong cơn mê:
- Cha ơi…. Con xin lỗi…. !!! Con xin lỗi mà….!!.....
Những giọt nước mắt chợt rơi xuống hai bên hốc mắt của cô.
Anh thấy vậy, cũng gục đầu vào bàn tay nhỏ xinh của cô. Không giấu nổi những giọt nước mắt. Tất cả đều là tại anh, là lỗi của anh. Anh đau đớn dày vò.
Mọi người thấy vậy chỉ nhẹ thở dài bước ra để anh ở lại bên cô.
Mẹ anh đến nói chuyện nhẹ nhàng nói chuyện với mẹ cô. Mẹ anh có ý định để mẹ cô và gia đình chuyển đến nhà anh. Với điều kiện là hai mẹ con cô phụ giúp công việc nhà cho bà. Bà còn khẩn khoản mẹ cô hãy suy nghĩ về điều kiện này. Vì con trai bà rất yêu Lana.
Mẹ cô lưỡng lự cũng khó xử. Bà sẽ hỏi ý kiến cô và suy nghĩ thêm.
Chiều hôm đó, Leo gọi Joshep và Stephan đến phòng của mình để nói chuyện.
Khi 2 anh kia đến , anh đứng lặng khoanh tay , nhìn ra cửa sổ và nói :
- Chúng mày, Hợp tác với tao đi!
- Làm gì? “Joshep hỏi”
- Đầu tư…..
- Vào?
- Trước mắt là Ngành khoáng sản! “Anh quay lại nhìn hai người họ thâm sâu”
- Nguồn?
- “Thái tử gia” không có nổi vài triệu đô? “Anh mỉm cười nhìn Joshep”
- Có nhưng mày?. “Joshep nhíu mày khó hiểu”
- Sao ?
- Mày có?.
- Ừ…. “Nhấc nhẹ khóe miệng”
- Tiền nong của mày luôn bị quản chế… Mày lấy đâu ra?
- Mày cũng biết nhiều đấy chứ?. “anh mỉm cười” : - Đối với tao kiếm tiền không khó và kiếm tiền ảo cũng không vấn đề gì.
- Tại sao tao phải giúp mày?. “Joshep hỏi”
- Mày cứ muốn làm “thái tử gia” mãi sao? Dưới bóng cha mày? “Quay sang nhìn Stephan” - Còn Stephan, nếu mày yêu em tao thì nên thoát ra cái vỏ bọc “hoàng tử chính trị” đi!
Hai anh nhấc khóe mi hướng Leo. Tên này quả nhiên hiểu những ai hắn muốn hiểu. Joshep khẽ mỉm cười nói tiếp:
- Có một điều , tao không hiểu?
- Vậy sao?
- Tại sao mày luôn đứng thứ hai??
- Nếu tao đứng thứ nhất, Mày có yên thân với cha mày?.
Hai anh lần này mở to hẳn đôi mắt nhìn Leo. Không tầm thường quả không bình thường luôn mà. Joshep lại cười khểnh nói:
- Vậy tao phải cảm ơn mày.
- Không cần. Mũi tên của tao còn có rất nhiều đích! “Anh nhấc khóe miệng với đôi mắt vô đáy”
- Còn gì nữa?. “Joshep hỏi”
- Khiến cha tao, vợ và của gái ông ta nổi điên…. Và….
- Và ….?
- Xác định được cha mày đang hợp tác với gia đình của cha tao.
- Sao mày biết?.
- Tao không phải đứa con ngoan như mày. Mày nên có quyết định sẽ theo ai .
- Người mày muốn bảo vệ có phải là cô ấy??? “Joshep hỏi”
- Đúng!
- Mày có ý định đó từ khi nào?
- Mày không nên biết thì hơn.
- Mày giỏi đấy, thằng con hoang!! Giờ tao đã hiểu vì sao gia đình cha mày lại muốn triệt hạ mày. “Joshep mỉm cười thâm sâu”
- Triệt tao…. ??! “Nói dứt câu, anh phát tiếng cười lớn”
Hai anh cười cũng nhấc khóe miệng ý cười.
Một hồi , anh nói thêm:
- 3 đứa mình đấu nhau. “mỉm cười”
- Đấu gì?
- Tìm nơi đầu tư. 1 tháng tổng tiền lãi chúng ta đầu tư được. Ai cao hơn sẽ đứng đầu 3 thằng. Mày theo chứ?
Joshep không nói gì, Leo thấy vậy chợt nói:
- Đừng đi Mỹ, ở lại đây!. Nếu tao xảy ra chuyện, Cô ấy còn có mày! “Anh khẽ nhắm đôi mắt, hít sâu vào”
- Được! Tao nhận lời.
Thấy Joshep cương quyết, hai anh mỉm cười nhìn nhau, như đã tìm được một số tương đồng.
Một hồi , Joshep lên tiếng hỏi:
- Việc mày thay đổi bạn gái nhiều là vì cô ấy?
- Xác định lại trái tim của cô ấy. Và bảo vệ cô ấy nhưng cuối cùng vẫn không thể. “Anh nhắm nặng đôi mắt” - Tao đang muốn…..
