Chương 10: Án Mạng (1)
Thư Thanh Ca
26/02/2021
Bước qua sảnh chính, đó là một hồ bơi lộ thiên, trong hồ bơi không ai chơi đùa, chỉ có những người con trai áo mũ chỉnh tề này với những cô gái ăn mặc táo bạo kia đứng ở bên hồ thành đôi thành cặp.
An Kha lấy một ly nước cam từ trong tay của nhân viên phục vụ đưa cho Thư Trừng, còn cậu cầm lấy một ly rượu vang, hai người vừa cầm ly lên thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh biển quần tây đen bước về hướng hai người.
Nhan sắc của người đàn ông này không tệ, vẻ mặt khoảng tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân hình cao ráo cường tráng, đoán chắc là có thói quen tập thể hình trong thời gian dài, đôi mắt đen nhám đó lướt nhìn Thư Trừng từ trên xuống dưới như đang đánh giá cô, một lát sau mới nói với An Kha: “Long tổng, đây là bạn gái của cậu ư? Không giới thiệu sao?”
An Kha cười nói: “Bạn gái gì, đây là em gái của tôi - Thư Trừng.”
“Em gái?” Ánh mắt nhìn Thư Trừng của người đàn ông đó sâu lắng hơn: “Lần đầu tiên nghe cậu nói có em gái đấy, cậu không đùa với tôi chứ?”
An Kha nhìn Thư Trừng một cái, vẻ mặt của cô không có một biểu cảm, vô cùng bình lặng. Cậu nói: “Trước đây em ấy cứ ở Mỹ, hiếm khi về lắm.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Người đàn ông đó đưa tay phải sang hướng Thư Trừng, cười ra một nụ cười rất đẹp, nhưng trong mắt của Thư Trừng thì nụ cười đó hơi giả tạo và ghê tởm: “Xin chào, tôi là tổng tài của điện tử Công Phong – Hứa Tuấn, sẵn tiện nói luôn, buổi tiệc hôm nay là do tôi tổ chức, cứ chơi thoải mái, đừng quá e thẹn.”
Thư Trừng nhìn bàn tay lớn được đưa ra ở trước người cô, nhưng cô không có ý định bắt lại: “Xin chào.”
Hứa Tuấn có chút ngượng và rút tay lại, sau đó vỗ vai của An Kha nói: “Long tổng, em gái của cậu xấu hổ hơn cậu nhiều.”
Chín giờ tối, người đến tham gia buổi tiệc càng lúc càng nhiều hơn. Hứa Tuấn nhìn dòng người đông đúc: “Long tổng, cậu dẫn em Trừng của cậu chơi vui nhé, tôi đi tiếp đãi các khách khác trước đã.” Khi rời đi, Hứa Tuấn nhìn Thư Trừng với ánh mắt có ý định gì đó một cái mới quay lưng rời đi.
Em Trừng, cách xưng hô này... mới lạ nhưng lại ghê rợn! Cách gọi đó khiến cho Thư Trừng nổi cả da gà, vốn dĩ An Kha muốn hỏi Thư Trừng có cảm giác gì với Hứa Tuấn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì nghe Thư Trừng nói: “Người này mỏ nhọn mặt khỉ.”
An Kha nuốt ngược lại lời muốn nói xuống bụng, ánh mắt nhìn lướt qua đám người một hồi, cậu khóa mục tiêu ở trên một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày thanh tú trắng trẻo có chút khí chất thư sinh: “Trừng Trừng, em thấy người con trai bên đó ra sao?”
Thư Trừng nhìn một cái, cau mày: “Tiểu bạch liểm.”
(Tiểu bạch liểm: ý chỉ những người con trai có vẻ ngoài đẹp, trắng trẻo nhưng nhu nhược, yếu đuối.)
“Vậy người kia?” Ánh mắt của An Kha lại đưa đến một người hơi lớn tuổi một chút, dưới ánh đèn thì làn da của người đàn ông đó có chút bóng loáng.
