Chương 19: Tái Ngộ (3)
Thư Thanh Ca
31/05/2021
Khi Thư Trừng với Quý Phàm Thạc cùng đến cục công an thành phố, hai người sánh vai cùng bước đã thu hút không ít người nhìn. Trong lòng Thư Trừng biết rất rõ, nguyên do xảy ra vụ việc này là do có một vị đại thần đang đi ở bên cạnh cô, vừa đẹp trai mà IQ lại cao, IQ cao thì thôi đi, anh lại còn là chuyên gia tâm lý học tội phạm nổi tiếng nữa.
Đến lúc hai người cùng nhau bước vào phòng làm việc của đại đội hình trinh, Trần Hàn liền nhanh chân chạy sang, trước hết là mời ngồi, kế đến là gấp rút dặn dò thuộc hạ châm trà.
Ánh mắt của Trần Hàn chuyển sang chỗ của Thư Trừng. Đêm hôm qua chú ấy quá bận rộn, Thư Trừng lại gấp ráp rời đi, nên chú ấy chưa kịp thấy rõ được mặt mũi của vị pháp y được Quý Phàm Thạc chiêu mộ riêng là như thế nào. Hôm nay, khi vừa gặp mặt, chú ấy chợt nhớ ra đây chính cô gái mà chú ấy từng gặp ở biệt thự của Quý Phàm Thạc, nhìn kỹ hơn nữa, chú ấy có cảm giác cô gái này giống như một học sinh cấp ba.
Lúc này, một cảnh sát trẻ tuổi – Tiểu Đặng mang hai ly trà đến, khi cậu ta nhìn thấy Thư Trừng thì cậu ta ngây người ra, cười he he nói: “Hội trưởng Quý, đây chắc là cô em gái còn đang học cấp ba của anh nhỉ? Mặt mày thanh tú đấy.”
Tuy nghe thoáng qua thì đó là lời khen thưởng, nhưng Thư Trừng vẫn cảm thấy hơi bực bội khi bị người khác hiểu lầm thành học sinh cấp ba.
Quý Phàm Thạc vừa định giải thích thì nghe thấy giọng nói thanh thót của cô gái nhỏ bé đang ngồi bên cạnh anh vang lên: “Tôi không phải là em gái của anh ta, tôi tên Thư Trừng, tiến sĩ pháp y của trường đại học PSU, pháp y chiêu mộ riêng của FBI.” Vốn dĩ Thư Trừng muốn nói thêm một câu "Đồng thời, tôi cũng là pháp y của hội thám tử Phàm Thạc", nhưng cô chợt nhớ đến Quý Phàm Thạc vẫn chưa đồng ý cuộc giao dịch cô nói, nên cô vẫn chưa được xem là pháp y của anh.
Sau một loạt những câu nói tự "khai báo" bản thân của Thư Trừng, tất cả mọi người ở trong phòng làm việc cũng ngây cả người ra. Vốn dĩ mọi người nghĩ rằng Quý Phàm Thạc – chủ tịch chuyên gia tâm lý học tội phạm của MI6 nước Anh đã là một vị đại thần hiếm hoi ở trên đời này. Không ngờ lần này lại có thêm một vị đại thần của FBI, lại còn là một bé gái trẻ trung mỏng manh dễ vỡ.
Tuy Tiểu Đặng bị lai lịch của Thư Trừng dọa cho sốc tinh thần nặng, nhưng cậu ta vẫn can đảm hỏi: “Tiểu Thư pháp y, năm nay chị mấy tuổi rồi?”
Thư Trừng bình lặng trả lời: “Hai mươi ba.”
Bầu không khí trong phòng làm việc này có một thoáng chốc nào đó muốn ngưng đọng lại, Quý Phàm Thạc đột nhiên lên tiếng nói với Trần Hàn: “Chú Hàn, vụ án này rắc rối cỡ nào?”
