Chương 17: Tái Ngộ (1)
Thư Thanh Ca
29/03/2021
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Quý Phàm Thạc vừa lái chiếc xe Hammer yêu quý của anh dạo một dòng quanh núi Thanh Vân trở về thì nhìn thấy hình bóng của một người nào đó đang đứng ở trước cửa nhà anh.
Quý Phàm Thạc dừng xe ngay trước cửa và bước xuống xe nói với giọng điệu như biết trước chuyện này sẽ xảy ra: “Em đến rồi à.”
Hôm nay Thư Trừng mặc chiếc quần dài chín phân, vải lanh, màu xanh lá nhạt, trên đôi chân của cô mang một đôi giày vải bố màu trắng, nửa người trên của cô là chiếc áo blouse màu trắng có thêu hoa văn, trên vai đeo một cái túi vải canvas màu trắng gạo, phong cách thanh cao. So với bộ đầm dạ hội màu tím thần bí mảnh mai cô đã mặc vào buổi tối ngày hôm qua, Thư Trừng vào buổi sáng ngày hôm nay có thêm đôi phần cảm giác của một cô bé nhà hàng xóm, nhưng cảm giác lạnh lùng, cao ngạo, cô độc và xa lánh thoát ra từ trên người của cô vẫn như thế và không hề thay đổi một chút nào cả.
Thư Trừng lấy bộ tệp hồ sơ từ trong túi vải của cô ra đứa cho Quý Phàm Thạc: “Đây là báo cáo kiểm nghiệm tử thi của bộ xác chết ngày hôm qua.”
Quý Phàm Thạc nhận lấy túi hồ sơ, mở lấy tệp hồ sơ và tài liệu bên trong ra đọc.
Dưới mặt trời chói chang, đôi mày của anh khẽ cau lại, gương mặt nghiêm túc của anh vẫn sáng chói đến mức lóa mắt.
Một lúc sau, Quý Phàm Thạc ngẩng đầu: “Đây là báo cáo kiểm nghiệm tử thi chỉ sau một đợt kiểm tra thi thể sơ bộ?”
Thư Trừng gật đầu: “Có vấn đề gì sao? Không có thiết bị chuyên nghiệp, em chỉ có thể phân tích được những thứ này thôi.”
Quý Phàm Thạc nhếch môi lên cười: “Anh thấy anh hơi xem thường em rồi. Không thể chối cãi, đây là lần đầu tiên anh xem một bản báo cáo kiểm nghiệm thi thể chỉ thông qua lần kiểm tra xác chết sơ bộ, không sử dụng đến bất kỳ một dụng cụ kiểm tra chuyên nghiệp nào mà có thể phân tích sâu đến như vậy. Bất kỳ nhánh phân tích nào cũng có tư duy rõ ràng, hợp tình hợp lý.”
Thư Trừng luôn cảm thấy khó chịu với những lời lẽ tốt hay là khen thưởng của người khác đối với mình, cô nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Thế à? Đó là do anh không có thiên phú với phương diện này.”
Đây là lần đầu tiên Quý Phàm Thạc nghe thấy ai đó dùng bốn chữ “không có thiên phú” để hình dung mình. Anh cảm thấy khá buồn cười: Cô bé này thật sự không biết cách giao tiếp quá đi.
Thư Trừng nói tiếp với gương mặt không biểu cảm: “Lần này em chủ động đến tìm anh là có chuyện muốn hỏi anh. Anh có biết vụ nổ đêm giao thừa của nhà họ Lý ở thị trấn Thanh Hà không?”
Nụ cười của Quý Phàm Thạc biến mất trong tích tắc, ánh mắt cũng trở nên sâu lắng hơn: “Đương nhiên là biết rồi! Hơn thế nữa, anh còn biết em là người sống còn duy nhất trong vụ nổ đó.”