- Muốn gì???
- Muốn đưa gia đình cô ấy đến sống cùng!.
- Sao lại nói với tao. “Joshep cười khểnh”
- Tao nghĩ mày nên biết.
- Mày nghĩ rằng sẽ thuyết phục được tiểu thư ngang bướng đó? “Joshep lộ ý cười”
- Không được thì tao sẽ dùng biện pháp mạnh. “Anh lắc đầu, cũng bật nụ cười”
3 anh bàn chuyện làm anh và chia đều số vốn một lúc, rồi 2 anh kia bước ra trở về.
Hôm sau, anh nói với mẹ anh:
- Mẹ hãy báo cho ông ta là không cần gửi tiền trợ cấp cho chúng ta nữa!.
- Con trai! Đó là cha con!! “Mẹ anh mở to mắt”
- Lana và con chút nữa thì mất mạng!. Nếu mẹ không đành lòng thì con sẽ rời khỏi nhà!. “Anh nói lớn”
- Thôi được rồi… mẹ nghe theo con!!!
Mẹ anh cúi đầu thở dài , không nói được gì thêm. Bà cũng đã xác định, người con trai này của bà, đến một lúc nào đó sẽ trưởng thành.
Trước sinh nhật một hôm, Lana tỉnh lại. Mẹ cô nói lại với cô ý định của mẹ Rose. Không ngạc nhiên, cô cương quyết không đồng ý. Cô nói ở tạm nhà hàng của chú cô, rồi bán được đất thì tìm chung cư nào đó sống.
Mẹ cô nói với mẹ anh. Mẹ anh đến nói chuyện với Lana nhưng cô vẫn không nghe theo bà , như cô sợ hãi và trốn tránh điều gì đó.
Bà đến nói lại với Leo. Anh vội vã bước thẳng vào giường bệnh của cô. Cô nhìn thấy anh , vội quay nhẹ đi.
Leo thấy vậy , anh tiến lại , áp sát gương mặt bé nhỏ của cô, khẽ nói:
- Vẫn giận anh?
Cô liếc con ngươi xuống cố né tránh anh và giữ im lặng.
Anh thấy vậy , bế bổng cô lên. Trời ơi, anh còn đang bị thương mà. Cô khóc lóc giãy giụa và hét lớn trên tay anh:
- Anh bỏ ra! Còn muốn coi tôi là trò chơi của anh đến bao giờ?!!
Anh nghe vậy , không nói gì chỉ ôm chặt cô hết sức có thể của bản thân bây giờ. Dù là bị thương mà vẫn khống chế được cô. Là cô quá bé nhỏ yếu ớt. Hay là sức khỏe của anh vượt mức tầm thường. Hoặc là cả hai , đáng sợ nha.
Anh bế cô về nhà. Vào cổng vườn nhà anh, không thấy cái xích đu, trống trải , cô khẽ cúi đầu thở dài. Anh bế cô lên căn phòng bên cạnh phòng anh , căn phòng luôn khóa. và nói:
- Em biết trong đó có gì không?
- ………. “Cô khẽ lắc đầu….”
- Ấn mở khóa đi!
- Em làm sao biết mã?!!
- Sinh nhật em và sinh nhật tôi….
Cô nhẹ mở to đôi mắt nhìn anh một lúc. Rồi khẽ bấm “8899” Cánh cửa nhẹ mở.
Đập vào trái tim cô là căn phòng giống hệt với căn phòng của cô hồi nhỏ.
Leo dần thả cô từ trên tay xuống. Cô bước quanh căn phòng. Đồ mà cha đã làm cho cô. Tất cả đều ở trong cái căn phòng này nhưng chúng hình như lớn theo cô hay sao đó. Chiếc giường công chúa màu tím trắng cũng to hơn. Cái tủ xinh hồi nhỏ cũng lớn hơn nhưng vẫn giữ họa tiết đó. Bàn học, tủ sách, cả cái thước đo chiều cao cũng không còn hơn 1m mà đã là 1m70. Tủ gương nhỏ bé, kệ đựng những tấm ảnh. Mọi thứ đều lớn hơn. Nhưng tất cả vẫn còn dòng chữ “For lana by Daddy (^_^)” nhỏ nhắn của cô hồi nhỏ.
Ở trên bức tường đầu giường còn có một bức ảnh to tướng. Người cha đang ôm hôn đứa con bé nhỏ 5 tuổi của mình. Một tay cô bé đang cầm bó hoa Lavender, một tay ôm lấy cha. Nước mắt cô rơi xuống sờ lên dòng chữ và không thể lý giải được điều gì đang xảy ra trước mắt. Anh thấy vậy , mỉm cười và nói với cô:
- Anh đã nâng cấp chúng cho em đấy! Em thấy sao?
Lana chỉ lặng nhìn anh, không nói gì. Đôi mắt dần long lanh khiến cô cúi đầu xuống. Anh lại bế bổng cô lên , nhẹ đưa cô đi một đoạn ra ban công đặt vào cái xích đu. Hình như là anh đã sửa nó cho cô. Không còn vết đứt, thậm chí còn to ra vài phân.