Trần Hàn liền chạy đến phòng làm việc của mình và bê một xấp tài liệu ra, chú ấy nói tóm tắt: “Bọn tôi đã tiến hành điều tra loại trừ ở trong các khu vực xung quanh dựa theo chân dung tâm lý cháu đã mô tả trước đó, tổng số các nam nữ bị nghi ngờ là một trăm bốn mươi bảy người.”
Quý Phàm Thạc vẫn rất điềm nhiên khi rà soát ra nhiều nghi phạm như thế: “Dạo gần đây có nhiều người thất tình vậy à.”
“Chúng tôi đã điều tra máy quay giám sát của buổi tiệc hôm qua, nhưng máy quay giám sát chỉ được lắp đặt ở vườn hoa và bên phía hồ bơi, còn địa điểm vứt xác với hiện trường xảy ra vụ án không có bất kỳ máy quay giám sát nào. Hôm qua bọn tôi đã xem đi xem lại đoạn video giám sát mấy lần, nhưng không có phát hiện nhân viên đáng nghi ngờ nào cả.”
Trần Hàn nói tiếp: “Chúng tôi cũng tiến hành điều tra thân phận của nạn nhân. Nạn nhân tên Dương Linh, hai mươi hai tuổi, là một người mẫu ảnh không có danh tiếng gì, dư luận phản hồi ở trong giới người mẫu cũng không tốt lắm, hầu hết mọi người đều nói cô ấy yếu đuối, trả treo. Chúng tôi điều tra kỷ lục cuộc gọi của cô ấy trong suốt ba tháng qua, có hai số điện thoại được liên lạc nhiều nhất. Một người là Hứa Tuấn, nam, chưa kết hôn, hai mươi tám tuổi, tổng tài điện tử Công Phong cũng là người tổ chức buổi tiệc. Người còn lại là Hồ Bân Quốc, nam, đã kết hôn, bốn mươi lăm tuổi, đổng sự trưởng xưởng giấy Thái Hằng.”
Quý Phàm Thạc đưa tay lên sờ cằm: “Đều là những người có tiếng. Bọn họ đang ở đâu?”
Trần Hàn nói: “Sau khi vụ việc xảy ra, Hứa Tuấn đã bị chúng tôi dẫn về phòng thẩm vấn, Hồ Bân Quốc cũng vừa mới đến.”
Quý Phàm Thạc đứng dậy: “Đi xem thử.” Thư Trừng không nói hai lời đi theo sau anh.
Đến lúc hai người cùng nhau bước vào phòng làm việc của đại đội hình trinh, Trần Hàn liền nhanh chân chạy sang, trước hết là mời ngồi, kế đến là gấp rút dặn dò thuộc hạ châm trà.
Ánh mắt của Trần Hàn chuyển sang chỗ của Thư Trừng. Đêm hôm qua chú ấy quá bận rộn, Thư Trừng lại gấp ráp rời đi, nên chú ấy chưa kịp thấy rõ được mặt mũi của vị pháp y được Quý Phàm Thạc chiêu mộ riêng là như thế nào. Hôm nay, khi vừa gặp mặt, chú ấy chợt nhớ ra đây chính cô gái mà chú ấy từng gặp ở biệt thự của Quý Phàm Thạc, nhìn kỹ hơn nữa, chú ấy có cảm giác cô gái này giống như một học sinh cấp ba.
Lúc này, một cảnh sát trẻ tuổi – Tiểu Đặng mang hai ly trà đến, khi cậu ta nhìn thấy Thư Trừng thì cậu ta ngây người ra, cười he he nói: “Hội trưởng Quý, đây chắc là cô em gái còn đang học cấp ba của anh nhỉ? Mặt mày thanh tú đấy.”
Tuy nghe thoáng qua thì đó là lời khen thưởng, nhưng Thư Trừng vẫn cảm thấy hơi bực bội khi bị người khác hiểu lầm thành học sinh cấp ba.