Thư Trừng không hề ngạc nhiên khi nghe thấy đáp án này. Vào buổi tối ngày hôm qua, cô đã đoán ra được rằng nếu như bạn của Quý Phàm Thạc có thể gửi cho cô một bức thư điện tử với nội dung nhắm thẳng vào vấn đề chính của vụ án đó, dụ được cô đến đây, chắc chắn anh hoặc bạn của anh đã từng điều tra rất kỹ về cô của trước đó.
Thư Trừng nói: “Em biết anh từng là chuyên gia tâm lý học tội phạm của MI6 nước Anh, tất cả các vụ án qua được tay anh đã chưa từng có một vụ huyền án chưa kết án nào cả. Em hy vọng anh có thể giúp em bắt được hung thủ của vụ nổ đêm giao thừa.”
Đôi mắt sáng óng ánh của Quý Phàm Thạc hơi nheo lại: “Sao em biết anh từng làm việc ở tổ chức MI6 của nước Anh?”
Thư Trừng nói thẳng: “Em từng gặp qua anh trong cuộc giao lưu nhân tài quân sự hình sự bí mật của hai nước Anh - Mỹ.”
Quý Phàm Thạc mới chợt nhớ ra tình cảnh vào ba năm trước, anh đại biểu cho chuyên gia tâm lý học tội phạm của MI6 để sang Mỹ tham gia cuộc giao lưu. Đã lâu như vậy rồi, anh cũng sắp quên mất là có vụ này: “Hơ, lâu như vậy mà em còn nhớ à.”
“Ừm, từ xưa đến nay, trí nhớ của em rất tốt, cho nên em mới có thể đảm nhiệm chức vụ pháp y trong FBI ở độ tuổi trẻ như vậy.”
“Lần này em đích thân đến đây là để nói những thứ này thôi sao?”
“Em đồng ý trở thành pháp y cho hội thám tử của anh, em chấp nhận không lãnh được đồng lương nào. Nhưng với điều kiện là, anh nhất định phải giúp em phá được vụ nổ đêm giao thừa.”
Dưới cái nhìn của Thư Trừng, cuộc giao dịch này vô cùng có lợi cho Quý Phàm Thạc, bởi vì từ đầu là anh đã thiếu một pháp y.
Nào ngờ, anh lại không hề do dự mà nói: “Anh từ chối.”
Quý Phàm Thạc dừng xe ngay trước cửa và bước xuống xe nói với giọng điệu như biết trước chuyện này sẽ xảy ra: “Em đến rồi à.”
Hôm nay Thư Trừng mặc chiếc quần dài chín phân, vải lanh, màu xanh lá nhạt, trên đôi chân của cô mang một đôi giày vải bố màu trắng, nửa người trên của cô là chiếc áo blouse màu trắng có thêu hoa văn, trên vai đeo một cái túi vải canvas màu trắng gạo, phong cách thanh cao. So với bộ đầm dạ hội màu tím thần bí mảnh mai cô đã mặc vào buổi tối ngày hôm qua, Thư Trừng vào buổi sáng ngày hôm nay có thêm đôi phần cảm giác của một cô bé nhà hàng xóm, nhưng cảm giác lạnh lùng, cao ngạo, cô độc và xa lánh thoát ra từ trên người của cô vẫn như thế và không hề thay đổi một chút nào cả.
Thư Trừng lấy bộ tệp hồ sơ từ trong túi vải của cô ra đứa cho Quý Phàm Thạc: “Đây là báo cáo kiểm nghiệm tử thi của bộ xác chết ngày hôm qua.”
Quý Phàm Thạc nhận lấy túi hồ sơ, mở lấy tệp hồ sơ và tài liệu bên trong ra đọc.
Dưới mặt trời chói chang, đôi mày của anh khẽ cau lại, gương mặt nghiêm túc của anh vẫn sáng chói đến mức lóa mắt.
Một lúc sau, Quý Phàm Thạc ngẩng đầu: “Đây là báo cáo kiểm nghiệm tử thi chỉ sau một đợt kiểm tra thi thể sơ bộ?”