“Anh không cảm thấy làn da của ông đó khá giống Vịt Quay Bắc Kinh sao? Em không thích ăn vịt quay.”
An Kha liền hiểu ra, người này không hợp khẩu vị của cô.
Trong lúc An Kha đang lựa chọn người ứng cử bạn trai cho Thư Trừng, một người phụ nữ ba vòng đẫy đà bước ra từ trong đám người, cô ta bước sang hướng của hai người với tư thế vô cùng khiêu gợi.
Ánh mắt của người phụ nữ đó dừng lại trên người Thư Trừng trong chốc lát. Chỉ trong chốc lát vậy thôi, Thư Trừng đã rõ ràng cảm nhận được sự ghen tị trong ánh mắt của người phụ nữ đó, trong lòng cô đoán được đây chắc là bạn gái của An Kha.
Người phụ nữ đó cầm ly rượu lên cụng ly nhẹ với An Kha, giọng nói muốn kiều mị đến mức nào thì kiều mị đến mức đó vang lên: “Long tổng, lâu lắm không gặp.”
An Kha mỉm cười: “Lý tổng, lâu lắm không gặp.”
Người phụ nữ nói: “Long tổng, dạo gần đây công ty của em có một hạng mục mới, và có ý định hợp tác với quý công ty, không biết bây giờ anh có thời gian rảnh để nói chuyện riêng không?”
An Kha nhìn sang Thư Trừng một cái, Thư Trừng liền hiểu ra: “Anh đi đi. Em đứng một mình không bị gì đâu.”
Yên lặng một hồi, An Kha gật đầu: “Có chuyện gì em gọi cho anh nhé.”
Thư Trừng nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Người phụ nữ đó liền khoác tay An Kha bước đi, cô ta quay đầu nhìn Thư Trừng với ánh mắt đầy sự khiêu khích.
Thư Trừng lạnh nhạt cười một cái, đúng thật là người phụ nữ ngu xuẩn.
An Kha vừa đi, cô liền tự đứng ở bàn tròn bên cạnh hồ bơi. Qua được một hồi thì âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Ủa, em Trừng, anh trai của em đâu?”
An Kha lấy một ly nước cam từ trong tay của nhân viên phục vụ đưa cho Thư Trừng, còn cậu cầm lấy một ly rượu vang, hai người vừa cầm ly lên thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh biển quần tây đen bước về hướng hai người.
Nhan sắc của người đàn ông này không tệ, vẻ mặt khoảng tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân hình cao ráo cường tráng, đoán chắc là có thói quen tập thể hình trong thời gian dài, đôi mắt đen nhám đó lướt nhìn Thư Trừng từ trên xuống dưới như đang đánh giá cô, một lát sau mới nói với An Kha: “Long tổng, đây là bạn gái của cậu ư? Không giới thiệu sao?”
An Kha cười nói: “Bạn gái gì, đây là em gái của tôi - Thư Trừng.”
“Em gái?” Ánh mắt nhìn Thư Trừng của người đàn ông đó sâu lắng hơn: “Lần đầu tiên nghe cậu nói có em gái đấy, cậu không đùa với tôi chứ?”
An Kha nhìn Thư Trừng một cái, vẻ mặt của cô không có một biểu cảm, vô cùng bình lặng. Cậu nói: “Trước đây em ấy cứ ở Mỹ, hiếm khi về lắm.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Người đàn ông đó đưa tay phải sang hướng Thư Trừng, cười ra một nụ cười rất đẹp, nhưng trong mắt của Thư Trừng thì nụ cười đó hơi giả tạo và ghê tởm: “Xin chào, tôi là tổng tài của điện tử Công Phong – Hứa Tuấn, sẵn tiện nói luôn, buổi tiệc hôm nay là do tôi tổ chức, cứ chơi thoải mái, đừng quá e thẹn.”
Thư Trừng nhìn bàn tay lớn được đưa ra ở trước người cô, nhưng cô không có ý định bắt lại: “Xin chào.”