Quý Phàm Thạc vừa định giải thích thì nghe thấy giọng nói thanh thót của cô gái nhỏ bé đang ngồi bên cạnh anh vang lên: “Tôi không phải là em gái của anh ta, tôi tên Thư Trừng, tiến sĩ pháp y của trường đại học PSU, pháp y chiêu mộ riêng của FBI.” Vốn dĩ Thư Trừng muốn nói thêm một câu "Đồng thời, tôi cũng là pháp y của hội thám tử Phàm Thạc", nhưng cô chợt nhớ đến Quý Phàm Thạc vẫn chưa đồng ý cuộc giao dịch cô nói, nên cô vẫn chưa được xem là pháp y của anh.
Sau một loạt những câu nói tự "khai báo" bản thân của Thư Trừng, tất cả mọi người ở trong phòng làm việc cũng ngây cả người ra. Vốn dĩ mọi người nghĩ rằng Quý Phàm Thạc – chủ tịch chuyên gia tâm lý học tội phạm của MI6 nước Anh đã là một vị đại thần hiếm hoi ở trên đời này. Không ngờ lần này lại có thêm một vị đại thần của FBI, lại còn là một bé gái trẻ trung mỏng manh dễ vỡ.
Tuy Tiểu Đặng bị lai lịch của Thư Trừng dọa cho sốc tinh thần nặng, nhưng cậu ta vẫn can đảm hỏi: “Tiểu Thư pháp y, năm nay chị mấy tuổi rồi?”
Thư Trừng bình lặng trả lời: “Hai mươi ba.”
Bầu không khí trong phòng làm việc này có một thoáng chốc nào đó muốn ngưng đọng lại, Quý Phàm Thạc đột nhiên lên tiếng nói với Trần Hàn: “Chú Hàn, vụ án này rắc rối cỡ nào?”
Trần Hàn liền chạy đến phòng làm việc của mình và bê một xấp tài liệu ra, chú ấy nói tóm tắt: “Bọn tôi đã tiến hành điều tra loại trừ ở trong các khu vực xung quanh dựa theo chân dung tâm lý cháu đã mô tả trước đó, tổng số các nam nữ bị nghi ngờ là một trăm bốn mươi bảy người.”
Quý Phàm Thạc vẫn rất điềm nhiên khi rà soát ra nhiều nghi phạm như thế: “Dạo gần đây có nhiều người thất tình vậy à.”
“Chúng tôi đã điều tra máy quay giám sát của buổi tiệc hôm qua, nhưng máy quay giám sát chỉ được lắp đặt ở vườn hoa và bên phía hồ bơi, còn địa điểm vứt xác với hiện trường xảy ra vụ án không có bất kỳ máy quay giám sát nào. Hôm qua bọn tôi đã xem đi xem lại đoạn video giám sát mấy lần, nhưng không có phát hiện nhân viên đáng nghi ngờ nào cả.”
Trần Hàn nói tiếp: “Chúng tôi cũng tiến hành điều tra thân phận của nạn nhân. Nạn nhân tên Dương Linh, hai mươi hai tuổi, là một người mẫu ảnh không có danh tiếng gì, dư luận phản hồi ở trong giới người mẫu cũng không tốt lắm, hầu hết mọi người đều nói cô ấy yếu đuối, trả treo. Chúng tôi điều tra kỷ lục cuộc gọi của cô ấy trong suốt ba tháng qua, có hai số điện thoại được liên lạc nhiều nhất. Một người là Hứa Tuấn, nam, chưa kết hôn, hai mươi tám tuổi, tổng tài điện tử Công Phong cũng là người tổ chức buổi tiệc. Người còn lại là Hồ Bân Quốc, nam, đã kết hôn, bốn mươi lăm tuổi, đổng sự trưởng xưởng giấy Thái Hằng.”
Quý Phàm Thạc đưa tay lên sờ cằm: “Đều là những người có tiếng. Bọn họ đang ở đâu?”
Trần Hàn nói: “Sau khi vụ việc xảy ra, Hứa Tuấn đã bị chúng tôi dẫn về phòng thẩm vấn, Hồ Bân Quốc cũng vừa mới đến.”
Quý Phàm Thạc đứng dậy: “Đi xem thử.” Thư Trừng không nói hai lời đi theo sau anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.