Thư Trừng gật đầu: “Có vấn đề gì sao? Không có thiết bị chuyên nghiệp, em chỉ có thể phân tích được những thứ này thôi.”
Quý Phàm Thạc nhếch môi lên cười: “Anh thấy anh hơi xem thường em rồi. Không thể chối cãi, đây là lần đầu tiên anh xem một bản báo cáo kiểm nghiệm thi thể chỉ thông qua lần kiểm tra xác chết sơ bộ, không sử dụng đến bất kỳ một dụng cụ kiểm tra chuyên nghiệp nào mà có thể phân tích sâu đến như vậy. Bất kỳ nhánh phân tích nào cũng có tư duy rõ ràng, hợp tình hợp lý.”
Thư Trừng luôn cảm thấy khó chịu với những lời lẽ tốt hay là khen thưởng của người khác đối với mình, cô nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Thế à? Đó là do anh không có thiên phú với phương diện này.”
Đây là lần đầu tiên Quý Phàm Thạc nghe thấy ai đó dùng bốn chữ “không có thiên phú” để hình dung mình. Anh cảm thấy khá buồn cười: Cô bé này thật sự không biết cách giao tiếp quá đi.
Thư Trừng nói tiếp với gương mặt không biểu cảm: “Lần này em chủ động đến tìm anh là có chuyện muốn hỏi anh. Anh có biết vụ nổ đêm giao thừa của nhà họ Lý ở thị trấn Thanh Hà không?”
Nụ cười của Quý Phàm Thạc biến mất trong tích tắc, ánh mắt cũng trở nên sâu lắng hơn: “Đương nhiên là biết rồi! Hơn thế nữa, anh còn biết em là người sống còn duy nhất trong vụ nổ đó.”
Thư Trừng không hề ngạc nhiên khi nghe thấy đáp án này. Vào buổi tối ngày hôm qua, cô đã đoán ra được rằng nếu như bạn của Quý Phàm Thạc có thể gửi cho cô một bức thư điện tử với nội dung nhắm thẳng vào vấn đề chính của vụ án đó, dụ được cô đến đây, chắc chắn anh hoặc bạn của anh đã từng điều tra rất kỹ về cô của trước đó.
Thư Trừng nói: “Em biết anh từng là chuyên gia tâm lý học tội phạm của MI6 nước Anh, tất cả các vụ án qua được tay anh đã chưa từng có một vụ huyền án chưa kết án nào cả. Em hy vọng anh có thể giúp em bắt được hung thủ của vụ nổ đêm giao thừa.”
Đôi mắt sáng óng ánh của Quý Phàm Thạc hơi nheo lại: “Sao em biết anh từng làm việc ở tổ chức MI6 của nước Anh?”
Thư Trừng nói thẳng: “Em từng gặp qua anh trong cuộc giao lưu nhân tài quân sự hình sự bí mật của hai nước Anh - Mỹ.”
Quý Phàm Thạc mới chợt nhớ ra tình cảnh vào ba năm trước, anh đại biểu cho chuyên gia tâm lý học tội phạm của MI6 để sang Mỹ tham gia cuộc giao lưu. Đã lâu như vậy rồi, anh cũng sắp quên mất là có vụ này: “Hơ, lâu như vậy mà em còn nhớ à.”
“Ừm, từ xưa đến nay, trí nhớ của em rất tốt, cho nên em mới có thể đảm nhiệm chức vụ pháp y trong FBI ở độ tuổi trẻ như vậy.”
“Lần này em đích thân đến đây là để nói những thứ này thôi sao?”
“Em đồng ý trở thành pháp y cho hội thám tử của anh, em chấp nhận không lãnh được đồng lương nào. Nhưng với điều kiện là, anh nhất định phải giúp em phá được vụ nổ đêm giao thừa.”
Dưới cái nhìn của Thư Trừng, cuộc giao dịch này vô cùng có lợi cho Quý Phàm Thạc, bởi vì từ đầu là anh đã thiếu một pháp y.
Nào ngờ, anh lại không hề do dự mà nói: “Anh từ chối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.