Hứa Tuấn có chút ngượng và rút tay lại, sau đó vỗ vai của An Kha nói: “Long tổng, em gái của cậu xấu hổ hơn cậu nhiều.”
Chín giờ tối, người đến tham gia buổi tiệc càng lúc càng nhiều hơn. Hứa Tuấn nhìn dòng người đông đúc: “Long tổng, cậu dẫn em Trừng của cậu chơi vui nhé, tôi đi tiếp đãi các khách khác trước đã.” Khi rời đi, Hứa Tuấn nhìn Thư Trừng với ánh mắt có ý định gì đó một cái mới quay lưng rời đi.
Em Trừng, cách xưng hô này... mới lạ nhưng lại ghê rợn! Cách gọi đó khiến cho Thư Trừng nổi cả da gà, vốn dĩ An Kha muốn hỏi Thư Trừng có cảm giác gì với Hứa Tuấn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì nghe Thư Trừng nói: “Người này mỏ nhọn mặt khỉ.”
An Kha nuốt ngược lại lời muốn nói xuống bụng, ánh mắt nhìn lướt qua đám người một hồi, cậu khóa mục tiêu ở trên một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày thanh tú trắng trẻo có chút khí chất thư sinh: “Trừng Trừng, em thấy người con trai bên đó ra sao?”
Thư Trừng nhìn một cái, cau mày: “Tiểu bạch liểm.”
(Tiểu bạch liểm: ý chỉ những người con trai có vẻ ngoài đẹp, trắng trẻo nhưng nhu nhược, yếu đuối.)
“Vậy người kia?” Ánh mắt của An Kha lại đưa đến một người hơi lớn tuổi một chút, dưới ánh đèn thì làn da của người đàn ông đó có chút bóng loáng.
“Anh không cảm thấy làn da của ông đó khá giống Vịt Quay Bắc Kinh sao? Em không thích ăn vịt quay.”
An Kha liền hiểu ra, người này không hợp khẩu vị của cô.
Trong lúc An Kha đang lựa chọn người ứng cử bạn trai cho Thư Trừng, một người phụ nữ ba vòng đẫy đà bước ra từ trong đám người, cô ta bước sang hướng của hai người với tư thế vô cùng khiêu gợi.
Ánh mắt của người phụ nữ đó dừng lại trên người Thư Trừng trong chốc lát. Chỉ trong chốc lát vậy thôi, Thư Trừng đã rõ ràng cảm nhận được sự ghen tị trong ánh mắt của người phụ nữ đó, trong lòng cô đoán được đây chắc là bạn gái của An Kha.
Người phụ nữ đó cầm ly rượu lên cụng ly nhẹ với An Kha, giọng nói muốn kiều mị đến mức nào thì kiều mị đến mức đó vang lên: “Long tổng, lâu lắm không gặp.”
An Kha mỉm cười: “Lý tổng, lâu lắm không gặp.”
Người phụ nữ nói: “Long tổng, dạo gần đây công ty của em có một hạng mục mới, và có ý định hợp tác với quý công ty, không biết bây giờ anh có thời gian rảnh để nói chuyện riêng không?”
An Kha nhìn sang Thư Trừng một cái, Thư Trừng liền hiểu ra: “Anh đi đi. Em đứng một mình không bị gì đâu.”
Yên lặng một hồi, An Kha gật đầu: “Có chuyện gì em gọi cho anh nhé.”
Thư Trừng nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Người phụ nữ đó liền khoác tay An Kha bước đi, cô ta quay đầu nhìn Thư Trừng với ánh mắt đầy sự khiêu khích.
Thư Trừng lạnh nhạt cười một cái, đúng thật là người phụ nữ ngu xuẩn.
An Kha vừa đi, cô liền tự đứng ở bàn tròn bên cạnh hồ bơi. Qua được một hồi thì âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Ủa, em Trừng, anh trai của em đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.