Bỗng cô ôm chầm anh và khóc thật lớn. Anh mỉm cười , vừa ôm cô vừa nói :
- Lana , anh xin lỗi!!!
- Anh làm chúng từ bao giờ?.
- Từ khi cô bé Lana bước vào trái tim anh.
- Nhưng anh mua chúng ở đâu?.
- Chủ căn biệt thự này vẫn giữ chúng.
- Chú David ư?
- Đúng, chú ấy không đành lòng bán nên đã giữ lại để cho con chú.
- Anh làm chúng vì em sao?
- Anh còn làm nhiều hơn thế!
Cô lại vòng tay siết cơ thể anh chặt hơn. Rơi những giọt nước mắt hạnh phúc. Những giọt nước mắt mà chỉ có yêu thương rất nhiều mới có thể cảm nhận được.
Chợt cô đặt tay vào khắp cơ thể anh, cánh tay anh . cô sờ vội vã thấy đâu đâu cũng hằn những cuộn gạc lớn bọc vết thương. Chúng rớm máu lấm chấm nhỏ ra cả áo của anh.
Cô bỗng nói:
- Anh làm sao thế này?
- Không sao! “Anh mỉm cười”
- Là vì hôm nọ…. “Cô ngập ngừng” - Cứu em sao? Anh cởi áo ra em xem đi!. “Vừa nói, cô vừa giằng co khuy áo anh”
- Cởi ra cho em cưỡng bức anh hả? “Anh nắm nhẹ lấy tay cô như chặn lại , rồi mỉm cười”
- Anh cởi nhanh đi!. “Vừa nói, cô vừa ngước nhìn anh với đôi mắt lo lắng”
- Thôi được rồi… em từ từ đừng vội….
Anh vừa nói, vừa nở nụ cười thâm dị , khiến cô không chịu được cũng mỉm cười theo. Anh cởi xong khuya áo ra. Chỉ hé lộ một chút ngực cho cô nhìn.
Nhưng cô chạm vào tay anh, co ý muốn xem hết. Sau đó , cô cởi hết chiếc áo sơ mi dài tay anh cố tình mặc ra. Cô nhìn vào cơ thể anh trong vô định , những vết máu rỉ ra như thẫm đẫm vào tim cô. Nước mắt cô không ngừng rơi xuống. Ôm nhẹ lấy anh :
- Em xin lỗi!!! Là tại em!!!
Cô biết , cô biết chứ, anh bị thhương vậy mà vẫn cố bế cô đến đây. Cho cô xem những thứ này. Để bây giờ vết thương lại trở nên nặng hơn. Nhìn cánh tay anh, và bàn tay anh nữa, biết thế lúc nãy cô sẽ không giãy giụa sẽ nghe theo anh vô điệu kiện, dù bất kể kà anh bê vác cô đi đâu. Vào dầy sôi , lửa bỏng . Cô cũng nguyện ý. Cô cầm đôi bàn tay anh , rớm máu ra hết những băng gạc lên khuôn mặt mình. Cô đặt đôi môi hôn vào những vết thương của anh.
- Em, cô bé ngốc ! “Anh thấy vậy , mỉm cười ôm lấy gương mặt cô” - Là do anh, đều tại anh, nên em mới bị như vậy!!!
Hai người ôm chặt lấy nhau một lúc, Anh khẽ nói:
- Lana , em ở đây với anh nhé!
- Em sợ làm phiền anh. “Cô cong nhẹ môi”
- Ở đây để anh còn bảo vệ cho em!. “Anh ôm chặt cô hơn”
- …..….. “cô gật đầu, giờ là gì cô cũng đống ý hết với anh. chỉ cần được nhìn anh mỗi ngày, Dù trái tim có bị vò nát ra nghìn mảnh, cô cũng nguyện ý,”
- Bông Hoa Nhỏ ương bướng này của anh, cũng biết nghe lời rồi đấy! Anh còn tưởng sẽ phải nhốt em lại!!! “Anh mỉm cười chế giễu khiến cô cong môi ý cười”
Cánh tay cô vẫn một mực ôm chặt lấy anh, anh nhẹ nói:
- Hôm đó, là tại anh ghen quá. Đã khiến em đau đớn.
Cánh tay nhỏ bé của cô dường như siết chặt lấy anh hơn, cô chợt nấc những tiếng khóc đến thực vội vã. Là do anh nhìn thấy cô ôm người đàn ông khác nên mới như vậy. Nhưng anh đâu hiểu được lòng cô đã sớm chỉ thuộc về mình anh.
Anh nhẹ lau nước mắt trên má cô và nói:
- Thôi, không khóc nữa! “Chỉ ra một góc kệ” - Em nhìn thấy cái kệ kia không?. Em phải để ảnh vào trong đó chứ??
Nói xong, cô đứng lên bước ra kệ, anh lấy cho cô chiếc hộp gỗ cô luôn giữ. Sau đó, hai người vui vẻ cùng nhau đặt những tấm ảnh cô quý trọng nhất lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.